Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến

Chương 317: Đại kết cục 1

Ngạn Thiến

25/07/2014

Từ khi Vi Thừa An nhận được điện thoại của Âu Dương Điệp thì không còn lòng dạ nào làm việc, mắt cứ nhìn đồng hồ, mong mau đến giờ tan sở, cô nói Tiểu Dung muốn gặp mình, trong lòng vừa thấy kích động vừa thấy lo lắng, không biết tại sao Tiểu Dung lại muốn gặp mình?

Mã Tiểu Dung đặc biệt chú ý cách ăn mặc, dùng áo choàng che bớt cái bụng đã hơi nhô lên của mình, cô muốn tạo cho anh sự kinh ngạc.

“Được rồi, Tiểu Dung, cậu không cần che làm gì, cứ khiến cho anh ấy hoang mang đi.” Âu Dương Điệp cười.

“Ha ha, cũng đúng.” Mã Tiểu Dung cười, nhưng chẳng qua là cô còn muốn chính miệng mình nói cho anh biết.

“Thôi bỏ đi, mặc kệ cậu, đúng rồi, chúng ta mau xuống dưới, giờ này chắc bọn họ đã về đến.” Âu Dương Điệp nhìn đồng hồ trên tường, kéo cô nói.

Mới vừa bước xuống lầu, đúng lúc Tư Đồ Thác cùng Vi Thừa An từ bên ngoài đi vào.

“Anh đến rồi.” Mã Tiểu Dung khẽ cười, bởi vì đã suy nghĩ thông suốt, cho nên thà thêm một phần thản nhiên để bớt đi một phần đau khổ.

“Ừm.” Vi Thừa An đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của cô, trong lòng cảm thấy hơi bất an.

“Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, có gì muốn nói thì ăn xong rồi nói.” Âu Dương Điệp nói.

“Thừa An, đi ăn cơm thôi.” Tư Đồ Thác vỗ vỗ vai anh, thần bí nói: “Vẫn còn chuyện ngạc nhiên hơn nữa đang chờ cậu phía trước, hãy kiên nhẫn.”

Vi Thừa An ăn cơm nhưng lòng dạ không yên, không biết Thác nói chuyện gì khiến mình ngạc nhiên, thỉnh thoảng nhìn Mã Tiểu Dung đang ngồi đối diện, cô từ đầu tới cuối vẫn luôn cười với anh, nhưng nụ cười này khiến lòng anh sợ hãi, không biết rốt cuộc cô muốn nói với mình chuyện gì?

Ăn cơm xong, Tư Đồ Thác cùng Âu Dương Điệp tìm lý do để lên lầu, nhường lại không gian riêng tư cho bọn họ.

Mã Tiểu Dung thấy anh cứ lo lắng bồn chồn nhìn mình mãi, cô khẽ cười, bước qua, ngồi xuống cạnh anh, lần đầu tiên cô làm nũng, dùng tay ôm cổ anh: “Thừa An, mấy bữa nay có nhớ em không?”

Vi Thừa An bị sự nhiệt tình của cô làm cho hoảng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, sao cô lại thay đổi nhanh như vậy.

“Nhìn em như vậy làm gì? Không quen em sao?” Mã Tiểu Dung lấy tay xoay xoay mặt anh.

“Quả thật không quen, nói cho anh biết, tại sao lại trở nên niềm nở như vậy?” Vi Thừa An lấy tay ôm lấy eo của cô, đột nhiên cảm giác eo của cô trở nên to hơn bình thường.

“Nhẹ tay chút.” Mã Tiểu Dung vội vàng bảo vệ bụng của mình.

“Sao vậy?” Vi Thừa An sửng sốt, ánh mắt dừng lại nơi vùng bụng hơi nhô lên của cô, khiếp sợ nhìn cô: “Em… Em mang thai.”

“Anh nói đi.” Mã Tiểu Dung nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, lại nở nụ cười.

“Của anh?” Đại não Vi Thừa An chập mạch rồi.

“Không phải, là của em.” Mã Tiểu Dung trừng mắt liếc anh một cái, anh nói không phải dư thừa sao? Không phải của anh thì của ai.

“Con của anh.” Vi Thừa An đột nhiên trở nên thật kích động, lất tay vuốt ve bụng của cô, anh không phải rất quan tâm đến trẻ con, nhưng thật sự có một đứa con của chính mình, anh phát hiện ra loại tâm tình này thật khó nói nên lời.

“Con của chúng ta.” Mã Tiểu Dung ngồi vào trong ngực của anh, hôm nay rốt cuộc cô đã chính miệng nói cho anh biết.

“Tại sao không nói với anh? Tại sao bây giờ mới nói cho anh biết? Mã Tiểu Dung thực ra em muốn làm gì?” Vi Thừa An tức giận gào thét, lúc này mới phát giác ra, cô hẳn là đã mang thai lâu rồi.

“Anh hung hăng cái gì chứ? Muốn dọa em chết khiếp hả? Em đây không phải đã nói cho anh biết rồi sao?” Mã Tiểu Dung bị anh làm cho hoảng sợ.

“Đi, về nhà với anh.” Vi Thừa An đột nhiên kéo cô, nếu con cô cũng đã có, anh không tin người cha độc tài kia lại không để cho mình cưới cô, nhưng quan trọng hơn cả là, sao anh có thể để cô và con lưu lạc bên ngoài.

“Không muốn, em không đi, trước tiên anh hãy bình tĩnh một chút, nghe em nói đã.” Mã Tiểu Dung giữ chặt anh, sau đó mới kể lại chuyện ông bà nội đến tìm mình, rồi chuyện mình mang thai cho anh nghe, cũng không phải vì muốn gả cho anh, chỉ là không muốn anh và con phải vì mình mà tiếc nuối cả đời, mặc dù không thể làm vợ anh, nhưng anh vẫn có thể yêu thương đứa bé.

Vi Thừa An chăm chú lắng nghe cô nói, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm cô, “Ý em là, muốn mang con của anh đi?”

“Phải, ông bà nội tới tìm em, em đương nhiên phải đi cùng bọn họ, nhưng, Thừa An, sau này anh có thể thường xuyên đến thăm con, tuy nhiên nếu anh không muốn cũng không sao cả, em sẽ không để cho con hận anh.” Mã Tiểu Dung nói, cô sẽ không dạy con oán hận cha nó như mẹ đã dạy mình, cô sẽ nói với con, cha nó thương nó.

“Em nói gì vậy? Mã Tiểu Dung, anh cảnh cáo em, không cho em đi, em phải ở lại Đài Loan, anh muốn bất cứ khi nào cũng có thể nhìn thấy con của anh.” Vi Thừa An ra lệnh, sao anh có thể cho phép cô mang con của mình đi, để mình ở nơi này ngày nhớ đêm mong.

“Anh không cho? Anh dựa vào cái gì không cho? Đợi đến khi anh kết hôn sinh con, anh còn quan tâm đến em ư?” Mã Tiểu Dung chất vấn anh, nếu biết trước anh sẽ có thái độ như vậy, mình sẽ không nói cho anh biết, xem ra cô đúng là đã đánh giá thấp đàn ông.

“Ai nói với em, anh muốn kết hôn sinh con? Ông ấy không cho anh cưới em, anh đây sẽ cả đời không kết hôn, chỉ cần em không quan tâm đến danh phận, chúng ta so với vợ chồng cũng đâu có gì khác biệt.” Vi Thừa An nói.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Mã Tiểu Dung nhìn anh, anh nói muốn cùng mình làm gì?

“Có ý gì em nghe còn không hiểu sao? Dù sao anh cũng nhất định không cho phép em mang theo con của anh đi.” Vi Thừa An kiên quyết.

“Anh dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy, con ở trong bụng của em, sẽ do em định đoạt.” Mã Tiểu Dung lườm anh một cái, sao anh lại không nói lý lẽ vậy, nhưng sự ngang ngược của anh lại làm cho mình thấy thật ngọt ngào.

“Anh nói không được là không được, không tin, em cứ thử xem.” Vi Thừa An không tin mình không thể giữ lại cô.

“Vậy cứ thử xem.” Mã Tiểu Dung khiêu khích anh, anh tưởng rằng anh có thể một tay che trời sao?

“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, có thể để chúng tôi nói lên cách nghĩ của mình được không?” Âu Dương Điệp củng Tư Đồ Thác đi xuống.

“Thác, Tiểu Điệp, có phải hai người đã sớm biết chuyện Tiểu Dung mang thai đúng không?” Vi Thừa An nhìn bọn họ, bọn họ lại có thể hùa với nhau gạt mình.

“Đừng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi đã có lòng nhắc nhở cậu nhiều lần, chỉ tại cậu ngu ngốc không nghĩ ra được, chẳng thể trách người khác.” Tư Đồ Thác đỡ Tiểu Điệp ngồi xuống.

“Nhắc nhở tôi nhiều lần?” Lúc này Vi Thừa An mới nhớ ra trước kia Thác đã ám chỉ với mình, nhưng mình hoàn toàn không có nghĩ đến.

“Đừng tranh luận chuyện đó nữa, tốt nhất là nói chuyện của hai người đi, tôi và Thác đêm qua đã vì hai người mà dày công nghiên cứu cả đêm, hai người nghe thử xem có ổn hay không?” Mã Tiểu Dung ngắt lời bọn họ, đây là lúc nên bàn về chính sự.

“Có biện pháp gì? Hai người nói thử xem.” Mã Tiểu Dung và Vi Thừa An cùng nhìn bọn họ.

Bấy giờ Tư Đồ Thác mới mở miệng: “Trước tiên nói về chuyện của hai người, hai người là thật lòng yêu nhau, bây giờ còn có con, tuy rằng bác Vi không cho cậu cưới Tiểu Dung, nhưng hai người chỉ cần kiên định, chờ đến khi sinh đứa bé ra, Thừa An thỉnh thoảng ôm đứa bé quay về thăm bọn họ, cậu xem họ có thể kiên trì bao lâu? Đến lúc đó, nếu bác ấy vẫn không đồng ý, Tiểu Dung cứ ôm đứa bé bỏ đi, bọn họ nóng ruột, chỉ sợ còn mong hai người mau chóng kết hôn nữa là đằng khác.”

“Thác, tôi không ngờ cậu cũng rất thâm hiểm nha.” Vi Thừa An vô cùng đồng ý biện pháp của anh, suy nghĩ rất giống mình, vừa rồi mình cũng đã nghĩ tới.

“Vậy thì đừng có nghe, được lợi còn ra vẻ.” Tư Đồ Thác liếc anh một cái.

“Nghe, đương nhiên phải nghe, đúng không, Tiểu Dung.” Vi Thừa An nhẹ nhàng ôm Tiểu Dung.

“Nhưng…” Tuy nhiên Mã Tiểu Dung lại khó xử, “Biện pháp này không tồi, nhưng tôi đã hứa với ông bà nội là sẽ về Mỹ, nếu làm vậy, chẳng phải là tôi không thể đi, bọn họ nhất định rất đau lòng.”

“Chuyện này anh đã nghĩ qua, chúng ta có thể thuyết phục ông bà nội trở lại Đài Loan đển an hưởng tuổi già, công việc kinh doanh có thể giao cho người khác xử lý, em với Thừa An thường xuyên đến thị sát là được, ông chủ đâu nhất thiết cái gì cũng phải tự thân vận động.” Tư Đồ Thác nói.



“Chuyện này em phải hỏi lại ông bà nội, xem ý của họ như thế nào, nếu bọn họ nhất quyết trở về Mỹ, em sẽ cùng đi để chăm sóc bọn họ.” Mã Tiểu Dung nói.

“Chúng ta đồng ý.” Ông bà nội đột nhiên từ bên ngoài bước vào.

“Ông nội bà nội, sao hai người lại tới đây?” Mã Tiểu Dung sửng sốt, vội vàng nghênh đón.

“Chào ông nội bà nội.” Vi Thừa An cũng nghênh đón, thân thiết chào hỏi.

“Tiểu tử thúi, miệng lưỡi ngọt ngào lắm, ngoại hình cũng không tệ.” Ông nội đánh giá anh một lượt, coi như vừa lòng.

“Tiểu Dung, là Tiểu Điệp mời chúng ta tới, cũng đã nói hết mọi chuyện với bà và ông nội con, nói thật, chúng ta quả thật không muốn rời bỏ sự nghiệp mà mình đã vất vả xây dựng cả đời, nhưng nghĩ lại, còn có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của con, cho nên chúng ta quyết định quay về Đài Loan định cư cùng con, về chuyện kinh doanh thì con hãy thường xuyên qua lại xử lý, chúng ta cũng già cả rồi, giờ chỉ mong có thể được ôm cháu cố.” Bà nội kéo tay cô, nói.

“Cám ơn bà, bà nội.” Mã Tiểu Dung cảm động khóc, người thân đúng là người thân, lúc nào cũng suy nghĩ vì đối phương.

“Cám ơn ông nội bà nội, con – Vi Thừa An xin thề, kiếp này nhất định không phụ Tiểu Dung.” Vi Thừa An giơ ngón tay lên thề.

“Tốt, tiểu tử, ta tin cậu.” Ông nội dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong lòng đã cảm thấy thích anh.

Vi gia.

“Thừa An, ngày mai không phải đi làm, vậy con có rảnh không?” Cô Lâm đó, con có phải nên đi gặp người ta một chút không?” Bà Vi nhìn anh, ướm lời.

“Còn hỏi gì nữa mà hỏi, ngày mai cho dù không rảnh cũng phải đi gặp người ta, đã mấy tháng rồi, con muốn trốn tránh mãi sao?” Ông Vi kiên quyết.

Vi Thừa An đặt chén xuống, “Muốn đi thì hai người đi đi, con không rảnh.”

“”Mày không rảnh? Mày làm cái gì mà không rảnh.” Ông Vi nổi giận đùng đùng trừng mắt với anh, nó như vậy chính là cố ý đối lập với mình.

“Con đương nhiên không rảnh, ngày mai con đã hứa với Tiểu Dung sẽ đưa cô ấy đi khám thai.” Anh lãnh đạm ném lại một câu rồi xoay người trở về phòng.

“Cái gì? Khám thai?” Ông Vi cùng bà Vi ngơ ngác.

“Thừa An, con nói cái gì? Con nói rõ hơn một chút, con bé mang thai ư? Mấy tháng rồi?” Bà Vi giữ chặt anh.

“Sáu tháng, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ sinh.” Vi Thừa An nói, anh chính là muốn để lòng của bọn họ nhộn nhạo, đứa bé chính là sự uy hiếp dành cho bọn họ.

“Sáu tháng.” Bà Vi vui mừng, “Là con trai hay con gái?”

“Con trai.” Anh thật sự cảm tạ ông trời đã ban cho mình một đứa con trai, như vậy, anh sẽ nắm chắc phần thắng.

“Con trai.” Ông Vi ngẩn người, trong lòng dâng lên niềm vui khó tả.

“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đón Tiểu Dung về nhà dưỡng thai.” Bà Vi không hề suy nghĩ liền nói, trong lòng thầm nghĩ mình sắp có cháu nội, kích động không thôi.

“Đón về? Con dựa vào cái gì để đón về? Con với Tiểu Dung đã chia tay, chuyện cô ấy mang thai là Thác nói cho con biết, bây giờ người ta không thừa nhận đứa bé là con của con, vả lại người ta còn được ông bà nội bảo hộ, nói đứa bé sinh ra phải mang họ Trình, con còn không biết làm cách nào để nhận lại đứa con trai này đâu.” Vi Thừa An cố ý cam chịu quát.

“Sao có thể mang họ Trình? Nhất định phải họ Vi.” Bà Vi nóng nảy.

“Bà lo cái gì? Đợi nó sinh đứa nhỏ ra, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, tôi cũng không tin là không giành được cháu nội của tôi về.” Ông Vi lại không hề tỏ ra sốt ruột, cháu nội thì ông muốn, người lớn ông không cần.

“Vậy cha cứ đợi đến lúc đó thì đi mà giành.” Vi Thừa An tức giận liếc ông một cái, sao ông vẫn cứ ngang ngược độc tài vậy không biết, giành lại đứa bé, ông nghĩ đơn giản vậy sao?

Bệnh viện.

“Oa oa oa…” Một tiếng khóc nỉ non từ phòng phẫu thuật truyền ra.

“Sinh rồi, sinh rồi.” Đứng chờ ở bên ngoài, Tư Đồ Thác kích động kêu lên.

“Chúc mừng, chúc mừng.” Vi Thừa An và Mã Tiểu Dung cùng chúc mừng.

Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng được mở ra, nữ hộ sinh ôm đứa bé ra: Anh Từ Đồ, chúc mừng anh.”

“Cho tôi ẵm bé một chút.” Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cậu bé mở to đôi mắt đỏ bừng.

“Không được, em bé vừa mới sinh ra, không thể để cho anh ẵm vì trên người anh có vi khuẩn, tôi ôm bé vào trước.” Nữ hộ sinh nói.

“Được, cô ôm vào đi.” Tư Đồ Thác vội vàng rút tay về.

“Thác, có phải cậu quá khẩn trương rồi không?” Vi Thừa An ở bên cạnh cười anh.

“Cậu hãy chờ đến lúc Tiểu Dung sinh mà xem, lúc đó cậu sẽ như thế nào?” Tư Đồ Thác lườm anh một cái, cậu ta làm sao hiểu được loại tâm tình này.

Âu Dương Điệp được đẩy ra.

“Tiểu Điệp, em thế nào rồi? Có khỏe không?” Mọi người vây quanh.

“Em khỏe, chỉ hơi mệt mỏi chút.” Tuy rằng sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười.

“Vậy em mau nghỉ ngơi đi, chờ em khỏe lại sẽ cho em nhìn con của chúng ta.” Tư Đồ Thác đau lòng nói.

“Ừm.” Nghĩ đến con, Âu Dương Điệp cười hạnh phúc.

Ba tháng sau, tại bệnh viện.

“Thác, cậu xem, con tôi nè, con tôi nè.” Vi Thừa An ôm đứa bé người ngây ngô không dứt.

“Biết rồi, chẳng phải lúc trước cậu còn cười tôi sao? Xem bộ dạng hiện tại của cậu kìa, so với tôi chỉ có hơn chứ không kém đâu.” Tư Đồ Thác cũng cười nhạo anh.

“Cậu cứ mặc sức cười đi, dù sao tôi đã có con trai của mình, chuyện gì tôi cũng chẳng quan tâm.” Vi Thừa An chỉ lo nhìn bảo bối trong tay mình.

“Tiểu Dung, cậu xem bộ dạng ngây ngốc của bọn họ kìa.” Âu Dương Điệp vừa đút canh cho cô ăn vừa cười.

“À, Tiểu Điệp, lần sau chúng ta hãy thống nhất cùng nhau sinh con gái nhé.” Mã Tiểu Dung nói.

“Chuyện này có thể thống nhất sao? Cậu hâm à?” Âu Dương Điệp cười.



“Ha ha ha, mình quên mất, kẻ gieo giống không phải là chúng ta.” Mã Tiểu Dung cười.

“Nhưng cậu có thể quyết định khiến nó lâu hay mau.” Âu Dương Điệp cũng cười.

“Nè, hai người nói chuyện văn minh chút, đừng dạy hư con tôi.” Vi Thừa An ở một bên nói.

“Cục cưng, mau cho chúng ta ẵm một chút.” Bà nội vừa đến liền vội vàng muốn nhìn đứa bé.

“Tên của nó ta đã nghĩ kỹ rồi, gọi là Trình Quân Bác.” Ông nội đứng bên cạnh đắc ý.

“Trình Quân Bác.?” Vi Thừa An trợn tròn mắt, đến gần ông nói: “Ông nội, sao có thể gọi là Trình Quân Bác, phải gọi là Vi Quân Bác chứ?”

“Dựa vào cái gì mà mang họ Vi, đây là con của cháu gái ta, hẳn là phải mang họ Trình, cháu nội của ta hình như là vẫn chưa gả cho cậu.” Ông nội lườm anh một cái, nhớ tới chuyện này liền tức giận.

“Ông nội, ông đừng tức giận con nữa, con sẽ nghĩ cách.” Vi Thừa An không thể không giở trò dỗ ngọt ông.

“Tiểu tử, ta cho cậu thời gian ba tháng, nếu qua ba tháng mà cậu không làm được, vậy thì đừng trách ta.” Ông nội ra kỳ hạn, không thể tiếp tục để Tiểu Dung không danh không phận như vậy.

“Ông nội yên tâm, không đầy một tháng con sẽ thu xếp ổn thỏa.” Bây giờ có đứa bé, anh càng chắc chắn thành công.

“Được, ta tin cậu.” Ông nội vỗ vỗ vai anh.

Vi gia.

Bà Vi đi ra đi vào, Thừa An nói hôm nay là ngày Tiểu Dung sinh con, không biết ở bệnh viện thế nào rồi? Bà rất muốn đến đó nhưng Thừa An không cho.

“Bà đi tới đi lui làm gì vậy? Không ngồi yên một chỗ được sao? Sinh con thôi mà.” Ông Vi quở trách, nhưng thực tế ông còn lo lắng hơn cả bà.

“Ông la cái gì mà la? Tất cả là tại ông, nếu không phải ông không cho Thừa An cưới con bé thì giờ này chúng ta đã ở trong bệnh viện chờ rồi.” Bà Vi oán giận.

“Bà trách móc tôi làm gì? Lúc trước chẳng phải bà cũng không đồng ý sao?” Ông Vi cũng sốt ruột, ông cũng rất muốn nhìn thấy cháu nội.

“Tôi…” Bà Vi tức giận nói không nên lời, “Không được, tôi phải đến bệnh viện.”

Vừa định bước ra cửa đã thấy Vi Thừa An ủ rũ đi tới.

“Sao vậy? Có phải đứa bé xảy ra chuyện gì không?” Bà Vi nhìn thấy dáng vẻ ảo não này của anh thì lo lắng hỏi, còn ông Vi cũng hồi hộp.

“Đứa bé không sao, rất khỏe.” Anh ngồi xuống nói.

“Nếu đứa bé khỏe, thì dáng vẻ của con như vậy là sao?” Lúc này bà Vi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đứa bé đúng là rất khỏe, nhưng ông nội nói muốn dẫn Tiểu Dung và đứa bé đi, tên cũng đã đặt xong rồi, gọi là Trình Quân Bác, cho dù nó là con trai của con, nhưng con lại không thể làm được gì cả.” Anh nhắm mắt lại, khổ sở nói.

“Dẫn đi? Họ Trình? Đó là con cháu của Vi gia chúng ta, nhất định phải giành trở về.” Ông Vi nổi giận đùng đùng.

“Nhưng người ta không thừa nhận, bảo là Vi gia chúng ta có bằng chứng gì không? Con với Tiểu Dung lại không có đăng ký kết hôn.” Vi Thừa An tựa người vào ghế, hỏi lại ông.

“Xét nghiệm ADN.” Ông Vi đã sớm nghĩ ra biện pháp này.

“Nhưng xét nghiệm AND biết người ta có đồng ý không, nếu người ta không đồng ý, chúng ta cũng không thể ép buộc, chỉ sợ ông nội sẽ nói, đứa bé không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta.” Vi Thừa An ra vẻ bất đắc dĩ.

“Vậy làm sao bây giờ? Không thể trơ mắt nhìn bọn họ mang đứa bé đi được.” Bà Vi lo lắng, đây là cháu nội của bà nha.

“Còn biết làm sao nữa, nhưng cha mẹ yên tâm, trước khi bọn họ đi, con nhất định lén ôm đứa bé về cho hai người nhìn mặt.” Vi Thừa An biết chắc rằng, nếu nhìn thấy đứa bé, bọn họ sẽ không buông tay ra được.

“Được, được, vậy con tranh thủ đi.” Bà Vui vui mừng, bây giờ cái gì cũng không quan trọng, đứa bé là quan trọng nhất.

Nhưng bà không ngờ rằng, chờ đợi như vậy thấm thoát đã qua một tháng, tuy rằng bà mấy lần muốn đi, nhưng thật sự không có mặt mũi nào đi gặp đứa bé, chỉ biết liên tục thúc giục Thừa An.

“Cha, mẹ, mau tới đây nhìn xem.” Vi Thừa An ôm đứa bé về nhà, kêu lên.

“Đưa cho mẹ, mau đưa cho mẹ.” Bà Vi nhận lấy đứa bé từ tay Thừa An, nhìn thấy cặp mắt to tròn khôn ngừng chuyển động, tình yêu thương không cần nói ra ai cũng biết.

“Cho tôi ôm một cái, nhanh lên, đưa cho tôi.” Ông Vi gấp gáp muốn đón lấy.

“Ông nhẹ tay một, đừng làm đau cháu, ông xem, nó giống Thừa An lúc nhỏ ghê chưa, có phải đáng yêu lắm không?” Bà Vi cũng vui đùa cùng đứa bé, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, ánh mắt không nỡ rời đi.

“Giống lắm, rất giống con cháu Vi gia chúng ta.” Ông Vi vui vẻ đến mức không khép miệng lại được.

Vi Thừa An đứng ở một bên, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, lúc này mới bước qua nói: “Cha, mẹ, đưa đứa bé cho con, con đã lừa Tiểu Dung, nói là đưa nó đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không thể nán lại quá lâu, con phải đi rồi.” Nói xong, ôm lấy đứa bé từ tay bọn họ, xoay người muốn đi.

“Thừa An, để nó ở lại đây với cha mẹ.” Bà Vi đuổi theo phía sau.

“Con đứng lại, con sợ con bé đó như vậy sao? Để đứa bé ở lại đây, nó vốn là con cháu của Vi gia chúng ta.” Ông Vi dùng gậy ba-toong đánh vào chân anh.

“Hai người đang nói gì vậy? Cha dựa vào cái gì giữ lại đứa bé? Đợi đến khi cảnh sát tìm đến cửa, ngày mai báo chí rần rần đưa tin, nói là Vi gia chúng ta bạc tình bạc nghĩa, ruồng rẫy Tiểu Dung, bây giờ người ta sinh con còn muốn cướp con của người ta sao?” Vi Thừa An tức giận quay đầu lại nói.

“Thừa An, con đừng nóng giận, vậy con nói thử xem, phải làm sao bây giờ? Chỉ cần có thể mang cháu nội ta về nhà, điều kiện gì chúng ta cũng đáp ứng.” Bà Vi giữ chặt anh, sợ anh ôm đứa bé đi.

“Được rồi, chẳng phải con muốn cưới con bé sao. Chúng ta đồng ý.” Ông Vi gào lên, vì cháu nội, ông nhịn.

“Phải, phải… Chúng ta đi cầu hôn.” Bà Vi bỗng nhiên hiểu ra.

Vi Thừa An vốn muốn tiếp tục chọ giận bọn họ, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là cha mẹ của mình, lại không đành lòng, lúc này mới nói: “Được rồi, con mang đứa bé trở về trước, ngày mai chúng ta thử qua đó xem sao, nhưng chưa chắc là người ta sẽ đồng ý đâu.”

“Khoan đã.” Bà Vi vội vàng chạy vào nhà lấy một đôi vòng vàng đeo vào tay đứa bé: “Thừa An, cái này là của con hồi nhỏ, bây giờ truyền lại cho con trai con.”

Mã Tiểu Dung nghe anh nói ngày mai cha mẹ anh sẽ tới cầu thân, bất an hỏi: “Thừa An, chúng ta làm như vậy liệu có quá đáng hay không?”

“Con bé ngốc này, sao con không nghĩ tới lúc trước bọn họ đã đối xử với con thế nào?” Ông nội ở kế bên tỏ ra bất mãn. “Ngày mai bọn họ tới đây, ta cũng sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy đâu.”

“Ông nội, đừng có làm quá mà, chừa cho bọn họ chút mặt mũi đi.” Mã Tiểu Dung nói, dù sao bọn họ cũng là ông bà nội của con cô.

“Yên tâm, ta sẽ cư xử đúng mực.” Ông nội nói, ông đã có ý định khác.

“Tiểu Dung, em không cần phải can thiệp gì hết, tất cả cứ nghe lời ông nội.” Vi Thừa An nói, anh tin ông nội sẽ không làm khó cha mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook