Chương 303: Ra mắt
Ngạn Thiến
24/07/2014
Sau khi tan sở, Vi Thừa An lái xe thẳng một mạch đến nhà Mã Tiểu Dung để đón cô.
Trong tích tắc khi cửa mở ra, anh ngây dại, cô gái mỉm cười xuất hiện ở cửa, giống như trong ký ức về cô bé nhà bên cạnh, nàng công chúa thanh khiết, mái tóc xoăn nhẹ được cô cột lên theo kiểu tóc công chúa, trang điểm tự nhiên, môi màu hồng nhạt, một chiếc váy quây màu trắng dài qua đầu gối vừa nhẹ nhàng tinh tế lại tôn lên dáng người, dưới chân là đôi giày không cao cũng không thấp…. Toàn thân toát ra vẻ xinh đẹp trang nhã, khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy vô cùng thoải mái.
“Thế nào? Có phải thấy rất xinh đẹp, hoàn toàn đổi mới không?” Mã Tiểu Dung tao nhã xoay người, thực tế, trong tâm trí của mình, cô chính là cô gái như vậy, tuy rằng có lúc cô rất hở hang, nhưng đó là do bất đắc dĩ.
“Ừm, đẹp lắm.” Vi Thừa An gật đầu, có thể nói là cực kỳ hài lòng, “Đi thôi.”
“Chờ chút, em lấy quà đã.” Mã Tiểu Dung xoay người chạy vào nhà.
“Em chuẩn bị quà gì? Bao nhiêu tiền, anh trả cho em.” Vi Thừa An thật không ngờ cô lại chuẩn bị chu đáo như vậy, ngay cả mình cũng quên mất chuyện này, tuy nhiên, không thể để cô bỏ tiền ra.
“Được thôi, một trăm vạn, trả đây.” Mã Tiểu Dung khẽ cười, vươn tay ra.
“Mua quà gì mà hết một trăm vạn?” Vi Thừa An khó hiểu, tiền không phải là vấn đề, cái chính là anh thấy rất tò mò.
“Tâm ý, đi thôi.” Mã Tiểu Dung trả lời thần bí, mang theo quà ra cửa, phần quà này cô không tốn tiền, mà nhờ Tiểu Điệp làm giúp.
Xe chậm rãi chạy vào biệt thự xa hoa.
Vi Thừa An cố ý chạy chầm chậm, quay đầu sang nhìn cô, hỏi: “Hồi hộp sao?”
“Không hồi hộp, em sẽ cố hết sức.” Mã Tiểu Dung nói, diễn kịch thôi mà, có cái gì phải hồi hộp, có điều, tuy nói là nói như vậy nhưng trong lòng tóm lại vẫn có chút lo lắng, họ không ưng ý mình thì tốt rồi, nhỡ họ ưng ý thì làm sao? Tuồng vui này làm thế nào kết thúc được?
“Tốt lắm, nhưng em cứ việc yên tâm, ít nhất họ sẽ không làm khó em.” Vi Thừa An trấn an cô.
“Ừm.” Cô gật gật đầu, chuyện này cô không lo lắng, cô cũng không phải người không biết ứng xử.
Xe vừa dừng lại đã thấy vú Lý chạy ra đón, cười khanh khách nhìn cô: “Cậu chủ, cậu đã về, ông chủ bà chủ chờ cậu lâu lắm rồi.”
“Tiểu Dung, đây là vú Lý, người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn.” Vi Thừa An giới thiệu.
“Chào vú Lý.” Mã Tiểu Dung mỉm cười ngọt ngào.
“Được rồi, được rồi. Mau vào đi.” Vú Lý cười, lần đầu tiên gặp mặt, liền có ấn tượng tốt với cô bé này.
Vi Thừa An nắm tay cô thật tự nhiên, cô theo bản năng muốn rút ra, tay lại bị anh nắm chặt, còn đặc biệt tăng sức, cô lập tức hiểu được, mỉm cười sánh vai anh vào nhà.
“Cha, mẹ, cô ấy là Tiểu Dung.” Vi Thừa An thân thiết nắm chặt tay cô giới thiệu.
“Con chào bác trai, bác gái.” Mã Tiểu Dung khẽ cúi người chào hỏi.
“Được rồi, Tiểu Dung phải không? Mau đến đây ngồi.” Bà Vi nhiệt tình giữ chặt tay cô, khi cô từ ngoài cửa bước vào, bà quan sát cô, thấy cô quả là một cô gái không tồi.
“Cám ơn bác gái, con đã chuẩn bị một chút quà mọn biếu hai bác, con biết bác trai bác gái không thiếu thứ gì cả, đây là một chút tấm lòng của con, hi vọng hai bác không chê.” Mã Tiểu Dung nói xong, liền lấy từ trong túi xách ra một cái áo choàng và một cái caravat, hai tay dâng tặng hai ông bà. “Đây là do con tự tay thiết kế, hi vọng bác trai bác gái sẽ thích.”
“Chính con thiết kế?” Trong mắt bà Vi lộ vẻ kinh ngạc, con bé chẳng những là một cô gái hiền lành, mà còn là một cô gái có tài.
“Mẹ, Tiểu Dung là nhà thiết kế trang sức, du học từ Mỹ về.” Vi Thừa An ôm vai cô, xem ra, mẹ có ấn tượng khá tốt với cô.
“Caravat của ông cũng rất đặc biệt, độc nhất vô nhị nha.” Bà Vi cầm caravat đặt trước ngực ông Vi khoa trương, hiển nhiên rất hài lòng về cô.
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Ông Vi gật đầu, sau đó mới hỏi: “Cha mẹ con đang làm gì?”
Nhắc tới cha mẹ, Mã Tiểu Dung tuy vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt đã hơi ảm đạm: “Họ đã qua đời lâu rồi ạ.”
“Như vậy cũng không sao.” Bà Vi vội vàng an ủi cô, một đứa trẻ không có mẹ đã sớm biết lo liệu việc nhà, sau này nhất định sẽ là một cô gái tốt, nói không chừng còn có khả năng giúp đỡ Thừa An.
“Vâng.” Mã Tiểu Dung nhìn bà mỉm cười, nhìn vào sự từ ái của bọn họ bây giờ, mình rất khó tưởng tượng ra trước đây vì sao lại gây khó dễ cho Vi Thừa An.
“Vậy con có anh em gì không?” Ông Vi lại hỏi, mình không có ác cảm gì với con bé, nhưng vẫn hi vọng Thừa An sẽ cưới một cô gái nhà danh gia vọng tộc.
“Dạ không ạ.” Mã Tiểu Dung lắc đầu, cha của anh rõ ràng là đang điều tra lí lịch, thông thường vấn đề này đều do người mẹ hỏi, đến nhà anh thì lại là cha.
“Thôi được rồi, nếu không có gì thì để ăn tối xong rồi trò chuyện tiếp, con đói bụng quá.” Vi Thừa An ở bên cạnh ngắt lời bọn họ.
“Được được, ăn cơm trước đã.” Bà Vi cười, chỉ cần con trai chịu cưới, bà cũng không quan tâm cưới ai. Chỉ cần con trai thích là tốt rồi, lại nói, cô bé này nhìn cũng không tồi.
Trên bàn ăn, Vi Thừa An liên tục gắp thức ăn cho cô, nhằm tạo ra cảm giác yêu đương.
“Tiểu Dung, món này em thích ăn nhất nè, ăn nhiều một chút, còn món này nữa…” Tuy rằng không biết đó có phải món mà cô thích ăn hay không, nhưng những thứ mình gắp cho cô đa phần đều là rau, hẳn là cô gái nào cũng ăn được.
“Đúng đó, ăn nhiều một chút.” Bà Vi thấy con trai của mình đối xử với cô tốt như vậy, bà cũng đặc biệt nhiệt tình.
Chỉ có ông Vi thản nhiên ngồi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn cô vài lần.
Mã Tiểu Dung khách sáo nhưng không cự tuyệt.
Lần gặp mặt đầu tiên xem như vô cùng thuận lợi, ăn xong cơm tối, rồi trò chuyện một hồi, Vi Thừa An mới đứng dậy nói: “Cha mẹ, đã không còn sớm nữa, cha mẹ cũng nên nghỉ ngơi, để con đưa Tiểu Dung về.”
Trong tích tắc khi cửa mở ra, anh ngây dại, cô gái mỉm cười xuất hiện ở cửa, giống như trong ký ức về cô bé nhà bên cạnh, nàng công chúa thanh khiết, mái tóc xoăn nhẹ được cô cột lên theo kiểu tóc công chúa, trang điểm tự nhiên, môi màu hồng nhạt, một chiếc váy quây màu trắng dài qua đầu gối vừa nhẹ nhàng tinh tế lại tôn lên dáng người, dưới chân là đôi giày không cao cũng không thấp…. Toàn thân toát ra vẻ xinh đẹp trang nhã, khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy vô cùng thoải mái.
“Thế nào? Có phải thấy rất xinh đẹp, hoàn toàn đổi mới không?” Mã Tiểu Dung tao nhã xoay người, thực tế, trong tâm trí của mình, cô chính là cô gái như vậy, tuy rằng có lúc cô rất hở hang, nhưng đó là do bất đắc dĩ.
“Ừm, đẹp lắm.” Vi Thừa An gật đầu, có thể nói là cực kỳ hài lòng, “Đi thôi.”
“Chờ chút, em lấy quà đã.” Mã Tiểu Dung xoay người chạy vào nhà.
“Em chuẩn bị quà gì? Bao nhiêu tiền, anh trả cho em.” Vi Thừa An thật không ngờ cô lại chuẩn bị chu đáo như vậy, ngay cả mình cũng quên mất chuyện này, tuy nhiên, không thể để cô bỏ tiền ra.
“Được thôi, một trăm vạn, trả đây.” Mã Tiểu Dung khẽ cười, vươn tay ra.
“Mua quà gì mà hết một trăm vạn?” Vi Thừa An khó hiểu, tiền không phải là vấn đề, cái chính là anh thấy rất tò mò.
“Tâm ý, đi thôi.” Mã Tiểu Dung trả lời thần bí, mang theo quà ra cửa, phần quà này cô không tốn tiền, mà nhờ Tiểu Điệp làm giúp.
Xe chậm rãi chạy vào biệt thự xa hoa.
Vi Thừa An cố ý chạy chầm chậm, quay đầu sang nhìn cô, hỏi: “Hồi hộp sao?”
“Không hồi hộp, em sẽ cố hết sức.” Mã Tiểu Dung nói, diễn kịch thôi mà, có cái gì phải hồi hộp, có điều, tuy nói là nói như vậy nhưng trong lòng tóm lại vẫn có chút lo lắng, họ không ưng ý mình thì tốt rồi, nhỡ họ ưng ý thì làm sao? Tuồng vui này làm thế nào kết thúc được?
“Tốt lắm, nhưng em cứ việc yên tâm, ít nhất họ sẽ không làm khó em.” Vi Thừa An trấn an cô.
“Ừm.” Cô gật gật đầu, chuyện này cô không lo lắng, cô cũng không phải người không biết ứng xử.
Xe vừa dừng lại đã thấy vú Lý chạy ra đón, cười khanh khách nhìn cô: “Cậu chủ, cậu đã về, ông chủ bà chủ chờ cậu lâu lắm rồi.”
“Tiểu Dung, đây là vú Lý, người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn.” Vi Thừa An giới thiệu.
“Chào vú Lý.” Mã Tiểu Dung mỉm cười ngọt ngào.
“Được rồi, được rồi. Mau vào đi.” Vú Lý cười, lần đầu tiên gặp mặt, liền có ấn tượng tốt với cô bé này.
Vi Thừa An nắm tay cô thật tự nhiên, cô theo bản năng muốn rút ra, tay lại bị anh nắm chặt, còn đặc biệt tăng sức, cô lập tức hiểu được, mỉm cười sánh vai anh vào nhà.
“Cha, mẹ, cô ấy là Tiểu Dung.” Vi Thừa An thân thiết nắm chặt tay cô giới thiệu.
“Con chào bác trai, bác gái.” Mã Tiểu Dung khẽ cúi người chào hỏi.
“Được rồi, Tiểu Dung phải không? Mau đến đây ngồi.” Bà Vi nhiệt tình giữ chặt tay cô, khi cô từ ngoài cửa bước vào, bà quan sát cô, thấy cô quả là một cô gái không tồi.
“Cám ơn bác gái, con đã chuẩn bị một chút quà mọn biếu hai bác, con biết bác trai bác gái không thiếu thứ gì cả, đây là một chút tấm lòng của con, hi vọng hai bác không chê.” Mã Tiểu Dung nói xong, liền lấy từ trong túi xách ra một cái áo choàng và một cái caravat, hai tay dâng tặng hai ông bà. “Đây là do con tự tay thiết kế, hi vọng bác trai bác gái sẽ thích.”
“Chính con thiết kế?” Trong mắt bà Vi lộ vẻ kinh ngạc, con bé chẳng những là một cô gái hiền lành, mà còn là một cô gái có tài.
“Mẹ, Tiểu Dung là nhà thiết kế trang sức, du học từ Mỹ về.” Vi Thừa An ôm vai cô, xem ra, mẹ có ấn tượng khá tốt với cô.
“Caravat của ông cũng rất đặc biệt, độc nhất vô nhị nha.” Bà Vi cầm caravat đặt trước ngực ông Vi khoa trương, hiển nhiên rất hài lòng về cô.
“Ừ, cũng không tệ lắm.” Ông Vi gật đầu, sau đó mới hỏi: “Cha mẹ con đang làm gì?”
Nhắc tới cha mẹ, Mã Tiểu Dung tuy vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt đã hơi ảm đạm: “Họ đã qua đời lâu rồi ạ.”
“Như vậy cũng không sao.” Bà Vi vội vàng an ủi cô, một đứa trẻ không có mẹ đã sớm biết lo liệu việc nhà, sau này nhất định sẽ là một cô gái tốt, nói không chừng còn có khả năng giúp đỡ Thừa An.
“Vâng.” Mã Tiểu Dung nhìn bà mỉm cười, nhìn vào sự từ ái của bọn họ bây giờ, mình rất khó tưởng tượng ra trước đây vì sao lại gây khó dễ cho Vi Thừa An.
“Vậy con có anh em gì không?” Ông Vi lại hỏi, mình không có ác cảm gì với con bé, nhưng vẫn hi vọng Thừa An sẽ cưới một cô gái nhà danh gia vọng tộc.
“Dạ không ạ.” Mã Tiểu Dung lắc đầu, cha của anh rõ ràng là đang điều tra lí lịch, thông thường vấn đề này đều do người mẹ hỏi, đến nhà anh thì lại là cha.
“Thôi được rồi, nếu không có gì thì để ăn tối xong rồi trò chuyện tiếp, con đói bụng quá.” Vi Thừa An ở bên cạnh ngắt lời bọn họ.
“Được được, ăn cơm trước đã.” Bà Vi cười, chỉ cần con trai chịu cưới, bà cũng không quan tâm cưới ai. Chỉ cần con trai thích là tốt rồi, lại nói, cô bé này nhìn cũng không tồi.
Trên bàn ăn, Vi Thừa An liên tục gắp thức ăn cho cô, nhằm tạo ra cảm giác yêu đương.
“Tiểu Dung, món này em thích ăn nhất nè, ăn nhiều một chút, còn món này nữa…” Tuy rằng không biết đó có phải món mà cô thích ăn hay không, nhưng những thứ mình gắp cho cô đa phần đều là rau, hẳn là cô gái nào cũng ăn được.
“Đúng đó, ăn nhiều một chút.” Bà Vi thấy con trai của mình đối xử với cô tốt như vậy, bà cũng đặc biệt nhiệt tình.
Chỉ có ông Vi thản nhiên ngồi ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn cô vài lần.
Mã Tiểu Dung khách sáo nhưng không cự tuyệt.
Lần gặp mặt đầu tiên xem như vô cùng thuận lợi, ăn xong cơm tối, rồi trò chuyện một hồi, Vi Thừa An mới đứng dậy nói: “Cha mẹ, đã không còn sớm nữa, cha mẹ cũng nên nghỉ ngơi, để con đưa Tiểu Dung về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.