Chương 5
Scotland Chiết Nhĩ Miêu
02/11/2016
Bữa sáng vẫn là Cố
Hoài Ninh mua về. Lương Hòa giải quyết nhanh gọn rồi thu xếp đồ đạc
chuẩn bị đến tòa soạn. Thời gian nán lại ở thành phố B hơi lâu, nên cô
cũng rất ngại phải xin tòa soạn điều chỉnh thời gian nghỉ phép, dù sao ở tòa soạn cô cũng là người mới.
“Để anh đưa em đi nhé?!” Đồng chí đoàn trưởng đề nghị rất chân thành.
Lương Hòa nhăn mặt từ chối, Cố Hoài Ninh cũng không ép, chỉ có điều nhìn cô, anh chợt nhếch mép cười thần bí.
Khi cô vào tòa soạn, đón cô là một cái ôm rất chặt của Hạ An Mẫn khiến cô không thở nổi, đẩy được cô ấy ra mới coi như thoát được áp lực. Hạ An Mẫn vênh mặt chọc ghẹo cô: “Phóng viên Lương à, giờ thì cô đã được nếm mùi của một người đàn bà thành thục rồi nhé!”.
Lương Hòa hơi trầm tư, lại khóc dở mếu dở, đúng lúc ấy, cô lại gặp tổng biên tập Lục Thừa Vấn vừa mới đến tòa soạn, đành phải nhẫn nhịn không so đo tính toán với Hạ An Mẫn, cả hai đi theo anh vào văn phòng.
Lý Thiệu nói, tổng biên tập đã phân công, chuyên đề phỏng vấn Diệp tướng quân kỳ này do chính anh biên tập, vì thế bảo Lương Hòa đến báo cáo trực tiếp với anh.
Lục Thừa Vấn mím môi xem bản thảo phỏng vấn trong tay.
Từng mục từng phần rất rõ ràng, thi thoảng có vài chỗ chú thích, nét chữ nhìn qua là biết cô tự viết tay. Xem xong anh thấy khá hài lòng, nhìn Lương Hòa đang đứng cúi đầu ở trước mặt, nói: “Vất vả cho cô rồi!”.
Lần này coi như được thông qua luôn rồi sao? Lương Hòa hơi ngạc nhiên: “Không có gì ạ, hoàn thành công việc là trách nhiệm của tôi mà!”.
Lục Thừa Vấn gật đầu, khóe môi khẽ nở nụ cười. Anh chuyển hướng nhìn, ánh mắt dán chặt vào nơi nào đó. Lương Hòa đang cúi đầu sắp xếp tài liệu, không chú ý đến sắc mặt của Lục Thừa Vấn. Cô đang định rời đi thì Lục Thừa Vấn lên tiếng gọi lại: “Có điều nội dung vẫn còn chút thiếu sót, về bổ sung thêm vào!”.
Lương Hòa sững người lại, vừa mới tỏ ra hài lòng như vậy mà thoáng chốc đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi. Dường như Lục Thừa Vấn không muốn nói nhiều, cứ cúi đầu chăm chú xem văn bản trên tay. Lương Hòa đành đáp một tiếng “Vâng!”, trong lòng lại chửi thầm cái tên Lục Thừa Vấn đáng ghét bới lông tìm vết, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Lục Thừa Vấn trầm tư nhìn theo bóng của Lương Hòa, trong lòng nghĩ đến vết hôn mà mình vừa nhìn thấy trên người cô, anh lại dấy lên cảm giác không bình thường ấy. Theo chỉ thị của Lục Thừa Vấn, cả ngày Lương Hòa đều rơi vào trạng thái bận rộn. Cô bạn thân Hạ An Mẫn chỉ còn biết ở bên động viên tinh thần cho cô. Giờ ăn trưa, Lương Hòa nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, cô vuốt vuốt tóc, giọng nói có chút mệt mỏi: “Nói đi!”.
Đầu bên kia ngừng lại một lúc, sau vài giây mới nghe thấy giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cô bé, ai trêu cô vậy?”.
Hóa ra là cậu nhóc Cố Gia Minh! Lương Hòa từ từ nói: “Không sao, con có chuyện gì không? Thím đang làm việc”.
Cố Gia Minh vừa nghe đã thấy không vui. Cố Hoài Việt mỗi khi hết kiên nhẫn để đối phó với cậu đều nói mấy câu như vậy. Bây giờ lại nghe Lương Hòa nói như thế, cậu bĩu môi: “Thím bận cái gì? Chú út cũng đến đây rồi nè!”.
“Chú út đang ở nhà sao?”
“Vâng, chú vừa mới bàn chuyện diễn tập với ông.”
Giọng nói của cậu nhóc vô cùng rõ ràng nhưng Lương Hòa dường như không nghe rõ, cô hỏi lại: “Diễn, diễn cái gì cơ?”.
“Diễn tập quân sự!” Ngay cả cái này cũng không biết, cậu nhóc ngạo mạn nói tiếp: “Là ra chiến trường, đánh nhau đó!”.
Nhóc con ra vẻ oai phong lẫm liệt lắm, còn Lương Hòa thì lại sững sờ. Thuyết phục Cố Gia Minh ngắt máy xong, Lương Hòa ngồi bần thần. Trong nhận thức của cô, những việc mà quân nhân phải làm đều là vì Tổ quốc. Thời bình thì không phải chiến đấu, nhưng nếu muốn bảo vệ Tổ quốc thì phải nâng cao sức chiến đấu. Mà chiến trường lại chính là nơi thích hợp nhất để nâng cao sức chiến đấu. Diệp tướng quân đã nói một câu: “Nơi rèn luyện tốt nhất của người lính chính là chiến trường!”. Lương Hòa đã biết công việc của người lính khác với những nghề nghiệp khác, thế nhưng, hôm nay nghe thấy bốn từ “diễn tập quân sự”, cô mới cảm nhận được công việc của bọn họ khác với mọi người ở chỗ nào, đó chính là diễn tập, chiến đấu.
Buổi tối tan ca, Lương Hòa nhìn thấy Phùng Đam ở bên ngoài tòa soạn, không dễ gì Cố Hoài Ninh mới ở nhà được hai ngày, bà Lý Uyển ngày nào cũng gọi điện giục hai vợ chồng về nhà ăn cơm, Phùng Đam cũng vì thế mà tối nay phải đi đón Lương Hòa tan ca.
Lương Hòa vừa lên xe đã hỏi cậu ta: “Phùng Đam, cậu có biết chuyện Cố Hoài Ninh diễn tập quân sự không?”.
“Có biết một chút ạ. Lúc em ra đây đoàn trưởng vẫn còn đang nói chuyện với lão gia. Chị dâu, chị không biết sao?”
Lương Hòa im lặng. Phùng Đam nhìn bộ dạng của cô cũng đoán ra được vài phần: “Chỉ là một cuộc diễn tập đối kháng theo thông lệ thôi mà, không có gì to tát cả. Đoàn trưởng không nói cho chị chắc vì sợ chị lo lắng”.
Lương Hòa cắn môi: “Thường thì diễn tập quân sự có nguy hiểm gì không?”.
Phùng Đam cười: “Làm gì có gì nguy hiểm, nếu nguy hiểm thì ai dám đi chứ, chị cứ yên tâm. Cũng khó tránh khỏi bị thương, nhưng có bệnh viện dã chiến đi cùng mà, có thể giải quyết được”.
“Thật sao?” Lương Hòa lẩm bẩm.
Phòng khách của nhà họ Cố lúc này rất yên tĩnh. Phu nhân Lý Uyển và chị Trương đang bận nấu nướng trong bếp, chỉ còn Cố Hoài Ninh và lão gia ngồi trong phòng khách nói chuyện về cuộc diễn tập quân sự sắp diễn ra. Lão gia cả đời chinh chiến, việc diễn tập đã trở thành chuyện cơm bữa rồi, chỉ tội phu nhân Lý Uyển. Mẹ chồng cô xót con trai, mỗi lần tổ chức diễn tập quân sự đều tim đập chân run, về nhà cứ nghe Cố Hoài Ninh nhắc đến chuyện diễn tập là lại năn nỉ con trai đừng làm bà đau tim thêm nữa, ngày nào cũng phải lo lắng, chi bằng anh quay về sớm còn tốt hơn. Đúng ra mà nói, Cố lão gia nói một tiếng, điều động con trai trở về cũng không khó khăn gì, nhưng cho dù phu nhân Lý Uyển xin xỏ thế nào, ông cũng không đổi ý.
“Mẹ con quá lo lắng cho con thôi.”
Cố Hoài Ninh khẽ cười: “Con hiểu mà”.
Lão gia vỗ vỗ vào vai anh: “Thực ra lần này luyện tập một chút cũng tốt. Chiếc cầu vai này con cũng đeo hơn hai năm rồi phải không?”. Thấy anh gật đầu, ông lại nói: “Mặc dù con vẫn còn trẻ, nhưng con người phải tiến lên phía trước, đến khi già rồi có muốn phấn đấu cũng chẳng được nữa”.
“Làm gì có chuyện dễ như vậy, hay là ba dựa vào chức quyền kéo con lên cao một chút đi?!”
Lão gia hừ một tiếng: “Con xin ba chi bằng đi xin chú hai con ấy, xem ra dựa dẫm được đấy!”.
Nói đùa rốt cuộc cũng chỉ là nói đùa thôi. Từ ngày Cố Hoài Ninh tự mình gia nhập quân đội, rất hiếm khi nhờ cậy đến người nhà. Có điều, dù gì cũng là con trai nhà họ Cố, ba và các chú các bác đều làm trong quân đội, khó tránh khỏi chuyện chiếu cố cho con cháu nhà mình. Anh em Cố Hoài Ninh đều biết rõ chuyện này, cũng ít khi nhắc điều ấy trước mặt ba và các chú. Đôi khi, gây dựng được một sự nghiệp thành công, nếu có thể tận dụng triệt để nguồn tài nguyên con người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.
Cố Hoài Ninh rèn luyện trong quân đội rồi thi đỗ vào Học viện Quân sự, sau đó anh được cử ra nước ngoài huấn luyện một thời gian theo chương trình bồi dưỡng cán bộ, việc này không hề có sự can thiệp của người nhà. Khi Cố Hoài Ninh còn học trong trường, anh đã rất nổi tiếng về thành tích học tập, sau khi kết thúc khóa huấn luyện, anh còn nhận được học bổng cao nhất của học viện. Những cái khác thì không nói, nhưng quả thật, Cố Hoài Ninh vẫn là một người con trai khiến Cố Trường Chí tự hào.
Chuông cửa reo, Lương Hòa đi theo sau Phùng Đam bước vào nhà. Cố Hoài Ninh vừa nhìn qua Lương Hòa, đã nhận thấy sắc mặt cô lúc này rất xanh xao. Anh liền đứng dậy đỡ chiếc túi trên tay cô, tiện tay sờ lên trán. Lương Hòa bị cử chỉ thân mật đấy làm cho ngây ngất, cứ giương mắt lên nhìn anh.
“Nhìn sắc mặt em không được tốt, cũng không thấy sốt, em bị sao vậy?”
Lương Hòa cúi xuống thay giầy, nghẹn ngào đáp lại: “Không sao, công việc có chút không thuận lợi”, nói xong cô cười một cách miễn cưỡng.
Cố Hoài Ninh nhìn cô rồi mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Vì lần này thời gian Cố Hoài Ninh về nhà rất ngắn, nên sau bữa tối, bà Lý Uyển không nỡ để hai người họ ra về, bảo hai vợ chồng ngủ lại một đêm. Liếc thấy thái độ của Lương Hòa có vẻ không thoải mái, sau khi biết được là do gặp phải vấn đề trong công việc, bà Lý Uyển liền dặn dò cô cẩn thận: “Sức khỏe là của bản thân mình, con không yêu thương nó thì cũng đừng để người khác phải lo lắng cho con. Công việc nếu có thể không làm thì đừng làm nữa, nó không đáng để con phải hao tâm tổn trí. Đến khi sức khỏe có vấn đề gì thì hối cũng không kịp nữa”.
Lương Hòa ngoan ngoãn gật đầu, theo Cố Hoài Ninh lên gác.
Trước khi kết hôn, Lương Hòa rất ít khi về nhà họ Cố, có về cũng chỉ ngồi chết trân trên sô pha trong phòng khách để các vị trưởng bối hỏi han, đây mới là lần đầu tiên cô vào phòng của Cố Hoài Ninh.
Đàn ông khi còn ở tuổi niên thiếu, nơi để họ lưu giữ những mộng ước lý tưởng của mình chính là một không gian rộng lớn như thế này. Theo Lương Hòa thấy, Cố Hoài Ninh bắn súng giỏi như vậy, trong phòng chắc chắn phải có rất nhiều súng. Thế nhưng cô không ngờ phòng của anh vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, thứ duy nhất liên quan đến nghề nghiệp của anh là một bản vẽ thủ công chiếc xe tăng đang treo trên tường và một cái mô hình xe tăng bày trên bàn.
Lương Hòa chỉ vào bức tranh trên tường hỏi: “Đây là xe tăng ư?”.
“Ừm”, Cố Hoài Ninh đứng ngay cạnh cô, ánh mắt trầm mặc nhưng rất mạnh mẽ nhìn vào bức tranh đó: “Đây là dòng xe tăng T 34 sản xuất tại Tô Châu, mô hình này chính là bản thu nhỏ chân thực của nó”, nói đoạn, anh lấy mô hình đưa cô xem. Lương Hòa cẩn thận cầm nó trong tay, những phụ kiện được thiết kế y như một chiếc xe thật, cô vô cùng thán phục kỹ thuật mô phỏng này.
“Mô hình này anh mua ở đâu? Trông y như thật vậy!”
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi bật cười: “Không phải là mua đâu, tự làm bằng tay đấy. Những thứ này chắc không mua được đâu”.
“Anh tự làm sao?”
Ánh mắt cô nhìn anh có thể nói là vô cùng thán phục. Đồng chí đoàn trưởng không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng: “Không phải anh làm, một bác bộ đội đã tặng anh, bác ấy từng phục vụ trong đoàn xe tăng đầu tiên của quân đội ta”.
“Lợi hại vậy sao?” Lương Hòa cảm phục.
“Không chỉ có vậy đâu.” Cố Hoài Ninh nói: “Đơn vị mà bác ấy từng làm việc đã từng chặn được hai chiếc xe tăng, một chiếc là T 62, một chiếc là T 34”.
Lương Hòa không hiểu những điều này, nghe số hiệu của nó cô cảm nhận được những chiếc xe tăng ấy lợi hại đến mức nào. Còn Cố Hoài Ninh thì lại vô cùng hứng thú giới thiệu cho cô: “Đừng xem thường hai chiếc xe tăng này, ngày xưa đơn vị anh đã từng được trang bị chiếc T 34. Chiếc T 62 cũng rất lợi hại, có thể nói không có nó thì sẽ không có chiếc xe tăng mẫu 69 của đơn vị anh bây giờ...”, vừa nói anh vừa nhìn ánh mắt mơ hồ của Lương Hòa. Cố Hoài Ninh bật cười, lúc này mới nhớ ra phụ nữ vốn không có hứng thú với mấy thứ này, liền ngừng lại không nói nữa. Lương Hòa sau khi đã hoàn hồn, vội vàng kéo Cố Hoài Ninh đang định nằm phịch xuống giường: “Sao lại không nói nữa? Em hỏi anh, bây giờ có thể nhìn thấy nó nữa không?”.
“Đã không còn sử dụng được nữa rồi, nếu em muốn nhìn thấy nó thì có thể đến viện bảo tàng xe tăng.”
“Thật sao?” Lương Hòa có chút tiếc nuối.
Cố Hoài Ninh nhìn cô, không nhịn được cười: “Không sao, thành phố B có một chiếc. Đợi khi nào em đến đoàn 302, anh sẽ đưa em đi”.
Lương Hòa nghe thấy thế kích động vô cùng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô không nhịn được nói: “Em thì có thời gian, nhưng anh có không?”.
Cố Hoài Ninh chớp mắt, nói: “Cũng không bận đến nỗi không dành được một ngày đưa em đi”.
Lương Hòa oán thán: “Không phải là các anh lại sắp sửa bận rộn rồi sao?”, cô chán nản nằm bò ra giường thở dài.
Cố Hoài Ninh cũng nằm xuống cùng cô, không nói không rằng đắp một lớp chăn mỏng lên cho cô. Trời đã lạnh hơn nhiều rồi. Động tác đột ngột của anh khiến cô hơi bối rối, kéo chăn nằm dịch sang một bên, như muốn thăm dò thái độ của anh. Đồng chí đoàn trưởng bật cười: “Sao thế?”.
Nhìn mãi chẳng thấy gì, Lương Hòa bèn lắc đầu. Nằm được một lát, cô chợt hỏi nhỏ: “Có phải em làm vợ lính tệ quá đúng không?”.
“Cái gì?” Anh quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy đôi mắt đang ngước lên nhìn đèn của cô rất sáng, rất sáng, anh không rời mắt được khỏi, cứ thế nhìn cô một lúc lâu mới quay lại.
Lương Hòa đang nặng trĩu suy tư nên không chú ý đến thái độ của Cố Hoài Ninh, cô nằm một lúc lại buông tiếng thở dài: “Em cảm thấy những điều mình không biết thật là nhiều”.
Từ khi quen Lương Hòa đến nay, chưa bao giờ anh thấy cô tự chất vấn mình như lúc này, bèn phì cười: “Nói như em thì trong quân đội có biết bao nhiêu người phải chịu kiếp độc thân hả?”.
Lương Hòa bực bội ngồi dậy, lườm anh một cái: “Ý của em không phải là như thế!”.
Đồng chí đoàn trưởng không buồn để ý đến cơn giận trong lòng cô, với tay tắt đèn: “Thôi được rồi, tắt đèn đi ngủ thôi”.
Đêm xuống, bốn bề đều phủ một màu đen dày đặc, Lương Hòa tức giận, một mình ngồi đó nhăn nhó. Sau rồi cô cũng tự thấy mình chẳng còn chút sức lực nào, đành cố gắng nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
“Ai ui!”
Trong bóng đêm, tự nhiên vang lên một tiếng đằng hắng. Cố Hoài Ninh nghe thấy liền nhổm dậy bật đèn, chỉ thấy Lương Hòa đang nghiến răng nghiến lợi chống tay vào gáy, tức giận nhìn anh.
“Sao thế?” Anh cau mày không hiểu gì, giơ tay ra sờ trán cô.
Lương Hòa né tránh, bực dọc nói: “Đầu bị đập vào thành giường rồi!”.
Đồng chí đoàn trưởng giơ tay trên không trung một lúc rồi từ từ thu về, lấy tay che miệng, ho khẽ vài tiếng.
Cuối cùng cũng nằm trên giường yên ổn, Lương Hòa kéo chăn thành vách ngăn giữa hai vợ chồng, một lúc sau liền bị Cố Hoài Ninh giật ra.
“Làm cái gì vậy?” Cô bực bội hỏi, tâm trạng vô cùng tệ.
Cố Hoài Ninh mặc kệ cô, cứ nằm yên ngắm bộ dạng muốn phát điên lên của cô một lúc lâu, nhếch môi cười, cho đến tận khi Lương Hòa không chịu được ánh mắt của anh nữa, với tay kéo chăn lên, anh mới lên tiếng: “Đừng đặt yêu cầu quá cao cho bản thân. Lấy vợ không giống như đi tuyển quân, phải đạt đủ năm kỹ năng, chỉ cần sống với nhau thoải mái là được”.
“Anh thấy như bây giờ tốt lắm sao?” Lần đầu tiên cô thấy anh đề cập tới chuyện này, không thể không hỏi.
“Ừm”, anh lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nói: “Anh thấy rất tốt!”.
Lương Hòa lặng lẽ nhìn tới lúc anh sắp ngủ, đột ngột hỏi một câu: “Thế việc diễn tập quân sự là thật sao?”.
“Ừm.”
“Là diễn tập đối kháng đúng không?”
“Không sai.”
“Có phải sẽ có xác suất thương vong đúng không?”
Lạ thật đấy, Cố Hoài Ninh mở mắt ra nhìn Lương Hòa: “Thằng nhãi Phùng Đam nói với em?”.
“Vậy vì sao anh không nói với em?”
“Anh sợ em lại suy nghĩ nhiều.” Cố Hoài Ninh quay đầu lại nhìn cô, vô thức đưa tay ra vuốt mái tóc dài mềm mại: “Không sao đâu”.
Nghe anh an ủi, cô lắc đầu: “Em không thể ép mình đừng nghĩ lung tung được. Em biết chắc chắn các anh sẽ chuẩn bị rất tốt, cũng biết kinh nghiệm của anh vô cùng dày dạn, nhưng thực sự, em cảm thấy rất khó chịu”. Cô im lặng một lúc rồi lại khẽ nói: “Cũng không hẳn là khó chịu, em không biết phải nói sao nữa...”, nói rồi cô kéo chăn lên trùm kín đầu.
Cố Hoài Ninh phát hiện, hóa ra Lương Hòa là người như vậy, khi không thể biểu đạt được điều muốn nói, cô sẽ chọn cách trốn tránh. Lần này anh không kéo chăn của cô ra, chỉ có điều, anh đã hiểu được trái tim mềm yếu của cô, khẽ cười: “Hay là để anh thiết lập một lệnh quân sự, bảo đảm sẽ trở về an toàn, được không?”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Anh đồng ý ngay lập tức, một lúc sau đã thấy người trong chăn động đậy. Vài phút sau, anh nghe thấy một tiếng be bé: “Cũng được!”, nghe giọng thì có vẻ đã không còn phiền não nữa rồi.
Sáng hôm sau anh sẽ lên máy bay lúc chín giờ. Để tránh tắc đường, Cố Hoài Ninh ra sân bay sớm hơn một tiếng. Có lẽ vì Lương Hòa cũng đi nên lão gia và phu nhân đều ở nhà, không đi tiễn anh, để cho đôi trẻ không gian riêng tư.
Cố Hoài Ninh tự lái xe ra sân bay. Từ xa đã trông thấy nhà chờ để lên máy bay, anh chọn một chỗ đỗ xe rồi rút chìa khóa, đưa cho Lương Hòa.
“Lát nữa em tự lái xe về, đi cẩn thận đấy!”
Lương Hòa cầm chìa khóa, không nói câu nào, Cố Hoài Ninh mỉm cười, quay ra cốp xe lấy hành lý. Anh lấy hành lý ra, đang định rời đi thì nhìn thấy Lương Hòa đứng tựa vào xe, chăm chú nhìn anh, như muốn nói gì đó. Anh không nhịn được cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: “Anh sẽ tự vào, em không phải tiễn đâu”.
Lại còn không cho cô tiễn nữa. Lương Hòa hơi giận. Cô giật lấy hành lý rồi cứ thế đi thẳng, không thèm để ý đến anh. Cố Hoài Ninh bị tước quyền khống chế, vô cùng ngạc nhiên, sau khi tỉnh ra thì vội vàng chạy theo, bàn tay giữ chặt va ly không buông.
“Không đùa nữa, em về ngay đi!” Cố Hoài Ninh phát hiện, anh thực sự không thích cảnh đưa tiễn này một chút nào. Rõ ràng là mệnh lệnh, vậy mà Lương Hòa lại thấy xúc động, sống mũi cay cay. Cô cúi đầu, giọng nói phảng phất chút phiền muộn: “Em nghe Phùng Đam nói, trong thời gian diễn tập, mọi liên lạc đều bị hạn chế, như vậy, có phải là em sẽ không thể gọi điện cho anh được nữa, đúng không?”.
Cố Hoài Ninh trầm ngâm: “Không được có những hành động gây nhụt chí trong lòng quân”.
Lương Hòa nghe vậy, lí nhí “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cố Hoài Ninh vuốt tóc cô, nói: “Em về đi!”.
Anh đỡ hành lý trên tay Lương Hòa, rốt cuộc thì cô vẫn không thể vào sảnh chờ để tiễn anh lên máy bay được, đành phải đứng ở bãi gửi xe tạm biệt. Cô vẫn hơi bực mình, giận dỗi nói: “Đi cẩn thận, em không tiễn nữa!”.
Cố Hoài Ninh biết thừa cô nói một đằng nghĩ một nẻo, ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, nghe chưa?”.
Lương Hòa bĩu môi, quay ngoắt đầu đi: “Không nghe thấy!”.
Đồng chí đoàn trưởng cũng không tức giận, véo mũi cô một cái rồi đặt lên trán một nụ hôn: “Anh đi thật đây!”.
“Biết rồi, anh đi đi.” Cô nghẹn ngào nói, len lén nhìn anh xách hành lý rời xa. Anh đi rất xa rồi, Lương Hòa mới dám ngẩng đầu lên.
Gió thổi càng ngày càng mạnh, nhưng dường như không ảnh hưởng gì tới bước đi điềm tĩnh của anh. Có lẽ, Cố Hoài Ninh xưa nay đều là người như vậy, không kiêu ngạo cũng không liều lĩnh, ở con người anh có một sự điềm đạm và phong thái hết sức đúng mực. Làm người lính, có lẽ là một sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Đột nhiên, Cố Hoài Ninh dừng bước, quay lại nhìn Lương Hòa. Ánh mắt họ giao nhau chỉ trong giây lát, Lương Hòa nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay về phía anh, cô đặt hai tay lên miệng, hét to: “Tạm biệt anh, Cố Hoài Ninh! Em sẽ chờ anh về!”.
Hiếm khi chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của cô, Cố Hoài Ninh mỉm cười, vẫy tay tạm biệt rồi quay đi, bước từng bước dài. Lần này anh không chút do dự.
Lương Hòa lẳng lặng nhìn Cố Hoài Ninh, đến khi bóng dáng anh mất hút, cô mới giật mình nhớ ra phải quay lại bãi gửi xe. Nhưng vừa mở cửa xe, cô đã nghe thấy tiếng cười ở ngay bên cạnh. Lương Hòa bối rối quay ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang nhìn cô cười, thấy cô nhìn lại mà cũng không phản ứng gì, chỉ nói: “Cô gái, đó là ông xã của em đấy à? Đẹp trai thật đấy!”. Lương Hòa gật đầu, nở một nụ cười điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì sôi lên sùng sục, bộ dạng ngớ ngẩn vừa nãy của cô đã bị người ta nhìn thấy hết rồi.
“Em tiễn cậu ấy về đơn vị à?”
“Vâng, anh ấy sắp phải tham gia diễn tập quân sự.”
“Ồ, lần này đi chắc sẽ rất lâu đây.”
Lương Hòa không đáp lời, điều này đương nhiên là cô biết rất rõ.
Người phụ nữ trung niên tỏ ra hiểu biết, nói: “Em ạ, là người lính tức là đã trở thành tài sản của đất nước rồi, không thể làm mọi việc theo ý mình được. Ông xã chị cũng là quân nhân, cả năm chẳng về nhà lấy một lần, suốt ngày ở bên ngoài khiến cho người ta lo lắng”.
Vừa nghe thấy là người đồng cảnh ngộ, Lương Hòa vội vàng hỏi han: “Chị cũng đến tiễn anh nhà ạ?”.
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười: “Không, lần này chị đi thăm anh ấy”.
Lương Hòa liếc nhìn, đúng là chị ấy xách theo bao nhiêu là túi to túi nhỏ.
“Chị mang nhiều đồ thật đấy!”
“Ừm, lần này sẽ ở lại lâu, dù sao thì cũng đã xin một phòng đủ để ở rồi. Chị thấy anh chàng trung tá của em, tư cách ngời ngời ấy chứ. Không xong rồi, em phải đi theo cậu ấy đi. Ở xa nhau như thế, em sẽ phải chịu khổ nhiều đấy!” Chị ấy nói xong lại nhìn đồng hồ: “Thôi chết, sắp đến giờ bay rồi, chị đi trước nhé!”.
Lương Hòa cười tươi tiễn chị ấy đi. Làm vợ lính, đây là lần đầu tiên Lương Hòa ý thức được ý nghĩa quan trọng của thân phận này. Cô có nên đi theo không? Anh bận như thế, cô đi theo có được không? Lại còn công việc của cô nữa chứ?
Đầu óc Lương Hòa loạn hết cả lên. Đá đá hòn đá ở dưới chân, Lương Hòa quyết định: “Thôi, tốt nhất là cứ chờ anh ấy về rồi tính”.
“Để anh đưa em đi nhé?!” Đồng chí đoàn trưởng đề nghị rất chân thành.
Lương Hòa nhăn mặt từ chối, Cố Hoài Ninh cũng không ép, chỉ có điều nhìn cô, anh chợt nhếch mép cười thần bí.
Khi cô vào tòa soạn, đón cô là một cái ôm rất chặt của Hạ An Mẫn khiến cô không thở nổi, đẩy được cô ấy ra mới coi như thoát được áp lực. Hạ An Mẫn vênh mặt chọc ghẹo cô: “Phóng viên Lương à, giờ thì cô đã được nếm mùi của một người đàn bà thành thục rồi nhé!”.
Lương Hòa hơi trầm tư, lại khóc dở mếu dở, đúng lúc ấy, cô lại gặp tổng biên tập Lục Thừa Vấn vừa mới đến tòa soạn, đành phải nhẫn nhịn không so đo tính toán với Hạ An Mẫn, cả hai đi theo anh vào văn phòng.
Lý Thiệu nói, tổng biên tập đã phân công, chuyên đề phỏng vấn Diệp tướng quân kỳ này do chính anh biên tập, vì thế bảo Lương Hòa đến báo cáo trực tiếp với anh.
Lục Thừa Vấn mím môi xem bản thảo phỏng vấn trong tay.
Từng mục từng phần rất rõ ràng, thi thoảng có vài chỗ chú thích, nét chữ nhìn qua là biết cô tự viết tay. Xem xong anh thấy khá hài lòng, nhìn Lương Hòa đang đứng cúi đầu ở trước mặt, nói: “Vất vả cho cô rồi!”.
Lần này coi như được thông qua luôn rồi sao? Lương Hòa hơi ngạc nhiên: “Không có gì ạ, hoàn thành công việc là trách nhiệm của tôi mà!”.
Lục Thừa Vấn gật đầu, khóe môi khẽ nở nụ cười. Anh chuyển hướng nhìn, ánh mắt dán chặt vào nơi nào đó. Lương Hòa đang cúi đầu sắp xếp tài liệu, không chú ý đến sắc mặt của Lục Thừa Vấn. Cô đang định rời đi thì Lục Thừa Vấn lên tiếng gọi lại: “Có điều nội dung vẫn còn chút thiếu sót, về bổ sung thêm vào!”.
Lương Hòa sững người lại, vừa mới tỏ ra hài lòng như vậy mà thoáng chốc đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi. Dường như Lục Thừa Vấn không muốn nói nhiều, cứ cúi đầu chăm chú xem văn bản trên tay. Lương Hòa đành đáp một tiếng “Vâng!”, trong lòng lại chửi thầm cái tên Lục Thừa Vấn đáng ghét bới lông tìm vết, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Lục Thừa Vấn trầm tư nhìn theo bóng của Lương Hòa, trong lòng nghĩ đến vết hôn mà mình vừa nhìn thấy trên người cô, anh lại dấy lên cảm giác không bình thường ấy. Theo chỉ thị của Lục Thừa Vấn, cả ngày Lương Hòa đều rơi vào trạng thái bận rộn. Cô bạn thân Hạ An Mẫn chỉ còn biết ở bên động viên tinh thần cho cô. Giờ ăn trưa, Lương Hòa nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, cô vuốt vuốt tóc, giọng nói có chút mệt mỏi: “Nói đi!”.
Đầu bên kia ngừng lại một lúc, sau vài giây mới nghe thấy giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cô bé, ai trêu cô vậy?”.
Hóa ra là cậu nhóc Cố Gia Minh! Lương Hòa từ từ nói: “Không sao, con có chuyện gì không? Thím đang làm việc”.
Cố Gia Minh vừa nghe đã thấy không vui. Cố Hoài Việt mỗi khi hết kiên nhẫn để đối phó với cậu đều nói mấy câu như vậy. Bây giờ lại nghe Lương Hòa nói như thế, cậu bĩu môi: “Thím bận cái gì? Chú út cũng đến đây rồi nè!”.
“Chú út đang ở nhà sao?”
“Vâng, chú vừa mới bàn chuyện diễn tập với ông.”
Giọng nói của cậu nhóc vô cùng rõ ràng nhưng Lương Hòa dường như không nghe rõ, cô hỏi lại: “Diễn, diễn cái gì cơ?”.
“Diễn tập quân sự!” Ngay cả cái này cũng không biết, cậu nhóc ngạo mạn nói tiếp: “Là ra chiến trường, đánh nhau đó!”.
Nhóc con ra vẻ oai phong lẫm liệt lắm, còn Lương Hòa thì lại sững sờ. Thuyết phục Cố Gia Minh ngắt máy xong, Lương Hòa ngồi bần thần. Trong nhận thức của cô, những việc mà quân nhân phải làm đều là vì Tổ quốc. Thời bình thì không phải chiến đấu, nhưng nếu muốn bảo vệ Tổ quốc thì phải nâng cao sức chiến đấu. Mà chiến trường lại chính là nơi thích hợp nhất để nâng cao sức chiến đấu. Diệp tướng quân đã nói một câu: “Nơi rèn luyện tốt nhất của người lính chính là chiến trường!”. Lương Hòa đã biết công việc của người lính khác với những nghề nghiệp khác, thế nhưng, hôm nay nghe thấy bốn từ “diễn tập quân sự”, cô mới cảm nhận được công việc của bọn họ khác với mọi người ở chỗ nào, đó chính là diễn tập, chiến đấu.
Buổi tối tan ca, Lương Hòa nhìn thấy Phùng Đam ở bên ngoài tòa soạn, không dễ gì Cố Hoài Ninh mới ở nhà được hai ngày, bà Lý Uyển ngày nào cũng gọi điện giục hai vợ chồng về nhà ăn cơm, Phùng Đam cũng vì thế mà tối nay phải đi đón Lương Hòa tan ca.
Lương Hòa vừa lên xe đã hỏi cậu ta: “Phùng Đam, cậu có biết chuyện Cố Hoài Ninh diễn tập quân sự không?”.
“Có biết một chút ạ. Lúc em ra đây đoàn trưởng vẫn còn đang nói chuyện với lão gia. Chị dâu, chị không biết sao?”
Lương Hòa im lặng. Phùng Đam nhìn bộ dạng của cô cũng đoán ra được vài phần: “Chỉ là một cuộc diễn tập đối kháng theo thông lệ thôi mà, không có gì to tát cả. Đoàn trưởng không nói cho chị chắc vì sợ chị lo lắng”.
Lương Hòa cắn môi: “Thường thì diễn tập quân sự có nguy hiểm gì không?”.
Phùng Đam cười: “Làm gì có gì nguy hiểm, nếu nguy hiểm thì ai dám đi chứ, chị cứ yên tâm. Cũng khó tránh khỏi bị thương, nhưng có bệnh viện dã chiến đi cùng mà, có thể giải quyết được”.
“Thật sao?” Lương Hòa lẩm bẩm.
Phòng khách của nhà họ Cố lúc này rất yên tĩnh. Phu nhân Lý Uyển và chị Trương đang bận nấu nướng trong bếp, chỉ còn Cố Hoài Ninh và lão gia ngồi trong phòng khách nói chuyện về cuộc diễn tập quân sự sắp diễn ra. Lão gia cả đời chinh chiến, việc diễn tập đã trở thành chuyện cơm bữa rồi, chỉ tội phu nhân Lý Uyển. Mẹ chồng cô xót con trai, mỗi lần tổ chức diễn tập quân sự đều tim đập chân run, về nhà cứ nghe Cố Hoài Ninh nhắc đến chuyện diễn tập là lại năn nỉ con trai đừng làm bà đau tim thêm nữa, ngày nào cũng phải lo lắng, chi bằng anh quay về sớm còn tốt hơn. Đúng ra mà nói, Cố lão gia nói một tiếng, điều động con trai trở về cũng không khó khăn gì, nhưng cho dù phu nhân Lý Uyển xin xỏ thế nào, ông cũng không đổi ý.
“Mẹ con quá lo lắng cho con thôi.”
Cố Hoài Ninh khẽ cười: “Con hiểu mà”.
Lão gia vỗ vỗ vào vai anh: “Thực ra lần này luyện tập một chút cũng tốt. Chiếc cầu vai này con cũng đeo hơn hai năm rồi phải không?”. Thấy anh gật đầu, ông lại nói: “Mặc dù con vẫn còn trẻ, nhưng con người phải tiến lên phía trước, đến khi già rồi có muốn phấn đấu cũng chẳng được nữa”.
“Làm gì có chuyện dễ như vậy, hay là ba dựa vào chức quyền kéo con lên cao một chút đi?!”
Lão gia hừ một tiếng: “Con xin ba chi bằng đi xin chú hai con ấy, xem ra dựa dẫm được đấy!”.
Nói đùa rốt cuộc cũng chỉ là nói đùa thôi. Từ ngày Cố Hoài Ninh tự mình gia nhập quân đội, rất hiếm khi nhờ cậy đến người nhà. Có điều, dù gì cũng là con trai nhà họ Cố, ba và các chú các bác đều làm trong quân đội, khó tránh khỏi chuyện chiếu cố cho con cháu nhà mình. Anh em Cố Hoài Ninh đều biết rõ chuyện này, cũng ít khi nhắc điều ấy trước mặt ba và các chú. Đôi khi, gây dựng được một sự nghiệp thành công, nếu có thể tận dụng triệt để nguồn tài nguyên con người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.
Cố Hoài Ninh rèn luyện trong quân đội rồi thi đỗ vào Học viện Quân sự, sau đó anh được cử ra nước ngoài huấn luyện một thời gian theo chương trình bồi dưỡng cán bộ, việc này không hề có sự can thiệp của người nhà. Khi Cố Hoài Ninh còn học trong trường, anh đã rất nổi tiếng về thành tích học tập, sau khi kết thúc khóa huấn luyện, anh còn nhận được học bổng cao nhất của học viện. Những cái khác thì không nói, nhưng quả thật, Cố Hoài Ninh vẫn là một người con trai khiến Cố Trường Chí tự hào.
Chuông cửa reo, Lương Hòa đi theo sau Phùng Đam bước vào nhà. Cố Hoài Ninh vừa nhìn qua Lương Hòa, đã nhận thấy sắc mặt cô lúc này rất xanh xao. Anh liền đứng dậy đỡ chiếc túi trên tay cô, tiện tay sờ lên trán. Lương Hòa bị cử chỉ thân mật đấy làm cho ngây ngất, cứ giương mắt lên nhìn anh.
“Nhìn sắc mặt em không được tốt, cũng không thấy sốt, em bị sao vậy?”
Lương Hòa cúi xuống thay giầy, nghẹn ngào đáp lại: “Không sao, công việc có chút không thuận lợi”, nói xong cô cười một cách miễn cưỡng.
Cố Hoài Ninh nhìn cô rồi mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Vì lần này thời gian Cố Hoài Ninh về nhà rất ngắn, nên sau bữa tối, bà Lý Uyển không nỡ để hai người họ ra về, bảo hai vợ chồng ngủ lại một đêm. Liếc thấy thái độ của Lương Hòa có vẻ không thoải mái, sau khi biết được là do gặp phải vấn đề trong công việc, bà Lý Uyển liền dặn dò cô cẩn thận: “Sức khỏe là của bản thân mình, con không yêu thương nó thì cũng đừng để người khác phải lo lắng cho con. Công việc nếu có thể không làm thì đừng làm nữa, nó không đáng để con phải hao tâm tổn trí. Đến khi sức khỏe có vấn đề gì thì hối cũng không kịp nữa”.
Lương Hòa ngoan ngoãn gật đầu, theo Cố Hoài Ninh lên gác.
Trước khi kết hôn, Lương Hòa rất ít khi về nhà họ Cố, có về cũng chỉ ngồi chết trân trên sô pha trong phòng khách để các vị trưởng bối hỏi han, đây mới là lần đầu tiên cô vào phòng của Cố Hoài Ninh.
Đàn ông khi còn ở tuổi niên thiếu, nơi để họ lưu giữ những mộng ước lý tưởng của mình chính là một không gian rộng lớn như thế này. Theo Lương Hòa thấy, Cố Hoài Ninh bắn súng giỏi như vậy, trong phòng chắc chắn phải có rất nhiều súng. Thế nhưng cô không ngờ phòng của anh vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, thứ duy nhất liên quan đến nghề nghiệp của anh là một bản vẽ thủ công chiếc xe tăng đang treo trên tường và một cái mô hình xe tăng bày trên bàn.
Lương Hòa chỉ vào bức tranh trên tường hỏi: “Đây là xe tăng ư?”.
“Ừm”, Cố Hoài Ninh đứng ngay cạnh cô, ánh mắt trầm mặc nhưng rất mạnh mẽ nhìn vào bức tranh đó: “Đây là dòng xe tăng T 34 sản xuất tại Tô Châu, mô hình này chính là bản thu nhỏ chân thực của nó”, nói đoạn, anh lấy mô hình đưa cô xem. Lương Hòa cẩn thận cầm nó trong tay, những phụ kiện được thiết kế y như một chiếc xe thật, cô vô cùng thán phục kỹ thuật mô phỏng này.
“Mô hình này anh mua ở đâu? Trông y như thật vậy!”
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi bật cười: “Không phải là mua đâu, tự làm bằng tay đấy. Những thứ này chắc không mua được đâu”.
“Anh tự làm sao?”
Ánh mắt cô nhìn anh có thể nói là vô cùng thán phục. Đồng chí đoàn trưởng không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng: “Không phải anh làm, một bác bộ đội đã tặng anh, bác ấy từng phục vụ trong đoàn xe tăng đầu tiên của quân đội ta”.
“Lợi hại vậy sao?” Lương Hòa cảm phục.
“Không chỉ có vậy đâu.” Cố Hoài Ninh nói: “Đơn vị mà bác ấy từng làm việc đã từng chặn được hai chiếc xe tăng, một chiếc là T 62, một chiếc là T 34”.
Lương Hòa không hiểu những điều này, nghe số hiệu của nó cô cảm nhận được những chiếc xe tăng ấy lợi hại đến mức nào. Còn Cố Hoài Ninh thì lại vô cùng hứng thú giới thiệu cho cô: “Đừng xem thường hai chiếc xe tăng này, ngày xưa đơn vị anh đã từng được trang bị chiếc T 34. Chiếc T 62 cũng rất lợi hại, có thể nói không có nó thì sẽ không có chiếc xe tăng mẫu 69 của đơn vị anh bây giờ...”, vừa nói anh vừa nhìn ánh mắt mơ hồ của Lương Hòa. Cố Hoài Ninh bật cười, lúc này mới nhớ ra phụ nữ vốn không có hứng thú với mấy thứ này, liền ngừng lại không nói nữa. Lương Hòa sau khi đã hoàn hồn, vội vàng kéo Cố Hoài Ninh đang định nằm phịch xuống giường: “Sao lại không nói nữa? Em hỏi anh, bây giờ có thể nhìn thấy nó nữa không?”.
“Đã không còn sử dụng được nữa rồi, nếu em muốn nhìn thấy nó thì có thể đến viện bảo tàng xe tăng.”
“Thật sao?” Lương Hòa có chút tiếc nuối.
Cố Hoài Ninh nhìn cô, không nhịn được cười: “Không sao, thành phố B có một chiếc. Đợi khi nào em đến đoàn 302, anh sẽ đưa em đi”.
Lương Hòa nghe thấy thế kích động vô cùng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô không nhịn được nói: “Em thì có thời gian, nhưng anh có không?”.
Cố Hoài Ninh chớp mắt, nói: “Cũng không bận đến nỗi không dành được một ngày đưa em đi”.
Lương Hòa oán thán: “Không phải là các anh lại sắp sửa bận rộn rồi sao?”, cô chán nản nằm bò ra giường thở dài.
Cố Hoài Ninh cũng nằm xuống cùng cô, không nói không rằng đắp một lớp chăn mỏng lên cho cô. Trời đã lạnh hơn nhiều rồi. Động tác đột ngột của anh khiến cô hơi bối rối, kéo chăn nằm dịch sang một bên, như muốn thăm dò thái độ của anh. Đồng chí đoàn trưởng bật cười: “Sao thế?”.
Nhìn mãi chẳng thấy gì, Lương Hòa bèn lắc đầu. Nằm được một lát, cô chợt hỏi nhỏ: “Có phải em làm vợ lính tệ quá đúng không?”.
“Cái gì?” Anh quay đầu nhìn cô, chỉ cảm thấy đôi mắt đang ngước lên nhìn đèn của cô rất sáng, rất sáng, anh không rời mắt được khỏi, cứ thế nhìn cô một lúc lâu mới quay lại.
Lương Hòa đang nặng trĩu suy tư nên không chú ý đến thái độ của Cố Hoài Ninh, cô nằm một lúc lại buông tiếng thở dài: “Em cảm thấy những điều mình không biết thật là nhiều”.
Từ khi quen Lương Hòa đến nay, chưa bao giờ anh thấy cô tự chất vấn mình như lúc này, bèn phì cười: “Nói như em thì trong quân đội có biết bao nhiêu người phải chịu kiếp độc thân hả?”.
Lương Hòa bực bội ngồi dậy, lườm anh một cái: “Ý của em không phải là như thế!”.
Đồng chí đoàn trưởng không buồn để ý đến cơn giận trong lòng cô, với tay tắt đèn: “Thôi được rồi, tắt đèn đi ngủ thôi”.
Đêm xuống, bốn bề đều phủ một màu đen dày đặc, Lương Hòa tức giận, một mình ngồi đó nhăn nhó. Sau rồi cô cũng tự thấy mình chẳng còn chút sức lực nào, đành cố gắng nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.
“Ai ui!”
Trong bóng đêm, tự nhiên vang lên một tiếng đằng hắng. Cố Hoài Ninh nghe thấy liền nhổm dậy bật đèn, chỉ thấy Lương Hòa đang nghiến răng nghiến lợi chống tay vào gáy, tức giận nhìn anh.
“Sao thế?” Anh cau mày không hiểu gì, giơ tay ra sờ trán cô.
Lương Hòa né tránh, bực dọc nói: “Đầu bị đập vào thành giường rồi!”.
Đồng chí đoàn trưởng giơ tay trên không trung một lúc rồi từ từ thu về, lấy tay che miệng, ho khẽ vài tiếng.
Cuối cùng cũng nằm trên giường yên ổn, Lương Hòa kéo chăn thành vách ngăn giữa hai vợ chồng, một lúc sau liền bị Cố Hoài Ninh giật ra.
“Làm cái gì vậy?” Cô bực bội hỏi, tâm trạng vô cùng tệ.
Cố Hoài Ninh mặc kệ cô, cứ nằm yên ngắm bộ dạng muốn phát điên lên của cô một lúc lâu, nhếch môi cười, cho đến tận khi Lương Hòa không chịu được ánh mắt của anh nữa, với tay kéo chăn lên, anh mới lên tiếng: “Đừng đặt yêu cầu quá cao cho bản thân. Lấy vợ không giống như đi tuyển quân, phải đạt đủ năm kỹ năng, chỉ cần sống với nhau thoải mái là được”.
“Anh thấy như bây giờ tốt lắm sao?” Lần đầu tiên cô thấy anh đề cập tới chuyện này, không thể không hỏi.
“Ừm”, anh lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nói: “Anh thấy rất tốt!”.
Lương Hòa lặng lẽ nhìn tới lúc anh sắp ngủ, đột ngột hỏi một câu: “Thế việc diễn tập quân sự là thật sao?”.
“Ừm.”
“Là diễn tập đối kháng đúng không?”
“Không sai.”
“Có phải sẽ có xác suất thương vong đúng không?”
Lạ thật đấy, Cố Hoài Ninh mở mắt ra nhìn Lương Hòa: “Thằng nhãi Phùng Đam nói với em?”.
“Vậy vì sao anh không nói với em?”
“Anh sợ em lại suy nghĩ nhiều.” Cố Hoài Ninh quay đầu lại nhìn cô, vô thức đưa tay ra vuốt mái tóc dài mềm mại: “Không sao đâu”.
Nghe anh an ủi, cô lắc đầu: “Em không thể ép mình đừng nghĩ lung tung được. Em biết chắc chắn các anh sẽ chuẩn bị rất tốt, cũng biết kinh nghiệm của anh vô cùng dày dạn, nhưng thực sự, em cảm thấy rất khó chịu”. Cô im lặng một lúc rồi lại khẽ nói: “Cũng không hẳn là khó chịu, em không biết phải nói sao nữa...”, nói rồi cô kéo chăn lên trùm kín đầu.
Cố Hoài Ninh phát hiện, hóa ra Lương Hòa là người như vậy, khi không thể biểu đạt được điều muốn nói, cô sẽ chọn cách trốn tránh. Lần này anh không kéo chăn của cô ra, chỉ có điều, anh đã hiểu được trái tim mềm yếu của cô, khẽ cười: “Hay là để anh thiết lập một lệnh quân sự, bảo đảm sẽ trở về an toàn, được không?”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Anh đồng ý ngay lập tức, một lúc sau đã thấy người trong chăn động đậy. Vài phút sau, anh nghe thấy một tiếng be bé: “Cũng được!”, nghe giọng thì có vẻ đã không còn phiền não nữa rồi.
Sáng hôm sau anh sẽ lên máy bay lúc chín giờ. Để tránh tắc đường, Cố Hoài Ninh ra sân bay sớm hơn một tiếng. Có lẽ vì Lương Hòa cũng đi nên lão gia và phu nhân đều ở nhà, không đi tiễn anh, để cho đôi trẻ không gian riêng tư.
Cố Hoài Ninh tự lái xe ra sân bay. Từ xa đã trông thấy nhà chờ để lên máy bay, anh chọn một chỗ đỗ xe rồi rút chìa khóa, đưa cho Lương Hòa.
“Lát nữa em tự lái xe về, đi cẩn thận đấy!”
Lương Hòa cầm chìa khóa, không nói câu nào, Cố Hoài Ninh mỉm cười, quay ra cốp xe lấy hành lý. Anh lấy hành lý ra, đang định rời đi thì nhìn thấy Lương Hòa đứng tựa vào xe, chăm chú nhìn anh, như muốn nói gì đó. Anh không nhịn được cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: “Anh sẽ tự vào, em không phải tiễn đâu”.
Lại còn không cho cô tiễn nữa. Lương Hòa hơi giận. Cô giật lấy hành lý rồi cứ thế đi thẳng, không thèm để ý đến anh. Cố Hoài Ninh bị tước quyền khống chế, vô cùng ngạc nhiên, sau khi tỉnh ra thì vội vàng chạy theo, bàn tay giữ chặt va ly không buông.
“Không đùa nữa, em về ngay đi!” Cố Hoài Ninh phát hiện, anh thực sự không thích cảnh đưa tiễn này một chút nào. Rõ ràng là mệnh lệnh, vậy mà Lương Hòa lại thấy xúc động, sống mũi cay cay. Cô cúi đầu, giọng nói phảng phất chút phiền muộn: “Em nghe Phùng Đam nói, trong thời gian diễn tập, mọi liên lạc đều bị hạn chế, như vậy, có phải là em sẽ không thể gọi điện cho anh được nữa, đúng không?”.
Cố Hoài Ninh trầm ngâm: “Không được có những hành động gây nhụt chí trong lòng quân”.
Lương Hòa nghe vậy, lí nhí “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cố Hoài Ninh vuốt tóc cô, nói: “Em về đi!”.
Anh đỡ hành lý trên tay Lương Hòa, rốt cuộc thì cô vẫn không thể vào sảnh chờ để tiễn anh lên máy bay được, đành phải đứng ở bãi gửi xe tạm biệt. Cô vẫn hơi bực mình, giận dỗi nói: “Đi cẩn thận, em không tiễn nữa!”.
Cố Hoài Ninh biết thừa cô nói một đằng nghĩ một nẻo, ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, nghe chưa?”.
Lương Hòa bĩu môi, quay ngoắt đầu đi: “Không nghe thấy!”.
Đồng chí đoàn trưởng cũng không tức giận, véo mũi cô một cái rồi đặt lên trán một nụ hôn: “Anh đi thật đây!”.
“Biết rồi, anh đi đi.” Cô nghẹn ngào nói, len lén nhìn anh xách hành lý rời xa. Anh đi rất xa rồi, Lương Hòa mới dám ngẩng đầu lên.
Gió thổi càng ngày càng mạnh, nhưng dường như không ảnh hưởng gì tới bước đi điềm tĩnh của anh. Có lẽ, Cố Hoài Ninh xưa nay đều là người như vậy, không kiêu ngạo cũng không liều lĩnh, ở con người anh có một sự điềm đạm và phong thái hết sức đúng mực. Làm người lính, có lẽ là một sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Đột nhiên, Cố Hoài Ninh dừng bước, quay lại nhìn Lương Hòa. Ánh mắt họ giao nhau chỉ trong giây lát, Lương Hòa nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay về phía anh, cô đặt hai tay lên miệng, hét to: “Tạm biệt anh, Cố Hoài Ninh! Em sẽ chờ anh về!”.
Hiếm khi chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của cô, Cố Hoài Ninh mỉm cười, vẫy tay tạm biệt rồi quay đi, bước từng bước dài. Lần này anh không chút do dự.
Lương Hòa lẳng lặng nhìn Cố Hoài Ninh, đến khi bóng dáng anh mất hút, cô mới giật mình nhớ ra phải quay lại bãi gửi xe. Nhưng vừa mở cửa xe, cô đã nghe thấy tiếng cười ở ngay bên cạnh. Lương Hòa bối rối quay ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang nhìn cô cười, thấy cô nhìn lại mà cũng không phản ứng gì, chỉ nói: “Cô gái, đó là ông xã của em đấy à? Đẹp trai thật đấy!”. Lương Hòa gật đầu, nở một nụ cười điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì sôi lên sùng sục, bộ dạng ngớ ngẩn vừa nãy của cô đã bị người ta nhìn thấy hết rồi.
“Em tiễn cậu ấy về đơn vị à?”
“Vâng, anh ấy sắp phải tham gia diễn tập quân sự.”
“Ồ, lần này đi chắc sẽ rất lâu đây.”
Lương Hòa không đáp lời, điều này đương nhiên là cô biết rất rõ.
Người phụ nữ trung niên tỏ ra hiểu biết, nói: “Em ạ, là người lính tức là đã trở thành tài sản của đất nước rồi, không thể làm mọi việc theo ý mình được. Ông xã chị cũng là quân nhân, cả năm chẳng về nhà lấy một lần, suốt ngày ở bên ngoài khiến cho người ta lo lắng”.
Vừa nghe thấy là người đồng cảnh ngộ, Lương Hòa vội vàng hỏi han: “Chị cũng đến tiễn anh nhà ạ?”.
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười: “Không, lần này chị đi thăm anh ấy”.
Lương Hòa liếc nhìn, đúng là chị ấy xách theo bao nhiêu là túi to túi nhỏ.
“Chị mang nhiều đồ thật đấy!”
“Ừm, lần này sẽ ở lại lâu, dù sao thì cũng đã xin một phòng đủ để ở rồi. Chị thấy anh chàng trung tá của em, tư cách ngời ngời ấy chứ. Không xong rồi, em phải đi theo cậu ấy đi. Ở xa nhau như thế, em sẽ phải chịu khổ nhiều đấy!” Chị ấy nói xong lại nhìn đồng hồ: “Thôi chết, sắp đến giờ bay rồi, chị đi trước nhé!”.
Lương Hòa cười tươi tiễn chị ấy đi. Làm vợ lính, đây là lần đầu tiên Lương Hòa ý thức được ý nghĩa quan trọng của thân phận này. Cô có nên đi theo không? Anh bận như thế, cô đi theo có được không? Lại còn công việc của cô nữa chứ?
Đầu óc Lương Hòa loạn hết cả lên. Đá đá hòn đá ở dưới chân, Lương Hòa quyết định: “Thôi, tốt nhất là cứ chờ anh ấy về rồi tính”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.