Chương 310: Quyết định tạm thời
Ngạn Thiến
24/07/2014
Ăn xong cơm tối, ngồi trên ghế sofa, Âu Dương Điệp thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, vài lần muốn mở miệng nhưng đều cố gắng nín nhịn.
“Tiểu Điệp, cậu có lời gì muốn nói cứ nói đi, cậu không khó chịu nhưng mình nhìn thấy mình cũng khó chịu.” Mã Tiểu Dung chịu không nổi liếc nhìn cô một cái.
“Vậy mình sẽ nói. Cậu tính thế nào? Có muốn giữ lại đứa bé hay không?” Âu Dương Điệp hỏi.
Sắc mặt Mã Tiểu Dung ảm đạm, nhìn cô nói: “Cậu nói thử xem, mình có nên giữ lại hay không?”
“Mình?” Âu Dương Điệp cũng nghẹn cứng họng, vì chính cô cũng không biết nên làm thế nào bây giờ?
“Tiểu Điệp, mình vẫn quyết định không giữ nó, không phải mình không thương nó, chính là vì thương nó, nên phải có trách nhiệm với nó.” Quyết định này cũng khiến cho mình đau đớn khổ sở.
“Chỉ là, cậu đành lòng sao? Cậu bỏ được sao?” Âu Dương Điệp biết cô cũng rất thích con nít, huống chi lại là con của mình.
“Không đành lòng, không bỏ được, nhưng mình càng không bỏ được thì nó càng chịu khổ.” Mã Tiểu Dung nói, nhớ lại bộ dạng trước kia khi mình và mẹ bị cha dượng mắng chửi, tay liền siết chặt lại.
“Vậy cậu có nghĩ tới không, cậu không phải mẹ cậu, cậu có công ăn việc làm, cậu có lý tưởng, cậu có năng lực, cho dù có sinh đứa bé ra, cậu hoàn toàn có khả năng một mình nuôi lớn nó, vậy thì tại sao cậu muốn phá bỏ nó?” Thật ra Âu Dương Điệp vẫn còn một câu chưa nói, nếu đứa bé này được sinh ra, Vi gia cũng sẽ nhìn nhận nó.
Toàn thân Mã Tiểu Dung cứng ngắt một chút, mắt nhìn chằm chằm cô, trong lòng suy nghĩ về lời nói vừa rồi của cô.
“Mình không ép cậu, chính cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi tự mình ra quyết định, mình ủng hộ cậu.” Âu Dương Điệp cầm tay cô, trao cho cô an ủi.
“Ừ.” Mã Tiểu Dung gật gật đầu.
Ba ngày sau.
Âu Dương Điệp đang ngồi ở văn phòng, di động vang lên, thấy số điện thoại của cô liền bắt máy, “Tiểu Dung, có chuyện gì thế?”
“Mình đang ở bệnh viện, cậu đến đây với mình đi, mình nghĩ kỹ rồi, vẫn là quyết định bỏ nó.” Giọng điệu của cô hơi nặng nề.
“Cậu quyết định rồi sao?” Âu Dương Điệp lập tức khẩn trương.
“Phải, quyết định rồi, cậu đến đây với mình được không?” Mã Tiểu Dung thỉnh cầu, tuy rằng đã quyết định nhưng suy cho cùng vẫn rất sợ hãi.
“Cậu chờ mình, mình lập tức tới ngay.” Âu Dương Điệp không kịp suy nghĩ nhiều, lao ra khỏi văn phòng, bảo tài xế chở mình đến bệnh viện.
Chạy vài bệnh viện tìm kiếm chung quanh, thấy Mã Tiểu Dung đang ngồi trên ghế ở chỗ kia.
“Cậu đến rồi.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Cậu thật sự quyết định làm như vậy sao?” Âu Dương Điệp thở dài ngồi xuống cạnh cô, “Nhưng có điều, mình tôn trọng cậu, Thác nói rất đúng, tình cảm vốn là chuyện của hai người.”
“Người tiếp theo, Mã Tiểu Dung.” Y tá mở cửa gọi tên.
“Có tôi.” Cô lập tức căng thẳng.
“Nếu cậu thay đổi ý định bây giờ vẫn còn kịp.” Âu Dương Điệp nhân cơ hội này nói.
Mã Tiểu Dung lắc đầu, buông tay cô ra, đi vào phòng phẫu thuật.
Khoảnh khắc khi cửa bị đóng lại, Âu Dương Điệp biết mọi chuyện đã không còn có thể cứu vãn được nữa, cô suy nghĩ không biết có nên thông báo tin này cho Thừa An biết không, nhưng cô lại biết Tiểu Dung không hi vọng cô làm như vậy.
“Rầm.” Cửa đột nhiên bật mở, Tiểu Dung lao ra. “Tiểu Điệp, mình không làm, mình không muốn làm, cậu nói rất đúng, mình đơn thân cũng có thể nuôi lớn đứa nhỏ, mình sẽ sinh ra nó.”
“Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi.” Âu Dương Điệp đỡ lấy cô, vui vẻ nói, cuối cùng cô đã thay đổi quyết định.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?” Bác sĩ và y tá chạy ra hỏi.
“Chúng tôi không làm nữa.” Âu Dương Điệp và cô cùng cười với nhau, rồi rời khỏi bệnh viện.
Xe ra đến đường lớn, Mã Tiểu Dung dang hai tay ra hít thở không khí, nhớ lại khoảng thời gian âm u ngày trước, nói: “Tiểu Điệp, cậu biết không, khi mình bước vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy nào kìm nào kéo khiến tay chân mình mềm nhũn ra, lúc đó trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là, mình không muốn, quả thật quyết định sinh nó ra cũng không quá khó khăn như mình đã nghĩ, mình sẽ nuôi nấng nó thật tốt.”
“Đừng quên cậu còn có mình, cậu có chuyện gì mình cũng nhất định sẽ giúp cậu.” Trong lòng Âu Dương Điệp cũng vui vẻ giống như cô, cuối cùng cô cũng quyết định giữ lại đứa bé.
“Đúng, mình vẫn còn có cậu.” Cô cười……
Vi Thừa An lái xe, lại bất tri bất giác lái đến dưới nhà cô, khẽ cười muốn rời khỏi, chợt nghĩ nếu đã đến rồi thì cứ vào xem sao.
Mở cửa, Mã Tiểu Dung ngây ngẩn cả người. “Sao lại là anh? Vào nhà ngồi đi.”
“Em ăn tối chưa? Anh mời em.” Vi Thừa An nói.
“Chưa, nhưng em đang nấu mì chua cay, nếu anh không chê thì cùng nhau ăn nha.” Mã Tiểu Dung nói, bây giờ có sơn hào hải vị cô cũng không muốn ăn.
“Được, vậy anh đây không khách sáo.” Vi Thừa An nói.
Rất nhanh đã thấy cô bưng tô mì ngon lành đi tới.
“Ngon lắm, vừa chua vừa cay, rất ngon miệng.” Anh vừa ăn vừa khen.
“Sống một mình nấu cơm phiền phức lắm, cứ làm những gì đơn giản, mỹ vị lại ăn ngon là tốt rồi.” Cô vừa ăn vừa nói.
“Sau này anh có thể thường xuyên ghé đây ăn ké được không?” Vi Thừa An ăn đến giọt nước cuối cùng, rồi cười giỡn hỏi.
“Đương nhiên không thể. Sau này em chỉ làm cho chồng mình ăn thôi.” Mã Tiểu Dung cười nói, không bao lâu nữa bụng mình sẽ lớn lên, đương nhiên không hy vọng anh đến.
Chồng? Vi Thừa An lặng đi một lúc, “Em sắp kết hôn sao?” Không hiểu sao khi nghe được tin tức này, trong lòng anh lại cảm thấy khẩn trương và mất mát.
“Em có từng nói sẽ không kết hôn sao? À, phải rồi, đúng lúc em cũng có chuyện muốn tìm anh.” Mã Tiểu Dung ra vẻ thoải mái cười nói.
“Chuyện gì?” Anh lại ngẩn ra lần nữa.
“Chính là giao dịch giữa chúng ta, bây giờ có thể xóa bỏ rồi phải không? Em không muốn tiếp tục nữa, nhưng hình như cũng không cần phải tiếp tục nữa.” Mã Tiểu Dung nói, ai cũng biết rồi nên không cần diễn kịch nữa.
“Nếu anh vẫn muốn tiếp tục thì sao?” Vi Thừa An đột nhiên nói, không biết tại sao anh lại không muốn để cho cô rời khỏi mình.
“Tiểu Điệp, cậu có lời gì muốn nói cứ nói đi, cậu không khó chịu nhưng mình nhìn thấy mình cũng khó chịu.” Mã Tiểu Dung chịu không nổi liếc nhìn cô một cái.
“Vậy mình sẽ nói. Cậu tính thế nào? Có muốn giữ lại đứa bé hay không?” Âu Dương Điệp hỏi.
Sắc mặt Mã Tiểu Dung ảm đạm, nhìn cô nói: “Cậu nói thử xem, mình có nên giữ lại hay không?”
“Mình?” Âu Dương Điệp cũng nghẹn cứng họng, vì chính cô cũng không biết nên làm thế nào bây giờ?
“Tiểu Điệp, mình vẫn quyết định không giữ nó, không phải mình không thương nó, chính là vì thương nó, nên phải có trách nhiệm với nó.” Quyết định này cũng khiến cho mình đau đớn khổ sở.
“Chỉ là, cậu đành lòng sao? Cậu bỏ được sao?” Âu Dương Điệp biết cô cũng rất thích con nít, huống chi lại là con của mình.
“Không đành lòng, không bỏ được, nhưng mình càng không bỏ được thì nó càng chịu khổ.” Mã Tiểu Dung nói, nhớ lại bộ dạng trước kia khi mình và mẹ bị cha dượng mắng chửi, tay liền siết chặt lại.
“Vậy cậu có nghĩ tới không, cậu không phải mẹ cậu, cậu có công ăn việc làm, cậu có lý tưởng, cậu có năng lực, cho dù có sinh đứa bé ra, cậu hoàn toàn có khả năng một mình nuôi lớn nó, vậy thì tại sao cậu muốn phá bỏ nó?” Thật ra Âu Dương Điệp vẫn còn một câu chưa nói, nếu đứa bé này được sinh ra, Vi gia cũng sẽ nhìn nhận nó.
Toàn thân Mã Tiểu Dung cứng ngắt một chút, mắt nhìn chằm chằm cô, trong lòng suy nghĩ về lời nói vừa rồi của cô.
“Mình không ép cậu, chính cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi tự mình ra quyết định, mình ủng hộ cậu.” Âu Dương Điệp cầm tay cô, trao cho cô an ủi.
“Ừ.” Mã Tiểu Dung gật gật đầu.
Ba ngày sau.
Âu Dương Điệp đang ngồi ở văn phòng, di động vang lên, thấy số điện thoại của cô liền bắt máy, “Tiểu Dung, có chuyện gì thế?”
“Mình đang ở bệnh viện, cậu đến đây với mình đi, mình nghĩ kỹ rồi, vẫn là quyết định bỏ nó.” Giọng điệu của cô hơi nặng nề.
“Cậu quyết định rồi sao?” Âu Dương Điệp lập tức khẩn trương.
“Phải, quyết định rồi, cậu đến đây với mình được không?” Mã Tiểu Dung thỉnh cầu, tuy rằng đã quyết định nhưng suy cho cùng vẫn rất sợ hãi.
“Cậu chờ mình, mình lập tức tới ngay.” Âu Dương Điệp không kịp suy nghĩ nhiều, lao ra khỏi văn phòng, bảo tài xế chở mình đến bệnh viện.
Chạy vài bệnh viện tìm kiếm chung quanh, thấy Mã Tiểu Dung đang ngồi trên ghế ở chỗ kia.
“Cậu đến rồi.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Cậu thật sự quyết định làm như vậy sao?” Âu Dương Điệp thở dài ngồi xuống cạnh cô, “Nhưng có điều, mình tôn trọng cậu, Thác nói rất đúng, tình cảm vốn là chuyện của hai người.”
“Người tiếp theo, Mã Tiểu Dung.” Y tá mở cửa gọi tên.
“Có tôi.” Cô lập tức căng thẳng.
“Nếu cậu thay đổi ý định bây giờ vẫn còn kịp.” Âu Dương Điệp nhân cơ hội này nói.
Mã Tiểu Dung lắc đầu, buông tay cô ra, đi vào phòng phẫu thuật.
Khoảnh khắc khi cửa bị đóng lại, Âu Dương Điệp biết mọi chuyện đã không còn có thể cứu vãn được nữa, cô suy nghĩ không biết có nên thông báo tin này cho Thừa An biết không, nhưng cô lại biết Tiểu Dung không hi vọng cô làm như vậy.
“Rầm.” Cửa đột nhiên bật mở, Tiểu Dung lao ra. “Tiểu Điệp, mình không làm, mình không muốn làm, cậu nói rất đúng, mình đơn thân cũng có thể nuôi lớn đứa nhỏ, mình sẽ sinh ra nó.”
“Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi.” Âu Dương Điệp đỡ lấy cô, vui vẻ nói, cuối cùng cô đã thay đổi quyết định.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?” Bác sĩ và y tá chạy ra hỏi.
“Chúng tôi không làm nữa.” Âu Dương Điệp và cô cùng cười với nhau, rồi rời khỏi bệnh viện.
Xe ra đến đường lớn, Mã Tiểu Dung dang hai tay ra hít thở không khí, nhớ lại khoảng thời gian âm u ngày trước, nói: “Tiểu Điệp, cậu biết không, khi mình bước vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy nào kìm nào kéo khiến tay chân mình mềm nhũn ra, lúc đó trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là, mình không muốn, quả thật quyết định sinh nó ra cũng không quá khó khăn như mình đã nghĩ, mình sẽ nuôi nấng nó thật tốt.”
“Đừng quên cậu còn có mình, cậu có chuyện gì mình cũng nhất định sẽ giúp cậu.” Trong lòng Âu Dương Điệp cũng vui vẻ giống như cô, cuối cùng cô cũng quyết định giữ lại đứa bé.
“Đúng, mình vẫn còn có cậu.” Cô cười……
Vi Thừa An lái xe, lại bất tri bất giác lái đến dưới nhà cô, khẽ cười muốn rời khỏi, chợt nghĩ nếu đã đến rồi thì cứ vào xem sao.
Mở cửa, Mã Tiểu Dung ngây ngẩn cả người. “Sao lại là anh? Vào nhà ngồi đi.”
“Em ăn tối chưa? Anh mời em.” Vi Thừa An nói.
“Chưa, nhưng em đang nấu mì chua cay, nếu anh không chê thì cùng nhau ăn nha.” Mã Tiểu Dung nói, bây giờ có sơn hào hải vị cô cũng không muốn ăn.
“Được, vậy anh đây không khách sáo.” Vi Thừa An nói.
Rất nhanh đã thấy cô bưng tô mì ngon lành đi tới.
“Ngon lắm, vừa chua vừa cay, rất ngon miệng.” Anh vừa ăn vừa khen.
“Sống một mình nấu cơm phiền phức lắm, cứ làm những gì đơn giản, mỹ vị lại ăn ngon là tốt rồi.” Cô vừa ăn vừa nói.
“Sau này anh có thể thường xuyên ghé đây ăn ké được không?” Vi Thừa An ăn đến giọt nước cuối cùng, rồi cười giỡn hỏi.
“Đương nhiên không thể. Sau này em chỉ làm cho chồng mình ăn thôi.” Mã Tiểu Dung cười nói, không bao lâu nữa bụng mình sẽ lớn lên, đương nhiên không hy vọng anh đến.
Chồng? Vi Thừa An lặng đi một lúc, “Em sắp kết hôn sao?” Không hiểu sao khi nghe được tin tức này, trong lòng anh lại cảm thấy khẩn trương và mất mát.
“Em có từng nói sẽ không kết hôn sao? À, phải rồi, đúng lúc em cũng có chuyện muốn tìm anh.” Mã Tiểu Dung ra vẻ thoải mái cười nói.
“Chuyện gì?” Anh lại ngẩn ra lần nữa.
“Chính là giao dịch giữa chúng ta, bây giờ có thể xóa bỏ rồi phải không? Em không muốn tiếp tục nữa, nhưng hình như cũng không cần phải tiếp tục nữa.” Mã Tiểu Dung nói, ai cũng biết rồi nên không cần diễn kịch nữa.
“Nếu anh vẫn muốn tiếp tục thì sao?” Vi Thừa An đột nhiên nói, không biết tại sao anh lại không muốn để cho cô rời khỏi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.