Quyển 2 - Chương 17: Nụ hôn bất chợt
Thủy tụ nhân gia
05/05/2014
Sở Du quay đầu lại, vừa quay qua, anh có hơi bất ngờ, người gọi anh lại có thể là anh trai của Từ Mỹ Quân, Từ Hồng Quân.
Anh rất bất ngờ, sao lại gặp phải hắn? Anh liền chau mày, tên khốn Từ Hồng Quân này cư nhiên dùng sơn đỏ viết chữ lớn ở hành lang nhà ba mẹ anh, mắng thẳng anh là loại mặt người dạ thú, bội tình bạc nghĩa. Anh nể mặt Từ Mỹ Quân nên không muốn tính toán với hắn, hiện giờ nhìn thấy Từ Hồng Quân, anh lại từ từ phát hỏa.
Mặt Từ Hồng Quân đỏ au, trong mắt tràn đầy tơ máu, chắc đã uống không ít rượu. Bước chân hắn loạng choạng, còn đi nhanh đến chỗ Sở Du, đặt tay lên vai anh.
Sở Du khó chịu nhưng nhẫn nhịn, hỏi hắn: “Chuyện gì đây?”
Từ Hồng Quân mượn rượu, mắng chửi Sở Du: “Thằng họ Sở kia, trước nhìn con người mày cũng đứng đắn, không thể tưởng tượng lại là hạng mặt người dạ thú, em gái tao theo mày chưa từng làm lỗi gì, mày lại xem nó như giẻ rách, lau xong rồi ném. Mày là… thằng súc sinh!”
Khi hắn nói xong mấy chữ cuối, bỗng nhiên vung tay lên, đánh tới.
Sở Du bất ngờ chưa kịp phòng bị, cú đấm này mạnh mẽ đánh trúng mặt anh, vào ngay khóe miệng anh, anh lui lại mấy bước, đưa tay sờ miệng, có máu.
Tô Mân hoảng hốt, mắt thấy Sở Du bị đánh, cô lập tức nhào vào bên cạnh Sở Du theo bản năng, muốn đẩy tên đàn ông đang đánh Sở Du.
Từ Hồng Quân lại thấy Tô Mân, bỗng càng giận dữ hơn, hắn lại giơ tay, bấu vào đầu vai Tô Mân, giật mạnh cô về phía sau. Tô Mân dù sao cũng là phụ nữ, bị hắn tóm lấy liền như khối bột mì bị tóm ra ngoài, té xuống đất.
Từ Hồng Quân lại chỉ vào Tô Mân mà mắng: “Đồ đê tiện!”
Sở Du nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy, hiện tại anh thật sự nổi giận, đàn ông có thể thô bạo, có thể không nói lý lẽ, có thể say lên rồi chơi xấu, cái gì cũng có thể bỏ qua nhưng động tay động chân với phụ nữ thì không thể dễ dàng tha thứ.
Anh bình tĩnh đẩy Tô Mân vào trong xe, muốn cô tránh khỏi tên khốn kiếp này, nhưng anh vừa mới mở cửa xe, còn chưa kịp đẩy Tô Mân vào trong, Từ Hồng Quân lại xông đến, từ phía sau giật lấy tóc của Tô Mân, thoáng chốc đã túm rớt bộ tóc giả của cô xuống.
Tô Mân chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, cô theo bản năng sờ lên đỉnh đầu, mấy ngày nay tóc cô lõm chỏm, mớ tóc ngắn vừa mới nhú lên miễn cưỡng che được đỉnh đầu, giống đầu đinh của đàn ông, cô rất không thích kiểu tóc như vậy, cho nên chỉ có thể dựa vào bộ tóc giả để duy trì một chút tự tin, hiện giờ Từ Hồng Quân lại nắm một cách thô bạo như vậy, tóc giả rớt xuống đất, cô nhất thời sợ hãi.
Lần này, Sở Du thật sự không nhịn được nữa, anh lạnh lùng nghiêm mặt hét lên với Từ Hồng Quân: “Anh điên thật hay điên giả vậy?”
Anh bình tĩnh kéo cửa xe, nhét Tô Mân vào trong xe trước, sau khi đóng cửa, anh cởi áo khoác ném vào trong xe, sau đó bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Hiện giờ, mặc kệ Từ Hồng Quân có phải mượn rượu giả điên hay không, vì chút tôn nghiêm của cánh đàn ông, anh nhất định phải trừng trị tên Từ Hồng Quân này, cho dù hiện giờ anh và Tô Mân không còn là vợ chồng, chỉ là người dưng đã ly hôn, nhưng là một người đàn ông, anh không thể trơ mắt nhìn thằng đàn ông khác bắt nạt vợ trước của mình ở trước mặt mình được.
Anh lạnh lùng nói với Từ Hồng Quân: “Từ Hồng Quân, rõ ràng là tôi đã nói một lần với anh rồi, Mỹ Quân không có thai, chúng tôi đã chia tay êm thấm. Nếu anh còn muốn dây dưa, còn muốn đánh nhau, được, tôi hầu!”
Từ Hồng Quân mắng: “Được, đại luật sư Sở nổi tiếng cũng dám đánh người? Nào đến đây!” Còn chưa dứt lời, hắn lại nhân lúc Sở Du chưa chuẩn bị, đấm vào bụng của Sở Du, sau đó hai tay ôm lấy eo Sở Du, bản thân thì đè chặt lên cửa xe, miệng vẫn mắng chửi: “Mày đánh đi, đánh đi, để tao cho tất cả mọi người nhìn thấy, đường đường một đại luật sư như mày cũng dám đánh người ở ngoài đường.”
Hai người đàn ông nhất thời dây dưa thành một đống, lại đúng lúc dính chặt trên cửa xe, Tô Mân gấp đến nỗi ở trong xe cứ liều mạng đẩy cửa, nhưng đẩy thế nào cũng không ra. Mắt thấy Sở Du bị Từ Hồng Quân ôm đến không thể nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, cô lập tức quay kính xe xuống, thò đầu ra ngoài xem xét, Từ Hồng Quân đang huých vào bụng Sở Du khiến anh không thể động đậy, Tô Mân nhô hẳn đầu ra, không thèm nghĩ ngợi, hai tay dùng sức nhéo lỗ tai của Từ Hồng Quân, nhéo không chịu buông, ước gì có thể nhéo rớt luôn hai lỗ tai của hắn.
Từ Hồng Quân đau đến la lên, hắn ngẩng đầu, đưa tay lên trên bóp cổ Tô Mân, vừa buông lỏng chút, Sở Du được dịp, anh xoay người nắm vai của Từ Hồng Quân, dùng sức kéo hắn ra sau.
Hai người đàn ông đánh nhau ở bên cạnh xe, Tô Mân rốt cuộc cũng đẩy được cửa xe bước xuống, trong tay không có thứ gì, không thể giúp Sở Du, cô chỉ có thể dùng hai tay không, liều mạng đấm túi bụi vào người Từ Hồng Quân.
Bên kia có đám người nhao nhao từ trong nhà hàng đi ra, là bạn của Từ Hồng Quân, họ vừa nghe thấy tiếng động bên này liền hết hồn, có phải do uống nhiều quá hay không, họ lập tức chạy đến kéo Từ Hồng Quân ra. Hắn vẫn còn giương nanh múa vuốt hệt như con cua, kêu gào muốn đánh tiếp với Sở Du, cuối cùng chống không lại đám bạn vừa túm vừa lôi, bị kéo đi mất.
Sở Du đứng một bên thở dốc, anh sờ khóe miệng, cú đấm vừa rồi của Từ Hồng Quân không nhẹ, nửa bên mặt của anh đều bị tên khốn đó đánh đến tê rần.
Tô Mân gấp gáp hỏi anh: “Anh có sao không?”
Anh an ủi cô: “Không sao đâu em.”
Sau khi lên xe, anh cảm thấy trên chỗ ngồi có thứ gì đó cân cấn, lấy lên mới thấy là bộ tóc giả, anh đưa nó cho Tô Mân, cô cầm lấy, không nói gì, chỉ nắm bộ tóc ở trong tay, nắm thật chặt.
Cô thấp giọng hỏi anh: “Người đó là anh trai của bạn gái anh à?”
Sở Du không đáp, tay anh đặt trên vô lăng, chỉ nghiêm mặt lái xe, xe cứ chạy, bỗng nhiên anh đánh thật mạnh vào vô lăng.
Tô Mân không dám nhiều lời, bầu không khí trong xe khá nặng nề, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, đèn đường bên ngoài dần lui về phía sau, ánh đèn chiếu vào, ánh lên người hai người.
Sở Du cau mày, suy nghĩ gì đó, nhấn CD, muốn bật chút nhạc để điều tiết bầu không khí.
Bài thứ nhất, Nước vong tình, anh cảm thấy quá đau thương, vì thế lại nhấn bài tiếp theo, ứng với lần nhấn này, lại vang lên một bài tình ca bi lụy.
Sơ Du dở khóc dở cười, anh cắn môi, nhịn không cười bỗng cười khổ, rồi bật cười.
Tô Mân đưa tay nhấn CD lần nữa, lúc này có hơi khéo, bài hát vang lên là Trung Hoa Thoại của SHE, ca từ nhẹ nhàng, “Cái ghế đẩu rộng lớn, cái ghế dài thật là dài; cái ghế đẩu muốn ràng buộc cái ghế dài…”
Giọng nữ nhẹ nhàng sôi nổi trong xe, Sở Du mở kính xe, gió đêm trong lành nhưng hơi lạnh thổi vào, trong xe có mùi nước hoa nhàn nhạt, hơi thở đàn ông trên người anh đều bị gió thổi đến có chút nhạt đi.
Hai người cũng không nói gì, mặc cho giọng hát sôi nổi của SHE vang lên trong xe.
Họ chạy xe trên đường cạnh biển, Tô Mân cảm thấy lạ sao anh lại chọn con đường này, bởi vì đi như vậy là đang đi đường vòng, cô cẩn thận nghiêng mắt nhìn Sở Du, Sở Du quay kính xe bên anh xuống, tay trái gác lên cửa xe, tay phải vững vàng nắm vô lăng, biểu hiện trên mặt cũng bình tĩnh lại, làm như vô cùng hưởng thụ. Đột nhiên, anh quay vô lăng, xe liền vọt đến hướng bờ biển trắng xóa.
Tô Mân kinh hãi, không đợi cô kịp phản ứng, bỗng nhiên Sở Du đạp phanh thật mạnh, sau đó quay sang, xoay đầu cô qua, nhắm thẳng môi cô mà hôn.
Anh rất bất ngờ, sao lại gặp phải hắn? Anh liền chau mày, tên khốn Từ Hồng Quân này cư nhiên dùng sơn đỏ viết chữ lớn ở hành lang nhà ba mẹ anh, mắng thẳng anh là loại mặt người dạ thú, bội tình bạc nghĩa. Anh nể mặt Từ Mỹ Quân nên không muốn tính toán với hắn, hiện giờ nhìn thấy Từ Hồng Quân, anh lại từ từ phát hỏa.
Mặt Từ Hồng Quân đỏ au, trong mắt tràn đầy tơ máu, chắc đã uống không ít rượu. Bước chân hắn loạng choạng, còn đi nhanh đến chỗ Sở Du, đặt tay lên vai anh.
Sở Du khó chịu nhưng nhẫn nhịn, hỏi hắn: “Chuyện gì đây?”
Từ Hồng Quân mượn rượu, mắng chửi Sở Du: “Thằng họ Sở kia, trước nhìn con người mày cũng đứng đắn, không thể tưởng tượng lại là hạng mặt người dạ thú, em gái tao theo mày chưa từng làm lỗi gì, mày lại xem nó như giẻ rách, lau xong rồi ném. Mày là… thằng súc sinh!”
Khi hắn nói xong mấy chữ cuối, bỗng nhiên vung tay lên, đánh tới.
Sở Du bất ngờ chưa kịp phòng bị, cú đấm này mạnh mẽ đánh trúng mặt anh, vào ngay khóe miệng anh, anh lui lại mấy bước, đưa tay sờ miệng, có máu.
Tô Mân hoảng hốt, mắt thấy Sở Du bị đánh, cô lập tức nhào vào bên cạnh Sở Du theo bản năng, muốn đẩy tên đàn ông đang đánh Sở Du.
Từ Hồng Quân lại thấy Tô Mân, bỗng càng giận dữ hơn, hắn lại giơ tay, bấu vào đầu vai Tô Mân, giật mạnh cô về phía sau. Tô Mân dù sao cũng là phụ nữ, bị hắn tóm lấy liền như khối bột mì bị tóm ra ngoài, té xuống đất.
Từ Hồng Quân lại chỉ vào Tô Mân mà mắng: “Đồ đê tiện!”
Sở Du nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy, hiện tại anh thật sự nổi giận, đàn ông có thể thô bạo, có thể không nói lý lẽ, có thể say lên rồi chơi xấu, cái gì cũng có thể bỏ qua nhưng động tay động chân với phụ nữ thì không thể dễ dàng tha thứ.
Anh bình tĩnh đẩy Tô Mân vào trong xe, muốn cô tránh khỏi tên khốn kiếp này, nhưng anh vừa mới mở cửa xe, còn chưa kịp đẩy Tô Mân vào trong, Từ Hồng Quân lại xông đến, từ phía sau giật lấy tóc của Tô Mân, thoáng chốc đã túm rớt bộ tóc giả của cô xuống.
Tô Mân chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, cô theo bản năng sờ lên đỉnh đầu, mấy ngày nay tóc cô lõm chỏm, mớ tóc ngắn vừa mới nhú lên miễn cưỡng che được đỉnh đầu, giống đầu đinh của đàn ông, cô rất không thích kiểu tóc như vậy, cho nên chỉ có thể dựa vào bộ tóc giả để duy trì một chút tự tin, hiện giờ Từ Hồng Quân lại nắm một cách thô bạo như vậy, tóc giả rớt xuống đất, cô nhất thời sợ hãi.
Lần này, Sở Du thật sự không nhịn được nữa, anh lạnh lùng nghiêm mặt hét lên với Từ Hồng Quân: “Anh điên thật hay điên giả vậy?”
Anh bình tĩnh kéo cửa xe, nhét Tô Mân vào trong xe trước, sau khi đóng cửa, anh cởi áo khoác ném vào trong xe, sau đó bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Hiện giờ, mặc kệ Từ Hồng Quân có phải mượn rượu giả điên hay không, vì chút tôn nghiêm của cánh đàn ông, anh nhất định phải trừng trị tên Từ Hồng Quân này, cho dù hiện giờ anh và Tô Mân không còn là vợ chồng, chỉ là người dưng đã ly hôn, nhưng là một người đàn ông, anh không thể trơ mắt nhìn thằng đàn ông khác bắt nạt vợ trước của mình ở trước mặt mình được.
Anh lạnh lùng nói với Từ Hồng Quân: “Từ Hồng Quân, rõ ràng là tôi đã nói một lần với anh rồi, Mỹ Quân không có thai, chúng tôi đã chia tay êm thấm. Nếu anh còn muốn dây dưa, còn muốn đánh nhau, được, tôi hầu!”
Từ Hồng Quân mắng: “Được, đại luật sư Sở nổi tiếng cũng dám đánh người? Nào đến đây!” Còn chưa dứt lời, hắn lại nhân lúc Sở Du chưa chuẩn bị, đấm vào bụng của Sở Du, sau đó hai tay ôm lấy eo Sở Du, bản thân thì đè chặt lên cửa xe, miệng vẫn mắng chửi: “Mày đánh đi, đánh đi, để tao cho tất cả mọi người nhìn thấy, đường đường một đại luật sư như mày cũng dám đánh người ở ngoài đường.”
Hai người đàn ông nhất thời dây dưa thành một đống, lại đúng lúc dính chặt trên cửa xe, Tô Mân gấp đến nỗi ở trong xe cứ liều mạng đẩy cửa, nhưng đẩy thế nào cũng không ra. Mắt thấy Sở Du bị Từ Hồng Quân ôm đến không thể nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, cô lập tức quay kính xe xuống, thò đầu ra ngoài xem xét, Từ Hồng Quân đang huých vào bụng Sở Du khiến anh không thể động đậy, Tô Mân nhô hẳn đầu ra, không thèm nghĩ ngợi, hai tay dùng sức nhéo lỗ tai của Từ Hồng Quân, nhéo không chịu buông, ước gì có thể nhéo rớt luôn hai lỗ tai của hắn.
Từ Hồng Quân đau đến la lên, hắn ngẩng đầu, đưa tay lên trên bóp cổ Tô Mân, vừa buông lỏng chút, Sở Du được dịp, anh xoay người nắm vai của Từ Hồng Quân, dùng sức kéo hắn ra sau.
Hai người đàn ông đánh nhau ở bên cạnh xe, Tô Mân rốt cuộc cũng đẩy được cửa xe bước xuống, trong tay không có thứ gì, không thể giúp Sở Du, cô chỉ có thể dùng hai tay không, liều mạng đấm túi bụi vào người Từ Hồng Quân.
Bên kia có đám người nhao nhao từ trong nhà hàng đi ra, là bạn của Từ Hồng Quân, họ vừa nghe thấy tiếng động bên này liền hết hồn, có phải do uống nhiều quá hay không, họ lập tức chạy đến kéo Từ Hồng Quân ra. Hắn vẫn còn giương nanh múa vuốt hệt như con cua, kêu gào muốn đánh tiếp với Sở Du, cuối cùng chống không lại đám bạn vừa túm vừa lôi, bị kéo đi mất.
Sở Du đứng một bên thở dốc, anh sờ khóe miệng, cú đấm vừa rồi của Từ Hồng Quân không nhẹ, nửa bên mặt của anh đều bị tên khốn đó đánh đến tê rần.
Tô Mân gấp gáp hỏi anh: “Anh có sao không?”
Anh an ủi cô: “Không sao đâu em.”
Sau khi lên xe, anh cảm thấy trên chỗ ngồi có thứ gì đó cân cấn, lấy lên mới thấy là bộ tóc giả, anh đưa nó cho Tô Mân, cô cầm lấy, không nói gì, chỉ nắm bộ tóc ở trong tay, nắm thật chặt.
Cô thấp giọng hỏi anh: “Người đó là anh trai của bạn gái anh à?”
Sở Du không đáp, tay anh đặt trên vô lăng, chỉ nghiêm mặt lái xe, xe cứ chạy, bỗng nhiên anh đánh thật mạnh vào vô lăng.
Tô Mân không dám nhiều lời, bầu không khí trong xe khá nặng nề, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, đèn đường bên ngoài dần lui về phía sau, ánh đèn chiếu vào, ánh lên người hai người.
Sở Du cau mày, suy nghĩ gì đó, nhấn CD, muốn bật chút nhạc để điều tiết bầu không khí.
Bài thứ nhất, Nước vong tình, anh cảm thấy quá đau thương, vì thế lại nhấn bài tiếp theo, ứng với lần nhấn này, lại vang lên một bài tình ca bi lụy.
Sơ Du dở khóc dở cười, anh cắn môi, nhịn không cười bỗng cười khổ, rồi bật cười.
Tô Mân đưa tay nhấn CD lần nữa, lúc này có hơi khéo, bài hát vang lên là Trung Hoa Thoại của SHE, ca từ nhẹ nhàng, “Cái ghế đẩu rộng lớn, cái ghế dài thật là dài; cái ghế đẩu muốn ràng buộc cái ghế dài…”
Giọng nữ nhẹ nhàng sôi nổi trong xe, Sở Du mở kính xe, gió đêm trong lành nhưng hơi lạnh thổi vào, trong xe có mùi nước hoa nhàn nhạt, hơi thở đàn ông trên người anh đều bị gió thổi đến có chút nhạt đi.
Hai người cũng không nói gì, mặc cho giọng hát sôi nổi của SHE vang lên trong xe.
Họ chạy xe trên đường cạnh biển, Tô Mân cảm thấy lạ sao anh lại chọn con đường này, bởi vì đi như vậy là đang đi đường vòng, cô cẩn thận nghiêng mắt nhìn Sở Du, Sở Du quay kính xe bên anh xuống, tay trái gác lên cửa xe, tay phải vững vàng nắm vô lăng, biểu hiện trên mặt cũng bình tĩnh lại, làm như vô cùng hưởng thụ. Đột nhiên, anh quay vô lăng, xe liền vọt đến hướng bờ biển trắng xóa.
Tô Mân kinh hãi, không đợi cô kịp phản ứng, bỗng nhiên Sở Du đạp phanh thật mạnh, sau đó quay sang, xoay đầu cô qua, nhắm thẳng môi cô mà hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.