Chương 307: Mưu kế
Ngạn Thiến
24/07/2014
“Con không có yêu cầu gì cả.” Mã Tiểu Dung lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, mọi chuyện cứ quyết định như thế, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi.” Bà Vi vui mừng nói.
“chúng ta dùng cơm trước, sau đó mới xem ngày nào thích hợp để tổ chức hôn lễ.” Ông Vi cũng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình quá mức của cha mẹ mình, Vi Thừa An khẽ nhăn mặt nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ nói nghiêm túc, chẳng qua là lúc này anh yên lặng đễ theo dõi diễn biến.
“Ông chủ, bà chủ, có khách đến.” Vú Lý đột nhiên đi tới nói.
“Có khách, là ai vậy?” Ông Vi bà Vi coi như không biết, ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Anh Vi, đã lâu không gặp.” Khi đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên ngoại quốc bước vài, nhiệt tình chào hỏi.
“Rui, là cậu.” Ông Vi chống gậy bước qua, ôm chặt lấy ông, một lúc sau mới buông ra, nói: “Cậu đến Đài Loan khi nào vậy?”
“Tôi vừa được công ty chuyển công tác đến đây, cho nên hôm nay mạo muội tới viếng thăm anh.” Rui nói.
“Để tôi giới thiệu với cậu, đây là vợ tôi, còn cậu ấy là Rui, có lần tôi đã nói với bà, đó là người đã cứu mạng tôi,” Ông vi giới thiệu.
“Chào cậu, cám ơn cậu rất nhiều, tôi luôn muốn có thể trực tiếp cám ơn cậu nhưng đều không có cơ hội, đến hôm nay mới được gặp cậu, thật là tốt quá, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cậu xứng đáng.” Bà Vi cũng rất kích động.
“Xin chào bà Vi, rất vui được gặp bà.” Rui vươn tay ra.
“Còn đây là con trai tôi và bạn gái của nó.” Ông Vi lại giới thiệu tiếp.
“Xin chào, chú Rui.” Vi Thừa An vươn tay ra, từ những gì nãy giờ mình đã nghe, ông ấy hẳn là người đã cứu cha mình, cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng, hôm nay đúng lúc gặp được.
“Xin chào.” Rui cũng vươn tay ra, nhìn thấy Mã Tiểu Dung đứng bân cạnh, trong mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn ông Vi, nói: “Anh Vi, anh nói cô ấy là con dâu của anh?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao? Các người quen nhau à?” Ông Vi thuận miệng hỏi.
Vi Thừa An đứng ở một bên lập tức cảm giác ra mùi vị âm mưu, từ ánh mắt ông ta nhìn mình Mã Tiểu Dung mơ hồ cảm thấy bất an.
“Không quen.” Rui trả lời cực kỳ nhanh, nhưng lại cho người ta cảm giác là đang nói dối.
“Chúng nó sắp sửa kết hôn, rất hoan nghênh cậu đến, Rui à.” Ông Vi cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Vậy sao?” Rui nói xong lại nhìn Mã Tiểu Dung thêm vài lần nữa.
Cô cũng cố gắng nhớ lại, có phải đã gặp ông ta ở đâu rồi không?
“Rui, nếu cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng. Chúng ta là bạn bè mà.” Ông Vi cố ý cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
“Được, tôi sẽ có sao nói vậy, phòng sách của anh ở đâu? Chúng ta đến đó nói chuyện.” Sắc mặt Rui vô cùng nghiêm túc.
“Ừm, mời đi bên này.” Ông Vi bà Vi cùng Rui vào phòng sách.
Sắc mặt Mã Tiểu Dung dần dần trở nên khó coi, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
“Đừng lo lắng, tất cả đã có anh.” Vi Thừa An nắm tay cô an ủi, không biết bọn họ đang làm cái gì?
“Ừ.” Cô gật đầu, thực ra chẳng có gì phải sợ, vốn là đóng kịch thôi mà.
Một giờ sau.
Ông Vi, bà Vi và Rui, cả ba sắc mặt nặng nề bước ra, ngồi vào ghế sofa, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Dung.
Cô lập tức đứng ngồi không yên, không biết rốt cuộc bọn họ muốn nói gì?
“Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?” Vi Thừa An điềm tĩnh, tự nhiên hỏi.
“Thừa An, con có biết trước kia Tiểu Dung làm nghề gì không?” Ông Vi chăm chú nhìn anh, hỏi.
“Hả?” Vi Thừa An lặng đi một chút, sau đó liền nói: “Mặ kệ trước đây cô ấy đã làm gì. Con không quan tâm.”
Mã Tiểu Dung thì lại lập tức hiểu được bọn họ đang nói chuyện gì? Không phải là chuyện trước đây mình đã làm tiếp viên ở quán bar đấy chứ, muốn lấy chuyện này ra để làm áp lực đây mà.
“Con có thể không quan tâm, nhưng người ngoài thì không như thế, chẳng lẽ con muốn để cho người ta biết con dâu của Vi gia ta từng là tiếp viên quán bar sao?” Ông Vi nói thẳng.
Tiếp viên quán bar? Vi Thừa An hơi sửng sốt, nhìn cô, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô chính là trong quán bar, thì ra trước đây vì cô cần tiền nên đã làm tiếp viên trong quán bar.
Mã Tiểu Dung thấy bộ dạng ba mặt một lời của bọn họ thì biết cục diện hôm nay chính là vì mình mà bố trí, lấy chuyện mình đã từng làm tiếp viên quán bar ra để nói.
“Cha, mẹ, con không quan tâm. Cô ấy làm như vậy là vì bất đắc dĩ, con không trách cô ấy.” Thái độ Vi Thừa An kiên quyết, còn nắm lấy tay cô, dáng vẻ thâm tình, chân thành nói.
Trong lòng của cô có chút cảm động, nhưng cô hiểu được, anh chẳng qua cũng là đang diễn kịch.
“Con không quan tâm, con không quan tâm lời đồn nhảm của người khác sao? Con không quan tâm người khác nói gì sau lưng mình sao? Được, nếu con không quan tâm, vậy con cứ cưới nó đi.” Ông Vi tức giận lấy tay ôm ngực.
“Ông làm sao vậy? Có sao không?” Bà Vi vội vàng chạy đến dìu ông.
Rui nhìn thoáng qua bọn họ, đứng lên nói: “Anh Vi, tôi không biết sự xuất hiện của tôi sẽ ảnh hưởng lớn đến gia đình của anh như vậy, tôi xin lỗi, xin rộng lòng tha thứ cho tôi.”
“Rui, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi còn phải cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết tin tức này, bằng không, hối hận cũng đã muộn.” Ông Vi nói.
“Cha, mẹ…” Vi Thừa An vừa muốn nói chuyện đã bị Mã Tiểu Dung ngắt lời.
“Được rồi, mọi người không cần tranh cãi nữa, con biết chuyện hôm nay là hướng về phía con, con là tiếp viên ở quán bar, đó là bởi vì, con không giống Thừa An, sinh ra đã sống trong vinh hoa phú quý, ăn trắng mặc trơn, không bao giờ phải lo lắng về bản thân mình, con thì không được như vậy, từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, con chỉ biết, tất cả đều phải dựa vào chính mình, vì hoàn tất chuyện học hành, vì học phí quá cao, vì giấc mộng của mình, con không thể không đi kiếm tiến, nhưng cũng xin mọi người nhớ kỹ, con không có xấu xa như mọi người tưởng tượng, mà trái lại, con rất trong sạch, rất thuần khiết.” Cô kích động phản bác.
“Vậy là tốt rồi, mọi chuyện cứ quyết định như thế, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi.” Bà Vi vui mừng nói.
“chúng ta dùng cơm trước, sau đó mới xem ngày nào thích hợp để tổ chức hôn lễ.” Ông Vi cũng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình quá mức của cha mẹ mình, Vi Thừa An khẽ nhăn mặt nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ nói nghiêm túc, chẳng qua là lúc này anh yên lặng đễ theo dõi diễn biến.
“Ông chủ, bà chủ, có khách đến.” Vú Lý đột nhiên đi tới nói.
“Có khách, là ai vậy?” Ông Vi bà Vi coi như không biết, ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Anh Vi, đã lâu không gặp.” Khi đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên ngoại quốc bước vài, nhiệt tình chào hỏi.
“Rui, là cậu.” Ông Vi chống gậy bước qua, ôm chặt lấy ông, một lúc sau mới buông ra, nói: “Cậu đến Đài Loan khi nào vậy?”
“Tôi vừa được công ty chuyển công tác đến đây, cho nên hôm nay mạo muội tới viếng thăm anh.” Rui nói.
“Để tôi giới thiệu với cậu, đây là vợ tôi, còn cậu ấy là Rui, có lần tôi đã nói với bà, đó là người đã cứu mạng tôi,” Ông vi giới thiệu.
“Chào cậu, cám ơn cậu rất nhiều, tôi luôn muốn có thể trực tiếp cám ơn cậu nhưng đều không có cơ hội, đến hôm nay mới được gặp cậu, thật là tốt quá, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cậu xứng đáng.” Bà Vi cũng rất kích động.
“Xin chào bà Vi, rất vui được gặp bà.” Rui vươn tay ra.
“Còn đây là con trai tôi và bạn gái của nó.” Ông Vi lại giới thiệu tiếp.
“Xin chào, chú Rui.” Vi Thừa An vươn tay ra, từ những gì nãy giờ mình đã nghe, ông ấy hẳn là người đã cứu cha mình, cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng, hôm nay đúng lúc gặp được.
“Xin chào.” Rui cũng vươn tay ra, nhìn thấy Mã Tiểu Dung đứng bân cạnh, trong mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn ông Vi, nói: “Anh Vi, anh nói cô ấy là con dâu của anh?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì sao? Các người quen nhau à?” Ông Vi thuận miệng hỏi.
Vi Thừa An đứng ở một bên lập tức cảm giác ra mùi vị âm mưu, từ ánh mắt ông ta nhìn mình Mã Tiểu Dung mơ hồ cảm thấy bất an.
“Không quen.” Rui trả lời cực kỳ nhanh, nhưng lại cho người ta cảm giác là đang nói dối.
“Chúng nó sắp sửa kết hôn, rất hoan nghênh cậu đến, Rui à.” Ông Vi cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Vậy sao?” Rui nói xong lại nhìn Mã Tiểu Dung thêm vài lần nữa.
Cô cũng cố gắng nhớ lại, có phải đã gặp ông ta ở đâu rồi không?
“Rui, nếu cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng. Chúng ta là bạn bè mà.” Ông Vi cố ý cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
“Được, tôi sẽ có sao nói vậy, phòng sách của anh ở đâu? Chúng ta đến đó nói chuyện.” Sắc mặt Rui vô cùng nghiêm túc.
“Ừm, mời đi bên này.” Ông Vi bà Vi cùng Rui vào phòng sách.
Sắc mặt Mã Tiểu Dung dần dần trở nên khó coi, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
“Đừng lo lắng, tất cả đã có anh.” Vi Thừa An nắm tay cô an ủi, không biết bọn họ đang làm cái gì?
“Ừ.” Cô gật đầu, thực ra chẳng có gì phải sợ, vốn là đóng kịch thôi mà.
Một giờ sau.
Ông Vi, bà Vi và Rui, cả ba sắc mặt nặng nề bước ra, ngồi vào ghế sofa, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Dung.
Cô lập tức đứng ngồi không yên, không biết rốt cuộc bọn họ muốn nói gì?
“Cha, mẹ, có chuyện gì vậy?” Vi Thừa An điềm tĩnh, tự nhiên hỏi.
“Thừa An, con có biết trước kia Tiểu Dung làm nghề gì không?” Ông Vi chăm chú nhìn anh, hỏi.
“Hả?” Vi Thừa An lặng đi một chút, sau đó liền nói: “Mặ kệ trước đây cô ấy đã làm gì. Con không quan tâm.”
Mã Tiểu Dung thì lại lập tức hiểu được bọn họ đang nói chuyện gì? Không phải là chuyện trước đây mình đã làm tiếp viên ở quán bar đấy chứ, muốn lấy chuyện này ra để làm áp lực đây mà.
“Con có thể không quan tâm, nhưng người ngoài thì không như thế, chẳng lẽ con muốn để cho người ta biết con dâu của Vi gia ta từng là tiếp viên quán bar sao?” Ông Vi nói thẳng.
Tiếp viên quán bar? Vi Thừa An hơi sửng sốt, nhìn cô, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô chính là trong quán bar, thì ra trước đây vì cô cần tiền nên đã làm tiếp viên trong quán bar.
Mã Tiểu Dung thấy bộ dạng ba mặt một lời của bọn họ thì biết cục diện hôm nay chính là vì mình mà bố trí, lấy chuyện mình đã từng làm tiếp viên quán bar ra để nói.
“Cha, mẹ, con không quan tâm. Cô ấy làm như vậy là vì bất đắc dĩ, con không trách cô ấy.” Thái độ Vi Thừa An kiên quyết, còn nắm lấy tay cô, dáng vẻ thâm tình, chân thành nói.
Trong lòng của cô có chút cảm động, nhưng cô hiểu được, anh chẳng qua cũng là đang diễn kịch.
“Con không quan tâm, con không quan tâm lời đồn nhảm của người khác sao? Con không quan tâm người khác nói gì sau lưng mình sao? Được, nếu con không quan tâm, vậy con cứ cưới nó đi.” Ông Vi tức giận lấy tay ôm ngực.
“Ông làm sao vậy? Có sao không?” Bà Vi vội vàng chạy đến dìu ông.
Rui nhìn thoáng qua bọn họ, đứng lên nói: “Anh Vi, tôi không biết sự xuất hiện của tôi sẽ ảnh hưởng lớn đến gia đình của anh như vậy, tôi xin lỗi, xin rộng lòng tha thứ cho tôi.”
“Rui, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi còn phải cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết tin tức này, bằng không, hối hận cũng đã muộn.” Ông Vi nói.
“Cha, mẹ…” Vi Thừa An vừa muốn nói chuyện đã bị Mã Tiểu Dung ngắt lời.
“Được rồi, mọi người không cần tranh cãi nữa, con biết chuyện hôm nay là hướng về phía con, con là tiếp viên ở quán bar, đó là bởi vì, con không giống Thừa An, sinh ra đã sống trong vinh hoa phú quý, ăn trắng mặc trơn, không bao giờ phải lo lắng về bản thân mình, con thì không được như vậy, từ khi con bắt đầu hiểu chuyện, con chỉ biết, tất cả đều phải dựa vào chính mình, vì hoàn tất chuyện học hành, vì học phí quá cao, vì giấc mộng của mình, con không thể không đi kiếm tiến, nhưng cũng xin mọi người nhớ kỹ, con không có xấu xa như mọi người tưởng tượng, mà trái lại, con rất trong sạch, rất thuần khiết.” Cô kích động phản bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.