Chương 296: Mạo hiểm
Ngạn Thiến
24/07/2014
Ba ngày sau.
Vừa mới dùng xong cơm tối, di động của Âu Dương Điệp vang lên, mặc dù thấy số lạ nhưng cô vẫn nghe máy.
“A lô, xin hỏi là ai vậy?”
“Cô là Âu Dương Điệp phải không?” Đối phương là một chàng trai trẻ.
“Phải, anh có chuyện gì không?” Âu Dương Điệp thắc mắc, cô không quen giọng nói này.
“Tôi là ai, cô không cần phải biết, tôi gọi để báo cho cô, tôi đang ở trên đường XX, nhìn thấy Thạch Lỗi, hắn đang dùng cơm.” Chàng trai đột nhiên nói.
“Cái gì?” Âu Dương Điệp lặng đi một chút, vẫn còn chưa kịp có phản ứng.
“Cô không phải đang tìm Thạch Lỗi sao? Hắn ta đang ở chỗ này.”
“Đúng là tôi đang tìm anh ta, nhưng tại sao tôi phải tin anh? Nếu anh không quen biết tôi, tại sao anh phải nói cho tôi biết.” Trong lòng Âu Dương Điệp sinh nghi, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
“Tôi giúp cô đương nhiên có mục đích, các người không phải vẫn luôn phái người tìm hắn ta sao? Tôi cung cấp cho các người tin tức này, nếu các người tìm được hắn, tôi hi vọng các người cho tôi một trăm vạn.” Chàng trai lý giải.
Mục đích của anh ta rất rõ ràng, là vì tiền. Âu Dương Điệp chần chừ một lát, không biết có nên tin lời anh ta nói hay không.
“Nếu cô quyết định đi thì đến đây nhanh lên, bằng không hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi.” Chàng trai thúc giục.
“Vậy anh hãy bắt lấy hắn, tôi sẽ cho người chạy qua.” Âu Dương Điệp sợ là cạm bẫy nên trả lời rất khôn khéo.
“Một mình tôi bắt không được hắn, nếu muốn có thêm người trợ giúp, tôi phải chia tiền cho người ta.” Chàng trai lại nói.
“Tôi cho anh thêm tiền, hai trăm vạn đủ chưa?” Âu Dương Điệp nói, như vậy so ra an toàn hơn.
“Được, nhưng ngặt nỗi bây giờ tôi không tìm được nhiều người như vậy, chỉ sợ khi tìm được rồi, hắn đã chạy mất, tính cảnh giác của hắn rất cao.” Chàng trai lại làm khó.
“Vậy thì…” Âu Dương Điệp lại băn khoăn suy nghĩ, thấy anh ta nói cũng có lý. “Được rồi, chúng tôi sẽ qua đó, nếu đúng là sự thật, anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ chuyển cho anh một trăm vạn.”
“Được, vậy cô nhanh đi.” Chàng trai lạ cúp điện thoại.
Âu Dương Điệp chần chờ bỏ di động xuống, rồi đột nhiên bấm số điện thoại của Tư Đồ Thác, thế nhưng lại vừa lúc anh bước vào cửa.
“Tiểu Điệp, nhớ anh sao?” Anh ôm lấy cô.
“Thác, vừa rồi có một người đàn ông gọi điện thoại cho em, nói nhìn thấy Thạch Lỗi đang ăn cơm trên đường XX.” Âu Dương Điệp nói.
Tư Đồ Thác im lặng suy nghĩ, cẩn thận hỏi: “Anh ta nói gì với em? Em cảm thấy có thể tin được sao?”
“Em không biết, nhưng anh ta nói, nếu chúng ta tìm được Thạch Lỗi, thì cho anh ta một trăm vạn coi như tiền thù lao, có lẽ, là thật.” Âu Dương Điệp suy đoán, dù sao có tiền cho thể sai khiến ma quỷ.
“Bất kể là thật hay giả, để anh dẫn người qua đó coi sao, em cứ ở nhà chờ.” Tư Đồ Thác nói, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, đây là lời hứa của anh đối với cô.
“Thác, em cũng đi nữa.” Âu Dương Điệp giữ chặt anh.
“Không được, em đang mang thai, không thể gặp nguy hiểm.” Tư Đồ Thác lập tức cự tuyệt, anh không thể để cho cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
“Thác, em sẽ ở trong xe, không ra ngoài, để cho em đi đi.” Âu Dương Điệp lôi kéo anh làm nũng.
“Cũng được, em chỉ ở trong xe nha.” Tư Đồ Thác không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý.
Tư Đồ Thác vừa lái xe vừa gọi điện thoại kêu người lập tức đuổi qua đó, vừa mới bỏ điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
“Thác, đang làm gì vậy? Ra ngoài uống chút rượu, vài ngày rồi, cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa.” Vi Thừa An ở đầu điện thoại bên kia nói.
“Thừa An, hôm nay không được rồi, có người mới vừa nói phát hiện Thạch Lỗi trên đường XX, tôi đang chạy qua đó.” Anh nói.
“Vậy ư? Tôi cũng chạy qua đó.” Vi Thừa An bỏ điện thoại di động xuống.
Tư Đồ Thác lái xe rất nhanh, đến nơi cũng gặp vài chiếc xe gần như đồng thời dừng lại.
“Chủ tịch.” Vài người bước qua.
“Theo tôi vào đó.” Tư Đồ Thác nhìn chung quanh, chỗ này chỉ có một tiệm cơm nhỏ, rất bình thường, nhưng tuyệt vời.
Âu Dương Điệp nhìn thấy bọn họ tiến vào quán cơm, ngồi chờ ở trong xe nhưng tâm thần không yên, cô chỉ cần không đến gần bọn họ là được, nghĩ vậy, đã bước xuống xe, nhưng cô lại không chú ý có một chiếc xe đậu ở cách đó không xa.
Lý Mai ngồi ở trong xe, nhìn thấy cô bước xuống xe, khóe môi lộ ra nụ cười thâm hiểm, siết chặt tay lái, chân ra sức giẫm chân ga vọt tới.
Mà Âu Dương Điệp lại không hề phát hiện, mắt cứ nhìn hướng vào trong.
Vi Thừa An từ xa đã nhìn thấy phía trước có một chiếc xe màu đỏ đang lao vụt tới nơi cô đang đứng, cảm thấy không bình thường, lập tức tăng tốc, vươn đầu ra cửa xe la to: “Tiểu Điệp, mau tránh ra, nguy hiểm.”
Âu Dương Điệp nghe tiếng kêu la, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy chiếc xe đang lao vọt về phía mình, sợ hãi đến mức ngẩn người quên phản ứng.
Tư Đồ Thác mang người đi vào, tìm kiếm chung quanh cũng không phát hiện được Thạch Lỗi, trong lòng thầm kêu ‘chết rồi’, vội vàng lao ra cửa.
Đã nhìn thấy xe muốn đụng vào người cô, quát to một tiếng, không hề nghĩ ngợi, liền lao ra.
“Tiểu Điệp.”
Ôm cô lăn qua một bên, đầu va vào cột sắt bên cạnh, máu tức khắc chảy ra đầm đìa…
Xe Lý Mai chạy sượt qua góc áo của bọn họ, chết tiệt, cô lại thất bại, lúc này đành phải bỏ chạy, hôm nay cô đặc biệt chọn cung đường tối tăm, bốn phương có nhiều ngõ ngách này, chính là vì, mình ra khỏi xe, trực tiếp chạy trốn, chờ đến khi bọn họ tìm được thì cô đã lên thuyền rời khỏi đây từ lâu rồi.
Vi Thừa An rất quan tâm không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không, nhưng lại không muốn bỏ qua cho người này, nhìn thấy bên cạnh có vài người của công ty, lúc này mới yên tâm lái xe đuổi theo.
“Chủ tịch, hai vị sao rồi?” Mấy người chạy ra phía sau cũng bị hù đến khiếp sợ, vội vàng đi qua nâng bọn họ dậy.
“Thác, anh có bị sao không?” Âu Dương Điệp thấy mặt mũi anh đầy máu, nhìn lại trên người của mình cũng đầy máu, hoảng sợ không biết phải làm sao.
“Tiểu Điệp, không cần lo lắng, anh không sao, các người mau đuổi theo.” Tư Đồ Thác phân phó.
“Dạ.” Bọn họ lập tức lái xe đuổi theo.
Vừa mới dùng xong cơm tối, di động của Âu Dương Điệp vang lên, mặc dù thấy số lạ nhưng cô vẫn nghe máy.
“A lô, xin hỏi là ai vậy?”
“Cô là Âu Dương Điệp phải không?” Đối phương là một chàng trai trẻ.
“Phải, anh có chuyện gì không?” Âu Dương Điệp thắc mắc, cô không quen giọng nói này.
“Tôi là ai, cô không cần phải biết, tôi gọi để báo cho cô, tôi đang ở trên đường XX, nhìn thấy Thạch Lỗi, hắn đang dùng cơm.” Chàng trai đột nhiên nói.
“Cái gì?” Âu Dương Điệp lặng đi một chút, vẫn còn chưa kịp có phản ứng.
“Cô không phải đang tìm Thạch Lỗi sao? Hắn ta đang ở chỗ này.”
“Đúng là tôi đang tìm anh ta, nhưng tại sao tôi phải tin anh? Nếu anh không quen biết tôi, tại sao anh phải nói cho tôi biết.” Trong lòng Âu Dương Điệp sinh nghi, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
“Tôi giúp cô đương nhiên có mục đích, các người không phải vẫn luôn phái người tìm hắn ta sao? Tôi cung cấp cho các người tin tức này, nếu các người tìm được hắn, tôi hi vọng các người cho tôi một trăm vạn.” Chàng trai lý giải.
Mục đích của anh ta rất rõ ràng, là vì tiền. Âu Dương Điệp chần chừ một lát, không biết có nên tin lời anh ta nói hay không.
“Nếu cô quyết định đi thì đến đây nhanh lên, bằng không hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi.” Chàng trai thúc giục.
“Vậy anh hãy bắt lấy hắn, tôi sẽ cho người chạy qua.” Âu Dương Điệp sợ là cạm bẫy nên trả lời rất khôn khéo.
“Một mình tôi bắt không được hắn, nếu muốn có thêm người trợ giúp, tôi phải chia tiền cho người ta.” Chàng trai lại nói.
“Tôi cho anh thêm tiền, hai trăm vạn đủ chưa?” Âu Dương Điệp nói, như vậy so ra an toàn hơn.
“Được, nhưng ngặt nỗi bây giờ tôi không tìm được nhiều người như vậy, chỉ sợ khi tìm được rồi, hắn đã chạy mất, tính cảnh giác của hắn rất cao.” Chàng trai lại làm khó.
“Vậy thì…” Âu Dương Điệp lại băn khoăn suy nghĩ, thấy anh ta nói cũng có lý. “Được rồi, chúng tôi sẽ qua đó, nếu đúng là sự thật, anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ chuyển cho anh một trăm vạn.”
“Được, vậy cô nhanh đi.” Chàng trai lạ cúp điện thoại.
Âu Dương Điệp chần chờ bỏ di động xuống, rồi đột nhiên bấm số điện thoại của Tư Đồ Thác, thế nhưng lại vừa lúc anh bước vào cửa.
“Tiểu Điệp, nhớ anh sao?” Anh ôm lấy cô.
“Thác, vừa rồi có một người đàn ông gọi điện thoại cho em, nói nhìn thấy Thạch Lỗi đang ăn cơm trên đường XX.” Âu Dương Điệp nói.
Tư Đồ Thác im lặng suy nghĩ, cẩn thận hỏi: “Anh ta nói gì với em? Em cảm thấy có thể tin được sao?”
“Em không biết, nhưng anh ta nói, nếu chúng ta tìm được Thạch Lỗi, thì cho anh ta một trăm vạn coi như tiền thù lao, có lẽ, là thật.” Âu Dương Điệp suy đoán, dù sao có tiền cho thể sai khiến ma quỷ.
“Bất kể là thật hay giả, để anh dẫn người qua đó coi sao, em cứ ở nhà chờ.” Tư Đồ Thác nói, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, đây là lời hứa của anh đối với cô.
“Thác, em cũng đi nữa.” Âu Dương Điệp giữ chặt anh.
“Không được, em đang mang thai, không thể gặp nguy hiểm.” Tư Đồ Thác lập tức cự tuyệt, anh không thể để cho cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
“Thác, em sẽ ở trong xe, không ra ngoài, để cho em đi đi.” Âu Dương Điệp lôi kéo anh làm nũng.
“Cũng được, em chỉ ở trong xe nha.” Tư Đồ Thác không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý.
Tư Đồ Thác vừa lái xe vừa gọi điện thoại kêu người lập tức đuổi qua đó, vừa mới bỏ điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
“Thác, đang làm gì vậy? Ra ngoài uống chút rượu, vài ngày rồi, cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa.” Vi Thừa An ở đầu điện thoại bên kia nói.
“Thừa An, hôm nay không được rồi, có người mới vừa nói phát hiện Thạch Lỗi trên đường XX, tôi đang chạy qua đó.” Anh nói.
“Vậy ư? Tôi cũng chạy qua đó.” Vi Thừa An bỏ điện thoại di động xuống.
Tư Đồ Thác lái xe rất nhanh, đến nơi cũng gặp vài chiếc xe gần như đồng thời dừng lại.
“Chủ tịch.” Vài người bước qua.
“Theo tôi vào đó.” Tư Đồ Thác nhìn chung quanh, chỗ này chỉ có một tiệm cơm nhỏ, rất bình thường, nhưng tuyệt vời.
Âu Dương Điệp nhìn thấy bọn họ tiến vào quán cơm, ngồi chờ ở trong xe nhưng tâm thần không yên, cô chỉ cần không đến gần bọn họ là được, nghĩ vậy, đã bước xuống xe, nhưng cô lại không chú ý có một chiếc xe đậu ở cách đó không xa.
Lý Mai ngồi ở trong xe, nhìn thấy cô bước xuống xe, khóe môi lộ ra nụ cười thâm hiểm, siết chặt tay lái, chân ra sức giẫm chân ga vọt tới.
Mà Âu Dương Điệp lại không hề phát hiện, mắt cứ nhìn hướng vào trong.
Vi Thừa An từ xa đã nhìn thấy phía trước có một chiếc xe màu đỏ đang lao vụt tới nơi cô đang đứng, cảm thấy không bình thường, lập tức tăng tốc, vươn đầu ra cửa xe la to: “Tiểu Điệp, mau tránh ra, nguy hiểm.”
Âu Dương Điệp nghe tiếng kêu la, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy chiếc xe đang lao vọt về phía mình, sợ hãi đến mức ngẩn người quên phản ứng.
Tư Đồ Thác mang người đi vào, tìm kiếm chung quanh cũng không phát hiện được Thạch Lỗi, trong lòng thầm kêu ‘chết rồi’, vội vàng lao ra cửa.
Đã nhìn thấy xe muốn đụng vào người cô, quát to một tiếng, không hề nghĩ ngợi, liền lao ra.
“Tiểu Điệp.”
Ôm cô lăn qua một bên, đầu va vào cột sắt bên cạnh, máu tức khắc chảy ra đầm đìa…
Xe Lý Mai chạy sượt qua góc áo của bọn họ, chết tiệt, cô lại thất bại, lúc này đành phải bỏ chạy, hôm nay cô đặc biệt chọn cung đường tối tăm, bốn phương có nhiều ngõ ngách này, chính là vì, mình ra khỏi xe, trực tiếp chạy trốn, chờ đến khi bọn họ tìm được thì cô đã lên thuyền rời khỏi đây từ lâu rồi.
Vi Thừa An rất quan tâm không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không, nhưng lại không muốn bỏ qua cho người này, nhìn thấy bên cạnh có vài người của công ty, lúc này mới yên tâm lái xe đuổi theo.
“Chủ tịch, hai vị sao rồi?” Mấy người chạy ra phía sau cũng bị hù đến khiếp sợ, vội vàng đi qua nâng bọn họ dậy.
“Thác, anh có bị sao không?” Âu Dương Điệp thấy mặt mũi anh đầy máu, nhìn lại trên người của mình cũng đầy máu, hoảng sợ không biết phải làm sao.
“Tiểu Điệp, không cần lo lắng, anh không sao, các người mau đuổi theo.” Tư Đồ Thác phân phó.
“Dạ.” Bọn họ lập tức lái xe đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.