Quyển 1 - Chương 12: Hôn nhân không con
Thủy tụ nhân gia
27/02/2014
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Tần Phong kinh ngạc, “Con nói gì?”
Sở Du do dự một chút, cuối cùng anh nói: “Mẹ, Tiểu Mân đã trở về rồi.”
Anh kể chuyện tối qua cho mẹ biết, Tần Phong nghe mà kinh ngạc. Bà cẩn thận nghe Sở Du kể hết những chuyện xảy ra, lại không kìm được khở sở: “Nói thế nào cũng từng là con dâu của mẹ, nó cũng không phải là người gian xảo, xảy ra chuyện thế này mẹ cũng không chịu nổi. Nhưng hiện giờ nó về, vậy con và Mỹ Quân phải làm sao? Con và nó phải làm sao?”
Sở Du an ủi mẹ: “Mẹ, chuyện gì cũng đều có nguyên do, cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng chuyện.”
Bên kia, Tần Phong chỉ thở dài.
Hai mẹ con nói thêm vài câu, lúc này Tần Phong mới cúp máy.
Cúp máy, anh cũng cảm thấy đau đầu. Lỡ như Tô Mân trở về là không phải muốn ly hôn, mà muốn quay về với anh, vậy anh phải trả lời Từ Mỹ Quân thế nào? Dù sao Từ Mỹ Quân cũng quan tâm chăm sóc anh, cô không có lỗi gì.
Quan hệ giữa nam và nữ, sợ nhất chính là rơi vào loại quan hệ tam giác rối rắm này.
Anh không ngủ được, cầm lấy tờ báo tài chính kinh tế ở bên cạnh qua xem. Vừa xem, anh ngạc nhiên, hóa ra đây đúng là tờ báo của tòa soạn mà trước kia Tô Mân làm việc.
Hai năm trước, Tô Mân bỏ nhà đi, đồng thời xin từ chức, khi anh đến tòa soạn hỏi thăm tin tức của cô, người phụ trách tòa soạn còn đánh giá Tô Mân.
“Luật sư Sở, là vợ anh khăng khăng muốn nghỉ, không phải chúng tôi sa thải cô ấy, chúng tôi cũng rất thích cô ấy. Nói về con người Tô Mân, thật sự là khó có thể tưởng tượng được, cô ấy nhã nhặn lịch sự vậy mà không ngờ khi viết báo lại đằng đằng sát khí như vậy.”
Sau khi Tô Mân đi, anh cũng không xem nhật báo đó nữa, bởi vì cảm thấy người sau này viết khá nông cạn, không đúng gu mà anh muốn đọc.
Đối với chuyện cô bỏ đi, anh có rất nhiều phỏng đoán, hiện giờ đối với tai nạn xe của cô, anh cũng có vô số nghi vấn.
Sao giữa thời tiết tồi tệ như vậy Tô Mân lại xuất hiện ở một nơi ít người lui tới? Từ đầu đến cuối sáu km không có camera, đoạn đường thần bí, thời tiết giết người, cô không phải đứa trẻ không có khả năng tư duy bình thường, sao lại đến con đường đó?
Trong lòng anh hơi sợ hãi, trực giác mách bảo nhất định cô đã gặp phải chuyện gì đó.
Chẳng lẽ có người hại cô?
Nhịn không được, anh lại sinh lòng hào hiệp, bất luận cô gặp phải chuyện gì, chỉ cần anh đứng bên cạnh cô, nhất định sẽ có thể hết sức bảo vệ cô.
Khi làm vợ chồng, đôi lúc hai người cũng cãi nhau, anh cũng sẽ mắng cô một hơi thế này: “Nghe em nói em hồi nhỏ, hai tuổi biết đánh nhau, ba tuổi biết nói dối, năm tuổi đã đánh khắp thôn không địch thủ. Có phải hồi nhỏ em uống sữa bột hay không? Tích trữ lượng lớn melamine?”
Hồi đó nghe nói tới melamine, thật là nói trong lúc vợ chồng giận nhau thôi.
Tô Mân cũng không nhường nhịn, nói lại: “Anh không hiểu em, trong xã hội này, hết thảy phụ nữ có chí hướng đều không được người khác nhìn nhận.”
Có một lần, bởi vì cô viết chuyên mục tố giác một xí nghiệp, kết quả chuyên mục bị đóng, cô bị uy hiếp, anh lo cho cô, muốn khuyên cô đổi nghề.
“Đổi công việc khác đi, bằng không em viết tin tức giải trí đi, em làm ơn đi mà, em chỉ là người cầm bút, nhưng xin em đừng múa bút như bút phán quan trong tay Diêm Vương chứ.”
Tô Mân nhất quyết không chịu, “Nếu ai ai cũng mang thái độ bàng quan, xã hội này vĩnh viễn không có người vạch trần chân tướng.”
Anh tức giận: “Xem ra em nhất định muốn làm người mở đường vạch trần tội ác, thật là người phụ nữ có chí hướng.”
Tô Mân không vui, trách anh: “Anh không hiểu em!”
Anh đúng là rất tức giận, cho nên trực tiếp bác bỏ cô: “Đúng, là anh không hiểu em, em là người điên rất có chí hướng!”
Tô Mân hét lên rồi đánh anh: “Sở Du, tên khốn này!”
Anh lập tức đạp cửa ra ngoài, sau khi ở bên ngoài bình tĩnh chốc lát, đi mua bánh lão bà mang về nhà.
Tô Mân vẫn còn chưa hết giận, thấy anh về liền nghiêm mặt mắng: “Vâng vâng vâng, người đàn ông có chí hướng đã về.”
Anh đành hừ một tiếng: “Đi ngang qua tiệm bánh, thấy trong tiệm đang xử lý bánh của ngày hôm qua, thấy bánh lão bà rẻ, rẻ đến nỗi có thể mua hai hộp, nên nhân tiện mua cho em luôn.”
***
Sở Du đột nhiên lấy tay ôm mặt, thật sự không dám buông tay ra.
Vợ chồng ân ái như thế sao lại có thể đi đến nông nỗi này.
Cuối cùng anh nằm xuống, hai tay gối sau đầu.
Nhịn không được anh lại lầm bầm: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Muốn sống bình yên qua hết một đời. Thật ra, không có con cũng không phải là tận thế, hai người chúng ta cũng có thể sống tốt mà. Chúng ta có thể ân ái với nhau, quan tâm lẫn nhau, xem nhau thành trẻ con, đó không phải là lời em từng nói sao?”
Bọn họ không thể có con, đây… là bí mật của hai người họ.
***
Tần Phong kinh ngạc, “Con nói gì?”
Sở Du do dự một chút, cuối cùng anh nói: “Mẹ, Tiểu Mân đã trở về rồi.”
Anh kể chuyện tối qua cho mẹ biết, Tần Phong nghe mà kinh ngạc. Bà cẩn thận nghe Sở Du kể hết những chuyện xảy ra, lại không kìm được khở sở: “Nói thế nào cũng từng là con dâu của mẹ, nó cũng không phải là người gian xảo, xảy ra chuyện thế này mẹ cũng không chịu nổi. Nhưng hiện giờ nó về, vậy con và Mỹ Quân phải làm sao? Con và nó phải làm sao?”
Sở Du an ủi mẹ: “Mẹ, chuyện gì cũng đều có nguyên do, cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng chuyện.”
Bên kia, Tần Phong chỉ thở dài.
Hai mẹ con nói thêm vài câu, lúc này Tần Phong mới cúp máy.
Cúp máy, anh cũng cảm thấy đau đầu. Lỡ như Tô Mân trở về là không phải muốn ly hôn, mà muốn quay về với anh, vậy anh phải trả lời Từ Mỹ Quân thế nào? Dù sao Từ Mỹ Quân cũng quan tâm chăm sóc anh, cô không có lỗi gì.
Quan hệ giữa nam và nữ, sợ nhất chính là rơi vào loại quan hệ tam giác rối rắm này.
Anh không ngủ được, cầm lấy tờ báo tài chính kinh tế ở bên cạnh qua xem. Vừa xem, anh ngạc nhiên, hóa ra đây đúng là tờ báo của tòa soạn mà trước kia Tô Mân làm việc.
Hai năm trước, Tô Mân bỏ nhà đi, đồng thời xin từ chức, khi anh đến tòa soạn hỏi thăm tin tức của cô, người phụ trách tòa soạn còn đánh giá Tô Mân.
“Luật sư Sở, là vợ anh khăng khăng muốn nghỉ, không phải chúng tôi sa thải cô ấy, chúng tôi cũng rất thích cô ấy. Nói về con người Tô Mân, thật sự là khó có thể tưởng tượng được, cô ấy nhã nhặn lịch sự vậy mà không ngờ khi viết báo lại đằng đằng sát khí như vậy.”
Sau khi Tô Mân đi, anh cũng không xem nhật báo đó nữa, bởi vì cảm thấy người sau này viết khá nông cạn, không đúng gu mà anh muốn đọc.
Đối với chuyện cô bỏ đi, anh có rất nhiều phỏng đoán, hiện giờ đối với tai nạn xe của cô, anh cũng có vô số nghi vấn.
Sao giữa thời tiết tồi tệ như vậy Tô Mân lại xuất hiện ở một nơi ít người lui tới? Từ đầu đến cuối sáu km không có camera, đoạn đường thần bí, thời tiết giết người, cô không phải đứa trẻ không có khả năng tư duy bình thường, sao lại đến con đường đó?
Trong lòng anh hơi sợ hãi, trực giác mách bảo nhất định cô đã gặp phải chuyện gì đó.
Chẳng lẽ có người hại cô?
Nhịn không được, anh lại sinh lòng hào hiệp, bất luận cô gặp phải chuyện gì, chỉ cần anh đứng bên cạnh cô, nhất định sẽ có thể hết sức bảo vệ cô.
Khi làm vợ chồng, đôi lúc hai người cũng cãi nhau, anh cũng sẽ mắng cô một hơi thế này: “Nghe em nói em hồi nhỏ, hai tuổi biết đánh nhau, ba tuổi biết nói dối, năm tuổi đã đánh khắp thôn không địch thủ. Có phải hồi nhỏ em uống sữa bột hay không? Tích trữ lượng lớn melamine?”
Hồi đó nghe nói tới melamine, thật là nói trong lúc vợ chồng giận nhau thôi.
Tô Mân cũng không nhường nhịn, nói lại: “Anh không hiểu em, trong xã hội này, hết thảy phụ nữ có chí hướng đều không được người khác nhìn nhận.”
Có một lần, bởi vì cô viết chuyên mục tố giác một xí nghiệp, kết quả chuyên mục bị đóng, cô bị uy hiếp, anh lo cho cô, muốn khuyên cô đổi nghề.
“Đổi công việc khác đi, bằng không em viết tin tức giải trí đi, em làm ơn đi mà, em chỉ là người cầm bút, nhưng xin em đừng múa bút như bút phán quan trong tay Diêm Vương chứ.”
Tô Mân nhất quyết không chịu, “Nếu ai ai cũng mang thái độ bàng quan, xã hội này vĩnh viễn không có người vạch trần chân tướng.”
Anh tức giận: “Xem ra em nhất định muốn làm người mở đường vạch trần tội ác, thật là người phụ nữ có chí hướng.”
Tô Mân không vui, trách anh: “Anh không hiểu em!”
Anh đúng là rất tức giận, cho nên trực tiếp bác bỏ cô: “Đúng, là anh không hiểu em, em là người điên rất có chí hướng!”
Tô Mân hét lên rồi đánh anh: “Sở Du, tên khốn này!”
Anh lập tức đạp cửa ra ngoài, sau khi ở bên ngoài bình tĩnh chốc lát, đi mua bánh lão bà mang về nhà.
Tô Mân vẫn còn chưa hết giận, thấy anh về liền nghiêm mặt mắng: “Vâng vâng vâng, người đàn ông có chí hướng đã về.”
Anh đành hừ một tiếng: “Đi ngang qua tiệm bánh, thấy trong tiệm đang xử lý bánh của ngày hôm qua, thấy bánh lão bà rẻ, rẻ đến nỗi có thể mua hai hộp, nên nhân tiện mua cho em luôn.”
***
Sở Du đột nhiên lấy tay ôm mặt, thật sự không dám buông tay ra.
Vợ chồng ân ái như thế sao lại có thể đi đến nông nỗi này.
Cuối cùng anh nằm xuống, hai tay gối sau đầu.
Nhịn không được anh lại lầm bầm: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Muốn sống bình yên qua hết một đời. Thật ra, không có con cũng không phải là tận thế, hai người chúng ta cũng có thể sống tốt mà. Chúng ta có thể ân ái với nhau, quan tâm lẫn nhau, xem nhau thành trẻ con, đó không phải là lời em từng nói sao?”
Bọn họ không thể có con, đây… là bí mật của hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.