Chương 104: "Hình Phạt"
Lâm Linh
12/01/2023
Ngay sau khi nhận phòng, Ảnh Quân không nói một lời mà liền đẩy Trương Mỹ vào nhà tắm, mở vòi sen lên xối nước ướt cả hai người họ. Mới ban đầu thì cô chẳng có phản ứng gì cả, vì mọi thứ diễn ra rất nhanh, phải mất một lúc sau, Trương Mỹ mới bắt đầu nhận thức được mọi thứ xung quanh nhờ dòng nước mát lạnh đang chảy dọc xuống từ đầu đến chân.
“ Anh đang làm cái gì vậy hả?! Ướt đồ hết rồi… này. “
Cô tức giận đánh mạnh vào cơ ngực săn chắc dưới lớp áo thấm đẫm nước kia. Nhưng lại chợt nhận ra mọi thứ dưới lớp áo kia, Trương Mỹ đều có thể thấy rõ. Kể cả từng múi bụng đang lộ ra đầy khiêu gợi kia.
Ôi trời, mặc dù đã thấy cơ bụng của anh ấy biết bao nhiêu lần rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại, quả thật là bổ mắt quá đi, Trương Mỹ cúi đầu, tủm tỉm cười thầm nghĩ.
Ảnh Quân hơi cúi người để nhìn rõ mặt cô thì thấy cô đang cười.
Mới khi nãy còn nổi giận đùng đùng mà, sao bây giờ lại đứng cười như… anh thầm nghĩ.
“ Em cười gì thế? “
" Em cười gì kệ em. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy. "
Nghe Ảnh Quân hỏi, nụ cười của Trương Mỹ liền tắt đi, chuyển sang chủ đề khác.
" Đây là một trong những hình phạt của em đấy. Tắm với anh. "
" Cái gì?! Kh… "
Cô giật mình bất ngờ nhìn Ảnh Quân, nhanh chóng từ chối. Nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị anh ngắt lời.
" Không được từ chối đâu. Em quên chuyện cá cược của chúng ta rồi à? Có cần anh phải nhắc lại không, hửm? “
Vừa nói Ảnh Quân vừa ép sát Trương Mỹ, khiến mặt cô nóng hết cả lên.
Mặc dù không muốn nhưng Trương Mỹ cũng đành phải ngậm ngùi chấp nhận thôi, ai bảo cô thua làm gì, có chơi có chịu.
“ Tắm mà mặc đồ là không được đâu, nhanh nhanh cởi ra đi nào. Có cần anh cởi giúp em không? “
Anh cười cười nói với Trương Mỹ. Cô ngượng ngùng đẩy nhẹ Ảnh Quân ra rồi thay bộ đồ ướt nhẹp trên người mình ra.
“ Anh đi mà lo cho anh trước đi. Còn nữa, anh không được nhìn em, quay ra chỗ khác. “
“ Rồi rồi. Chẳng hiểu em có cái gì để che, trong khi anh đã thấy em trần như trẻ sơ sinh rồi. “
Ảnh Quân gật gù, cũng làm theo lời Trương Mỹ xoay người.
“ Xì, đâu phải mỗi mình anh thấy. “
Cô lẩm bẩm nói.
Thay xong bộ đồ trên người, Trương Mỹ bước ra ngoài quấn thêm cái khăn, nhưng vô tình thấy thứ gì đó được đặt dưới cùng xấp khăn. Cô tò mò nâng xấp khăn đó lên, cầm thứ đó lên ngắm nghía một lúc thì biết được đó là một “bịch kẹo”.
Biết ngay là anh ấy có ý đồ gì khác nữa mà, chứ làm gì có chuyện chỉ tắm chung thôi, Trương Mỹ thầm nghĩ.
Cô đặt “bịch kẹo” vào lại chỗ cũ rồi lấy thêm một cái khăn nữa vào đưa cho Ảnh Quân. Anh nhìn nó một lúc rồi hỏi:
“ Tắm mà em mang khăn theo chi vậy? “
Để ‘phòng vệ’ anh chứ còn gì nữa, Trương Mỹ thầm nghĩ.
“ Để che những thứ cần che, anh cũng cầm lấy đi. Khi nào tắm thì cởi ra cũng được mà. “
Cô vừa nói vừa nhìn sang chỗ khác, Ảnh Quân nhìn bàn tay trắng trẻo của Trương Mỹ một lúc rồi nắm luôn cả tay cô kéo nhẹ vào người mình vì sợ cô trượt chân té.
“ Thế thì bây giờ gội đầu cho anh đi, sau đó thì chà lưng cho anh. “
Anh nâng cằm Trương Mỹ lên để cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình kia của anh. Cô bất giác khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chẳng biết là vì sợ hay là vì Ảnh Quân “quá ngon”.
Chắc mình ngất luôn tại đây quá, mình còn có thể cảm nhận khuôn mặt mình vừa nóng vừa đỏ lên, tim thì đập thình thịch luôn này. Hy vọng anh ấy không nghe thấy, Trương Mỹ thầm nghĩ.
“ V… vậy thì em sẽ chà lưng anh trước rồi gội đầu cho anh sau. “
Ảnh Quân ngồi xuống ghế, cô xối nước ướt người anh rồi lấy xà phòng và bông tắm tạo bọt, nhẹ nhàng chà lên lưng anh.
“ Em dùng lực như vầy có đau không? Có cần em nhẹ lại không? “
“ Không cần, em chà mạnh hơn chút nữa đi. “
Tay Trương Mỹ thì chà lưng cho Ảnh Quân nhưng đầu óc thì lại bận suy nghĩ đến chuyện khác.
Mình cần phải tắm nhanh nhanh hơn một chút để ra ngoài, chứ ở trong đây với anh ấy chẳng khác gì ở trong hang cọp, cô ngẫm nghĩ.
Trương Mỹ liền đẩy nhanh tốc độ, cô chà nhanh tay hơn, mạnh tay hơn. Đến mức Ảnh Quân phải khẽ cau mày vì đau.
" Em nhẹ lại một chút được không? Anh có cảm giác như lưng anh muốn trầy da tróc vảy rồi. "
Sự đau đớn dường như thể hiện rõ trên khuôn mặt anh khiến Trương Mỹ giật mình, nhìn xuống lưng Ảnh Quân. Quả thật là lưng anh đã hơi rướm máu rồi.
Sao mình tàn bạo dữ vậy nè? Phải tiết chế lại mới được. Chưa chắc là cái "thứ đó" là của Ảnh Quân mà, lỡ đâu nó của khách hàng trước để quên thì sao? Trương Mỹ ngẫm nghĩ.
Sau một lúc tắm rửa gội đầu xong, cô cùng Ảnh Quân mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Anh bước đến tủ quần áo, lấy từ trong đó ra một chiếc đầm trễ vai với tông màu chủ đạo là màu tím nhạt cực kỳ đẹp.
Chiếc váy được lấy cảm hứng từ loài sứa biển, do chính tay Ảnh Quân thiết kế và may nó. Nó có khá nhiều lớp váy để tạo độ phồng, lớp bên trong là màu hồng nhạt, những lớp bên ngoài là màu tím nhạt và màu xanh nhạt được làm bằng vải voan. Xung quanh eo là những dây vải uốn gợn sóng nhẹ, cùng với hàng dây ngọc trai được xâu chuỗi lại với nhau tựa như những chiếc tua miệng. Còn phần vai thì được đính những con sao biển, vỏ sò có thể phát sáng trong bóng tối.
" Em mặc nó đi. Tự tay anh thiết kế đấy. "
" Nó đẹp quá! Cảm ơn anh. "
Trương Mỹ vui mừng, hào hứng vừa nói vừa nhận lấy chiếc đầm từ tay anh. Sau đó chạy vụt vào nhà tắm để thay đồ.
Trong lúc cô thay đồ thì Ảnh Quân cũng thay cho mình một bộ âu phục lịch lãm làm tăng thêm sự nam tính, điển trai của anh. Khoảng một lúc sau, cô chầm chậm bước ra. Bộ đầm như tô điểm thêm cho vẻ đẹp thuần khiết vốn có của Trương Mỹ, khiến cho Ảnh Quân hoàn toàn bị hớp hồn, sững sờ một lúc. Mãi cho đến khi cô lên tiếng, anh mới sực tỉnh.
" Anh thấy như thế nào? Có đẹp không? "
Cô cười hỏi, xoay một vòng cho Ảnh Quân xem.
" Cực kỳ đẹp. "
Ngoài ba chữ "cực kỳ đẹp" ra thì anh chẳng biết dùng từ nào để có thể miêu tả được Trương Mỹ bây giờ. Bởi vì cô hiện tại còn hơn cả chữ "cực kỳ đẹp" kia.
Sau đó Ảnh Quân còn trang điểm và làm tóc cho cô, tuy đơn giản nhưng rất đẹp và hợp với bộ đầm. Mái tóc dài mượt được đính những ngôi sao nhỏ, anh còn xịt thêm kim tuyến để làm cho mái tóc thêm phần lấp lánh. Cuối cùng là một chiếc cài ngọc trai.
" Được rồi, đây là hình phạt của em đây. Đi ăn tối cùng anh. "
Ảnh Quân nắm bàn tay nhỏ nhắn của Trương Mỹ kéo đi, bắt đầu cuộc hẹn hò của họ.
“ Anh đang làm cái gì vậy hả?! Ướt đồ hết rồi… này. “
Cô tức giận đánh mạnh vào cơ ngực săn chắc dưới lớp áo thấm đẫm nước kia. Nhưng lại chợt nhận ra mọi thứ dưới lớp áo kia, Trương Mỹ đều có thể thấy rõ. Kể cả từng múi bụng đang lộ ra đầy khiêu gợi kia.
Ôi trời, mặc dù đã thấy cơ bụng của anh ấy biết bao nhiêu lần rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại, quả thật là bổ mắt quá đi, Trương Mỹ cúi đầu, tủm tỉm cười thầm nghĩ.
Ảnh Quân hơi cúi người để nhìn rõ mặt cô thì thấy cô đang cười.
Mới khi nãy còn nổi giận đùng đùng mà, sao bây giờ lại đứng cười như… anh thầm nghĩ.
“ Em cười gì thế? “
" Em cười gì kệ em. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy. "
Nghe Ảnh Quân hỏi, nụ cười của Trương Mỹ liền tắt đi, chuyển sang chủ đề khác.
" Đây là một trong những hình phạt của em đấy. Tắm với anh. "
" Cái gì?! Kh… "
Cô giật mình bất ngờ nhìn Ảnh Quân, nhanh chóng từ chối. Nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị anh ngắt lời.
" Không được từ chối đâu. Em quên chuyện cá cược của chúng ta rồi à? Có cần anh phải nhắc lại không, hửm? “
Vừa nói Ảnh Quân vừa ép sát Trương Mỹ, khiến mặt cô nóng hết cả lên.
Mặc dù không muốn nhưng Trương Mỹ cũng đành phải ngậm ngùi chấp nhận thôi, ai bảo cô thua làm gì, có chơi có chịu.
“ Tắm mà mặc đồ là không được đâu, nhanh nhanh cởi ra đi nào. Có cần anh cởi giúp em không? “
Anh cười cười nói với Trương Mỹ. Cô ngượng ngùng đẩy nhẹ Ảnh Quân ra rồi thay bộ đồ ướt nhẹp trên người mình ra.
“ Anh đi mà lo cho anh trước đi. Còn nữa, anh không được nhìn em, quay ra chỗ khác. “
“ Rồi rồi. Chẳng hiểu em có cái gì để che, trong khi anh đã thấy em trần như trẻ sơ sinh rồi. “
Ảnh Quân gật gù, cũng làm theo lời Trương Mỹ xoay người.
“ Xì, đâu phải mỗi mình anh thấy. “
Cô lẩm bẩm nói.
Thay xong bộ đồ trên người, Trương Mỹ bước ra ngoài quấn thêm cái khăn, nhưng vô tình thấy thứ gì đó được đặt dưới cùng xấp khăn. Cô tò mò nâng xấp khăn đó lên, cầm thứ đó lên ngắm nghía một lúc thì biết được đó là một “bịch kẹo”.
Biết ngay là anh ấy có ý đồ gì khác nữa mà, chứ làm gì có chuyện chỉ tắm chung thôi, Trương Mỹ thầm nghĩ.
Cô đặt “bịch kẹo” vào lại chỗ cũ rồi lấy thêm một cái khăn nữa vào đưa cho Ảnh Quân. Anh nhìn nó một lúc rồi hỏi:
“ Tắm mà em mang khăn theo chi vậy? “
Để ‘phòng vệ’ anh chứ còn gì nữa, Trương Mỹ thầm nghĩ.
“ Để che những thứ cần che, anh cũng cầm lấy đi. Khi nào tắm thì cởi ra cũng được mà. “
Cô vừa nói vừa nhìn sang chỗ khác, Ảnh Quân nhìn bàn tay trắng trẻo của Trương Mỹ một lúc rồi nắm luôn cả tay cô kéo nhẹ vào người mình vì sợ cô trượt chân té.
“ Thế thì bây giờ gội đầu cho anh đi, sau đó thì chà lưng cho anh. “
Anh nâng cằm Trương Mỹ lên để cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình kia của anh. Cô bất giác khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chẳng biết là vì sợ hay là vì Ảnh Quân “quá ngon”.
Chắc mình ngất luôn tại đây quá, mình còn có thể cảm nhận khuôn mặt mình vừa nóng vừa đỏ lên, tim thì đập thình thịch luôn này. Hy vọng anh ấy không nghe thấy, Trương Mỹ thầm nghĩ.
“ V… vậy thì em sẽ chà lưng anh trước rồi gội đầu cho anh sau. “
Ảnh Quân ngồi xuống ghế, cô xối nước ướt người anh rồi lấy xà phòng và bông tắm tạo bọt, nhẹ nhàng chà lên lưng anh.
“ Em dùng lực như vầy có đau không? Có cần em nhẹ lại không? “
“ Không cần, em chà mạnh hơn chút nữa đi. “
Tay Trương Mỹ thì chà lưng cho Ảnh Quân nhưng đầu óc thì lại bận suy nghĩ đến chuyện khác.
Mình cần phải tắm nhanh nhanh hơn một chút để ra ngoài, chứ ở trong đây với anh ấy chẳng khác gì ở trong hang cọp, cô ngẫm nghĩ.
Trương Mỹ liền đẩy nhanh tốc độ, cô chà nhanh tay hơn, mạnh tay hơn. Đến mức Ảnh Quân phải khẽ cau mày vì đau.
" Em nhẹ lại một chút được không? Anh có cảm giác như lưng anh muốn trầy da tróc vảy rồi. "
Sự đau đớn dường như thể hiện rõ trên khuôn mặt anh khiến Trương Mỹ giật mình, nhìn xuống lưng Ảnh Quân. Quả thật là lưng anh đã hơi rướm máu rồi.
Sao mình tàn bạo dữ vậy nè? Phải tiết chế lại mới được. Chưa chắc là cái "thứ đó" là của Ảnh Quân mà, lỡ đâu nó của khách hàng trước để quên thì sao? Trương Mỹ ngẫm nghĩ.
Sau một lúc tắm rửa gội đầu xong, cô cùng Ảnh Quân mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Anh bước đến tủ quần áo, lấy từ trong đó ra một chiếc đầm trễ vai với tông màu chủ đạo là màu tím nhạt cực kỳ đẹp.
Chiếc váy được lấy cảm hứng từ loài sứa biển, do chính tay Ảnh Quân thiết kế và may nó. Nó có khá nhiều lớp váy để tạo độ phồng, lớp bên trong là màu hồng nhạt, những lớp bên ngoài là màu tím nhạt và màu xanh nhạt được làm bằng vải voan. Xung quanh eo là những dây vải uốn gợn sóng nhẹ, cùng với hàng dây ngọc trai được xâu chuỗi lại với nhau tựa như những chiếc tua miệng. Còn phần vai thì được đính những con sao biển, vỏ sò có thể phát sáng trong bóng tối.
" Em mặc nó đi. Tự tay anh thiết kế đấy. "
" Nó đẹp quá! Cảm ơn anh. "
Trương Mỹ vui mừng, hào hứng vừa nói vừa nhận lấy chiếc đầm từ tay anh. Sau đó chạy vụt vào nhà tắm để thay đồ.
Trong lúc cô thay đồ thì Ảnh Quân cũng thay cho mình một bộ âu phục lịch lãm làm tăng thêm sự nam tính, điển trai của anh. Khoảng một lúc sau, cô chầm chậm bước ra. Bộ đầm như tô điểm thêm cho vẻ đẹp thuần khiết vốn có của Trương Mỹ, khiến cho Ảnh Quân hoàn toàn bị hớp hồn, sững sờ một lúc. Mãi cho đến khi cô lên tiếng, anh mới sực tỉnh.
" Anh thấy như thế nào? Có đẹp không? "
Cô cười hỏi, xoay một vòng cho Ảnh Quân xem.
" Cực kỳ đẹp. "
Ngoài ba chữ "cực kỳ đẹp" ra thì anh chẳng biết dùng từ nào để có thể miêu tả được Trương Mỹ bây giờ. Bởi vì cô hiện tại còn hơn cả chữ "cực kỳ đẹp" kia.
Sau đó Ảnh Quân còn trang điểm và làm tóc cho cô, tuy đơn giản nhưng rất đẹp và hợp với bộ đầm. Mái tóc dài mượt được đính những ngôi sao nhỏ, anh còn xịt thêm kim tuyến để làm cho mái tóc thêm phần lấp lánh. Cuối cùng là một chiếc cài ngọc trai.
" Được rồi, đây là hình phạt của em đây. Đi ăn tối cùng anh. "
Ảnh Quân nắm bàn tay nhỏ nhắn của Trương Mỹ kéo đi, bắt đầu cuộc hẹn hò của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.