Chương 194: Có phải cậu mang thai hay không?
Ngạn Thiến
24/07/2014
“Thực ra, người thật sự muốn hại tiểu thư Âu Dương là bạn tốt nhất của cô ấy, tôi chẳng qua chỉ là người bị cô ta lợi dụng mà thôi. Nếu như không phải nhờ cô ta, tôi đã không vào được công ty, nếu như không phải là cô ta theo bên cạnh giúp đỡ, thì làm thế nào tiểu thư Âu Dương lại tin tưởng tôi như vậy chứ.” Thạch Lỗi lúc này mới mở miệng nói.
“Bạn tốt nhất của cô ấy là ai?” Vi Thừa An nhíu chặt chân mày, bạn tốt nhất mà lại phản bội cô ấy ư, cái loại người này thật đúng là đê tiện.
“Lý Mai, một cô gái tên là Lý Mai, anh biết Âu Dương Điệp, tôi nghĩ anh cũng nhất định sẽ không xa lạ đối với cô ta.” Thạch Lỗi nói.
“Lý Mai?” Nghe được cái tên này, Vi Thừa An giật mình sửng sốt, thế nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. Gọi là Lý Mai có rất nhiều người, chắc chắn không phải cô ấy.
“Là cô ta bảo tôi làm như vậy, gài bẫy Âu Dương Điệp. Sau đó tiền cô ta cũng cầm một nửa.” Thạch Lỗi còn nói thêm, hiện tại nghĩ lại hắn rất hận Lý Mai, nếu như không phải vì cô ta, có lẽ mình sẽ không rơi vào tình trạng tồi tệ như ngày hôm nay.
“Cứ coi là vậy, thì mày cũng không thoát được tội danh, về phần người tên Lý Mai kia, cũng sẽ bị trừng phạt.” Vi Thừa An nói, cho đến giờ phút này anh vẫn không nghĩ Lý Mai có dính dáng đến chuyện này.
“Vậy anh chờ một chút, tôi đi lấy thứ này.” Thạch Lỗi biết trước mắt nên chạy trốn nhưng mà ngược lại vẫn thản nhiên xoay người đi đến bên lưng giường lôi ra một cái ba lô: “Sự việc lúc đó tôi đều ghi lại kĩ càng tỉ mỉ vào đây, lần này lấy ra là mong tiểu thư Âu Dương Điệp và quan toà có thể theo đó mà xử lý nhẹ cho tôi.”
“Đưa cho tao xem.” Vi Thừa An nói, anh rất muốn biết lúc đó bọn họ làm thế nào khiến cho Âu Dương Điệp phá sản.
Thạch Lỗi lấy từ trong ba lô ra một quyển bút kí đã ố vàng đưa cho anh ta.
Vi Thừa An vừa mở ra liền nhìn thấy tấm ảnh chụp kẹp ở bên trong, hắn cùng một cô gái thân thiết ôm nhau, bất ngờ thay cô gái đó chính là Lý Mai.
Không thể tin được vào mắt mình, lẽ nào Lý Mai mà anh ta nói thật sự là cô ấy, tại sao có thể như vậy, bình tĩnh, lời của anh ta nói rốt cuộc là thật hay giả? Không được, anh cần phải tìm hiểu rõ ràng, nói như thế nào thì Lý Mai cũng coi như là bạn của mình.
Lập tức quay sang người bên cạnh phân phó: “Các cậu tìm một ngôi nhà, trông chừng anh ta, không có lệnh của tôi thì không cho anh ra rời đi.”
“Vâng.” Bốn người lập tức đáp lại, tuy rằng không biết vì sao anh lại thay đổi, thế nhưng tiền tài có thể tiêu trừ tai họa cho con người.
Thạch Lỗi kinh ngạc nhìn anh, Đây là có chuyện gì? Có điều xem ra dù sao vẫn tốt hơn so với sở cảnh sát, mình còn có thể tìm cơ hội chạy trốn.
“Tiểu Điệp, sao lại không ăn?” Tư Đồ Thác khó hiểu nhìn cô, cô không sao chứ, anh dời đôi đũa gắp một miếng thịt bò đặt vào dĩa của cô.
“Thác, anh ăn đi. Em không sao ăn nổi.” Âu Dương Điệp dứt khoát buông đũa, món ăn trên bàn rất ngon, thế nhưng cô thực sự không có khẩu vị.
“Làm sao vậy? Khó chịu sao? Có muốn đi khám bác sĩ hay không?” Tư Đồ Thác khẩn trương hỏi.
“Thác, không có việc gì đâu. Đại khái là hôm qua đi ăn hải sản với Tiểu Dung, ăn nhiều quá nên ngày hôm nay không muốn ăn thôi.” Âu Dương Điệp cười nói.
“Vậy sau này ăn ít một chút. Nếu như em muốn ăn thì anh đưa em đi.” Tư Đồ Thác cũng cười.
“Thác, đêm nay anh có thể ở lại không?” Âu Dương Điệp đột nhiên hỏi, không biết vì sao hôm nay cô đặc biệt muốn anh ở lại.
Không đợi anh trả lời, một tiếng nhạc dễ nghe đã tới. Tư Đồ Thác nhìn điện thoại di động một lát rồi ấn nút tắt.
“Thác, nhận đi. Nói không chừng cô ấy có chuyện gì quan trọng. Em đi toilet một chút.” Âu Dương Điệp ép buộc mình cười một cái, biết chắc chắn đó là điện thoại của Lâm Vi.
“Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác có chút áy náy với cô.
Âu Dương Điệp rời khỏi chỗ ngồi, loáng thoáng nghe được anh ở bên kia nói rằng: “Có chuyện gì sao?” …. “Cái gì? Thực sự nhìn thấy sao?” …. ” Thần kì như thế? Đứa bé mới ba tháng cũng thấy được …”
Lại là đứa bé. Lâm Vi thực sự trở nên thông minh. Mỗi một lần đều dùng đến đứa bé để liên lạc với anh. Trong lòng chợt đau nhức một trận, đến cửa nhà vệ sinh, cô xoay người nhẹ nhàng ra khỏi nhà hàng, cô còn cần phải ở lại sao?
“Tiểu Điệp.” Mã Tiểu Dung kinh ngạc nhìn người đi vào.
“Tiểu Dung.” Giọng điệu Âu Dương Điệp nghẹn ngào, “Mình thật khổ sở, tim thật sự đau nhức quá.”
“Tiểu Điệp. Đừng như vậy. Ngồi xuống đi đã. Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho mình biết đi.” Mã Tiểu Dung đỡ cô ngồi xuống sô pha.
“Tiểu Dung, mình thực sự chịu không nổi nữa. Chịu không nổi khi anh ấy nói chuyện về hình dạng đứa bé.” Âu Dương Điệp khóc ròng nói.
“Lại là đứa bé?” Mã Tiểu Dung không biết nên làm thế nào để cô thoải mái hơn, đành ôm cô để cho cô khóc một trận. Chờ cô dần dần ngừng khóc mới cố ý nói sang chuyện khác: “Tiểu Điệp. Cậu xem cậu tới đúng lúc lắm, mình đã mua hai phần cơm sốt thịt, vốn là nghĩ sáng sớm ngày mai ăn, bây giờ cho cậu ăn nè, biết cậu thích ăn món này nhất.”
“Được.” Âu Dương Điệp buông bạn ra, nghe thấy cơm sốt thịt tinh thần phấn chấn lên một chút.
“Cho cậu.” Mã Tiểu Dung cầm qua hai hộp, chính mình ăn một phần, một phần đưa cho bạn.
“Ụa……..” Thật kỳ quái, khi ngửi được mùi thịt này, Âu Dương Điệp không ngờ lại muốn buồn nôn.
“Sao vậy Tiểu Điệp?” Mã Tiểu Dung vội vàng hỏi.
“Cũng tại cậu.” Âu Dương Điệp oán giận nói “Ngày hôm qua ăn nhiều hải sản quá, sáng sớm ngủ dậy đã thấy dạ dày khó chịu muốn nôn, từ sáng đến tối đều không muốn ăn thứ gì. Quán kia có phải không sạch sẽ hay không? Cậu có cảm giác như vậy hay không?”
“Phải không? Mình không có nha.” Mã Tiểu Dung nói, nghĩ đến chính mình rất tốt lại hỏi: “Vậycậu có bị tiêu chảy hay không?”
“Không có.” Âu Dương Điệp lắc đầu
“Vậy thì thật kì lạ, thông thường ăn hải sản nhiều sẽ bị tiêu chảy, nhưng tại sao dạ dày cậu lại khó chịu?” Mã Tiểu Dung khó hiểu nhìn bạn.
“Ai biết?” Âu Dương Điệp vừa mới nói xong lại một trận buồn nôn, vội vàng che mũi:“Tiểu Dung, mau đưa cơm sốt thịt kia đi đi.”
“Được. Được.” Mã Tiểu Dung vội vàng cầm lấy hộp cơm đem ra khỏi phòng, chẳng lẽ bị hỏng? Vừa định đem chúng vất vào thùng rác, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, thoáng cái vọt tới trước mặt bạn: “Tiểu Điệp, có phải cậu mang thai hay không?”
“Bạn tốt nhất của cô ấy là ai?” Vi Thừa An nhíu chặt chân mày, bạn tốt nhất mà lại phản bội cô ấy ư, cái loại người này thật đúng là đê tiện.
“Lý Mai, một cô gái tên là Lý Mai, anh biết Âu Dương Điệp, tôi nghĩ anh cũng nhất định sẽ không xa lạ đối với cô ta.” Thạch Lỗi nói.
“Lý Mai?” Nghe được cái tên này, Vi Thừa An giật mình sửng sốt, thế nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. Gọi là Lý Mai có rất nhiều người, chắc chắn không phải cô ấy.
“Là cô ta bảo tôi làm như vậy, gài bẫy Âu Dương Điệp. Sau đó tiền cô ta cũng cầm một nửa.” Thạch Lỗi còn nói thêm, hiện tại nghĩ lại hắn rất hận Lý Mai, nếu như không phải vì cô ta, có lẽ mình sẽ không rơi vào tình trạng tồi tệ như ngày hôm nay.
“Cứ coi là vậy, thì mày cũng không thoát được tội danh, về phần người tên Lý Mai kia, cũng sẽ bị trừng phạt.” Vi Thừa An nói, cho đến giờ phút này anh vẫn không nghĩ Lý Mai có dính dáng đến chuyện này.
“Vậy anh chờ một chút, tôi đi lấy thứ này.” Thạch Lỗi biết trước mắt nên chạy trốn nhưng mà ngược lại vẫn thản nhiên xoay người đi đến bên lưng giường lôi ra một cái ba lô: “Sự việc lúc đó tôi đều ghi lại kĩ càng tỉ mỉ vào đây, lần này lấy ra là mong tiểu thư Âu Dương Điệp và quan toà có thể theo đó mà xử lý nhẹ cho tôi.”
“Đưa cho tao xem.” Vi Thừa An nói, anh rất muốn biết lúc đó bọn họ làm thế nào khiến cho Âu Dương Điệp phá sản.
Thạch Lỗi lấy từ trong ba lô ra một quyển bút kí đã ố vàng đưa cho anh ta.
Vi Thừa An vừa mở ra liền nhìn thấy tấm ảnh chụp kẹp ở bên trong, hắn cùng một cô gái thân thiết ôm nhau, bất ngờ thay cô gái đó chính là Lý Mai.
Không thể tin được vào mắt mình, lẽ nào Lý Mai mà anh ta nói thật sự là cô ấy, tại sao có thể như vậy, bình tĩnh, lời của anh ta nói rốt cuộc là thật hay giả? Không được, anh cần phải tìm hiểu rõ ràng, nói như thế nào thì Lý Mai cũng coi như là bạn của mình.
Lập tức quay sang người bên cạnh phân phó: “Các cậu tìm một ngôi nhà, trông chừng anh ta, không có lệnh của tôi thì không cho anh ra rời đi.”
“Vâng.” Bốn người lập tức đáp lại, tuy rằng không biết vì sao anh lại thay đổi, thế nhưng tiền tài có thể tiêu trừ tai họa cho con người.
Thạch Lỗi kinh ngạc nhìn anh, Đây là có chuyện gì? Có điều xem ra dù sao vẫn tốt hơn so với sở cảnh sát, mình còn có thể tìm cơ hội chạy trốn.
“Tiểu Điệp, sao lại không ăn?” Tư Đồ Thác khó hiểu nhìn cô, cô không sao chứ, anh dời đôi đũa gắp một miếng thịt bò đặt vào dĩa của cô.
“Thác, anh ăn đi. Em không sao ăn nổi.” Âu Dương Điệp dứt khoát buông đũa, món ăn trên bàn rất ngon, thế nhưng cô thực sự không có khẩu vị.
“Làm sao vậy? Khó chịu sao? Có muốn đi khám bác sĩ hay không?” Tư Đồ Thác khẩn trương hỏi.
“Thác, không có việc gì đâu. Đại khái là hôm qua đi ăn hải sản với Tiểu Dung, ăn nhiều quá nên ngày hôm nay không muốn ăn thôi.” Âu Dương Điệp cười nói.
“Vậy sau này ăn ít một chút. Nếu như em muốn ăn thì anh đưa em đi.” Tư Đồ Thác cũng cười.
“Thác, đêm nay anh có thể ở lại không?” Âu Dương Điệp đột nhiên hỏi, không biết vì sao hôm nay cô đặc biệt muốn anh ở lại.
Không đợi anh trả lời, một tiếng nhạc dễ nghe đã tới. Tư Đồ Thác nhìn điện thoại di động một lát rồi ấn nút tắt.
“Thác, nhận đi. Nói không chừng cô ấy có chuyện gì quan trọng. Em đi toilet một chút.” Âu Dương Điệp ép buộc mình cười một cái, biết chắc chắn đó là điện thoại của Lâm Vi.
“Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác có chút áy náy với cô.
Âu Dương Điệp rời khỏi chỗ ngồi, loáng thoáng nghe được anh ở bên kia nói rằng: “Có chuyện gì sao?” …. “Cái gì? Thực sự nhìn thấy sao?” …. ” Thần kì như thế? Đứa bé mới ba tháng cũng thấy được …”
Lại là đứa bé. Lâm Vi thực sự trở nên thông minh. Mỗi một lần đều dùng đến đứa bé để liên lạc với anh. Trong lòng chợt đau nhức một trận, đến cửa nhà vệ sinh, cô xoay người nhẹ nhàng ra khỏi nhà hàng, cô còn cần phải ở lại sao?
“Tiểu Điệp.” Mã Tiểu Dung kinh ngạc nhìn người đi vào.
“Tiểu Dung.” Giọng điệu Âu Dương Điệp nghẹn ngào, “Mình thật khổ sở, tim thật sự đau nhức quá.”
“Tiểu Điệp. Đừng như vậy. Ngồi xuống đi đã. Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho mình biết đi.” Mã Tiểu Dung đỡ cô ngồi xuống sô pha.
“Tiểu Dung, mình thực sự chịu không nổi nữa. Chịu không nổi khi anh ấy nói chuyện về hình dạng đứa bé.” Âu Dương Điệp khóc ròng nói.
“Lại là đứa bé?” Mã Tiểu Dung không biết nên làm thế nào để cô thoải mái hơn, đành ôm cô để cho cô khóc một trận. Chờ cô dần dần ngừng khóc mới cố ý nói sang chuyện khác: “Tiểu Điệp. Cậu xem cậu tới đúng lúc lắm, mình đã mua hai phần cơm sốt thịt, vốn là nghĩ sáng sớm ngày mai ăn, bây giờ cho cậu ăn nè, biết cậu thích ăn món này nhất.”
“Được.” Âu Dương Điệp buông bạn ra, nghe thấy cơm sốt thịt tinh thần phấn chấn lên một chút.
“Cho cậu.” Mã Tiểu Dung cầm qua hai hộp, chính mình ăn một phần, một phần đưa cho bạn.
“Ụa……..” Thật kỳ quái, khi ngửi được mùi thịt này, Âu Dương Điệp không ngờ lại muốn buồn nôn.
“Sao vậy Tiểu Điệp?” Mã Tiểu Dung vội vàng hỏi.
“Cũng tại cậu.” Âu Dương Điệp oán giận nói “Ngày hôm qua ăn nhiều hải sản quá, sáng sớm ngủ dậy đã thấy dạ dày khó chịu muốn nôn, từ sáng đến tối đều không muốn ăn thứ gì. Quán kia có phải không sạch sẽ hay không? Cậu có cảm giác như vậy hay không?”
“Phải không? Mình không có nha.” Mã Tiểu Dung nói, nghĩ đến chính mình rất tốt lại hỏi: “Vậycậu có bị tiêu chảy hay không?”
“Không có.” Âu Dương Điệp lắc đầu
“Vậy thì thật kì lạ, thông thường ăn hải sản nhiều sẽ bị tiêu chảy, nhưng tại sao dạ dày cậu lại khó chịu?” Mã Tiểu Dung khó hiểu nhìn bạn.
“Ai biết?” Âu Dương Điệp vừa mới nói xong lại một trận buồn nôn, vội vàng che mũi:“Tiểu Dung, mau đưa cơm sốt thịt kia đi đi.”
“Được. Được.” Mã Tiểu Dung vội vàng cầm lấy hộp cơm đem ra khỏi phòng, chẳng lẽ bị hỏng? Vừa định đem chúng vất vào thùng rác, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, thoáng cái vọt tới trước mặt bạn: “Tiểu Điệp, có phải cậu mang thai hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.