Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 57
PhThao_CHH
23/09/2016
Lắm lúc Diệu Anh nghĩ Hải Đăng thật rảnh rỗi, không biết phí điện.
Hải Đăng đèo Diệu Anh bằng xe điện đi qua mấy tiệm sách rồi vẫn không
ghé qua một lần. Cuối cùng mới dừng lại ở một nhà sách lớn rất xa nhà
của Diệu Anh. Đúng là điên mà, biết bao tiệm sách gần không đi lại chọn
nhà sách xa nhất.
Hai người không vội vào mua bộ sách mới ngay mà lượn lờ hết quầy sách này sang quầy sách khác. Hải Đăng đang bước đi bỗng dừng lại, dưới đất là một cái bookmark không biết rơi ra từ quyển sách nào. Sắc mặt Hải Đăng sau khi đọc dòng chữ in nghiêng trên bookmark thoáng chốc thay đổi, đúng hơn là cậu đang nghĩ về một người.
” Trên đời này, luôn có một vài người mà bạn không cách nào yêu, bạn nhất định phải phụ lòng họ. – Ngủ ngon Paris. ”
Quỳnh Giao, chính là người ngay lập tức xuất hiện trong đầu Hải Đăng sau khi cậu đọc xong câu đó. Hơn ai hết Hải Đăng hiểu rõ tình cảm của Quỳnh Giao dành cho cậu. Cô đã cố gắng thay đổi rất nhiều, hoặc nói cách khác là cố tỏ ra thật giống Diệu Anh. Vì trong suy nghĩ của Quỳnh Giao chỉ cần cô giống Diệu Anh thôi, Hải Đăng sẽ nhìn Quỳnh Giao với một ánh mắt khác. Nhưng hiển nhiên không phải như vậy, đối với Hải Đăng mà nói Diệu Anh là độc nhất vô nhị trong lòng cậu. Cho dù bây giờ trước mặt Hải Đăng xuất hiện một ” Diệu Anh ” thứ hai giống từ tính cách đến ngoại hình thì đó vẫn không phải là người con gái trong lòng cậu. Thật sự mà nói Quỳnh Giao rất tốt, cô rất quan tâm đến Hải Đăng, có thể nói xét về điểm đó Diệu Anh hời hợt hơn.
Nhưng biết làm sao được, tình yêu đâu phải dựa vào những cái đó.
Cảm xúc của Hải Đăng dành cho Diệu Anh là dựa vào trái tim, cậu chỉ đi theo tiếng gọi của con tim thôi. Hải Đăng cần Diệu Anh, Hải Đăng thích Diệu Anh, đó là sự thật!
Không phải Hải Đăng muốn tránh xa Quỳnh Giao, chỉ là nếu đã không có tình cảm tại sao phải cho Quỳnh Giao hi vọng? Hải Đăng có lỗi với Quỳnh Giao, cậu không phủ nhận điều đó. Nhưng Hải Đăng không thể đối tốt với Quỳnh Giao được, bởi vì cô sẽ hiểu lầm những hành động của cậu theo chiều hướng khác.
Bên này Diệu Anh cũng đang cầm trên tay một quyển sách, cô nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên đã mấy phút rồi, hay nói đúng hơn là chỉ nhìn một câu trong đó.
” Nhất thời để lỡ thì sẽ lỡ cả đời, đời người có rất nhiều chuyện không có cơ hội quay đầu làm lại. – Đại Mạc Dao – Đồng Hoa.”
Có lẽ Diệu Anh thật sự đã bỏ lỡ một chuyện rồi. Hải Đăng là mối tình đầu của Diệu Anh, và cô cũng đã bỏ lỡ cơ hội thổ lộ với cậu. Nếu tối hôm đó Diệu Anh trả lời câu hỏi của Hải Đăng mọi chuyện đã khác, nhưng cũng rất may cô không hề cho Hải Đăng một đáp án, chỉ giả vờ ngủ. Trên đời này được mấy ai có thể cùng mối tình đầu của mình đi đến đầu bạc răng long chứ? Và Diệu Anh cũng không phải thành phần may mắn được hưởng phúc như vậy. Diệu Anh đã bỏ qua mối tình đầu của cô để đổi lấy tình bạn với Quỳnh Giao. Đây thật sự là một quyết định rất đau đớn nhưng Diệu Anh không hề hối hận. Hải Đăng, mãi mãi là người chiếm giữ một góc tuyệt đối trong trái tim Diệu Anh. Một năm nữa thôi, năm mười hai này là thời gian cuối cùng hai người được ở cạnh nhau. Sau này thời gian trôi đi, Hải Đăng vẫn là hồi ức đẹp đẽ nhất, có thể mỗi lần nhớ về cậu ấy đều khiến Diệu Anh bất giác mỉm cười.
Bất giác Diệu Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hải Đăng, vô tình thế nào lại chạm phải ánh mắt trầm lắng chứa nhiều suy tư của cậu. Không hẹn hai người cùng lúc quay mặt sang hướng khác, giống như chột dạ, lại có phần muốn tránh né.
Hai người mua xong những đồ dùng học tập cần thiết rồi ghé vào quán cà phê sách gần đó. Cả hai không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhau. Đôi khi không cần phải náo nhiệt ồn ào làm gì, chỉ cần có thể an tĩnh ngồi cạnh nhau như vậy là tốt rồi.
Đến gần tối Diệu Anh mới được về nhà, mọi lần cô sẽ mời Hải Đăng vào nhà chơi một chút. Nhưng hôm nay cô không làm vậy. Có mấy sợi tóc bay bay trước mặt Diệu Anh, Hải Đăng giơ tay định giúp cô gạt ra sau tai nhưng Diệu Anh đã nhanh hơn lùi về sau mấy bước, tự mình gạt mấy sợi tóc đó ra phía sau.
– Cậu về đi. Tôi mệt rồi, tạm biệt.
Không cần nghe Hải Đăng nói gì nữa, Diệu Anh đã bước vào nhà. Cánh tay Hải Đăng hụt hẫng giữa không trung, sau đó mới thất vọng thu tay lại. Không phải Hải Đăng không nhận ra Diệu Anh đang cố ý tránh mặt cậu, nhưng cậu không biết lí do tại sao cô làm vậy.
Hải Đăng không biết lúc cậu vừa phóng xe đi Diệu Anh đã đứng trên ban công dõi theo đến lúc bóng cậu mất hút sau con hẻm.
~~~~~
Chớp mắt tháng nghỉ hè cuối cùng cũng trôi qua, ngày mai đã là khai giảng rồi. Thời gian này Quỳnh Giao không hề ở nhà Diệu Anh, ban đầu cô về quê thăm họ hàng sau đó lên thành phố lại ở nhà bà. Thỉnh thoảng hai người có gọi điện hỏi thăm nhau vài câu rồi lại thôi, mối quan hệ thân thiết dần trở nên hời hợt mà ngay cả Diệu Anh cũng không biết làm sao để có thể cứu vãn. Hải Đăng cũng như vậy, dạo này Diệu Anh không thấy Hải Đăng đâu cả, facebook không onl, điện thoại không nghe máy, căn hộ lúc nào cũng khóa cửa, giống như Hải Đăng đã bốc hơi khỏi đất Hà Thành này rồi vậy.
Diệu Anh đang chăm chú lướt facebook tiện thể chém gió vài câu với nhóm chat của lớp thì chuông điện thoại reo lên làm cô giật mình một phen. Là số điện thoại cố định nhà bà Quỳnh Giao.
– ” Cháu nghe đây bà. ”
– ” Ừ, chào Diệu Anh nhé. Dạo này cháu có khỏe không? ”
– ” Vẫn bình thường ạ. ”
– ” Dạo này ít thấy cháu qua thăm bà đấy nhé. Có phải quên bà rồi không? ”
Diệu Anh cười hì hì, cô nào dám quên bà chứ? Quỳnh Giao không sống ở nhà Diệu Anh nữa có nghĩa muốn tránh mặt cô, Diệu Anh mà qua tận bên đó nữa thì không hay.
– ” Đâu có. Gần đây cháu có chút việc bận thôi mà. ”
– ” Thôi được rồi, bà hiểu mà. Nhưng mà Diệu Anh này, bà có chuyện muốn hỏi cháu. ”
Ngay từ lúc biết bà gọi đến Diệu Anh đã hiểu ngầm được một số chuyện, bà không gọi chỉ để hỏi thăm, chắc chắn có chuyện gì cần đến Diệu Anh nói ra.
– ” Vâng, bà cứ hỏi. Nếu biết cháu sẽ thành thật trả lời. ”
Bà đã quen biết Diệu Anh lâu như vậy nên rất hiểu rõ cô. Diệu Anh là đứa trẻ ngoan, rất lễ phép và kính trọng người lớn. Bà tin những chuyện bà sắp hỏi đây Diệu Anh sẽ trả lời đúng sự thật.
– ” Có phải cậu nhóc Quỳnh Giao để ý là bạn cùng lớp của hai đứa không? ”
Tim Diệu Anh đập hẫng một nhịp, cô tắt facebook đi, cố gắng tập trung vào những gì bà đã hỏi, trả lời một cách tự nhiên nhất.
– ” Vâng, cậu ấy tên là Hải Đăng. ”
Dù không đứng trước mặt Diệu Anh nhưng bà đã tinh ý nhận ra Diệu Anh có gì đó không bình thường. Vừa rồi rõ ràng Diệu Anh đã do dự trước khi trả lời.
– ” Đó là người như thế nào? ”
– ” Rất tốt ạ. ”
Đây là sự thật. Hải Đăng thật sự là một người rất tốt và đáng để tin tưởng. Bây giờ như vậy, Diệu Anh tin sau này khi trưởng thành Hải Đăng sẽ là một người đàn ông tốt.
– ” Diệu Anh, cháu nghe bà nói đây. Bà hỏi cháu vì muốn biết mọi chuyện thôi. Cháu hãy trả lời thành thật, không cần giấu giếm gì cả. Bà không trách mắng gì cháu hết. ”
– ” Vâng, có gì bà cứ thoải mái nói đi. ”
Diệu Anh hít một hơi thật sâu, cô có dự cảm những lời bà sắp nói đây sẽ chẳng hay ho gì.
– ” Cháu và cậu nhóc đó, có phải đang thích nhau không? ”
Một chút nữa Diệu Anh đã đánh rơi điện thoại trên tay xuống giường, cô hoàn toàn chết sững khi nghe bà hỏi như vậy. Lẽ nào bà đã biết được chuyện gì rồi sao? Nhịp thở của Diệu Anh dần trở nên gấp gáp, dù cô đã cố tỏ vẻ tự nhiên nhưng vẫn không tránh khỏi chột dạ. Rõ ràng Diệu Anh thích Hải Đăng, rõ ràng bà đã nói đúng.
– ” Không có bà ạ. Bà nghe ai nói vậy? ”
Dù Diệu Anh đã nói sẽ trả lời thật lòng nhưng về chuyện này cô không thể nói sự thật ra được. Phải thừa nhận Diệu Anh có tình cảm với Hải Đăng nhưng cô đã lựa chọn bỏ đi, bây giờ cô không có tư cách để nói mình thích Hải Đăng. Cũng như Diệu Anh không nên nói chuyện đó cho bà biết, vì đó là bà của Quỳnh Giao.
– ” Bà đoán vậy thôi. Bà hiểu rồi, cháu ngủ ngon nhé! ”
– ” Vâng, bà cũng ngủ ngon. ”
Vọng lại bên tai Diệu Anh là những tiếng ” tút ” dài đầy lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên cô nói dối bà.
” Xin lỗi bà rất nhiều. Cháu không thể làm khác được. ”
~~~~~
Bà Quỳnh Giao mệt mỏi thở dài, không cần đáp án từ chính miệng Diệu Anh bà cũng đã hiểu rồi. Hướng mắt về phía cửa phòng đóng chặt của Quỳnh Giao càng khiến bà phiền muộn hơn. Chưa lần nào Quỳnh Giao về thăm bà con bé lại có biểu hiện lạ như vậy. Cả ngày Quỳnh Giao chỉ nhốt mình trong phòng, đến bữa cơm mới nói chuyện vui vẻ được một chút. Có hôm bà giúp Quỳnh Giao dọn dẹp chăn gối mới phát hiện ra gối nằm ướt đẫm.
Lúc đó bà nghĩ đến có lần Quỳnh Giao nói thích cậu bạn chung lớp nào đó, rồi gần đây con bé lại chuyển sang ở với bà, ít liên lạc với Diệu Anh hẳn đi. Sống trên đời đã mấy chục năm rồi, đương nhiên có những chuyện không cần nói ra bà cũng hiểu. Từ biểu hiện của Quỳnh Giao đến thái độ của Diệu Anh bà đã gần như hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ có điều việc này bà chỉ là người đứng ngoài xem xét, chẳng thể thay ai quyết định được.
Nhưng bà có thể khẳng định, người tổn thương sau cùng của chuyện này, chỉ có Quỳnh Giao mà thôi!
(Còn tiếp)
Hai người không vội vào mua bộ sách mới ngay mà lượn lờ hết quầy sách này sang quầy sách khác. Hải Đăng đang bước đi bỗng dừng lại, dưới đất là một cái bookmark không biết rơi ra từ quyển sách nào. Sắc mặt Hải Đăng sau khi đọc dòng chữ in nghiêng trên bookmark thoáng chốc thay đổi, đúng hơn là cậu đang nghĩ về một người.
” Trên đời này, luôn có một vài người mà bạn không cách nào yêu, bạn nhất định phải phụ lòng họ. – Ngủ ngon Paris. ”
Quỳnh Giao, chính là người ngay lập tức xuất hiện trong đầu Hải Đăng sau khi cậu đọc xong câu đó. Hơn ai hết Hải Đăng hiểu rõ tình cảm của Quỳnh Giao dành cho cậu. Cô đã cố gắng thay đổi rất nhiều, hoặc nói cách khác là cố tỏ ra thật giống Diệu Anh. Vì trong suy nghĩ của Quỳnh Giao chỉ cần cô giống Diệu Anh thôi, Hải Đăng sẽ nhìn Quỳnh Giao với một ánh mắt khác. Nhưng hiển nhiên không phải như vậy, đối với Hải Đăng mà nói Diệu Anh là độc nhất vô nhị trong lòng cậu. Cho dù bây giờ trước mặt Hải Đăng xuất hiện một ” Diệu Anh ” thứ hai giống từ tính cách đến ngoại hình thì đó vẫn không phải là người con gái trong lòng cậu. Thật sự mà nói Quỳnh Giao rất tốt, cô rất quan tâm đến Hải Đăng, có thể nói xét về điểm đó Diệu Anh hời hợt hơn.
Nhưng biết làm sao được, tình yêu đâu phải dựa vào những cái đó.
Cảm xúc của Hải Đăng dành cho Diệu Anh là dựa vào trái tim, cậu chỉ đi theo tiếng gọi của con tim thôi. Hải Đăng cần Diệu Anh, Hải Đăng thích Diệu Anh, đó là sự thật!
Không phải Hải Đăng muốn tránh xa Quỳnh Giao, chỉ là nếu đã không có tình cảm tại sao phải cho Quỳnh Giao hi vọng? Hải Đăng có lỗi với Quỳnh Giao, cậu không phủ nhận điều đó. Nhưng Hải Đăng không thể đối tốt với Quỳnh Giao được, bởi vì cô sẽ hiểu lầm những hành động của cậu theo chiều hướng khác.
Bên này Diệu Anh cũng đang cầm trên tay một quyển sách, cô nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên đã mấy phút rồi, hay nói đúng hơn là chỉ nhìn một câu trong đó.
” Nhất thời để lỡ thì sẽ lỡ cả đời, đời người có rất nhiều chuyện không có cơ hội quay đầu làm lại. – Đại Mạc Dao – Đồng Hoa.”
Có lẽ Diệu Anh thật sự đã bỏ lỡ một chuyện rồi. Hải Đăng là mối tình đầu của Diệu Anh, và cô cũng đã bỏ lỡ cơ hội thổ lộ với cậu. Nếu tối hôm đó Diệu Anh trả lời câu hỏi của Hải Đăng mọi chuyện đã khác, nhưng cũng rất may cô không hề cho Hải Đăng một đáp án, chỉ giả vờ ngủ. Trên đời này được mấy ai có thể cùng mối tình đầu của mình đi đến đầu bạc răng long chứ? Và Diệu Anh cũng không phải thành phần may mắn được hưởng phúc như vậy. Diệu Anh đã bỏ qua mối tình đầu của cô để đổi lấy tình bạn với Quỳnh Giao. Đây thật sự là một quyết định rất đau đớn nhưng Diệu Anh không hề hối hận. Hải Đăng, mãi mãi là người chiếm giữ một góc tuyệt đối trong trái tim Diệu Anh. Một năm nữa thôi, năm mười hai này là thời gian cuối cùng hai người được ở cạnh nhau. Sau này thời gian trôi đi, Hải Đăng vẫn là hồi ức đẹp đẽ nhất, có thể mỗi lần nhớ về cậu ấy đều khiến Diệu Anh bất giác mỉm cười.
Bất giác Diệu Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hải Đăng, vô tình thế nào lại chạm phải ánh mắt trầm lắng chứa nhiều suy tư của cậu. Không hẹn hai người cùng lúc quay mặt sang hướng khác, giống như chột dạ, lại có phần muốn tránh né.
Hai người mua xong những đồ dùng học tập cần thiết rồi ghé vào quán cà phê sách gần đó. Cả hai không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhau. Đôi khi không cần phải náo nhiệt ồn ào làm gì, chỉ cần có thể an tĩnh ngồi cạnh nhau như vậy là tốt rồi.
Đến gần tối Diệu Anh mới được về nhà, mọi lần cô sẽ mời Hải Đăng vào nhà chơi một chút. Nhưng hôm nay cô không làm vậy. Có mấy sợi tóc bay bay trước mặt Diệu Anh, Hải Đăng giơ tay định giúp cô gạt ra sau tai nhưng Diệu Anh đã nhanh hơn lùi về sau mấy bước, tự mình gạt mấy sợi tóc đó ra phía sau.
– Cậu về đi. Tôi mệt rồi, tạm biệt.
Không cần nghe Hải Đăng nói gì nữa, Diệu Anh đã bước vào nhà. Cánh tay Hải Đăng hụt hẫng giữa không trung, sau đó mới thất vọng thu tay lại. Không phải Hải Đăng không nhận ra Diệu Anh đang cố ý tránh mặt cậu, nhưng cậu không biết lí do tại sao cô làm vậy.
Hải Đăng không biết lúc cậu vừa phóng xe đi Diệu Anh đã đứng trên ban công dõi theo đến lúc bóng cậu mất hút sau con hẻm.
~~~~~
Chớp mắt tháng nghỉ hè cuối cùng cũng trôi qua, ngày mai đã là khai giảng rồi. Thời gian này Quỳnh Giao không hề ở nhà Diệu Anh, ban đầu cô về quê thăm họ hàng sau đó lên thành phố lại ở nhà bà. Thỉnh thoảng hai người có gọi điện hỏi thăm nhau vài câu rồi lại thôi, mối quan hệ thân thiết dần trở nên hời hợt mà ngay cả Diệu Anh cũng không biết làm sao để có thể cứu vãn. Hải Đăng cũng như vậy, dạo này Diệu Anh không thấy Hải Đăng đâu cả, facebook không onl, điện thoại không nghe máy, căn hộ lúc nào cũng khóa cửa, giống như Hải Đăng đã bốc hơi khỏi đất Hà Thành này rồi vậy.
Diệu Anh đang chăm chú lướt facebook tiện thể chém gió vài câu với nhóm chat của lớp thì chuông điện thoại reo lên làm cô giật mình một phen. Là số điện thoại cố định nhà bà Quỳnh Giao.
– ” Cháu nghe đây bà. ”
– ” Ừ, chào Diệu Anh nhé. Dạo này cháu có khỏe không? ”
– ” Vẫn bình thường ạ. ”
– ” Dạo này ít thấy cháu qua thăm bà đấy nhé. Có phải quên bà rồi không? ”
Diệu Anh cười hì hì, cô nào dám quên bà chứ? Quỳnh Giao không sống ở nhà Diệu Anh nữa có nghĩa muốn tránh mặt cô, Diệu Anh mà qua tận bên đó nữa thì không hay.
– ” Đâu có. Gần đây cháu có chút việc bận thôi mà. ”
– ” Thôi được rồi, bà hiểu mà. Nhưng mà Diệu Anh này, bà có chuyện muốn hỏi cháu. ”
Ngay từ lúc biết bà gọi đến Diệu Anh đã hiểu ngầm được một số chuyện, bà không gọi chỉ để hỏi thăm, chắc chắn có chuyện gì cần đến Diệu Anh nói ra.
– ” Vâng, bà cứ hỏi. Nếu biết cháu sẽ thành thật trả lời. ”
Bà đã quen biết Diệu Anh lâu như vậy nên rất hiểu rõ cô. Diệu Anh là đứa trẻ ngoan, rất lễ phép và kính trọng người lớn. Bà tin những chuyện bà sắp hỏi đây Diệu Anh sẽ trả lời đúng sự thật.
– ” Có phải cậu nhóc Quỳnh Giao để ý là bạn cùng lớp của hai đứa không? ”
Tim Diệu Anh đập hẫng một nhịp, cô tắt facebook đi, cố gắng tập trung vào những gì bà đã hỏi, trả lời một cách tự nhiên nhất.
– ” Vâng, cậu ấy tên là Hải Đăng. ”
Dù không đứng trước mặt Diệu Anh nhưng bà đã tinh ý nhận ra Diệu Anh có gì đó không bình thường. Vừa rồi rõ ràng Diệu Anh đã do dự trước khi trả lời.
– ” Đó là người như thế nào? ”
– ” Rất tốt ạ. ”
Đây là sự thật. Hải Đăng thật sự là một người rất tốt và đáng để tin tưởng. Bây giờ như vậy, Diệu Anh tin sau này khi trưởng thành Hải Đăng sẽ là một người đàn ông tốt.
– ” Diệu Anh, cháu nghe bà nói đây. Bà hỏi cháu vì muốn biết mọi chuyện thôi. Cháu hãy trả lời thành thật, không cần giấu giếm gì cả. Bà không trách mắng gì cháu hết. ”
– ” Vâng, có gì bà cứ thoải mái nói đi. ”
Diệu Anh hít một hơi thật sâu, cô có dự cảm những lời bà sắp nói đây sẽ chẳng hay ho gì.
– ” Cháu và cậu nhóc đó, có phải đang thích nhau không? ”
Một chút nữa Diệu Anh đã đánh rơi điện thoại trên tay xuống giường, cô hoàn toàn chết sững khi nghe bà hỏi như vậy. Lẽ nào bà đã biết được chuyện gì rồi sao? Nhịp thở của Diệu Anh dần trở nên gấp gáp, dù cô đã cố tỏ vẻ tự nhiên nhưng vẫn không tránh khỏi chột dạ. Rõ ràng Diệu Anh thích Hải Đăng, rõ ràng bà đã nói đúng.
– ” Không có bà ạ. Bà nghe ai nói vậy? ”
Dù Diệu Anh đã nói sẽ trả lời thật lòng nhưng về chuyện này cô không thể nói sự thật ra được. Phải thừa nhận Diệu Anh có tình cảm với Hải Đăng nhưng cô đã lựa chọn bỏ đi, bây giờ cô không có tư cách để nói mình thích Hải Đăng. Cũng như Diệu Anh không nên nói chuyện đó cho bà biết, vì đó là bà của Quỳnh Giao.
– ” Bà đoán vậy thôi. Bà hiểu rồi, cháu ngủ ngon nhé! ”
– ” Vâng, bà cũng ngủ ngon. ”
Vọng lại bên tai Diệu Anh là những tiếng ” tút ” dài đầy lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên cô nói dối bà.
” Xin lỗi bà rất nhiều. Cháu không thể làm khác được. ”
~~~~~
Bà Quỳnh Giao mệt mỏi thở dài, không cần đáp án từ chính miệng Diệu Anh bà cũng đã hiểu rồi. Hướng mắt về phía cửa phòng đóng chặt của Quỳnh Giao càng khiến bà phiền muộn hơn. Chưa lần nào Quỳnh Giao về thăm bà con bé lại có biểu hiện lạ như vậy. Cả ngày Quỳnh Giao chỉ nhốt mình trong phòng, đến bữa cơm mới nói chuyện vui vẻ được một chút. Có hôm bà giúp Quỳnh Giao dọn dẹp chăn gối mới phát hiện ra gối nằm ướt đẫm.
Lúc đó bà nghĩ đến có lần Quỳnh Giao nói thích cậu bạn chung lớp nào đó, rồi gần đây con bé lại chuyển sang ở với bà, ít liên lạc với Diệu Anh hẳn đi. Sống trên đời đã mấy chục năm rồi, đương nhiên có những chuyện không cần nói ra bà cũng hiểu. Từ biểu hiện của Quỳnh Giao đến thái độ của Diệu Anh bà đã gần như hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ có điều việc này bà chỉ là người đứng ngoài xem xét, chẳng thể thay ai quyết định được.
Nhưng bà có thể khẳng định, người tổn thương sau cùng của chuyện này, chỉ có Quỳnh Giao mà thôi!
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.