Chương 198: Bức hôn 2
Ngạn Thiến
24/07/2014
“Lâm Vi, em muốn ăn cái gì? Cái này ăn nhiều một chút.” Trên bàn cơm, Tư Đồ Thác dịu dàng chăm sóc cô, đương nhiên có một phần nguyên nhân cũng là làm cho ông bà Lâm xem.
“Thác, anh ăn đi, em tự mình ăn là được rồi.” Lâm Vi e thẹn, trên mặt đều là vẻ tươi cười hạnh phúc.
Ông Lâm và bà Lâm nhìn thoáng qua vui mừng cười với nhau.
“Bác trai, bác gái, hai người cũng dùng bữa đi ạ.” Tư Đồ Thác nói.
“Được, được, được, được.” Ông Lâm đáp, lúc này mới mở miệng nói: “Thác, bác có lời muốn nói với cháu.”
“Bác trai, mời nói đi ạ!” Tư Đồ Thác buông đũa.
“Thác, cháu cũng biết bác là một thầy giáo, cho nên bác không muốn con gái của mình chưa lập gia đình đã có con. Tuy rằng hiện tại, xã hội này rất cởi mở, thế nhưng các con tình cảm tốt lắm, dù sao cũng phải kết hôn, không bằng cứ cử hành hôn lễ trước.”
“Ba!” Lâm Vi sửng sốt, cô không nghĩ tới ba mẹ lại vì chuyện này mà tới. Tuy cảm thấy rằng bọn họ có chút đường đột, thế nhưng quả thực cô vô cùng chờ mong có thể danh chính ngôn thuận gả cho Thác.
Tư Đồ Thác dừng lại một chút mới nói: “Bác trai, cháu sẽ suy nghĩ.” Đã biết bọn họ không đơn thuần là ăn cơm cùng mình, nhưng mà chuyện kết hôn anh còn chưa nghĩ tới, cho nên không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.
Lâm Vi thấy anh uyển chuyển cự tuyệt thì trong mắt đều là thất vọng, lòng bỗng chốc lạnh lẽo.
Ông Lâm cũng xấu hổ cười đáp: “Đúng là phải suy nghĩ một chút. Dù sao kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, phải lo liệu rất nhiều chuyện, nhưng mà các con nên nhanh lên đi, nếu không bụng sẽ lộ ra mất.”
“Ba, ăn cơm đi ạ.” Lâm Vi ngắt lời, ông không nên lại nói tiếp, nếu Thác không chịu thì dù có bức cũng vô ích.
“Bác trai, bác gái, ăn cơm trước đi ạ. Chuyện kết hôn cháu và Lâm Vi sẽ suy nghĩ.”Tư Đồ Thác nói, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
“Được rồi, đừng nói nữa, chuyện đứa bé để cho tụi nó tự giải quyết.” Bà Lâm ở một bên phá vỡ sự xấu hổ nói, trong lòng đã có chút hiểu rõ. Tư Đồ Thác chẳng lẽ không muốn kết hôn với Vi Vi sao? Kết hôn còn suy nghĩ cái gì, rõ ràng là đang viện cớ,bà nhìn con gái có chút đau lòng.
“Ăn thôi ạ. Ba mẹ, cái này ăn ngon lắm. Thác, anh cũng nếm thử xem.” Lâm Vi ở một bên mỉm cười nói, trong lòng lại đang rơi lệ, chỉ là cô không muốn ba mẹ nhìn thấy.
Tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm, tâm tư đều đã rõ ràng, nên không nói tiếp nữa mà chỉ nói chuyện râu ria chứ không hề đề cập đến chuyện kết hôn.
Vi Thừa An nhìn đôi đũa của Âu Dương Điệp chỉ liên tục gắp những món ăn đặc biệt chua cay ở trên bàn kia, những món ăn khác hầu như chưa từng động qua, không nhịn được gắp một miếng cho vào miệng. “Thế nào, ăn ngon không?”
“Chua quá.” Vi Thừa An lập tức phun ra, “Món ăn chua như thế, em làm sao ăn được vậy?”
Âu Dương Điệp thấy dáng vẻ của anh thì cười khẽ một chút, nồng nhiệt ăn: “Chua sao? Không chua mà.” Thuận tay vẫy người phục vụ “Phiền cô giúp tôi gói hai phần món ăn chua cay này.”
“Không thể nào.” Vi Thừa An trừng lớn mắt nhìn cô.
“Ăn quen thì ăn được thôi. Ăn chua có một số chất dinh dưỡng tốt lắm. Anh không phải tiếc tiền chứ?” Âu Dương Điệp nói đùa. Đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết vì mình mang thai cho nên khẩu vị ăn uống thay đổi.
“Em cũng quá xem thường tôi rồi, hai bàn dưa chua tôi cũng không tiếc. Có muốn tôi bảo bọn họ mang một tủ lạnh đến cho em hay không?” Vi Thừa An cười đáp.
“Cảm ơn. Không cần đâu. Được rồi, anh tìm tôi hẳn là có việc gì chứ?” Âu Dương Điệp nhìn anh hỏi.
“Em cảm thấy tôi tìm em là có chuyện gì?” Vi Thừa An đặt đũa xuống hỏi.
“Tôi không thích đoán câu đố. Anh vẫn nên tự mình nói đi.” Âu Dương Điệp cũng buông đôi đũa dùng cơm, dùng khăn lau khoé miệng
“Ha ha.” Vi Thừa An cười khẽ một chút. “Vậy tôi nói thẳng vậy. Còn nhớ Thác muốn tôi điều tra Thạch Lỗi không?”
“Làm sao vậy? Có phải tìm được anh ta rồi hay không?” Ánh mắt Âu Dương Điệp bỗng chốc phát ra ánh sáng.
“Không có.” Vi Thừa An lắc đầu: “Tôi chỉ là lại góp nhặt được một ít tư liệu mới.”
“Không tìm được?” Âu Dương Điệp có chút thất vọng lập tức lại hỏi: “Anh tra được cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là chuyện trước kia, anh biết việc người bạn tốt nhất của em gọi là Lý Mai có đúng hay không? Thạch Lỗi chính là do cô ấy giới thiệu vào.”Vi Thừa An nhìn cô hỏi.
“À.” Âu Dương Điệp sửng sốt một chút, cười nhạt: “Không sai.”, cô nhìn anh nói tiếp:“Cô ấy cũng là bạn của anh không phải sao?”
“Em biết chuyện này?” Vi Thừa An ngây ngẩn cả người, sao cô lại biết?
“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì cả. Tại sao tôi lại không biết được.” Âu Dương Điệp cười khẽ một chút.
“Đúng.” Vi Thừa An cũng khẽ cười, nếu tất cả mọi người đều biết thì cũng không có gì cần phải kiêng dè, liền thăm dò: “Tôi tiếp cận Lý Mai hỏi thăm một chút vấn đề về Thạch Lỗi, thế mới biết em và cô ấy có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Âu Dương Điệp nhìn chằm chằm anh: “Anh có ý gì?”
“Lý Mai nói cô ấy có lỗi với em.” Vi Thừa An cũng nhìn cô, cũng muốn nhìn một chút xem cô nói như thế nào?
“Phải không? Sao cô ấy lại nói với anh?” Trong mắt Âu Dương Điệp không hề có ý cười. Cô ta lại nói ra là có lỗi với mình?
“Cô ấy nói cô ấy và em là bạn thân…” Vi Thừa An không bỏ sót một chữ nào, đem những lời Lý Mai đã nói lặp lại một lần, nhìn phản ứng của cô.
“Nói rất hay.” Âu Dương Điệp cười lạnh hỏi lại anh : “Anh tin không?”
“Tôi không biết. Dù sao đây là chuyện trước kia của tụi em. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của em hình như chuyện không phải như vậy.” Vi Thừa An nhìn cô, không biết sự tình có đúng hay không? Là do mọi chuyện không phải như Lý Mai nói, hay là cô không chịu tha thứ cho Lý Mai, còn đang hiểu lầm Lý Mai?
“Vi Thừa An, Lý Mai cũng là bạn của anh, tôi nghĩ thời gian hai người biết nhau cũng không ngắn, cô ấy là kiểu người gì anh hẳn là hiểu rõ hơn so với tôi, không phải sao?” Âu Dương Điệp nhìn chằm chằm anh, không biết hôm nay anh tìm mình rốt cuộc là có ý gì?
“Thác, anh ăn đi, em tự mình ăn là được rồi.” Lâm Vi e thẹn, trên mặt đều là vẻ tươi cười hạnh phúc.
Ông Lâm và bà Lâm nhìn thoáng qua vui mừng cười với nhau.
“Bác trai, bác gái, hai người cũng dùng bữa đi ạ.” Tư Đồ Thác nói.
“Được, được, được, được.” Ông Lâm đáp, lúc này mới mở miệng nói: “Thác, bác có lời muốn nói với cháu.”
“Bác trai, mời nói đi ạ!” Tư Đồ Thác buông đũa.
“Thác, cháu cũng biết bác là một thầy giáo, cho nên bác không muốn con gái của mình chưa lập gia đình đã có con. Tuy rằng hiện tại, xã hội này rất cởi mở, thế nhưng các con tình cảm tốt lắm, dù sao cũng phải kết hôn, không bằng cứ cử hành hôn lễ trước.”
“Ba!” Lâm Vi sửng sốt, cô không nghĩ tới ba mẹ lại vì chuyện này mà tới. Tuy cảm thấy rằng bọn họ có chút đường đột, thế nhưng quả thực cô vô cùng chờ mong có thể danh chính ngôn thuận gả cho Thác.
Tư Đồ Thác dừng lại một chút mới nói: “Bác trai, cháu sẽ suy nghĩ.” Đã biết bọn họ không đơn thuần là ăn cơm cùng mình, nhưng mà chuyện kết hôn anh còn chưa nghĩ tới, cho nên không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.
Lâm Vi thấy anh uyển chuyển cự tuyệt thì trong mắt đều là thất vọng, lòng bỗng chốc lạnh lẽo.
Ông Lâm cũng xấu hổ cười đáp: “Đúng là phải suy nghĩ một chút. Dù sao kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ, phải lo liệu rất nhiều chuyện, nhưng mà các con nên nhanh lên đi, nếu không bụng sẽ lộ ra mất.”
“Ba, ăn cơm đi ạ.” Lâm Vi ngắt lời, ông không nên lại nói tiếp, nếu Thác không chịu thì dù có bức cũng vô ích.
“Bác trai, bác gái, ăn cơm trước đi ạ. Chuyện kết hôn cháu và Lâm Vi sẽ suy nghĩ.”Tư Đồ Thác nói, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
“Được rồi, đừng nói nữa, chuyện đứa bé để cho tụi nó tự giải quyết.” Bà Lâm ở một bên phá vỡ sự xấu hổ nói, trong lòng đã có chút hiểu rõ. Tư Đồ Thác chẳng lẽ không muốn kết hôn với Vi Vi sao? Kết hôn còn suy nghĩ cái gì, rõ ràng là đang viện cớ,bà nhìn con gái có chút đau lòng.
“Ăn thôi ạ. Ba mẹ, cái này ăn ngon lắm. Thác, anh cũng nếm thử xem.” Lâm Vi ở một bên mỉm cười nói, trong lòng lại đang rơi lệ, chỉ là cô không muốn ba mẹ nhìn thấy.
Tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm, tâm tư đều đã rõ ràng, nên không nói tiếp nữa mà chỉ nói chuyện râu ria chứ không hề đề cập đến chuyện kết hôn.
Vi Thừa An nhìn đôi đũa của Âu Dương Điệp chỉ liên tục gắp những món ăn đặc biệt chua cay ở trên bàn kia, những món ăn khác hầu như chưa từng động qua, không nhịn được gắp một miếng cho vào miệng. “Thế nào, ăn ngon không?”
“Chua quá.” Vi Thừa An lập tức phun ra, “Món ăn chua như thế, em làm sao ăn được vậy?”
Âu Dương Điệp thấy dáng vẻ của anh thì cười khẽ một chút, nồng nhiệt ăn: “Chua sao? Không chua mà.” Thuận tay vẫy người phục vụ “Phiền cô giúp tôi gói hai phần món ăn chua cay này.”
“Không thể nào.” Vi Thừa An trừng lớn mắt nhìn cô.
“Ăn quen thì ăn được thôi. Ăn chua có một số chất dinh dưỡng tốt lắm. Anh không phải tiếc tiền chứ?” Âu Dương Điệp nói đùa. Đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết vì mình mang thai cho nên khẩu vị ăn uống thay đổi.
“Em cũng quá xem thường tôi rồi, hai bàn dưa chua tôi cũng không tiếc. Có muốn tôi bảo bọn họ mang một tủ lạnh đến cho em hay không?” Vi Thừa An cười đáp.
“Cảm ơn. Không cần đâu. Được rồi, anh tìm tôi hẳn là có việc gì chứ?” Âu Dương Điệp nhìn anh hỏi.
“Em cảm thấy tôi tìm em là có chuyện gì?” Vi Thừa An đặt đũa xuống hỏi.
“Tôi không thích đoán câu đố. Anh vẫn nên tự mình nói đi.” Âu Dương Điệp cũng buông đôi đũa dùng cơm, dùng khăn lau khoé miệng
“Ha ha.” Vi Thừa An cười khẽ một chút. “Vậy tôi nói thẳng vậy. Còn nhớ Thác muốn tôi điều tra Thạch Lỗi không?”
“Làm sao vậy? Có phải tìm được anh ta rồi hay không?” Ánh mắt Âu Dương Điệp bỗng chốc phát ra ánh sáng.
“Không có.” Vi Thừa An lắc đầu: “Tôi chỉ là lại góp nhặt được một ít tư liệu mới.”
“Không tìm được?” Âu Dương Điệp có chút thất vọng lập tức lại hỏi: “Anh tra được cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là chuyện trước kia, anh biết việc người bạn tốt nhất của em gọi là Lý Mai có đúng hay không? Thạch Lỗi chính là do cô ấy giới thiệu vào.”Vi Thừa An nhìn cô hỏi.
“À.” Âu Dương Điệp sửng sốt một chút, cười nhạt: “Không sai.”, cô nhìn anh nói tiếp:“Cô ấy cũng là bạn của anh không phải sao?”
“Em biết chuyện này?” Vi Thừa An ngây ngẩn cả người, sao cô lại biết?
“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì cả. Tại sao tôi lại không biết được.” Âu Dương Điệp cười khẽ một chút.
“Đúng.” Vi Thừa An cũng khẽ cười, nếu tất cả mọi người đều biết thì cũng không có gì cần phải kiêng dè, liền thăm dò: “Tôi tiếp cận Lý Mai hỏi thăm một chút vấn đề về Thạch Lỗi, thế mới biết em và cô ấy có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Âu Dương Điệp nhìn chằm chằm anh: “Anh có ý gì?”
“Lý Mai nói cô ấy có lỗi với em.” Vi Thừa An cũng nhìn cô, cũng muốn nhìn một chút xem cô nói như thế nào?
“Phải không? Sao cô ấy lại nói với anh?” Trong mắt Âu Dương Điệp không hề có ý cười. Cô ta lại nói ra là có lỗi với mình?
“Cô ấy nói cô ấy và em là bạn thân…” Vi Thừa An không bỏ sót một chữ nào, đem những lời Lý Mai đã nói lặp lại một lần, nhìn phản ứng của cô.
“Nói rất hay.” Âu Dương Điệp cười lạnh hỏi lại anh : “Anh tin không?”
“Tôi không biết. Dù sao đây là chuyện trước kia của tụi em. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của em hình như chuyện không phải như vậy.” Vi Thừa An nhìn cô, không biết sự tình có đúng hay không? Là do mọi chuyện không phải như Lý Mai nói, hay là cô không chịu tha thứ cho Lý Mai, còn đang hiểu lầm Lý Mai?
“Vi Thừa An, Lý Mai cũng là bạn của anh, tôi nghĩ thời gian hai người biết nhau cũng không ngắn, cô ấy là kiểu người gì anh hẳn là hiểu rõ hơn so với tôi, không phải sao?” Âu Dương Điệp nhìn chằm chằm anh, không biết hôm nay anh tìm mình rốt cuộc là có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.