Quyển 1 - Chương 32: Đức gì oán gì?
Thủy tụ nhân gia
13/03/2014
Sở Du chăm chú nhìn Tô Mân, đầu vai hình như bị đánh một cái, cảm giác vừa ấm áp vừa quen thuộc lại kéo đến, mũi cay cay, anh lại có cảm giác muốn rơi nước mắt.
Anh thấp giọng nói: “Đức gì, oán gì, giữa vợ chồng làm gì có ai đúng ai sai.”
Tô Mân cúi đầu, cô lấy tay ôm mặt.
Hai người không nói chuyện nữa.
Tô Mân cũng nghẹn ngào: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh, Sở Du.”
Sở Du đứng dậy, anh không cách nào tiếp tục ngồi trong phòng nữa, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá vừa mua, anh đi đến hành lang.
Đứng bên cạnh thùng rác inox ở hành lang, anh rút thuốc ra.
Nếu hòa giải sớm một chút thì thật tốt, hòa giải sớm một chút sẽ không phải chịu đựng đau khổ trong suốt hai năm, nói chuyện thẳng thắn, giãy bày nội tâm sớm một chút, sẽ không có nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm như vậy.
Nếu không tổn thương đối phương một lần, để cho cả hai đều chảy máu mới biết được tầm quan trọng của đối phương, con người vì sao lại tàn nhẫn và ngu xuẩn đến vậy?
Anh hút mấy hơi, sau đó nhét nửa điếu thuốc còn lại cùng bao thuốc vào trong thùng rác.
Vừa muốn quay về phòng bệnh, điện thoại lại reo, là mẹ anh, Tần Phong.
Trong giọng nói của Tần Phong có chút không yên, sau khi hỏi rõ là anh đang ở bệnh viện à, Tần Phong thở dài: “Lúc tối Mỹ Quân có gọi điện cho mẹ.”
Sở Du rất tỉnh, “Cô ấy nói gì?”
“Nó không nói gì cả, nhưng lại khóc không ngừng trong điện thoại. Sở Du, hai con xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh nói rất kiên định: “Mẹ, đúng là đã xảy ra chút chuyện, chuyện này khiến con quyết định chia tay với cô ấy.”
Tần Phong ngạc nhiên: “Con chia tay với Mỹ Quân?”
“Dạ.”
Tần Phòng liền phiền não, bà không ngừng than thở trong điện thoại: “Làm sao nói chuyện với người nhà họ Từ đây? Mẹ của Mỹ Quân, còn có thằng anh lưu manh của nó nữa, nếu hai người đó cứ quấn lấy, sao đẩy đi cho sạch được đây?”
Sở Du bình tĩnh nói: “Con đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, hiện tại con không hối hận quá khứ, thì tương lai con cũng sẽ không hối hận hiện tại.”
Tần Phong nói thêm: “Người xưa nói đúng lắm, người ta nói làm vợ chồng là ân oán đời trước, đời này đến trả, chính là oan có đầu, nợ có chủ, không phải oan gia không cùng nhà.”
“Mẹ à, đời nay không như đời trước, so sánh này của mẹ khập khiễng quá.”
Hai mẹ con lại hàn huyên với nhau thêm chốc lát, lúc này anh mới cúp máy.
Đúng vậy, anh đã quyết định rồi.
Bất luận Tô Mân bỏ đi vì nguyên nhân gì, đó đều là chuyện quá khứ. Anh quyết định bắt đầu lại cuộc sống hạnh phúc với cô thêm lần nữa.
Trở lại phòng bệnh, Tô Mân đang trầm tư cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình, tivi ở đối diện đang phát tiết mục giải trí, hi hi ha ha, vô cùng hài hước, nhưng dường như cô lại lơ đãng.
Sở Du nói: “Tiểu Mân, hôm nay anh nhận được điện thoại của đồng nghiệp cũ của em, mấy đồng nghiệp đó muốn đến thăm em vào sáng mai.”
Tô Mân à một tiếng, đồng nghiệp đến thăm cô, nhưng cái gì cô cũng không nhớ, làm sao nói chuyện với họ?
Anh thấp giọng nói: “Đức gì, oán gì, giữa vợ chồng làm gì có ai đúng ai sai.”
Tô Mân cúi đầu, cô lấy tay ôm mặt.
Hai người không nói chuyện nữa.
Tô Mân cũng nghẹn ngào: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh, Sở Du.”
Sở Du đứng dậy, anh không cách nào tiếp tục ngồi trong phòng nữa, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá vừa mua, anh đi đến hành lang.
Đứng bên cạnh thùng rác inox ở hành lang, anh rút thuốc ra.
Nếu hòa giải sớm một chút thì thật tốt, hòa giải sớm một chút sẽ không phải chịu đựng đau khổ trong suốt hai năm, nói chuyện thẳng thắn, giãy bày nội tâm sớm một chút, sẽ không có nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm như vậy.
Nếu không tổn thương đối phương một lần, để cho cả hai đều chảy máu mới biết được tầm quan trọng của đối phương, con người vì sao lại tàn nhẫn và ngu xuẩn đến vậy?
Anh hút mấy hơi, sau đó nhét nửa điếu thuốc còn lại cùng bao thuốc vào trong thùng rác.
Vừa muốn quay về phòng bệnh, điện thoại lại reo, là mẹ anh, Tần Phong.
Trong giọng nói của Tần Phong có chút không yên, sau khi hỏi rõ là anh đang ở bệnh viện à, Tần Phong thở dài: “Lúc tối Mỹ Quân có gọi điện cho mẹ.”
Sở Du rất tỉnh, “Cô ấy nói gì?”
“Nó không nói gì cả, nhưng lại khóc không ngừng trong điện thoại. Sở Du, hai con xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh nói rất kiên định: “Mẹ, đúng là đã xảy ra chút chuyện, chuyện này khiến con quyết định chia tay với cô ấy.”
Tần Phong ngạc nhiên: “Con chia tay với Mỹ Quân?”
“Dạ.”
Tần Phòng liền phiền não, bà không ngừng than thở trong điện thoại: “Làm sao nói chuyện với người nhà họ Từ đây? Mẹ của Mỹ Quân, còn có thằng anh lưu manh của nó nữa, nếu hai người đó cứ quấn lấy, sao đẩy đi cho sạch được đây?”
Sở Du bình tĩnh nói: “Con đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, hiện tại con không hối hận quá khứ, thì tương lai con cũng sẽ không hối hận hiện tại.”
Tần Phong nói thêm: “Người xưa nói đúng lắm, người ta nói làm vợ chồng là ân oán đời trước, đời này đến trả, chính là oan có đầu, nợ có chủ, không phải oan gia không cùng nhà.”
“Mẹ à, đời nay không như đời trước, so sánh này của mẹ khập khiễng quá.”
Hai mẹ con lại hàn huyên với nhau thêm chốc lát, lúc này anh mới cúp máy.
Đúng vậy, anh đã quyết định rồi.
Bất luận Tô Mân bỏ đi vì nguyên nhân gì, đó đều là chuyện quá khứ. Anh quyết định bắt đầu lại cuộc sống hạnh phúc với cô thêm lần nữa.
Trở lại phòng bệnh, Tô Mân đang trầm tư cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình, tivi ở đối diện đang phát tiết mục giải trí, hi hi ha ha, vô cùng hài hước, nhưng dường như cô lại lơ đãng.
Sở Du nói: “Tiểu Mân, hôm nay anh nhận được điện thoại của đồng nghiệp cũ của em, mấy đồng nghiệp đó muốn đến thăm em vào sáng mai.”
Tô Mân à một tiếng, đồng nghiệp đến thăm cô, nhưng cái gì cô cũng không nhớ, làm sao nói chuyện với họ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.