Quyển 1 - Chương 29: Vợ trước gây họa
Thủy tụ nhân gia
13/03/2014
Tô Mân mất tích? Sở Du lập tức nóng lòng như lửa đốt, anh chạy vội tới phòng trực ban hỏi y tá: “Xin hỏi vợ tôi đi đâu rồi?”
Y tá lúng túng trả lời: “Tôi vừa mới giao ban, ngại quá tôi cũng không rõ nữa.”
Sở Du nhất thời nổi nóng, anh hét lên: “Cô không rõ là sao? Cô ngồi ở đây lại trơ mắt để cho một bệnh nhân không đủ sức tự lo cho mình, đi ngang qua trước mặt cô, ngay cả hỏi cô cũng không thèm hỏi một tiếng ư?”
Y tá kia cũng bực bội: “Phòng trực y tá tổng cộng có ba người, mỗi người đều có chuyện của mình, anh nhìn xem bây giờ tiếng nhấn chuông không ngừng vang lên trên đầu, nhiều bệnh nhân cần chăm sóc như vậy, anh cho rằng chúng tôi chỉ là y tá riêng cho một mình vợ anh thôi sao?”
Y ta trưởng ca trực nghe thấy lập tức chạy đến, cô nhanh chóng giảng hòa, không ngừng trấn an anh.
Sở Du gấp đến độ sốt ruột, Tô Mân đi đâu chứ? Trên đùi cô còn có vết thương, hơn nữa, hiện giờ cái gì cô cũng không hiểu không biết, bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì cũng có thể làm tổn thương đến cô, ngộ nhỡ cô vì chuyện lúc trưa nghĩ quẫn mà làm ra chuyện ngu ngốc, thật sự cả đời anh cũng không cách nào tha thứ cho chính mình.
Y tá trưởng lập tức gọi điện thoại tìm bảo an, kêu phòng bảo an kiểm tra camera.
Hồi sau, phòng bảo an gọi điện lại báo, Tô Mân đang ở trong khu nghỉ ngơi điều dưỡng ở tầng trệt.
Sở Du lập tức chạy qua đó để tìm cô, quả nhiên nhìn thấy trong khu điều dưỡng, Tô Mân ngồi dưới tivi treo tường, đang chăm chú xem tivi, trong tay cô cầm một hộp kẹp xốp, vừa xem vừa bỏ kẹo vào miệng.
Cô gái này ngồi ở đó mang dáng vẻ dường như không có chuyện gì, hoàn toàn không biết vừa rồi anh sốt ruột biết bao, anh nhất thời tức giận sôi gan, thật sự ước gì có thể bước đến đét vào mông cô.
Anh bực bội đi qua đó, “Tiểu Mân.”
Tô Mân quay lại, nhìn thấy anh lập tức mỉm cười: “Sở Du.”
Sở Du vốn định nổi giận, nhưng vừa thấy khuôn mặt không có suy tính gì của cô, liền mềm lòng, cơ mặt cũng hiền hòa lại, toàn bộ cơn tức thoáng bay đến tận Thái Bình Dương.
Anh hậm hực gọi cô: “Sao em lại chạy đến đây? Có năng lực có bản lĩnh chạy xa đến vậy? Rồi ngày mai là có thể học Lưu Tường[1] nhảy qua lan can phải không?”
Tô Mân thấy sắc mặt anh tái mét, nhất thời sợ hết hồn, cô lắp bắp giải thích: “Em ngủ dậy cảm thấy hơi chán, một tuần nay không ra khỏi phòng bệnh, nên em muốn đi ra ngoài dạo.”
“Ai cho kẹo vậy?”
Tô Mân sợ sệt nói: “Một chàng thanh niên hơn 20 tuổi, anh ta vốn đang ăn, thấy em nên chia cho em.”
Thanh niên hơn hai mươi tuổi? Sở Du liền nổi nóng, giỏi thật, tên oắt con không biết ở đâu chui ra này, một hộp kẹo mà muốn quyến rũ người khác ư?
Không biết cơn giận ở đâu ra, anh một phen hất đổ hộp kẹo, hộp kẹo trong suốt rơi xuống đất, kẹo xốp đủ màu sắc ở bên trong lăn ra.
Tô Mân hoảng sợ không dám nói câu nào.
Sở Du lạnh lùng nghiêm mặt kéo qua chiếc xe lăn ở bên cạnh, đặt cô lên xe lăn, không nói gì cả đã đẩy cô về phòng bệnh.
Trở về phòng, Tô Mân biết bản thân chọc giận anh, cho nên không dám nói tiếng nào, cô cẩn thận bò lên giường, nhìn cũng không dám nhìn anh. Sau khi lên giường, cô kéo chăn đắp lên người, trùm chân trong chăn, lo lắng lấy chân này gãi chân kia.
Đợi một lát, Sở Du mới hết giận, bây giờ nổi giận với cô làm gì? Trí thông minh của cô không hề gì, nhưng đầu óc cô hiện tại như một cô bé mười hai tuổi, anh lại nổi giận với cô?
Anh nói: “Xin lỗi em, lúc nãy không nên nổi nóng với em như vậy.”
Tô Mân thấp giọng trả lời: “Em cũng không đúng, không nên làm càn đi xa như vậy. Chỉ là, chiều nay chủ nhiệm Trần đã đến kiểm tra cho em rồi.”
[1] Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004.
Y tá lúng túng trả lời: “Tôi vừa mới giao ban, ngại quá tôi cũng không rõ nữa.”
Sở Du nhất thời nổi nóng, anh hét lên: “Cô không rõ là sao? Cô ngồi ở đây lại trơ mắt để cho một bệnh nhân không đủ sức tự lo cho mình, đi ngang qua trước mặt cô, ngay cả hỏi cô cũng không thèm hỏi một tiếng ư?”
Y tá kia cũng bực bội: “Phòng trực y tá tổng cộng có ba người, mỗi người đều có chuyện của mình, anh nhìn xem bây giờ tiếng nhấn chuông không ngừng vang lên trên đầu, nhiều bệnh nhân cần chăm sóc như vậy, anh cho rằng chúng tôi chỉ là y tá riêng cho một mình vợ anh thôi sao?”
Y ta trưởng ca trực nghe thấy lập tức chạy đến, cô nhanh chóng giảng hòa, không ngừng trấn an anh.
Sở Du gấp đến độ sốt ruột, Tô Mân đi đâu chứ? Trên đùi cô còn có vết thương, hơn nữa, hiện giờ cái gì cô cũng không hiểu không biết, bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì cũng có thể làm tổn thương đến cô, ngộ nhỡ cô vì chuyện lúc trưa nghĩ quẫn mà làm ra chuyện ngu ngốc, thật sự cả đời anh cũng không cách nào tha thứ cho chính mình.
Y tá trưởng lập tức gọi điện thoại tìm bảo an, kêu phòng bảo an kiểm tra camera.
Hồi sau, phòng bảo an gọi điện lại báo, Tô Mân đang ở trong khu nghỉ ngơi điều dưỡng ở tầng trệt.
Sở Du lập tức chạy qua đó để tìm cô, quả nhiên nhìn thấy trong khu điều dưỡng, Tô Mân ngồi dưới tivi treo tường, đang chăm chú xem tivi, trong tay cô cầm một hộp kẹp xốp, vừa xem vừa bỏ kẹo vào miệng.
Cô gái này ngồi ở đó mang dáng vẻ dường như không có chuyện gì, hoàn toàn không biết vừa rồi anh sốt ruột biết bao, anh nhất thời tức giận sôi gan, thật sự ước gì có thể bước đến đét vào mông cô.
Anh bực bội đi qua đó, “Tiểu Mân.”
Tô Mân quay lại, nhìn thấy anh lập tức mỉm cười: “Sở Du.”
Sở Du vốn định nổi giận, nhưng vừa thấy khuôn mặt không có suy tính gì của cô, liền mềm lòng, cơ mặt cũng hiền hòa lại, toàn bộ cơn tức thoáng bay đến tận Thái Bình Dương.
Anh hậm hực gọi cô: “Sao em lại chạy đến đây? Có năng lực có bản lĩnh chạy xa đến vậy? Rồi ngày mai là có thể học Lưu Tường[1] nhảy qua lan can phải không?”
Tô Mân thấy sắc mặt anh tái mét, nhất thời sợ hết hồn, cô lắp bắp giải thích: “Em ngủ dậy cảm thấy hơi chán, một tuần nay không ra khỏi phòng bệnh, nên em muốn đi ra ngoài dạo.”
“Ai cho kẹo vậy?”
Tô Mân sợ sệt nói: “Một chàng thanh niên hơn 20 tuổi, anh ta vốn đang ăn, thấy em nên chia cho em.”
Thanh niên hơn hai mươi tuổi? Sở Du liền nổi nóng, giỏi thật, tên oắt con không biết ở đâu chui ra này, một hộp kẹo mà muốn quyến rũ người khác ư?
Không biết cơn giận ở đâu ra, anh một phen hất đổ hộp kẹo, hộp kẹo trong suốt rơi xuống đất, kẹo xốp đủ màu sắc ở bên trong lăn ra.
Tô Mân hoảng sợ không dám nói câu nào.
Sở Du lạnh lùng nghiêm mặt kéo qua chiếc xe lăn ở bên cạnh, đặt cô lên xe lăn, không nói gì cả đã đẩy cô về phòng bệnh.
Trở về phòng, Tô Mân biết bản thân chọc giận anh, cho nên không dám nói tiếng nào, cô cẩn thận bò lên giường, nhìn cũng không dám nhìn anh. Sau khi lên giường, cô kéo chăn đắp lên người, trùm chân trong chăn, lo lắng lấy chân này gãi chân kia.
Đợi một lát, Sở Du mới hết giận, bây giờ nổi giận với cô làm gì? Trí thông minh của cô không hề gì, nhưng đầu óc cô hiện tại như một cô bé mười hai tuổi, anh lại nổi giận với cô?
Anh nói: “Xin lỗi em, lúc nãy không nên nổi nóng với em như vậy.”
Tô Mân thấp giọng trả lời: “Em cũng không đúng, không nên làm càn đi xa như vậy. Chỉ là, chiều nay chủ nhiệm Trần đã đến kiểm tra cho em rồi.”
[1] Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.