Quyển 1 - Chương 41: Triệu Huyên sinh nghi
Thủy tụ nhân gia
20/03/2014
Ánh mắt của Triệu Huyên rơi vào trên người Tô Mân, lập tức giống như bị dán ở đó, không chịu dời đi, chỉ nhìn chằm chằm Tô Mân.
Tô Mân cũng không hề để ý, cô nghe thấy có người gọi chồng cô, chỉ nghĩ là bạn của anh, cho nên sau khi nhìn thoáng qua Triệu Huyên, liền nhìn sang Sở Du ở bên cạnh.
Sở Du khách sáo chào tạm biệt Triệu Huyên: “Anh Triệu, hôm nào gặp lại sau nhé!”
Anh và Tô Mân xoay người muốn đi, không ngờ đột nhiên Triệu Huyên từ trong xe bước xuống, đuổi theo sau lưng Sở Du và Tô Mân, nắm lấy cổ tay của Tô Mân.
Hành động bất ngờ này khiến Tô Mân hoảng hốt, cô rút tay lại theo bản năng, muốn tránh khỏi Triệu Huyên.
Lúc này, Sở Du mới phát hiện ra hành động kỳ quặc của Triệu Huyện, anh cảm thấy khó hiểu, “Anh Triệu.”
Triệu Huyên vẫn đang nhìn Tô Mân trân trối, anh hỏi Tô Mân, “Tiểu Mạn à?”
Sở Du tiến lên tách tay anh ta ra, anh tăng thêm âm lượng, “Anh Triệu à?”
Lúc này, Triệu Huyên mới tỉnh táo lại.
Sở Du lấy tay Triệu Huyên ra, Tô Mân hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, cô núp sau lưng của Sở Du.
Triệu Huyên vẫn còn đang nhìn Tô Mân, Tô Mân lại giống như đang chơi trốn tìm với anh, né trái tránh phải không dám thò đầu ra.
“Luật sư Sở, cô ấy là?”
Sở Du trả lời: “Cô ấy là vợ tôi, Tô Mân.”
Triệu Huyên kinh ngạc, “Vợ anh ư?”
“Vâng đúng vậy, anh Triệu quen cô ấy à?” Sở Du nghĩ nghĩ rồi kéo Tô Mân lên trước, “Tiểu Mân, vị này chính là tổng giám đốc Triệu của điện tử Hiệp Thành.”
Tô Mân đành phải đi ra, cô rụt rè chào hỏi Triệu Huyên: “Xin chào tổng giám Triệu.”
Triệu Huyên hoài nghi, “Cô tên gì?”
Sở Du trả lời giúp Tô Mân: “Cô ấy tên là Tô Mân, là Tô trong tua cờ, Mân trong ngọc thạch, lúc trước là phóng viên của nhật báo kinh tế dân sinh, anh Triệu quen biết vợ tôi ư?”
Triệu Huyên không tin: “Anh nói cô ấy tên Tô Mân? Là vợ anh?”
“Vâng đúng vậy.”
Triệu Huyên lại nhìn Tô Mân một hồi, rốt cục anh cũng bình tĩnh lại.
“Thật ngại quá, luật sư Sở, diện mạo của vợ anh… rất giống một người quen cũ, đúng là giống nhau như đúc, vừa rồi nhìn thấy còn khiến tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng… được gặp lại bạn cũ chứ.”
Hóa ra là vậy, Sở Du thả lỏng, anh rộng rãi nói: “Tôi cũng thường gặp phải tình huống thế này, cũng hay có người vỗ vai tôi, còn nhiệt tình tán gẫu với tôi nữa, kết quả nói chuyện cả buổi mới phát hiện nhận nhầm người, chỉ có thể nói do nhân khẩu của Trung Quốc quá nhiều, không ít người có diện mạo giống nhau.”
Triệu Huyên lấy lại tư thái như bình thường, anh đi đến bên cạnh Tô Mân: “Chào chị Sở.”
Tô Mân ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông điển trai, mày rậm mắt to này rồi nhanh chóng cúi đầu, lại nép sau lưng của Sở Du.
Triệu Huyên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rốt cuộc có hơi thất vọng, buồn bã nói: “Có lẽ vậy… thật ngại quá, chị Sở.”
Tô Mân mỉm cười với anh.
Sở Du lễ độ nói: “Hôm nào gặp lại, tổng giám Triệu.”
“Tạm biệt luật sư Sở, ngày mai anh đi công tác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nào có thời gian mời hai vợ chồng anh dùng cơm nhé, rất hân hạnh được mời hai người.”
“Cám ơn, có thời gian nhất định sẽ đi.”
Cuối cùng hai người cũng chào tạm biệt nhau.
Sở Du và Tô Mân lên xe trước, sau khi lên xe, Sở Du giúp cô thắt dây an toàn xong, khi khởi động xe, anh nhấn còi về phía Triệu Huyên ý bảo gặp lại sau.
Triệu Huyên lại ngẩn ngơ đứng trong bãi đỗ xe. Cho đến khi xe Sở Du rời khỏi, anh vẫn còn đứng ở đó.
Tô Mân tò mò quay đầu lại nhìn, trong bãi đỗ xe không có người khác, dưới ánh đèn đường, bóng dáng Triệu Huyên trải dài vô cùng gầy yếu.
Cô hỏi Sở Du: “Sở Du, anh ta là ai vậy?”
“Anh ta à? Là người ủy thác của anh, chính là ông chủ trong vụ kiện vi phạm bản quyền mà anh nói với em đó, vừa rồi không làm em sợ chứ.”
“Hả? À không.”
“Em có ấn tượng với anh ta à?”
“Dạ không.”
Sở Du an ủi cô: “Không sau đâu, thường hay gặp phải chuyện nhận lầm người mà, có lẽ còn có người mượn cớ nhận nhầm người để tiếp cận em, không cần quá để ý tới mấy chuyện này.”
“Dạ.”
Sở Du còn nói thêm: “Chắc chắn là anh ta nhận sai người rồi, hai người không thể quen biết nhau, người tên Triệu Huyên này trước kia chưa từng đến Thanh Đảo, nửa năm trước anh ta mới đến Thanh Đảo để đầu tư xây dựng nhà xưởng, là người Đài Loan.”
“À.”
Hai người về tới bệnh viện, Sở Du đi lấy nước ấm, sau khi thử độ ấm xong thì gọi Tô Mân: “Tiểu Mân, rửa chân đi em.”
Tô Mân lại đang trong nhà vệ sinh nhìn vào gương suy nghĩ.
Cô lại bất giác nghĩ đến người đàn ông tên Triệu Huyên kia.
Theo như lời của Sở Du, trước kia họ không thể nào gặp nhau mới đúng, nhưng tại sao khi nhìn thấy anh ta, cô lại có một thứ cảm giác rất kỳ lạ?
Suy nghĩ kỹ lại, mặc dù người đó có hơi thất thố, nhưng cũng không đáng ghét, sau khi anh ta lấy lại bình tĩnh thì dáng vẻ cũng nhã nhặn lịch sự, rất nhiều người làm ăn có ánh mắt sáng quắc như tên trộm, thấy phụ nữ đẹp lại càng nhếch mày thay đổi vẻ mặt khác, đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ dâm dãng, người tên Triệu Huyên này thoạt nhìn không giống loại người đó.
Sở Du ở bên ngoài trải giường, tiếng động sột soạt, cô bị tiếng động nọ quấy rầy, nên lấy lại tinh thần.
“Em nhớ ra rồi.”
Sau khi rửa chân xong, Tô Mân nói, “Em nhớ ra người có tên Triệu Huyên này rồi.”
Tô Mân cũng không hề để ý, cô nghe thấy có người gọi chồng cô, chỉ nghĩ là bạn của anh, cho nên sau khi nhìn thoáng qua Triệu Huyên, liền nhìn sang Sở Du ở bên cạnh.
Sở Du khách sáo chào tạm biệt Triệu Huyên: “Anh Triệu, hôm nào gặp lại sau nhé!”
Anh và Tô Mân xoay người muốn đi, không ngờ đột nhiên Triệu Huyên từ trong xe bước xuống, đuổi theo sau lưng Sở Du và Tô Mân, nắm lấy cổ tay của Tô Mân.
Hành động bất ngờ này khiến Tô Mân hoảng hốt, cô rút tay lại theo bản năng, muốn tránh khỏi Triệu Huyên.
Lúc này, Sở Du mới phát hiện ra hành động kỳ quặc của Triệu Huyện, anh cảm thấy khó hiểu, “Anh Triệu.”
Triệu Huyên vẫn đang nhìn Tô Mân trân trối, anh hỏi Tô Mân, “Tiểu Mạn à?”
Sở Du tiến lên tách tay anh ta ra, anh tăng thêm âm lượng, “Anh Triệu à?”
Lúc này, Triệu Huyên mới tỉnh táo lại.
Sở Du lấy tay Triệu Huyên ra, Tô Mân hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, cô núp sau lưng của Sở Du.
Triệu Huyên vẫn còn đang nhìn Tô Mân, Tô Mân lại giống như đang chơi trốn tìm với anh, né trái tránh phải không dám thò đầu ra.
“Luật sư Sở, cô ấy là?”
Sở Du trả lời: “Cô ấy là vợ tôi, Tô Mân.”
Triệu Huyên kinh ngạc, “Vợ anh ư?”
“Vâng đúng vậy, anh Triệu quen cô ấy à?” Sở Du nghĩ nghĩ rồi kéo Tô Mân lên trước, “Tiểu Mân, vị này chính là tổng giám đốc Triệu của điện tử Hiệp Thành.”
Tô Mân đành phải đi ra, cô rụt rè chào hỏi Triệu Huyên: “Xin chào tổng giám Triệu.”
Triệu Huyên hoài nghi, “Cô tên gì?”
Sở Du trả lời giúp Tô Mân: “Cô ấy tên là Tô Mân, là Tô trong tua cờ, Mân trong ngọc thạch, lúc trước là phóng viên của nhật báo kinh tế dân sinh, anh Triệu quen biết vợ tôi ư?”
Triệu Huyên không tin: “Anh nói cô ấy tên Tô Mân? Là vợ anh?”
“Vâng đúng vậy.”
Triệu Huyên lại nhìn Tô Mân một hồi, rốt cục anh cũng bình tĩnh lại.
“Thật ngại quá, luật sư Sở, diện mạo của vợ anh… rất giống một người quen cũ, đúng là giống nhau như đúc, vừa rồi nhìn thấy còn khiến tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng… được gặp lại bạn cũ chứ.”
Hóa ra là vậy, Sở Du thả lỏng, anh rộng rãi nói: “Tôi cũng thường gặp phải tình huống thế này, cũng hay có người vỗ vai tôi, còn nhiệt tình tán gẫu với tôi nữa, kết quả nói chuyện cả buổi mới phát hiện nhận nhầm người, chỉ có thể nói do nhân khẩu của Trung Quốc quá nhiều, không ít người có diện mạo giống nhau.”
Triệu Huyên lấy lại tư thái như bình thường, anh đi đến bên cạnh Tô Mân: “Chào chị Sở.”
Tô Mân ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông điển trai, mày rậm mắt to này rồi nhanh chóng cúi đầu, lại nép sau lưng của Sở Du.
Triệu Huyên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rốt cuộc có hơi thất vọng, buồn bã nói: “Có lẽ vậy… thật ngại quá, chị Sở.”
Tô Mân mỉm cười với anh.
Sở Du lễ độ nói: “Hôm nào gặp lại, tổng giám Triệu.”
“Tạm biệt luật sư Sở, ngày mai anh đi công tác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nào có thời gian mời hai vợ chồng anh dùng cơm nhé, rất hân hạnh được mời hai người.”
“Cám ơn, có thời gian nhất định sẽ đi.”
Cuối cùng hai người cũng chào tạm biệt nhau.
Sở Du và Tô Mân lên xe trước, sau khi lên xe, Sở Du giúp cô thắt dây an toàn xong, khi khởi động xe, anh nhấn còi về phía Triệu Huyên ý bảo gặp lại sau.
Triệu Huyên lại ngẩn ngơ đứng trong bãi đỗ xe. Cho đến khi xe Sở Du rời khỏi, anh vẫn còn đứng ở đó.
Tô Mân tò mò quay đầu lại nhìn, trong bãi đỗ xe không có người khác, dưới ánh đèn đường, bóng dáng Triệu Huyên trải dài vô cùng gầy yếu.
Cô hỏi Sở Du: “Sở Du, anh ta là ai vậy?”
“Anh ta à? Là người ủy thác của anh, chính là ông chủ trong vụ kiện vi phạm bản quyền mà anh nói với em đó, vừa rồi không làm em sợ chứ.”
“Hả? À không.”
“Em có ấn tượng với anh ta à?”
“Dạ không.”
Sở Du an ủi cô: “Không sau đâu, thường hay gặp phải chuyện nhận lầm người mà, có lẽ còn có người mượn cớ nhận nhầm người để tiếp cận em, không cần quá để ý tới mấy chuyện này.”
“Dạ.”
Sở Du còn nói thêm: “Chắc chắn là anh ta nhận sai người rồi, hai người không thể quen biết nhau, người tên Triệu Huyên này trước kia chưa từng đến Thanh Đảo, nửa năm trước anh ta mới đến Thanh Đảo để đầu tư xây dựng nhà xưởng, là người Đài Loan.”
“À.”
Hai người về tới bệnh viện, Sở Du đi lấy nước ấm, sau khi thử độ ấm xong thì gọi Tô Mân: “Tiểu Mân, rửa chân đi em.”
Tô Mân lại đang trong nhà vệ sinh nhìn vào gương suy nghĩ.
Cô lại bất giác nghĩ đến người đàn ông tên Triệu Huyên kia.
Theo như lời của Sở Du, trước kia họ không thể nào gặp nhau mới đúng, nhưng tại sao khi nhìn thấy anh ta, cô lại có một thứ cảm giác rất kỳ lạ?
Suy nghĩ kỹ lại, mặc dù người đó có hơi thất thố, nhưng cũng không đáng ghét, sau khi anh ta lấy lại bình tĩnh thì dáng vẻ cũng nhã nhặn lịch sự, rất nhiều người làm ăn có ánh mắt sáng quắc như tên trộm, thấy phụ nữ đẹp lại càng nhếch mày thay đổi vẻ mặt khác, đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ dâm dãng, người tên Triệu Huyên này thoạt nhìn không giống loại người đó.
Sở Du ở bên ngoài trải giường, tiếng động sột soạt, cô bị tiếng động nọ quấy rầy, nên lấy lại tinh thần.
“Em nhớ ra rồi.”
Sau khi rửa chân xong, Tô Mân nói, “Em nhớ ra người có tên Triệu Huyên này rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.