Chương 289: Trở về 2
Ngạn Thiến
24/07/2014
“Mẹ, mẹ có khỏe không?” Vi Thừa An nhìn bà, vươn tay đỡ lấy bà.
Một tiếng mẹ khiến cho nước mắt bà Vi rơi như mưa, thân thể khẽ run lên, gương mặt mang theo nước mắt nhưng lại đầy vẻ tươi cười, tay nắm thật chặt anh. “Con trai, rốt cuộc con đã trở về, mẹ rất khỏe, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
“Dạ.” Vi Thừa An nhìn thấy dáng vẻ vui sướng kích động của bà, trong lòng rối ren hỗn tạp, loại máu mủ tình thâm này không có cách nào phai nhạt.
Bước vào nhà, thấy nhà cửa vẫn giống như năm năm trước, không có gì thay đổi.
“Thừa An, ngồi xuống đi, ăn táo không? À không, con không thích ăn loại táo này, vậy ăn nho nha, không được, mùa này nho chua lắm, ăn lê đi, cũng không được, bây giờ đâu có lê, vậy ăn điểm tâm, đúng rồi, ăn điểm tâm thôi….” Bà Vi kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Mẹ, không cần vội, con không đói.” Vi Thừa An kéo bà lại, thấy tóc bà đã lấm tấm điểm bạc, trong lòng xót xa, vài năm không gặp mẹ đã già đi nhiều.
“Được, được. Vậy ngồi xuống đây.” Bà Vi ngồi vào bên cạnh anh, tay lúc nào cũng siết chặt anh, đứa con trai ngồi trước mặt bà đã thay đổi rất nhiều, trở thành một người đàn ông trưởng thành, trong lòng vừa thấy chua xót lại vừa thấy hạnh phúc.
“Bây giờ mày trở về làm gì? Có phải bên ngoài phức tạp không chịu nổi nữa, biết gia đình là tốt nhất rồi phải không?” Ông Vi nhìn anh, lại bắt đầu giở giọng châm chọc, thấy anh trở về trong lòng tuy rằng rất vui nhưng lại không có cách nào tiêu tan cơn giận năm đó anh bỏ nhà ra đi.
“Ông đang làm gì vậy? Ông thật sự muốn con nó bỏ đi sao? Nếu nó bỏ đi tôi cũng sẽ đi theo nó.” Bà Vi nóng giận.
Vi Thừa An quan sát ông đang ngồi phía trước, ông bị bệnh tuy gầy đi nhiều nhưng duy nhất không thay đổi chính là bản tính độc tài nóng nảy, vẫn giống như trước đây, nói chuyện không lưu tình chút nào, cũng không cho bản thân có đường lui.
“Con thế nào không phải người rõ ràng nhất sao?” Anh đáp lại một câu lạnh nhạt, anh biết mấy năm nay hành tung của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của cha, bằng không mẹ cũng sẽ không tìm được mình.
“Mày…” Ông Vi tức giận nhìn anh, đã nhiều năm qua vậy mà nó vẫn còn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, ông bắt đầu chuyển đề tài: “Làm kẻ thủ hạ của người khác mùi vị chắc là không dễ chịu nhỉ?”
“So với làm thủ hạ cho người thì vẫn dễ chịu hơn nhiều.” Vi Thừa An độp lại ông một câu, ông có cần phải cư xử với mình như vậy không?
“Được rồi, ông đừng nói nữa.” Bà Vi nóng nảy quát chồng mình, sợ con trai sẽ tức giận bỏ đi.
“Mẹ, con không sao.” Vi Thừa An nhẹ nhàng ôm lấy bả vai bà, anh không còn là tên nhóc trẻ người non dạ dễ xúc động của mấy năm trước, gặp chuyện gì cũng chỉ biết làm theo ý mình, cũng sẽ không dễ dàng bị mấy câu nói làm cho tức điên lên.
“Thừa An, mấy năm nay con ở bên ngoài có khỏe không?” Ánh mắt bà Vi nhìn anh đầy yêu thương quan tâm .
“Con rất khỏe.” Anh gật đầu, mấy năm qua anh đã quen với những tháng ngày tự do tự tại ở bên ngoài.
“Vậy là tốt rồi.” Bà lấy tay vuốt vuốt mặt con trai. “Thừa An của mẹ thật sự đã trưởng thành rồi, trở về nhà được không?” Đột nhiên bà chuyển câu hỏi, ánh mắt trốn tránh anh, sợ anh sẽ cự tuyệt.
“Mẹ, cho con chút thời gian, con cần xử lý tốt tất cả công việc ở nơi đó.” Vi Thừa An không thẳng thắn cự tuyệt, cũng không đành lòng cự tuyệt, anh biết cha mẹ cần mình, nhưng anh thực sự chưa nghĩ sẽ trở về.
Thấy anh chần chừ, ông Vi lại tức giận: “Bà năn nỉ nó làm gì, thích về thì về không về thì thôi, mấy năm nó đi không về không phải chúng ta cũng sống rất tốt sao?”
“Ông đừng có mà mạnh miệng. Mấy năm nay, ông không phải mỗi ngày đều nhớ con trai sao? Mỗi ngày đều lén để ý tới nó, làm ở chỗ này chỗ kia có tốt không? Chứng kiến nó thành công không phải ông cũng dương dương tự đắc nở mày nở mặt sao? Bây giờ ông còn như vậy, chẳng lẽ ông thật sự muốn để tôi chống đỡ công ty mãi sao? Hiện tại con nó đã chịu trở về, ông còn ở đó nói mát, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà.” Bà Vi nổi giận đùng đùng trách móc chồng, ông ấy cứ muốn làm ngược lại với mình là sao? Con cái của mình, nói năng nhỏ nhẹ với nó thì chết sao?
Bị vợ vạch trần mình, sắc mặt ông Vi tức thì trở nên xấu hổ, dùng tay đẩy mạnh xe lăn. “Mặc kệ các người, ta đến thư phòng.”
Đi đến thư phòng, sắc mặt lạnh lùng của ông mới dịu đi một chút, khóe môi nhếch lên, tươi cười nhìn ngoài cửa, bóng lưng ngồi trên ghế sofa, chính là con trai ông.
“Cậu chủ, ăn nhiều một chút. Đã lâu lắm rồi cậu không nếm qua thức ăn do vú Lý làm nha.” Trên bàn ăn, vú Lý đứng kế bên liên tục gắp thức ăn cho anh.
“Đủ rồi vú Lý, nhiều quá rồi, để con tự mình gắp.” Vi Thừa An cười nói, nhìn đĩa thức ăn trước mặt cao như ngọn núi nhỏ.
“Vú Lý, bà cứ từ từ. Nó ăn còn chưa hết.” Bà Vi có chút ghen tị, rõ ràng là con của mình, mà vú Lý so ra còn ân cần hơn.
“Bà chủ, cậu chủ đã trở về, tôi vui quá không kiểm soát nổi, nhưng mà bây giờ tốt rồi, sau này mỗi ngày tôi sẽ nấu thiệt nhiều món mà cậu chủ thích.” Vú Lý nói.
“Vú Lý, vú định dưỡng con thành tên béo ụt béo ịt sao?” Anh cũng cười giỡn.
“Sẽ không đâu, tôi sẽ cân đối dinh dưỡng hợp lý.” Vú Lý vội vàng phủ nhận.
“Thừa An, ăn nhiều một chút.” Bà Vi cũng gắp thức ăn cho anh, thấy anh vừa rồi không có phản bác lại lời nói của vú Lý thì trong lòng rất hứng khởi, nó đã sắp trở về.
“Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều một chút.” Vi Thừa An cũng gắp thức ăn cho bà.
“Được, được.” Trong mắt bà Vi lại chan chứa nước mắt, con trai của bà cuối cùng đã trở về bên cạnh bà, đây không phải là mơ.
Ông Vi cũng ngồi kế bên ăn cơm, một câu cũng không nói, nhưng lại trộm nhìn anh.
Vi Thừa An nhìn ông, gắp món măng tây mà ông thích ăn nhất, bỏ vào chén của ông. “Ăn cái này nhiều một chút, giàu dinh dưỡng lắm.”
Tay ông tạm dừng một lúc, bàn tay cầm đữa khẽ run lên, gắp măng tây cho vào miệng, cảm giác cực kỳ ấm áp, hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Bà Vi nhìn bọn họ, nước mắt chảy xuống, bà vội vàng lau đi, những gì bà trông mong bấy lâu nay đã thành sự thật, lúc này mới giống như người một nhà.
Một tiếng mẹ khiến cho nước mắt bà Vi rơi như mưa, thân thể khẽ run lên, gương mặt mang theo nước mắt nhưng lại đầy vẻ tươi cười, tay nắm thật chặt anh. “Con trai, rốt cuộc con đã trở về, mẹ rất khỏe, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
“Dạ.” Vi Thừa An nhìn thấy dáng vẻ vui sướng kích động của bà, trong lòng rối ren hỗn tạp, loại máu mủ tình thâm này không có cách nào phai nhạt.
Bước vào nhà, thấy nhà cửa vẫn giống như năm năm trước, không có gì thay đổi.
“Thừa An, ngồi xuống đi, ăn táo không? À không, con không thích ăn loại táo này, vậy ăn nho nha, không được, mùa này nho chua lắm, ăn lê đi, cũng không được, bây giờ đâu có lê, vậy ăn điểm tâm, đúng rồi, ăn điểm tâm thôi….” Bà Vi kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Mẹ, không cần vội, con không đói.” Vi Thừa An kéo bà lại, thấy tóc bà đã lấm tấm điểm bạc, trong lòng xót xa, vài năm không gặp mẹ đã già đi nhiều.
“Được, được. Vậy ngồi xuống đây.” Bà Vi ngồi vào bên cạnh anh, tay lúc nào cũng siết chặt anh, đứa con trai ngồi trước mặt bà đã thay đổi rất nhiều, trở thành một người đàn ông trưởng thành, trong lòng vừa thấy chua xót lại vừa thấy hạnh phúc.
“Bây giờ mày trở về làm gì? Có phải bên ngoài phức tạp không chịu nổi nữa, biết gia đình là tốt nhất rồi phải không?” Ông Vi nhìn anh, lại bắt đầu giở giọng châm chọc, thấy anh trở về trong lòng tuy rằng rất vui nhưng lại không có cách nào tiêu tan cơn giận năm đó anh bỏ nhà ra đi.
“Ông đang làm gì vậy? Ông thật sự muốn con nó bỏ đi sao? Nếu nó bỏ đi tôi cũng sẽ đi theo nó.” Bà Vi nóng giận.
Vi Thừa An quan sát ông đang ngồi phía trước, ông bị bệnh tuy gầy đi nhiều nhưng duy nhất không thay đổi chính là bản tính độc tài nóng nảy, vẫn giống như trước đây, nói chuyện không lưu tình chút nào, cũng không cho bản thân có đường lui.
“Con thế nào không phải người rõ ràng nhất sao?” Anh đáp lại một câu lạnh nhạt, anh biết mấy năm nay hành tung của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của cha, bằng không mẹ cũng sẽ không tìm được mình.
“Mày…” Ông Vi tức giận nhìn anh, đã nhiều năm qua vậy mà nó vẫn còn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, ông bắt đầu chuyển đề tài: “Làm kẻ thủ hạ của người khác mùi vị chắc là không dễ chịu nhỉ?”
“So với làm thủ hạ cho người thì vẫn dễ chịu hơn nhiều.” Vi Thừa An độp lại ông một câu, ông có cần phải cư xử với mình như vậy không?
“Được rồi, ông đừng nói nữa.” Bà Vi nóng nảy quát chồng mình, sợ con trai sẽ tức giận bỏ đi.
“Mẹ, con không sao.” Vi Thừa An nhẹ nhàng ôm lấy bả vai bà, anh không còn là tên nhóc trẻ người non dạ dễ xúc động của mấy năm trước, gặp chuyện gì cũng chỉ biết làm theo ý mình, cũng sẽ không dễ dàng bị mấy câu nói làm cho tức điên lên.
“Thừa An, mấy năm nay con ở bên ngoài có khỏe không?” Ánh mắt bà Vi nhìn anh đầy yêu thương quan tâm .
“Con rất khỏe.” Anh gật đầu, mấy năm qua anh đã quen với những tháng ngày tự do tự tại ở bên ngoài.
“Vậy là tốt rồi.” Bà lấy tay vuốt vuốt mặt con trai. “Thừa An của mẹ thật sự đã trưởng thành rồi, trở về nhà được không?” Đột nhiên bà chuyển câu hỏi, ánh mắt trốn tránh anh, sợ anh sẽ cự tuyệt.
“Mẹ, cho con chút thời gian, con cần xử lý tốt tất cả công việc ở nơi đó.” Vi Thừa An không thẳng thắn cự tuyệt, cũng không đành lòng cự tuyệt, anh biết cha mẹ cần mình, nhưng anh thực sự chưa nghĩ sẽ trở về.
Thấy anh chần chừ, ông Vi lại tức giận: “Bà năn nỉ nó làm gì, thích về thì về không về thì thôi, mấy năm nó đi không về không phải chúng ta cũng sống rất tốt sao?”
“Ông đừng có mà mạnh miệng. Mấy năm nay, ông không phải mỗi ngày đều nhớ con trai sao? Mỗi ngày đều lén để ý tới nó, làm ở chỗ này chỗ kia có tốt không? Chứng kiến nó thành công không phải ông cũng dương dương tự đắc nở mày nở mặt sao? Bây giờ ông còn như vậy, chẳng lẽ ông thật sự muốn để tôi chống đỡ công ty mãi sao? Hiện tại con nó đã chịu trở về, ông còn ở đó nói mát, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà.” Bà Vi nổi giận đùng đùng trách móc chồng, ông ấy cứ muốn làm ngược lại với mình là sao? Con cái của mình, nói năng nhỏ nhẹ với nó thì chết sao?
Bị vợ vạch trần mình, sắc mặt ông Vi tức thì trở nên xấu hổ, dùng tay đẩy mạnh xe lăn. “Mặc kệ các người, ta đến thư phòng.”
Đi đến thư phòng, sắc mặt lạnh lùng của ông mới dịu đi một chút, khóe môi nhếch lên, tươi cười nhìn ngoài cửa, bóng lưng ngồi trên ghế sofa, chính là con trai ông.
“Cậu chủ, ăn nhiều một chút. Đã lâu lắm rồi cậu không nếm qua thức ăn do vú Lý làm nha.” Trên bàn ăn, vú Lý đứng kế bên liên tục gắp thức ăn cho anh.
“Đủ rồi vú Lý, nhiều quá rồi, để con tự mình gắp.” Vi Thừa An cười nói, nhìn đĩa thức ăn trước mặt cao như ngọn núi nhỏ.
“Vú Lý, bà cứ từ từ. Nó ăn còn chưa hết.” Bà Vi có chút ghen tị, rõ ràng là con của mình, mà vú Lý so ra còn ân cần hơn.
“Bà chủ, cậu chủ đã trở về, tôi vui quá không kiểm soát nổi, nhưng mà bây giờ tốt rồi, sau này mỗi ngày tôi sẽ nấu thiệt nhiều món mà cậu chủ thích.” Vú Lý nói.
“Vú Lý, vú định dưỡng con thành tên béo ụt béo ịt sao?” Anh cũng cười giỡn.
“Sẽ không đâu, tôi sẽ cân đối dinh dưỡng hợp lý.” Vú Lý vội vàng phủ nhận.
“Thừa An, ăn nhiều một chút.” Bà Vi cũng gắp thức ăn cho anh, thấy anh vừa rồi không có phản bác lại lời nói của vú Lý thì trong lòng rất hứng khởi, nó đã sắp trở về.
“Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều một chút.” Vi Thừa An cũng gắp thức ăn cho bà.
“Được, được.” Trong mắt bà Vi lại chan chứa nước mắt, con trai của bà cuối cùng đã trở về bên cạnh bà, đây không phải là mơ.
Ông Vi cũng ngồi kế bên ăn cơm, một câu cũng không nói, nhưng lại trộm nhìn anh.
Vi Thừa An nhìn ông, gắp món măng tây mà ông thích ăn nhất, bỏ vào chén của ông. “Ăn cái này nhiều một chút, giàu dinh dưỡng lắm.”
Tay ông tạm dừng một lúc, bàn tay cầm đữa khẽ run lên, gắp măng tây cho vào miệng, cảm giác cực kỳ ấm áp, hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Bà Vi nhìn bọn họ, nước mắt chảy xuống, bà vội vàng lau đi, những gì bà trông mong bấy lâu nay đã thành sự thật, lúc này mới giống như người một nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.