Quyển 1 - Chương 18: Người đẹp hai mặt
Thủy tụ nhân gia
27/02/2014
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Sở Du đẩy cửa ra, chào Tô Mân như không có chuyện gì: “Tiểu Mân.” Tô Mân đang xem tivi, vừa nhìn thấy anh bước vào, vẻ mặt lập tức vui vẻ, vui vẻ hệt như đứa bé đến giờ tan học thấy phụ huynh đến đón vậy.
Anh cảm khái rất nhiều, không thể không an ủi chính mình, chỉ là mất trí nhớ thôi, không bị nhược trí tàn tật là vô cùng may mắn rồi. Ở tầng trệt có một bác gái bị bệnh, gọi con gái là mẹ, thấy cháu gái đang học trung học và ba nó ôm nhau thì cực kỳ tức giận mắng cháu gái là thứ tiểu tam dụ dỗ người khác. Tình trạng của Tô Mân tốt hơn người khác, đã là dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh vui vẻ ngồi xuống hỏi cô: “Trưa nay muốn ăn gì nào?”
Cô mỉm cười: “Thật ra vừa mới ăn sáng xong, em còn chưa đói.”
Anh cười, cô cũng cười.
“Không thì chúng ta tâm sự nhé?” Cô vừa mới phục hồi lại ngôn ngữ, hiện giờ nhất định rất muốn nói chuyện.
Tô Mân vui vẻ gật đầu, “Được được! Em cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.” Tuy rằng nói chuyện vẫn còn chậm rãi, nhưng trong lời nói của cô không giấu được vẻ tò mò.
“Em muốn hỏi gì?”
“Sở Du, chẳng hạn như trước kia em làm gì?”
Sở Du suy nghĩ, rồi anh đáp: “Em hả… trước kia em là nhà báo.”
Tô Mân ngạc nhiên, “Em viết thứ đó sao?”
Anh mỉm cười: “Không thể sao, văn phong còn rất sắc bén, có chút tiếng tăm, anh cũng lấy làm vinh hạnh vì em.”
Cô càng ngạc nhiên: “Em viết báo loại nào?”
Anh lại suy nghĩ tiếp: “… … đại loại như báo kinh tế.”
Tô Mân lại kinh ngạc: “Không phải em viết trên mấy diễn đàn tình yêu sao?”
Anh thấy hơi lạ: “Em thích xem sách tình yêu à?”
Tô Mân lại xấu hổ: “Tiểu thuyết tình yêu không tốt sao? Tất cả những an ủi không tìm được ở hiện thực đều có thể tìm thấy trong tiểu thuyết mà.”
Điều này thật sự làm anh bất ngờ, trước kia khi nhắc đến tiểu thuyết tình yêu, Tô Mân luôn luôn khinh thường, cô sẽ thẳng thừng nói: “Tiểu thuyết tình yêu, cái đó chẳng qua chỉ là đùi gà chiên, mới ăn sẽ rất ngon, ăn nhiều sẽ khiến cholesterol tăng cao, hoàn toàn chỉ có cái mẻ ngoài, toàn bộ lời trong đó đều vô nghĩa.”
Cho nên lúc trước, cô bình tĩnh trên vấn đề ly hôn, hoàn toàn không nghe lời anh, trực tiếp nói ly hôn rồi đi. Hiện giờ, cô lại nói vậy?
Tô Mân nhìn thấy anh ngây ngẩn nhìn mình, lại có chút mắc cỡ, lập tức cúi đầu.
Cô lại hỏi anh: “Anh là luật sư à?”
“Ừ.”
Cô mỉm cười: “Có thể nói cho em biết, làm luật sư có cảm giác thế nào không?”
Anh nhủ thầm, hay rồi, bệnh nghề nghiệp của nhà báo, muốn bắt đầu đặt câu hỏi theo hình thức thu thập tin tức đây mà.
Anh nhướn mày, “Sáu chữ tâm đắc, em đoán xem là gì?”
Tô Mân giương mi, lập tức hỏi anh: “Chịu ức hiếp rất vất vả?”
Anh gục gặt: “Thông minh thật.”
Tên bác sĩ nịnh bợ kia xem ra cũng không phải ăn nói vô căn cứ. Tuy rằng cô mất trí nhớ, nhưng vẫn là một người thông minh.
Không ngờ Tô Mân lại nói thêm một câu: “Người ta nói, luật sư chính là người xấu không cầm dao, đúng không?”
Anh nhất thời trở mặt nghiêm lại, chuyện này thì không cười nổi rồi: “Những lời em mới nói, dường như không có ý gì tốt nhỉ?” Anh cố ý hất mặt lên một chút.
Tô Mân mỉm cười ha ha. Gương mặt tuy rằng còn hơi sưng, nhưng cười như mặt trời rực rỡ.
Anh lắc đầu, hết cách đành gọt táo cho cô, Tô Mân ở bên cạnh tò mò nhìn anh hệt như đứa trẻ.
Anh bị cô nhìn đến phát ngượng, lạ thật, từ khi quen biết đến lúc thành vợ chồng, thời gian dài như vậy, làm tình trên giường cũng có 800 lần đổ lại, sao bây giờ bị cô nhìn đến đứng ngồi không yên thế này.
Anh đưa trái táo cho cô.
Tô Mân cầm lấy, lại ngại ngùng nói một câu: “Cám ơn anh, ông xã.”
Tiếng gọi “ông xã” này khiến anh cảm thấy rung động đến tâm can, như một luồng thanh mát thong thả từ lòng bàn chân hướng lên trên, thoáng đãng như đang lạc đường bỗng nhìn thấy đường chân trời, bao la trước mắt.
Tay chân anh hơi luống cuống, vội vàng khẽ nói: “Anh đi mua cơm, đợi anh, có chuyện gì thì nhấn chuông gọi y tá nhé!”
Tô Mân liên tục gật đầu, khi anh đang mặc áo khoát muốn ra cửa thì Tô Mân lại gọi anh: “Ông xã.”
Anh vừa kéo khóa vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Mân chớp chớp mắt, chỉa chỉa vào ngực anh, sau đó đặt một ngón tay vào trong miệng, có chút xấu hổ: “Ông xã à, cơ ngực của anh lớn thật đó, rất rắn chắc, nếu mặc áo ngực, chắc kích thước phải lớn lắm.”
Anh đầu tiên là ngẩn ngơ, không khỏi cúi đầu nhìn ngực mình, Tô Mân liền bật cười ha ha, lúc này anh mới hiểu hóa ra là cô đang cố tình trêu đùa anh.
Anh không khỏi bật cười, đúng là người lo buồn cách mấy cũng sẽ bị cô chọc cho cười.
Cô gái này, khi đóng cửa lại, anh không khỏi than thở, cô vẫn là cô đúng không? Vì sao một lần gặp tai nạn xe trở về, lại có thể mang đến cảm giác hoàn toàn không giống như lúc trước?
***
Sở Du đẩy cửa ra, chào Tô Mân như không có chuyện gì: “Tiểu Mân.” Tô Mân đang xem tivi, vừa nhìn thấy anh bước vào, vẻ mặt lập tức vui vẻ, vui vẻ hệt như đứa bé đến giờ tan học thấy phụ huynh đến đón vậy.
Anh cảm khái rất nhiều, không thể không an ủi chính mình, chỉ là mất trí nhớ thôi, không bị nhược trí tàn tật là vô cùng may mắn rồi. Ở tầng trệt có một bác gái bị bệnh, gọi con gái là mẹ, thấy cháu gái đang học trung học và ba nó ôm nhau thì cực kỳ tức giận mắng cháu gái là thứ tiểu tam dụ dỗ người khác. Tình trạng của Tô Mân tốt hơn người khác, đã là dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh vui vẻ ngồi xuống hỏi cô: “Trưa nay muốn ăn gì nào?”
Cô mỉm cười: “Thật ra vừa mới ăn sáng xong, em còn chưa đói.”
Anh cười, cô cũng cười.
“Không thì chúng ta tâm sự nhé?” Cô vừa mới phục hồi lại ngôn ngữ, hiện giờ nhất định rất muốn nói chuyện.
Tô Mân vui vẻ gật đầu, “Được được! Em cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.” Tuy rằng nói chuyện vẫn còn chậm rãi, nhưng trong lời nói của cô không giấu được vẻ tò mò.
“Em muốn hỏi gì?”
“Sở Du, chẳng hạn như trước kia em làm gì?”
Sở Du suy nghĩ, rồi anh đáp: “Em hả… trước kia em là nhà báo.”
Tô Mân ngạc nhiên, “Em viết thứ đó sao?”
Anh mỉm cười: “Không thể sao, văn phong còn rất sắc bén, có chút tiếng tăm, anh cũng lấy làm vinh hạnh vì em.”
Cô càng ngạc nhiên: “Em viết báo loại nào?”
Anh lại suy nghĩ tiếp: “… … đại loại như báo kinh tế.”
Tô Mân lại kinh ngạc: “Không phải em viết trên mấy diễn đàn tình yêu sao?”
Anh thấy hơi lạ: “Em thích xem sách tình yêu à?”
Tô Mân lại xấu hổ: “Tiểu thuyết tình yêu không tốt sao? Tất cả những an ủi không tìm được ở hiện thực đều có thể tìm thấy trong tiểu thuyết mà.”
Điều này thật sự làm anh bất ngờ, trước kia khi nhắc đến tiểu thuyết tình yêu, Tô Mân luôn luôn khinh thường, cô sẽ thẳng thừng nói: “Tiểu thuyết tình yêu, cái đó chẳng qua chỉ là đùi gà chiên, mới ăn sẽ rất ngon, ăn nhiều sẽ khiến cholesterol tăng cao, hoàn toàn chỉ có cái mẻ ngoài, toàn bộ lời trong đó đều vô nghĩa.”
Cho nên lúc trước, cô bình tĩnh trên vấn đề ly hôn, hoàn toàn không nghe lời anh, trực tiếp nói ly hôn rồi đi. Hiện giờ, cô lại nói vậy?
Tô Mân nhìn thấy anh ngây ngẩn nhìn mình, lại có chút mắc cỡ, lập tức cúi đầu.
Cô lại hỏi anh: “Anh là luật sư à?”
“Ừ.”
Cô mỉm cười: “Có thể nói cho em biết, làm luật sư có cảm giác thế nào không?”
Anh nhủ thầm, hay rồi, bệnh nghề nghiệp của nhà báo, muốn bắt đầu đặt câu hỏi theo hình thức thu thập tin tức đây mà.
Anh nhướn mày, “Sáu chữ tâm đắc, em đoán xem là gì?”
Tô Mân giương mi, lập tức hỏi anh: “Chịu ức hiếp rất vất vả?”
Anh gục gặt: “Thông minh thật.”
Tên bác sĩ nịnh bợ kia xem ra cũng không phải ăn nói vô căn cứ. Tuy rằng cô mất trí nhớ, nhưng vẫn là một người thông minh.
Không ngờ Tô Mân lại nói thêm một câu: “Người ta nói, luật sư chính là người xấu không cầm dao, đúng không?”
Anh nhất thời trở mặt nghiêm lại, chuyện này thì không cười nổi rồi: “Những lời em mới nói, dường như không có ý gì tốt nhỉ?” Anh cố ý hất mặt lên một chút.
Tô Mân mỉm cười ha ha. Gương mặt tuy rằng còn hơi sưng, nhưng cười như mặt trời rực rỡ.
Anh lắc đầu, hết cách đành gọt táo cho cô, Tô Mân ở bên cạnh tò mò nhìn anh hệt như đứa trẻ.
Anh bị cô nhìn đến phát ngượng, lạ thật, từ khi quen biết đến lúc thành vợ chồng, thời gian dài như vậy, làm tình trên giường cũng có 800 lần đổ lại, sao bây giờ bị cô nhìn đến đứng ngồi không yên thế này.
Anh đưa trái táo cho cô.
Tô Mân cầm lấy, lại ngại ngùng nói một câu: “Cám ơn anh, ông xã.”
Tiếng gọi “ông xã” này khiến anh cảm thấy rung động đến tâm can, như một luồng thanh mát thong thả từ lòng bàn chân hướng lên trên, thoáng đãng như đang lạc đường bỗng nhìn thấy đường chân trời, bao la trước mắt.
Tay chân anh hơi luống cuống, vội vàng khẽ nói: “Anh đi mua cơm, đợi anh, có chuyện gì thì nhấn chuông gọi y tá nhé!”
Tô Mân liên tục gật đầu, khi anh đang mặc áo khoát muốn ra cửa thì Tô Mân lại gọi anh: “Ông xã.”
Anh vừa kéo khóa vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Mân chớp chớp mắt, chỉa chỉa vào ngực anh, sau đó đặt một ngón tay vào trong miệng, có chút xấu hổ: “Ông xã à, cơ ngực của anh lớn thật đó, rất rắn chắc, nếu mặc áo ngực, chắc kích thước phải lớn lắm.”
Anh đầu tiên là ngẩn ngơ, không khỏi cúi đầu nhìn ngực mình, Tô Mân liền bật cười ha ha, lúc này anh mới hiểu hóa ra là cô đang cố tình trêu đùa anh.
Anh không khỏi bật cười, đúng là người lo buồn cách mấy cũng sẽ bị cô chọc cho cười.
Cô gái này, khi đóng cửa lại, anh không khỏi than thở, cô vẫn là cô đúng không? Vì sao một lần gặp tai nạn xe trở về, lại có thể mang đến cảm giác hoàn toàn không giống như lúc trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.