Quyển 2 - Chương 12: Tình thâm quyến luyến
Thủy tụ nhân gia
18/04/2014
Bây giờ không phải ở bệnh viện, về nhà rồi, đóng cửa, ở trong phòng ngủ lúc trước, trong lòng anh bỗng nhiên nảy sinh xúc động, rất muốn ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, môi Tô Mân không quá dày, có hơi mỏng, hơi chu ra giống mấy bé gái hát nhạc quảng cáo, cho dù không tô son cũng vô cùng mê người. Anh có một loại xúc cảm mãnh liệt, rất muốn ôm cô vào lòng, hôn rồi lại hôn. Thật ra lúc ở bệnh viện anh đã muốn hôn cô, chẳng qua bây giờ về nhà rồi, cảm giác này hoàn toàn không giống với lúc trong bệnh viện.
Anh đang do dự xem có nên làm vậy hay không, bỗng nhiên Tần Phong ở bên ngoài gọi lớn: “Sở Du, Tiểu Mân, ra ăn cơm nào.”
Suy nghĩ lung tung của Sở Du thoáng bị cắt ngang, anh nhanh chóng đứng thẳng người, gãi đầu nói: “Ra ngoài ăn cơm thôi!”
Tần Phong nấu bữa tối vô cùng phong phú, một nhà bốn người ngồi quây quần bên nhau.
Sở Khải Anh rót ly rượu, ông hỏi con trai: “Có dám sát phạt với ba không?”
Sở Du cười, “Từ trước đến giờ con đều là bại tướng dưới tay ba, nào dám ở trước mặt ba làm bộ làm tịch chứ.”
Sở Khải Anh cười ha ha: “Không uống cũng được, lát nữa còn phải lái xe.”
Tô Mân cúi đầu, cô biết buổi tối Sở Du không ở đây, lát nữa anh phải về nhà, nhưng căn nhà đó, chính là căn nhà lúc trước của họ.
Một nhà bốn người cười ha ha ăn cơm, dường như hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện gì, vì để cho ba tận hứng, Sở Du cũng uống một ly, anh chỉ nhấp môi rồi dừng, cười nói với ba. Tô Mân thì cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, Tần Phong chủ ý đến, bà sợ Tô Mân mất tự nhiên, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, các món bà nấu có món cá chiên, Tân Phong còn kiên nhẫn lựa xương ra, bỏ thịt cá vào trong chén cô.
Ăn cơm xong, Sở Du phải về nhà.
Anh cũng không tiện ở lại, thứ nhất là nhà ba mẹ chật chội, nếu anh ở lại thì phải ngủ ở phòng Tô Mân hoặc ngủ trên sô pha, ngủ chung một phòng mà hai người bây giờ còn hoàn toàn chưa quen, nhanh như vậy đã ngủ chung thì có chút ngại ngùng, cả hai đều cần thời gian.
Tô Mân cũng hiểu, cô cũng không giữ anh lại.
Tần Phong dặn dò anh: “Dọc đường nhớ lái xe cẩn thận.”
Sở Du vâng dạ.
Tô Mân muốn tiễn anh xuống lầu, Sở Du lấy đèn pin từ trong ngăn tủ bên cạnh cùng cô đi xuống lầu, khi xuống lầu, anh bật đèn pin rồi nói với cô: “Nhà cũ rồi, đèn cảm ứng hoàn toàn không dùng được, cho nên khi xuống lầu phải cầm theo đèn pin.”
Đèn pin phát ra thứ ánh sáng màu vàng, tuy rằng khoảng cách chiếu sáng khá ngắn, nhưng có một vòng sáng như vậy, cả cầu thang không quá tối tăm.
Anh lên xe, bảo Tô Mân, “Lên nhà đi em, trời hơi lạnh.” Tô Mân cũng dặn dò anh: “Dọc đường,… lái xe cẩn thận nha.”
Mưa vừa tạnh, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất tươi mát, pha lẫn chút mùi chồi măng mới mọc. Trong bồn hoa, giữa đám cỏ um tùm, có tiếng dế gáy râm ran.
Sở Du khởi động xe chạy đi, ngay chỗ rẽ, anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn vào kính chiếu hậu.
Tô Mân vẫn chưa đi, cô đứng trước cửa hàng lang, lưu luyến nhìn theo hướng xe anh chạy đi, hệt như đứa trẻ bị đưa vào ký túc xá, ánh mắt quyến luyến cha mẹ không rời.
Sở Du nhìn cô, trên người cô đang mặc áo khoát của anh, trong chiếc áo rộng thùng thình đó, cô như nhỏ bé hơn, lại còn kéo khóa, nhìn hệt như đứa trẻ mặc áo của người lớn, khiến người khác không khỏi yêu thương.
Anh nhịn không được khẽ nói: “Đồ ngốc, mau lên nhà đi!”
Tô Mân đứng chỗ kia cũng nói: “Anh đi trước đi, anh đi rồi em sẽ lên.”
Hai người giống như trong lòng ăn ý, lần lữa không chịu bước thêm một bước.
Sau cơn mưa, mùi cây cối được gột rửa, đặc biệt tươi mát.
Rốt cuộc, Sở Du cũng giẫm chân ga, khởi động xe, anh đi rồi.
Anh đang do dự xem có nên làm vậy hay không, bỗng nhiên Tần Phong ở bên ngoài gọi lớn: “Sở Du, Tiểu Mân, ra ăn cơm nào.”
Suy nghĩ lung tung của Sở Du thoáng bị cắt ngang, anh nhanh chóng đứng thẳng người, gãi đầu nói: “Ra ngoài ăn cơm thôi!”
Tần Phong nấu bữa tối vô cùng phong phú, một nhà bốn người ngồi quây quần bên nhau.
Sở Khải Anh rót ly rượu, ông hỏi con trai: “Có dám sát phạt với ba không?”
Sở Du cười, “Từ trước đến giờ con đều là bại tướng dưới tay ba, nào dám ở trước mặt ba làm bộ làm tịch chứ.”
Sở Khải Anh cười ha ha: “Không uống cũng được, lát nữa còn phải lái xe.”
Tô Mân cúi đầu, cô biết buổi tối Sở Du không ở đây, lát nữa anh phải về nhà, nhưng căn nhà đó, chính là căn nhà lúc trước của họ.
Một nhà bốn người cười ha ha ăn cơm, dường như hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện gì, vì để cho ba tận hứng, Sở Du cũng uống một ly, anh chỉ nhấp môi rồi dừng, cười nói với ba. Tô Mân thì cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, Tần Phong chủ ý đến, bà sợ Tô Mân mất tự nhiên, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, các món bà nấu có món cá chiên, Tân Phong còn kiên nhẫn lựa xương ra, bỏ thịt cá vào trong chén cô.
Ăn cơm xong, Sở Du phải về nhà.
Anh cũng không tiện ở lại, thứ nhất là nhà ba mẹ chật chội, nếu anh ở lại thì phải ngủ ở phòng Tô Mân hoặc ngủ trên sô pha, ngủ chung một phòng mà hai người bây giờ còn hoàn toàn chưa quen, nhanh như vậy đã ngủ chung thì có chút ngại ngùng, cả hai đều cần thời gian.
Tô Mân cũng hiểu, cô cũng không giữ anh lại.
Tần Phong dặn dò anh: “Dọc đường nhớ lái xe cẩn thận.”
Sở Du vâng dạ.
Tô Mân muốn tiễn anh xuống lầu, Sở Du lấy đèn pin từ trong ngăn tủ bên cạnh cùng cô đi xuống lầu, khi xuống lầu, anh bật đèn pin rồi nói với cô: “Nhà cũ rồi, đèn cảm ứng hoàn toàn không dùng được, cho nên khi xuống lầu phải cầm theo đèn pin.”
Đèn pin phát ra thứ ánh sáng màu vàng, tuy rằng khoảng cách chiếu sáng khá ngắn, nhưng có một vòng sáng như vậy, cả cầu thang không quá tối tăm.
Anh lên xe, bảo Tô Mân, “Lên nhà đi em, trời hơi lạnh.” Tô Mân cũng dặn dò anh: “Dọc đường,… lái xe cẩn thận nha.”
Mưa vừa tạnh, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất tươi mát, pha lẫn chút mùi chồi măng mới mọc. Trong bồn hoa, giữa đám cỏ um tùm, có tiếng dế gáy râm ran.
Sở Du khởi động xe chạy đi, ngay chỗ rẽ, anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn vào kính chiếu hậu.
Tô Mân vẫn chưa đi, cô đứng trước cửa hàng lang, lưu luyến nhìn theo hướng xe anh chạy đi, hệt như đứa trẻ bị đưa vào ký túc xá, ánh mắt quyến luyến cha mẹ không rời.
Sở Du nhìn cô, trên người cô đang mặc áo khoát của anh, trong chiếc áo rộng thùng thình đó, cô như nhỏ bé hơn, lại còn kéo khóa, nhìn hệt như đứa trẻ mặc áo của người lớn, khiến người khác không khỏi yêu thương.
Anh nhịn không được khẽ nói: “Đồ ngốc, mau lên nhà đi!”
Tô Mân đứng chỗ kia cũng nói: “Anh đi trước đi, anh đi rồi em sẽ lên.”
Hai người giống như trong lòng ăn ý, lần lữa không chịu bước thêm một bước.
Sau cơn mưa, mùi cây cối được gột rửa, đặc biệt tươi mát.
Rốt cuộc, Sở Du cũng giẫm chân ga, khởi động xe, anh đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.