Chương 82: Giận Hờn Kiểu "Nữ Tính"
Lâm Linh
12/01/2023
Trong khi Trương Mỹ phải làm hàng tá công việc vì phải đổ dồn thì Ảnh Quân càng cực hơn cô. Anh phải vừa giải quyết công việc, vừa giải quyết chuyện của gia đình mình.
Thậm chí bây giờ, ngay cả trong lúc đang làm việc thì Ảnh Quân vẫn phải nghe từng cuộc gọi của ba mình, Maximilian Lorayne, la rầy về những chuyện không liên quan đến công việc của mình. Nói thẳng ra là chuyện của anh và Trương Mỹ đấy.
Cứ cách khoảng mười lăm, ba chục phút thì điện thoại Ảnh Quân lại reo inh ỏi, nó khiến anh rất khó chịu vì không thể tập trung vào công việc.
"Reng reng!"
" Chậc, lại nữa. Sao hôm nay ba rảnh dữ vậy trời! "
Ảnh Quân khó chịu tặc lưỡi.
Mọi ngày có thèm gọi cho mình đâu, không chừng nửa tháng mới gọi một lần. Mà nghe tin sắp có "con dâu" một cái là mừng vậy đó, anh chán nản thầm nghĩ.
Điện thoại cứ reo mãi như thế, Ảnh Quân không bắt máy thì đợi reo hết chuông thì ba anh lại gọi tiếp. Cứ để nó reo mãi như thế thì cũng không được, nên Ảnh Quân đành ngậm ngùi bắt máy.
" Bonjour, je t'écoute. "
(Alo, con nghe đây.)
" Je veux rompre avec cette fille rapidement! "
(Con mau chia tay con nhỏ đó nhanh đi!)
" Non, peu importe ce que tu dis, je suis toujours déterminé à ne pas rompre avec elle. "
(Không ạ, cho dù ba có nói gì thì con vẫn kiên quyết không chia tay với em ấy.)
Ảnh Quân khẽ nhíu mày khi lại nghe từ "con nhỏ đó" để ám chỉ Trương Mỹ.
" Es-tu contre moi?! "
(Con chống đối ba đấy à?!)
" Je fais juste ce que mon coeur me dit. "
(Con chỉ làm theo con tim mách bảo thôi.)
" Arrange ton travail et reviens vite ! Je veux m'occuper de ton affaire directement. "
(Sắp xếp công việc rồi về đây nhanh! Ba muốn trực tiếp giải quyết xong chuyện của con.)
" Papa, j'ai été choisi pour moi par la 'fiancée bien-aimée' qui m'a fait hospitaliser pendant plusieurs mois. Mon travail est tellement en retard maintenant, je ne peux pas l'arranger. "
(Ba à, con bị 'vị hôn thê yêu dấu' mà ba chọn cho con đấy, hại con vào viện nằm suốt mấy tháng. Công việc bây giờ tồn đọng rất nhiều, con không sắp xếp lịch được đâu.)
Là một người ba, dĩ nhiên sau khi nghe Ảnh Quân nói mình nhập viện thì Lorayne cũng hơi hoảng. Ông bắt đầu hoang mang, lo lắng hỏi anh.
" Qu'est-ce que tu veux dire ? Dans quel hôpital? "
(Con nói vậy là sao? Vào bệnh viện gì?)
Lorayne nói với giọng điệu có vẻ dửng dưng, không quan tâm gì mấy, nhưng thật ra trong lòng ông lại sốt sắng.
" J'ai le temps de parler plus tard, maintenant que je suis occupé, ce n'est pas commode de parler à mon père. J'ai un rendez-vous dans un moment, n'appelez plus, je ne répondrai pas au téléphone. Au revoir papa. "
(Có thời gian con nói sau, bây giờ con bận rồi, không tiện nói chuyện với ba. Một lát nữa con có cuộc họp, ba đừng gọi nữa, con không nghe máy đâu. Tạm biệt ba.)
Không để cho ông ấy trả lời, Ảnh Quân liền ngắt máy, đặt điện thoại sang một bên và cố gắng lấy lại tinh thần làm việc.
[...]
Ngồi làm việc mãi như thế, nhưng anh vẫn không thể nào tập trung nổi vào công việc. Mặc dù là Lorayne đã không còn gọi điện thoại cho Ảnh Quân nữa. Đầu óc anh cứ nghĩ toàn những chuyện không liên quan đến công việc. Đây là lần đâu tiên Ảnh Quân bị mất tập trung lâu đến thế.
" Haiz… "
Không được rồi, kiểu này thì chừng nào mới làm xong đống công việc chất cao như núi này đây, anh ảo não thở dài, thầm nghĩ.
" Chắc phải đợi đến giờ nghỉ trưa rồi bảo Trương Mỹ đến đây một lúc quá. Muốn nạp năng lượng rồi… "
Ảnh Quân chán chường, nằm dài ra bàn rồi gục đầu xuống đó. Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để mình có thể gặp được cô.
[...]
Đợi mãi, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ, anh liền gọi điện cho Trương Mỹ. Tiếng chuông kéo dài từng hồi, cuối cùng cũng có người bắt máy.
" Alo? Em nghe đây, có gì không anh? "
" Bây giờ em có bận gì không?
" Em đang vừa ăn vừa làm. "
" Oh, vậy em làm đi, ăn uống đủ vào. "
Giọng Ảnh Quân có vẻ xìu xuống, chán nản. Vì là một người nhạy cảm, lại còn là người yêu của anh, nên Trương Mỹ nhanh chóng nhận ra điều bất thường ở Ảnh Quân.
Anh ấy buồn chuyện gì à? Sao giọng tự nhiên ỉu xìu vậy? Trương Mỹ thầm nghĩ.
" Anh sao thế? Có chuyện gì à? "
Cô lo lắng hỏi.
" Không hẳn… chỉ là muốn gặp em chút thôi. "
" Vậy anh chờ em mười lăm phút nhé, em ăn xong rồi lên phòng anh. "
" Em cứ thoải mái đi, nghỉ trưa tận hai tiếng mà. Nếu em bận thì cứ ngủ nghỉ đi. "
Mặc dù Ảnh Quân nói như thế nhưng trong đầu anh lại có suy nghĩ trái ngược hoàn toàn.
Mau đến đây đi, đến phòng anh này. Cho anh nạp năng lượng với, anh mệt quá, Ảnh Quân buồn bã thầm nghĩ.
" Thôi, để em đến chỗ anh. Nghe giọng anh có vẻ buồn. Sao em nỡ để một người khóc vì em ở một mình chứ. "
Trương Mỹ cười cười nói có ý trêu Ảnh Quân. Anh nghe cô nói xong câu đó liền thẹn quá hóa giận.
" Ơ, thế em không thích anh vì em mà y…yếu đuối như thế à?! Không thích thì thôi, xì! "
Ảnh Quân nói xong liền cúp máy, cô nghe xong thì phì cười.
Cái giọng điệu "nữ tính" gì vậy nè, tự nhiên mình thích cái kiểu anh ấy dỗi như thế này thật, Trương Mỹ thầm nghĩ.
Thậm chí bây giờ, ngay cả trong lúc đang làm việc thì Ảnh Quân vẫn phải nghe từng cuộc gọi của ba mình, Maximilian Lorayne, la rầy về những chuyện không liên quan đến công việc của mình. Nói thẳng ra là chuyện của anh và Trương Mỹ đấy.
Cứ cách khoảng mười lăm, ba chục phút thì điện thoại Ảnh Quân lại reo inh ỏi, nó khiến anh rất khó chịu vì không thể tập trung vào công việc.
"Reng reng!"
" Chậc, lại nữa. Sao hôm nay ba rảnh dữ vậy trời! "
Ảnh Quân khó chịu tặc lưỡi.
Mọi ngày có thèm gọi cho mình đâu, không chừng nửa tháng mới gọi một lần. Mà nghe tin sắp có "con dâu" một cái là mừng vậy đó, anh chán nản thầm nghĩ.
Điện thoại cứ reo mãi như thế, Ảnh Quân không bắt máy thì đợi reo hết chuông thì ba anh lại gọi tiếp. Cứ để nó reo mãi như thế thì cũng không được, nên Ảnh Quân đành ngậm ngùi bắt máy.
" Bonjour, je t'écoute. "
(Alo, con nghe đây.)
" Je veux rompre avec cette fille rapidement! "
(Con mau chia tay con nhỏ đó nhanh đi!)
" Non, peu importe ce que tu dis, je suis toujours déterminé à ne pas rompre avec elle. "
(Không ạ, cho dù ba có nói gì thì con vẫn kiên quyết không chia tay với em ấy.)
Ảnh Quân khẽ nhíu mày khi lại nghe từ "con nhỏ đó" để ám chỉ Trương Mỹ.
" Es-tu contre moi?! "
(Con chống đối ba đấy à?!)
" Je fais juste ce que mon coeur me dit. "
(Con chỉ làm theo con tim mách bảo thôi.)
" Arrange ton travail et reviens vite ! Je veux m'occuper de ton affaire directement. "
(Sắp xếp công việc rồi về đây nhanh! Ba muốn trực tiếp giải quyết xong chuyện của con.)
" Papa, j'ai été choisi pour moi par la 'fiancée bien-aimée' qui m'a fait hospitaliser pendant plusieurs mois. Mon travail est tellement en retard maintenant, je ne peux pas l'arranger. "
(Ba à, con bị 'vị hôn thê yêu dấu' mà ba chọn cho con đấy, hại con vào viện nằm suốt mấy tháng. Công việc bây giờ tồn đọng rất nhiều, con không sắp xếp lịch được đâu.)
Là một người ba, dĩ nhiên sau khi nghe Ảnh Quân nói mình nhập viện thì Lorayne cũng hơi hoảng. Ông bắt đầu hoang mang, lo lắng hỏi anh.
" Qu'est-ce que tu veux dire ? Dans quel hôpital? "
(Con nói vậy là sao? Vào bệnh viện gì?)
Lorayne nói với giọng điệu có vẻ dửng dưng, không quan tâm gì mấy, nhưng thật ra trong lòng ông lại sốt sắng.
" J'ai le temps de parler plus tard, maintenant que je suis occupé, ce n'est pas commode de parler à mon père. J'ai un rendez-vous dans un moment, n'appelez plus, je ne répondrai pas au téléphone. Au revoir papa. "
(Có thời gian con nói sau, bây giờ con bận rồi, không tiện nói chuyện với ba. Một lát nữa con có cuộc họp, ba đừng gọi nữa, con không nghe máy đâu. Tạm biệt ba.)
Không để cho ông ấy trả lời, Ảnh Quân liền ngắt máy, đặt điện thoại sang một bên và cố gắng lấy lại tinh thần làm việc.
[...]
Ngồi làm việc mãi như thế, nhưng anh vẫn không thể nào tập trung nổi vào công việc. Mặc dù là Lorayne đã không còn gọi điện thoại cho Ảnh Quân nữa. Đầu óc anh cứ nghĩ toàn những chuyện không liên quan đến công việc. Đây là lần đâu tiên Ảnh Quân bị mất tập trung lâu đến thế.
" Haiz… "
Không được rồi, kiểu này thì chừng nào mới làm xong đống công việc chất cao như núi này đây, anh ảo não thở dài, thầm nghĩ.
" Chắc phải đợi đến giờ nghỉ trưa rồi bảo Trương Mỹ đến đây một lúc quá. Muốn nạp năng lượng rồi… "
Ảnh Quân chán chường, nằm dài ra bàn rồi gục đầu xuống đó. Chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để mình có thể gặp được cô.
[...]
Đợi mãi, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ, anh liền gọi điện cho Trương Mỹ. Tiếng chuông kéo dài từng hồi, cuối cùng cũng có người bắt máy.
" Alo? Em nghe đây, có gì không anh? "
" Bây giờ em có bận gì không?
" Em đang vừa ăn vừa làm. "
" Oh, vậy em làm đi, ăn uống đủ vào. "
Giọng Ảnh Quân có vẻ xìu xuống, chán nản. Vì là một người nhạy cảm, lại còn là người yêu của anh, nên Trương Mỹ nhanh chóng nhận ra điều bất thường ở Ảnh Quân.
Anh ấy buồn chuyện gì à? Sao giọng tự nhiên ỉu xìu vậy? Trương Mỹ thầm nghĩ.
" Anh sao thế? Có chuyện gì à? "
Cô lo lắng hỏi.
" Không hẳn… chỉ là muốn gặp em chút thôi. "
" Vậy anh chờ em mười lăm phút nhé, em ăn xong rồi lên phòng anh. "
" Em cứ thoải mái đi, nghỉ trưa tận hai tiếng mà. Nếu em bận thì cứ ngủ nghỉ đi. "
Mặc dù Ảnh Quân nói như thế nhưng trong đầu anh lại có suy nghĩ trái ngược hoàn toàn.
Mau đến đây đi, đến phòng anh này. Cho anh nạp năng lượng với, anh mệt quá, Ảnh Quân buồn bã thầm nghĩ.
" Thôi, để em đến chỗ anh. Nghe giọng anh có vẻ buồn. Sao em nỡ để một người khóc vì em ở một mình chứ. "
Trương Mỹ cười cười nói có ý trêu Ảnh Quân. Anh nghe cô nói xong câu đó liền thẹn quá hóa giận.
" Ơ, thế em không thích anh vì em mà y…yếu đuối như thế à?! Không thích thì thôi, xì! "
Ảnh Quân nói xong liền cúp máy, cô nghe xong thì phì cười.
Cái giọng điệu "nữ tính" gì vậy nè, tự nhiên mình thích cái kiểu anh ấy dỗi như thế này thật, Trương Mỹ thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.