Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 69
PhThao_CHH
04/10/2016
Ngược lại với đám quỷ ác độc đó Hải Đăng ngồi bên cạnh rất lộ liễu gắp thức ăn cho Diệu Anh trước bàn dân thiên hạ, tôm được gắp vào chén Diệu Anh đều đã được bóc hết vỏ, cá cũng được róc hết xương từ trước. Đúng là chu đáo hết chỗ chê!
Mọi người trong lớp thấy cảnh này mắt nhắm mắt mở xem như không thấy, nhưng Khánh Thư thì không như vậy, cô quay sang nói với bạn trai.
- Xem người ta kìa, cậu cũng gắp gì đó cho tớ ăn đi chứ.
Huy lớp phó trước mặt người yêu rất nghe lời, không có mồm năm miệng mười như trước mặt lũ bạn.
Khánh Thư thật không hiểu Diệu Anh và Hải Đăng có IQ cao làm gì, người này thích kẻ nọ mà chẳng ai trong hai người nhận ra. Đúng là nồi nào úp vung nấy! Ngốc như nhau. Nhưng đây là chuyện của Diệu Anh và Hải Đăng nên người ngoài như Khánh Thư không phải tự dưng nhảy vào nói hết mọi chuyện là ổn, tình cảm của đối phương nên để tự bản thân hai người đó cảm nhận được.
Không hề bận tâm đến những ánh mắt ẩn ý của mọi người, Diệu Anh rất hưởng thụ ăn những thứ có sẵn trong chén. Có người phục vụ ăn uống như vậy quá sướng chứ lị, Diệu Anh còn chỗ nào để phàn nàn nữa đâu.
Ăn được một nửa Diệu Anh mới phát hiện ra Quỳnh Giao đang nhìn cô, nhưng trên gương mặt Quỳnh Giao cô không tìm thấy một chút nào là khó chịu, ngược lại còn có gì đó thoải mái. Là do Diệu Anh nhìn lầm hay Quỳnh Giao ngụy trang quá tốt?
Người mình thích thật nhiều thân thiết bên cạnh người con gái khác liệu được mấy ai giống Quỳnh Giao mà mỉm cười thoải mái? Hay họ sẽ liếc cháy mắt cô gái đó, trong lòng sinh ra ghen ghét? Vế thứ hai mới chính là việc mọi người thường làm nhất, nhưng Quỳnh Giao lại thuộc dạng hiếm có ở vế thứ nhất.
Ai nấy đều bận ăn uống trò chuyện không hề hay biết Diệu Anh và Quỳnh Giao cứ đối mắt nhìn nhau như vậy. Diệu Anh đầy khó hiểu nhìn Quỳnh Giao, ngược lại trong mắt Quỳnh Giao đó là một sự nhẹ nhõm lạ thường, giống như vừa trút đi một gánh nặng quá sức với bản thân. Hải Đăng ngồi bên cạnh thấy Diệu Anh cứ cầm đũa mà không ăn nữa bèn quay sang nhìn cô, xong cậu lại nhìn về phía Quỳnh Giao. Hai người này bị hâm à? Chẳng lẽ có khả năng siêu phàm giao tiếp bằng ánh mắt?
Kẻ bên cạnh khẽ huých người Diệu Anh một cái cô mới sực nhớ ra còn có một tên khó hiểu ngồi ở đây.
- Gì thế?
- Không muốn ăn nữa à? Hay là no rồi?
- Ừ, tôi no rồi.
Hải Đăng buông đũa trên tay xuống sau đó đứng dậy đi đâu Diệu Anh cũng không biết. Lúc này cô mới để ý chén của Hải Đăng chỉ toàn vỏ tôm, xương cá thôi, hình như cậu vẫn chưa ăn gì. Sao cái con người này lúc nào cũng tốt bụng lo cho bạn bè thế nhỉ? Đến cả phần ăn của mình cũng không quan tâm. Lát sau Hải Đăng quay lại với chai nước suối lạnh, hóa ra là cậu đi mua nước.
- Uống đi.
Vì chén của Hải Đăng không ăn được nữa nên cậu dùng luôn chén của Diệu Anh, trông rất là tự nhiên chứ chẳng sợ ăn chung mất vệ sinh gì sất. Diệu Anh ngồi bên trố mắt nhìn, chẳng phải cậu ta là người rất sạch sẽ sao, thế mà cứ năm lần bảy lượt tiết kiệm quá mức ăn chung chén với Diệu Anh là thế nào?
sẻ
- Này này, hay để tôi gọi phục vụ lấy thêm một cái chén nữa?
- Ăn rồi thì im lặng để tôi ăn. Còn nữa, sao cậu lúc nào cũng muốn làm phiền người khác thế hả?
Diệu Anh câm nín luôn. Đồ không biết phải trái, rõ ràng Diệu Anh có ý tốt vậy mà còn bị mắng ngược trở lại mới gớm chứ. Phía bên kia có người kéo ghế rời bàn, là Quỳnh Giao, Diệu Anh thấy vậy cũng đứng dậy theo sau.
WC, Quỳnh Giao đang rửa tay thì thấy thân ảnh Diệu Anh được phản chiếu trong gương. Cô quay người lại cười với Diệu Anh, hình như Diệu Anh có gì đó lo lắng cho Quỳnh Giao thì phải. Nếu không ở bàn ăn đã không nhìn cô như vậy, thậm chí bây giờ còn theo Quỳnh Giao vào cả WC.
- Hôm qua mày về nhà rất trễ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Hm? Mày không thấy tao đang rất tốt đó sao? Hơn nữa tinh thần của tao hôm nay còn rất phấn khởi nữa.
Diệu Anh gật đầu, là cô lo lắng thừa rồi. Vừa định xoay người ra ngoài Quỳnh Giao đã lên tiếng ngay.
- Hải Đăng là một người tốt. Mày mới là người hợp với cậu ấy!
Đây là câu nói cách đây không lâu Diệu Anh đã nói với Quỳnh Giao, lúc ấy ý của Diệu Anh chính là không muốn tranh giành tình cảm với Quỳnh Giao. Nhưng bây giờ cả hai người không ai tranh giành cả, Quỳnh Giao chấp nhận buông tay và Diệu Anh nên đón nhận. Diệu Anh không hiểu Quỳnh Giao nói như vậy là có ý nghĩa gì, cô xoay đầu nhìn Quỳnh Giao chỉ bắt gặp nụ cười thường trực, Quỳnh Giao không giải thích gì thêm, sau đó ra ngoài ngay.
Như thế là ý gì? Diệu Anh và Hải Đăng? Hợp nhau sao?
~~~~~
Tối hôm qua Quỳnh Giao đích thị đến nhà Hải Đăng, không hề có lý do nào khiến Quỳnh Giao muốn đến đó, chỉ là vào thời khắc ấy cô muốn gặp Hải Đăng thôi.
- Nhà tôi có sữa và cà phê thôi, cậu uống tạm ly sữa nóng này vậy.
Hải Đăng đặt ly sữa đến trước mặt Quỳnh Giao, đối với cô Hải Đăng luôn tỏ ra thái độ quan tâm nhưng cũng có chút gì đó hờ hững, không thân thiết lắm cũng không xa cách quá. Cậu không biết tại sao Quỳnh Giao lại đến đây vào giờ này, nhưng nhiệm vụ của Hải Đăng chính là chủ nhà, tiếp khách là lẽ tự nhiên.
Nhìn xung quanh căn hộ Quỳnh Giao thầm cảm thán trong lòng, có duy nhất một người ở đây, lại còn là con trai nữa. Thế mà vẫn không thấy một chút bụi nào, chứng tỏ Hải Đăng là người rất sạch sẽ, thường xuyên dọn dẹp nơi ở của mình.
- Cậu muốn nói gì sao?
Quỳnh Giao lắc đầu, thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói chứ. Nhưng trước mặt Hải Đăng vẫn không nên mở miệng là hơn. Trong nhà rất ấm, vì thế Hải Đăng ăn mặc rất thoải mái như mùa hè. Điều này làm Quỳnh Giao nhớ đến món quà sinh nhật của cô hôm 20-11, đó là một chiếc khăn choàng cổ màu vàng. Ban đầu Quỳnh Giao định tự tay đan len nhưng khổ nỗi cô không khéo tay được như Diệu Anh, đành phải vứt chiếc khăn chẳng ra hình thù đó vào thùng rác, dùng tiền túi ra shop mua một chiếc khăn đẹp hơn, gói lại thật đẹp và tặng cho Hải Đăng. Tuy cậu không nói là thích món quà đó nhưng việc Hải Đăng không từ chối món quà của cô đã là một niềm vui rồi.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, hình như là điện thoại của mẹ Hải Đăng từ nước ngoài gọi về. Hải Đăng gật đầu xin lỗi sau đó ra ngoài nghe, đợi lâu quá vẫn chưa thấy Hải Đăng quay lại Quỳnh Giao tò mò vào phòng cậu. Đây không phải lần đầu tiên Quỳnh Giao vào phòng Hải Đăng nhưng cô vẫn cảm thấy có cảm giác khó tả thế nào, bởi vì đây là căn phòng Hải Đăng thường ở, là chiếc bàn cậu hay học, là chiếc giường cậu hay nằm, tất cả những thứ này đều mang hơi thở của Hải Đăng. Là người cho Quỳnh Giao biết thật lòng yêu thích một người là như thế nào, là người đầu tiên để lại dấu ấn đậm nét nhất trong lòng Quỳnh Giao. Và cũng là người đầu tiên khiến Quỳnh Giao đau lòng vô cùng.
Ánh mắt Quỳnh Giao lướt qua bàn uống nước, sau đó dừng hẳn tại đó, trên mặt biểu lộ rõ nét sửng sốt. Quỳnh Giao đi nhanh về phía bàn uống nước, cầm hộp quà thân quen trên tay mà khóe mắt cô rưng rưng. Đây chính là quà sinh nhật Quỳnh Giao tặng Hải Đăng, đêm đó Quỳnh Giao đã đặt nó ở đây, cô nhớ rất rõ ngay tại vị trí này, bên cạnh bình nước. Đến giờ hộp quà này không hề dịch chuyển, thắt nơ vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng có ai đụng vào.
Quỳnh Giao kéo nhẹ thắt nơ bên trên, mở ra. Vẫn là chiếc khăn choàng màu vàng đó, sờ vào vẫn cảm thấy mềm mại như ngày đầu Quỳnh Giao nhìn thấy nó. Bên trên là thiệp chúc mừng sinh nhật, là nét chữ của Quỳnh Giao. Mọi thứ vẫn ở đúng chỗ cũ, chưa từng thay đổi dù chỉ một chút. Chứng tỏ Hải Đăng chưa từng đụng vào hộp quà này, cũng có thể trong mắt cậu chưa từng nhìn thấy hộp quà, Hải Đăng xem nó như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này, trên chiếc bàn này.
- Hải Đăng, sao cậu có thể vô tâm đến mức tàn nhẫn như vậy?
Quỳnh Giao ôm hộp quà cô tiếc công chọn lựa, tốn tiền để mua vào lòng, hai hàng nước mắt chảy dài. Món quà này cũng đáng thương như chính chủ nhân của nó vậy, mãi mãi không được Hải Đăng chú ý đến.
Hải Đăng, thật sự khi thích cậu trái tim Quỳnh Giao rung động rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cô cũng rất mệt mỏi. Theo đuổi một người chưa từng để mắt đến mình thật sự không dễ chút nào. Quỳnh Giao vừa phải mỉm cười vừa phải nuốt bi thương vào tim, cô không thể chạy đến trước mặt Hải Đăng và nói cho cậu nghe cô đã đau khổ thế nào được, bởi vì có làm như vậy Hải Đăng cũng không quan tâm gì đến Quỳnh Giao.
Người duy nhất khiến Hải Đăng bận tâm từ trước đến giờ chỉ có Diệu Anh thôi. Cô không hiểu tại sao Hải Đăng lại dành nhiều tình cảm cho Diệu Anh như vậy, mà loại tình cảm sâu nặng đó không thể xuất phát từ hai người mới quen nhau một năm học được. Nhất định, họ đã quen nhau từ trước rồi. Nhưng với trí nhớ của Diệu Anh có khi cô không nhớ ra cũng nên.
Quỳnh Giao đặt hộp quà về chỗ cũ, tuy nhiên chiếc khăn đã không còn ở trong hộp quà nữa. Sau đó cô ra ngoài ghế ngồi đợi, cùng lúc đó Hải Đăng cũng quay trở lại, cậu không hề phát hiện ra điểm gì bất thường từ Quỳnh Giao.
Hai người nói chuyện phiếm dăm ba câu Quỳnh Giao cũng phải về, Hải Đăng định tiễn cô xuống trước chung cư nhưng Quỳnh Giao nhất quyết không chịu nên đành thôi. Quỳnh Giao lững thững đi dạo trên con đường ra biển, bỗng dưng cô muốn con đường cứ dài mãi đến chân trời, để cô được đến một nơi mới mẻ, có thể quên hết mọi lỗi lầm và tình cảm không đáng có ở nơi đây. Hải Đăng, mối tình đầu của cô, đã đến lúc phải tạm biệt rồi.
Từ trong túi xách Quỳnh Giao lấy chiếc khăn choàng cổ ra, cô cười buồn nhìn nó. Hải Đăng đã không cần thì chiếc khăn này cũng vô dụng, có giữ lại cũng chỉ khiến Quỳnh Giao đau lòng hơn thôi. Cô đã quá thất vọng đến mức tuyệt vọng rồi, Quỳnh Giao không còn nuôi một chút hi vọng nào vào tình cảm với Hải Đăng nữa. Quỳnh Giao tiến đến phía trước vài bước, sau đó ném chiếc khăn về hướng biển. Mặt biển đen ngòm như nuốt chửng chiếc khăn màu vàng đầy mùi vị tình cảm đau thương đó, chớp mắt đã không thấy chiếc khăn đâu nữa.
" Tạm biệt, Hải Đăng! "
Mọi người trong lớp thấy cảnh này mắt nhắm mắt mở xem như không thấy, nhưng Khánh Thư thì không như vậy, cô quay sang nói với bạn trai.
- Xem người ta kìa, cậu cũng gắp gì đó cho tớ ăn đi chứ.
Huy lớp phó trước mặt người yêu rất nghe lời, không có mồm năm miệng mười như trước mặt lũ bạn.
Khánh Thư thật không hiểu Diệu Anh và Hải Đăng có IQ cao làm gì, người này thích kẻ nọ mà chẳng ai trong hai người nhận ra. Đúng là nồi nào úp vung nấy! Ngốc như nhau. Nhưng đây là chuyện của Diệu Anh và Hải Đăng nên người ngoài như Khánh Thư không phải tự dưng nhảy vào nói hết mọi chuyện là ổn, tình cảm của đối phương nên để tự bản thân hai người đó cảm nhận được.
Không hề bận tâm đến những ánh mắt ẩn ý của mọi người, Diệu Anh rất hưởng thụ ăn những thứ có sẵn trong chén. Có người phục vụ ăn uống như vậy quá sướng chứ lị, Diệu Anh còn chỗ nào để phàn nàn nữa đâu.
Ăn được một nửa Diệu Anh mới phát hiện ra Quỳnh Giao đang nhìn cô, nhưng trên gương mặt Quỳnh Giao cô không tìm thấy một chút nào là khó chịu, ngược lại còn có gì đó thoải mái. Là do Diệu Anh nhìn lầm hay Quỳnh Giao ngụy trang quá tốt?
Người mình thích thật nhiều thân thiết bên cạnh người con gái khác liệu được mấy ai giống Quỳnh Giao mà mỉm cười thoải mái? Hay họ sẽ liếc cháy mắt cô gái đó, trong lòng sinh ra ghen ghét? Vế thứ hai mới chính là việc mọi người thường làm nhất, nhưng Quỳnh Giao lại thuộc dạng hiếm có ở vế thứ nhất.
Ai nấy đều bận ăn uống trò chuyện không hề hay biết Diệu Anh và Quỳnh Giao cứ đối mắt nhìn nhau như vậy. Diệu Anh đầy khó hiểu nhìn Quỳnh Giao, ngược lại trong mắt Quỳnh Giao đó là một sự nhẹ nhõm lạ thường, giống như vừa trút đi một gánh nặng quá sức với bản thân. Hải Đăng ngồi bên cạnh thấy Diệu Anh cứ cầm đũa mà không ăn nữa bèn quay sang nhìn cô, xong cậu lại nhìn về phía Quỳnh Giao. Hai người này bị hâm à? Chẳng lẽ có khả năng siêu phàm giao tiếp bằng ánh mắt?
Kẻ bên cạnh khẽ huých người Diệu Anh một cái cô mới sực nhớ ra còn có một tên khó hiểu ngồi ở đây.
- Gì thế?
- Không muốn ăn nữa à? Hay là no rồi?
- Ừ, tôi no rồi.
Hải Đăng buông đũa trên tay xuống sau đó đứng dậy đi đâu Diệu Anh cũng không biết. Lúc này cô mới để ý chén của Hải Đăng chỉ toàn vỏ tôm, xương cá thôi, hình như cậu vẫn chưa ăn gì. Sao cái con người này lúc nào cũng tốt bụng lo cho bạn bè thế nhỉ? Đến cả phần ăn của mình cũng không quan tâm. Lát sau Hải Đăng quay lại với chai nước suối lạnh, hóa ra là cậu đi mua nước.
- Uống đi.
Vì chén của Hải Đăng không ăn được nữa nên cậu dùng luôn chén của Diệu Anh, trông rất là tự nhiên chứ chẳng sợ ăn chung mất vệ sinh gì sất. Diệu Anh ngồi bên trố mắt nhìn, chẳng phải cậu ta là người rất sạch sẽ sao, thế mà cứ năm lần bảy lượt tiết kiệm quá mức ăn chung chén với Diệu Anh là thế nào?
sẻ
- Này này, hay để tôi gọi phục vụ lấy thêm một cái chén nữa?
- Ăn rồi thì im lặng để tôi ăn. Còn nữa, sao cậu lúc nào cũng muốn làm phiền người khác thế hả?
Diệu Anh câm nín luôn. Đồ không biết phải trái, rõ ràng Diệu Anh có ý tốt vậy mà còn bị mắng ngược trở lại mới gớm chứ. Phía bên kia có người kéo ghế rời bàn, là Quỳnh Giao, Diệu Anh thấy vậy cũng đứng dậy theo sau.
WC, Quỳnh Giao đang rửa tay thì thấy thân ảnh Diệu Anh được phản chiếu trong gương. Cô quay người lại cười với Diệu Anh, hình như Diệu Anh có gì đó lo lắng cho Quỳnh Giao thì phải. Nếu không ở bàn ăn đã không nhìn cô như vậy, thậm chí bây giờ còn theo Quỳnh Giao vào cả WC.
- Hôm qua mày về nhà rất trễ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Hm? Mày không thấy tao đang rất tốt đó sao? Hơn nữa tinh thần của tao hôm nay còn rất phấn khởi nữa.
Diệu Anh gật đầu, là cô lo lắng thừa rồi. Vừa định xoay người ra ngoài Quỳnh Giao đã lên tiếng ngay.
- Hải Đăng là một người tốt. Mày mới là người hợp với cậu ấy!
Đây là câu nói cách đây không lâu Diệu Anh đã nói với Quỳnh Giao, lúc ấy ý của Diệu Anh chính là không muốn tranh giành tình cảm với Quỳnh Giao. Nhưng bây giờ cả hai người không ai tranh giành cả, Quỳnh Giao chấp nhận buông tay và Diệu Anh nên đón nhận. Diệu Anh không hiểu Quỳnh Giao nói như vậy là có ý nghĩa gì, cô xoay đầu nhìn Quỳnh Giao chỉ bắt gặp nụ cười thường trực, Quỳnh Giao không giải thích gì thêm, sau đó ra ngoài ngay.
Như thế là ý gì? Diệu Anh và Hải Đăng? Hợp nhau sao?
~~~~~
Tối hôm qua Quỳnh Giao đích thị đến nhà Hải Đăng, không hề có lý do nào khiến Quỳnh Giao muốn đến đó, chỉ là vào thời khắc ấy cô muốn gặp Hải Đăng thôi.
- Nhà tôi có sữa và cà phê thôi, cậu uống tạm ly sữa nóng này vậy.
Hải Đăng đặt ly sữa đến trước mặt Quỳnh Giao, đối với cô Hải Đăng luôn tỏ ra thái độ quan tâm nhưng cũng có chút gì đó hờ hững, không thân thiết lắm cũng không xa cách quá. Cậu không biết tại sao Quỳnh Giao lại đến đây vào giờ này, nhưng nhiệm vụ của Hải Đăng chính là chủ nhà, tiếp khách là lẽ tự nhiên.
Nhìn xung quanh căn hộ Quỳnh Giao thầm cảm thán trong lòng, có duy nhất một người ở đây, lại còn là con trai nữa. Thế mà vẫn không thấy một chút bụi nào, chứng tỏ Hải Đăng là người rất sạch sẽ, thường xuyên dọn dẹp nơi ở của mình.
- Cậu muốn nói gì sao?
Quỳnh Giao lắc đầu, thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói chứ. Nhưng trước mặt Hải Đăng vẫn không nên mở miệng là hơn. Trong nhà rất ấm, vì thế Hải Đăng ăn mặc rất thoải mái như mùa hè. Điều này làm Quỳnh Giao nhớ đến món quà sinh nhật của cô hôm 20-11, đó là một chiếc khăn choàng cổ màu vàng. Ban đầu Quỳnh Giao định tự tay đan len nhưng khổ nỗi cô không khéo tay được như Diệu Anh, đành phải vứt chiếc khăn chẳng ra hình thù đó vào thùng rác, dùng tiền túi ra shop mua một chiếc khăn đẹp hơn, gói lại thật đẹp và tặng cho Hải Đăng. Tuy cậu không nói là thích món quà đó nhưng việc Hải Đăng không từ chối món quà của cô đã là một niềm vui rồi.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, hình như là điện thoại của mẹ Hải Đăng từ nước ngoài gọi về. Hải Đăng gật đầu xin lỗi sau đó ra ngoài nghe, đợi lâu quá vẫn chưa thấy Hải Đăng quay lại Quỳnh Giao tò mò vào phòng cậu. Đây không phải lần đầu tiên Quỳnh Giao vào phòng Hải Đăng nhưng cô vẫn cảm thấy có cảm giác khó tả thế nào, bởi vì đây là căn phòng Hải Đăng thường ở, là chiếc bàn cậu hay học, là chiếc giường cậu hay nằm, tất cả những thứ này đều mang hơi thở của Hải Đăng. Là người cho Quỳnh Giao biết thật lòng yêu thích một người là như thế nào, là người đầu tiên để lại dấu ấn đậm nét nhất trong lòng Quỳnh Giao. Và cũng là người đầu tiên khiến Quỳnh Giao đau lòng vô cùng.
Ánh mắt Quỳnh Giao lướt qua bàn uống nước, sau đó dừng hẳn tại đó, trên mặt biểu lộ rõ nét sửng sốt. Quỳnh Giao đi nhanh về phía bàn uống nước, cầm hộp quà thân quen trên tay mà khóe mắt cô rưng rưng. Đây chính là quà sinh nhật Quỳnh Giao tặng Hải Đăng, đêm đó Quỳnh Giao đã đặt nó ở đây, cô nhớ rất rõ ngay tại vị trí này, bên cạnh bình nước. Đến giờ hộp quà này không hề dịch chuyển, thắt nơ vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng có ai đụng vào.
Quỳnh Giao kéo nhẹ thắt nơ bên trên, mở ra. Vẫn là chiếc khăn choàng màu vàng đó, sờ vào vẫn cảm thấy mềm mại như ngày đầu Quỳnh Giao nhìn thấy nó. Bên trên là thiệp chúc mừng sinh nhật, là nét chữ của Quỳnh Giao. Mọi thứ vẫn ở đúng chỗ cũ, chưa từng thay đổi dù chỉ một chút. Chứng tỏ Hải Đăng chưa từng đụng vào hộp quà này, cũng có thể trong mắt cậu chưa từng nhìn thấy hộp quà, Hải Đăng xem nó như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này, trên chiếc bàn này.
- Hải Đăng, sao cậu có thể vô tâm đến mức tàn nhẫn như vậy?
Quỳnh Giao ôm hộp quà cô tiếc công chọn lựa, tốn tiền để mua vào lòng, hai hàng nước mắt chảy dài. Món quà này cũng đáng thương như chính chủ nhân của nó vậy, mãi mãi không được Hải Đăng chú ý đến.
Hải Đăng, thật sự khi thích cậu trái tim Quỳnh Giao rung động rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cô cũng rất mệt mỏi. Theo đuổi một người chưa từng để mắt đến mình thật sự không dễ chút nào. Quỳnh Giao vừa phải mỉm cười vừa phải nuốt bi thương vào tim, cô không thể chạy đến trước mặt Hải Đăng và nói cho cậu nghe cô đã đau khổ thế nào được, bởi vì có làm như vậy Hải Đăng cũng không quan tâm gì đến Quỳnh Giao.
Người duy nhất khiến Hải Đăng bận tâm từ trước đến giờ chỉ có Diệu Anh thôi. Cô không hiểu tại sao Hải Đăng lại dành nhiều tình cảm cho Diệu Anh như vậy, mà loại tình cảm sâu nặng đó không thể xuất phát từ hai người mới quen nhau một năm học được. Nhất định, họ đã quen nhau từ trước rồi. Nhưng với trí nhớ của Diệu Anh có khi cô không nhớ ra cũng nên.
Quỳnh Giao đặt hộp quà về chỗ cũ, tuy nhiên chiếc khăn đã không còn ở trong hộp quà nữa. Sau đó cô ra ngoài ghế ngồi đợi, cùng lúc đó Hải Đăng cũng quay trở lại, cậu không hề phát hiện ra điểm gì bất thường từ Quỳnh Giao.
Hai người nói chuyện phiếm dăm ba câu Quỳnh Giao cũng phải về, Hải Đăng định tiễn cô xuống trước chung cư nhưng Quỳnh Giao nhất quyết không chịu nên đành thôi. Quỳnh Giao lững thững đi dạo trên con đường ra biển, bỗng dưng cô muốn con đường cứ dài mãi đến chân trời, để cô được đến một nơi mới mẻ, có thể quên hết mọi lỗi lầm và tình cảm không đáng có ở nơi đây. Hải Đăng, mối tình đầu của cô, đã đến lúc phải tạm biệt rồi.
Từ trong túi xách Quỳnh Giao lấy chiếc khăn choàng cổ ra, cô cười buồn nhìn nó. Hải Đăng đã không cần thì chiếc khăn này cũng vô dụng, có giữ lại cũng chỉ khiến Quỳnh Giao đau lòng hơn thôi. Cô đã quá thất vọng đến mức tuyệt vọng rồi, Quỳnh Giao không còn nuôi một chút hi vọng nào vào tình cảm với Hải Đăng nữa. Quỳnh Giao tiến đến phía trước vài bước, sau đó ném chiếc khăn về hướng biển. Mặt biển đen ngòm như nuốt chửng chiếc khăn màu vàng đầy mùi vị tình cảm đau thương đó, chớp mắt đã không thấy chiếc khăn đâu nữa.
" Tạm biệt, Hải Đăng! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.