Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 35
PhThao_CHH
18/08/2016
Cứ ngỡ Diệu Anh ăn xong no nê cả bốn người sẽ cùng nhau đi chơi , như vậy có lẽ cậu sẽ hào hứng hơn với buổi hẹn này .
Mà nào ngờ ,
Diệu Anh đặt tờ polime màu xanh lá lên bàn , kèm theo câu nói : ” 100 , phần tôi và Sarah , nếu thiếu mai lên trường tôi sẽ đưa nốt số tiền còn lại . ”
Nói xong liền bỏ đi với suy nghĩ muôn thưở không đổi ” Để lại không gian riêng tư cho người ta ” . Hm … vả lại Diệu Anh còn nhiều nơi muốn đi với Sarah , không thể để phí thời gian ở nơi chết tiệt đó được !
Thật lòng ý , Diệu Anh ghét Hải Đăng bao nhiêu lại quý Sarah bấy nhiêu . Người đâu mà dễ mến quá trời !!!
– Diệu Anh , cậu ghét Hải Đăng đến thế à ?
Ý ! Sao Sarah biết cô đang nghĩ gì ? Không lẽ Sarah đọc được suy nghĩ của Diệu Anh à ?
– Cậu nói gì thế ? Cậu biết tôi đang nghĩ gì à ? – Diệu Anh há hốc mồm ngạc nhiên .
– Đùa chứ ! Tôi có phải thánh đâu . Nhìn xem , cử chỉ của cậu kìa , phơi bày ra trước mắt thế ai không biết . Cậu , Diệu Anh , rất rất ghét Hải Đăng !!!
Diệu Anh gật gù , xem ra Sarah tinh ý đấy .
– Perfect ! You’re right !
– Give me a reason .
– Simply I hate him . – Diệu Anh nhún vai , xong lại bảo – Thôi nào , sao hai chúng ta đi chung lại nhắc về Hải Đăng cơ chứ ? Chẳng phải có rất nhiều chuyện để tâm sự sao .
Sarah nghĩ cũng phải , bao năm không gặp , cô thật sự , thật sự có rất nhiều chuyện để kể cho Diệu Anh nghe .
Bọn họ kể với nhau rất nhiều thứ , trên trời dưới đất đều đem ra nói . Sarah có kể về một cô bạn gái rất thân lúc nhỏ , người đó Hải Đăng cũng biết . Chỉ tiếc rằng bây giờ bạn gái đó quên mất Sarah và Hải Đăng rồi .
Kì nhỉ ! Theo lời Sarah nói thì giữa cả ba có nhiều kí ức đẹp lắm mà . Sao nỡ quên được ?
Hai đứa con gái lượn lờ khắp các khu phố , ăn nhiều đến nỗi bụng no căng , chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho sướng .
Diệu Anh đưa Sarah về căn hộ thì cũng thong thả về nhà mình .
Hm … ? Hình như có ai đang đứng trước nhà thì phải ? Diệu Anh không thấy rõ mặt lắm , tại người đó xoay mặt vào trong nhà mà . Trời lạnh như vậy , Diệu Anh còn phải khoác thêm áo lông ở ngoài , mà người đó chỉ có duy nhất cái áo thun trên người , chắc lạnh lắm !
– Ai vậy ? – Diệu Anh đến gần , ngờ vực hỏi .
Hải Đăng quay lưng lại , nhìn thấy Diệu Anh đang đứng đó ngạc nhiên nhìn mình . Mấp máy môi nói .
– Cuối cùng cậu cũng về .
Ba mẹ Diệu Anh đã sang thăm nội mấy hôm nay rồi . Quỳnh Giao ở với ngoại vẫn chưa trở về đây . Diệu Anh cứ tưởng người đối diện đến tìm Quỳnh Giao .
– Quỳnh Giao cả tuần nay không ở nhà tôi , có lẽ cậu đến nhầm nơi rồi .
Lắc đầu . Hải Đăng không nói gì cả , chỉ bước vài bước đến trước mặt Diệu Anh . Nắm lấy bàn tay ấm áp chắc nãy giờ đã được sưởi ấm trong túi áo của Diệu Anh , đặt vào đó một vật nho nhỏ .
Đôi môi cứng ngắc khẽ nở nụ cười , Hải Đăng bước qua người Diệu Anh , về nhà . Cậu cần sưởi ấm ngay bây giờ . Bây giờ cũng đã tối , ngoài đường lạnh lắm rồi .
Diệu Anh xòe bàn tay của mình ra , là một ngôi sao . Cậu ta đến đây chỉ để đưa cái này cho Diệu Anh rồi về thôi sao ? Cô không thể tưởng tượng được Hải Đăng có thể rảnh rỗi đến thế đấy . Thay vì như thế thì về nhà cuộn trong chăn bông ấm áp phải thích hơn không ?
~~~~~
Hải Đăng cuộn mình trong chăn bông , toàn thân lười nhác nằm ườn ra . Hay thật , đợi hơn 5 tiếng đồng hồ chỉ để đưa cho Diệu Anh một ngôi sao . Trước đây cậu có bao giờ làm những việc ấu trĩ vậy đâu ? Làm việc gì Hải Đăng cũng đều dùng lí trí mà suy tính . Chẳng hiểu sao lần này lại hành động theo cảm tính , cậu chỉ biết khi thấy Diệu Anh cứ một mực cho rằng Hải Đăng và Minh Trang có gì đó , lúc nào cũng tránh như tránh tà khiến Hải Đăng thật sự phát bực lên !
Và bây giờ là kết quả của việc làm ngu ngốc đó đây . Hải Đăng như thằng đần mà đứng đợi ở ngoài trời như vậy . Cũng chẳng hiểu sao lúc đó lại không rút điện thoại ra và gọi đến bảo Diệu Anh về gấp nữa ? Hay là cậu trở nên ngu muội quá rồi , đầu óc không thông ?
Diệu Anh mân mê ngôi sao trên tay , chắc trong đây lại là nội dung vớ vẩn gì đó nữa chứ gì . Cô đã quá quen thuộc với mấy cái trò này rồi . Hay là vứt đi không xem nhỉ ? Hoặc là xem xong rồi vứt ?
Ây da , cái tính tò mò cứ nổi lên ! Thôi thì xem vậy , cũng chẳng mất mát gì cả !
” VŨ HOÀNG DIỆU ANH !!! Cậu hãy thôi ngay cái kiểu ” để cho người ta có không gian riêng tư ” đi ! Tôi thật sự thấy ngứa mắt với mấy hành động của cậu rồi đấy . Khi tôi viết mấy dòng này , cá chắc là mình sẽ đứng đợi hàng tiếng đồng hồ để chờ cậu về , tôi biết rõ cậu ham chơi đến mức nào mà ! Và giờ , khi cậu đã biết tôi kiên nhẫn như thế nào thì HÃY MỞ TO MẮT RA MÀ ĐỌC CHO KĨ : TÔI CHỈ XEM MINH TRANG LÀ EM GÁI !!! Không có mấy thứ vớ vẩn mà cậu tự suy diễn đâu ! – Your light ” .
Tên cúng cơm của Diệu Anh và cả mấy câu cuối được viết in hoa rõ to , như thể sợ cô không thấy chữ vậy . Đọc mấy dòng này thôi cũng biết Hải Đăng đã phẫn nộ như thế nào khi viết chúng , nét chữ còn in hằn cả lên mặt sau của tờ giấy . Nếu như Hải Đăng đứng trước mặt Diệu Anh mà nói mấy lời này thì sao nhỉ , liệu cậu ta có dùng bạo lực với cô như đối với tờ giấy đáng thương này không ?
Nghĩ một hồi Diệu Anh gấp ngôi sao lại như cũ , bỏ vào một cái hộp , trong đó đã có ba ngôi sao rồi …
” Hải Đăng , hình như tôi không ghét cậu như đã nghĩ ? ”
~~~~~
Quỳnh Giao ngồi thẫn thờ trong lớp , ngáp ngắn ngáp dài . Nếu không vì lý do giữ hình tượng trước mặt người bàn trên thì cô đã chẳng ngại mà gục xuống bàn ngủ rồi . Thậm chí giáo viên như ” tiến sĩ gây mê ” vậy , dạy Sử chẳng khác Văn là mấy , hơn 1/3 học sinh trong lớp đã lăn quay ra ngủ từ đời nào .
Thật là , cái tiết học nhàm chán này bao giờ mới hết đây ?
Quỳnh Giao quả thực là rất khâm phục đôi bạn bàn trên , chẳng hổ danh là tấm gương sáng . Hai người họ tai nghe giảng , tay ghi ghi chép chép , thỉnh thoảng có quay sang trao đổi với nhau . Rất mực thân thiết . Càng nghĩ lại càng thấy ganh tị .
Chắc Hải Đăng sẽ chẳng bao giờ biết , từ ngày nảy sinh tình cảm với cậu . Quỳnh Giao trở nên mơ mộng rất nhiều . Trước đây Diệu Anh và Quỳnh Giao đều được dạy phải sống thực tế , chi bằng dành thời gian mơ mộng hão huyền thì hãy cố gắng đạt được điều đó . Vậy mà bây giờ , cô thậm chí không thể đếm nào mình đã mơ ước bao nhiêu điều ?
Ước rằng một giây phút nào đó cô được trở thành Diệu Anh …
Khi đó sẽ như thế nào nhỉ ? Chắc hẳn sẽ sung sướng lắm ! Được Hải Đăng rất mực quan tâm , đó đối với cô là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi .
Ước rằng một giây phút nào đó Diệu Anh biến mất …
Cô dĩ nhiên sẽ trở thành mối quan tâm hàng đầu của Hải Đăng nhỉ ? Sẽ chẳng còn ai khiến Hải Đăng chú ý ngoại trừ cô nữa . Khi đó , cô sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời .
– Quỳnh Giao , mày muốn uống gì không ?
Mãi suy nghĩ mà Quỳnh Giao không biết nãy giờ Diệu Anh gọi cô đến rát cổ bỏng họng .
Đến lúc Hải Đăng gọi mới sực tỉnh .
– Quỳnh Giao , có nghe không đấy ?
Uầy , sức mạnh của tình yêu nó có khác các cậu nhỉ ? Diệu Anh chẹp miệng , cô gọi to đến thế lại không nghe , Hải Đăng chỉ cần mở miệng nói vài chữ , nghe rõ từng từ luôn nhé !
– À , xin lỗi . Tao uống nước lọc thôi .
Diệu Anh gật đầu , cô khát khô cả cổ rồi . Hải Đăng định đi chung với Diệu Anh lại thấy Minh Trang đến tìm . Đúng lúc đấy chứ ! Hải Đăng bực dọc ra mặt , hỏi .
– Em sao thế ? Tìm anh có việc gì à ?
Diệu Anh định nhân cơ hội này lẻn đi trước , cổ tay liền bị ai đó tóm lại , siết mạnh đến nỗi cô phải ” Á ” lên một tiếng bé bé . Tất nhiên Minh Trang không thể nghe được , nhưng người nào đó thì nghe rất rõ nhé ! Kẻ ác độc nghe được lại xót xa , nới lỏng lực nắm ra , tuy nhiên vẫn không để cho Diệu Anh có cơ hội chuồn . Hải Đăng tiếp tục hỏi .
– Em đến đây để nhìn anh thôi à ? Nói gì đó đi chứ .
Minh Trang cười trừ .
– Nói khi có chị Diệu Anh ở đây ạ ?
– Giữa anh và em có gì mà cậu ấy không thể biết được ?
Hải Đăng xoa cằm nghĩ ngợi , đồng thời cũng hướng mắt về phía Diệu Anh . Vậy mà cô chẳng thèm nhìn lấy một cái , ngoảnh mặt sang hướng khác .
Thật sự là càng ngày càng ghét Diệu Anh mà , sao chị ta lúc nào cũng kè kè bên Hải Đăng thế không biết ?
– Em chỉ là có bài tập toán khó … nên muốn nhờ anh chỉ hộ thôi .
Đấy , các cậu nghe có buồn cười không ?
Diệu Anh bĩu môi . Khối 10 thiếu người học tốt toán chắc ? Vậy mà phải đem mấy bài toán cỏn con đấy đến tận ” anh trai ” khối 11 nhờ giúp đỡ .
– Mấy bài này cũng dễ thôi . Hay em đi với tụi anh xuống căn tin uống chút nước rồi tiện thể anh chỉ cho .
– Vâng .
Minh Trang gật đầu đi theo . Càng đi cô càng bức xúc nhé , cứ như Minh Trang là cái đuôi lẽo đẽo bám theo chủ vậy . Thỉnh thoảng Hải Đăng thấy cô im lặng mới quay sang nói vài câu .
Xuống căn tin vẫn như thường lệ , Hải Đăng chịu trách nhiệm phục vụ hai cô gái . Khác một chút là lần này Hải Đăng phải giải bài giúp Minh Trang nên cậu ngồi cạnh cô , để Diệu Anh ngồi một mình ở phía đối diện .
Diệu Anh không phải dạng người phụ thuộc vào người khác , không có Hải Đăng tám chuyện phiếm thì cô cũng có điện thoại làm bạn . Lướt lướt facebook , trường này cũng lắm kẻ rỗi hơi , chẳng có việc gì làm suốt ngày cứ viết confession rồi gửi , nói xấu nhau đủ kiểu . Sống ảo đến thế là cùng !
Hm … mà cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ ? Tin nhắn của Diệu Anh , sao càng ngày càng ít đi ? Mọi hôm có nhiều người hỏi han lắm mà , xôm cực ! Có khi Diệu Anh rep tin nhắn liên hồi còn không kịp . Tự dưng gần đây lại vắng hiu , chẳng có ma nào nói chuyện phiếm cho vui cả .
Diệu Anh ngây thơ làm sao có thể biết , kẻ tiểu nhân nào đó đêm qua đã lẻn vào facebook của cô xóa hết tin nhắn nhanh trong nháy mắt .
Đang sầu não ruột lại nghe tiếng nói nịnh nọt từ phía đối diện . Nghe mà nổi cả da gà da vịt lên chứ đùa !
– Anh giỏi quá ! Em chưa từng gặp ai học toán siêu như anh đấy ! Ngưỡng mộ ghê !!!
– Có gì đâu , cũng tạm thôi .
– Hay anh dạy kèm em toán nhé ?
– Anh làm gì có trình độ mà dạy .
Gớm chưa ! Được người ta khen phổng mũi lên rồi chứ gì , còn giả vờ giả vịt khiêm tốn . Được kèm người đẹp học còn gì sướng bằng chứ , rõ là thích mà còn kiêu .
Diệu Anh lại một lần nữa bĩu môi , mặt biểu cảm lắm cơ ! Hải Đăng nhìn thấy không nhịn nổi mà bật cười , hỏi .
– Biểu cảm trên gương mặt cậu là ý gì đấy , Anh ?
Biểu cảm trên gương mặt cô sao ? Hải Đăng đang ám chỉ điều gì ấy nhỉ ?
– Có ý gì đâu . Tôi vẫn bình thường mà .
Đã thế còn chối bây bẩy mới ghê chứ ! Mắt Hải Đăng có kém cỏi đến mức không nhìn thấy Diệu Anh đã phản ứng như thế nào khi nghe Minh Trang đề nghị cậu kèm học đâu , là nhìn thấy rõ mồn một luôn nhé !
Thôi thì tạm thời gạt chuyện Diệu Anh sang một bên , Hải Đăng từ chối .
– Anh xin lỗi . Anh thật sự không có thời gian , nếu lâu lâu em có bài toán khó có thể mang sang lớp nhờ anh . Còn chuyện kèm học thực anh không làm được .
Minh Trang thật sự hụt hẫng vô cùng , chỉ ” Vâng ” một tiếng rồi chào tạm biệt về lớp .
Hải Đăng thầm lắc đầu rồi chuyển ghế sang ngồi bên cạnh Diệu Anh , nắm lấy cổ tay cô , xem xét kĩ lưỡng liền thấy vết đỏ mờ nhạt .
– Đau lắm không ?
Ban đầu Diệu Anh không hiểu lắm , sau mới nhớ ra . Giật tay về , hất mặt .
– Hỏi han cái gì , đồ chết tiệt !
– Lúc đó tôi không cố ý , xin lỗi mà ! Diệu Anh , tôi không muốn làm cậu đau đâu ! – Hải Đăng kéo cổ tay Diệu Anh về phía mình , xoa xoa dỗ ngọt .
– Minh Trang ở đó thì để ý gì đến tôi chứ .
Nếu người nghe được không phải là Hải Đăng thì chắc chắn họ sẽ nghĩ là Diệu Anh đang ghen . Nhưng Hải Đăng lại khác , cậu nén giận .
– Diệu Anh , tôi cá chắc cậu đã đọc những gì viết trong ngôi sao đó rồi . Sao vẫn còn tư tưởng như vậy ?
Giọng của Hải Đăng , đã không còn trầm trầm , ấm áp như ban nãy , lại trở nên lạnh lẽo như băng như đá .
– … – Diệu Anh im bặt , không biết nên nói như thế nào bây giờ .
– Thôi được rồi , tôi nghĩ cậu đủ thông minh để hiểu những gì tôi nói . Và làm ơn , đừng hiểu lầm tai hại như vậy nữa .
Cái tên Hải Đăng này , thay đổi cứ như chong chóng . Ban nãy lạnh lùng bao nhiêu , bây giờ lại nói như van nài .
– Tại sao cậu không giúp Minh Trang tiến bộ trong môn Toán của con bé ? – Diệu Anh hỏi , mục đích chỉ có thể là đánh trống lảng thôi .
– Có một người không thích tôi kèm Minh Trang học , và tôi cũng giống cô ấy !
Mà nào ngờ ,
Diệu Anh đặt tờ polime màu xanh lá lên bàn , kèm theo câu nói : ” 100 , phần tôi và Sarah , nếu thiếu mai lên trường tôi sẽ đưa nốt số tiền còn lại . ”
Nói xong liền bỏ đi với suy nghĩ muôn thưở không đổi ” Để lại không gian riêng tư cho người ta ” . Hm … vả lại Diệu Anh còn nhiều nơi muốn đi với Sarah , không thể để phí thời gian ở nơi chết tiệt đó được !
Thật lòng ý , Diệu Anh ghét Hải Đăng bao nhiêu lại quý Sarah bấy nhiêu . Người đâu mà dễ mến quá trời !!!
– Diệu Anh , cậu ghét Hải Đăng đến thế à ?
Ý ! Sao Sarah biết cô đang nghĩ gì ? Không lẽ Sarah đọc được suy nghĩ của Diệu Anh à ?
– Cậu nói gì thế ? Cậu biết tôi đang nghĩ gì à ? – Diệu Anh há hốc mồm ngạc nhiên .
– Đùa chứ ! Tôi có phải thánh đâu . Nhìn xem , cử chỉ của cậu kìa , phơi bày ra trước mắt thế ai không biết . Cậu , Diệu Anh , rất rất ghét Hải Đăng !!!
Diệu Anh gật gù , xem ra Sarah tinh ý đấy .
– Perfect ! You’re right !
– Give me a reason .
– Simply I hate him . – Diệu Anh nhún vai , xong lại bảo – Thôi nào , sao hai chúng ta đi chung lại nhắc về Hải Đăng cơ chứ ? Chẳng phải có rất nhiều chuyện để tâm sự sao .
Sarah nghĩ cũng phải , bao năm không gặp , cô thật sự , thật sự có rất nhiều chuyện để kể cho Diệu Anh nghe .
Bọn họ kể với nhau rất nhiều thứ , trên trời dưới đất đều đem ra nói . Sarah có kể về một cô bạn gái rất thân lúc nhỏ , người đó Hải Đăng cũng biết . Chỉ tiếc rằng bây giờ bạn gái đó quên mất Sarah và Hải Đăng rồi .
Kì nhỉ ! Theo lời Sarah nói thì giữa cả ba có nhiều kí ức đẹp lắm mà . Sao nỡ quên được ?
Hai đứa con gái lượn lờ khắp các khu phố , ăn nhiều đến nỗi bụng no căng , chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho sướng .
Diệu Anh đưa Sarah về căn hộ thì cũng thong thả về nhà mình .
Hm … ? Hình như có ai đang đứng trước nhà thì phải ? Diệu Anh không thấy rõ mặt lắm , tại người đó xoay mặt vào trong nhà mà . Trời lạnh như vậy , Diệu Anh còn phải khoác thêm áo lông ở ngoài , mà người đó chỉ có duy nhất cái áo thun trên người , chắc lạnh lắm !
– Ai vậy ? – Diệu Anh đến gần , ngờ vực hỏi .
Hải Đăng quay lưng lại , nhìn thấy Diệu Anh đang đứng đó ngạc nhiên nhìn mình . Mấp máy môi nói .
– Cuối cùng cậu cũng về .
Ba mẹ Diệu Anh đã sang thăm nội mấy hôm nay rồi . Quỳnh Giao ở với ngoại vẫn chưa trở về đây . Diệu Anh cứ tưởng người đối diện đến tìm Quỳnh Giao .
– Quỳnh Giao cả tuần nay không ở nhà tôi , có lẽ cậu đến nhầm nơi rồi .
Lắc đầu . Hải Đăng không nói gì cả , chỉ bước vài bước đến trước mặt Diệu Anh . Nắm lấy bàn tay ấm áp chắc nãy giờ đã được sưởi ấm trong túi áo của Diệu Anh , đặt vào đó một vật nho nhỏ .
Đôi môi cứng ngắc khẽ nở nụ cười , Hải Đăng bước qua người Diệu Anh , về nhà . Cậu cần sưởi ấm ngay bây giờ . Bây giờ cũng đã tối , ngoài đường lạnh lắm rồi .
Diệu Anh xòe bàn tay của mình ra , là một ngôi sao . Cậu ta đến đây chỉ để đưa cái này cho Diệu Anh rồi về thôi sao ? Cô không thể tưởng tượng được Hải Đăng có thể rảnh rỗi đến thế đấy . Thay vì như thế thì về nhà cuộn trong chăn bông ấm áp phải thích hơn không ?
~~~~~
Hải Đăng cuộn mình trong chăn bông , toàn thân lười nhác nằm ườn ra . Hay thật , đợi hơn 5 tiếng đồng hồ chỉ để đưa cho Diệu Anh một ngôi sao . Trước đây cậu có bao giờ làm những việc ấu trĩ vậy đâu ? Làm việc gì Hải Đăng cũng đều dùng lí trí mà suy tính . Chẳng hiểu sao lần này lại hành động theo cảm tính , cậu chỉ biết khi thấy Diệu Anh cứ một mực cho rằng Hải Đăng và Minh Trang có gì đó , lúc nào cũng tránh như tránh tà khiến Hải Đăng thật sự phát bực lên !
Và bây giờ là kết quả của việc làm ngu ngốc đó đây . Hải Đăng như thằng đần mà đứng đợi ở ngoài trời như vậy . Cũng chẳng hiểu sao lúc đó lại không rút điện thoại ra và gọi đến bảo Diệu Anh về gấp nữa ? Hay là cậu trở nên ngu muội quá rồi , đầu óc không thông ?
Diệu Anh mân mê ngôi sao trên tay , chắc trong đây lại là nội dung vớ vẩn gì đó nữa chứ gì . Cô đã quá quen thuộc với mấy cái trò này rồi . Hay là vứt đi không xem nhỉ ? Hoặc là xem xong rồi vứt ?
Ây da , cái tính tò mò cứ nổi lên ! Thôi thì xem vậy , cũng chẳng mất mát gì cả !
” VŨ HOÀNG DIỆU ANH !!! Cậu hãy thôi ngay cái kiểu ” để cho người ta có không gian riêng tư ” đi ! Tôi thật sự thấy ngứa mắt với mấy hành động của cậu rồi đấy . Khi tôi viết mấy dòng này , cá chắc là mình sẽ đứng đợi hàng tiếng đồng hồ để chờ cậu về , tôi biết rõ cậu ham chơi đến mức nào mà ! Và giờ , khi cậu đã biết tôi kiên nhẫn như thế nào thì HÃY MỞ TO MẮT RA MÀ ĐỌC CHO KĨ : TÔI CHỈ XEM MINH TRANG LÀ EM GÁI !!! Không có mấy thứ vớ vẩn mà cậu tự suy diễn đâu ! – Your light ” .
Tên cúng cơm của Diệu Anh và cả mấy câu cuối được viết in hoa rõ to , như thể sợ cô không thấy chữ vậy . Đọc mấy dòng này thôi cũng biết Hải Đăng đã phẫn nộ như thế nào khi viết chúng , nét chữ còn in hằn cả lên mặt sau của tờ giấy . Nếu như Hải Đăng đứng trước mặt Diệu Anh mà nói mấy lời này thì sao nhỉ , liệu cậu ta có dùng bạo lực với cô như đối với tờ giấy đáng thương này không ?
Nghĩ một hồi Diệu Anh gấp ngôi sao lại như cũ , bỏ vào một cái hộp , trong đó đã có ba ngôi sao rồi …
” Hải Đăng , hình như tôi không ghét cậu như đã nghĩ ? ”
~~~~~
Quỳnh Giao ngồi thẫn thờ trong lớp , ngáp ngắn ngáp dài . Nếu không vì lý do giữ hình tượng trước mặt người bàn trên thì cô đã chẳng ngại mà gục xuống bàn ngủ rồi . Thậm chí giáo viên như ” tiến sĩ gây mê ” vậy , dạy Sử chẳng khác Văn là mấy , hơn 1/3 học sinh trong lớp đã lăn quay ra ngủ từ đời nào .
Thật là , cái tiết học nhàm chán này bao giờ mới hết đây ?
Quỳnh Giao quả thực là rất khâm phục đôi bạn bàn trên , chẳng hổ danh là tấm gương sáng . Hai người họ tai nghe giảng , tay ghi ghi chép chép , thỉnh thoảng có quay sang trao đổi với nhau . Rất mực thân thiết . Càng nghĩ lại càng thấy ganh tị .
Chắc Hải Đăng sẽ chẳng bao giờ biết , từ ngày nảy sinh tình cảm với cậu . Quỳnh Giao trở nên mơ mộng rất nhiều . Trước đây Diệu Anh và Quỳnh Giao đều được dạy phải sống thực tế , chi bằng dành thời gian mơ mộng hão huyền thì hãy cố gắng đạt được điều đó . Vậy mà bây giờ , cô thậm chí không thể đếm nào mình đã mơ ước bao nhiêu điều ?
Ước rằng một giây phút nào đó cô được trở thành Diệu Anh …
Khi đó sẽ như thế nào nhỉ ? Chắc hẳn sẽ sung sướng lắm ! Được Hải Đăng rất mực quan tâm , đó đối với cô là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi .
Ước rằng một giây phút nào đó Diệu Anh biến mất …
Cô dĩ nhiên sẽ trở thành mối quan tâm hàng đầu của Hải Đăng nhỉ ? Sẽ chẳng còn ai khiến Hải Đăng chú ý ngoại trừ cô nữa . Khi đó , cô sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời .
– Quỳnh Giao , mày muốn uống gì không ?
Mãi suy nghĩ mà Quỳnh Giao không biết nãy giờ Diệu Anh gọi cô đến rát cổ bỏng họng .
Đến lúc Hải Đăng gọi mới sực tỉnh .
– Quỳnh Giao , có nghe không đấy ?
Uầy , sức mạnh của tình yêu nó có khác các cậu nhỉ ? Diệu Anh chẹp miệng , cô gọi to đến thế lại không nghe , Hải Đăng chỉ cần mở miệng nói vài chữ , nghe rõ từng từ luôn nhé !
– À , xin lỗi . Tao uống nước lọc thôi .
Diệu Anh gật đầu , cô khát khô cả cổ rồi . Hải Đăng định đi chung với Diệu Anh lại thấy Minh Trang đến tìm . Đúng lúc đấy chứ ! Hải Đăng bực dọc ra mặt , hỏi .
– Em sao thế ? Tìm anh có việc gì à ?
Diệu Anh định nhân cơ hội này lẻn đi trước , cổ tay liền bị ai đó tóm lại , siết mạnh đến nỗi cô phải ” Á ” lên một tiếng bé bé . Tất nhiên Minh Trang không thể nghe được , nhưng người nào đó thì nghe rất rõ nhé ! Kẻ ác độc nghe được lại xót xa , nới lỏng lực nắm ra , tuy nhiên vẫn không để cho Diệu Anh có cơ hội chuồn . Hải Đăng tiếp tục hỏi .
– Em đến đây để nhìn anh thôi à ? Nói gì đó đi chứ .
Minh Trang cười trừ .
– Nói khi có chị Diệu Anh ở đây ạ ?
– Giữa anh và em có gì mà cậu ấy không thể biết được ?
Hải Đăng xoa cằm nghĩ ngợi , đồng thời cũng hướng mắt về phía Diệu Anh . Vậy mà cô chẳng thèm nhìn lấy một cái , ngoảnh mặt sang hướng khác .
Thật sự là càng ngày càng ghét Diệu Anh mà , sao chị ta lúc nào cũng kè kè bên Hải Đăng thế không biết ?
– Em chỉ là có bài tập toán khó … nên muốn nhờ anh chỉ hộ thôi .
Đấy , các cậu nghe có buồn cười không ?
Diệu Anh bĩu môi . Khối 10 thiếu người học tốt toán chắc ? Vậy mà phải đem mấy bài toán cỏn con đấy đến tận ” anh trai ” khối 11 nhờ giúp đỡ .
– Mấy bài này cũng dễ thôi . Hay em đi với tụi anh xuống căn tin uống chút nước rồi tiện thể anh chỉ cho .
– Vâng .
Minh Trang gật đầu đi theo . Càng đi cô càng bức xúc nhé , cứ như Minh Trang là cái đuôi lẽo đẽo bám theo chủ vậy . Thỉnh thoảng Hải Đăng thấy cô im lặng mới quay sang nói vài câu .
Xuống căn tin vẫn như thường lệ , Hải Đăng chịu trách nhiệm phục vụ hai cô gái . Khác một chút là lần này Hải Đăng phải giải bài giúp Minh Trang nên cậu ngồi cạnh cô , để Diệu Anh ngồi một mình ở phía đối diện .
Diệu Anh không phải dạng người phụ thuộc vào người khác , không có Hải Đăng tám chuyện phiếm thì cô cũng có điện thoại làm bạn . Lướt lướt facebook , trường này cũng lắm kẻ rỗi hơi , chẳng có việc gì làm suốt ngày cứ viết confession rồi gửi , nói xấu nhau đủ kiểu . Sống ảo đến thế là cùng !
Hm … mà cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ ? Tin nhắn của Diệu Anh , sao càng ngày càng ít đi ? Mọi hôm có nhiều người hỏi han lắm mà , xôm cực ! Có khi Diệu Anh rep tin nhắn liên hồi còn không kịp . Tự dưng gần đây lại vắng hiu , chẳng có ma nào nói chuyện phiếm cho vui cả .
Diệu Anh ngây thơ làm sao có thể biết , kẻ tiểu nhân nào đó đêm qua đã lẻn vào facebook của cô xóa hết tin nhắn nhanh trong nháy mắt .
Đang sầu não ruột lại nghe tiếng nói nịnh nọt từ phía đối diện . Nghe mà nổi cả da gà da vịt lên chứ đùa !
– Anh giỏi quá ! Em chưa từng gặp ai học toán siêu như anh đấy ! Ngưỡng mộ ghê !!!
– Có gì đâu , cũng tạm thôi .
– Hay anh dạy kèm em toán nhé ?
– Anh làm gì có trình độ mà dạy .
Gớm chưa ! Được người ta khen phổng mũi lên rồi chứ gì , còn giả vờ giả vịt khiêm tốn . Được kèm người đẹp học còn gì sướng bằng chứ , rõ là thích mà còn kiêu .
Diệu Anh lại một lần nữa bĩu môi , mặt biểu cảm lắm cơ ! Hải Đăng nhìn thấy không nhịn nổi mà bật cười , hỏi .
– Biểu cảm trên gương mặt cậu là ý gì đấy , Anh ?
Biểu cảm trên gương mặt cô sao ? Hải Đăng đang ám chỉ điều gì ấy nhỉ ?
– Có ý gì đâu . Tôi vẫn bình thường mà .
Đã thế còn chối bây bẩy mới ghê chứ ! Mắt Hải Đăng có kém cỏi đến mức không nhìn thấy Diệu Anh đã phản ứng như thế nào khi nghe Minh Trang đề nghị cậu kèm học đâu , là nhìn thấy rõ mồn một luôn nhé !
Thôi thì tạm thời gạt chuyện Diệu Anh sang một bên , Hải Đăng từ chối .
– Anh xin lỗi . Anh thật sự không có thời gian , nếu lâu lâu em có bài toán khó có thể mang sang lớp nhờ anh . Còn chuyện kèm học thực anh không làm được .
Minh Trang thật sự hụt hẫng vô cùng , chỉ ” Vâng ” một tiếng rồi chào tạm biệt về lớp .
Hải Đăng thầm lắc đầu rồi chuyển ghế sang ngồi bên cạnh Diệu Anh , nắm lấy cổ tay cô , xem xét kĩ lưỡng liền thấy vết đỏ mờ nhạt .
– Đau lắm không ?
Ban đầu Diệu Anh không hiểu lắm , sau mới nhớ ra . Giật tay về , hất mặt .
– Hỏi han cái gì , đồ chết tiệt !
– Lúc đó tôi không cố ý , xin lỗi mà ! Diệu Anh , tôi không muốn làm cậu đau đâu ! – Hải Đăng kéo cổ tay Diệu Anh về phía mình , xoa xoa dỗ ngọt .
– Minh Trang ở đó thì để ý gì đến tôi chứ .
Nếu người nghe được không phải là Hải Đăng thì chắc chắn họ sẽ nghĩ là Diệu Anh đang ghen . Nhưng Hải Đăng lại khác , cậu nén giận .
– Diệu Anh , tôi cá chắc cậu đã đọc những gì viết trong ngôi sao đó rồi . Sao vẫn còn tư tưởng như vậy ?
Giọng của Hải Đăng , đã không còn trầm trầm , ấm áp như ban nãy , lại trở nên lạnh lẽo như băng như đá .
– … – Diệu Anh im bặt , không biết nên nói như thế nào bây giờ .
– Thôi được rồi , tôi nghĩ cậu đủ thông minh để hiểu những gì tôi nói . Và làm ơn , đừng hiểu lầm tai hại như vậy nữa .
Cái tên Hải Đăng này , thay đổi cứ như chong chóng . Ban nãy lạnh lùng bao nhiêu , bây giờ lại nói như van nài .
– Tại sao cậu không giúp Minh Trang tiến bộ trong môn Toán của con bé ? – Diệu Anh hỏi , mục đích chỉ có thể là đánh trống lảng thôi .
– Có một người không thích tôi kèm Minh Trang học , và tôi cũng giống cô ấy !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.