Chương 19
Viên Chiên
31/07/2023
Dưới sự tác động vô cùng mạnh mẽ của Lục Ảnh Quân, Khúc Dạ Hành hăng hái làm việc, ngay ngày hôm sau đã đem ngọn núi to lớn kia khoét rỗng, còn vì
tình nhân mà bí mật thiết kế cơ quantaoj lối vào bí mật. Dday chính là
điển hình cho việc tình yêu làm mờ con mắt.
Lục Ảnh Quân bên này cũng bí mật cho người về lại kinh thành, âm thầm dẫn những đứa trẻ mà cậu nuôi dưỡng đến đây. Bọn trẻ này là trẻ mồ côi, thiên chất có cao, có thấp không đồng đều , có người yhieen văn, có người lại thiên võ. Những người giỏi nổi trội sẽ lên nắm đầu, dẫn dắt những người khác học tập theo, để bọn chúng làm công việc này vô cunhf tbichs hợpkhi chúng không hề có cơ sở nào để phản bội. Với chúng ,ngày mà cậu đua tay cứu vớt họ khổ cảnh chết đói thì cậu đã là bậc thánh nhân.
Diễn nhiên là bọn trẻ trao cậu niềm tin và lòng trung thành thì cậu cũng không bạc đãi chúng. Tất cả bọn họ đều được rèn luyện trong một môi trường vô cùng tốt, trupcws khi học kiến thức bao giờ cũng được học kỷ cương , lễ phép nên ý thức vô cùng tốt, có thể sánh ngang với quân đội tinh anh.
Đội quân lính đi theo cũng được cậu gia nhiệm vụ xây dựng nhà cửa mới, những ngôi nhà được làm bằng gỗ giày giữ đủ ấm, kiểu điển hình là giữa phòng khách có lò sưởi lớn. Số lượng nhà được xây lên khá ít, chủ yếu là dựng chuồng trại để bắt đầu cho kế hoạch chăn nuôi. Cậu cũng sai người chặt phá rừng xung quanh trấn mới ,để khoảng đất lớn làm chỗ chăn thả, xung quanh chỗ đất đấy đều được dựng hàng rào để tránh dã thú. Mọi công việc đều được diễn ra vô cùng khẩn cấp trong thời gian ngắn, mọi người đều phát huy tối đa sức lực của mình, thậm chí một đội lớn công nhân xây dựng ở hoàng thành cũng được điều động đi. Động tĩnh lớn này cũng đánh động vài người ở phe chống đối, Nhưng dù có cử người đi do thám tình hình thì họ cũng chỉ nhận được thông tin hoàng đế xây dựng trấn mới chứ không có gì khả nghi cả, dù không tin họ cũng phải chấp nhận. Cũng đúng thôi, người có thể nắm được bí mật cũng chỉ có y và cậu, làm gì có người thứ ba.
Sau bao ngày, công việc chất chồng, thời gian hạn hẹp khiến cậu mệt mỏi thấy rõ, nếu Trương công công ở đây thì chắc chắn sẽ càm ràm bên tai cậu cả ngày.
“ bệ hạ, em nên chú ý lại sức khỏe đi” Khúc Dạ Hành xót xa nhìn cậu, đám công việc kia hại Lục Ảnh Quân bận tối tăm mặt mũi nào có thời gian cho y, thế mà bảo hai người đi cùng nhau sẽ có rất nhiều thời gian riêng, hừ... tất cả tại con mắm công việc kia phá hoại. Tại nó mà mỗi lúc lăn giường, cậu đều không chịu đựng được mà ngất đi giữa chừng, hại y ôm một thân dục vọng nóng người đi ngủ.
“ em cùng ta đi thư giãn chút đi, chứ cứ thế này thì còn gì là xuất cung vi hành nữa” Khúc Dạ Hành nằm ngửa lên bàn làm việc, đè lên tấu chương cậu đang xem.
“ đừng lộn xộn, còn nhiều việc lắm” cậu vuốt trán y nhẹ bảo.
“dù vậy em cũng phải dành thời gian cho ta chứ” Khúc Dạ Hành mè nhèo...
“nhưng em bận mà...”
“Không chịu, Hôm nay em phải đi chơi cùng ta cơ” y dãy đành đạch đòi hỏi.
“Nhưng...” Lục Ảnh Quân có phần lưỡng lự.
“em không thương tôi đúng không, em không thương tôi, không thích tôi nên mới không chịu đi chơi cùng tôi”
“Không có mà... Thôi được rồi, em đi cùng anh”
2 / 3
Chỉ đợi có thế, Khúc Dạ Hành bật dậy, kéo trường bào của cậu ở trên giá khoác vào, bế Lục Ảnh Quân bằng một tay dọa cậu giật mình, tay kia y chỉ vào khoảng không, tâm trí âm thầm vẽ một hình bát quái nào đó, từ khoảng không vô định có một cánh cổng xanh lam hiện ra trước con mắt ngỡ ngàng của cậu “đây.. đây là...”
“Cổng dịch chuyển đó, sao? Tuyệt không”
“thật tuyệt vời” nên biết mấy câu chuyện kỳ quái như vậy chính là chủ đề mà cậu dành cả tuổi thơ tìm tòi, khám phá, nhưng cho đến sau này khi trở lại thân phận hoàng tử thì cậu lại không được phép cũng như là không có thời gian để làm như vậy nữa.
Lục Ảnh quâ Quân với tay muốn chạm vào thì “đừng vội, từ từ tôi sẽ cho em biết sự kỳ diệu của yêu thuật”
Cả hai cùng bước qua cánh cổng kia, thực nhanh tựa như chỉ một cái chớp mắt Lục Ảnh Quân đã thấy mình đứng ở trong rừng sâu chứ không phải khu cắm trại nữa. Quá đỗi kinh ngạc!!!
“ nào... nào... Tôi sẽ giúp em thư giãn thật thoải mái”
Cậu biết rằng nơi đây chưa hề rời xa địa bàn của trấn Phụng Hoa, nhưng trong trấn không khí mới se se lạnh, theo như dự đoán phải hơn nửa tháng nữa tuyết mới bắt đầu rơi, vậy mà nơi đây đã phủ một màu trắng xóa. Những cây liễu cành dài trơ trụi lá nhưng lại thật lung linh khi những giọt nước đọng lại đầu cành đóng băng nhìn như những viên Dạ Minh Châu tỏa sáng. Trên trời dưới đất phủ một màu trắng xóa, những bông tuyết nhẹ nhàng phất phơ bay lượn trong gió, đậu nhẹ lại trên tóc cậu rất đẹp.
Tuy nhiên Khúc Dạ Hành lại không để những bông tuyết ấy yên ổn, dùng tay phủi sạch tuyết trên đầu cậu, đội mũ của áo bào lên, càng thêm ân cần ôm chặt cậu vào lòng.
“ Khúc Dạ Hành, bản thể hồ ly của anh lông trắng như tuyết nhỉ” cậu đưa tay hứng một bông hoa tuyết.
“ xì... Giống là như thế nào, phải hơn chứ...” y kiêu ngạo nói.
“ Dạ Hành, em muốn cưỡi anh” Lục Ảnh Quân bất thình lình nói, dọa y dừng bước nhìn cậu.
“ khụ khụ... Nếu muốn, tí nữa anh cho em cưỡi thoải mái” nếu để ý kỹ sẽ thấy vành tai con hồ ly ấy đỏ ửng.
“Anh suy nghĩ đen tối gì vậy, em là muốn anh biến thành hồ ly cho em cưỡi” cậu vả nhẹ vào cái đầu suy nghĩ bậy bạ của người nào đó.
“....”_ “xin lỗi... Anh hiểu nhầm” chòi oi! Làm người ta cứ tưởng bở.
Khúc Dạ Hành để cậu đứng trên mỏm đá, tránh cho chân đạp lên nền tuyết lạnh dù cậu có đi giày lông, cả người y bao phủ một làn khói trắng, thân hình mờ mờ ảo ảo, từ đó bước ra con hồ ly to lớn, chín đuôi dài mềm mượt, ngoe nguẩy thật xinh đẹp với bộ lông trắng sáng không tì vết. Hình dạng bây giờ của Y không khác lúc biến nhỏ là bao chỉ khác là từ một đuôi thành 9 đuôi và kích thước có phần hơi khổng lồ, khi y đứng thẳng thì chiều cao phải gấp đôi Lục Ảnh Quân.
Lục Ảnh Quân vô cùng ngưỡng mộ mà nhảy xổ vào y, ôm trọn một cái đuôi lớn cọ tới cọ lui dọa con hồ ly nổi lên phản ứng : “bé con, đuôi là bộ phận nhạy cảm nhất và cũng là sinh mệnh của hồ ly đó, chỉ có bạn đời mới được phép chạm vào nó...”
“ Ừm... ừm....” Lục Ảnh Quân chôn mặt vào trong bộ lông.
“nào... Ngồi quay lại đi, bám chắc vào chúng ta khởi hành”
“Sẵn sàng... Đi thôi” cậu quay lại bán vào hai tai y làm điểm tựa.
Trong khu rừng phủ đầy tuyết, chàng trai trẻ thân khoác áo choàng, mặt tựa như hoa ngồi trên con hồ ly to lớn vui vẻ cùng nó đi vào rừng. Hình ảnh đẹp tựa các tinh linh tuyết trong truyền thuyết.
Lục Ảnh Quân bên này cũng bí mật cho người về lại kinh thành, âm thầm dẫn những đứa trẻ mà cậu nuôi dưỡng đến đây. Bọn trẻ này là trẻ mồ côi, thiên chất có cao, có thấp không đồng đều , có người yhieen văn, có người lại thiên võ. Những người giỏi nổi trội sẽ lên nắm đầu, dẫn dắt những người khác học tập theo, để bọn chúng làm công việc này vô cunhf tbichs hợpkhi chúng không hề có cơ sở nào để phản bội. Với chúng ,ngày mà cậu đua tay cứu vớt họ khổ cảnh chết đói thì cậu đã là bậc thánh nhân.
Diễn nhiên là bọn trẻ trao cậu niềm tin và lòng trung thành thì cậu cũng không bạc đãi chúng. Tất cả bọn họ đều được rèn luyện trong một môi trường vô cùng tốt, trupcws khi học kiến thức bao giờ cũng được học kỷ cương , lễ phép nên ý thức vô cùng tốt, có thể sánh ngang với quân đội tinh anh.
Đội quân lính đi theo cũng được cậu gia nhiệm vụ xây dựng nhà cửa mới, những ngôi nhà được làm bằng gỗ giày giữ đủ ấm, kiểu điển hình là giữa phòng khách có lò sưởi lớn. Số lượng nhà được xây lên khá ít, chủ yếu là dựng chuồng trại để bắt đầu cho kế hoạch chăn nuôi. Cậu cũng sai người chặt phá rừng xung quanh trấn mới ,để khoảng đất lớn làm chỗ chăn thả, xung quanh chỗ đất đấy đều được dựng hàng rào để tránh dã thú. Mọi công việc đều được diễn ra vô cùng khẩn cấp trong thời gian ngắn, mọi người đều phát huy tối đa sức lực của mình, thậm chí một đội lớn công nhân xây dựng ở hoàng thành cũng được điều động đi. Động tĩnh lớn này cũng đánh động vài người ở phe chống đối, Nhưng dù có cử người đi do thám tình hình thì họ cũng chỉ nhận được thông tin hoàng đế xây dựng trấn mới chứ không có gì khả nghi cả, dù không tin họ cũng phải chấp nhận. Cũng đúng thôi, người có thể nắm được bí mật cũng chỉ có y và cậu, làm gì có người thứ ba.
Sau bao ngày, công việc chất chồng, thời gian hạn hẹp khiến cậu mệt mỏi thấy rõ, nếu Trương công công ở đây thì chắc chắn sẽ càm ràm bên tai cậu cả ngày.
“ bệ hạ, em nên chú ý lại sức khỏe đi” Khúc Dạ Hành xót xa nhìn cậu, đám công việc kia hại Lục Ảnh Quân bận tối tăm mặt mũi nào có thời gian cho y, thế mà bảo hai người đi cùng nhau sẽ có rất nhiều thời gian riêng, hừ... tất cả tại con mắm công việc kia phá hoại. Tại nó mà mỗi lúc lăn giường, cậu đều không chịu đựng được mà ngất đi giữa chừng, hại y ôm một thân dục vọng nóng người đi ngủ.
“ em cùng ta đi thư giãn chút đi, chứ cứ thế này thì còn gì là xuất cung vi hành nữa” Khúc Dạ Hành nằm ngửa lên bàn làm việc, đè lên tấu chương cậu đang xem.
“ đừng lộn xộn, còn nhiều việc lắm” cậu vuốt trán y nhẹ bảo.
“dù vậy em cũng phải dành thời gian cho ta chứ” Khúc Dạ Hành mè nhèo...
“nhưng em bận mà...”
“Không chịu, Hôm nay em phải đi chơi cùng ta cơ” y dãy đành đạch đòi hỏi.
“Nhưng...” Lục Ảnh Quân có phần lưỡng lự.
“em không thương tôi đúng không, em không thương tôi, không thích tôi nên mới không chịu đi chơi cùng tôi”
“Không có mà... Thôi được rồi, em đi cùng anh”
2 / 3
Chỉ đợi có thế, Khúc Dạ Hành bật dậy, kéo trường bào của cậu ở trên giá khoác vào, bế Lục Ảnh Quân bằng một tay dọa cậu giật mình, tay kia y chỉ vào khoảng không, tâm trí âm thầm vẽ một hình bát quái nào đó, từ khoảng không vô định có một cánh cổng xanh lam hiện ra trước con mắt ngỡ ngàng của cậu “đây.. đây là...”
“Cổng dịch chuyển đó, sao? Tuyệt không”
“thật tuyệt vời” nên biết mấy câu chuyện kỳ quái như vậy chính là chủ đề mà cậu dành cả tuổi thơ tìm tòi, khám phá, nhưng cho đến sau này khi trở lại thân phận hoàng tử thì cậu lại không được phép cũng như là không có thời gian để làm như vậy nữa.
Lục Ảnh quâ Quân với tay muốn chạm vào thì “đừng vội, từ từ tôi sẽ cho em biết sự kỳ diệu của yêu thuật”
Cả hai cùng bước qua cánh cổng kia, thực nhanh tựa như chỉ một cái chớp mắt Lục Ảnh Quân đã thấy mình đứng ở trong rừng sâu chứ không phải khu cắm trại nữa. Quá đỗi kinh ngạc!!!
“ nào... nào... Tôi sẽ giúp em thư giãn thật thoải mái”
Cậu biết rằng nơi đây chưa hề rời xa địa bàn của trấn Phụng Hoa, nhưng trong trấn không khí mới se se lạnh, theo như dự đoán phải hơn nửa tháng nữa tuyết mới bắt đầu rơi, vậy mà nơi đây đã phủ một màu trắng xóa. Những cây liễu cành dài trơ trụi lá nhưng lại thật lung linh khi những giọt nước đọng lại đầu cành đóng băng nhìn như những viên Dạ Minh Châu tỏa sáng. Trên trời dưới đất phủ một màu trắng xóa, những bông tuyết nhẹ nhàng phất phơ bay lượn trong gió, đậu nhẹ lại trên tóc cậu rất đẹp.
Tuy nhiên Khúc Dạ Hành lại không để những bông tuyết ấy yên ổn, dùng tay phủi sạch tuyết trên đầu cậu, đội mũ của áo bào lên, càng thêm ân cần ôm chặt cậu vào lòng.
“ Khúc Dạ Hành, bản thể hồ ly của anh lông trắng như tuyết nhỉ” cậu đưa tay hứng một bông hoa tuyết.
“ xì... Giống là như thế nào, phải hơn chứ...” y kiêu ngạo nói.
“ Dạ Hành, em muốn cưỡi anh” Lục Ảnh Quân bất thình lình nói, dọa y dừng bước nhìn cậu.
“ khụ khụ... Nếu muốn, tí nữa anh cho em cưỡi thoải mái” nếu để ý kỹ sẽ thấy vành tai con hồ ly ấy đỏ ửng.
“Anh suy nghĩ đen tối gì vậy, em là muốn anh biến thành hồ ly cho em cưỡi” cậu vả nhẹ vào cái đầu suy nghĩ bậy bạ của người nào đó.
“....”_ “xin lỗi... Anh hiểu nhầm” chòi oi! Làm người ta cứ tưởng bở.
Khúc Dạ Hành để cậu đứng trên mỏm đá, tránh cho chân đạp lên nền tuyết lạnh dù cậu có đi giày lông, cả người y bao phủ một làn khói trắng, thân hình mờ mờ ảo ảo, từ đó bước ra con hồ ly to lớn, chín đuôi dài mềm mượt, ngoe nguẩy thật xinh đẹp với bộ lông trắng sáng không tì vết. Hình dạng bây giờ của Y không khác lúc biến nhỏ là bao chỉ khác là từ một đuôi thành 9 đuôi và kích thước có phần hơi khổng lồ, khi y đứng thẳng thì chiều cao phải gấp đôi Lục Ảnh Quân.
Lục Ảnh Quân vô cùng ngưỡng mộ mà nhảy xổ vào y, ôm trọn một cái đuôi lớn cọ tới cọ lui dọa con hồ ly nổi lên phản ứng : “bé con, đuôi là bộ phận nhạy cảm nhất và cũng là sinh mệnh của hồ ly đó, chỉ có bạn đời mới được phép chạm vào nó...”
“ Ừm... ừm....” Lục Ảnh Quân chôn mặt vào trong bộ lông.
“nào... Ngồi quay lại đi, bám chắc vào chúng ta khởi hành”
“Sẵn sàng... Đi thôi” cậu quay lại bán vào hai tai y làm điểm tựa.
Trong khu rừng phủ đầy tuyết, chàng trai trẻ thân khoác áo choàng, mặt tựa như hoa ngồi trên con hồ ly to lớn vui vẻ cùng nó đi vào rừng. Hình ảnh đẹp tựa các tinh linh tuyết trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.