Quyển 1 - Chương 25: Vô cùng mẫu thuẫn
Thủy tụ nhân gia
07/03/2014
Có đôi giày cao gót nữ trên tấm lót, giày này đương nhiên không phải của mẹ anh, là của Từ Mỹ Quân.
Cô đến đây sao?
Quả nhiên, Từ Mỹ Quân nghe tiếng động, chạy từ nhà bếp ra, trên người cô còn đeo tạp dề, vừa nhìn thấy Sở Du lập tức vui vẻ gọi anh: “Em đang nấu cơm, vốn định đợi làm xong hết rồi mới gọi điện cho anh hoặc tự mình đem đến bệnh viện, nhưng khéo thật, anh về trước rồi nè.”
Máy giặt trong phòng tắm đang đảo ù ù, Từ Mỹ Quân đã giúp anh bỏ quần áo của cả tuần nay vào trong máy giặt.
Cô lặng lẽ làm hết việc trong nhà.
Thấy anh hơi nhếch nhác, Từ Mỹ Quân ngạc nhiên, “Anh sao vậy? Quần áo sao rách thế này?”
Anh cũng không muốn giấu cô, “Vừa rồi, anh trai em ở bệnh viện đánh nhau với người ta, anh đến khuyên can kết quả bị đánh thành thế này.”
Từ Mỹ Quân sửng sốt, anh cô ở bệnh viện, đánh nhau với người ta? Cô bực bội, người anh này thật sự không để cho người khác bớt lo.
Cô lại nghĩ tới chuyện gì đó, anh cô ở bệnh viện, vậy anh cô có biết chuyện Tô Mân trở về không?
Cô vội vàng muốn giải thích, lại có hơi sợ sệt, “Sở Du, em… vẫn chưa nói cho người nhà em biết chuyện Tô Mân đã về.”
Sở Du vào phòng ngủ, đang cởi nút áo, “Anh biết, nhưng anh em đã nhìn thấy Tô Mân.”
Từ Mỹ Quân lại giật mình.
Sở Du vứt chiếc áo bị rách xuống đất, lấy quần áo sạch ra, Từ Mỹ Quân ở nhà bếp đóng cửa nấu cơm, anh nhìn lên tầng trên cùng để tìm đồ lót, muốn đến phòng tắm để tắm.
Từ Mỹ Quân cầm xẻng lơ đãng nghĩ chuyện gì, đến khi chảo khét, cô mới hoàn hồn lại.
Nếu anh cô đã biết Tô Mân về, chắc chắn ba mẹ cô cũng sẽ nhanh chóng biết được. Bước tiếp theo cô nên làm gì đây?
Cô khổ sở suy nghĩ ra đối sách kế tiếp.
Trong phòng tắm, Sở Du đứng im dưới vòi hoa sen.
Sao Từ Mỹ Quân lại đến đây?
Cũng không thể trách cô được, chìa khóa là chính anh đã đưa cho cô, có một lần anh bị cảm cúm viêm phổi nằm nghỉ ngơi ở nhà, Từ Mỹ Quân đến chăm sóc anh, cho nên thuận tiện cầm luôn chìa khóa của anh. Từ sau lúc đó, cô thường đến chỗ anh qua đêm, bởi vì hai người đã có quan hệ thân mật, anh cũng không thể trơ trẽn đuổi cô đi, kết quả thỉnh thần thì dễ mà đuổi thần thì khó, ở riết rồi thành quen.
Nếu Tô Mân không trở về, đến ngày ly hôn, có lẽ anh sẽ chấp nhận cuộc sống thế này, quyết định kết hôn. Nhưng hiện giờ lại phát sinh chuyện bất ngờ.
Người nhà họ Từ không phải dễ đối phó, bây giờ đã biết Tô Mân trở về, trận phong ba này nhất định không thể tránh né. Làm sao bây giờ đây?
Một bên là người vợ trước bị mất trí nhớ, một bên là người nhà bạn gái thúc ép, chẳng biết phải làm sao.
Nói thật, lúc nãy vừa nhìn vào ánh mắt của Tô Mân, anh liền mềm lòng.
Cô mất trí nhớ, nhưng sự lo lắng toát ra trong mắt không phải là giả, thấy anh bị thương, cô sợ đến nỗi toàn thân phát run, rõ ràng là không đi được, nhưng cũng cố gắng đi, vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh, vừa kinh sợ vừa hoảng hốt, suýt nữa bật khóc.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh đã tha thứ cho cô.
Quên đi, bất kể nguyên nhân tại sao lúc trước cô bỏ anh đi, hiện giờ cô đã về, anh đã tha thứ cho cô.
Nhưng khi nghĩ đến Từ Mỹ Quân, anh lại vô cùng mâu thuẫn.
Anh nhắm mắt lại, nước từ đỉnh đầu ào ào chảy xuống, làm ấm cơ thể anh.
Tắm xong, anh thay quần áo sạch sẽ, từ phòng tắm đi ra, Từ Mỹ Quân đã chu đáo dọn xong thức ăn, còn mở một chai rượu vang.
Anh đang lau tóc, cũng không đói lắm, nhìn thấy thức ăn trên bàn, món nào cũng tinh xảo, đều là những món anh thích, tài nghệ nấu nướng của Từ Mỹ Quân luôn tỉ mỉ hơn Tô Mân, Tô Mân à? Cô là nữ cường nhân, về chuyện nhà và tài nấu nướng, thật sự không dám khen.
Nhưng Tô Mân có ưu điểm của cô ấy, ưu điểm của cô không phải những sở trường của Từ Mỹ Quân có thể so sánh được.
Anh nói: “Anh không thể uống rượu, vì còn lái xe.”
Cô nhanh chóng xếp đũa, “Không sao đâu, lát nữa em đưa anh đến bệnh viện.”
Anh im lặng, để cô đưa anh tới bệnh viện ư?
Cô đến đây sao?
Quả nhiên, Từ Mỹ Quân nghe tiếng động, chạy từ nhà bếp ra, trên người cô còn đeo tạp dề, vừa nhìn thấy Sở Du lập tức vui vẻ gọi anh: “Em đang nấu cơm, vốn định đợi làm xong hết rồi mới gọi điện cho anh hoặc tự mình đem đến bệnh viện, nhưng khéo thật, anh về trước rồi nè.”
Máy giặt trong phòng tắm đang đảo ù ù, Từ Mỹ Quân đã giúp anh bỏ quần áo của cả tuần nay vào trong máy giặt.
Cô lặng lẽ làm hết việc trong nhà.
Thấy anh hơi nhếch nhác, Từ Mỹ Quân ngạc nhiên, “Anh sao vậy? Quần áo sao rách thế này?”
Anh cũng không muốn giấu cô, “Vừa rồi, anh trai em ở bệnh viện đánh nhau với người ta, anh đến khuyên can kết quả bị đánh thành thế này.”
Từ Mỹ Quân sửng sốt, anh cô ở bệnh viện, đánh nhau với người ta? Cô bực bội, người anh này thật sự không để cho người khác bớt lo.
Cô lại nghĩ tới chuyện gì đó, anh cô ở bệnh viện, vậy anh cô có biết chuyện Tô Mân trở về không?
Cô vội vàng muốn giải thích, lại có hơi sợ sệt, “Sở Du, em… vẫn chưa nói cho người nhà em biết chuyện Tô Mân đã về.”
Sở Du vào phòng ngủ, đang cởi nút áo, “Anh biết, nhưng anh em đã nhìn thấy Tô Mân.”
Từ Mỹ Quân lại giật mình.
Sở Du vứt chiếc áo bị rách xuống đất, lấy quần áo sạch ra, Từ Mỹ Quân ở nhà bếp đóng cửa nấu cơm, anh nhìn lên tầng trên cùng để tìm đồ lót, muốn đến phòng tắm để tắm.
Từ Mỹ Quân cầm xẻng lơ đãng nghĩ chuyện gì, đến khi chảo khét, cô mới hoàn hồn lại.
Nếu anh cô đã biết Tô Mân về, chắc chắn ba mẹ cô cũng sẽ nhanh chóng biết được. Bước tiếp theo cô nên làm gì đây?
Cô khổ sở suy nghĩ ra đối sách kế tiếp.
Trong phòng tắm, Sở Du đứng im dưới vòi hoa sen.
Sao Từ Mỹ Quân lại đến đây?
Cũng không thể trách cô được, chìa khóa là chính anh đã đưa cho cô, có một lần anh bị cảm cúm viêm phổi nằm nghỉ ngơi ở nhà, Từ Mỹ Quân đến chăm sóc anh, cho nên thuận tiện cầm luôn chìa khóa của anh. Từ sau lúc đó, cô thường đến chỗ anh qua đêm, bởi vì hai người đã có quan hệ thân mật, anh cũng không thể trơ trẽn đuổi cô đi, kết quả thỉnh thần thì dễ mà đuổi thần thì khó, ở riết rồi thành quen.
Nếu Tô Mân không trở về, đến ngày ly hôn, có lẽ anh sẽ chấp nhận cuộc sống thế này, quyết định kết hôn. Nhưng hiện giờ lại phát sinh chuyện bất ngờ.
Người nhà họ Từ không phải dễ đối phó, bây giờ đã biết Tô Mân trở về, trận phong ba này nhất định không thể tránh né. Làm sao bây giờ đây?
Một bên là người vợ trước bị mất trí nhớ, một bên là người nhà bạn gái thúc ép, chẳng biết phải làm sao.
Nói thật, lúc nãy vừa nhìn vào ánh mắt của Tô Mân, anh liền mềm lòng.
Cô mất trí nhớ, nhưng sự lo lắng toát ra trong mắt không phải là giả, thấy anh bị thương, cô sợ đến nỗi toàn thân phát run, rõ ràng là không đi được, nhưng cũng cố gắng đi, vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh, vừa kinh sợ vừa hoảng hốt, suýt nữa bật khóc.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh đã tha thứ cho cô.
Quên đi, bất kể nguyên nhân tại sao lúc trước cô bỏ anh đi, hiện giờ cô đã về, anh đã tha thứ cho cô.
Nhưng khi nghĩ đến Từ Mỹ Quân, anh lại vô cùng mâu thuẫn.
Anh nhắm mắt lại, nước từ đỉnh đầu ào ào chảy xuống, làm ấm cơ thể anh.
Tắm xong, anh thay quần áo sạch sẽ, từ phòng tắm đi ra, Từ Mỹ Quân đã chu đáo dọn xong thức ăn, còn mở một chai rượu vang.
Anh đang lau tóc, cũng không đói lắm, nhìn thấy thức ăn trên bàn, món nào cũng tinh xảo, đều là những món anh thích, tài nghệ nấu nướng của Từ Mỹ Quân luôn tỉ mỉ hơn Tô Mân, Tô Mân à? Cô là nữ cường nhân, về chuyện nhà và tài nấu nướng, thật sự không dám khen.
Nhưng Tô Mân có ưu điểm của cô ấy, ưu điểm của cô không phải những sở trường của Từ Mỹ Quân có thể so sánh được.
Anh nói: “Anh không thể uống rượu, vì còn lái xe.”
Cô nhanh chóng xếp đũa, “Không sao đâu, lát nữa em đưa anh đến bệnh viện.”
Anh im lặng, để cô đưa anh tới bệnh viện ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.