Quyển 1 - Chương 50: Tôi có thai
Thủy tụ nhân gia
29/03/2014
Từ Mỹ Quân đẩy cửa bước vào, cô nhếch miệng với Tô Mân trước, nhưng
vẻ mặt lại không giống như đang cười, Tô Mân ngồi, cô đứng, đứng trên
cao nhìn xuống, nhìn thế nào thì ánh mắt cô ấy cũng có vẻ khinh miệt với Tô Mân.
Cô tự giới thiệu với Tô Mân: “Tô Mân, tôi tên là Từ Mỹ Quân, hai
chúng ta quen biết nhau đó. Tôi, cậu, cả Sở Du đều đã quen biết nhau từ
trước, thậm chí tôi còn biết Sở Du sớm hơn cậu gần một năm.”
Tô Mân bối rối: “Xin chào, cô có chuyện gì?”
Từ Mỹ Quân lại ôn hòa nói với con gái của y tá trưởng: “Em gái, chị và chị gái này muốn nói mấy câu, em có thể ra ngoài trước không?”
Cô bé kia đành phải đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại Tô Mân và Từ Mỹ Quân. Sau khi nhìn quanh phòng bệnh một vòng, Từ Mỹ Quân hỏi: “Đổi phòng bệnh là ý của Sở Du à?”
“Đúng vậy, là ý của chồng tôi.”
Một tiếng chồng này lại như kim đâm vào nỗi đau của Từ Mỹ Quân, cô giận dữ xoay mặt qua, “Chồng ư? Hiện giờ cậu nhận anh ấy là chồng của cậu ư?”
Tô Mân có chút không rõ, “Anh ấy vốn là chồng của tôi mà!”
Từ Mỹ Quân cười lạnh: “Vậy hai năm trước cậu đã làm gì? Hai năm trước cậu có thể tàn nhẫn vứt bỏ chồng như vứt một con chó, phần khí phách và dũng khí lúc trước của cậu đâu rồi? Hiện giờ mới nhớ đến chỗ tốt của chồng trước sao?”
Tô Mân cúi đầu, đầu óc cô hoàn toàn không có ấn tượng, mất trí nhớ cũng giống như cài đặt lại máy tính vậy, chương trình chính vẫn còn, nhưng dấu vết đã từng sử dụng ở bên trong, các phần mềm đã được cài đặt toàn bộ mất sạch, nếu bạn muốn tiếp tục dùng chúng, phải tải chúng lại lần nữa.
Y tá trưởng đang ở phòng khử trùng kiểm tra đồ đạc này nọ, vừa nghe con gái nói có người tìm Tô Mân, cô lập tức bỏ công việc chạy đến phòng bệnh.
Viện trưởng từng dặn dò cô, bất luận ai đến tìm Tô Mân, dù nam hay nữ cũng phải có người thứ ba ở đó, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện xúc phạm tới Tô Mân như lần trước, cô cũng cảm thấy lạ, chẳng qua Tô Mân chỉ là một bệnh nhân bình thường, sao lại đáng để viện trưởng hạ chỉ thị chứ.
Cô nhanh chóng chạy đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy hai người ở bên trong đứng đối diện nhau, không thấy họ đánh nhau, nhưng sắc mặt của cả hai vô cùng khó coi. Người đến thăm có vẻ khinh miệt, mặt lạnh như tiền, còn Tô Mân đứng ở đó lại như lung lay sắp ngã.
Y tá trưởng lập tức xen vào, cô kéo Tô Mân về giường, thuận tay đưa nhiệt kế cho Tô Mân, “Đo nhiệt độ đi.”
Sau khi đo nhiệt độ cho Tô Mân xong, y tá trưởng cũng không có ý rời khỏi, cô đứng giữa Từ Mỹ Quân và Tô Mân, tạo thành đường phân cách họ ra.
Từ Mỹ Quân lạnh lùng nhìn Tô Mân, vai Tô Mân không ngừng run rẩy, rốt cuộc không cách nào kiềm chế được mà che mặt lại.
Cô ta hài lòng, hừ một tiếng, xoay người quay đầu bỏ đi.
Cô ta đi rồi, y tá trưởng mới thân thiết hỏi Tô Mân: “Có chuyện gì không? Cô ấy có làm gì cô không?”
Tô Mân lắc đầu, ôm mặt, cuối cùng tiếng khóc được bật ra từ trong cuống họng.
Từ Mỹ Quân chỉ nói một câu đã khiến cả người cô xụi lơ, câu nói kia chính là: Tôi có thai, là con của Sở Du.
[1] Hai trong ba bài thơ, mỗi bài có 4 câu trong Tử Khâm của Kinh thi, bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ:
Chàng kia ngọc dắt lung linh- Để em xao xuyến tâm tình bấy nay- Đành em cách trở gió mây- Sao anh cũng nỡ bặt ngay đi về.
Nhớ khi nhảy múa nhởn nhơ- Cùng nhau nhảy múa phởn phơ bên thành- Một này vắng bóng người tình- Dài bằng ba tháng, dài kinh là dài.
Tô Mân bối rối: “Xin chào, cô có chuyện gì?”
Từ Mỹ Quân lại ôn hòa nói với con gái của y tá trưởng: “Em gái, chị và chị gái này muốn nói mấy câu, em có thể ra ngoài trước không?”
Cô bé kia đành phải đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn lại Tô Mân và Từ Mỹ Quân. Sau khi nhìn quanh phòng bệnh một vòng, Từ Mỹ Quân hỏi: “Đổi phòng bệnh là ý của Sở Du à?”
“Đúng vậy, là ý của chồng tôi.”
Một tiếng chồng này lại như kim đâm vào nỗi đau của Từ Mỹ Quân, cô giận dữ xoay mặt qua, “Chồng ư? Hiện giờ cậu nhận anh ấy là chồng của cậu ư?”
Tô Mân có chút không rõ, “Anh ấy vốn là chồng của tôi mà!”
Từ Mỹ Quân cười lạnh: “Vậy hai năm trước cậu đã làm gì? Hai năm trước cậu có thể tàn nhẫn vứt bỏ chồng như vứt một con chó, phần khí phách và dũng khí lúc trước của cậu đâu rồi? Hiện giờ mới nhớ đến chỗ tốt của chồng trước sao?”
Tô Mân cúi đầu, đầu óc cô hoàn toàn không có ấn tượng, mất trí nhớ cũng giống như cài đặt lại máy tính vậy, chương trình chính vẫn còn, nhưng dấu vết đã từng sử dụng ở bên trong, các phần mềm đã được cài đặt toàn bộ mất sạch, nếu bạn muốn tiếp tục dùng chúng, phải tải chúng lại lần nữa.
Y tá trưởng đang ở phòng khử trùng kiểm tra đồ đạc này nọ, vừa nghe con gái nói có người tìm Tô Mân, cô lập tức bỏ công việc chạy đến phòng bệnh.
Viện trưởng từng dặn dò cô, bất luận ai đến tìm Tô Mân, dù nam hay nữ cũng phải có người thứ ba ở đó, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện xúc phạm tới Tô Mân như lần trước, cô cũng cảm thấy lạ, chẳng qua Tô Mân chỉ là một bệnh nhân bình thường, sao lại đáng để viện trưởng hạ chỉ thị chứ.
Cô nhanh chóng chạy đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy hai người ở bên trong đứng đối diện nhau, không thấy họ đánh nhau, nhưng sắc mặt của cả hai vô cùng khó coi. Người đến thăm có vẻ khinh miệt, mặt lạnh như tiền, còn Tô Mân đứng ở đó lại như lung lay sắp ngã.
Y tá trưởng lập tức xen vào, cô kéo Tô Mân về giường, thuận tay đưa nhiệt kế cho Tô Mân, “Đo nhiệt độ đi.”
Sau khi đo nhiệt độ cho Tô Mân xong, y tá trưởng cũng không có ý rời khỏi, cô đứng giữa Từ Mỹ Quân và Tô Mân, tạo thành đường phân cách họ ra.
Từ Mỹ Quân lạnh lùng nhìn Tô Mân, vai Tô Mân không ngừng run rẩy, rốt cuộc không cách nào kiềm chế được mà che mặt lại.
Cô ta hài lòng, hừ một tiếng, xoay người quay đầu bỏ đi.
Cô ta đi rồi, y tá trưởng mới thân thiết hỏi Tô Mân: “Có chuyện gì không? Cô ấy có làm gì cô không?”
Tô Mân lắc đầu, ôm mặt, cuối cùng tiếng khóc được bật ra từ trong cuống họng.
Từ Mỹ Quân chỉ nói một câu đã khiến cả người cô xụi lơ, câu nói kia chính là: Tôi có thai, là con của Sở Du.
[1] Hai trong ba bài thơ, mỗi bài có 4 câu trong Tử Khâm của Kinh thi, bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ:
Chàng kia ngọc dắt lung linh- Để em xao xuyến tâm tình bấy nay- Đành em cách trở gió mây- Sao anh cũng nỡ bặt ngay đi về.
Nhớ khi nhảy múa nhởn nhơ- Cùng nhau nhảy múa phởn phơ bên thành- Một này vắng bóng người tình- Dài bằng ba tháng, dài kinh là dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.