Chương 312: Có lòng tốt nhắc nhở
Ngạn Thiến
24/07/2014
Những ngày sau đó, Âu Dương Điệp cũng không đến quấy rầy cô. Mã Tiểu Dung hẹn hò giống như tất cả những cặp đôi đang yêu nhau khác.
“Đồ lười, mau dậy đi, em nấu bữa sáng xong rồi.” Sáng sớm cô đã rời giường, sau đó dùng lông gà ngoáy mũi anh.
“Ngủ thêm chút nữa. Em cũng ngủ thêm đi.” Vi Thừa An ôm cổ cô lăn ra giường.
“A…, không được, ngủ thêm nữa sẽ trễ giờ, anh là ông chủ, em thì không phải nha.” Mã Tiểu Dung cười.
“Vậy em mặc quần áo cho anh đi.” Vi Thừa An mơ mơ màng màng đừng dậy bước xuống giường, khỏa thân đứng đó.
Mã Tiểu Dung lắc đầu, nhanh chóng cầm lấy quần short ra lệnh: “Nhấc chân lên.” Một phút thì mặc xong, sau đó đến áo sơ mi, quần tây, cravat…tất cả chưa đến mười phút.
“Xong rồi, đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng.”
Vi Thừa An mỉm cười ôm lấy cô, bất mãn nói thầm: “Dáng người của anh có phải là quá xấu hay không? Sao em có thể chăm chú mặc quần áo cho anh mà không có chút tà niệm nào vậy?”
“Cho em xin đi, cái gì cần nhìn em đã nhìn chán rồi.” Tiểu Dung cười, giãy ra khỏi anh, thật ra khi anh hài hước cũng rất đáng yêu.
“Mới đó đã chán rồi sao? Vậy sau này phải làm sao đây?” Vi Thừa An cố ý đùa với cô, chung sống với cô một thời gian mới phát hiện ra cô thẳng thắn như thế, hoàn toàn không giống như biểu hiện lúc bình thường.
“Cái này thì…” Ánh mắt cô nhướng lên, “Đương nhiên là tìm người khác.” Cô cười.
“Em dám.” Vi Thừa An uy hiếp.
“Đại gia, tiểu nữ không dám…” Vẫn còn chưa nói xong thì cảm giác buồn nôn chợt trỗi dậy, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ói liên tục.
“Tiểu Dung, em làm sao vậy? Có vấn đề gì không?” Vi Thừa An ở bên ngoài lo lắng kêu lên, sao cô có thể đóng cửa lại chứ?
Một hồi sau cô mới mở cửa bước ra, “Em không sao, chỉ là bao tử hơi khó chịu.”
“Hôm nay em đừng đi làm, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Vi Thừa An nói, để bao tử của cô cứ đau thường xuyên như vậy cũng không phải là tốt.
“Không cần đâu, bây giờ em không còn đau nữa, chắc tại tối qua ăn bậy bạ gì đó nên mới đau thôi. Được rồi, không thèm nói với anh nữa, em trễ giờ rồi, em phải đi làm ngay đây.” Mã Tiểu Dung vội vàng cầm lấy quần áo, cuống quít chạy ra khỏi nhà.
“Anh đưa em đi.” Anh ở phía sau hô lên.
“Không cần.”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói muốn đưa cô đến bệnh viện khám mà cô làm gì phải trốn chạy như thế?
Mã Tiểu Dung xuống đến dưới lầu mới thở phào nhẹ nhõm, đây là triệu chứng thai nghén bình thường khi cô mang thai thôi, không thể ngăn ngừa được, phải làm sao bây giờ, thôi kệ, giấu diếm được lúc nào hay lúc ấy vậy.
Mặc dù cô rất cẩn thận nhưng Vi Thừa An vẫn phát hiện ra khẩu vị của cô rất tệ, sắc mặt cũng không tốt, đã vài lần lôi kéo cô đi bệnh viện nhưng đều để cô khéo léo từ chối, may mắn là trước lúc cô mang thai chuyện ăn uống của cô cũng không được tốt lắm nên mới khiến anh không mức quá hoài nghi, cô quyết định xin sự giúp đỡ của Tiểu Điệp.
“Tiểu Dung, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình vậy? Hai người cơm không lành canh không ngọt sao?”
“Đừng chọc ghẹo mình nữa, thu xếp giúp mình chuyện này đi, hôm nay tới gặp mình.” Tiểu Dung nói.
“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Điệp khẩn trương hỏi, “Chẳng lẽ giữa hai người xảy ra vấn đề?”
“Không phải. Cậu cũng biết mình mang thai nên rất kén ăn, sắc mặt cũng không tốt, còn ói lên ói xuống, anh ấy cứ luôn muốn đưa mình đi bệnh viện, lại còn mua cho mình thật nhiều thuốc đau bao tử rồi ép mình uống, mình sắp điên rồi, cậu đến đây vậy thì anh ấy không thể đến được.”
“Thì ra là như vậy, anh ấy cũng thiệt khờ khạo, sao lại không phát hiện cậu đang mang thai chứ? Nhưng cậu cũng phải tự làm tự chịu đi, ai bảo cậu không nói cho anh ấy biết, đáng đời.” Âu Dương Điệp trút giận, rõ ràng quan hệ giữa hai người bọn họ đang tốt lắm, mà cô còn giấu diếm làm gì?
“Đừng nhiều lời nữa, mình phiền chết rồi, cậu có đến hay không, trả lời dứt khoác đi.” Mã Tiểu Dung mất kiên nhẫn.
“Đến, muốn người ta trợ giúp còn hung hăng như vậy trên đời cũng chỉ có cậu.” Chỉ là cô không thể không giúp.
Tư Đồ Thác về đến nhà, dì giúp việc nói lại với anh là bà chủ đã đến nhà cô Mã rồi, sẽ không về nhà dùng cơm, đang muốn gọi điện thoại cho cô thì Vi Thừa An đã đến.
“Sao cậu lại tới đây?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Nói thừa, bà vợ nhà cậu chiếm lấy người đàn bà của tôi, nên tôi chỉ có thể tới đây tìm cậu.” Vi Thừa An ngồi vào ghế sofa, nhớ lại khi nhận được điện thoại của Tiểu Dung mà trong lòng vẫn còn bất mãn, đành phải hướng về phía anh: “Thác, cậu nói xem, chúng tôi đang dính như keo như sơn, bà vợ nhà cậu còn bày đặt tụ tập làm gì vậy?”
“Cậu thắc mắc thì cứ đi mà hỏi cô ấy, hỏi tôi làm gì?” Tư Đồ Thác nhìn anh, “Thừa An, không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm nay, thế nào? Cô ấy cũng không tệ lắm, đúng không?”
“Không sai.” Vi Thừa An nghĩ đến từng giây phút ngọt ngào của mấy ngày ở chung, cũng thấy rất hạnh phúc.
“Thấy dáng vẻ hạnh phúc này của cậu, có phải đã quyết định sẽ kết hôn với cô ấy rồi không?” Tư Đồ Thác nhân cơ hội hỏi.
“Chuyện này sau khi hết hạn hai tháng mới nói đi.” Chẳng qua là anh muốn biết đến cuối cùng sẽ như thế nào?
“À, vậy cậu có phát hiện cô ấy có cái gì khác thường không?” Tư Đồ Thác nhắc nhở thêm.
“Khác thường? Khác thường cái gì?” Vi Thừa An khó hiểu nhìn anh, anh muốn nói cái gì?
“Tôi chẳng phải đang hỏi cậu sao? Sao cậu lại hỏi ngược lại tôi? Khác thường cái gì đương nhiên là chỉ có cậu biết.” Tư Đồ Thác nhìn thấy bộ dáng này của anh đã biết là anh không có phát hiện ra, thì ra đàn ông trên phương diện này đều rất chậm tiêu, giống y như mình lúc trước.
“Ừm… Khi thích một người liền thấy cô ấy là độc nhất vô nhị.” Vi Thừa An không hề phát hiện ra anh có ý đồ riêng.
“Ông chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong.” Dì giúp việc nói.
“Đồ lười, mau dậy đi, em nấu bữa sáng xong rồi.” Sáng sớm cô đã rời giường, sau đó dùng lông gà ngoáy mũi anh.
“Ngủ thêm chút nữa. Em cũng ngủ thêm đi.” Vi Thừa An ôm cổ cô lăn ra giường.
“A…, không được, ngủ thêm nữa sẽ trễ giờ, anh là ông chủ, em thì không phải nha.” Mã Tiểu Dung cười.
“Vậy em mặc quần áo cho anh đi.” Vi Thừa An mơ mơ màng màng đừng dậy bước xuống giường, khỏa thân đứng đó.
Mã Tiểu Dung lắc đầu, nhanh chóng cầm lấy quần short ra lệnh: “Nhấc chân lên.” Một phút thì mặc xong, sau đó đến áo sơ mi, quần tây, cravat…tất cả chưa đến mười phút.
“Xong rồi, đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng.”
Vi Thừa An mỉm cười ôm lấy cô, bất mãn nói thầm: “Dáng người của anh có phải là quá xấu hay không? Sao em có thể chăm chú mặc quần áo cho anh mà không có chút tà niệm nào vậy?”
“Cho em xin đi, cái gì cần nhìn em đã nhìn chán rồi.” Tiểu Dung cười, giãy ra khỏi anh, thật ra khi anh hài hước cũng rất đáng yêu.
“Mới đó đã chán rồi sao? Vậy sau này phải làm sao đây?” Vi Thừa An cố ý đùa với cô, chung sống với cô một thời gian mới phát hiện ra cô thẳng thắn như thế, hoàn toàn không giống như biểu hiện lúc bình thường.
“Cái này thì…” Ánh mắt cô nhướng lên, “Đương nhiên là tìm người khác.” Cô cười.
“Em dám.” Vi Thừa An uy hiếp.
“Đại gia, tiểu nữ không dám…” Vẫn còn chưa nói xong thì cảm giác buồn nôn chợt trỗi dậy, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ói liên tục.
“Tiểu Dung, em làm sao vậy? Có vấn đề gì không?” Vi Thừa An ở bên ngoài lo lắng kêu lên, sao cô có thể đóng cửa lại chứ?
Một hồi sau cô mới mở cửa bước ra, “Em không sao, chỉ là bao tử hơi khó chịu.”
“Hôm nay em đừng đi làm, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Vi Thừa An nói, để bao tử của cô cứ đau thường xuyên như vậy cũng không phải là tốt.
“Không cần đâu, bây giờ em không còn đau nữa, chắc tại tối qua ăn bậy bạ gì đó nên mới đau thôi. Được rồi, không thèm nói với anh nữa, em trễ giờ rồi, em phải đi làm ngay đây.” Mã Tiểu Dung vội vàng cầm lấy quần áo, cuống quít chạy ra khỏi nhà.
“Anh đưa em đi.” Anh ở phía sau hô lên.
“Không cần.”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nói muốn đưa cô đến bệnh viện khám mà cô làm gì phải trốn chạy như thế?
Mã Tiểu Dung xuống đến dưới lầu mới thở phào nhẹ nhõm, đây là triệu chứng thai nghén bình thường khi cô mang thai thôi, không thể ngăn ngừa được, phải làm sao bây giờ, thôi kệ, giấu diếm được lúc nào hay lúc ấy vậy.
Mặc dù cô rất cẩn thận nhưng Vi Thừa An vẫn phát hiện ra khẩu vị của cô rất tệ, sắc mặt cũng không tốt, đã vài lần lôi kéo cô đi bệnh viện nhưng đều để cô khéo léo từ chối, may mắn là trước lúc cô mang thai chuyện ăn uống của cô cũng không được tốt lắm nên mới khiến anh không mức quá hoài nghi, cô quyết định xin sự giúp đỡ của Tiểu Điệp.
“Tiểu Dung, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình vậy? Hai người cơm không lành canh không ngọt sao?”
“Đừng chọc ghẹo mình nữa, thu xếp giúp mình chuyện này đi, hôm nay tới gặp mình.” Tiểu Dung nói.
“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Điệp khẩn trương hỏi, “Chẳng lẽ giữa hai người xảy ra vấn đề?”
“Không phải. Cậu cũng biết mình mang thai nên rất kén ăn, sắc mặt cũng không tốt, còn ói lên ói xuống, anh ấy cứ luôn muốn đưa mình đi bệnh viện, lại còn mua cho mình thật nhiều thuốc đau bao tử rồi ép mình uống, mình sắp điên rồi, cậu đến đây vậy thì anh ấy không thể đến được.”
“Thì ra là như vậy, anh ấy cũng thiệt khờ khạo, sao lại không phát hiện cậu đang mang thai chứ? Nhưng cậu cũng phải tự làm tự chịu đi, ai bảo cậu không nói cho anh ấy biết, đáng đời.” Âu Dương Điệp trút giận, rõ ràng quan hệ giữa hai người bọn họ đang tốt lắm, mà cô còn giấu diếm làm gì?
“Đừng nhiều lời nữa, mình phiền chết rồi, cậu có đến hay không, trả lời dứt khoác đi.” Mã Tiểu Dung mất kiên nhẫn.
“Đến, muốn người ta trợ giúp còn hung hăng như vậy trên đời cũng chỉ có cậu.” Chỉ là cô không thể không giúp.
Tư Đồ Thác về đến nhà, dì giúp việc nói lại với anh là bà chủ đã đến nhà cô Mã rồi, sẽ không về nhà dùng cơm, đang muốn gọi điện thoại cho cô thì Vi Thừa An đã đến.
“Sao cậu lại tới đây?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Nói thừa, bà vợ nhà cậu chiếm lấy người đàn bà của tôi, nên tôi chỉ có thể tới đây tìm cậu.” Vi Thừa An ngồi vào ghế sofa, nhớ lại khi nhận được điện thoại của Tiểu Dung mà trong lòng vẫn còn bất mãn, đành phải hướng về phía anh: “Thác, cậu nói xem, chúng tôi đang dính như keo như sơn, bà vợ nhà cậu còn bày đặt tụ tập làm gì vậy?”
“Cậu thắc mắc thì cứ đi mà hỏi cô ấy, hỏi tôi làm gì?” Tư Đồ Thác nhìn anh, “Thừa An, không nghĩ tới cậu cũng có ngày hôm nay, thế nào? Cô ấy cũng không tệ lắm, đúng không?”
“Không sai.” Vi Thừa An nghĩ đến từng giây phút ngọt ngào của mấy ngày ở chung, cũng thấy rất hạnh phúc.
“Thấy dáng vẻ hạnh phúc này của cậu, có phải đã quyết định sẽ kết hôn với cô ấy rồi không?” Tư Đồ Thác nhân cơ hội hỏi.
“Chuyện này sau khi hết hạn hai tháng mới nói đi.” Chẳng qua là anh muốn biết đến cuối cùng sẽ như thế nào?
“À, vậy cậu có phát hiện cô ấy có cái gì khác thường không?” Tư Đồ Thác nhắc nhở thêm.
“Khác thường? Khác thường cái gì?” Vi Thừa An khó hiểu nhìn anh, anh muốn nói cái gì?
“Tôi chẳng phải đang hỏi cậu sao? Sao cậu lại hỏi ngược lại tôi? Khác thường cái gì đương nhiên là chỉ có cậu biết.” Tư Đồ Thác nhìn thấy bộ dáng này của anh đã biết là anh không có phát hiện ra, thì ra đàn ông trên phương diện này đều rất chậm tiêu, giống y như mình lúc trước.
“Ừm… Khi thích một người liền thấy cô ấy là độc nhất vô nhị.” Vi Thừa An không hề phát hiện ra anh có ý đồ riêng.
“Ông chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong.” Dì giúp việc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.