Chương 41
Viên Chiên
19/08/2023
Trận chiến kéo dài hơn một tháng,
quân đội của ta thành công đánh đuổi kẻ xâm lược ra khỏi biên giới. Điều khiến cả Huyết Ảnh và Từ Trúc Tần lo lắng chính là việc kẻ địch muốn
cầm chừng bọn họ, Quý quốc không ngại hy sinh một lượng lớn binh sĩ chị
để đến thành An khiêu chiến, toàn quân này bị diệt thì đoàn quân khác
lại đến. Dai dẳng, giằng co hơn một tháng giời tại biên giới hai nước.
Cuối cùng Quý quốc quân không mạnh, tướng không nhiều như Vân Lạc quốc nên nhanh chóng tan rã. Huyết Ảnh Đưa quân thừa thắng xông lên nhưng điều kỳ dị đã xảy ra: không một binh sĩ nào của Vân Lạc quốc có thể đặt chân sang lãnh thổ của Quý quốc, dường như có một lá chắn vô hình nào đó xuất hiện tại nơi này ngăn cản bước chân của người lính.
“ chuyện này là thế nào“ Từ Trúc Tần căng thẳng nói, mắt đầm đầm nhìn bản đồ quân sự đặt trên bàn, Huyết Ảnh một bên lạnh lẽo nhìn, hiển nhiên là tâm trạng cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
“ tin tức đã được gửi về kinh thành?”
“ tối qua đã gửi đi“ Huyết Ảnh đáp.
Về phía hoàng thành, Lục Ảnh Quân Đã nhận được tin tức, đáy mắt u ám thấy rõ “ Đám người này mục đích ruốc cuộc là gì chứ? thật là tức chết ta mà“
“ bé cưng bình tĩnh đi, về phía quân đội mặc dù vô cớ bị ngăn chặn nhưng cũng chưa ảnh hưởng đến tính mạng” Lãnh Hàn khuyên nhủ.
“ không thể! nơi cắm quân cách thôn làng mắc bệnh dịch không xa, hiện tại dịch bệnh còn chưa được bình ổn, quân lính ở lại càng thêm nguy hiểm“
“ bây giờ tiến không được, chi bằng rút quân về, binh lính Quý quốc hắn là sau trận chiến kia không dám khuấy lên mưa bão gì, có chăng chỉ là một vài trận nhỏ lẻ làm nhiễu lòng dân mà thôi. Tăng cường phòng ngự lên là được” Hạ Lâm cho ý kiến.
“ nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài“ Khúc Dạ Hành nhăn mặt.
Mọi chuyện tưởng chừng như ngưng trọng thì một tin vui xuất hiện, nhóm thái y được triều đình cử đi bình ổn dịch bệnh đã có tiến triển mới. Bọn họ đã sáng chế ra thuốc giải, tuy rằng khi uống vào sẽ khiến người bệnh đau xẽ tâm gan nhưng lại thực sự hiệu quả.
Cậu nghe tin vui mừng hạ lệnh cho toàn bộ thái ở lại trong kinh thành ngày đêm điều chế thuốc giải gửi ra tiền tuyến. Vậy là tạm thời giải quyết được một vấn đề.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một tai họa mới lại ập đến, trong đêm tối, toàn bộ quân đội Sở quốc đều xảy ra hiện tượng lạ, những binh sĩ bỗng chốc mất hết ý chí tựa như những con rối bị điều khiển tấn công về phía Vân Lạc quốc.
Sức chiến đấu của quân địch trong một đêm tăng lên gấp bội khiến quân ta phải rất chật vật mới chống trả lại được. Tin tức nhanh chóng được đưa vào kinh, Lục Ảnh Quân lần này tất tay tăng cường binh lính đồng thời Hạ Lâm sẽ là người trực tiếp quản đội quân này.
Hạ Lâm bản thể là phượng hoàng với sức nóng kinh người, trên chiến trường thảm khốc thì sức nóng đó lại càng bộc lộ rõ rệt.
Chiến đấu ròng rã ngày này qua ngày khác mà số quân địch bị mất ý chí ngày càng nhiều. Cuối cùng Hạ Lâm lựa chọn bỏ lại quân đội, một mình trốn đi vận sức phá vỡ bức màn chắn, chính thức đặt sang đất Sở quốc .
Hạ Lâm không mất nhiều thời gian để tìm hiểu ra những binh lính đó tại sao lại mất đi ý thức, Đồng thời cũng phát hiện ra cơ quan đầu não điều khiển họ tại ngay hoàng thành.
“ Hạ Lâm, hành sự cẩn thận, an toàn quay về” Lục Ảnh Quân thông qua thần thức nói với anh, lo lắng dặn dò.
“ em yên tâm, hiện tại không có người có thể là đối thủ của bọn anh“ Hạ Lâm mỉm cười đáp.
“ Đừng kêu ngạo như thế“ cậu bất đắc dĩ dặn dò.
Hạ Lâm Đã đặt chân lên đại bản doanh của Vu tộc, thật bất ngờ làm sao khi nơi tưởng như bí mật rất khó tìm kiếm kia lại. Nằm ngay bên dưới hoàng thành Quý quốc.
Nội bộ triều chính của Quý quốc không do hoàng đế kiểm soát mà do Bạch lão-trưởng lão của Vu tộc. Dưới vỏ bọc của một ông già tóc trắng bạc phơ nhưng vẫn còn minh mẫn kia là một thần hồn gần hai trăm tuổi. Hạ Lâm thực khinh bị trước thủ đoạn dùng máu trẻ em để nuôi sống bản thân mình tên của trưởng lão này.
Đi sâu vào bên trong, sau đoạn hành lang dài loằng ngoằng, tối tăm của cung điện là một hang động rộng lớn, chính giữa là một quyển sách cũ nát, đượm màu thời gian, bốn phía xung quanh ở sương trắng của những đứa trẻ bất hạnh.
“ Ta biết ngươi ở đây! Ra mặt đi” Hạ Lâm bình thản nói chuyện với khoảng không.
Từ trong bốn góc động, tiếng cười trầm đục vang lên, nhưng vẫn chưa thấy lão già đó suất hiện “ hâhhhaha… thật không ngờ có ngày ta được tận mắt nhìn thấy một trong ba đại yêu quái thời viễn cổ. Thật vinh hạnh, vinh hạnh“
“ nhiều lời như thế làm gì. Ruốc cuộc mục đích của các ngươi là sao? nhân danh diệt yêu trừ ta ma? mà tao thấy các người mới là kẻ trúng tà, là yêu ma quỷ quái“
“ ngươi thì biết cái gì, Vu tộc bọn ta đời đời diệt yêu, với đại yêu quái như ngươi thì lại càng phải diệt! Đến lúc đó yêu đan của các người sẽ thuộc về bọn ta, Vu tộc sẽ một lần nữa đi lên vinh quang, Ta sẽ trường tồn mãi mãi với thời gian ha ha ha ha ha …”
“…”- Đám người tộc này ai cũng bị điên sao! không để cho anh kịp suy nghĩ gì thêm thì từ bốn phía động là vô số luôn sáng đánh về phía Hạ Lâm đang đứng.
Bên phía kinh thành Vân Lạc quốc, Lục Ảnh Quân trong đại điện lo lắng không yên và đi tới đi lui, một cảm giác chẳng lành đang dâng lên trong lòng.
Khác với cậu, hai người kia có phần tự tin hơn bởi họ cho rằng không có kẻ nào là đối thủ của Hạ Lâm. Không khí im lặng bao trùm toàn bộ Dưỡng Tâm điện, nhưng một sự xuất hiện kỳ lạ đã khiến hai người kia phải cảnh giác đứng dậy.
“ Sao vậy?” cậu bất ngờ hỏi.
“ trong cùng xuất hiện một nguồn năng lực lạ” Lãnh Hàn đáp lời, đáy mắt lạnh lẽo thả thần thức thăm dò nhưng không nhận lại kết quả.
Tình thế bắt buộc, trong thời điểm bây giờ thì không được có một chút sơ hở nào, Khúc Dạ Hành nói “ Để ta đi xem xét, ngươi ở lại đây trông chừng em ấy“ nói rồi xoay người biến mất, Lục Ảnh Quân vội vàng hét lên “ cẩn thận“
Khúc Dạ Hành Ẩn mình bay lên, từ trên cao nhìn xuống chốn hoàng cung xa hoa, nháy mắt nhận ra thứ sức mạnh thần bí kia suất hiện tại hướng của Tuỷ Thuý cung. Y mặc dù cảm nhận được Ý muốn dẫn dắt bản thân mình sang phía đó của kẻ địch Nhi vẫn làm theo.
Đến nơi, trong đình sen tại Tuỷ Thuý cung, Mai phi đang yên lặng thưởng trà “ các hạ đã đến đây, không ngại ngồi xuống thưởng trà cùng ta chứ”
Vừa dứt lời, Khúc Dạ Hành cũng hiện ra trong hình dáng thực sự của mình, lạnh lẽo quan sát xung quanh “ Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, hiện tại không phải lúc để đám các ngươi thừa nước đục thả câu”
” Đức Phi à, người sao lại nhận xét ta như thế chứ. Nữ nhân như ta làm sao dám cả gan qua mặt thánh thượng” Mai phi cười. Nàng xuất thân từ bộ tộc Tây Vũ, tuy không phải đặc biệt hùng mạnh nhưng lại là bộ tộc hiếu chiến có tiếng, năm xưa tiên đế phải tốn rất nhiều cách, dùng mối liên hôn hữu hảo để trấn an tộc dân nàng. Cách đây không lâu, Bạch Y Vũ Đã đưa cho nàng thấy một chiếc gương thần kỳ, xoay vào gương nàng phát hiện những kẻ ngày ngày lượn lờ bên cạnh hoàng thượng lại là yêu tinh trong truyền thuyết.
Thân là công chúa tôn quý của một tộc, từ bé Mai phi Đã biết đến những thủ đoạn tàn nhẫn, quái ác quỷ yêu tinh thêm việc biết được bản thân mãi chưa có được ánh nhìn của hoàng đế là do bọn họ thì lại càng thêm căm tức: “ lũ yêu tinh các ngươi sao lại được phép sống đến tận bây giờ”
Dứt lời, một nguồn sáng từ trong vạt áo nàng ta bay tới bao trùm lấy y rồi biến mất.
Cuối cùng Quý quốc quân không mạnh, tướng không nhiều như Vân Lạc quốc nên nhanh chóng tan rã. Huyết Ảnh Đưa quân thừa thắng xông lên nhưng điều kỳ dị đã xảy ra: không một binh sĩ nào của Vân Lạc quốc có thể đặt chân sang lãnh thổ của Quý quốc, dường như có một lá chắn vô hình nào đó xuất hiện tại nơi này ngăn cản bước chân của người lính.
“ chuyện này là thế nào“ Từ Trúc Tần căng thẳng nói, mắt đầm đầm nhìn bản đồ quân sự đặt trên bàn, Huyết Ảnh một bên lạnh lẽo nhìn, hiển nhiên là tâm trạng cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
“ tin tức đã được gửi về kinh thành?”
“ tối qua đã gửi đi“ Huyết Ảnh đáp.
Về phía hoàng thành, Lục Ảnh Quân Đã nhận được tin tức, đáy mắt u ám thấy rõ “ Đám người này mục đích ruốc cuộc là gì chứ? thật là tức chết ta mà“
“ bé cưng bình tĩnh đi, về phía quân đội mặc dù vô cớ bị ngăn chặn nhưng cũng chưa ảnh hưởng đến tính mạng” Lãnh Hàn khuyên nhủ.
“ không thể! nơi cắm quân cách thôn làng mắc bệnh dịch không xa, hiện tại dịch bệnh còn chưa được bình ổn, quân lính ở lại càng thêm nguy hiểm“
“ bây giờ tiến không được, chi bằng rút quân về, binh lính Quý quốc hắn là sau trận chiến kia không dám khuấy lên mưa bão gì, có chăng chỉ là một vài trận nhỏ lẻ làm nhiễu lòng dân mà thôi. Tăng cường phòng ngự lên là được” Hạ Lâm cho ý kiến.
“ nhưng đây cũng không phải biện pháp lâu dài“ Khúc Dạ Hành nhăn mặt.
Mọi chuyện tưởng chừng như ngưng trọng thì một tin vui xuất hiện, nhóm thái y được triều đình cử đi bình ổn dịch bệnh đã có tiến triển mới. Bọn họ đã sáng chế ra thuốc giải, tuy rằng khi uống vào sẽ khiến người bệnh đau xẽ tâm gan nhưng lại thực sự hiệu quả.
Cậu nghe tin vui mừng hạ lệnh cho toàn bộ thái ở lại trong kinh thành ngày đêm điều chế thuốc giải gửi ra tiền tuyến. Vậy là tạm thời giải quyết được một vấn đề.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một tai họa mới lại ập đến, trong đêm tối, toàn bộ quân đội Sở quốc đều xảy ra hiện tượng lạ, những binh sĩ bỗng chốc mất hết ý chí tựa như những con rối bị điều khiển tấn công về phía Vân Lạc quốc.
Sức chiến đấu của quân địch trong một đêm tăng lên gấp bội khiến quân ta phải rất chật vật mới chống trả lại được. Tin tức nhanh chóng được đưa vào kinh, Lục Ảnh Quân lần này tất tay tăng cường binh lính đồng thời Hạ Lâm sẽ là người trực tiếp quản đội quân này.
Hạ Lâm bản thể là phượng hoàng với sức nóng kinh người, trên chiến trường thảm khốc thì sức nóng đó lại càng bộc lộ rõ rệt.
Chiến đấu ròng rã ngày này qua ngày khác mà số quân địch bị mất ý chí ngày càng nhiều. Cuối cùng Hạ Lâm lựa chọn bỏ lại quân đội, một mình trốn đi vận sức phá vỡ bức màn chắn, chính thức đặt sang đất Sở quốc .
Hạ Lâm không mất nhiều thời gian để tìm hiểu ra những binh lính đó tại sao lại mất đi ý thức, Đồng thời cũng phát hiện ra cơ quan đầu não điều khiển họ tại ngay hoàng thành.
“ Hạ Lâm, hành sự cẩn thận, an toàn quay về” Lục Ảnh Quân thông qua thần thức nói với anh, lo lắng dặn dò.
“ em yên tâm, hiện tại không có người có thể là đối thủ của bọn anh“ Hạ Lâm mỉm cười đáp.
“ Đừng kêu ngạo như thế“ cậu bất đắc dĩ dặn dò.
Hạ Lâm Đã đặt chân lên đại bản doanh của Vu tộc, thật bất ngờ làm sao khi nơi tưởng như bí mật rất khó tìm kiếm kia lại. Nằm ngay bên dưới hoàng thành Quý quốc.
Nội bộ triều chính của Quý quốc không do hoàng đế kiểm soát mà do Bạch lão-trưởng lão của Vu tộc. Dưới vỏ bọc của một ông già tóc trắng bạc phơ nhưng vẫn còn minh mẫn kia là một thần hồn gần hai trăm tuổi. Hạ Lâm thực khinh bị trước thủ đoạn dùng máu trẻ em để nuôi sống bản thân mình tên của trưởng lão này.
Đi sâu vào bên trong, sau đoạn hành lang dài loằng ngoằng, tối tăm của cung điện là một hang động rộng lớn, chính giữa là một quyển sách cũ nát, đượm màu thời gian, bốn phía xung quanh ở sương trắng của những đứa trẻ bất hạnh.
“ Ta biết ngươi ở đây! Ra mặt đi” Hạ Lâm bình thản nói chuyện với khoảng không.
Từ trong bốn góc động, tiếng cười trầm đục vang lên, nhưng vẫn chưa thấy lão già đó suất hiện “ hâhhhaha… thật không ngờ có ngày ta được tận mắt nhìn thấy một trong ba đại yêu quái thời viễn cổ. Thật vinh hạnh, vinh hạnh“
“ nhiều lời như thế làm gì. Ruốc cuộc mục đích của các ngươi là sao? nhân danh diệt yêu trừ ta ma? mà tao thấy các người mới là kẻ trúng tà, là yêu ma quỷ quái“
“ ngươi thì biết cái gì, Vu tộc bọn ta đời đời diệt yêu, với đại yêu quái như ngươi thì lại càng phải diệt! Đến lúc đó yêu đan của các người sẽ thuộc về bọn ta, Vu tộc sẽ một lần nữa đi lên vinh quang, Ta sẽ trường tồn mãi mãi với thời gian ha ha ha ha ha …”
“…”- Đám người tộc này ai cũng bị điên sao! không để cho anh kịp suy nghĩ gì thêm thì từ bốn phía động là vô số luôn sáng đánh về phía Hạ Lâm đang đứng.
Bên phía kinh thành Vân Lạc quốc, Lục Ảnh Quân trong đại điện lo lắng không yên và đi tới đi lui, một cảm giác chẳng lành đang dâng lên trong lòng.
Khác với cậu, hai người kia có phần tự tin hơn bởi họ cho rằng không có kẻ nào là đối thủ của Hạ Lâm. Không khí im lặng bao trùm toàn bộ Dưỡng Tâm điện, nhưng một sự xuất hiện kỳ lạ đã khiến hai người kia phải cảnh giác đứng dậy.
“ Sao vậy?” cậu bất ngờ hỏi.
“ trong cùng xuất hiện một nguồn năng lực lạ” Lãnh Hàn đáp lời, đáy mắt lạnh lẽo thả thần thức thăm dò nhưng không nhận lại kết quả.
Tình thế bắt buộc, trong thời điểm bây giờ thì không được có một chút sơ hở nào, Khúc Dạ Hành nói “ Để ta đi xem xét, ngươi ở lại đây trông chừng em ấy“ nói rồi xoay người biến mất, Lục Ảnh Quân vội vàng hét lên “ cẩn thận“
Khúc Dạ Hành Ẩn mình bay lên, từ trên cao nhìn xuống chốn hoàng cung xa hoa, nháy mắt nhận ra thứ sức mạnh thần bí kia suất hiện tại hướng của Tuỷ Thuý cung. Y mặc dù cảm nhận được Ý muốn dẫn dắt bản thân mình sang phía đó của kẻ địch Nhi vẫn làm theo.
Đến nơi, trong đình sen tại Tuỷ Thuý cung, Mai phi đang yên lặng thưởng trà “ các hạ đã đến đây, không ngại ngồi xuống thưởng trà cùng ta chứ”
Vừa dứt lời, Khúc Dạ Hành cũng hiện ra trong hình dáng thực sự của mình, lạnh lẽo quan sát xung quanh “ Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, hiện tại không phải lúc để đám các ngươi thừa nước đục thả câu”
” Đức Phi à, người sao lại nhận xét ta như thế chứ. Nữ nhân như ta làm sao dám cả gan qua mặt thánh thượng” Mai phi cười. Nàng xuất thân từ bộ tộc Tây Vũ, tuy không phải đặc biệt hùng mạnh nhưng lại là bộ tộc hiếu chiến có tiếng, năm xưa tiên đế phải tốn rất nhiều cách, dùng mối liên hôn hữu hảo để trấn an tộc dân nàng. Cách đây không lâu, Bạch Y Vũ Đã đưa cho nàng thấy một chiếc gương thần kỳ, xoay vào gương nàng phát hiện những kẻ ngày ngày lượn lờ bên cạnh hoàng thượng lại là yêu tinh trong truyền thuyết.
Thân là công chúa tôn quý của một tộc, từ bé Mai phi Đã biết đến những thủ đoạn tàn nhẫn, quái ác quỷ yêu tinh thêm việc biết được bản thân mãi chưa có được ánh nhìn của hoàng đế là do bọn họ thì lại càng thêm căm tức: “ lũ yêu tinh các ngươi sao lại được phép sống đến tận bây giờ”
Dứt lời, một nguồn sáng từ trong vạt áo nàng ta bay tới bao trùm lấy y rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.