Chương 1: Đặt dấu chấm hết
Dạ Man
09/02/2018
Trời đêm tháng bảy, gió từ từ thổi đến nhưng lại không át đi được cái
nóng rực sôi trào của thời tiết. Thành phố C phồn hoa với những khu giải trí nhộn nhịp, bóng đêm say mê, một cô gái lẳng lặng đứng im ở cổng đã
hơn một tiếng đồng hồ. Gió đêm lần lượt thổi qua, váy trắng sít sao ôm
sát lấy người của cô, càng làm lộ ra đôi chân mảnh mai.
Đôi chân của Mạnh Hạ đã sớm tê rần không còn cảm giác, hôm nay tất cả những con đường cô cũng đều đã đi qua, giống như là đã đi hết phần đường của cả đời còn lại. Tìm suốt một ngày, rốt cuộc cũng biết hắn ở chỗ này, nhưng khi đứng ở cửa, cô cũng chỉ biết do dự ngập ngừng. Đây là hy vọng duy nhất của cô, cho nên lại càng thêm tuyệt vọng. Cô hít một hơi thật sâu, cúi thấp đầu đi vào.
Đẩy ra cửa chính của phòng bao một cách nặng nề, những tiếng cười nói nũng nịu lập tức chạm vào mặt. Ở dưới ngọn đèn mờ mịt, cô rất nhanh tìm được hắn, trong phòng dần dần yên lặng trầm xuống. Hắn lạnh lùng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng của Mạnh Hạ co rúm lại một hồi. Quanh thân của hắn dường như tỏa ra một vầng sáng lạnh lùng bức người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô bình tĩnh đứng ở nơi đó. Mọi ánh mắt rối rít dồn về phía cô, cô gái giống như một đứa trẻ mắc lỗi bị phạt đứng ở đấy.
Mạnh Hạ nắm chặt tay, từng bước từng bước khó khăn đi tới, dừng lại ở bên chân của người thanh niên.
Ngọn đèn dần dần tối mờ, Từ Dịch Phong thản nhiên xoay xoay ly thủy tinh ở trong tay, thân mật ôm hông của cô gái ở bên cạnh. Một đôi mắt đào hoa cười như không cười ngắm nhìn Mạnh Hạ, nhẹ nhấp một miếng rượu, lập tức, cái ly bị đặt mạnh xuống mặt bàn vang lên thanh thúy: "Đây là thế nào? Tiếp tục đi."
"Mạnh tiểu thư đối với nơi này cũng có hứng thú sao?" Đôi mắt của Từ Dịch Phong nheo lại, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Mạnh Hạ há hốc mồm, muốn nói ra mới phát hiện cổ họng đã sớm khàn khàn như bị nghẹn. Hôm nay từ sáng sớm ra khỏi cửa cho đến bây giờ cô đến một ngụm nước cũng chưa uống, chịu đựng tiếng nói khô khốc như bị phỏng, giọng nói của cô trầm trầm cầu khẩn: "Van cầu anh, hãy cứu cha của tôi." Dừng lại một chút, cô gắt gao cắn môi: "Bất kỳ là điều kiện gì, tôi cũng có thể làm được." Nói ra những lời này, cô một chút sức lực cũng không có. Cô còn có điều kiện gì để cùng nói với hắn đây?
Từ Dịch Phong kín đáo gác chân lên: "Cầu xin?" Hắn như cười như không nhìn ngắm cô, lộ ra thái độ lạnh lẽo nhàn nhạt.
Cô mở to mắt nhìn, làn mi dày rung động, trong mắt hiện ra một tia chờ mong mơ hồ.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của hắn, cô biết rõ trong lòng của Từ Dịch Phong chưa bao giờ có mình. Trước kia cô còn có thể ảo tưởng mà cho rằng sau khi hai người kết hôn, hắn sẽ từ từ phát hiện ra cô luôn đối tốt với hắn.
"Mạnh tiểu thư, chuyện của Mạnh thị trưởng, tôi không có biện pháp nào."
"Tôi van xin anh, hãy cứu cha của tôi, hôn ước của chúng ta, anh muốn hủy bỏ thì hủy bỏ, tôi về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa." Cô thật sự bằng lòng bỏ lại tất cả.
"Tôi nói rồi, Mạnh Hạ, dám có thủ đoạn đùa giỡn với tôi thì dám đi gánh chịu hậu quả." Từ Dịch Phong âm lãnh động đậy khóe miệng.
Trong mắt của Mạnh Hạ vốn là có một chút hy vọng mong manh nhưng trong nháy mắt lại không còn sót lại chút gì. Đôi mắt lấp lánh như sao bây giờ cũng tĩnh mịch như cục diện đáng buồn này, khóe miệng của cô run lên mạnh mẽ, hai chân từ từ hạ xuống, nền gạch lạnh như băng từng chút từng chút lan đến toàn thân của cô.
Từ Dịch Phong kéo tay của cô bạn gái qua, thân mật mỉm cười. Mạnh Hạ hoảng hốt nhìn lên khuôn mặt thoáng cười kia, thân thể cứng lại, chỉ ngây ngốc quỳ ở đằng kia.
Ở trong rạp, người ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy cũng không dám tiến lên nói đỡ một câu, cho dù có người muốn khuyên cũng ngại Từ Dịch Phong ở trước mặt, nên thà câm lặng còn hơn. Kết cục của Mạnh gia không phải là đã bày ra rõ ràng rồi sao?
Mạnh Hạ cúi thấp đầu, nước mắt mờ mịt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống trên sàn nhà, trong một hoàn cảnh huyên náo không thể nghe được tiếng nấc cô đang kiệt lực đè nén.
"Dịch Phong, tôi mang thai." Cô vô lực cắn môi nói ra, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Từ Dịch Phong nghe thấy.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong bén nhọn lướt qua, chén rượu trong tay truyền đến tiếng vỡ vụn giòn tan. Chỉ một thoáng, trong rạp lập tức lặng im xuống, Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, không động đậy nhìn vào người ở trước mắt. Đôi mắt trong tối mờ đã mông lung không có một tia sáng, cô nắm chặt bàn tay, bụng co thắt đau đớn, có lẽ là đau lòng.
Từ Dịch Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, lập tức mở miệng cười, đứng người lên đi đến trước mặt Mạnh Hạ, nhẹ nhàng lưu loát từ trong bóp tiền rút ra một tờ chi phiếu thả xuống dưới đất: "Bỏ đi."
"10 vạn, Mạnh Hạ, dám bày mưu tính kế nữa sẽ phải trả giá thật lớn." Hắn gằn lên từng chữ, lời nói xen lẫn với hung ác và tức giận.
Mạnh Hạ ngạc nhiên, hai mắt kinh ngạc nhìn vào hắn. Người đàn ông mà cô yêu nhiều năm như vậy, cho đến cùng là thương hắn vì cái gì?
Cô từ từ đứng lên, đôi chân đã tê bại, một ngày không ăn uống, trong phút chốc đứng lên, bước chân đã lảo đảo một chút. Sắc mặt của cô tái nhợt quỷ mị, cô động đậy khóe miệng, rất nặng nề hướng về hắn cười một tiếng, lúc này mà cô vẫn có thể cười được, nhẹ nhàng nỉ non một câu: "Tôi nói giỡn."
Lời nói của Từ Dịch Phong tựa như một thanh đao vô hình đâm thẳng vào tim của cô, ngũ tạng nội tâm đều tổn hại. Khó khăn thở ra một hơi, cả người cô lạnh đến mức run rẩy.
Cô từ từ xoay người, gian nan bước về phía trước một bước, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi, liền xoay người lại ngồi xổm xuống đất một lần nữa, đưa tay nhặt tờ chi phiếu nhẹ hẫng lên.
Mạnh Hạ cúi đầu, nước mắt nóng rực theo đôi má lặng lẽ lăn xuống: "Mười vạn... ha ha, coi như là anh ngủ với tôi một đêm."
Hoàn hảo, hoàn hảo, cô không bị thiệt thòi, một đêm đổi được mười vạn.
Sau đêm hôm đó, Mạnh Hạ biến mất, ra đi nhanh chóng, không ai biết được cô đến nơi nào, dường như là bốc hơi, bặt vô âm tín.
Trong cuộc sống của mọi người cũng không còn ai lại nhắc đến người này nữa, cô gái mang cả tuổi thanh xuân đều theo đuổi Từ Dịch Phong từ đó trở thành một dấu chấm hết.
Đôi chân của Mạnh Hạ đã sớm tê rần không còn cảm giác, hôm nay tất cả những con đường cô cũng đều đã đi qua, giống như là đã đi hết phần đường của cả đời còn lại. Tìm suốt một ngày, rốt cuộc cũng biết hắn ở chỗ này, nhưng khi đứng ở cửa, cô cũng chỉ biết do dự ngập ngừng. Đây là hy vọng duy nhất của cô, cho nên lại càng thêm tuyệt vọng. Cô hít một hơi thật sâu, cúi thấp đầu đi vào.
Đẩy ra cửa chính của phòng bao một cách nặng nề, những tiếng cười nói nũng nịu lập tức chạm vào mặt. Ở dưới ngọn đèn mờ mịt, cô rất nhanh tìm được hắn, trong phòng dần dần yên lặng trầm xuống. Hắn lạnh lùng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng của Mạnh Hạ co rúm lại một hồi. Quanh thân của hắn dường như tỏa ra một vầng sáng lạnh lùng bức người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô bình tĩnh đứng ở nơi đó. Mọi ánh mắt rối rít dồn về phía cô, cô gái giống như một đứa trẻ mắc lỗi bị phạt đứng ở đấy.
Mạnh Hạ nắm chặt tay, từng bước từng bước khó khăn đi tới, dừng lại ở bên chân của người thanh niên.
Ngọn đèn dần dần tối mờ, Từ Dịch Phong thản nhiên xoay xoay ly thủy tinh ở trong tay, thân mật ôm hông của cô gái ở bên cạnh. Một đôi mắt đào hoa cười như không cười ngắm nhìn Mạnh Hạ, nhẹ nhấp một miếng rượu, lập tức, cái ly bị đặt mạnh xuống mặt bàn vang lên thanh thúy: "Đây là thế nào? Tiếp tục đi."
"Mạnh tiểu thư đối với nơi này cũng có hứng thú sao?" Đôi mắt của Từ Dịch Phong nheo lại, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
Mạnh Hạ há hốc mồm, muốn nói ra mới phát hiện cổ họng đã sớm khàn khàn như bị nghẹn. Hôm nay từ sáng sớm ra khỏi cửa cho đến bây giờ cô đến một ngụm nước cũng chưa uống, chịu đựng tiếng nói khô khốc như bị phỏng, giọng nói của cô trầm trầm cầu khẩn: "Van cầu anh, hãy cứu cha của tôi." Dừng lại một chút, cô gắt gao cắn môi: "Bất kỳ là điều kiện gì, tôi cũng có thể làm được." Nói ra những lời này, cô một chút sức lực cũng không có. Cô còn có điều kiện gì để cùng nói với hắn đây?
Từ Dịch Phong kín đáo gác chân lên: "Cầu xin?" Hắn như cười như không nhìn ngắm cô, lộ ra thái độ lạnh lẽo nhàn nhạt.
Cô mở to mắt nhìn, làn mi dày rung động, trong mắt hiện ra một tia chờ mong mơ hồ.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của hắn, cô biết rõ trong lòng của Từ Dịch Phong chưa bao giờ có mình. Trước kia cô còn có thể ảo tưởng mà cho rằng sau khi hai người kết hôn, hắn sẽ từ từ phát hiện ra cô luôn đối tốt với hắn.
"Mạnh tiểu thư, chuyện của Mạnh thị trưởng, tôi không có biện pháp nào."
"Tôi van xin anh, hãy cứu cha của tôi, hôn ước của chúng ta, anh muốn hủy bỏ thì hủy bỏ, tôi về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa." Cô thật sự bằng lòng bỏ lại tất cả.
"Tôi nói rồi, Mạnh Hạ, dám có thủ đoạn đùa giỡn với tôi thì dám đi gánh chịu hậu quả." Từ Dịch Phong âm lãnh động đậy khóe miệng.
Trong mắt của Mạnh Hạ vốn là có một chút hy vọng mong manh nhưng trong nháy mắt lại không còn sót lại chút gì. Đôi mắt lấp lánh như sao bây giờ cũng tĩnh mịch như cục diện đáng buồn này, khóe miệng của cô run lên mạnh mẽ, hai chân từ từ hạ xuống, nền gạch lạnh như băng từng chút từng chút lan đến toàn thân của cô.
Từ Dịch Phong kéo tay của cô bạn gái qua, thân mật mỉm cười. Mạnh Hạ hoảng hốt nhìn lên khuôn mặt thoáng cười kia, thân thể cứng lại, chỉ ngây ngốc quỳ ở đằng kia.
Ở trong rạp, người ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy cũng không dám tiến lên nói đỡ một câu, cho dù có người muốn khuyên cũng ngại Từ Dịch Phong ở trước mặt, nên thà câm lặng còn hơn. Kết cục của Mạnh gia không phải là đã bày ra rõ ràng rồi sao?
Mạnh Hạ cúi thấp đầu, nước mắt mờ mịt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống trên sàn nhà, trong một hoàn cảnh huyên náo không thể nghe được tiếng nấc cô đang kiệt lực đè nén.
"Dịch Phong, tôi mang thai." Cô vô lực cắn môi nói ra, âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Từ Dịch Phong nghe thấy.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong bén nhọn lướt qua, chén rượu trong tay truyền đến tiếng vỡ vụn giòn tan. Chỉ một thoáng, trong rạp lập tức lặng im xuống, Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, không động đậy nhìn vào người ở trước mắt. Đôi mắt trong tối mờ đã mông lung không có một tia sáng, cô nắm chặt bàn tay, bụng co thắt đau đớn, có lẽ là đau lòng.
Từ Dịch Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, lập tức mở miệng cười, đứng người lên đi đến trước mặt Mạnh Hạ, nhẹ nhàng lưu loát từ trong bóp tiền rút ra một tờ chi phiếu thả xuống dưới đất: "Bỏ đi."
"10 vạn, Mạnh Hạ, dám bày mưu tính kế nữa sẽ phải trả giá thật lớn." Hắn gằn lên từng chữ, lời nói xen lẫn với hung ác và tức giận.
Mạnh Hạ ngạc nhiên, hai mắt kinh ngạc nhìn vào hắn. Người đàn ông mà cô yêu nhiều năm như vậy, cho đến cùng là thương hắn vì cái gì?
Cô từ từ đứng lên, đôi chân đã tê bại, một ngày không ăn uống, trong phút chốc đứng lên, bước chân đã lảo đảo một chút. Sắc mặt của cô tái nhợt quỷ mị, cô động đậy khóe miệng, rất nặng nề hướng về hắn cười một tiếng, lúc này mà cô vẫn có thể cười được, nhẹ nhàng nỉ non một câu: "Tôi nói giỡn."
Lời nói của Từ Dịch Phong tựa như một thanh đao vô hình đâm thẳng vào tim của cô, ngũ tạng nội tâm đều tổn hại. Khó khăn thở ra một hơi, cả người cô lạnh đến mức run rẩy.
Cô từ từ xoay người, gian nan bước về phía trước một bước, đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, gắt gao nắm chặt tay, hít một hơi, liền xoay người lại ngồi xổm xuống đất một lần nữa, đưa tay nhặt tờ chi phiếu nhẹ hẫng lên.
Mạnh Hạ cúi đầu, nước mắt nóng rực theo đôi má lặng lẽ lăn xuống: "Mười vạn... ha ha, coi như là anh ngủ với tôi một đêm."
Hoàn hảo, hoàn hảo, cô không bị thiệt thòi, một đêm đổi được mười vạn.
Sau đêm hôm đó, Mạnh Hạ biến mất, ra đi nhanh chóng, không ai biết được cô đến nơi nào, dường như là bốc hơi, bặt vô âm tín.
Trong cuộc sống của mọi người cũng không còn ai lại nhắc đến người này nữa, cô gái mang cả tuổi thanh xuân đều theo đuổi Từ Dịch Phong từ đó trở thành một dấu chấm hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.