Chương 14: Chiến Lược Thoát Ế
Lâm Linh
09/01/2023
Ở bên dưới, Ảnh Quân thấy Trương Mỹ đột nhiên đi nhanh vào trong, sau đó đi ra thì thấy trên tay cầm điện thoại nói chuyện.
Do ở quá xa nên anh không thể nghe được cuộc nói chuyện. Nhưng nói được một lúc thì Ảnh Quân thấy cô nở một nụ cười rất hạnh phúc.
*Thịch*
Tim anh bỗng chốc lệch nhịp. Ảnh Quân cau mày, đặt tay lên ngực.
" Mình bị sao thế, sao tim đập kỳ vậy? Chẳng lẽ mình đã đến tuổi bị bệnh tim rồi à? "
Đây là lần đầu tiên anh thấy Trương Mỹ nở một nụ cười tươi như thế. Bình thường thì cô vẫn cười, nhưng mà giữa nụ cười này và cái kia thì nó có gì đó khác nhau.
" Nói chuyện với ai mà cười đùa vui thế nhỉ? "
Thấy cô như thế thì trong lòng anh vừa tò mò lại vừa có chút khó chịu.
Ảnh Quân thấy Trương Mỹ nói chuyện một lúc khá lâu, chắc khoảng hơn một tiếng, thì cúp máy. Cô đứng hóng gió một chút rồi vào trong ngủ.
Ngày mai là ngày nghỉ nên Trương Mỹ và Vũ Đình đã hẹn nhau đi chơi. Một phần là vì cũng đã một thời gian rồi hai người họ không gặp mặt, và một phần là Vũ Đình muốn kiểm tra xem cô thật sự có ổn không.
Có được một người bạn như Vũ Đình thì sướng quá rồi còn gì.
Thấy phòng Trương Mỹ tắt đèn, Ảnh Quân ngồi chờ thêm năm phút nữa thì mới lái xe về nhà.
Thật không ngờ là một người cuồng công việc như anh mà bỏ hẳn vài tiếng đồng hồ chỉ vì một chuyện khác không liên quan đến công việc của mình.
[. . .]
Sáng hôm sau, khi những tia nắng ấm đầu tiên chiếu vào phòng cô thì Trương Mỹ đã thức dậy. Bước chân xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xui thì cô xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Hiện tại bây giờ Trương Mỹ đang rảnh rỗi, đến chiều thì cô và Vũ Đình mới đi chơi. Ngồi suy nghĩ một lúc thì cũng có việc để làm, Trương Mỹ sẽ vẽ vài bản thiết kế.
Cô đi lên phòng, ra ban công ngồi, chuẩn bị giấy bút đầy đủ. Đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh một lượt để có ý tưởng. Bỗng một con bướm có màu sắc rất đẹp bay dập dờn trước mặt Trương Mỹ.
" Con bướm đẹp quá! "
Cô đưa mắt nhìn theo nó, ghi nhớ màu sắc của con bướm. Trương Mỹ đã có ý tưởng rồi.
Cầm lấy bút chì tô tô vẽ vẽ lên tờ giấy, tẩy xóa vài chỗ. Sau mấy tiếng ngồi vẽ và tô màu, bản vẽ của Trương Mỹ cuối cùng cũng xong. Đó là một chiếc đầm cánh bướm có màu sắc vô cùng đẹp mắt. Nó giống như màu của con bướm khi nãy vậy.
" Bản thiết kế xong rồi, giờ làm gì nữa nhỉ? "
Cô trầm ngâm một lúc rồi đứng lên đi dọn dẹp nhà cửa. Hút bụi, lau nhà, lau cửa sổ, dọn dẹp phòng,...Sau mấy tiếng thì cô cũng xong, nhìn lên đồng hồ thì cũng gần đến giờ hẹn rồi.
Trương Mỹ tắm rửa, gội đầu sạch sẽ. Cô lau khô tóc, đi đến tủ quần áo lựa một chiếc đầm vô cùng đẹp.
Đó là một chiếc đầm xoè cúp ngực màu xanh xám, phần trên được đính những cánh hoa và thêu họa tiết vô cùng tỉ mỉ ở xung quanh. Phần dưới có một lớp ren màu đen bên ngoài, bên trong là lớp vải màu xám xanh, trên đó còn có những vệt màu đen dần loang ra giống như làn khói.
Đây là bộ đầm đầu tiên do chính tay cô thiết kế và may nó.
Ngồi vào bàn trang điểm tô chút son, má hồng, phấn mắt. Trương Mỹ thắt bím một nửa tóc rồi búi lên, phần còn lại thả tự nhiên. Cuối cùng là mang đôi giày cao gót cùng màu với bộ đầm.
Cô bắt xe đến điểm hẹn chờ Vũ Đình. Cô đứng ở đó chờ bạn mình, vẻ đẹp kiều diễm của Trương Mỹ nhanh chóng thu hút mọi người đi đường. Già trẻ trai gái khi đi ngang qua ai cũng đều đưa mắt nhìn Trương Mỹ.
" Này! Anh nhìn cô ấy làm gì?! Thấy đẹp rồi mê chứ gì? Sao không đi theo làm quen luôn đi?! "
Một cặp đôi đi ngang qua cô, thấy bạn trai mình nhìn Trương Mỹ như thế thì nhéo tai anh ta.
" Đau đau đau! Anh xin lỗi mà! Anh không nhìn nữa, em là đẹp nhất rồi. "
Anh ta dỗ dành bạn gái của mình rồi ôm eo cô ấy.
" Trông họ hạnh phúc quá. "
Trương Mỹ đưa mắt nhìn theo cặp đôi kia. Đó chính là điều mà cô mong ước, tay trong tay với người mình yêu thì hạnh phúc biết bao.
Đợi một lúc thì Vũ Đình đi tới, cô cũng xinh không kém gì Trương Mỹ. Phải nói là hai người họ thì người 9 người 10.
" Chờ mình lâu không? "
" Không lâu lắm. Chúng ta đi thôi. "
" Ừm. "
Hai người họ vào một quán cà phê có không gian yên tĩnh, vừa nhâm nhi ly nước vừa trò chuyện với nhau.
" Hm...xem ra cậu đúng là vẫn ổn. "
Vũ Đình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
" Mình đã nói rồi mà cậu không tin. "
" Ban đầu cậu có gặp khó khăn gì không? "
" Ừm...cũng có đôi lúc mình không nhìn rõ khẩu hình miệng. Nhưng bây giờ tai đã ổn nhiều rồi, chỉ cần tránh những nơi ồn ào quá mức thôi. "
" Oh… "
" Thế cậu định khi nào tiến tới với Ảnh Quân đây hửm? "
Vũ Đình chống cằm, nghiêng đầu nở một cười nhìn Trương Mỹ.
" Hả? Người ta là chủ tịch đấy? Với cả cái gì mà tiến tới chứ? "
Trương Mỹ tròn mắt nhìn cô.
" Chẳng phải cậu thích anh ấy sao? "
" Mình thích thì thích nhưng mà không dám mơ tưởng gì nhiều đâu. "
Trương Mỹ thành thật nói.
" Lỡ đâu anh ấy cũng thích cậu thì sao? "
" Lần trước đi ăn đã trả tiền giúp cậu, hôm qua cậu còn kể Ảnh Quân đã đưa cậu về nhà khi cậu tăng ca, còn giúp cậu lúc Cửu Mạnh đeo bám mà. "
" Đó chỉ là cách lịch sự thôi, ai thấy vậy cũng sẽ giúp mà. "
" Thôi đi cô nương, chấp nhận là giúp đi, nhưng từ đó đến cậu có nghe ai nói Ảnh Quân đưa phụ nữ về nhà họ chưa. "
" Dĩ nhiên là chưa. "
" Thì đó! Cậu là trường hợp đặc biệt, nhân cơ hội này khiến cho Ảnh Quân có tình cảm với cậu đi. "
" Nhưng mình làm gì bây giờ chứ? Ở công ty mình cũng đâu được tiếp xúc với anh ấy, thực tập sinh thì làm sao tiếp cận được. "
" Ừm, đúng rồi. Thực tập sinh mà được đi cùng chủ tịch bàn hợp đồng, không biết đây là thực tập sinh gì nữa nhỉ? "
" A… "
" Lợi dụng việc Cửu Mạnh hay làm phiền cậu sau đó để Ảnh Quân ra tay giúp. Trong công việc thì cố gắng làm thật tốt, mọi người sẽ khen, bàn tán về cậu. Trước sau gì cũng lọt vào tai Ảnh Quân thôi. "
" Vừa có thể tạo ấn tượng, vừa hoàn thành tốt công việc, không chừng còn được nhận làm nhân viên chính thức nữa đấy. "
" À mà còn nữa, nếu Ảnh Quân có mở lời mời cậu đi đâu đó thì đừng vội mừng ra mặt, phải giả vờ đắng đo suy nghĩ một lúc thì mới đồng ý. "
" Oh...vậy còn cậu thì sao? "
Trương Mỹ hỏi ngược lại cô.
" Mình? Mình làm sao? "
Vũ Đình nghiêng đầu hỏi.
" Cậu thích Minh Triết chứ còn gì nữa. "
" Cái gì?! K - không có. "
Vũ Đình giật mình, liếc mắt sang chỗ khác trả lời.
" Ánh mắt nhìn thấy trai đẹp của cậu cũng giống như mình, nên mình biết. Còn lúc cậu nhìn thấy Minh Triết ở nhà hàng lần trước thì khác với ánh mắt thấy trai đẹp đấy. "
" Rõ vậy à? "
" Chứ còn gì nữa. Mình có thể đoán lúc đó trong đầu cậu nghĩ 'Ôi, anh ấy chính là chân ái của cuộc đời mình' đúng không? "
Trương Mỹ cười tinh nghịch.
" Ờ thì...cũng đúng. "
" Khi nào có cơ hội thì mình xin số điện thoại giúp cho. "
" Cảm ơn cậu, nhưng mà cứ để mình thử trước đã. Nếu có thể thì cậu chỉ cần tạo cơ hội để mình gặp mặt anh ấy thôi. "
" Ừm. "
" Cùng nhau thoát ế nào! "
Hai người họ đập tay, đồng thanh nói.
[. . .]
Cũng cùng vào lúc này, tại một quán bar trong phòng VIP, Ảnh Quân và Minh Triết trên tay cầm ly rượu nhâm nhi, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái để rót rượu.
" Này, cậu có biết tại sao tim đôi lúc đập hơi nhanh không? "
Ảnh Quân chễm chệ ngồi, tay lắc lắc ly rượu.
" Hả? Sao lại hỏi vậy? "
" Cứ trả lời đi. "
" ...Tùy vào trường hợp. Dạo gần đây cậu hay bị như thế à? "
" Ừm. "
" Cụ thể là vào lúc nào? "
" …Khi ở gần Trương Mỹ. "
Nghe anh trả lời như thế thì Minh Triết phun hết rượu trong miệng ra.
" Cái gì?! Cậu đùa à?! "
Anh chùi miệng rồi quay phắc sang hỏi.
" Tch, tôi không rảnh mà đùa đâu. Đặc biệt là khi cô ấy đột nhiên cười, hoặc là làm hành động gì đó mà tôi thấy d - dễ… "
Anh ngập ngừng nói.
" Dễ? Dễ gì? "
" D - dễ th - thương. "
Ảnh Quân ngập ngừng một lúc mới nói ra được hai từ đó. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nói những từ như 'dễ thương', 'đáng yêu', 'xinh xắn',...giờ nó lại thốt ra từ miệng Ảnh Quân thì đúng là chuyện lạ.
Minh Triết nghe anh nói như thế thì hoá đá, không tin vào tai mình.
" Cậu vừa nói từ 'dễ thương'? "
Anh hỏi lại một lần nữa để chắc chắn.
" Ừm, rồi sao? "
" Sao gì chứ? Chuyện lạ thế giới đấy. "
" Tôi thân với cậu từ cấp 3 đến bây giờ nhưng tôi chưa bao giờ được nghe từ đó phát ra từ miệng cậu. "
" … "
" Dù hồi cấp 3 cậu đúng là một thằng bad boy, nhưng cậu cũng chẳng thèm trêu hoa ghẹo bướm. "
Khi Ảnh Quân và Minh Triết vào thời cấp 3, Minh Triết cũng không khác gì so với bây giờ mấy. Đối xử tốt với mọi người, đặc biệt là phụ nữ. Làm gì thì làm, muốn nói sao thì nói, chỉ cần đừng chọc tức Minh Triết là được.
Còn Ảnh Quân của hiện tại cứ như một phiên bản khác của anh thời quá khứ. Hồi cấp 3, Ảnh Quân là một chàng trai đậm chất bad boy, gái theo nườm nượp. Dĩ nhiên anh không đáp trả lại tình cảm của ai hết, nhưng đôi lúc sẽ có vài cô 419.
" Quả thật là hồi cấp 3 tôi khác một trời một vực với bây giờ thật. "
" Đúng là thời gian thay đổi một con người mà. "
Minh Triết uống một ngụm rồi nói.
" Thôi không nói chuyện này nữa, vấn đề tôi hỏi cậu chưa trả lời đấy. "
" Nghĩa là cậu đang dần dần có tình cảm với cô ấy. "
" Cái gì?! "
Ảnh Quân bất ngờ nhìn Minh Triết.
Trước giờ anh chưa hề có tình cảm với bất cứ ai, bây giờ đột nhiên lại có tình cảm với một cô gái tiếp xúc với Ảnh Quân chưa đến một tuần.
" Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế, đến tôi cũng rất bất ngờ khi nghe cậu kể đấy. "
Do ở quá xa nên anh không thể nghe được cuộc nói chuyện. Nhưng nói được một lúc thì Ảnh Quân thấy cô nở một nụ cười rất hạnh phúc.
*Thịch*
Tim anh bỗng chốc lệch nhịp. Ảnh Quân cau mày, đặt tay lên ngực.
" Mình bị sao thế, sao tim đập kỳ vậy? Chẳng lẽ mình đã đến tuổi bị bệnh tim rồi à? "
Đây là lần đầu tiên anh thấy Trương Mỹ nở một nụ cười tươi như thế. Bình thường thì cô vẫn cười, nhưng mà giữa nụ cười này và cái kia thì nó có gì đó khác nhau.
" Nói chuyện với ai mà cười đùa vui thế nhỉ? "
Thấy cô như thế thì trong lòng anh vừa tò mò lại vừa có chút khó chịu.
Ảnh Quân thấy Trương Mỹ nói chuyện một lúc khá lâu, chắc khoảng hơn một tiếng, thì cúp máy. Cô đứng hóng gió một chút rồi vào trong ngủ.
Ngày mai là ngày nghỉ nên Trương Mỹ và Vũ Đình đã hẹn nhau đi chơi. Một phần là vì cũng đã một thời gian rồi hai người họ không gặp mặt, và một phần là Vũ Đình muốn kiểm tra xem cô thật sự có ổn không.
Có được một người bạn như Vũ Đình thì sướng quá rồi còn gì.
Thấy phòng Trương Mỹ tắt đèn, Ảnh Quân ngồi chờ thêm năm phút nữa thì mới lái xe về nhà.
Thật không ngờ là một người cuồng công việc như anh mà bỏ hẳn vài tiếng đồng hồ chỉ vì một chuyện khác không liên quan đến công việc của mình.
[. . .]
Sáng hôm sau, khi những tia nắng ấm đầu tiên chiếu vào phòng cô thì Trương Mỹ đã thức dậy. Bước chân xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xui thì cô xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Hiện tại bây giờ Trương Mỹ đang rảnh rỗi, đến chiều thì cô và Vũ Đình mới đi chơi. Ngồi suy nghĩ một lúc thì cũng có việc để làm, Trương Mỹ sẽ vẽ vài bản thiết kế.
Cô đi lên phòng, ra ban công ngồi, chuẩn bị giấy bút đầy đủ. Đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh một lượt để có ý tưởng. Bỗng một con bướm có màu sắc rất đẹp bay dập dờn trước mặt Trương Mỹ.
" Con bướm đẹp quá! "
Cô đưa mắt nhìn theo nó, ghi nhớ màu sắc của con bướm. Trương Mỹ đã có ý tưởng rồi.
Cầm lấy bút chì tô tô vẽ vẽ lên tờ giấy, tẩy xóa vài chỗ. Sau mấy tiếng ngồi vẽ và tô màu, bản vẽ của Trương Mỹ cuối cùng cũng xong. Đó là một chiếc đầm cánh bướm có màu sắc vô cùng đẹp mắt. Nó giống như màu của con bướm khi nãy vậy.
" Bản thiết kế xong rồi, giờ làm gì nữa nhỉ? "
Cô trầm ngâm một lúc rồi đứng lên đi dọn dẹp nhà cửa. Hút bụi, lau nhà, lau cửa sổ, dọn dẹp phòng,...Sau mấy tiếng thì cô cũng xong, nhìn lên đồng hồ thì cũng gần đến giờ hẹn rồi.
Trương Mỹ tắm rửa, gội đầu sạch sẽ. Cô lau khô tóc, đi đến tủ quần áo lựa một chiếc đầm vô cùng đẹp.
Đó là một chiếc đầm xoè cúp ngực màu xanh xám, phần trên được đính những cánh hoa và thêu họa tiết vô cùng tỉ mỉ ở xung quanh. Phần dưới có một lớp ren màu đen bên ngoài, bên trong là lớp vải màu xám xanh, trên đó còn có những vệt màu đen dần loang ra giống như làn khói.
Đây là bộ đầm đầu tiên do chính tay cô thiết kế và may nó.
Ngồi vào bàn trang điểm tô chút son, má hồng, phấn mắt. Trương Mỹ thắt bím một nửa tóc rồi búi lên, phần còn lại thả tự nhiên. Cuối cùng là mang đôi giày cao gót cùng màu với bộ đầm.
Cô bắt xe đến điểm hẹn chờ Vũ Đình. Cô đứng ở đó chờ bạn mình, vẻ đẹp kiều diễm của Trương Mỹ nhanh chóng thu hút mọi người đi đường. Già trẻ trai gái khi đi ngang qua ai cũng đều đưa mắt nhìn Trương Mỹ.
" Này! Anh nhìn cô ấy làm gì?! Thấy đẹp rồi mê chứ gì? Sao không đi theo làm quen luôn đi?! "
Một cặp đôi đi ngang qua cô, thấy bạn trai mình nhìn Trương Mỹ như thế thì nhéo tai anh ta.
" Đau đau đau! Anh xin lỗi mà! Anh không nhìn nữa, em là đẹp nhất rồi. "
Anh ta dỗ dành bạn gái của mình rồi ôm eo cô ấy.
" Trông họ hạnh phúc quá. "
Trương Mỹ đưa mắt nhìn theo cặp đôi kia. Đó chính là điều mà cô mong ước, tay trong tay với người mình yêu thì hạnh phúc biết bao.
Đợi một lúc thì Vũ Đình đi tới, cô cũng xinh không kém gì Trương Mỹ. Phải nói là hai người họ thì người 9 người 10.
" Chờ mình lâu không? "
" Không lâu lắm. Chúng ta đi thôi. "
" Ừm. "
Hai người họ vào một quán cà phê có không gian yên tĩnh, vừa nhâm nhi ly nước vừa trò chuyện với nhau.
" Hm...xem ra cậu đúng là vẫn ổn. "
Vũ Đình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
" Mình đã nói rồi mà cậu không tin. "
" Ban đầu cậu có gặp khó khăn gì không? "
" Ừm...cũng có đôi lúc mình không nhìn rõ khẩu hình miệng. Nhưng bây giờ tai đã ổn nhiều rồi, chỉ cần tránh những nơi ồn ào quá mức thôi. "
" Oh… "
" Thế cậu định khi nào tiến tới với Ảnh Quân đây hửm? "
Vũ Đình chống cằm, nghiêng đầu nở một cười nhìn Trương Mỹ.
" Hả? Người ta là chủ tịch đấy? Với cả cái gì mà tiến tới chứ? "
Trương Mỹ tròn mắt nhìn cô.
" Chẳng phải cậu thích anh ấy sao? "
" Mình thích thì thích nhưng mà không dám mơ tưởng gì nhiều đâu. "
Trương Mỹ thành thật nói.
" Lỡ đâu anh ấy cũng thích cậu thì sao? "
" Lần trước đi ăn đã trả tiền giúp cậu, hôm qua cậu còn kể Ảnh Quân đã đưa cậu về nhà khi cậu tăng ca, còn giúp cậu lúc Cửu Mạnh đeo bám mà. "
" Đó chỉ là cách lịch sự thôi, ai thấy vậy cũng sẽ giúp mà. "
" Thôi đi cô nương, chấp nhận là giúp đi, nhưng từ đó đến cậu có nghe ai nói Ảnh Quân đưa phụ nữ về nhà họ chưa. "
" Dĩ nhiên là chưa. "
" Thì đó! Cậu là trường hợp đặc biệt, nhân cơ hội này khiến cho Ảnh Quân có tình cảm với cậu đi. "
" Nhưng mình làm gì bây giờ chứ? Ở công ty mình cũng đâu được tiếp xúc với anh ấy, thực tập sinh thì làm sao tiếp cận được. "
" Ừm, đúng rồi. Thực tập sinh mà được đi cùng chủ tịch bàn hợp đồng, không biết đây là thực tập sinh gì nữa nhỉ? "
" A… "
" Lợi dụng việc Cửu Mạnh hay làm phiền cậu sau đó để Ảnh Quân ra tay giúp. Trong công việc thì cố gắng làm thật tốt, mọi người sẽ khen, bàn tán về cậu. Trước sau gì cũng lọt vào tai Ảnh Quân thôi. "
" Vừa có thể tạo ấn tượng, vừa hoàn thành tốt công việc, không chừng còn được nhận làm nhân viên chính thức nữa đấy. "
" À mà còn nữa, nếu Ảnh Quân có mở lời mời cậu đi đâu đó thì đừng vội mừng ra mặt, phải giả vờ đắng đo suy nghĩ một lúc thì mới đồng ý. "
" Oh...vậy còn cậu thì sao? "
Trương Mỹ hỏi ngược lại cô.
" Mình? Mình làm sao? "
Vũ Đình nghiêng đầu hỏi.
" Cậu thích Minh Triết chứ còn gì nữa. "
" Cái gì?! K - không có. "
Vũ Đình giật mình, liếc mắt sang chỗ khác trả lời.
" Ánh mắt nhìn thấy trai đẹp của cậu cũng giống như mình, nên mình biết. Còn lúc cậu nhìn thấy Minh Triết ở nhà hàng lần trước thì khác với ánh mắt thấy trai đẹp đấy. "
" Rõ vậy à? "
" Chứ còn gì nữa. Mình có thể đoán lúc đó trong đầu cậu nghĩ 'Ôi, anh ấy chính là chân ái của cuộc đời mình' đúng không? "
Trương Mỹ cười tinh nghịch.
" Ờ thì...cũng đúng. "
" Khi nào có cơ hội thì mình xin số điện thoại giúp cho. "
" Cảm ơn cậu, nhưng mà cứ để mình thử trước đã. Nếu có thể thì cậu chỉ cần tạo cơ hội để mình gặp mặt anh ấy thôi. "
" Ừm. "
" Cùng nhau thoát ế nào! "
Hai người họ đập tay, đồng thanh nói.
[. . .]
Cũng cùng vào lúc này, tại một quán bar trong phòng VIP, Ảnh Quân và Minh Triết trên tay cầm ly rượu nhâm nhi, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái để rót rượu.
" Này, cậu có biết tại sao tim đôi lúc đập hơi nhanh không? "
Ảnh Quân chễm chệ ngồi, tay lắc lắc ly rượu.
" Hả? Sao lại hỏi vậy? "
" Cứ trả lời đi. "
" ...Tùy vào trường hợp. Dạo gần đây cậu hay bị như thế à? "
" Ừm. "
" Cụ thể là vào lúc nào? "
" …Khi ở gần Trương Mỹ. "
Nghe anh trả lời như thế thì Minh Triết phun hết rượu trong miệng ra.
" Cái gì?! Cậu đùa à?! "
Anh chùi miệng rồi quay phắc sang hỏi.
" Tch, tôi không rảnh mà đùa đâu. Đặc biệt là khi cô ấy đột nhiên cười, hoặc là làm hành động gì đó mà tôi thấy d - dễ… "
Anh ngập ngừng nói.
" Dễ? Dễ gì? "
" D - dễ th - thương. "
Ảnh Quân ngập ngừng một lúc mới nói ra được hai từ đó. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nói những từ như 'dễ thương', 'đáng yêu', 'xinh xắn',...giờ nó lại thốt ra từ miệng Ảnh Quân thì đúng là chuyện lạ.
Minh Triết nghe anh nói như thế thì hoá đá, không tin vào tai mình.
" Cậu vừa nói từ 'dễ thương'? "
Anh hỏi lại một lần nữa để chắc chắn.
" Ừm, rồi sao? "
" Sao gì chứ? Chuyện lạ thế giới đấy. "
" Tôi thân với cậu từ cấp 3 đến bây giờ nhưng tôi chưa bao giờ được nghe từ đó phát ra từ miệng cậu. "
" … "
" Dù hồi cấp 3 cậu đúng là một thằng bad boy, nhưng cậu cũng chẳng thèm trêu hoa ghẹo bướm. "
Khi Ảnh Quân và Minh Triết vào thời cấp 3, Minh Triết cũng không khác gì so với bây giờ mấy. Đối xử tốt với mọi người, đặc biệt là phụ nữ. Làm gì thì làm, muốn nói sao thì nói, chỉ cần đừng chọc tức Minh Triết là được.
Còn Ảnh Quân của hiện tại cứ như một phiên bản khác của anh thời quá khứ. Hồi cấp 3, Ảnh Quân là một chàng trai đậm chất bad boy, gái theo nườm nượp. Dĩ nhiên anh không đáp trả lại tình cảm của ai hết, nhưng đôi lúc sẽ có vài cô 419.
" Quả thật là hồi cấp 3 tôi khác một trời một vực với bây giờ thật. "
" Đúng là thời gian thay đổi một con người mà. "
Minh Triết uống một ngụm rồi nói.
" Thôi không nói chuyện này nữa, vấn đề tôi hỏi cậu chưa trả lời đấy. "
" Nghĩa là cậu đang dần dần có tình cảm với cô ấy. "
" Cái gì?! "
Ảnh Quân bất ngờ nhìn Minh Triết.
Trước giờ anh chưa hề có tình cảm với bất cứ ai, bây giờ đột nhiên lại có tình cảm với một cô gái tiếp xúc với Ảnh Quân chưa đến một tuần.
" Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế, đến tôi cũng rất bất ngờ khi nghe cậu kể đấy. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.