Chương 34: Tám giờ thông báo bảo vệ bản quyền.
Phượng Cửu An
24/07/2020
Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Lạc Minh Kính ngồi im trên sofa, nghe Hứa Thiến Thiến nói Vương Chấn Vũ tới cướp bài tốt nghiệp đi, Lý Tường thì cô không liên lạc được, anh ta đã đổi số điện thoại, bác hai có về nhưng ông ta không qua bên này, tình nhân sắp sinh cho ông ta đứa con trai, nói chỗ này xui xẻo đòi sang Hồng Kông sinh.
Lạc Minh Kính hoàn hồn, anh hỏi: “Lạc Hợp Cường vẫn không về?”
“Không.” Hứa Thiến Thiến nhỏ giọng, “Chuyện bác gái là do ba em lo liệu, tới đầu tháng bác hai mới về đây hỏi anh ra chưa, cuối cùng cho thư ký Tào năm vạn, là chú Tào mời đồn trưởng và gia đình Lưu Dung ăn cơm họ mới chụi thả anh ra.”
Lạc Minh Kính đứng lên, lấy vali, bỏ di ảnh của mẹ vào, thu dọn hành lý, nói: “Thiến Thiến, thu dọn đồ đạc đi, cũng nên đi rồi đúng không? Thư báo đậu đại học đã tới chưa?”
Hứa Thiến Thiến nói: “…Anh, em, em đang học lại…”
“…Không đậu sao?” Lạc Minh Kính ưu sầu nói, “Thi không tốt sao?”
“Em không đi thi.” Hứa Thiến Thiến khóc, “Trước cuộc thi… trước cuộc thi nhà cô ta tìm rất nhiều côn đồ chặn trước trường học kéo bảng biểu đòi tiền. Giáo viên chủ nhiệm bảo em về nhà học bài, em tới trường thi, họ lại kéo biểu ngữ ngay trước trường thi, rất nhiều phụ huynh nói em gây ảnh hưởng tới cuộc thi của con họ…”
Lạc Minh Kính nổi giận, anh ném quần áo trong tay, đỏ mắt nói: “Chuyện này có quan hệ gì tới em? Đám người này là súc sinh sao! Họ có đe dọa gì em không? Có không!”
Lạc Minh Kính gọi điện cho Lạc Hợp Cường, bắt ông đưa tiền, Lạc Hợp Cương nói, mày bao lớn rồi hả? Hơn hai mươi tuổi có chân có tay mà còn có mặt mũi về nhà đòi tiền? Cô mày nói đúng, mày bị mẹ mày dạy dư rồi. Trừ việc đánh nhau với làm ba mày mất mặt thì mày còn biết làm gì? Ngày cũng có người tới tìm tao đòi tiền, mười người thì có chín người đưa ra lý do là mày, sao tao lại có đứa con như mày chứ?
Lạc Minh Kính nói: “Có đưa không, không đưa thì tôi bóp chết đứa con trai kia của ông, hai mẹ con đó đang ở Bích Thủy Thiên đúng không? Ông chờ đi, dù sao trong mắt Lạc Hợp Cường ông tôi chỉ là một đứa cặn bã không nghề không nghiệp, tôi làm được!”
Lạc Minh Kính cúp điện thoại, nói với Hứa Thiến Thiến: “Sau này muốn đòi tiền ông ta thì cứ nói như vậy, em nghe rõ chưa?”
Lạc Minh Kính biết cha mình là tên cặn bã không biết xấu hổ, quan hệ hai cha con trước giờ vẫn rất tệ, Lạc Hợp Cường biết rất ít về Lạc Minh Kính, những vinh dự con trai nhận được ông ta chưa hề nghe tới, ông ta chỉ nghe tới những chuyện xấu.
Người bạn nào đó của ông ta nói, chủ tịch Lạc, có người tới đòi tiền, nói con trai ông đánh người, muốn đòi tiền thuốc.
Thân thích tình nhân này nói, chủ tịch Lạc, mấy ngày trước con trai ông tìm tới nhà tôi, hung ác vô cùng làm mẹ tôi bị dọa sợ.
Tiểu tam kia nói: “Học vẽ tranh hả? Học vẽ tranh đâu cần dùng nhiều tiền đâu, đừng bày lấy tiền đi hút ma túy. Mấy hôm trước thằng con trai của gia đình kinh doanh vật liệu xây dựng kia bị điều tra ra dương tính với ma túy đấy, nghe nói cũng muốn vào ngành nghệ thuật. Anh để ý một chút, nhìn cái cách giáo dục của chị cả thì trước sau gì con trai anh cũng xài hết của cải trong nhà.”
Lạc Minh Kính cứ liên tục mang những tội lỗi không tồn tại này trên mình, anh tới nhà của từng tiểu tam, tình nhân, tình năm tình sáu của ba anh, nếu những người này đã từng đến nhà ưỡn ẹo lên mặt dương oai với mẹ anh.
Mẹ Lạc Minh Kính là một người phụ nữ mà người khác không biết nên đánh giá bà thế nào. Bà sống cuộc sống tràn đầy áp lực, suy nghĩ rất truyền thống, dù hôn nhân chỉ còn là danh nghĩa bà cũng không nói việc ly hôn. Cả đời bà là do cha làm chủ, chồng làm chủ, con làm chủ, dù sâu trong nội tâm bà muốn vì mình mà sống nên cố gắng kiên cường hơn nhưng trước nay bà vẫn không dám vượt ra vòng tròn phép tắc và hoàn cảnh được vẽ, thế nên bà mới tự hành hạ mình đến nỗi bị bệnh nặng tới vậy.
Cũng còn may, Lạc Minh Kính quả thực đã cho bà chỗ dựa đáng tin nhất trong đời, anh như cái tên mình, có thể phản chiếu ánh mặt trời cho bà nhìn được chút ánh sáng.
Lạc Minh Kính đã dùng một thời gian rất dài để thuyết phục bà rằng sau này ra sống cùng anh. Bởi anh sắp tốt nghiệp rồi, sau này dù đi du học hay đi làm anh cũng sẽ tới một nơi khác, sống cho riêng mình.
Chút hi vọng đó vốn đã rất yếu ớt, rồi sau đó Lạc Minh Kính bị bắt, người bị hại tới cửa khóc rống, bà không có chủ kiến, không tự làm chủ được lại không lấy được tiền. Bà gọi cho Lạc Hợp Cường nhưng lại nhận một câu: “Con trai cô bị mất mặt thì tự cô nhìn mà làm.”
Bà gọi điện cho thư ký Tào, thư ký Tào nói: “Chị dâu, giờ anh ấy đang ở Hongkong chờ sinh. Ý của anh là, cứ để cậu chủ bị nhốt hai ngày cho cậu ấy một bài học nhỏ.”
Không ai nghe lời bà, không ai tin bà, bà đã dạy dỗ con bà rật tốt nhưng không ai tin. Người cha tài cán có quyết định mọi thứ thay bà đã qua đời, đám tình nhân chồng bà nuôi giờ cũng dám sinh con, ông ta thay lòng, ông ta có gia đình mới còn bà thì không có ai để dựa vào, là ai bà cũng không nương tựa được, con trai bà vào tù, bà luống cuống không biết phải làm sao.
Đời người thật khốn khó, đời đàn bà lại càng khổ.
Vốn đã bị chứng uất ức bà sinh ra ý nghĩ nhảy lầu tự tử, vậy là xong hết mọi chuyện.
Lạc Minh Kính lại tiếp tục gánh tội.
“Ai dô, phong thủy mộ tổ nhà nó không tốt, con trai và ba của nó đều tồi tệ như nhau, chơi gái khiến mẹ ruột tức chết.”
“Còn nói muốn làm nghệ thuật, nhất định là nó hút chích ma túy. Năm đó thi đậu đại học được chắc là dùng tiền thuê người thi thay chứ gì? Không ngờ người thi dùm lại thi vào chỗ điểm cao như vậy, không bị tra ra cũng đã là chuyện lạ rồi.”
Một năm đó, Lạc Minh Kính ở nhà nấu ăn, hướng dẫn Hứa Thiến Thiến học tập thi cử.
“Vẽ.”
“Em chú ý đường cong một chút được không?”
“…Học toán cũng không xong sao? Có gì khó đâu? Em tới đây, hình học sai hết, em muốn làm gì?”
“Lịch sử là môn rất đơn giản… Lấy sách tới đây, anh ra đề cho em, nửa tiếng sau anh kiểm tra.”
Lạc Minh Kính nói: “Thiến Thiến, em học cho tốt, đăng ký thi chỗ nào đó xa một chút.”
Hứa Thiến Thiến nói: “Em muốn học đại học T… Em muốn giống như anh.”
Lạc Minh Kính: “…Được.”
Lạc Minh Kính không ra khỏi cửa, trừ lúc nhắc tới chuyện tạm giam ba tháng nhìn anh có chút bất thường thì mọi thứ còn lại vô cùng bình thường.
Nhưng Hứa Thiến Thiến vẫn để trong lòng, cô lén chụp ảnh, giữ cả ảnh đã in ra lẫn cuộn film.
Lần đầu tiên anh bị phát hiện có điểm bất thường là lúc bị viêm phổi, khi truyền dịch ở bệnh viện, y tá hỏi anh: “Sao trên mặt lại bị thương thế?”
Anh nói: “Không biết.”
Là thật sự không biết, nét mặt anh vô cùng mờ mịt, dường như anh không thể nhớ nổi, cuối cùng, anh nói: “Do đánh nhau.”
Hứa Thiến Thiến hỏi anh: “Anh, có người đánh anh sao? Là tên đồn trưởng Lưu kia đánh anh hả?”
“…” Lạc Minh Kính nói, “Sao có thể chứ, không thể nào.”
“Khóe mắt anh có vết thương, trên đầu cũng có, nếu không có y tá hỏi anh làm gì?!” Hứa Thiến Thiến sốt ruột.
Lạc Minh Kính: “Không thể nào, không có.”
Anh không chịu nhận mình từng bị ngược đãi trong phòng giam. Mãi một năm sau, Lạc Minh Kính tới gặp bác sĩ tâm lí, sau khi tiếp nhận điều trị, anh mới có thể nói thật với Hứa Thiến Thiến: “…Một đám cặn bã, không dám công khai hành hạ anh, xấu xa muốn chết, tới giờ cơm là kéo anh đi thẩm vấn, nhốt anh trong phòng tối nhỏ hẹp, thẩm vấn xong thì đã hết giờ ăn, hết giờ là không cho ăn, anh bị đói gần đói chết. Anh nóng tính, không ưa cách làm đê tiện của đám xấu xa đó, không nhịn được nói vài câu là bị đánh, cũng không phải bị đánh mà là đánh nhau nhưng anh không có lợi thế… Nhưng cũng không hẳn là quá tệ, anh lại rất thích ở trong đó đan áo len, còn làm đệm lót ghế dựa, nén than nắm vân vân, anh khá giỏi làm mấy thứ này. Tới khi ra ngoài anh mới biết làm mấy cái đó cũng được đền bù lao động nhưng không ai trả tiền cho anh… Em nói có xấu xa không chứ? Một đám cặn bã ăn tiền nuốt cơm của quốc gia…”
Hiệu quả sơ kì của việc uống thuốc khá rõ ràng, anh bình phục khá nhiều, đã được như trước đây, nhiệt tình lại nóng nảy, lúc nói chuyện gương mặt cũng mang nét kiêu ngạo nhưng sau này tính cách anh dần dần biến thành như giờ.
Không còn cảm xúc sôi nổi, anh như cốc nước 30 độ, không có góc cạnh nhưng cũng không tròn vẹn, anh biến thành hạt bụi chìm ngập trong đám người.
Khi nhắc tới anh trai, Hứa Thiến Thiến luôn nói: “Vẻ ngoài của anh tôi không chiếm ưu thế, mắt to nên trước kia chỉ cần anh ấy hơi trừng mắt, còn chưa tức giận hay trách mắng gì thì người đối diện đã tức lên. Trông anh ấy như đang muốn gây sự vậy… Cũng vì vậy mà quan hệ với bác tôi không được tốt, vừa nói một chút mà mở to mắt, mới khẽ trừng mắt là đã gây ầm ĩ, mà cãi lên rồi thì không thể nói chuyện ổn thỏa được. Bây giờ… bây giờ dịu dàng rồi.”
Anh bây giờ trầm lặng như hết sức sống, anh không đấu tranh vì bất kì điều gì, được ngày nào hay ngày đó, còn cười nói: “Thiến Thiến, anh có giống chim Hàn Hạo* không?”
*Câu chuyện về chim hàn hạo: Trời vừa lạnh chú chim Hàn Hạo liền muốn dời tổ, nhưng hôm sau mặt trời xuất hiện, nó không thấy lạnh nữa, việc dời tổ cũng không nghĩ tới nữa. Kết quả là, trong một đêm mùa đông lạnh lẽo, nó đã chết cóng.
Sau đó có thể là do không chịu được việc cứ ở không mãi, Lạc Minh Kính mở phòng tranh, gọi là phòng vẽ Chính Trực, ghi chú nhắc nhở ấm áp, không nhận học trò là trẻ vị thành niên, nhưng thực tế thì anh không nhận bất kì học trò nào, và dù không có học trò anh vẫn gắn camera theo dõi trong phòng vẽ tranh.
Lạc Minh Kính nói: “Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.”
Năm năm này, xã hội biến đổi, tất cả mọi người đều bước vội theo cuộc sống, chỉ có Lạc Minh Kính, hoàn toàn không để ý đến nhịp độ cuộc sống. Anh cứ ở một góc thành phố, thuê căn nhà trong ngõ nhỏ vẽ tranh kiếm tiền một ngày ba bữa, tới tóc anh cũng không cắt.
Không bạn bè, không muốn giao tiếp xã hội. Trong lòng, anh tự biết cứ thế này mãi là không được, lúc nhìn tới bản vẽ anh vẫn cảm giác được ngọn lửa trong tim anh chưa chết.
Vì vậy anh nói: “Thiến Thiến, chúng ta đặt ra một giấc mơ đi, tạo thương hiệu trang phục cho riêng mình, em thấy thế nào? Từ giờ, anh sẽ để dành tiền.”
“Thật ra anh… có thể hỏi tiền bác hai, bác hai sẽ cho.” Hứa Thiến Thiến nói, “‘Công ty có cổ phần của anh… chúng đều là của anh, thật ra bác hai có để lại cho anh một phần. Trước khi tới trường, bác hai đã nói với em, hai người không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được nên bác chỉ có thể nói với em, bác nói nếu anh suy nghĩ cẩn thận muốn quay về, bác sẽ sắp xếp công việc cho anh.”
Vết rách giữa hai cha con quá sâu, con trai nói muốn đi, tâm trạng người làm cha cũng rẩt phức tạp nhưng ông lại không có cách nào để nói, đành phải nói với Hứa Thiến Thiến: “Cháu nói với nó, nếu muốn về làm người thành thật đàng hoàng, không gây thêm rắc rối cho bác thì bác không để nó đói, dù bác có sinh bao nhiêu đứa thì nó vẫn là con bác, cháu nói có phải không Thiến Thiến? Nói với nó, chỉ cần nó không làm chuyện bậy bạ, muốn làm chuyện đàng hoàng, bác sẽ cho nó cơ hội.”
Lạc Minh Kính im lặng, thật lâu sau anh nói: “Không cần, chờ anh trả hết khoản nợ ông ta cho em học đại học thì anh với ông ta không còn quan hệ gì nữa. Những thứ đó ông ta cứ tự cho mình đi, anh không nghĩ tới cũng không thèm khát gì.”
Hứa Thiến Thiến nhe răng, cô lo lắng lại đau lòng cho anh.
Lạc Minh Kính nói: “Đời người chỉ có vài chục năm, không nỗ lực làm điều mình thích thì còn ý nghĩa gì nữa. Anh không cần thứ của ông ta, chúng không phải điều anh thích lại còn bôi ra nhiều phiền phức. Chừng lúc đó lại sinh ra một đám em út chó mèo, phỏng chừng anh cũng không khác gì mẹ anh, còn không bằng nhảy xuống, chết coi như xong.”
“Anh, cái kia, em cũng muốn đi du học…” Hứa Thiến Thiến nói, “Nếu không em đi làm trước rồi tính sau.”
“Nếu muốn đi học thì cứ đi.” Lạc Minh Kính đưa bát cơm cho Hứa Thiến Thiến, anh nói: “Em muốn giống anh sao? Muốn học lên thì cứ học, anh biết em muốn, đừng ngại mà không dám nói. Có thể học thì học, nếu cần tiền thì tới đòi Lạc Hợp Cường, sau này em kết hôn ông ta cũng phải trả tiền, chính ông ta từng hứa vậy.
Chỗ ba em, em muốn quan tâm thì quan tâm, không muốn thì kệ họ, cần thứ gì thì cứ lấy, tất cả đều là ông ta nợ em, nếu không hỗ trợ được cũng đừng thấy khó xử, em không nợ họ.
Bà nội còn sống, em cứ xem ý bà nội nói hồi đầu năm về ăn Tết là được, dù thế nào thì em cũng là đứa cháu gái thi đậu đại học T làm rạng ranh tổ tông họ Hứa trong miệng bà. Chờ bà nhắm mắt, em cũng cắt sạch quan hệ đi.”
“Haiz.”
Lạc Minh Kính mở mắt, mọi thứ như đã qua mấy đời.
Anh nằm một mình trên chiếc giường cách xa đã lâu, mê man một lúc mới phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Thời Mẫn không phải mộng, là thật.
Anh trốn tránh thế giới này suốt năm năm, sau đó, có một người phụ nữ tên là Thời Mẫn bổ lớp vỏ bọc, lôi anh ra ngoài.
“Yêu đương không, anh là hình mẫu lý tưởng của tôi.”
Lạc Minh Kính nghiêng người, lắng nghe một lúc, trong phòng vô cùng náo nhiệt, ngoài tiếng mèo con meo meo còn có giọng của Trương nữ sĩ.
Nghe được bà chiếm phòng bếp, Lạc Minh Kính bèn vịn khung cửa phòng trong, cẩn thận ló đầu nhìn hướng phòng bếp, sau đó bị Thời Sở đi ngang qua gõ lên đầu.
Thời Sở đánh xong là thu tay lại, nhanh như chưa có gì xảy ra, anh hô to: “Mẹ, bạn nhỏ mắt to mẹ nhớ mong đã tỉnh rồi này.”
“Thật giỏi quá, rất đúng lúc!” Trương nữ sĩ đáp lại, “Cơm xong ngay đây!”
Thời Sở mới đi tới cạnh Thời Mẫn đã bị cô nắm khăn quàng cổ ghìm chặt lại, Thời Sở chịu thua cúi đầu, ngoan ngoãn bị đánh một cái.
Thời Mẫn nói: “Tay anh không yên được đúng không? Có muốn em chặt nó không hả?”
Thời Sở: “Sau ót của em có thêm con mắt à?”
“Lạc Minh Kính tới đây.” Xem ở quan hệ huyết thống Thời Mẫn thả con ngựa Thời Sở bị thần kinh ra, cười nói với Lạc Minh Kính, “Mẹ em mời anh ăn cơm, còn mang tới cho anh một món quà tri kỷ nữa.”
“Cảm ơn…” Lạc Minh Kính đi qua, thấy “món quà tri kỷ” ba Thời Mẫn đang ôm trong lòng mà ngơ ngác.
Trong lòng em trai Thời ôm một bé mèo con màu quả quýt, Thời Mẫn cười nói: “Tập hợp đủ, mèo quất. Tới đây làm quen chút nào, nó tên Tĩnh Tĩnh.”
Cô nói, là bức tranh anh vẽ trong bộ manhua kia, có một con mèo trắng đen và một con mèo quất béo.
Lạc Minh Kính ngồi xuống, khẽ hỏi cô: “Chuyện trên mạng…” thế nào rồi?
Trương nữ sĩ để một nồi thức ăn hầm thập cẩm* xuống, nói: “Ăn no mới có sức nghiền lại, ăn cơm trước đi.”
*Gốc: 乱炖: món hầm thập cẩm. Là món hầm gia đình tương đối phổ biến ở khu vực Đông Bắc. Gồm: Thịt heo, đậu cô-ve, khoai tây, cà tím, cà chua, ớt xanh; được cho vào nồi theo đúng thứ tự trên, xào qua trước rồi hầm kỹ sau.
Gia đình họ Thời lấy điện thoại ra rồi tắt máy, để đũa trên bàn sau đó so đũa và vung đũa gắp nhanh.
“Mau ăn.” Thời Mẫn đưa đôi đũa cho Lạc Minh Kính, nói, “Chiến đấu bữa cơm trước, ăn xong nhìn em đánh trận cho anh.”
Thời Sở cười ha ha: “Lần đầu tiên tập hợp công kích toàn bộ bộ phận công – kiểm – pháp, thật kích động.”
Trương nữ sĩ nói: “Cho bọn họ mặt mũi, họ là cái gì?”
Em trai Thời tiếp: “Đầy tớ của nhân dân.”
“Chúng ta là cái gì?”
“Nhân dân.” Em trai Thời vô cùng phối hợp.
“Đã rõ chưa?” Trương nữ sĩ múc canh thịt cho chính mình trước, sau đó lần lượt múc cho từng bạn nhỏ, “Quan hệ chủ tớ rõ ràng, tuyệt đối thắng.”
Thời Mẫn nghiêng đầu, cười nói với Lạc Minh Kính: “Ăn cơm đi.”
Cái nhà kia là nơi làm trái tim anh rơi xuống đáy vực sâu lạnh lẽo, là nơi dùng ánh mắt lạnh lùng đứng nhìn anh bị vây trong bóng tối.
Còn ngôi nhà này, từ nay về sau sẽ là hậu thuẫn to lớn của anh, là bàn tay giúp đỡ anh mạnh mẽ, cho anh ấm áp và an ủi mà không cần trả giá.
Trương nữ sĩ nói: “Không sợ gì hết, ăn cơm chị Đông Đông nấu, ăn xong không còn sợ gì nữa, đánh đổ tất cả những kẻ khốn nạn kia.”
Thời Sở: “Haiz mẹ, con nổi hết da gà lên rồi, cậu ấy không phải trẻ lên ba…”
“Ngậm miệng ăn cơm của con đi! Kính Kính, ăn thịt!”
Lạc Minh Kính nở nụ cười, anh nói: “Vâng, cảm ơn mẹ Đông Đông.”
“…” Thời Sở nhìn anh nghĩ sâu xa còn Thời Mẫn thì cười thỏa mãn.
Cả nhà ăn cơm xong thì bắt đầu khởi động.
Thời Mẫn nhận được điện thoại của Tiểu Bì: “Thời tổng, đã đăng.”
Thời Mẫn làm thủ thế: “Thời Sở, tổ quan hệ xã hội của anh có thể tham gia rồi.”
Thời Sở ôm điện thoại, cười xấu xa nói: “Hí hí —— anh yêu tương tác internet này muốn chết rồi.”
Tám giờ tối, thời điểm lực lượng người online cao nhất trong truyền thuyết. (Đơn giản thì nó là: Khung Giờ Vàng)
Thích hợp để gây sự, thích hợp tuyên bố tin tức quan trọng, cũng thích hợp… đăng bài bảo vệ bản quyền.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có phải rất sớm không!!
Chương sau gây sự, một hơi dâng trào toàn bộ, Yêu tinh, đứng lên xé!
Beta: Linxu
Lạc Minh Kính ngồi im trên sofa, nghe Hứa Thiến Thiến nói Vương Chấn Vũ tới cướp bài tốt nghiệp đi, Lý Tường thì cô không liên lạc được, anh ta đã đổi số điện thoại, bác hai có về nhưng ông ta không qua bên này, tình nhân sắp sinh cho ông ta đứa con trai, nói chỗ này xui xẻo đòi sang Hồng Kông sinh.
Lạc Minh Kính hoàn hồn, anh hỏi: “Lạc Hợp Cường vẫn không về?”
“Không.” Hứa Thiến Thiến nhỏ giọng, “Chuyện bác gái là do ba em lo liệu, tới đầu tháng bác hai mới về đây hỏi anh ra chưa, cuối cùng cho thư ký Tào năm vạn, là chú Tào mời đồn trưởng và gia đình Lưu Dung ăn cơm họ mới chụi thả anh ra.”
Lạc Minh Kính đứng lên, lấy vali, bỏ di ảnh của mẹ vào, thu dọn hành lý, nói: “Thiến Thiến, thu dọn đồ đạc đi, cũng nên đi rồi đúng không? Thư báo đậu đại học đã tới chưa?”
Hứa Thiến Thiến nói: “…Anh, em, em đang học lại…”
“…Không đậu sao?” Lạc Minh Kính ưu sầu nói, “Thi không tốt sao?”
“Em không đi thi.” Hứa Thiến Thiến khóc, “Trước cuộc thi… trước cuộc thi nhà cô ta tìm rất nhiều côn đồ chặn trước trường học kéo bảng biểu đòi tiền. Giáo viên chủ nhiệm bảo em về nhà học bài, em tới trường thi, họ lại kéo biểu ngữ ngay trước trường thi, rất nhiều phụ huynh nói em gây ảnh hưởng tới cuộc thi của con họ…”
Lạc Minh Kính nổi giận, anh ném quần áo trong tay, đỏ mắt nói: “Chuyện này có quan hệ gì tới em? Đám người này là súc sinh sao! Họ có đe dọa gì em không? Có không!”
Lạc Minh Kính gọi điện cho Lạc Hợp Cường, bắt ông đưa tiền, Lạc Hợp Cương nói, mày bao lớn rồi hả? Hơn hai mươi tuổi có chân có tay mà còn có mặt mũi về nhà đòi tiền? Cô mày nói đúng, mày bị mẹ mày dạy dư rồi. Trừ việc đánh nhau với làm ba mày mất mặt thì mày còn biết làm gì? Ngày cũng có người tới tìm tao đòi tiền, mười người thì có chín người đưa ra lý do là mày, sao tao lại có đứa con như mày chứ?
Lạc Minh Kính nói: “Có đưa không, không đưa thì tôi bóp chết đứa con trai kia của ông, hai mẹ con đó đang ở Bích Thủy Thiên đúng không? Ông chờ đi, dù sao trong mắt Lạc Hợp Cường ông tôi chỉ là một đứa cặn bã không nghề không nghiệp, tôi làm được!”
Lạc Minh Kính cúp điện thoại, nói với Hứa Thiến Thiến: “Sau này muốn đòi tiền ông ta thì cứ nói như vậy, em nghe rõ chưa?”
Lạc Minh Kính biết cha mình là tên cặn bã không biết xấu hổ, quan hệ hai cha con trước giờ vẫn rất tệ, Lạc Hợp Cường biết rất ít về Lạc Minh Kính, những vinh dự con trai nhận được ông ta chưa hề nghe tới, ông ta chỉ nghe tới những chuyện xấu.
Người bạn nào đó của ông ta nói, chủ tịch Lạc, có người tới đòi tiền, nói con trai ông đánh người, muốn đòi tiền thuốc.
Thân thích tình nhân này nói, chủ tịch Lạc, mấy ngày trước con trai ông tìm tới nhà tôi, hung ác vô cùng làm mẹ tôi bị dọa sợ.
Tiểu tam kia nói: “Học vẽ tranh hả? Học vẽ tranh đâu cần dùng nhiều tiền đâu, đừng bày lấy tiền đi hút ma túy. Mấy hôm trước thằng con trai của gia đình kinh doanh vật liệu xây dựng kia bị điều tra ra dương tính với ma túy đấy, nghe nói cũng muốn vào ngành nghệ thuật. Anh để ý một chút, nhìn cái cách giáo dục của chị cả thì trước sau gì con trai anh cũng xài hết của cải trong nhà.”
Lạc Minh Kính cứ liên tục mang những tội lỗi không tồn tại này trên mình, anh tới nhà của từng tiểu tam, tình nhân, tình năm tình sáu của ba anh, nếu những người này đã từng đến nhà ưỡn ẹo lên mặt dương oai với mẹ anh.
Mẹ Lạc Minh Kính là một người phụ nữ mà người khác không biết nên đánh giá bà thế nào. Bà sống cuộc sống tràn đầy áp lực, suy nghĩ rất truyền thống, dù hôn nhân chỉ còn là danh nghĩa bà cũng không nói việc ly hôn. Cả đời bà là do cha làm chủ, chồng làm chủ, con làm chủ, dù sâu trong nội tâm bà muốn vì mình mà sống nên cố gắng kiên cường hơn nhưng trước nay bà vẫn không dám vượt ra vòng tròn phép tắc và hoàn cảnh được vẽ, thế nên bà mới tự hành hạ mình đến nỗi bị bệnh nặng tới vậy.
Cũng còn may, Lạc Minh Kính quả thực đã cho bà chỗ dựa đáng tin nhất trong đời, anh như cái tên mình, có thể phản chiếu ánh mặt trời cho bà nhìn được chút ánh sáng.
Lạc Minh Kính đã dùng một thời gian rất dài để thuyết phục bà rằng sau này ra sống cùng anh. Bởi anh sắp tốt nghiệp rồi, sau này dù đi du học hay đi làm anh cũng sẽ tới một nơi khác, sống cho riêng mình.
Chút hi vọng đó vốn đã rất yếu ớt, rồi sau đó Lạc Minh Kính bị bắt, người bị hại tới cửa khóc rống, bà không có chủ kiến, không tự làm chủ được lại không lấy được tiền. Bà gọi cho Lạc Hợp Cường nhưng lại nhận một câu: “Con trai cô bị mất mặt thì tự cô nhìn mà làm.”
Bà gọi điện cho thư ký Tào, thư ký Tào nói: “Chị dâu, giờ anh ấy đang ở Hongkong chờ sinh. Ý của anh là, cứ để cậu chủ bị nhốt hai ngày cho cậu ấy một bài học nhỏ.”
Không ai nghe lời bà, không ai tin bà, bà đã dạy dỗ con bà rật tốt nhưng không ai tin. Người cha tài cán có quyết định mọi thứ thay bà đã qua đời, đám tình nhân chồng bà nuôi giờ cũng dám sinh con, ông ta thay lòng, ông ta có gia đình mới còn bà thì không có ai để dựa vào, là ai bà cũng không nương tựa được, con trai bà vào tù, bà luống cuống không biết phải làm sao.
Đời người thật khốn khó, đời đàn bà lại càng khổ.
Vốn đã bị chứng uất ức bà sinh ra ý nghĩ nhảy lầu tự tử, vậy là xong hết mọi chuyện.
Lạc Minh Kính lại tiếp tục gánh tội.
“Ai dô, phong thủy mộ tổ nhà nó không tốt, con trai và ba của nó đều tồi tệ như nhau, chơi gái khiến mẹ ruột tức chết.”
“Còn nói muốn làm nghệ thuật, nhất định là nó hút chích ma túy. Năm đó thi đậu đại học được chắc là dùng tiền thuê người thi thay chứ gì? Không ngờ người thi dùm lại thi vào chỗ điểm cao như vậy, không bị tra ra cũng đã là chuyện lạ rồi.”
Một năm đó, Lạc Minh Kính ở nhà nấu ăn, hướng dẫn Hứa Thiến Thiến học tập thi cử.
“Vẽ.”
“Em chú ý đường cong một chút được không?”
“…Học toán cũng không xong sao? Có gì khó đâu? Em tới đây, hình học sai hết, em muốn làm gì?”
“Lịch sử là môn rất đơn giản… Lấy sách tới đây, anh ra đề cho em, nửa tiếng sau anh kiểm tra.”
Lạc Minh Kính nói: “Thiến Thiến, em học cho tốt, đăng ký thi chỗ nào đó xa một chút.”
Hứa Thiến Thiến nói: “Em muốn học đại học T… Em muốn giống như anh.”
Lạc Minh Kính: “…Được.”
Lạc Minh Kính không ra khỏi cửa, trừ lúc nhắc tới chuyện tạm giam ba tháng nhìn anh có chút bất thường thì mọi thứ còn lại vô cùng bình thường.
Nhưng Hứa Thiến Thiến vẫn để trong lòng, cô lén chụp ảnh, giữ cả ảnh đã in ra lẫn cuộn film.
Lần đầu tiên anh bị phát hiện có điểm bất thường là lúc bị viêm phổi, khi truyền dịch ở bệnh viện, y tá hỏi anh: “Sao trên mặt lại bị thương thế?”
Anh nói: “Không biết.”
Là thật sự không biết, nét mặt anh vô cùng mờ mịt, dường như anh không thể nhớ nổi, cuối cùng, anh nói: “Do đánh nhau.”
Hứa Thiến Thiến hỏi anh: “Anh, có người đánh anh sao? Là tên đồn trưởng Lưu kia đánh anh hả?”
“…” Lạc Minh Kính nói, “Sao có thể chứ, không thể nào.”
“Khóe mắt anh có vết thương, trên đầu cũng có, nếu không có y tá hỏi anh làm gì?!” Hứa Thiến Thiến sốt ruột.
Lạc Minh Kính: “Không thể nào, không có.”
Anh không chịu nhận mình từng bị ngược đãi trong phòng giam. Mãi một năm sau, Lạc Minh Kính tới gặp bác sĩ tâm lí, sau khi tiếp nhận điều trị, anh mới có thể nói thật với Hứa Thiến Thiến: “…Một đám cặn bã, không dám công khai hành hạ anh, xấu xa muốn chết, tới giờ cơm là kéo anh đi thẩm vấn, nhốt anh trong phòng tối nhỏ hẹp, thẩm vấn xong thì đã hết giờ ăn, hết giờ là không cho ăn, anh bị đói gần đói chết. Anh nóng tính, không ưa cách làm đê tiện của đám xấu xa đó, không nhịn được nói vài câu là bị đánh, cũng không phải bị đánh mà là đánh nhau nhưng anh không có lợi thế… Nhưng cũng không hẳn là quá tệ, anh lại rất thích ở trong đó đan áo len, còn làm đệm lót ghế dựa, nén than nắm vân vân, anh khá giỏi làm mấy thứ này. Tới khi ra ngoài anh mới biết làm mấy cái đó cũng được đền bù lao động nhưng không ai trả tiền cho anh… Em nói có xấu xa không chứ? Một đám cặn bã ăn tiền nuốt cơm của quốc gia…”
Hiệu quả sơ kì của việc uống thuốc khá rõ ràng, anh bình phục khá nhiều, đã được như trước đây, nhiệt tình lại nóng nảy, lúc nói chuyện gương mặt cũng mang nét kiêu ngạo nhưng sau này tính cách anh dần dần biến thành như giờ.
Không còn cảm xúc sôi nổi, anh như cốc nước 30 độ, không có góc cạnh nhưng cũng không tròn vẹn, anh biến thành hạt bụi chìm ngập trong đám người.
Khi nhắc tới anh trai, Hứa Thiến Thiến luôn nói: “Vẻ ngoài của anh tôi không chiếm ưu thế, mắt to nên trước kia chỉ cần anh ấy hơi trừng mắt, còn chưa tức giận hay trách mắng gì thì người đối diện đã tức lên. Trông anh ấy như đang muốn gây sự vậy… Cũng vì vậy mà quan hệ với bác tôi không được tốt, vừa nói một chút mà mở to mắt, mới khẽ trừng mắt là đã gây ầm ĩ, mà cãi lên rồi thì không thể nói chuyện ổn thỏa được. Bây giờ… bây giờ dịu dàng rồi.”
Anh bây giờ trầm lặng như hết sức sống, anh không đấu tranh vì bất kì điều gì, được ngày nào hay ngày đó, còn cười nói: “Thiến Thiến, anh có giống chim Hàn Hạo* không?”
*Câu chuyện về chim hàn hạo: Trời vừa lạnh chú chim Hàn Hạo liền muốn dời tổ, nhưng hôm sau mặt trời xuất hiện, nó không thấy lạnh nữa, việc dời tổ cũng không nghĩ tới nữa. Kết quả là, trong một đêm mùa đông lạnh lẽo, nó đã chết cóng.
Sau đó có thể là do không chịu được việc cứ ở không mãi, Lạc Minh Kính mở phòng tranh, gọi là phòng vẽ Chính Trực, ghi chú nhắc nhở ấm áp, không nhận học trò là trẻ vị thành niên, nhưng thực tế thì anh không nhận bất kì học trò nào, và dù không có học trò anh vẫn gắn camera theo dõi trong phòng vẽ tranh.
Lạc Minh Kính nói: “Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.”
Năm năm này, xã hội biến đổi, tất cả mọi người đều bước vội theo cuộc sống, chỉ có Lạc Minh Kính, hoàn toàn không để ý đến nhịp độ cuộc sống. Anh cứ ở một góc thành phố, thuê căn nhà trong ngõ nhỏ vẽ tranh kiếm tiền một ngày ba bữa, tới tóc anh cũng không cắt.
Không bạn bè, không muốn giao tiếp xã hội. Trong lòng, anh tự biết cứ thế này mãi là không được, lúc nhìn tới bản vẽ anh vẫn cảm giác được ngọn lửa trong tim anh chưa chết.
Vì vậy anh nói: “Thiến Thiến, chúng ta đặt ra một giấc mơ đi, tạo thương hiệu trang phục cho riêng mình, em thấy thế nào? Từ giờ, anh sẽ để dành tiền.”
“Thật ra anh… có thể hỏi tiền bác hai, bác hai sẽ cho.” Hứa Thiến Thiến nói, “‘Công ty có cổ phần của anh… chúng đều là của anh, thật ra bác hai có để lại cho anh một phần. Trước khi tới trường, bác hai đã nói với em, hai người không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được nên bác chỉ có thể nói với em, bác nói nếu anh suy nghĩ cẩn thận muốn quay về, bác sẽ sắp xếp công việc cho anh.”
Vết rách giữa hai cha con quá sâu, con trai nói muốn đi, tâm trạng người làm cha cũng rẩt phức tạp nhưng ông lại không có cách nào để nói, đành phải nói với Hứa Thiến Thiến: “Cháu nói với nó, nếu muốn về làm người thành thật đàng hoàng, không gây thêm rắc rối cho bác thì bác không để nó đói, dù bác có sinh bao nhiêu đứa thì nó vẫn là con bác, cháu nói có phải không Thiến Thiến? Nói với nó, chỉ cần nó không làm chuyện bậy bạ, muốn làm chuyện đàng hoàng, bác sẽ cho nó cơ hội.”
Lạc Minh Kính im lặng, thật lâu sau anh nói: “Không cần, chờ anh trả hết khoản nợ ông ta cho em học đại học thì anh với ông ta không còn quan hệ gì nữa. Những thứ đó ông ta cứ tự cho mình đi, anh không nghĩ tới cũng không thèm khát gì.”
Hứa Thiến Thiến nhe răng, cô lo lắng lại đau lòng cho anh.
Lạc Minh Kính nói: “Đời người chỉ có vài chục năm, không nỗ lực làm điều mình thích thì còn ý nghĩa gì nữa. Anh không cần thứ của ông ta, chúng không phải điều anh thích lại còn bôi ra nhiều phiền phức. Chừng lúc đó lại sinh ra một đám em út chó mèo, phỏng chừng anh cũng không khác gì mẹ anh, còn không bằng nhảy xuống, chết coi như xong.”
“Anh, cái kia, em cũng muốn đi du học…” Hứa Thiến Thiến nói, “Nếu không em đi làm trước rồi tính sau.”
“Nếu muốn đi học thì cứ đi.” Lạc Minh Kính đưa bát cơm cho Hứa Thiến Thiến, anh nói: “Em muốn giống anh sao? Muốn học lên thì cứ học, anh biết em muốn, đừng ngại mà không dám nói. Có thể học thì học, nếu cần tiền thì tới đòi Lạc Hợp Cường, sau này em kết hôn ông ta cũng phải trả tiền, chính ông ta từng hứa vậy.
Chỗ ba em, em muốn quan tâm thì quan tâm, không muốn thì kệ họ, cần thứ gì thì cứ lấy, tất cả đều là ông ta nợ em, nếu không hỗ trợ được cũng đừng thấy khó xử, em không nợ họ.
Bà nội còn sống, em cứ xem ý bà nội nói hồi đầu năm về ăn Tết là được, dù thế nào thì em cũng là đứa cháu gái thi đậu đại học T làm rạng ranh tổ tông họ Hứa trong miệng bà. Chờ bà nhắm mắt, em cũng cắt sạch quan hệ đi.”
“Haiz.”
Lạc Minh Kính mở mắt, mọi thứ như đã qua mấy đời.
Anh nằm một mình trên chiếc giường cách xa đã lâu, mê man một lúc mới phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Thời Mẫn không phải mộng, là thật.
Anh trốn tránh thế giới này suốt năm năm, sau đó, có một người phụ nữ tên là Thời Mẫn bổ lớp vỏ bọc, lôi anh ra ngoài.
“Yêu đương không, anh là hình mẫu lý tưởng của tôi.”
Lạc Minh Kính nghiêng người, lắng nghe một lúc, trong phòng vô cùng náo nhiệt, ngoài tiếng mèo con meo meo còn có giọng của Trương nữ sĩ.
Nghe được bà chiếm phòng bếp, Lạc Minh Kính bèn vịn khung cửa phòng trong, cẩn thận ló đầu nhìn hướng phòng bếp, sau đó bị Thời Sở đi ngang qua gõ lên đầu.
Thời Sở đánh xong là thu tay lại, nhanh như chưa có gì xảy ra, anh hô to: “Mẹ, bạn nhỏ mắt to mẹ nhớ mong đã tỉnh rồi này.”
“Thật giỏi quá, rất đúng lúc!” Trương nữ sĩ đáp lại, “Cơm xong ngay đây!”
Thời Sở mới đi tới cạnh Thời Mẫn đã bị cô nắm khăn quàng cổ ghìm chặt lại, Thời Sở chịu thua cúi đầu, ngoan ngoãn bị đánh một cái.
Thời Mẫn nói: “Tay anh không yên được đúng không? Có muốn em chặt nó không hả?”
Thời Sở: “Sau ót của em có thêm con mắt à?”
“Lạc Minh Kính tới đây.” Xem ở quan hệ huyết thống Thời Mẫn thả con ngựa Thời Sở bị thần kinh ra, cười nói với Lạc Minh Kính, “Mẹ em mời anh ăn cơm, còn mang tới cho anh một món quà tri kỷ nữa.”
“Cảm ơn…” Lạc Minh Kính đi qua, thấy “món quà tri kỷ” ba Thời Mẫn đang ôm trong lòng mà ngơ ngác.
Trong lòng em trai Thời ôm một bé mèo con màu quả quýt, Thời Mẫn cười nói: “Tập hợp đủ, mèo quất. Tới đây làm quen chút nào, nó tên Tĩnh Tĩnh.”
Cô nói, là bức tranh anh vẽ trong bộ manhua kia, có một con mèo trắng đen và một con mèo quất béo.
Lạc Minh Kính ngồi xuống, khẽ hỏi cô: “Chuyện trên mạng…” thế nào rồi?
Trương nữ sĩ để một nồi thức ăn hầm thập cẩm* xuống, nói: “Ăn no mới có sức nghiền lại, ăn cơm trước đi.”
*Gốc: 乱炖: món hầm thập cẩm. Là món hầm gia đình tương đối phổ biến ở khu vực Đông Bắc. Gồm: Thịt heo, đậu cô-ve, khoai tây, cà tím, cà chua, ớt xanh; được cho vào nồi theo đúng thứ tự trên, xào qua trước rồi hầm kỹ sau.
Gia đình họ Thời lấy điện thoại ra rồi tắt máy, để đũa trên bàn sau đó so đũa và vung đũa gắp nhanh.
“Mau ăn.” Thời Mẫn đưa đôi đũa cho Lạc Minh Kính, nói, “Chiến đấu bữa cơm trước, ăn xong nhìn em đánh trận cho anh.”
Thời Sở cười ha ha: “Lần đầu tiên tập hợp công kích toàn bộ bộ phận công – kiểm – pháp, thật kích động.”
Trương nữ sĩ nói: “Cho bọn họ mặt mũi, họ là cái gì?”
Em trai Thời tiếp: “Đầy tớ của nhân dân.”
“Chúng ta là cái gì?”
“Nhân dân.” Em trai Thời vô cùng phối hợp.
“Đã rõ chưa?” Trương nữ sĩ múc canh thịt cho chính mình trước, sau đó lần lượt múc cho từng bạn nhỏ, “Quan hệ chủ tớ rõ ràng, tuyệt đối thắng.”
Thời Mẫn nghiêng đầu, cười nói với Lạc Minh Kính: “Ăn cơm đi.”
Cái nhà kia là nơi làm trái tim anh rơi xuống đáy vực sâu lạnh lẽo, là nơi dùng ánh mắt lạnh lùng đứng nhìn anh bị vây trong bóng tối.
Còn ngôi nhà này, từ nay về sau sẽ là hậu thuẫn to lớn của anh, là bàn tay giúp đỡ anh mạnh mẽ, cho anh ấm áp và an ủi mà không cần trả giá.
Trương nữ sĩ nói: “Không sợ gì hết, ăn cơm chị Đông Đông nấu, ăn xong không còn sợ gì nữa, đánh đổ tất cả những kẻ khốn nạn kia.”
Thời Sở: “Haiz mẹ, con nổi hết da gà lên rồi, cậu ấy không phải trẻ lên ba…”
“Ngậm miệng ăn cơm của con đi! Kính Kính, ăn thịt!”
Lạc Minh Kính nở nụ cười, anh nói: “Vâng, cảm ơn mẹ Đông Đông.”
“…” Thời Sở nhìn anh nghĩ sâu xa còn Thời Mẫn thì cười thỏa mãn.
Cả nhà ăn cơm xong thì bắt đầu khởi động.
Thời Mẫn nhận được điện thoại của Tiểu Bì: “Thời tổng, đã đăng.”
Thời Mẫn làm thủ thế: “Thời Sở, tổ quan hệ xã hội của anh có thể tham gia rồi.”
Thời Sở ôm điện thoại, cười xấu xa nói: “Hí hí —— anh yêu tương tác internet này muốn chết rồi.”
Tám giờ tối, thời điểm lực lượng người online cao nhất trong truyền thuyết. (Đơn giản thì nó là: Khung Giờ Vàng)
Thích hợp để gây sự, thích hợp tuyên bố tin tức quan trọng, cũng thích hợp… đăng bài bảo vệ bản quyền.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có phải rất sớm không!!
Chương sau gây sự, một hơi dâng trào toàn bộ, Yêu tinh, đứng lên xé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.