Quyển 2 - Chương 15: Tâm tình như tiệc
Thủy tụ nhân gia
26/04/2014
Tô Mân hơi tò mò, từ sau
lưng của Sở Du nhìn Triệu Huyên. Sau khi nằm viện, cô ít tiếp xúc với
người lạ, đặc biệt là người khác phái không quen, bây giờ vừa nhìn thấy
anh chàng cao to tuấn tú này, cô liền đỏ mặt, giống đứa trẻ hướng nội
không dám gặp người lạ, chỉ thấp giọng chào anh, “Chào tổng giám đốc
Triệu.” Lập tức lại nép sau lưng Sở Du.
Triệu Huyên chỉ cười nhạt, anh nhìn về phía Sở Du, tiếp đón: “Luật sư Sở, nào, chúng ta lên trên thôi. Hôm nay do tôi đặt chỗ, không biết có hợp ý của anh chị không, nghe nói nhà hàng này có nhiều món Hoài Dương nấu rất ngon, đặc biệt là món cá trắm cỏ chưng, hương vị chính tông, vị mềm, chi bằng hôm nay chúng ta nếm thử món ăn của họ thế nào?”
Bữa ăn hôm nay, ngoại trừ Triệu Huyên, còn có Lý Minh Viễn, trợ lý của Triệu Huyên. Lý Minh Viễn đang nghiên cứu với phục vụ xem nên uống rượu gì, lên thức uống gì, đặt món gì. Vừa nhìn thấy Sở Du và Tô Mân, Lý Minh Viễn liền ân cần chào đón, đưa họ vào chỗ ngồi, luôn miệng nói: “Luật sư Sở làm việc cho Hiệp Thành chúng tôi, lại đi ra tỉnh ngoài thu thập bằng chứng, tổng giám Triệu của chúng tôi luôn miệng nhắc đến, khó gặp một luật sư vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm như anh, cho nên luôn muốn mời anh ăn cơm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội. Nào, luật sư Sở, anh uống rượu gì?”
Sở Du từ chối: “Tôi không thể uống rượu, lát nữa còn phải lái xe mà.”
Lý Minh Viễn khuyên anh không sao cả: “Không có vấn đề gì, chúng tôi có tài xế, để xe lại bãi đỗ xe của nhà hàng, cam đoan không sao đâu, tài xế của chúng tôi sẽ đưa anh về nhà an toàn. Nếu anh lo ngày mai đi làm muộn, tài xế của chúng tôi cũng sẽ đến đón anh sớm.”
Sở Du vẫn kiên quyết, “Không được, tôi thật sự không thể uống rượu.”
Triệu Huyên ngồi bên kia, ly rượu đặt trước mặt anh, trên mặt anh mang theo nụ cười yếu ớt, tay trái chống nhẹ cằm, tay phải còn lại đang nghịch ly rượu trước mặt, làm như có chút đăm chiêu, trong lúc vô tình, anh hơi nghiêng đầu, mang theo ánh mắt thâm sâu khó dò nhìn Tô Mân.
Tô Mân ngồi bên cạnh Sở Du, tay chân cô hơi luống cuống, từ lúc bệnh đến khi xuất viện, cô chỉ ra ngoài ăn cơm cùng với Sở Du có một lần, nhà hàng xa hoa giống thế này cô chưa đến bao giờ, cho nên lúc ngồi xuống ghế, có hơi mất tự nhiên, thấp thỏm. Mà cách phục vụ của nhà hàng này gần như là “phục vụ tận răng”, cô phục vụ giúp cô mở khăn ăn, lại cung kinh ngồi xổm xuống trải lên đầu gối cho cô, cô rụt lại, mặt đỏ bừng, không biết làm sao đành phải cúi đầu lí nhí nói: “Cám ơn.”
Triệu Huyên cụp mắt, dùng ngón tay miết nhẹ mép ly.
Phục vụ lại khom người hỏi Tô Mân: “Xin hỏi quý khách uống gì?”
Sở Du hỏi Tô Mân: “Em muốn uống gì?”
Tô Mân không biết uống gì, cô đành phải mỉm cười với Sở Du.
Sở Du vừa định mở miệng, Triệu Huyên lại cướp lời nói với phục vụ: “Lấy nước ép đu đủ và thơm cho chị ấy, ép hai thứ chung với nhau nhé.”
Anh nhìn Tô Mân, thân thiết hỏi: “Có được không?”
Tô Mân mù mờ gật đầu, lại cúi đầu.
Dưới khăn trải bàn, Sở Du nắm lấy tay cô.
Tay Tô Mân được Sở Du nắm lấy, cả bàn tay như được bao bọc trong tay anh, cô nhất thời cảm thấy từng đợt ấm áp, đầu ngón tay cũng không còn lạnh nữa, yên lòng.
Bữa cơm này, tuy rằng nhân vật chính là Sở Du và Triệu Huyên, nhưng hầu như biểu diễn trên sân khấu đều là Lý Minh Viễn, cho nên Lý Minh Viễn ở giữa chu toàn hai bên như nhà ngoại giao, mỗi lần tẻ nhạt, anh liền lập tức dùng mấy lời xã giao thao thao bất tuyệt tung hứng qua lại.
Sở Du chỉ lịch sự trả lời Triệu Huyên và Lý Minh Viễn, về chuyện kiện tụng, anh nói theo cách nhìn nhận và phương pháp ứng đối của riêng anh. Lạ ở chỗ, Triệu Huyên vô cùng ít nói, anh chỉ nghe, suốt bữa ăn, hình như anh chỉ nói mấy câu đại loại như: Được lắm, không tệ, anh nếm thử đi, à, món này ngon lắm chị Sở, rất thích hợp cho phái nữ.
Anh uống rượu, nhìn nhãn rượu là rượu vang, Sở Du lại không uống, anh ấy có nguyên tắc của chính mình, không uống thì quyết không uống, bất luận Lý Minh Viễn dùng cách gì thì anh vẫn không uống, vì thế Triệu Huyên mỉm cười, “Đại Lục có câu, ăn tiệc ăn tiệc, xin mời vào bàn, rượu phẩm nhân phẩm, không uống thứ phẩm. Nhưng luật sư Sở thật sự rất kiên định, nói không uống liền không uống, quên đi, chúng ta hãy tôn trọng luật sư Sở.”
Sở Du mỉm cười, khó có được một người như anh Triệu đây khác với những người khác, không tục tằng ép anh uống rượu.
Tô Mân chỉ im lặng lắng nghe Sở Du nói chuyện, cô hơi cúi đầu, không nói nhiều lời, cô chăm chú lắng nghe mỗi một câu nói của Sở Du, cô thích nghe anh nói, giọng anh ôn hòa điềm đạm, nói về vụ kiện lại rành mạch, tuy rằng cô nghe không hiểu, nhưng cô vẫn thích nghe.
Nhân viên phục vụ tươi cười bưng vào một món ăn, là rau trộn (salad), kết quả vừa dọn ra, mọi người cười ồ lên.
Triệu Huyên chỉ cười nhạt, anh nhìn về phía Sở Du, tiếp đón: “Luật sư Sở, nào, chúng ta lên trên thôi. Hôm nay do tôi đặt chỗ, không biết có hợp ý của anh chị không, nghe nói nhà hàng này có nhiều món Hoài Dương nấu rất ngon, đặc biệt là món cá trắm cỏ chưng, hương vị chính tông, vị mềm, chi bằng hôm nay chúng ta nếm thử món ăn của họ thế nào?”
Bữa ăn hôm nay, ngoại trừ Triệu Huyên, còn có Lý Minh Viễn, trợ lý của Triệu Huyên. Lý Minh Viễn đang nghiên cứu với phục vụ xem nên uống rượu gì, lên thức uống gì, đặt món gì. Vừa nhìn thấy Sở Du và Tô Mân, Lý Minh Viễn liền ân cần chào đón, đưa họ vào chỗ ngồi, luôn miệng nói: “Luật sư Sở làm việc cho Hiệp Thành chúng tôi, lại đi ra tỉnh ngoài thu thập bằng chứng, tổng giám Triệu của chúng tôi luôn miệng nhắc đến, khó gặp một luật sư vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm như anh, cho nên luôn muốn mời anh ăn cơm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội. Nào, luật sư Sở, anh uống rượu gì?”
Sở Du từ chối: “Tôi không thể uống rượu, lát nữa còn phải lái xe mà.”
Lý Minh Viễn khuyên anh không sao cả: “Không có vấn đề gì, chúng tôi có tài xế, để xe lại bãi đỗ xe của nhà hàng, cam đoan không sao đâu, tài xế của chúng tôi sẽ đưa anh về nhà an toàn. Nếu anh lo ngày mai đi làm muộn, tài xế của chúng tôi cũng sẽ đến đón anh sớm.”
Sở Du vẫn kiên quyết, “Không được, tôi thật sự không thể uống rượu.”
Triệu Huyên ngồi bên kia, ly rượu đặt trước mặt anh, trên mặt anh mang theo nụ cười yếu ớt, tay trái chống nhẹ cằm, tay phải còn lại đang nghịch ly rượu trước mặt, làm như có chút đăm chiêu, trong lúc vô tình, anh hơi nghiêng đầu, mang theo ánh mắt thâm sâu khó dò nhìn Tô Mân.
Tô Mân ngồi bên cạnh Sở Du, tay chân cô hơi luống cuống, từ lúc bệnh đến khi xuất viện, cô chỉ ra ngoài ăn cơm cùng với Sở Du có một lần, nhà hàng xa hoa giống thế này cô chưa đến bao giờ, cho nên lúc ngồi xuống ghế, có hơi mất tự nhiên, thấp thỏm. Mà cách phục vụ của nhà hàng này gần như là “phục vụ tận răng”, cô phục vụ giúp cô mở khăn ăn, lại cung kinh ngồi xổm xuống trải lên đầu gối cho cô, cô rụt lại, mặt đỏ bừng, không biết làm sao đành phải cúi đầu lí nhí nói: “Cám ơn.”
Triệu Huyên cụp mắt, dùng ngón tay miết nhẹ mép ly.
Phục vụ lại khom người hỏi Tô Mân: “Xin hỏi quý khách uống gì?”
Sở Du hỏi Tô Mân: “Em muốn uống gì?”
Tô Mân không biết uống gì, cô đành phải mỉm cười với Sở Du.
Sở Du vừa định mở miệng, Triệu Huyên lại cướp lời nói với phục vụ: “Lấy nước ép đu đủ và thơm cho chị ấy, ép hai thứ chung với nhau nhé.”
Anh nhìn Tô Mân, thân thiết hỏi: “Có được không?”
Tô Mân mù mờ gật đầu, lại cúi đầu.
Dưới khăn trải bàn, Sở Du nắm lấy tay cô.
Tay Tô Mân được Sở Du nắm lấy, cả bàn tay như được bao bọc trong tay anh, cô nhất thời cảm thấy từng đợt ấm áp, đầu ngón tay cũng không còn lạnh nữa, yên lòng.
Bữa cơm này, tuy rằng nhân vật chính là Sở Du và Triệu Huyên, nhưng hầu như biểu diễn trên sân khấu đều là Lý Minh Viễn, cho nên Lý Minh Viễn ở giữa chu toàn hai bên như nhà ngoại giao, mỗi lần tẻ nhạt, anh liền lập tức dùng mấy lời xã giao thao thao bất tuyệt tung hứng qua lại.
Sở Du chỉ lịch sự trả lời Triệu Huyên và Lý Minh Viễn, về chuyện kiện tụng, anh nói theo cách nhìn nhận và phương pháp ứng đối của riêng anh. Lạ ở chỗ, Triệu Huyên vô cùng ít nói, anh chỉ nghe, suốt bữa ăn, hình như anh chỉ nói mấy câu đại loại như: Được lắm, không tệ, anh nếm thử đi, à, món này ngon lắm chị Sở, rất thích hợp cho phái nữ.
Anh uống rượu, nhìn nhãn rượu là rượu vang, Sở Du lại không uống, anh ấy có nguyên tắc của chính mình, không uống thì quyết không uống, bất luận Lý Minh Viễn dùng cách gì thì anh vẫn không uống, vì thế Triệu Huyên mỉm cười, “Đại Lục có câu, ăn tiệc ăn tiệc, xin mời vào bàn, rượu phẩm nhân phẩm, không uống thứ phẩm. Nhưng luật sư Sở thật sự rất kiên định, nói không uống liền không uống, quên đi, chúng ta hãy tôn trọng luật sư Sở.”
Sở Du mỉm cười, khó có được một người như anh Triệu đây khác với những người khác, không tục tằng ép anh uống rượu.
Tô Mân chỉ im lặng lắng nghe Sở Du nói chuyện, cô hơi cúi đầu, không nói nhiều lời, cô chăm chú lắng nghe mỗi một câu nói của Sở Du, cô thích nghe anh nói, giọng anh ôn hòa điềm đạm, nói về vụ kiện lại rành mạch, tuy rằng cô nghe không hiểu, nhưng cô vẫn thích nghe.
Nhân viên phục vụ tươi cười bưng vào một món ăn, là rau trộn (salad), kết quả vừa dọn ra, mọi người cười ồ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.