Chương 2: Rước hoạ vào người
Camnho
14/11/2022
Đứng trên đỉnh dốc nhìn xuống, cả một vùng được bao phủ bởi màu trắng tinh
khiết khiến Kiều Ly choáng ngợp. Những cánh hoa mỏng manh bé tí phất phơ được gió thổi bay như bông tuyết, thung lũng rực hoa trước mắt là bức
tranh phong cảnh đẹp nhất mà Kiều Ly từng nhìn thấy. Mỹ Hạnh quay sang
kéo tay cô giục.
- Bọn mình vào sâu bên trong đi, trong đó mới đẹp.
Cô bị hớp hồn bởi bạt ngàn những gốc mận đang độ nở rộ nên đi theo Mỹ Hạnh. Con đường mòn dẫn sâu vào bên trong thung lũng, càng đi càng thấy bản thân như lạc vào một miền cổ tích nào đó, Kiều Ly thật sự bị xiêu lòng bởi cảnh sắc nơi đây.
- Cậu chụp cho tớ đi, góc này được không?
- Được, cậu đứng dịch ra một tí.
- Thế này à? Ổn chứ?
- Rồi, giữ nguyên tư thế đó nhé.
Kiều Ly rất phấn khởi bấm máy lia lịa, chỉ cần giơ máy ảnh lên, góc nào cô cũng thấy đẹp. Ánh nắng vàng ấm áp rơi trên đỉnh đầu Kiều Ly, gương mặt thanh tú đang cực kì nghiêm túc, làn da trắng như sứ, dáng người mảnh khảnh cao ráo, đặc biệt khí chất tao nhã sang trọng trên người cô là thứ mà Mỹ Hạnh không thể nào bắt chước được. Từ hâm mộ chuyển sang ganh tỵ, Mỹ Hạnh tự cho rằng mình là cái bóng của Kiều Ly, rồi đâm ra hờn tủi với cuộc đời. Tại sao những thứ tốt đẹp nhất đều dành cô bạn này, hai người là bạn thân nhưng đi tới đâu mọi người chỉ nhớ đến Kiều Ly còn tên cô ta thì chẳng ai ấn tượng. Mỹ Hạnh cố tỏ ra vui vẻ chạy tới xúm xuýt hỏi.
- Thế nào, đẹp không?
- Rất đẹp.
- Để tớ chụp cho cậu vài tấm. Cậu tạo dáng đi, nhanh lên.
Mỹ Hạnh cười tít mắt rồi giành lấy chiếc máy ảnh mình hằng ao ước từ tay Kiều Ly, hối cô tạo dáng. Người đẹp chỉ cần đứng yên một chỗ cũng thấy đẹp, câu nói đó rất phù hợp với Kiều Ly, gió mơn man thổi mái tóc nâu trầm tung bay, hai má cô ửng hồng, khoé môi cong lên nụ cười tinh khôi dịu dàng. Ánh mắt Mỹ Hạnh tối lại, cô ta cố tình dìm Kiều Ly, giơ máy lên chụp cắt ngang người, chép miệng nói.
- Ở đây thiếu sáng không đẹp, chúng ta qua bên kia thử xem.
- Bên đó xa lắm, cậu có ảnh đẹp rồi, về được chưa nào?
- Mới được có 2 tấm, qua bên kia chụp một tấm thôi rồi về, tớ hứa đấy.
- Tớ chiều theo ý cậu lần này thôi đó.
- Nhất trí, cậu đúng là người bạn tốt nhất của tớ, dẫn đường nào.
Kiều Ly cười trừ miễn cưỡng mang theo máy ảnh đi về phía bên phải, mùi đất ẩm thấp khiến mũi cô khó chịu, đám cỏ non xanh mướt phủ một lớp nước, những đoạn khúc khuỷu rất dễ bị trượt chân. Kiều Ly đang chậm rãi bước qua một thanh gỗ chắn ngang làm cầu nối giữa hai bên đường bị sạt lỡ thì nghe tiếng hét thảng thốt sau lưng.
- Á có rắn.
Rắn. Cô chỉ nghe kịp tới đó thì cơ thể bị người phía sau đẩy mạnh tới trước, theo quán tính đổ người trượt dài xuống con dốc quanh co. Không có gì bám lại nên Kiều Ly sợ hãi kêu cứu, tay chân bị cỏ cứa xước từng đường rớm máu. Toàn thân đau nhức nhưng thần trí cô vẫn còn rất minh mẫn, cô nghe tiếng Mỹ Hạnh đứng trên kia hét toáng.
- Kiều Ly, cậu không sao chứ? Tớ xin lỗi, tớ đi tìm người giúp cậu ngay đây.
- Cậu nhanh nhé, chân tớ đau quá.
Câu nói của cô không có người đáp lại, Kiều Ly suýt xoa lồm cồm ngồi dậy, quần áo dính bẩn lem luốc, máy ảnh lăn lóc nằm dưới chân. Cô nhíu mày nhìn quanh, chỉ có thể đợi người tới cứu thôi, chân cô hình như bị trật rồi, không thể bò lên trên kia được. Kiều Ly sờ tay vào túi định lấy điện thoại thì ngớ ra, rõ ràng cô bỏ điện thoại vào túi xách rồi nhưng giờ không thấy đâu.
Trong khi cô bạn thân của mình nóng lòng chờ đợi Mỹ Hạnh quay lại cứu thì cô ta thong dong như đang đi tản bộ. Còn hai tiếng nữa mọi người sẽ tập họp để bắt đầu hoạt động đầu tiên trong chuyến đi bốn ngày, Mỹ Hạnh cố tình để Kiều Ly chịu đau đớn, đợi đến khi đám bạn học phát hiện có khi cô bạn đã bất tỉnh nhân sự rồi. Trong thâm tâm Mỹ Hạnh đang cầu nguyện cho những điều tệ hại hơn sẽ đến với Kiều Ly. Cô ta không muốn làm cái bóng cho người khác nữa.
- Cứu với… cứu tôi với…
- Anh Bắc, anh nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì?
- Rõ ràng em vừa nghe thấy tiếng kêu cứu.
- Mày rỗi hơi à, nhanh lên, anh Sơn đang đợi.
- Cứu tôi…
Hai gã đàn ông đang xách theo một cái giỏ mây to tướng, bên trong đựng rau củ đang đi ngang qua chỗ Kiều Ly thì khựng lại. Cô đợi mãi nhưng không thấy Mỹ Hạnh quay lại nên gắng gượng bò lên, một đám cỏ dại nằm rạp xuống vì sức nặng của Kiều Ly, lòng bàn tay cô bị cứa ứa máu, vừa đau vừa rát nhưng vẫn cắn răng bám trụ không để bị trượt xuống nữa, giọng cô thều thào kêu cứu, hy vọng sẽ có ai đó nghe được giúp đỡ mình. Nhưng Kiều Ly không ngờ rằng, ở mảnh đất mà cô cho là bình yên như trong tranh này lại khiến cuộc đời cô gặp phải biến cố, thời khắc cô cất tiếng kêu cứu đã vô tình rước hoạ vào người.
- Bọn mình vào sâu bên trong đi, trong đó mới đẹp.
Cô bị hớp hồn bởi bạt ngàn những gốc mận đang độ nở rộ nên đi theo Mỹ Hạnh. Con đường mòn dẫn sâu vào bên trong thung lũng, càng đi càng thấy bản thân như lạc vào một miền cổ tích nào đó, Kiều Ly thật sự bị xiêu lòng bởi cảnh sắc nơi đây.
- Cậu chụp cho tớ đi, góc này được không?
- Được, cậu đứng dịch ra một tí.
- Thế này à? Ổn chứ?
- Rồi, giữ nguyên tư thế đó nhé.
Kiều Ly rất phấn khởi bấm máy lia lịa, chỉ cần giơ máy ảnh lên, góc nào cô cũng thấy đẹp. Ánh nắng vàng ấm áp rơi trên đỉnh đầu Kiều Ly, gương mặt thanh tú đang cực kì nghiêm túc, làn da trắng như sứ, dáng người mảnh khảnh cao ráo, đặc biệt khí chất tao nhã sang trọng trên người cô là thứ mà Mỹ Hạnh không thể nào bắt chước được. Từ hâm mộ chuyển sang ganh tỵ, Mỹ Hạnh tự cho rằng mình là cái bóng của Kiều Ly, rồi đâm ra hờn tủi với cuộc đời. Tại sao những thứ tốt đẹp nhất đều dành cô bạn này, hai người là bạn thân nhưng đi tới đâu mọi người chỉ nhớ đến Kiều Ly còn tên cô ta thì chẳng ai ấn tượng. Mỹ Hạnh cố tỏ ra vui vẻ chạy tới xúm xuýt hỏi.
- Thế nào, đẹp không?
- Rất đẹp.
- Để tớ chụp cho cậu vài tấm. Cậu tạo dáng đi, nhanh lên.
Mỹ Hạnh cười tít mắt rồi giành lấy chiếc máy ảnh mình hằng ao ước từ tay Kiều Ly, hối cô tạo dáng. Người đẹp chỉ cần đứng yên một chỗ cũng thấy đẹp, câu nói đó rất phù hợp với Kiều Ly, gió mơn man thổi mái tóc nâu trầm tung bay, hai má cô ửng hồng, khoé môi cong lên nụ cười tinh khôi dịu dàng. Ánh mắt Mỹ Hạnh tối lại, cô ta cố tình dìm Kiều Ly, giơ máy lên chụp cắt ngang người, chép miệng nói.
- Ở đây thiếu sáng không đẹp, chúng ta qua bên kia thử xem.
- Bên đó xa lắm, cậu có ảnh đẹp rồi, về được chưa nào?
- Mới được có 2 tấm, qua bên kia chụp một tấm thôi rồi về, tớ hứa đấy.
- Tớ chiều theo ý cậu lần này thôi đó.
- Nhất trí, cậu đúng là người bạn tốt nhất của tớ, dẫn đường nào.
Kiều Ly cười trừ miễn cưỡng mang theo máy ảnh đi về phía bên phải, mùi đất ẩm thấp khiến mũi cô khó chịu, đám cỏ non xanh mướt phủ một lớp nước, những đoạn khúc khuỷu rất dễ bị trượt chân. Kiều Ly đang chậm rãi bước qua một thanh gỗ chắn ngang làm cầu nối giữa hai bên đường bị sạt lỡ thì nghe tiếng hét thảng thốt sau lưng.
- Á có rắn.
Rắn. Cô chỉ nghe kịp tới đó thì cơ thể bị người phía sau đẩy mạnh tới trước, theo quán tính đổ người trượt dài xuống con dốc quanh co. Không có gì bám lại nên Kiều Ly sợ hãi kêu cứu, tay chân bị cỏ cứa xước từng đường rớm máu. Toàn thân đau nhức nhưng thần trí cô vẫn còn rất minh mẫn, cô nghe tiếng Mỹ Hạnh đứng trên kia hét toáng.
- Kiều Ly, cậu không sao chứ? Tớ xin lỗi, tớ đi tìm người giúp cậu ngay đây.
- Cậu nhanh nhé, chân tớ đau quá.
Câu nói của cô không có người đáp lại, Kiều Ly suýt xoa lồm cồm ngồi dậy, quần áo dính bẩn lem luốc, máy ảnh lăn lóc nằm dưới chân. Cô nhíu mày nhìn quanh, chỉ có thể đợi người tới cứu thôi, chân cô hình như bị trật rồi, không thể bò lên trên kia được. Kiều Ly sờ tay vào túi định lấy điện thoại thì ngớ ra, rõ ràng cô bỏ điện thoại vào túi xách rồi nhưng giờ không thấy đâu.
Trong khi cô bạn thân của mình nóng lòng chờ đợi Mỹ Hạnh quay lại cứu thì cô ta thong dong như đang đi tản bộ. Còn hai tiếng nữa mọi người sẽ tập họp để bắt đầu hoạt động đầu tiên trong chuyến đi bốn ngày, Mỹ Hạnh cố tình để Kiều Ly chịu đau đớn, đợi đến khi đám bạn học phát hiện có khi cô bạn đã bất tỉnh nhân sự rồi. Trong thâm tâm Mỹ Hạnh đang cầu nguyện cho những điều tệ hại hơn sẽ đến với Kiều Ly. Cô ta không muốn làm cái bóng cho người khác nữa.
- Cứu với… cứu tôi với…
- Anh Bắc, anh nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì?
- Rõ ràng em vừa nghe thấy tiếng kêu cứu.
- Mày rỗi hơi à, nhanh lên, anh Sơn đang đợi.
- Cứu tôi…
Hai gã đàn ông đang xách theo một cái giỏ mây to tướng, bên trong đựng rau củ đang đi ngang qua chỗ Kiều Ly thì khựng lại. Cô đợi mãi nhưng không thấy Mỹ Hạnh quay lại nên gắng gượng bò lên, một đám cỏ dại nằm rạp xuống vì sức nặng của Kiều Ly, lòng bàn tay cô bị cứa ứa máu, vừa đau vừa rát nhưng vẫn cắn răng bám trụ không để bị trượt xuống nữa, giọng cô thều thào kêu cứu, hy vọng sẽ có ai đó nghe được giúp đỡ mình. Nhưng Kiều Ly không ngờ rằng, ở mảnh đất mà cô cho là bình yên như trong tranh này lại khiến cuộc đời cô gặp phải biến cố, thời khắc cô cất tiếng kêu cứu đã vô tình rước hoạ vào người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.