Chương 79: Cuộc Trò Chuyện
Lâm Linh
12/01/2023
Trương Mỹ tròn mắt nhìn Ảnh Quân khi anh nói cô là "vợ tương lai" của anh. Phải nói là ba từ đó làm Trương Mỹ sướng râm rang cả người luôn ấy.
Từ lúc hai người mới vừa đồng ý quen nhau thì cô đã nghĩ ngay đến "thiên thần" nhỏ bé của Trương Mỹ và Ảnh Quân trông như thế nào rồi. Giờ thì lại suy nghĩ đến cả tên .Công nhận trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật.
Ái chà, xem ra con của chúng ta sau này sẽ đẹp lắm đây. Mình nên đặt tên cho con là gì nhỉ? Con gái thì đặt tên gì? Con trai thì đặt tên gì? Trương Mỹ tủm tỉm cười khi trong đầu hiện lên những hình ảnh vô cùng hạnh phúc.
Ảnh Quân quay sang nhìn, thấy cô cười như thế thì cũng biết lý do. Anh đặt tay lên đầu Trương Mỹ vỗ vỗ nhẹ, xem cô như em bé vậy.
[...]
Một ngày của Trương Mỹ và Ảnh Quân cứ như thế mà êm đềm trôi qua. Cho đến lúc trời sập tối, cô thì đã yên giấc từ lúc nào, còn anh thì vẫn còn thức. Ảnh Quân ngồi tựa lưng ra sau, trước mặt là chiếc máy tính xách tay anh mới vừa nhờ người khác mua để tiện trong việc giải quyết công việc.
Đang làm thì điện thoại Ảnh Quân reo, anh nhanh chóng bắt máy lên nghe vì sợ tiếng chuông sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trương Mỹ.
Anh kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, tay vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím như múa.
"Alo? "
Vừa dứt lời, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên khiến Ảnh Quân giật mình.
" Cái thằng con trời đánh này! Con dám tự tiện hủy hôn ước với người ta mà không hỏi ý kiến ba mẹ gì cả. Đã vậy còn có quen một đứa con gái lẳng lơ nào đó trong khi bản thân mình đã có vị hôn thê rồi! Con có còn xem ba mẹ trong mắt con không vậy hả Quân?! "
Nghe thấy giọng nói đầy quyền lực ấy, anh mới hoàn hồn, nhìn lại dòng tên hiện trên màn hình "Người sinh ra thằng con trời đánh". Nói một cách ngắn gọn thì người đó là mẹ Ảnh Quân đấy, Hoa Di Mai.
Nghe mẹ mình mắng cho một trận như thế thì anh vẫn dửng dưng, như đã quá quen với việc này. Nhưng đó chỉ là lúc trước khi Di Mai đề cập đến Trương Mỹ. Bà dùng hai từ "lẳng lơ" để nói về cô như vậy, Ảnh Quân ngay lập tức đã khiến anh khó chịu. Ảnh Quân dùng chất giọng điềm đạm, nghiêm túc để nói chuyện với Di Mai.
" Mẹ à, con đã đơn phương hủy hôn ước từ lâu rồi và mẹ có thể mắng con như thế nào cũng được vì mẹ là mẹ của con. Nhưng còn cô ấy thì mẹ đừng nói ra những lời đánh giá như thể mẹ hiểu rõ cô ấy như thế, trong khi mẹ còn không biết mặt người yêu con là ai. "
Anh im lặng một chút rồi nói tiếp, không để cho Di Mai có cơ hội xen vào.
" Và còn nữa, mẹ hiện tại vẫn chưa có bất cứ một mối quan hệ nào với cô ấy cả, mặc dù là trong tương lai mẹ sẽ là mẹ chồng của cô ấy nhưng vẫn không được nói người con yêu là một người 'lẳng lơ', hay những từ đại loại thế. "
" Con còn dám thốt ra những lời như thế à?! Định tạo phản à? Đủ lông đủ cánh rồi nên muốn leo lên đầu mẹ luôn chứ gì? Con nhỏ đó có cái gì mà con bênh vực nó dữ thế hả? Chắc hẳn là nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi. "
Nghe Ảnh Quân nói như thế thì bà tức điên lên, máu muốn dồn hết lên đến não, bà nói như muốn hét lên vậy. Đến mức mà anh đưa điện thoại ra xa mà vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng của Di Mai.
Tại sao một người có tính cách hiền lành như Trương Mỹ lúc nào cũng bị người khác nghĩ xấu thế? Em ấy rõ ràng là hiểu chuyện đến mức mình cảm thấy đáng thương luôn đấy. Tại sao những người họ lại không có cùng suy nghĩ giống mình chứ, Ảnh Quân khó chịu thầm nghĩ. Anh cảm thấy ấm ức thay cho cô khi Di Mai nói những lời như thế về Trương Mỹ.
Cuộc nói chuyện của hai người hiện đang cực kỳ căng thẳng. Giống như quả bom sắp nổ vậy, chỉ cần một trong hai người nói ra câu nào đó khiến đối phương không vừa lòng thì không chừng Ảnh Quân và Di Mai đoạn tuyệt quan hệ luôn đấy.
Cảm thấy cuộc nói chuyện này sẽ chẳng giải quyết được gì, ngược lại còn khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nữa nên anh quyết định dừng tại đây.
" Thôi mẹ à, chúng ta tạm thời ngừng nói chuyện đã. Con mong mẹ sẽ lấy lại bình tĩnh sau một thời gian, đến lúc đấy thì mẹ hãy nói chuyện với con. Giờ con cũng bận rồi, còn buồn ngủ nữa. Đã gần nửa đêm ở bên này rồi, mẹ quên chúng ta khác múi giờ à? "
Anh cố gắng nói một cách bình thường nhất có thể khi nói chuyện với Di Mai. Với cái tính dễ nổi giận như Ảnh Quân thì nếu là người khác thì anh đã "múc" từ lâu rồi. Không có chuyện nhân nhượng, nói nhỏ nhẹ đâu, với cả Trương Mỹ đang nằm ngủ bên kia, nói chuyện nhiều quá cũng sẽ khiến cô thức giấc và nghe cuộc trò chuyện của Ảnh Quân và Di Mai mất.
Anh cất điện thoại và máy tính, trước khi nằm xuống ngủ còn nhìn sang phía cô một lúc. Cảm thấy không yên tâm, Ảnh Quân tiến đến gần Trương Mỹ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ miều kia, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc rồi anh cúi người thì thầm vào tai cô.
" Anh biết là em đã thức trong lúc anh nói chuyện với mẹ rồi. Ngày mai mẹ anh nhất định sẽ gọi lại, nhưng em đừng lo lắng gì hết, em sẽ hiểu được tấm lòng của mẹ anh. "
Dứt câu Ảnh Quân đặt lên môi Trương Mỹ một nụ hôn nhẹ, sau đó quay trở lại giường ngủ.
Từ lúc hai người mới vừa đồng ý quen nhau thì cô đã nghĩ ngay đến "thiên thần" nhỏ bé của Trương Mỹ và Ảnh Quân trông như thế nào rồi. Giờ thì lại suy nghĩ đến cả tên .Công nhận trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật.
Ái chà, xem ra con của chúng ta sau này sẽ đẹp lắm đây. Mình nên đặt tên cho con là gì nhỉ? Con gái thì đặt tên gì? Con trai thì đặt tên gì? Trương Mỹ tủm tỉm cười khi trong đầu hiện lên những hình ảnh vô cùng hạnh phúc.
Ảnh Quân quay sang nhìn, thấy cô cười như thế thì cũng biết lý do. Anh đặt tay lên đầu Trương Mỹ vỗ vỗ nhẹ, xem cô như em bé vậy.
[...]
Một ngày của Trương Mỹ và Ảnh Quân cứ như thế mà êm đềm trôi qua. Cho đến lúc trời sập tối, cô thì đã yên giấc từ lúc nào, còn anh thì vẫn còn thức. Ảnh Quân ngồi tựa lưng ra sau, trước mặt là chiếc máy tính xách tay anh mới vừa nhờ người khác mua để tiện trong việc giải quyết công việc.
Đang làm thì điện thoại Ảnh Quân reo, anh nhanh chóng bắt máy lên nghe vì sợ tiếng chuông sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trương Mỹ.
Anh kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, tay vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím như múa.
"Alo? "
Vừa dứt lời, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên khiến Ảnh Quân giật mình.
" Cái thằng con trời đánh này! Con dám tự tiện hủy hôn ước với người ta mà không hỏi ý kiến ba mẹ gì cả. Đã vậy còn có quen một đứa con gái lẳng lơ nào đó trong khi bản thân mình đã có vị hôn thê rồi! Con có còn xem ba mẹ trong mắt con không vậy hả Quân?! "
Nghe thấy giọng nói đầy quyền lực ấy, anh mới hoàn hồn, nhìn lại dòng tên hiện trên màn hình "Người sinh ra thằng con trời đánh". Nói một cách ngắn gọn thì người đó là mẹ Ảnh Quân đấy, Hoa Di Mai.
Nghe mẹ mình mắng cho một trận như thế thì anh vẫn dửng dưng, như đã quá quen với việc này. Nhưng đó chỉ là lúc trước khi Di Mai đề cập đến Trương Mỹ. Bà dùng hai từ "lẳng lơ" để nói về cô như vậy, Ảnh Quân ngay lập tức đã khiến anh khó chịu. Ảnh Quân dùng chất giọng điềm đạm, nghiêm túc để nói chuyện với Di Mai.
" Mẹ à, con đã đơn phương hủy hôn ước từ lâu rồi và mẹ có thể mắng con như thế nào cũng được vì mẹ là mẹ của con. Nhưng còn cô ấy thì mẹ đừng nói ra những lời đánh giá như thể mẹ hiểu rõ cô ấy như thế, trong khi mẹ còn không biết mặt người yêu con là ai. "
Anh im lặng một chút rồi nói tiếp, không để cho Di Mai có cơ hội xen vào.
" Và còn nữa, mẹ hiện tại vẫn chưa có bất cứ một mối quan hệ nào với cô ấy cả, mặc dù là trong tương lai mẹ sẽ là mẹ chồng của cô ấy nhưng vẫn không được nói người con yêu là một người 'lẳng lơ', hay những từ đại loại thế. "
" Con còn dám thốt ra những lời như thế à?! Định tạo phản à? Đủ lông đủ cánh rồi nên muốn leo lên đầu mẹ luôn chứ gì? Con nhỏ đó có cái gì mà con bênh vực nó dữ thế hả? Chắc hẳn là nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi. "
Nghe Ảnh Quân nói như thế thì bà tức điên lên, máu muốn dồn hết lên đến não, bà nói như muốn hét lên vậy. Đến mức mà anh đưa điện thoại ra xa mà vẫn có thể nghe rõ mồn một giọng của Di Mai.
Tại sao một người có tính cách hiền lành như Trương Mỹ lúc nào cũng bị người khác nghĩ xấu thế? Em ấy rõ ràng là hiểu chuyện đến mức mình cảm thấy đáng thương luôn đấy. Tại sao những người họ lại không có cùng suy nghĩ giống mình chứ, Ảnh Quân khó chịu thầm nghĩ. Anh cảm thấy ấm ức thay cho cô khi Di Mai nói những lời như thế về Trương Mỹ.
Cuộc nói chuyện của hai người hiện đang cực kỳ căng thẳng. Giống như quả bom sắp nổ vậy, chỉ cần một trong hai người nói ra câu nào đó khiến đối phương không vừa lòng thì không chừng Ảnh Quân và Di Mai đoạn tuyệt quan hệ luôn đấy.
Cảm thấy cuộc nói chuyện này sẽ chẳng giải quyết được gì, ngược lại còn khiến mọi chuyện tồi tệ hơn nữa nên anh quyết định dừng tại đây.
" Thôi mẹ à, chúng ta tạm thời ngừng nói chuyện đã. Con mong mẹ sẽ lấy lại bình tĩnh sau một thời gian, đến lúc đấy thì mẹ hãy nói chuyện với con. Giờ con cũng bận rồi, còn buồn ngủ nữa. Đã gần nửa đêm ở bên này rồi, mẹ quên chúng ta khác múi giờ à? "
Anh cố gắng nói một cách bình thường nhất có thể khi nói chuyện với Di Mai. Với cái tính dễ nổi giận như Ảnh Quân thì nếu là người khác thì anh đã "múc" từ lâu rồi. Không có chuyện nhân nhượng, nói nhỏ nhẹ đâu, với cả Trương Mỹ đang nằm ngủ bên kia, nói chuyện nhiều quá cũng sẽ khiến cô thức giấc và nghe cuộc trò chuyện của Ảnh Quân và Di Mai mất.
Anh cất điện thoại và máy tính, trước khi nằm xuống ngủ còn nhìn sang phía cô một lúc. Cảm thấy không yên tâm, Ảnh Quân tiến đến gần Trương Mỹ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ miều kia, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc rồi anh cúi người thì thầm vào tai cô.
" Anh biết là em đã thức trong lúc anh nói chuyện với mẹ rồi. Ngày mai mẹ anh nhất định sẽ gọi lại, nhưng em đừng lo lắng gì hết, em sẽ hiểu được tấm lòng của mẹ anh. "
Dứt câu Ảnh Quân đặt lên môi Trương Mỹ một nụ hôn nhẹ, sau đó quay trở lại giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.