Chương 268: Ai nên đắc ý
Ngạn Thiến
24/07/2014
“Hôm nay tôi đã đủ đau đầu rồi, cậu đừng ở đó chọc ngoáy nữa. Đường đường là một đấng nam nhi lại bị người đàn bà thối tha Lý Mai kia bầy mưu tính kế. Mình sống ba mươi mấy năm nay thật là vô ích rồi.” Đến lúc này Vi Thừa An còn không thể ngờ được có ngày mình bị một người đàn bà bỏ thuốc kích thích, chuyện này mà bị truyền ra ngoài anh đâu còn thể diện gì nữa, thật sự là cực kỳ buồn bực.
“Quên đi Thừa An. Chuyện này cũng không thể trách cậu, chỉ có thể nói là chúng ta đã quá coi thường lòng dạ độc ác của cô ta. Tôi cũng không ngờ được.” Tư Đồ Thác nói, nếu như anh đoán được thì đã không để bạn mình cùng đi với Tiểu Điệp.
“Cậu không cần an ủi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Nào, chúng ta uống rượu đi. Quả thật nếu âm mưu của cô ta thành công, tôi cũng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào?” Vi Thừa An nhớ lại mà trong lòng còn có chút run sợ, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, anh cũng không thể cùng Thác ở trong này uống rượu.
“Đừng nhắc đến nữa, trên đời vốn cũng không tồn tại chữ ‘nếu’. Chúng ta cả đời vẫn sẽ là anh em tốt.” Tư Đồ Thác giơ ly rượu. Chuyện này đúng là khiến cho người ta sợ hãi, nếu nó xảy ra thật sẽ làm cả ba người đều đau khổ.
“Thật lòng mà nói, chúng ta nên cảm ơn cô bạn Mã Tiểu Dung.” Vi Thừa An nói, nếu không có cô thì sự tình đã thật sự rối loạn.
“Ừ. Thừa An, cậu có nghĩ tới việc thử hẹn hò với cô ấy hay không?” Tư Đồ Thác đột nhiên hỏi, kỳ thật nghĩ lại cô ấy cũng là người tốt.
“Cậu hi vọng tôi hẹn hò với cô ấy sao?” Vi Thừa An hỏi lại, chính anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này hoặc nói đúng hơn là không có chút tình cảm nào với cô.
“Từ góc độ của Tiểu Điệp mà nói tôi hi vọng, nhưng từ bản thân mình mà nói thì tôi biết tình cảm là không thể miễn cưỡng, cậu nên tôn trọng cảm giác của bản thân, không có tình cảm thì thôi, chúng ta có thể xem cô ấy như một người bạn và bù đắp bằng cách khác.” Tư Đồ Thác trả lời, anh và Lâm Vi là một ví dụ điển hình, nên anh không muốn Thừa An cũng như vậy.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra nếu cô ấy không phải bạn của Tiểu Điệp và nếu không phải quan hệ của tôi với cô ấy phát sinh dưới hoàn cảnh đó, tôi căn bản đã không để ý nhiều như vậy, cùng lắm dùng tiền giải quyết là xong.” Vi Thừa An nói, nhưng mà anh không thể hiểu được, mặc dù là lần đầu tiên của cô nhưng cô lại thản nhiên giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Tôi cảm thấy thật may mắn khi Tiểu Điệp có một người bạn tốt như vậy.” Tư Đồ Thác lắc lư ly rượu, không chỉ là may mắn của Tiểu Điệp mà còn là vinh hạnh của anh.
“Được rồi, không nói đến ai nữa, đến đây cùng tôi uống rượu đi. Để cho tôi phát tiết hết buồn bực trong người.” Vi Thừa An nói xong uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Đúng. Uống rượu thôi.” Tư Đồ Thác cũng uống rượu, có một số việc không nên cưỡng cầu, nhất là chuyện tình cảm.
Mấy giờ sau.
“Thác. Cậu nói xem rượu này có phải là giả hay không. Tại sao tôi uống nhiều như vậy mà vẫn chưa say?” Vi Thừa An cùng anh kề vai sát cánh loạng choạng đi ra ngoài.
“Cậu đã quên một câu: Người bị bệnh tâm thần từ trước tới nay chưa từng nhận mình bị bệnh tâm thần. Người say rượu chưa bao giờ nói là mình say rượu. Có điều, tôi cũng khó có cơ hội chứng kiến cậu mượn rượu giải sầu như thế này.” Tư Đồ Thác đỡ anh đi về phía xe của mình.
“Còn châm chọc tôi hả, tôi thật sự chưa say.” Vi Thừa An loạng choạng khua tay muốn tỏ rõ mình không có uống say.
“Được. Cậu không say, để tôi đưa cậu về nhà.” Tư Đồ Thác phụ hoạ, anh biết không thể cùng người say rượu tranh luận.
“Người yêu ơi, anh đang ở bên bờ biển…” Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên.
“Điện thoại của tôi đang kêu.” Vi Thừa An muốn cầm lấy điện thoại, thân thể lại loạng choạng đứng không vững.
Tư Đồ Thác lắc đầu, giúp anh lấy ra, vô tình liếc mắt một cái lại thấy trên màn hình hiện lên tên người gọi là Lý Mai, trên mặt lập tức hiện ra một tia lạnh băng, nhấn nút nghe điện thoại.
“Vi Thừa An. Thế nào rồi? Có phải mùi vị người phụ nữ của bạn mình thực thích hay không? Âu Dương Điệp còn có mặt mũi để sống tiếp sao? Tư Đồ Thác giờ này chắc mặt mũi đều xanh mét rồi. Ha ha ha.” Trong điện thoại Lý Mai biến thái cười điên cuồng không ngừng.
“Thật đáng tiếc, không để cho cô đắc ý rồi.” Tư Đồ Thác nghiến răng lạnh lùng nói từng chữ một, hận không thể ngay lập tức bóp chết cô ta.
“Anh là ai?” Trong điện thoại tiếng cười Lý Mai lập tức im bặt, lặng đi một chút dùng lời nói khẳng định: “Anh là Tư Đồ Thác.”
“Lý Mai, mặt của tôi không có xanh mét nhưng cuộc sống của cô đến đây là kết thúc rồi.” Tư Đồ Thác nói xong liền ngắt điện thoại, anh không muốn cùng loại đàn bà này nói chuyện.
“Thác. Ai vậy?” Vi Thừa An say khướt hỏi.
“Không có việc gì. Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Tư Đồ Thác cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo rồi đỡ anh lên xe.
Lý Mai hoảng sợ cầm điện thoại ngồi bất động. Sao lại thế này? Chẳng lẽ đã có việc xảy ra ngoài ý muốn, mọi việc không có diễn ra theo dự tính của cô sao? Không, không thể có chuyện gì được, lúc cô đi bọn họ đã ham muốn đến khó nhịn nổi rồi, làm sao có thể tránh được một kiếp. Nhưng là cô vẫn không yên tâm, lập tức thay quần áo lao ra cửa.
Đại sảnh khách sạn.
“Cô ơi, xin hỏi một chút, giữa trưa có khách đặt phòng 2036, họ rời đi lúc nào vậy?” Lý Mai hỏi.
“Là buổi tối mới đi.” Cô phục vụ trả lời.
“Buổi tối?” Lý Mai lặng đi một chút. Bọn họ bị bỏ thuốc từ buổi trưa, đến tối mới rời đi thì không thể nào không có chuyện gì phát sinh được. Trên mặt cô lập tức hiện ra một nụ cười độc ác, đoán chừng là Tư Đồ Thác giận điên rồi, nên mới cố ý nói như vậy, giọng nói có phần vui vẻ hơn hỏi thêm một câu: “Có người nào đến tìm bọn họ không?”
“Có. Tôi nhớ sau khi cô rời đi một lúc thì có một cô gái đến hỏi bọn họ, sau đó hỏi số phòng của họ thuê, một lúc sau lại có Tư Đồ tiên sinh cũng tới, hơn nữa còn thuê thêm một phòng khác.” Cô gái phục vụ trả lời vô cùng cẩn thận.
“Cái gì? Một cô gái?” Lý Mai lập tức ngẩn người: “Tư Đồ tiên sinh?” Nếu như cô đoán không sai thì người phụ nữ kia hẳn là Mã Tiểu Dung. Đáng chết, chẳng lẽ bọn họ thật sự tránh được sao?
“Quên đi Thừa An. Chuyện này cũng không thể trách cậu, chỉ có thể nói là chúng ta đã quá coi thường lòng dạ độc ác của cô ta. Tôi cũng không ngờ được.” Tư Đồ Thác nói, nếu như anh đoán được thì đã không để bạn mình cùng đi với Tiểu Điệp.
“Cậu không cần an ủi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Nào, chúng ta uống rượu đi. Quả thật nếu âm mưu của cô ta thành công, tôi cũng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào?” Vi Thừa An nhớ lại mà trong lòng còn có chút run sợ, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, anh cũng không thể cùng Thác ở trong này uống rượu.
“Đừng nhắc đến nữa, trên đời vốn cũng không tồn tại chữ ‘nếu’. Chúng ta cả đời vẫn sẽ là anh em tốt.” Tư Đồ Thác giơ ly rượu. Chuyện này đúng là khiến cho người ta sợ hãi, nếu nó xảy ra thật sẽ làm cả ba người đều đau khổ.
“Thật lòng mà nói, chúng ta nên cảm ơn cô bạn Mã Tiểu Dung.” Vi Thừa An nói, nếu không có cô thì sự tình đã thật sự rối loạn.
“Ừ. Thừa An, cậu có nghĩ tới việc thử hẹn hò với cô ấy hay không?” Tư Đồ Thác đột nhiên hỏi, kỳ thật nghĩ lại cô ấy cũng là người tốt.
“Cậu hi vọng tôi hẹn hò với cô ấy sao?” Vi Thừa An hỏi lại, chính anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này hoặc nói đúng hơn là không có chút tình cảm nào với cô.
“Từ góc độ của Tiểu Điệp mà nói tôi hi vọng, nhưng từ bản thân mình mà nói thì tôi biết tình cảm là không thể miễn cưỡng, cậu nên tôn trọng cảm giác của bản thân, không có tình cảm thì thôi, chúng ta có thể xem cô ấy như một người bạn và bù đắp bằng cách khác.” Tư Đồ Thác trả lời, anh và Lâm Vi là một ví dụ điển hình, nên anh không muốn Thừa An cũng như vậy.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra nếu cô ấy không phải bạn của Tiểu Điệp và nếu không phải quan hệ của tôi với cô ấy phát sinh dưới hoàn cảnh đó, tôi căn bản đã không để ý nhiều như vậy, cùng lắm dùng tiền giải quyết là xong.” Vi Thừa An nói, nhưng mà anh không thể hiểu được, mặc dù là lần đầu tiên của cô nhưng cô lại thản nhiên giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Tôi cảm thấy thật may mắn khi Tiểu Điệp có một người bạn tốt như vậy.” Tư Đồ Thác lắc lư ly rượu, không chỉ là may mắn của Tiểu Điệp mà còn là vinh hạnh của anh.
“Được rồi, không nói đến ai nữa, đến đây cùng tôi uống rượu đi. Để cho tôi phát tiết hết buồn bực trong người.” Vi Thừa An nói xong uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Đúng. Uống rượu thôi.” Tư Đồ Thác cũng uống rượu, có một số việc không nên cưỡng cầu, nhất là chuyện tình cảm.
Mấy giờ sau.
“Thác. Cậu nói xem rượu này có phải là giả hay không. Tại sao tôi uống nhiều như vậy mà vẫn chưa say?” Vi Thừa An cùng anh kề vai sát cánh loạng choạng đi ra ngoài.
“Cậu đã quên một câu: Người bị bệnh tâm thần từ trước tới nay chưa từng nhận mình bị bệnh tâm thần. Người say rượu chưa bao giờ nói là mình say rượu. Có điều, tôi cũng khó có cơ hội chứng kiến cậu mượn rượu giải sầu như thế này.” Tư Đồ Thác đỡ anh đi về phía xe của mình.
“Còn châm chọc tôi hả, tôi thật sự chưa say.” Vi Thừa An loạng choạng khua tay muốn tỏ rõ mình không có uống say.
“Được. Cậu không say, để tôi đưa cậu về nhà.” Tư Đồ Thác phụ hoạ, anh biết không thể cùng người say rượu tranh luận.
“Người yêu ơi, anh đang ở bên bờ biển…” Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên.
“Điện thoại của tôi đang kêu.” Vi Thừa An muốn cầm lấy điện thoại, thân thể lại loạng choạng đứng không vững.
Tư Đồ Thác lắc đầu, giúp anh lấy ra, vô tình liếc mắt một cái lại thấy trên màn hình hiện lên tên người gọi là Lý Mai, trên mặt lập tức hiện ra một tia lạnh băng, nhấn nút nghe điện thoại.
“Vi Thừa An. Thế nào rồi? Có phải mùi vị người phụ nữ của bạn mình thực thích hay không? Âu Dương Điệp còn có mặt mũi để sống tiếp sao? Tư Đồ Thác giờ này chắc mặt mũi đều xanh mét rồi. Ha ha ha.” Trong điện thoại Lý Mai biến thái cười điên cuồng không ngừng.
“Thật đáng tiếc, không để cho cô đắc ý rồi.” Tư Đồ Thác nghiến răng lạnh lùng nói từng chữ một, hận không thể ngay lập tức bóp chết cô ta.
“Anh là ai?” Trong điện thoại tiếng cười Lý Mai lập tức im bặt, lặng đi một chút dùng lời nói khẳng định: “Anh là Tư Đồ Thác.”
“Lý Mai, mặt của tôi không có xanh mét nhưng cuộc sống của cô đến đây là kết thúc rồi.” Tư Đồ Thác nói xong liền ngắt điện thoại, anh không muốn cùng loại đàn bà này nói chuyện.
“Thác. Ai vậy?” Vi Thừa An say khướt hỏi.
“Không có việc gì. Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.” Tư Đồ Thác cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo rồi đỡ anh lên xe.
Lý Mai hoảng sợ cầm điện thoại ngồi bất động. Sao lại thế này? Chẳng lẽ đã có việc xảy ra ngoài ý muốn, mọi việc không có diễn ra theo dự tính của cô sao? Không, không thể có chuyện gì được, lúc cô đi bọn họ đã ham muốn đến khó nhịn nổi rồi, làm sao có thể tránh được một kiếp. Nhưng là cô vẫn không yên tâm, lập tức thay quần áo lao ra cửa.
Đại sảnh khách sạn.
“Cô ơi, xin hỏi một chút, giữa trưa có khách đặt phòng 2036, họ rời đi lúc nào vậy?” Lý Mai hỏi.
“Là buổi tối mới đi.” Cô phục vụ trả lời.
“Buổi tối?” Lý Mai lặng đi một chút. Bọn họ bị bỏ thuốc từ buổi trưa, đến tối mới rời đi thì không thể nào không có chuyện gì phát sinh được. Trên mặt cô lập tức hiện ra một nụ cười độc ác, đoán chừng là Tư Đồ Thác giận điên rồi, nên mới cố ý nói như vậy, giọng nói có phần vui vẻ hơn hỏi thêm một câu: “Có người nào đến tìm bọn họ không?”
“Có. Tôi nhớ sau khi cô rời đi một lúc thì có một cô gái đến hỏi bọn họ, sau đó hỏi số phòng của họ thuê, một lúc sau lại có Tư Đồ tiên sinh cũng tới, hơn nữa còn thuê thêm một phòng khác.” Cô gái phục vụ trả lời vô cùng cẩn thận.
“Cái gì? Một cô gái?” Lý Mai lập tức ngẩn người: “Tư Đồ tiên sinh?” Nếu như cô đoán không sai thì người phụ nữ kia hẳn là Mã Tiểu Dung. Đáng chết, chẳng lẽ bọn họ thật sự tránh được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.