Quyển 2 - Chương 10: Ngần ngơ phiền muộn
Thủy tụ nhân gia
17/04/2014
Hai ngày sau.
Triệu Huyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa to, từng hạt mua to trút xuống mặt đất, biến đám xi măng và nhựa đường chưa trải thành đống bùn, mà màu sắc trên không trung lại khiến người ta sợ hãi, hệt như tấm màn xám xịt, như cái lồng phủ kín cả vũ trụ.
Tinh thần anh có chút không yên, ngồi trên sô pha trong phòng chăm sóc đặc biệt, tuy rằng trong tay là quyển tạp chí tài chính kinh tế, nhưng lại mất tập trung, hồi lâu cũng không lật trang nào.
Trang Bích Cầm phát hiện ra sự khác thường của con trai, bà tò mò hỏi, “Con đang suy nghĩ gì vậy? Không thấy con đến công ty, cũng không có xã giao gì khác, Mẫn Châu gọi điện rủ con cùng đi dạo phố, con lại không chịu đi, khi không chạy đến chỗ buồn tẻ ở cùng với bà già này, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Huyên thờ ơ đáp: “Không có gì, chỉ là con muốn ở lại với mẹ một lát.”
Trang Bích Cầm hừ một tiếng, “Nghe câu này của con, đúng là mẹ nuôi ra một đứa con trai hiếu thảo mà, nếu thật sự hiếu thảo, lúc trước khi đến Đại Lục học đại học, sao không thấy con thường xuyên gọi điện thoại về nhà? Không phải lần nào cũng là mẹ gọi cho con trước? Đến kỳ nghỉ cũng không về thăm mẹ và ba con?”
Ánh mắt Triệu Huyên thừ ra, bỗng nhiên nói một câu: “Mẹ, lúc xưa nếu con của Tiểu Mạn còn sống, hiện giờ chắc cũng được 4-5 tuổi rồi nhỉ?”
Trang Bích Cầm ngẩn ra, đây vốn là hai mẹ con đang nói chuyện tâm sự thật tốt, đột nhiên anh hỏi một câu không liên quan, khơi lại đến đề tài này, mà đề tài này lại là bế tắc của bà, là đề tài mà bà không muốn đề cập đến nhất.
Mặt bà tối sầm đi, nghiêm mặt xoay đầu sang một bên, không nói gì.
Triệu Huyên bỗng đứng dậy, anh đặt quyển tạp chí trong tay xuống, kéo cửa bước nhanh ra bên ngoài.
Đi đến tầng 6 chỗ Tô Mân, anh gấp gáp đến độ tim muốn nứt ra, hơi thở hổn hển không còn đều đặn nữa.
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại có ý nghĩ và tâm trạng như vậy, Tô Mân là vợ người ta, nhưng anh lại bức thiết muốn gặp cô, giống hệt như một đứa trẻ, dùng ánh mắt mong chờ và cần xin thứ mà mình mong muốn nhưng không có được, còn người lớn thì cố tình không để anh mua, không cho phép anh muốn thứ này, anh không có cách nào cũng chỉ có thể sử dụng chiêu khóc, dùng phương pháp cầu xin, nhưng người lớn vẫn thờ ơ, anh chỉ có thể uổng công ngắm nhìn, nhưng căn bản vẫn không chiếm được.
Anh chạy vội đến phòng bệnh của Tô Mân, phút chốc trong lòng anh trống trải, phòng bệnh trống trơn, cô đã xuất viện.
Anh lập tức chạy vội đến phòng trực y tá, lo lắng hỏi, “Cái kia, đặc biệt, Tô Mân trong phòng chăm sóc đặc biệt xuất viện lúc nào vậy?”
Y tá nói với anh: “Mới vừa xuất viện, còn chưa tới mười phút.”
Lòng Triệu Huyên nóng như lửa đốt, anh vốn định chạy vào trong thang máy, bỗng nhiên nghĩ nghĩ, anh sửa lại, chạy vội đến cuối hành lang, cách cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Nửa dưới cửa sổ ở hành lang bị niêm phong, có lẽ sợ có người nghĩ quẩn trong lòng sẽ nhảy lầu, cho nên nửa dưới đóng kín, nửa trên có thể mở ra, anh nhìn xuyên qua cửa kính xuống bên dưới, thật trùng hợp, anh nhìn thấy xe của Sở Du.
Bên ngoài trời mưa xối xả, từ trên cao trút xuống, biến cả không gian thành một khoảng mờ mịt.
Sở Du bật ô, anh để Tô Mân đứng đợi trước đại sảnh bệnh viện, anh cầm đồ đạc của Tô Mân nhét vào cốp sau, đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng cũng cất hết đồ của Tô Mân. Sau khi đóng cốp xe lại, anh lại bước nhanh về phía Tô Mân, trời mưa lạnh lẽo, gió thổi mang đến cảm giác buốt giá, anh khoát áo vest của mình lên người Tô Mân, sau đó bung ô ôm cô lên xe.
Triệu Huyên đứng trên lầu nhìn xuống, tay anh đặt trên tấm kính, không thể diễn tả là ngẩn ngơ hay phiền muộn, anh thấy Sở Du che hơn nửa chiếc ô trên đầu Tô Mân, ôm chặt cô, dường như sợ cô bị mưa làm ướt, một mạch cùng cô đi nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa để cô lên xe.
Xe chạy đi rồi, trong cơn mưa ảm đạm, ánh đèn nơi đuôi xe Sở Du lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Rốt cuộc Triệu Huyên cũng nhịn không được, anh tựa đầu trên tấm kính, thở dài thật dài.
Triệu Huyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa to, từng hạt mua to trút xuống mặt đất, biến đám xi măng và nhựa đường chưa trải thành đống bùn, mà màu sắc trên không trung lại khiến người ta sợ hãi, hệt như tấm màn xám xịt, như cái lồng phủ kín cả vũ trụ.
Tinh thần anh có chút không yên, ngồi trên sô pha trong phòng chăm sóc đặc biệt, tuy rằng trong tay là quyển tạp chí tài chính kinh tế, nhưng lại mất tập trung, hồi lâu cũng không lật trang nào.
Trang Bích Cầm phát hiện ra sự khác thường của con trai, bà tò mò hỏi, “Con đang suy nghĩ gì vậy? Không thấy con đến công ty, cũng không có xã giao gì khác, Mẫn Châu gọi điện rủ con cùng đi dạo phố, con lại không chịu đi, khi không chạy đến chỗ buồn tẻ ở cùng với bà già này, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Huyên thờ ơ đáp: “Không có gì, chỉ là con muốn ở lại với mẹ một lát.”
Trang Bích Cầm hừ một tiếng, “Nghe câu này của con, đúng là mẹ nuôi ra một đứa con trai hiếu thảo mà, nếu thật sự hiếu thảo, lúc trước khi đến Đại Lục học đại học, sao không thấy con thường xuyên gọi điện thoại về nhà? Không phải lần nào cũng là mẹ gọi cho con trước? Đến kỳ nghỉ cũng không về thăm mẹ và ba con?”
Ánh mắt Triệu Huyên thừ ra, bỗng nhiên nói một câu: “Mẹ, lúc xưa nếu con của Tiểu Mạn còn sống, hiện giờ chắc cũng được 4-5 tuổi rồi nhỉ?”
Trang Bích Cầm ngẩn ra, đây vốn là hai mẹ con đang nói chuyện tâm sự thật tốt, đột nhiên anh hỏi một câu không liên quan, khơi lại đến đề tài này, mà đề tài này lại là bế tắc của bà, là đề tài mà bà không muốn đề cập đến nhất.
Mặt bà tối sầm đi, nghiêm mặt xoay đầu sang một bên, không nói gì.
Triệu Huyên bỗng đứng dậy, anh đặt quyển tạp chí trong tay xuống, kéo cửa bước nhanh ra bên ngoài.
Đi đến tầng 6 chỗ Tô Mân, anh gấp gáp đến độ tim muốn nứt ra, hơi thở hổn hển không còn đều đặn nữa.
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại có ý nghĩ và tâm trạng như vậy, Tô Mân là vợ người ta, nhưng anh lại bức thiết muốn gặp cô, giống hệt như một đứa trẻ, dùng ánh mắt mong chờ và cần xin thứ mà mình mong muốn nhưng không có được, còn người lớn thì cố tình không để anh mua, không cho phép anh muốn thứ này, anh không có cách nào cũng chỉ có thể sử dụng chiêu khóc, dùng phương pháp cầu xin, nhưng người lớn vẫn thờ ơ, anh chỉ có thể uổng công ngắm nhìn, nhưng căn bản vẫn không chiếm được.
Anh chạy vội đến phòng bệnh của Tô Mân, phút chốc trong lòng anh trống trải, phòng bệnh trống trơn, cô đã xuất viện.
Anh lập tức chạy vội đến phòng trực y tá, lo lắng hỏi, “Cái kia, đặc biệt, Tô Mân trong phòng chăm sóc đặc biệt xuất viện lúc nào vậy?”
Y tá nói với anh: “Mới vừa xuất viện, còn chưa tới mười phút.”
Lòng Triệu Huyên nóng như lửa đốt, anh vốn định chạy vào trong thang máy, bỗng nhiên nghĩ nghĩ, anh sửa lại, chạy vội đến cuối hành lang, cách cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Nửa dưới cửa sổ ở hành lang bị niêm phong, có lẽ sợ có người nghĩ quẩn trong lòng sẽ nhảy lầu, cho nên nửa dưới đóng kín, nửa trên có thể mở ra, anh nhìn xuyên qua cửa kính xuống bên dưới, thật trùng hợp, anh nhìn thấy xe của Sở Du.
Bên ngoài trời mưa xối xả, từ trên cao trút xuống, biến cả không gian thành một khoảng mờ mịt.
Sở Du bật ô, anh để Tô Mân đứng đợi trước đại sảnh bệnh viện, anh cầm đồ đạc của Tô Mân nhét vào cốp sau, đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng cũng cất hết đồ của Tô Mân. Sau khi đóng cốp xe lại, anh lại bước nhanh về phía Tô Mân, trời mưa lạnh lẽo, gió thổi mang đến cảm giác buốt giá, anh khoát áo vest của mình lên người Tô Mân, sau đó bung ô ôm cô lên xe.
Triệu Huyên đứng trên lầu nhìn xuống, tay anh đặt trên tấm kính, không thể diễn tả là ngẩn ngơ hay phiền muộn, anh thấy Sở Du che hơn nửa chiếc ô trên đầu Tô Mân, ôm chặt cô, dường như sợ cô bị mưa làm ướt, một mạch cùng cô đi nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa để cô lên xe.
Xe chạy đi rồi, trong cơn mưa ảm đạm, ánh đèn nơi đuôi xe Sở Du lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Rốt cuộc Triệu Huyên cũng nhịn không được, anh tựa đầu trên tấm kính, thở dài thật dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.