Quyển 1 - Chương 34: Nam hai lên sàn
Thủy tụ nhân gia
13/03/2014
Sở Du đỏ mặt, tuy rằng trời tối, nhìn không rõ, nhưng anh vẫn có chút đỏ mặt.
Anh tằng hắng vài tiếng, “Chuyện đó… cũng được mà!”
Tô Mân thật sự bệnh đến đầu óc mù mờ rồi, cô lại không biết nặng nhẹ, không cân nhắc xem anh có xấu hổ hay không mà lại hỏi tới: “Cũng được là cũng được thế nào?”
Sở Du than thầm, chuyện này kêu anh làm sao giải thích đây!
Đúng, trước kia khi họ còn là vợ chồng, tuy rằng không phải ngày nào cũng làm chuyện ấy, nhưng chưa từng gián đoạn, ít nhất một tuần ba lần vẫn phải có. Đặc biệt là cuối tuần, bởi vì hôm sau không cần đi làm, hai người sẽ chọn thời điểm buổi sáng để thân mật, thân mật như cá với nước, tâm đầu ý hợp.
Hiện giờ, không phải em bắt anh kể lại chi tiết chuyện này cho em nghe đó chứ?
Anh ngước lên nhìn, đành phải nói: “Chúng ta, hai chúng ta không tạo áp lực cho nhau, cũng không đầu tư quá mức, cũng không có nhiều bà con thân thích phải đi thăm hỏi, lại không thích đãi khách ở nhà. Mỗi ngày sau khi về nhà, có lúc thì anh xem tivi, còn em thì viết bản thảo, sau đó lên giường ngủ. Bởi vì cuộc sống tương đối có trật tự, cho nên… cho nên, hai người làm chuyện ấy cũng hòa hợp hơn.”
Tô Mân nở nụ cười.
Cô nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Sở Du thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng trở mình, đau đầu thật, cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nhịn không được anh lại nghĩ, lần này muốn tái hợp, nếu lại cùng giường, sẽ có cảm giác gì đây?
Anh ngượng ngùng với chính ý tưởng khác người vừa rồi của mình, nhanh chóng khuyên mình thả lỏng đầu óc, vứt bỏ mấy tạp niệm lung tung đó đi, ngủ thôi.
Tô Mân lại âm thầm suy nghĩ.
Cô không nhớ những ký ức lúc ở bên anh, đúng vậy, đâu là một chuyện đau khổ. Quên đi người mình yêu, không nhớ anh tốt thế nào, đây là nỗi đau lớn trong đời biết bao.
Hiện tại, anh còn có bạn gái.
Cô buồn bã không thôi.
***
Sáng sớm hôm sau, hộ lý đến đúng giờ, Sở Du sắp đi làm.
Tinh thần Tô Mân cũng không tệ, cô rửa mặt xong, ngồi trên giường xoa mặt mình, trên mặt cũng đã bớt sưng, dễ coi hơn nhiều.
Sở Du dặn dò cô: “Có chuyện gì thì gọi cho anh, nhớ số điện thoại của anh không?”
Tô Mân gật đầu, lấy tay chỉnh lại chiếc mũ trắng ở trên đầu.
Sở Du đưa tay sờ đầu cô, “Vết thương còn đau không em?”
“Có thể để lại sẹo khó coi không anh?”
“Đừng sợ, thẩm mỹ viện bây giờ có thể xóa sẹo mà.”
Vết thương của cô sẽ rất nhanh khỏi, tóc cũng sẽ mọc dài ra, khi tóc vẫn chưa dài lại như trước kia, nên mua cho cô một bộ tóc giả.
Phụ nữ đều thích làm đẹp, tuy rằng ngoài mặt cô không nói, nhưng cũng biết trên đầu mình có một vết sẹo dài, thật xấu xí, cho nên anh mới định mua một bộ tóc giả để che lại.
Trước kia cô luôn để tóc ngắn, uốn xoăn, thoạt nhìn con người vô cùng năng động. Chi bằng theo kiểu tóc hồi trước mua cho cô một bộ tóc giả thật đẹp đi.
Hôm nay là thứ hai, có cuộc họp thường lệ vào buổi sáng, người phụ trách sở luật sư sự vụ nói thêm chút chuyện công việc với mọi người, nên thời gian hơi trễ. Trợ lý Tiểu Đàm ở bên ngoài dùng mắt ra hiệu với anh, có khách hàng đang đợi anh.
Là một vị khách hàng họ Triệu đã hẹn trước từ hôm qua.
Cuộc họp hôm nay dài hơn mọi khi, theo thời gian đã hẹn, anh đến trễ mười lăm phút.
Vị khách họ Triệu kia liền ngồi đợi mười lăm phút trong phòng làm việc của anh.
Tan họp, Sở Du liền vội vàng chạy về văn phòng, mở cửa ra, anh nhận lỗi với khách hàng trước, “Xin lỗi anh, có chút chuyện xảy ra.”
Đối phương đến hai người, vừa thấy anh bước vào, liền lập tức đứng lên, người có vẻ là trợ lý giới thiệu với anh: “Xin chào luật sư Sở, vị này chính là tổng giám đốc Triệu của công ty chúng tôi.”
Sở Du gật đầu với vị họ Triệu, “Xin chào, tổng giám Triệu.”
Vừa nhìn thấy vị tổng giám họ Triệu này, trong lòng anh liền ngầm tán thưởng.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt sáng sủa, ánh nhìn quyết đoán.
Anh tằng hắng vài tiếng, “Chuyện đó… cũng được mà!”
Tô Mân thật sự bệnh đến đầu óc mù mờ rồi, cô lại không biết nặng nhẹ, không cân nhắc xem anh có xấu hổ hay không mà lại hỏi tới: “Cũng được là cũng được thế nào?”
Sở Du than thầm, chuyện này kêu anh làm sao giải thích đây!
Đúng, trước kia khi họ còn là vợ chồng, tuy rằng không phải ngày nào cũng làm chuyện ấy, nhưng chưa từng gián đoạn, ít nhất một tuần ba lần vẫn phải có. Đặc biệt là cuối tuần, bởi vì hôm sau không cần đi làm, hai người sẽ chọn thời điểm buổi sáng để thân mật, thân mật như cá với nước, tâm đầu ý hợp.
Hiện giờ, không phải em bắt anh kể lại chi tiết chuyện này cho em nghe đó chứ?
Anh ngước lên nhìn, đành phải nói: “Chúng ta, hai chúng ta không tạo áp lực cho nhau, cũng không đầu tư quá mức, cũng không có nhiều bà con thân thích phải đi thăm hỏi, lại không thích đãi khách ở nhà. Mỗi ngày sau khi về nhà, có lúc thì anh xem tivi, còn em thì viết bản thảo, sau đó lên giường ngủ. Bởi vì cuộc sống tương đối có trật tự, cho nên… cho nên, hai người làm chuyện ấy cũng hòa hợp hơn.”
Tô Mân nở nụ cười.
Cô nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Sở Du thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng trở mình, đau đầu thật, cũng nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nhịn không được anh lại nghĩ, lần này muốn tái hợp, nếu lại cùng giường, sẽ có cảm giác gì đây?
Anh ngượng ngùng với chính ý tưởng khác người vừa rồi của mình, nhanh chóng khuyên mình thả lỏng đầu óc, vứt bỏ mấy tạp niệm lung tung đó đi, ngủ thôi.
Tô Mân lại âm thầm suy nghĩ.
Cô không nhớ những ký ức lúc ở bên anh, đúng vậy, đâu là một chuyện đau khổ. Quên đi người mình yêu, không nhớ anh tốt thế nào, đây là nỗi đau lớn trong đời biết bao.
Hiện tại, anh còn có bạn gái.
Cô buồn bã không thôi.
***
Sáng sớm hôm sau, hộ lý đến đúng giờ, Sở Du sắp đi làm.
Tinh thần Tô Mân cũng không tệ, cô rửa mặt xong, ngồi trên giường xoa mặt mình, trên mặt cũng đã bớt sưng, dễ coi hơn nhiều.
Sở Du dặn dò cô: “Có chuyện gì thì gọi cho anh, nhớ số điện thoại của anh không?”
Tô Mân gật đầu, lấy tay chỉnh lại chiếc mũ trắng ở trên đầu.
Sở Du đưa tay sờ đầu cô, “Vết thương còn đau không em?”
“Có thể để lại sẹo khó coi không anh?”
“Đừng sợ, thẩm mỹ viện bây giờ có thể xóa sẹo mà.”
Vết thương của cô sẽ rất nhanh khỏi, tóc cũng sẽ mọc dài ra, khi tóc vẫn chưa dài lại như trước kia, nên mua cho cô một bộ tóc giả.
Phụ nữ đều thích làm đẹp, tuy rằng ngoài mặt cô không nói, nhưng cũng biết trên đầu mình có một vết sẹo dài, thật xấu xí, cho nên anh mới định mua một bộ tóc giả để che lại.
Trước kia cô luôn để tóc ngắn, uốn xoăn, thoạt nhìn con người vô cùng năng động. Chi bằng theo kiểu tóc hồi trước mua cho cô một bộ tóc giả thật đẹp đi.
Hôm nay là thứ hai, có cuộc họp thường lệ vào buổi sáng, người phụ trách sở luật sư sự vụ nói thêm chút chuyện công việc với mọi người, nên thời gian hơi trễ. Trợ lý Tiểu Đàm ở bên ngoài dùng mắt ra hiệu với anh, có khách hàng đang đợi anh.
Là một vị khách hàng họ Triệu đã hẹn trước từ hôm qua.
Cuộc họp hôm nay dài hơn mọi khi, theo thời gian đã hẹn, anh đến trễ mười lăm phút.
Vị khách họ Triệu kia liền ngồi đợi mười lăm phút trong phòng làm việc của anh.
Tan họp, Sở Du liền vội vàng chạy về văn phòng, mở cửa ra, anh nhận lỗi với khách hàng trước, “Xin lỗi anh, có chút chuyện xảy ra.”
Đối phương đến hai người, vừa thấy anh bước vào, liền lập tức đứng lên, người có vẻ là trợ lý giới thiệu với anh: “Xin chào luật sư Sở, vị này chính là tổng giám đốc Triệu của công ty chúng tôi.”
Sở Du gật đầu với vị họ Triệu, “Xin chào, tổng giám Triệu.”
Vừa nhìn thấy vị tổng giám họ Triệu này, trong lòng anh liền ngầm tán thưởng.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt sáng sủa, ánh nhìn quyết đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.