Chương 24: Thích em nhiều hơn một chút
Camnho
14/11/2022
Kiều Ly cả kinh nhưng chưa kịp nói hết câu hơi thở đã bị Thế Sơn chiếm lấy,
cánh môi mềm mại này hôn bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ. Mùi hương của
cô như thấm vào ruột gan khiến Thế Sơn cồn cào không thể ngừng nhung
nhớ. Kiều Ly đang hoảng sợ, sợ anh ta sẽ ném mình đến chỗ mụ Hen lần nữa nên đầu lưỡi có chút vụng về đáp lại. Kiểu hôn ướt át này rất dễ gợi
tình, lúc sáng bọn họ vừa quấn lấy nhau xong, bây giờ vừa chạm vào ham
muốn lại dâng lên lần nữa, giống như càng lúc càng không kiểm soát được. Kiều Ly bám vào bả vai Thế Sơn nỉ non.
- Thế Sơn, anh rung động với em thật sao?
Thế Sơn không đáp lại, vùi vào cổ cô cắn mút, Kiều Ly luồn tay vào mái tóc ngắn nũng nịu như đang dỗi.
- Em thấy mông lung lắm…
- Sao lại mông lung?
- Vì anh đối xử tốt với em.
- Tôi không thể đối xử tốt với em được sao?
Giọng điệu trầm thấp dịu dàng của Thế Sơn khiến cô muốn hãm sâu, Kiều Ly phát hiện tim mình đập rất nhanh. Cứ như thế này người rung động không chỉ một mình Thế Sơn nữa!
Cô lớn lên thanh thuần xinh đẹp, không còn là con nhóc hay lẽo đẽo đi theo anh ta. Dù Kiều Ly đã quên nhưng cô vẫn trân trọng món quà duy nhất mà anh ta tặng, điều này khiến Thế Sơn rất vui. Ngón tay thô ráp vân vê sợi dây chuyền cỏ bốn lá, môi mỏng đặt lên đó một nụ hôn rồi khẽ hỏi.
- Bé ngốc, anh rất nhớ em.
Bé ngốc, chỉ duy nhất một người gọi cô với biệt danh này, Kiều Ly như chết lặng, đờ đẫn nhìn Thế Sơn. Trong ánh mắt cô lúc này rất nhiều cảm xúc đang biến hoá, có thảng thốt, có kinh ngạc và cũng có một tia vui mừng. Thế Sơn vuốt ve gò má cô, mỉm cười dịu dàng.
- Bất ngờ lắm đúng không?
- Anh Nghĩa?
Kiều Ly mấp máy không thể tin người đang đứng trước mặt cô đây chính là anh trai hàng xóm vẫn hay cõng cô. Tại sao định mệnh lại oái oăm như vậy, để anh và cô gặp nhau trong hoàn cảnh nghiệt ngã như thế này? Tại sao lại đem anh trai đáng yêu của cô biến thành người thế này? Tại sao?
Kiều Ly bật khóc rất to, những giọt nước mắt rơi vì vui mừng, hờn tủi nhưng qua suy nghĩ của Thế Sơn lại biến thành thất vọng, có lẽ cô thất vọng vì khi gặp lại anh ta không còn là người năm xưa nữa.
- Đừng khóc, anh có kẹo cho em.
- Anh nhận ra em khi nào? Sao anh không nói?
- Khi nhìn thấy sợi dây chuyền này anh đã nhận ra em. Anh sợ em khinh thường, sợ em xa lánh nên không dám nói.
- Sao anh lại chạy tới đây làm tội phạm hả?
- Anh xin lỗi.
- Em phải làm sao để cứu anh đây, em không muốn anh như thế này đâu, em không muốn.
Cô gục vào ngực Thế Sơn ấm ức khóc, những lời chất vấn của cô khiến cõi lòng anh ta tan nát. Thế Sơn không định nói ra nhưng cô cứ nhìn anh ta với ánh mắt dè chừng rồi thể hiện sự quan tâm giả dối Thế Sơn thật sự không chịu nổi. Anh ta đánh cược một lần, muốn xem thử cảm nhận của cô về mình như thế nào, không ngờ khiến cô khóc đến xót xa. Thế Sơn ôm cô vào lòng, hai tay đặt lên lưng khẽ vuốt như dỗ dành.
- Kiều Ly, em có trách anh không?
- Em ghét anh.
- Ghét anh vậy à?
- Anh bắt nạt em.
- Cho anh xin lỗi nhé.
- Anh phải bù đắp cho em, phải bù đắp cả đời.
- Anh không thể.
Cô đương nhiên biết Thế Sơn không thể, chỉ vài phút trước thôi cô còn hăng hái tìm bằng chứng đẩy anh vào tù kia mà. Kiều Ly từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai chân khẽ nhón, chủ động hôn lên đôi môi mỏng, những kí ức về anh cô vẫn luôn cất giấu vào một góc, cô không quên chỉ là hoàn cảnh đã biến anh thành một con người khác, khác hoàn toàn với người mà cô từng biết nên cô mới không nhận ra. Nụ hôn điên cuồng giống như tâm trạng của cả hai lúc này. Kiều Ly vòng hai tay lên cổ Thế Sơn, hai chân rướn lên kẹp lấy hông anh, dục vọng trong đấy mắt cô mãnh liệt đến mức làm Thế Sơn sung sướng.
- Sao anh lại đổi tên?
- Anh muốn rũ bỏ quá khứ.
Thế Sơn thở dốc tách ra rồi lại không cưỡng được chiếm lấy cô. Bàn tay nhỏ nhắn mạnh dạn kéo khoá quần, nắm lấy thứ nóng bỏng kia vuốt ve, động tác an ủi gấp gáp làm Thế Sơn run lên, mạnh mẽ áp lưng Kiều Ly vào tường.
- Thế Sơn, em muốn.
- Anh sẽ chết dưới tay em mất.
- Cho em đi.
- Ra ngoài nhé.
- Không, em thích ở đây cơ.
Thế Sơn cười khổ hôn lên mắt cô.
- Ở đây em sẽ lạnh.
- Em chịu được.
Bên dưới Kiều Ly đã sớm ướt, cơ thể này bị Thế Sơn dạy dỗ hư hỏng rồi, anh chạm vào cô liền run rẩy đầu hàng. Thế Sơn muốn cô đến phát điên, hiếm khi cô chủ động như thế, máu nóng trong người đang hừng hực cháy, khát khao đợi cô dập tắt.
- Thế Sơn… ưm…. anh chuyển động đi.
- Được.
Vật nam tính thô dài chen vào bắp đùi đang mở rộng của Kiều Ly, Thế Sơn đẩy hông một cái nó đã đâm thẳng vào bên trong cô, cảm giác thoả mãn chưa từng có. Kiều Ly hét lên, dùng hết sức níu kéo anh ở lại, từng cơn co rút chặt chẽ như đòi mạng, Thế Sơn thở dốc đẩy hông mạnh hơn, tiếng va chạm vang lên kịch liệt, Kiều Ly sung sướng tìm tòi khoái cảm trên cơ thể anh, một tay mơn trớn hạt đậu trước ngực, ngay sau đó bị Thế Sơn nhéo vào nhũ hoa trả đũa, cô uỷ khuất cắn lên vai anh, khoái cảm tầng tầng chồng chất.
- Kiều Ly, anh thích em được không?
- Được, em cho phép.
- Nhưng em có bạn trai.
- Anh ấy quan tâm em… giống hệt anh vậy… ưm…
Thế Sơn ác ý giãn chậm tiết tấu khiến Kiều Ly bất mãn, cô mím môi, đôi mắt trong veo ngấn nước, vẻ mặt đáng yêu này khắc sâu vào tận xương tuỷ, dù chỉ một giây Thế Sơn cũng không đành lòng làm cô khó chịu. Động tác lại bắt đầu nhanh dần, mỗi lần thúc vào đều chạm thật sâu. Bọn họ đã tìm thấy nhau, có những lời lúc trước không thể thốt lên nay lại phát ra rất thuận miệng.
- Thế Sơn, anh phải thích em nhiều hơn một chút.
- Thế Sơn, anh rung động với em thật sao?
Thế Sơn không đáp lại, vùi vào cổ cô cắn mút, Kiều Ly luồn tay vào mái tóc ngắn nũng nịu như đang dỗi.
- Em thấy mông lung lắm…
- Sao lại mông lung?
- Vì anh đối xử tốt với em.
- Tôi không thể đối xử tốt với em được sao?
Giọng điệu trầm thấp dịu dàng của Thế Sơn khiến cô muốn hãm sâu, Kiều Ly phát hiện tim mình đập rất nhanh. Cứ như thế này người rung động không chỉ một mình Thế Sơn nữa!
Cô lớn lên thanh thuần xinh đẹp, không còn là con nhóc hay lẽo đẽo đi theo anh ta. Dù Kiều Ly đã quên nhưng cô vẫn trân trọng món quà duy nhất mà anh ta tặng, điều này khiến Thế Sơn rất vui. Ngón tay thô ráp vân vê sợi dây chuyền cỏ bốn lá, môi mỏng đặt lên đó một nụ hôn rồi khẽ hỏi.
- Bé ngốc, anh rất nhớ em.
Bé ngốc, chỉ duy nhất một người gọi cô với biệt danh này, Kiều Ly như chết lặng, đờ đẫn nhìn Thế Sơn. Trong ánh mắt cô lúc này rất nhiều cảm xúc đang biến hoá, có thảng thốt, có kinh ngạc và cũng có một tia vui mừng. Thế Sơn vuốt ve gò má cô, mỉm cười dịu dàng.
- Bất ngờ lắm đúng không?
- Anh Nghĩa?
Kiều Ly mấp máy không thể tin người đang đứng trước mặt cô đây chính là anh trai hàng xóm vẫn hay cõng cô. Tại sao định mệnh lại oái oăm như vậy, để anh và cô gặp nhau trong hoàn cảnh nghiệt ngã như thế này? Tại sao lại đem anh trai đáng yêu của cô biến thành người thế này? Tại sao?
Kiều Ly bật khóc rất to, những giọt nước mắt rơi vì vui mừng, hờn tủi nhưng qua suy nghĩ của Thế Sơn lại biến thành thất vọng, có lẽ cô thất vọng vì khi gặp lại anh ta không còn là người năm xưa nữa.
- Đừng khóc, anh có kẹo cho em.
- Anh nhận ra em khi nào? Sao anh không nói?
- Khi nhìn thấy sợi dây chuyền này anh đã nhận ra em. Anh sợ em khinh thường, sợ em xa lánh nên không dám nói.
- Sao anh lại chạy tới đây làm tội phạm hả?
- Anh xin lỗi.
- Em phải làm sao để cứu anh đây, em không muốn anh như thế này đâu, em không muốn.
Cô gục vào ngực Thế Sơn ấm ức khóc, những lời chất vấn của cô khiến cõi lòng anh ta tan nát. Thế Sơn không định nói ra nhưng cô cứ nhìn anh ta với ánh mắt dè chừng rồi thể hiện sự quan tâm giả dối Thế Sơn thật sự không chịu nổi. Anh ta đánh cược một lần, muốn xem thử cảm nhận của cô về mình như thế nào, không ngờ khiến cô khóc đến xót xa. Thế Sơn ôm cô vào lòng, hai tay đặt lên lưng khẽ vuốt như dỗ dành.
- Kiều Ly, em có trách anh không?
- Em ghét anh.
- Ghét anh vậy à?
- Anh bắt nạt em.
- Cho anh xin lỗi nhé.
- Anh phải bù đắp cho em, phải bù đắp cả đời.
- Anh không thể.
Cô đương nhiên biết Thế Sơn không thể, chỉ vài phút trước thôi cô còn hăng hái tìm bằng chứng đẩy anh vào tù kia mà. Kiều Ly từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai chân khẽ nhón, chủ động hôn lên đôi môi mỏng, những kí ức về anh cô vẫn luôn cất giấu vào một góc, cô không quên chỉ là hoàn cảnh đã biến anh thành một con người khác, khác hoàn toàn với người mà cô từng biết nên cô mới không nhận ra. Nụ hôn điên cuồng giống như tâm trạng của cả hai lúc này. Kiều Ly vòng hai tay lên cổ Thế Sơn, hai chân rướn lên kẹp lấy hông anh, dục vọng trong đấy mắt cô mãnh liệt đến mức làm Thế Sơn sung sướng.
- Sao anh lại đổi tên?
- Anh muốn rũ bỏ quá khứ.
Thế Sơn thở dốc tách ra rồi lại không cưỡng được chiếm lấy cô. Bàn tay nhỏ nhắn mạnh dạn kéo khoá quần, nắm lấy thứ nóng bỏng kia vuốt ve, động tác an ủi gấp gáp làm Thế Sơn run lên, mạnh mẽ áp lưng Kiều Ly vào tường.
- Thế Sơn, em muốn.
- Anh sẽ chết dưới tay em mất.
- Cho em đi.
- Ra ngoài nhé.
- Không, em thích ở đây cơ.
Thế Sơn cười khổ hôn lên mắt cô.
- Ở đây em sẽ lạnh.
- Em chịu được.
Bên dưới Kiều Ly đã sớm ướt, cơ thể này bị Thế Sơn dạy dỗ hư hỏng rồi, anh chạm vào cô liền run rẩy đầu hàng. Thế Sơn muốn cô đến phát điên, hiếm khi cô chủ động như thế, máu nóng trong người đang hừng hực cháy, khát khao đợi cô dập tắt.
- Thế Sơn… ưm…. anh chuyển động đi.
- Được.
Vật nam tính thô dài chen vào bắp đùi đang mở rộng của Kiều Ly, Thế Sơn đẩy hông một cái nó đã đâm thẳng vào bên trong cô, cảm giác thoả mãn chưa từng có. Kiều Ly hét lên, dùng hết sức níu kéo anh ở lại, từng cơn co rút chặt chẽ như đòi mạng, Thế Sơn thở dốc đẩy hông mạnh hơn, tiếng va chạm vang lên kịch liệt, Kiều Ly sung sướng tìm tòi khoái cảm trên cơ thể anh, một tay mơn trớn hạt đậu trước ngực, ngay sau đó bị Thế Sơn nhéo vào nhũ hoa trả đũa, cô uỷ khuất cắn lên vai anh, khoái cảm tầng tầng chồng chất.
- Kiều Ly, anh thích em được không?
- Được, em cho phép.
- Nhưng em có bạn trai.
- Anh ấy quan tâm em… giống hệt anh vậy… ưm…
Thế Sơn ác ý giãn chậm tiết tấu khiến Kiều Ly bất mãn, cô mím môi, đôi mắt trong veo ngấn nước, vẻ mặt đáng yêu này khắc sâu vào tận xương tuỷ, dù chỉ một giây Thế Sơn cũng không đành lòng làm cô khó chịu. Động tác lại bắt đầu nhanh dần, mỗi lần thúc vào đều chạm thật sâu. Bọn họ đã tìm thấy nhau, có những lời lúc trước không thể thốt lên nay lại phát ra rất thuận miệng.
- Thế Sơn, anh phải thích em nhiều hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.