Chương 183: Nhất cử nhất động
Ngạn Thiến
24/07/2014
Âu Dương Điệp ngồi thất thần trong phòng làm việc, ngay cả cơm trưa cũng không ra ngoài ăn. Lý An có gọi cô nhưng cô chỉ nói một câu không muốn ăn.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi?” Vi Thừa An cười cười, tay cầm một hộp cơm vào phòng, đem đặt nó lên bàn “Nghe nói em không ăn cơm trưa, đây là sườn xào chua ngọt Điềm Điềm mùi vị rất ngon, nhất định em sẽ thích.”
“Làm sao anh biết tôi không ăn cơm trưa?” Âu Dương Điệp khó hiểu hỏi rồi mở hộp cơm ra, mùi vị đúng là không tệ.
“Ha ha.” Vi Thừa An nhịn không được cười ha hả.
“Anh cười cái gì?” Âu Dương Điệp trừng mắt liếc anh một cái, gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa vào trong miệng.
“Âu Dương Điệp, sau này em phải chú ý hơn rồi, bây giờ mỗi nhất cử nhất động của em đều có người đến báo cáo với tôi.” Vi Thừa An nhẫn nại cười nói.
“Anh có ý gì, nói rõ xem.” Âu Dương Điệp có chút khó hiểu nhìn anh.
“Đại khái là hôm nay có người trong bộ phận thiết kế của em nói, em không muốn ăn cơm trưa, kết quả bị người trong công ty nghe được rồi lại truyền tới tai thư ký của tôi. Cô ấy nghĩ chúng ta đang yêu nhau nên vội vàng đem tin này nói cho tôi biết. Em thấy đó, tôi cũng phối hợp với cô ấy, lập tức dặn dò cô ấy đi mua hộp cơm này, tôi cũng chỉ muốn tận lực thực hiện nghĩa vụ của người bạn trai giả này thôi.” Vi Thừa An nói đùa.
“Cái gì?” Âu Dương Điệp sửng sốt không nhịn được cười: “Mấy người này cũng thật quá rảnh rỗi nha. Được rồi, anh mau đi đi, để bọn họ trở về nhìn thấy lại có thêm đề tài bàn tán nữa.”
“Em sợ sao?” Vi Thừa An có chút bực mình: “Tốt xấu gì thì tôi cũng ngọc thụ lâm phong như vậy.”
“Tôi chỉ là không muốn có thêm phiền toái, đó vốn cũng chỉ là chuyện do bọn họ bịa ra, tôi không muốn mỗi ngày đều bị bọn họ bàn tán này nọ, chuyện bây giờ cũng có thể trở thành một đề tài.” Âu Dương Điệp nói, cô càng không muốn nhìn thấy những ánh mắt mập mờ của mọi người trong công ty.
“Vậy tôi đi đây, nói thật tôi cũng không muốn Thác hiểu lầm đâu, nhưng thấy em là người của Thác cho nên tôi mới quan tâm thôi.” Vi Thừa An đứng dậy nói, anh bây giờ đối với cô chỉ là quan tâm thuần túy thôi. Nhưng anh thật không ngờ cuộc sống về sau, cái loại quan tâm này lại biến thành một loại tình yêu tra tấn tình cảm của anh.
“Tục ngữ nói rất đúng, đến sớm không bằng đến đúng lúc. ” Vi Thừa An mới từ phòng làm việc của cô đi ra thì nhìn thấy những người của bộ phận thiết kế đi vào.
“Chào mọi người.” Nếu không thể tránh được thì anh nên thành khẩn bắt chuyện với họ, kỳ thật anh cũng không muốn tránh.
“Xin chào tổng giám đốc, anh đến thăm Tiểu Điệp sao.” Trên mặt mọi người cũng mang theo ý cười mập mờ.
“Khụ khụ khụ.” Âu Dương Điệp đang ăn cơm nghe được tiếng nói bên ngoài thì nghẹn một chút, không phải trùng hợp vậy chứ?
“Mọi người cũng đoán được rồi thì tôi cần gì phải phủ nhận nữa.” Vi Thừa An nhún vai, lúc này càng phủ nhận càng làm cho mọi người hoài nghi thêm.
Mọi người qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy trước mặt Âu Dương Điệp có một hộp cơm thì nhìn nhau cười nói “Tổng giám đốc thật biết chăm sóc người khác.”
“Tôi cũng rất muốn chăm sóc mọi người, được rồi, làm việc đi thôi.” Vi Thừa An cười nói đi ra ngoài.
Mọi người thoáng cái đứng trước cửa Âu dương Điệp, một người mập mờ hỏi: “Tiểu Điệp, ăn ngon không?”
“Mọi người đừng hiểu lầm, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.” Cô vội vàng giải thích.
“Không phải như chúng tôi nghĩ, vậy thì là cái gì?” Mọi người đồng loạt hỏi.
“Chỉ là bạn thôi.” Âu Dương Điệp nói.
“Chúng tôi cũng không nói hai người không phải bạn, hai người đương nhiên là bạn.” Mọi người cố ý nhấn mạnh chữ bạn, “bạn trai bạn gái” thôi.
“Ôi có giải thích cũng như không, càng gỡ càng rối, thôi thì tùy mọi người nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi cũng không muốn giải thích nữa.” Âu Dương Điệp bất lưc thở dài, loại chuyện này có nói cũng không được, chỉ cần chờ một thời gian sau mọi người không còn hứng thú thì sẽ không nói nữa.
Mọi người thấy cô không nói nữa nên nghĩ cô không đánh mà khai, sau đó lại hăng hái bàn luận vũ hội nên mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì.
Điện thoại bên cạnh vang lên, Âu Dương Điệp nhấc điện thoại lên nghe: “Xin chào, xin hỏi có việc gì không?”
“Là Âu Dương tiểu thư phải không, tôi là thư ký Lý đây.”
“Thư ký Lý, có việc gì sao?” Cô lặng đi một lát rồi hỏi.
“Âu Dương tiểu thư, chủ tịch gọi cô đến phòng làm việc.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng, là bây giờ.”
“Vậy tôi lập tức đến đó.” Âu Dương Điệp buông điện thoại xuống, không biết Tư Đồ Thác tìm cô có việc gì. Cô vốn không muốn đi nhưng lại là thư ký Lý gọi tới, cô không đi thì làm sao mà ăn nói, mặc dù chuyện này rất nhỏ.
Gõ cửa đi vào, cô nghiêm chỉnh nói: “Chủ tịch, anh tìm tôi.”
“Tiểu Điệp, lại đây ngồi đi.” Tư Đồ Thác nhìn cô, hy vọng cô vẫn như bình thường ngồi vào trong lòng anh.
“Chủ tịch, để tôi đứng được rồi.” Âu Dương Điệp đi về phía trước vài bước nhưng chưa ngồi xuống.
“Tiểu Điệp, em làm gì vậy, cứ phải xa lạ với anh như vậy sao?” Tư Đồ Thác tức giận, từng bước tiến lên nhìn cô chằm chằm.
“Chúng ta thân lắm sao?” Khóe môi Âu Dương Điệp lộ ra một nụ cười mỉa mai, không để cho anh có cơ hội tức giận, lập tức nói: “Nơi này là công ty đương nhiên phải giải quyết việc công.”
“Em…” Tư Đồ Thác chán nản, bây giờ anh càng ngày càng không có biện pháp giữ lấy cô, anh từ trong túi lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho cô.
“Đây là gì?” Âu Dương Điệp nhìn anh hỏi, anh muốn dùng tiền để đuổi mình đi hay là để mua mình?
“Em không nhận ra đây là thẻ tín dụng sao?” Tư Đồ Thác liếc nhìn cô một cái.
“Đương nhiên tôi nhận ra, nhưng tôi muốn hỏi tại sao lại đưa cái này cho tôi, tôi không cần tiền của anh.” Âu Dương Điệp cự tuyệt anh, anh đã từng nói qua sẽ không cho cô một đồng nào, bây giờ anh đang có ý gì đây?
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh?”
“Tại sao không thể là tôi?” Vi Thừa An cười cười, tay cầm một hộp cơm vào phòng, đem đặt nó lên bàn “Nghe nói em không ăn cơm trưa, đây là sườn xào chua ngọt Điềm Điềm mùi vị rất ngon, nhất định em sẽ thích.”
“Làm sao anh biết tôi không ăn cơm trưa?” Âu Dương Điệp khó hiểu hỏi rồi mở hộp cơm ra, mùi vị đúng là không tệ.
“Ha ha.” Vi Thừa An nhịn không được cười ha hả.
“Anh cười cái gì?” Âu Dương Điệp trừng mắt liếc anh một cái, gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa vào trong miệng.
“Âu Dương Điệp, sau này em phải chú ý hơn rồi, bây giờ mỗi nhất cử nhất động của em đều có người đến báo cáo với tôi.” Vi Thừa An nhẫn nại cười nói.
“Anh có ý gì, nói rõ xem.” Âu Dương Điệp có chút khó hiểu nhìn anh.
“Đại khái là hôm nay có người trong bộ phận thiết kế của em nói, em không muốn ăn cơm trưa, kết quả bị người trong công ty nghe được rồi lại truyền tới tai thư ký của tôi. Cô ấy nghĩ chúng ta đang yêu nhau nên vội vàng đem tin này nói cho tôi biết. Em thấy đó, tôi cũng phối hợp với cô ấy, lập tức dặn dò cô ấy đi mua hộp cơm này, tôi cũng chỉ muốn tận lực thực hiện nghĩa vụ của người bạn trai giả này thôi.” Vi Thừa An nói đùa.
“Cái gì?” Âu Dương Điệp sửng sốt không nhịn được cười: “Mấy người này cũng thật quá rảnh rỗi nha. Được rồi, anh mau đi đi, để bọn họ trở về nhìn thấy lại có thêm đề tài bàn tán nữa.”
“Em sợ sao?” Vi Thừa An có chút bực mình: “Tốt xấu gì thì tôi cũng ngọc thụ lâm phong như vậy.”
“Tôi chỉ là không muốn có thêm phiền toái, đó vốn cũng chỉ là chuyện do bọn họ bịa ra, tôi không muốn mỗi ngày đều bị bọn họ bàn tán này nọ, chuyện bây giờ cũng có thể trở thành một đề tài.” Âu Dương Điệp nói, cô càng không muốn nhìn thấy những ánh mắt mập mờ của mọi người trong công ty.
“Vậy tôi đi đây, nói thật tôi cũng không muốn Thác hiểu lầm đâu, nhưng thấy em là người của Thác cho nên tôi mới quan tâm thôi.” Vi Thừa An đứng dậy nói, anh bây giờ đối với cô chỉ là quan tâm thuần túy thôi. Nhưng anh thật không ngờ cuộc sống về sau, cái loại quan tâm này lại biến thành một loại tình yêu tra tấn tình cảm của anh.
“Tục ngữ nói rất đúng, đến sớm không bằng đến đúng lúc. ” Vi Thừa An mới từ phòng làm việc của cô đi ra thì nhìn thấy những người của bộ phận thiết kế đi vào.
“Chào mọi người.” Nếu không thể tránh được thì anh nên thành khẩn bắt chuyện với họ, kỳ thật anh cũng không muốn tránh.
“Xin chào tổng giám đốc, anh đến thăm Tiểu Điệp sao.” Trên mặt mọi người cũng mang theo ý cười mập mờ.
“Khụ khụ khụ.” Âu Dương Điệp đang ăn cơm nghe được tiếng nói bên ngoài thì nghẹn một chút, không phải trùng hợp vậy chứ?
“Mọi người cũng đoán được rồi thì tôi cần gì phải phủ nhận nữa.” Vi Thừa An nhún vai, lúc này càng phủ nhận càng làm cho mọi người hoài nghi thêm.
Mọi người qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy trước mặt Âu Dương Điệp có một hộp cơm thì nhìn nhau cười nói “Tổng giám đốc thật biết chăm sóc người khác.”
“Tôi cũng rất muốn chăm sóc mọi người, được rồi, làm việc đi thôi.” Vi Thừa An cười nói đi ra ngoài.
Mọi người thoáng cái đứng trước cửa Âu dương Điệp, một người mập mờ hỏi: “Tiểu Điệp, ăn ngon không?”
“Mọi người đừng hiểu lầm, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu.” Cô vội vàng giải thích.
“Không phải như chúng tôi nghĩ, vậy thì là cái gì?” Mọi người đồng loạt hỏi.
“Chỉ là bạn thôi.” Âu Dương Điệp nói.
“Chúng tôi cũng không nói hai người không phải bạn, hai người đương nhiên là bạn.” Mọi người cố ý nhấn mạnh chữ bạn, “bạn trai bạn gái” thôi.
“Ôi có giải thích cũng như không, càng gỡ càng rối, thôi thì tùy mọi người nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi cũng không muốn giải thích nữa.” Âu Dương Điệp bất lưc thở dài, loại chuyện này có nói cũng không được, chỉ cần chờ một thời gian sau mọi người không còn hứng thú thì sẽ không nói nữa.
Mọi người thấy cô không nói nữa nên nghĩ cô không đánh mà khai, sau đó lại hăng hái bàn luận vũ hội nên mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì.
Điện thoại bên cạnh vang lên, Âu Dương Điệp nhấc điện thoại lên nghe: “Xin chào, xin hỏi có việc gì không?”
“Là Âu Dương tiểu thư phải không, tôi là thư ký Lý đây.”
“Thư ký Lý, có việc gì sao?” Cô lặng đi một lát rồi hỏi.
“Âu Dương tiểu thư, chủ tịch gọi cô đến phòng làm việc.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng, là bây giờ.”
“Vậy tôi lập tức đến đó.” Âu Dương Điệp buông điện thoại xuống, không biết Tư Đồ Thác tìm cô có việc gì. Cô vốn không muốn đi nhưng lại là thư ký Lý gọi tới, cô không đi thì làm sao mà ăn nói, mặc dù chuyện này rất nhỏ.
Gõ cửa đi vào, cô nghiêm chỉnh nói: “Chủ tịch, anh tìm tôi.”
“Tiểu Điệp, lại đây ngồi đi.” Tư Đồ Thác nhìn cô, hy vọng cô vẫn như bình thường ngồi vào trong lòng anh.
“Chủ tịch, để tôi đứng được rồi.” Âu Dương Điệp đi về phía trước vài bước nhưng chưa ngồi xuống.
“Tiểu Điệp, em làm gì vậy, cứ phải xa lạ với anh như vậy sao?” Tư Đồ Thác tức giận, từng bước tiến lên nhìn cô chằm chằm.
“Chúng ta thân lắm sao?” Khóe môi Âu Dương Điệp lộ ra một nụ cười mỉa mai, không để cho anh có cơ hội tức giận, lập tức nói: “Nơi này là công ty đương nhiên phải giải quyết việc công.”
“Em…” Tư Đồ Thác chán nản, bây giờ anh càng ngày càng không có biện pháp giữ lấy cô, anh từ trong túi lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho cô.
“Đây là gì?” Âu Dương Điệp nhìn anh hỏi, anh muốn dùng tiền để đuổi mình đi hay là để mua mình?
“Em không nhận ra đây là thẻ tín dụng sao?” Tư Đồ Thác liếc nhìn cô một cái.
“Đương nhiên tôi nhận ra, nhưng tôi muốn hỏi tại sao lại đưa cái này cho tôi, tôi không cần tiền của anh.” Âu Dương Điệp cự tuyệt anh, anh đã từng nói qua sẽ không cho cô một đồng nào, bây giờ anh đang có ý gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.