Quyển 1 - Chương 47: Chó điên cắn người
Thủy tụ nhân gia
27/03/2014
Tôn Truyền Liên không ra tay được, bà quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ dáng người cao ráo, cánh tay của bà đang bị kiềm chặt trong tay anh.
Giọng nói của Triệu Huyên rất lạnh, “Bà dám động vào cô ấy thử xem!”
Giọng nói này lại rất có sức uy hiếp, Tôn Truyền Liên không biết tại sao bị anh dọa sợ, người cũng đứng im tại chỗ.
Lúc này, hai bác sĩ thực thập mới dám tiến đến, cố gắng giữ cánh tay của Tôn Truyền Liên đẩy bà ta ra ngoài.
Tôn Truyền Liên vẫn không cam lòng, bà luôn miệng mắng chửi, chỉ vào mặt của Triệu Huyên quát: “Mày là thằng súc sinh nào? Dám cản đường bà hả?”
Triệu Huyên lạnh lùng nói: “Tôi không phải là súc sinh, nhưng mà nếu bà dám động vào cô ấy, thì đừng trách tôi khiến bà như súc sinh!”
Tần Phong té xuống đất kêu đau không ngừng, Tô Mân vừa đau vừa vội chạy đến đỡ bà, cô ngồi xổm bên cạnh Tần Phong, ôm Tần Phong vào lòng.
Cuối cùng, Tôn Truyền Liên cũng bị kéo đến hàng lang, ở hành lang bà ta vẫn tiếp tục mở miệng chửi đổng, Triệu Huyên nghe đến nhíu mày, anh cắn răng, “Rầm” đá một cú vào cửa phòng bệnh.
Bởi vì Tôn Truyền Liên này mắng người mắng quá khó nghe, lời lẽ tục tĩu. Rốt cuộc, phía bệnh viện không thể nhịn nữa, gọi bảo an kéo Tôn Truyền Liên ra ngoài, lúc này cả hành lang mới được yên ổn.
Tô Mân đỡ Tần Phong đến giường, Tần Phòng than ngắn thở dài, “Đúng là phường côn đồ, cũng may là chưa kết thông gia với bà ấy, nếu làm sui rồi, ngộ nhỡ đắc tội gì với bả, bộ xương già này còn không bị bả xẻ thịt lóc xương sao.”
Triệu Huyên im lặng dựng chiếc ghế ngã trên đất lên, dọn dẹp ly tách gọn gàng lại chỗ cũ.
Lúc này, Tô Mân mới nhìn thấy anh, người đàn ông này dũng cảm xuất hiện, không nói đến chuyện giải vây, hiện giờ còn lặng lẽ dọn dẹp phòng ốc bừa bộn ở bên kia, trong lòng cô tràn ngập nghi ngờ, sau khi nhìn rõ là Triệu Huyên, cô mới kêu lên: “Là anh?”
Triệu Huyên ngẩng đầu, anh nhếch mi, chăm chú nhìn Tô Mân.
Tô Mân xấu hổ cúi đầu, “Tổng giám đốc Triệu, chào anh.”
Vốn trên bàn có hoa, kết quả bị vứt xuống đất, trên đất đầy nước, Triệu Huyên đi vào nhà vệ sinh lấy ky hốt rác, quét vào trong, anh lại dặn dò Tô Mân: “Chó điên cắn người, phải đóng cửa thật cẩn thận.”
Tần Phong bình tĩnh lại, cảm thấy cổ hơi đau, sờ lên cổ, “Trời đất, bị cào rách rồi!” Bà rầu rĩ: “Tôn Truyền Liên này ra tay cũng độc ác thật.”
Tô Mân nói: “Con với mẹ đến phòng y tá bôi thuốc đi!”
Tần Phong vẫn còn hoảng hồn: “Có cần tiêm vắc xin ngừa bệnh chó dại không? Nên hay không nhỉ?”
Hai mẹ con kinh hoàng sợ hãi, run run đi ra ngoài.
Triệu Huyên nhìn xung quanh gian phòng, phòng bệnh này không phải cao cấp lắm, nhưng lại là một phòng đơn, xem ra là Sở Du cố ý bao hết, tầm mắt anh quét qua một lượt khắp phòng cũng không phát hiện có chỗ nào khắc thường, ngay lúc anh tiu nghỉu, bỗng nhiên tầm mắt anh dừng lại.
Chiếc gối đầu lệch sang một bên, phía dưới gối lộ ra một góc tấm ảnh.
Anh rút tấm ảnh kia ra xem, hóa ra là ảnh cũ của Tô Mân, trong ảnh, Tô Mân mặc bộ đồ màu vàng nhạt, đứng ở chỗ làm việc trong tòa soạn, trước ngực đeo thẻ công tác, đang mỉm cười.
Anh giật mình, nhân lúc Tần Phong và Tô Mân vẫn chưa quay lại, anh bình tĩnh nhét tấm ảnh vào trong ngực mình.
Lát sau, Tô Mân và Tần Phong cũng quay về, Triệu Huyên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy hai người quay lại, anh lập tức đứng lên, tự giới thiệu mình với Tần Phong: “Chào bác, cháu tên là Triệu Huyên.”
Tần Phong ỉu xìu đáp: “Xin chào, xin chào!”
Tô Mân đỡ Tần Phong về giường, Tần Phong lại than: “Họ Sở chúng ta lần này dính vào tai họa rồi.”
Triệu Huyên khó hiểu, “Người lúc nãy tại sao lại đến đây nổi điên vậy?”
Tô Mân bối rối đứng bên giường, lúc này Tần Phong mới nhớ phải che giấu, bà đổi đề tài, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, đúng rồi, cậu tên gì?”
Triệu Huyên lễ phép đáp: “Dạ là Triệu Huyên, cháu là bạn của luật sư Sở, đến đây…” Anh liếc nhìn Tô Mân, “Đến đây thăm chị… chị Sở.”
Tô Mân không biết làm thế nào, cũng không biết phải làm sao nói chuyện với anh, một màn xảy ra vừa rồi rất khủng khiếp, cô mới khỏi bệnh lại gặp phải cảnh này, đến bây giờ còn chưa định thần lại.
Triệu Huyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, trên mặt còn dấu vết vừa rồi bị Tôn Truyền Liên ra sức đánh, nhất thời trong lòng anh cảm thấy đau đớn, nhìn Tô Mân, thật sự có một sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mẹ con Tần Phong cũng không còn tâm trạng tiếp khách, anh cũng không tiện ở lâu, vì thế chào tạm biệt liền mở cửa đi về.
Đi đến hành lang, anh làm ra hai quyết định, một là anh muốn gặp bác sĩ chủ trị của Tô Mân, hai, anh phải đổi phòng bệnh cho cô.
Giọng nói này lại rất có sức uy hiếp, Tôn Truyền Liên không biết tại sao bị anh dọa sợ, người cũng đứng im tại chỗ.
Lúc này, hai bác sĩ thực thập mới dám tiến đến, cố gắng giữ cánh tay của Tôn Truyền Liên đẩy bà ta ra ngoài.
Tôn Truyền Liên vẫn không cam lòng, bà luôn miệng mắng chửi, chỉ vào mặt của Triệu Huyên quát: “Mày là thằng súc sinh nào? Dám cản đường bà hả?”
Triệu Huyên lạnh lùng nói: “Tôi không phải là súc sinh, nhưng mà nếu bà dám động vào cô ấy, thì đừng trách tôi khiến bà như súc sinh!”
Tần Phong té xuống đất kêu đau không ngừng, Tô Mân vừa đau vừa vội chạy đến đỡ bà, cô ngồi xổm bên cạnh Tần Phong, ôm Tần Phong vào lòng.
Cuối cùng, Tôn Truyền Liên cũng bị kéo đến hàng lang, ở hành lang bà ta vẫn tiếp tục mở miệng chửi đổng, Triệu Huyên nghe đến nhíu mày, anh cắn răng, “Rầm” đá một cú vào cửa phòng bệnh.
Bởi vì Tôn Truyền Liên này mắng người mắng quá khó nghe, lời lẽ tục tĩu. Rốt cuộc, phía bệnh viện không thể nhịn nữa, gọi bảo an kéo Tôn Truyền Liên ra ngoài, lúc này cả hành lang mới được yên ổn.
Tô Mân đỡ Tần Phong đến giường, Tần Phòng than ngắn thở dài, “Đúng là phường côn đồ, cũng may là chưa kết thông gia với bà ấy, nếu làm sui rồi, ngộ nhỡ đắc tội gì với bả, bộ xương già này còn không bị bả xẻ thịt lóc xương sao.”
Triệu Huyên im lặng dựng chiếc ghế ngã trên đất lên, dọn dẹp ly tách gọn gàng lại chỗ cũ.
Lúc này, Tô Mân mới nhìn thấy anh, người đàn ông này dũng cảm xuất hiện, không nói đến chuyện giải vây, hiện giờ còn lặng lẽ dọn dẹp phòng ốc bừa bộn ở bên kia, trong lòng cô tràn ngập nghi ngờ, sau khi nhìn rõ là Triệu Huyên, cô mới kêu lên: “Là anh?”
Triệu Huyên ngẩng đầu, anh nhếch mi, chăm chú nhìn Tô Mân.
Tô Mân xấu hổ cúi đầu, “Tổng giám đốc Triệu, chào anh.”
Vốn trên bàn có hoa, kết quả bị vứt xuống đất, trên đất đầy nước, Triệu Huyên đi vào nhà vệ sinh lấy ky hốt rác, quét vào trong, anh lại dặn dò Tô Mân: “Chó điên cắn người, phải đóng cửa thật cẩn thận.”
Tần Phong bình tĩnh lại, cảm thấy cổ hơi đau, sờ lên cổ, “Trời đất, bị cào rách rồi!” Bà rầu rĩ: “Tôn Truyền Liên này ra tay cũng độc ác thật.”
Tô Mân nói: “Con với mẹ đến phòng y tá bôi thuốc đi!”
Tần Phong vẫn còn hoảng hồn: “Có cần tiêm vắc xin ngừa bệnh chó dại không? Nên hay không nhỉ?”
Hai mẹ con kinh hoàng sợ hãi, run run đi ra ngoài.
Triệu Huyên nhìn xung quanh gian phòng, phòng bệnh này không phải cao cấp lắm, nhưng lại là một phòng đơn, xem ra là Sở Du cố ý bao hết, tầm mắt anh quét qua một lượt khắp phòng cũng không phát hiện có chỗ nào khắc thường, ngay lúc anh tiu nghỉu, bỗng nhiên tầm mắt anh dừng lại.
Chiếc gối đầu lệch sang một bên, phía dưới gối lộ ra một góc tấm ảnh.
Anh rút tấm ảnh kia ra xem, hóa ra là ảnh cũ của Tô Mân, trong ảnh, Tô Mân mặc bộ đồ màu vàng nhạt, đứng ở chỗ làm việc trong tòa soạn, trước ngực đeo thẻ công tác, đang mỉm cười.
Anh giật mình, nhân lúc Tần Phong và Tô Mân vẫn chưa quay lại, anh bình tĩnh nhét tấm ảnh vào trong ngực mình.
Lát sau, Tô Mân và Tần Phong cũng quay về, Triệu Huyên đang ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy hai người quay lại, anh lập tức đứng lên, tự giới thiệu mình với Tần Phong: “Chào bác, cháu tên là Triệu Huyên.”
Tần Phong ỉu xìu đáp: “Xin chào, xin chào!”
Tô Mân đỡ Tần Phong về giường, Tần Phong lại than: “Họ Sở chúng ta lần này dính vào tai họa rồi.”
Triệu Huyên khó hiểu, “Người lúc nãy tại sao lại đến đây nổi điên vậy?”
Tô Mân bối rối đứng bên giường, lúc này Tần Phong mới nhớ phải che giấu, bà đổi đề tài, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, đúng rồi, cậu tên gì?”
Triệu Huyên lễ phép đáp: “Dạ là Triệu Huyên, cháu là bạn của luật sư Sở, đến đây…” Anh liếc nhìn Tô Mân, “Đến đây thăm chị… chị Sở.”
Tô Mân không biết làm thế nào, cũng không biết phải làm sao nói chuyện với anh, một màn xảy ra vừa rồi rất khủng khiếp, cô mới khỏi bệnh lại gặp phải cảnh này, đến bây giờ còn chưa định thần lại.
Triệu Huyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, trên mặt còn dấu vết vừa rồi bị Tôn Truyền Liên ra sức đánh, nhất thời trong lòng anh cảm thấy đau đớn, nhìn Tô Mân, thật sự có một sự thôi thúc muốn ôm cô vào lòng.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mẹ con Tần Phong cũng không còn tâm trạng tiếp khách, anh cũng không tiện ở lâu, vì thế chào tạm biệt liền mở cửa đi về.
Đi đến hành lang, anh làm ra hai quyết định, một là anh muốn gặp bác sĩ chủ trị của Tô Mân, hai, anh phải đổi phòng bệnh cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.