Chương 261: Sám hối (2)
Ngạn Thiến
24/07/2014
“Thác, vừa rồi tôi mới nhận được điện thoại của tổng giám đốc Âu Dương từ bên Đức, muốn tới Đài Loan cùng cậu gặp mặt nói chuyện về hạng mục hợp tác giữa hai công ty.”
“Gặp mặt sao? Đột nhiên lại gấp như vậy? Khi nào thì hẹn gặp?” Tư Đồ Thác sửng sốt hỏi.
“Tôi có tra lại lịch của cậu, buổi chiều cậu rảnh, cho nên liền thay cậu đồng ý rồi, hẳn là nên đi Hồng Kông thì thuận tiện hơn, đến Đài Loan xem ra chỉ có thể nói chuyện không quá hai giờ.” Vi Thừa An trả lời.
“Được, vậy chiều nay chúng ta đi gặp ông ta.” Tư Đồ Thác gật đầu, lần gặp mặt này rất quan trọng, nếu thành công vậy công ty có thể tiến thêm một bước nữa rồi.
“Ok, vậy tôi đi sắp xếp một chút.” Vi Thừa An gật đầu.
“Chờ một chút.” Tư Đồ Thác gọi lại. Anh đột nhiên nhớ ra buổi chiều phải đưa Tiểu Điệp đi gặp Lý Mai.
“Sao vậy?” Vi Thừa An dừng bước nhìn anh.
“Hai giờ chiều tôi muốn đưa Tiểu Điệp đi gặp Lý Mai, làm sao bây giờ? Cậu có thể thay tôi đi được không?” Tư Đồ Thác thử hỏi.
“Thác, cậu cũng biết loại gặp mặt thế này tôi đi không thích hợp, cũng thể hiện không tôn trọng đối phương. Nếu muốn hợp tác thành công, tôi hi vọng cậu nên đi.” Vi Thừa An nói, dù sao anh mới là tổng giám đốc công ty.
“Tôi biết.” Anh sao lại không biết cuộc gặp mặt này quan trọng thế nào chứ? Chỉ là anh cũng lo cho Tiểu Điệp, suy nghĩ một chút đành nói: “Thừa An, vậy nhờ cậu đưa Tiểu Điệp tới gặp Lý Mai, phải bảo vệ cô ấy.”
“Được.” Vi Thừa An gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Hai người muốn đi gặp cô ta làm gì?”
“Là cô ta gọi tới cho Tiểu Điệp, nói cô ta đã hối hận, muốn trợ giúp chúng ta tìm ra Thạch Lỗi, cho nên hẹn Tiểu Điệp hai giờ chiều gặp nhau. Cậu nhớ kỹ phải bảo vệ Tiểu Điệp cẩn thận.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Yên tâm đi. Tôi đi trước.” Vi Thừa An nhíu mày, cô ta biết Thạch Lỗi ở đâu sao?
Âu Dương Điệp đang ngồi trên xe anh tới khách sạn thì có cuộc gọi đến.
“Tiểu Dung, có chuyện gì sao?” Cô bắt máy.
“Tiểu Điệp, cậu đang ở công ty sao? Mình tới tìm cậu đi cùng mình tới cửa hàng nha.” Mã Tiểu Dung nói.
“Cậu tới tìm mình? Cậu không đi làm sao?” Âu Dương Điệp sửng sốt, mình giờ lại không ở công ty.
“Không có linh cảm, tìm lý do trốn việc. Mình đã tới công ty cậu rồi, cậu có rảnh không?” Mã Tiểu Dung lúc này mới nhớ ra, hỏi lại.
“Cậu đã tới à, không được rồi, mình hiện giờ không ở công ty.” Lúc này Âu Dương Điệp mới nói.
“Cậu không ở công ty vậy đang ở đâu? Ở nhà sao?” Mã Tiểu Dung cũng ngây người.
“Không phải, hôm nay Lý Mai hẹn mình hai giờ gặp mặt ở XX, mình đang trên đường tới đó. Vậy làm sao giờ? Bằng không cậu cũng tới đây đi, cùng nói chuyện với cô ta xong chúng ta đi dạo phố.” Âu Dương Điệp đề nghị.
“Lý Mai? Lại là cô ta. Cậu đang đi một mình sao?” Mã Tiểu Dung lập tức khẩn trương.
“Không phải, Vi Thừa An đi cùng mình.” Âu Dương Điệp đưa mắt sang nhìn anh đang lái xe.
“Vậy tốt rồi. Được, mình sẽ tới đó. Không chừng người đàn bà chết tiệt đó lại nghĩ ra trò gì để hại cậu.” Mã Tiểu Dung căm giận nói, đối với cô ta không có chút hảo cảm nào.
“Ừm, vậy cậu tới đi, nhưng mà cứ yên tâm, lần này cô ta sẽ không thể làm gì mình được, bên cạnh mình không phải còn có một hộ hoa sứ giả sao?” Âu Dương Điệp cười nói.
“Dù sao cũng phải cẩn thận một chút. Đươc rồi, không nói nữa, để mình đuổi theo.” Mã Tiểu Dung nói xong liền cúp máy.
Âu Dương Điệp cười cười, có một người bạn quan tâm mình như vậy, mình thực sự hạnh phúc.
“Là Mã Tiểu Dung sao?” Vi Thừa An nhìn cô hỏi.
“Vâng.” Cô đáp, “Chờ một chút cô ấy sẽ tới đây.” Âu Dương Điệp gật đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh có tin Lý Mai thật sự hối hận không?”
“Việc này…” Vi Thừa An trầm mặc: “Tôi cũng không biết, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy bể, tôi không rõ cô ta là thật hay giả, có điều cứ tới sẽ biết.”
“Tôi có một cảm giác hôm nay cô ta nhất định là có mục đích khác. Kỳ thật tôi không muốn tới gặp cô ta, nhưng cô ta nói có thể trợ giúp chúng ta tìm Thạch Lỗi. Mặc kệ là thật hay giả, tôi cũng không muốn để Thạch Lỗi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi tới gặp cũng là muốn cho cô ta một cơ hội. Nhưng mà tôi tin dù cho có chuyện gì anh cũng nhất định bảo vệ tốt cho tôi.” Âu Dương Điệp nói. Cô đến đây cũng không quá lo lắng.
“Cô đối với tôi có lòng tin như vậy sao? Cô không sợ tôi và cô ta cùng một phe ư?” Vi Thừa An nhìn cô cười nói.
“Đương nhiên, anh là bạn của Thác. Tôi càng tin tưởng mắt nhìn người của Thác, cũng tin tưởng mắt nhìn người của mình, đây là một cảm giác vừa là tin tưởng vừa là tín nhiệm.” Âu Dương Điệp nhìn anh.
“Tôi đây nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.” Vi Thừa An đột nhiên nở nụ cười, nhìn ánh mắt trong suốt kia, trong lòng không rõ vì sao nổi lên một trận sóng, có cảm tình thực ra chỉ cần một cái chớp mắt. Nhưng anh hiểu cô là vợ của Thác, chỉ là bạn của mình không hơn.
“Đừng nói khủng bố như vậy, tôi sẽ sợ đó.” Âu Dương Điệp nói đùa. Thật ra trong lòng anh còn có lo lắng cho nên anh nhất định cảnh giác từng phút.
“Yên tâm, có tôi ở đây mà. Được rồi, chúng ta đã tới.” Vi Thừa An dừng xe trước cửa khách sạn, cùng cô xuống xe.
Tại quán café trong khách sạn tráng lệ, Lý Mai đã sớm chờ ở đây. Nhìn thấy bọn họ đi vào vội vàng đứng lên.
“Tiểu Điệp, Thừa An, hai người đã tới rồi. Mau ngồi đi.”
Âu Dương Điệp chỉ nhìn cô ta một cái rồi ngồi xuống đối diện, Vi Thừa An cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tiểu Điệp, mình giúp cậu gọi một ly sữa, còn Thừa An, em đã gọi một tách café mà anh vẫn thường khen ngon rồi.” Lý Mai khách khí nói.
“Cám ơn.” Giọng điệu của Âu Dương Điệp có chút cứng ngắc, biểu tình trên mặt cũng không thoải mái. Thản nhiên nhìn ly sữa trước mặt mình.
“Cám ơn.” Vi Thừa An tùy tiện nhấc tách café lên uống một ngụm.
Lý Mai nhìn bọn họ, dường như đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
“Gặp mặt sao? Đột nhiên lại gấp như vậy? Khi nào thì hẹn gặp?” Tư Đồ Thác sửng sốt hỏi.
“Tôi có tra lại lịch của cậu, buổi chiều cậu rảnh, cho nên liền thay cậu đồng ý rồi, hẳn là nên đi Hồng Kông thì thuận tiện hơn, đến Đài Loan xem ra chỉ có thể nói chuyện không quá hai giờ.” Vi Thừa An trả lời.
“Được, vậy chiều nay chúng ta đi gặp ông ta.” Tư Đồ Thác gật đầu, lần gặp mặt này rất quan trọng, nếu thành công vậy công ty có thể tiến thêm một bước nữa rồi.
“Ok, vậy tôi đi sắp xếp một chút.” Vi Thừa An gật đầu.
“Chờ một chút.” Tư Đồ Thác gọi lại. Anh đột nhiên nhớ ra buổi chiều phải đưa Tiểu Điệp đi gặp Lý Mai.
“Sao vậy?” Vi Thừa An dừng bước nhìn anh.
“Hai giờ chiều tôi muốn đưa Tiểu Điệp đi gặp Lý Mai, làm sao bây giờ? Cậu có thể thay tôi đi được không?” Tư Đồ Thác thử hỏi.
“Thác, cậu cũng biết loại gặp mặt thế này tôi đi không thích hợp, cũng thể hiện không tôn trọng đối phương. Nếu muốn hợp tác thành công, tôi hi vọng cậu nên đi.” Vi Thừa An nói, dù sao anh mới là tổng giám đốc công ty.
“Tôi biết.” Anh sao lại không biết cuộc gặp mặt này quan trọng thế nào chứ? Chỉ là anh cũng lo cho Tiểu Điệp, suy nghĩ một chút đành nói: “Thừa An, vậy nhờ cậu đưa Tiểu Điệp tới gặp Lý Mai, phải bảo vệ cô ấy.”
“Được.” Vi Thừa An gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Hai người muốn đi gặp cô ta làm gì?”
“Là cô ta gọi tới cho Tiểu Điệp, nói cô ta đã hối hận, muốn trợ giúp chúng ta tìm ra Thạch Lỗi, cho nên hẹn Tiểu Điệp hai giờ chiều gặp nhau. Cậu nhớ kỹ phải bảo vệ Tiểu Điệp cẩn thận.” Tư Đồ Thác dặn dò.
“Yên tâm đi. Tôi đi trước.” Vi Thừa An nhíu mày, cô ta biết Thạch Lỗi ở đâu sao?
Âu Dương Điệp đang ngồi trên xe anh tới khách sạn thì có cuộc gọi đến.
“Tiểu Dung, có chuyện gì sao?” Cô bắt máy.
“Tiểu Điệp, cậu đang ở công ty sao? Mình tới tìm cậu đi cùng mình tới cửa hàng nha.” Mã Tiểu Dung nói.
“Cậu tới tìm mình? Cậu không đi làm sao?” Âu Dương Điệp sửng sốt, mình giờ lại không ở công ty.
“Không có linh cảm, tìm lý do trốn việc. Mình đã tới công ty cậu rồi, cậu có rảnh không?” Mã Tiểu Dung lúc này mới nhớ ra, hỏi lại.
“Cậu đã tới à, không được rồi, mình hiện giờ không ở công ty.” Lúc này Âu Dương Điệp mới nói.
“Cậu không ở công ty vậy đang ở đâu? Ở nhà sao?” Mã Tiểu Dung cũng ngây người.
“Không phải, hôm nay Lý Mai hẹn mình hai giờ gặp mặt ở XX, mình đang trên đường tới đó. Vậy làm sao giờ? Bằng không cậu cũng tới đây đi, cùng nói chuyện với cô ta xong chúng ta đi dạo phố.” Âu Dương Điệp đề nghị.
“Lý Mai? Lại là cô ta. Cậu đang đi một mình sao?” Mã Tiểu Dung lập tức khẩn trương.
“Không phải, Vi Thừa An đi cùng mình.” Âu Dương Điệp đưa mắt sang nhìn anh đang lái xe.
“Vậy tốt rồi. Được, mình sẽ tới đó. Không chừng người đàn bà chết tiệt đó lại nghĩ ra trò gì để hại cậu.” Mã Tiểu Dung căm giận nói, đối với cô ta không có chút hảo cảm nào.
“Ừm, vậy cậu tới đi, nhưng mà cứ yên tâm, lần này cô ta sẽ không thể làm gì mình được, bên cạnh mình không phải còn có một hộ hoa sứ giả sao?” Âu Dương Điệp cười nói.
“Dù sao cũng phải cẩn thận một chút. Đươc rồi, không nói nữa, để mình đuổi theo.” Mã Tiểu Dung nói xong liền cúp máy.
Âu Dương Điệp cười cười, có một người bạn quan tâm mình như vậy, mình thực sự hạnh phúc.
“Là Mã Tiểu Dung sao?” Vi Thừa An nhìn cô hỏi.
“Vâng.” Cô đáp, “Chờ một chút cô ấy sẽ tới đây.” Âu Dương Điệp gật đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh có tin Lý Mai thật sự hối hận không?”
“Việc này…” Vi Thừa An trầm mặc: “Tôi cũng không biết, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy bể, tôi không rõ cô ta là thật hay giả, có điều cứ tới sẽ biết.”
“Tôi có một cảm giác hôm nay cô ta nhất định là có mục đích khác. Kỳ thật tôi không muốn tới gặp cô ta, nhưng cô ta nói có thể trợ giúp chúng ta tìm Thạch Lỗi. Mặc kệ là thật hay giả, tôi cũng không muốn để Thạch Lỗi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi tới gặp cũng là muốn cho cô ta một cơ hội. Nhưng mà tôi tin dù cho có chuyện gì anh cũng nhất định bảo vệ tốt cho tôi.” Âu Dương Điệp nói. Cô đến đây cũng không quá lo lắng.
“Cô đối với tôi có lòng tin như vậy sao? Cô không sợ tôi và cô ta cùng một phe ư?” Vi Thừa An nhìn cô cười nói.
“Đương nhiên, anh là bạn của Thác. Tôi càng tin tưởng mắt nhìn người của Thác, cũng tin tưởng mắt nhìn người của mình, đây là một cảm giác vừa là tin tưởng vừa là tín nhiệm.” Âu Dương Điệp nhìn anh.
“Tôi đây nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.” Vi Thừa An đột nhiên nở nụ cười, nhìn ánh mắt trong suốt kia, trong lòng không rõ vì sao nổi lên một trận sóng, có cảm tình thực ra chỉ cần một cái chớp mắt. Nhưng anh hiểu cô là vợ của Thác, chỉ là bạn của mình không hơn.
“Đừng nói khủng bố như vậy, tôi sẽ sợ đó.” Âu Dương Điệp nói đùa. Thật ra trong lòng anh còn có lo lắng cho nên anh nhất định cảnh giác từng phút.
“Yên tâm, có tôi ở đây mà. Được rồi, chúng ta đã tới.” Vi Thừa An dừng xe trước cửa khách sạn, cùng cô xuống xe.
Tại quán café trong khách sạn tráng lệ, Lý Mai đã sớm chờ ở đây. Nhìn thấy bọn họ đi vào vội vàng đứng lên.
“Tiểu Điệp, Thừa An, hai người đã tới rồi. Mau ngồi đi.”
Âu Dương Điệp chỉ nhìn cô ta một cái rồi ngồi xuống đối diện, Vi Thừa An cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tiểu Điệp, mình giúp cậu gọi một ly sữa, còn Thừa An, em đã gọi một tách café mà anh vẫn thường khen ngon rồi.” Lý Mai khách khí nói.
“Cám ơn.” Giọng điệu của Âu Dương Điệp có chút cứng ngắc, biểu tình trên mặt cũng không thoải mái. Thản nhiên nhìn ly sữa trước mặt mình.
“Cám ơn.” Vi Thừa An tùy tiện nhấc tách café lên uống một ngụm.
Lý Mai nhìn bọn họ, dường như đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.