Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 73

PhThao_CHH

09/10/2016

- Duy Bảo, cậu đừng đến tìm Diệu Anh nữa, sẽ chẳng có tác dụng gì đâu.

Quỳnh Giao khoanh hai tay trước ngực ngán ngẩm khuyên nhủ Duy Bảo, thật là, tại sao mọi người cứ thích đâm đầu vào thích một người trong khi đã biết người đó sẽ chẳng bao giờ thích mình như vậy. Vì Quỳnh Giao đã từng trải nên cô hiểu cảm giác đó đau khổ đến mức nào, cô không muốn Duy Bảo lặp lại chuyện đó.

12 Anh D1 đều đã biết chuyện Hải Đăng bỏ đi mà không tạm biệt Diệu Anh, trước đó Hải Đăng có vào chat nhóm trên facebook thông báo cho mọi người biết, cũng cùng mọi người nói chuyện tâm sự rất nhiều. Nhưng tuyệt nhiên Diệu Anh không hề nhận được thông báo vì Hải Đăng đã lập một chat nhóm mới mà không add Diệu Anh vào. Bọn họ bây giờ đều đã nhận ra cả hai người Diệu Anh và Hải Đăng đều thích nhau nhưng không nói ra. Trong đầu họ đều mặc định Diệu Anh là của Hải Đăng, chính vì vậy 12 Anh D1 cực kì không thích việc Duy Bảo cứ tiếp cận Diệu Anh như vậy. Hôm nay Quỳnh Giao chính là người được cả lớp 12 Anh D1 giao trọng trách đến nói rõ mọi chuyện cho Duy Bảo hiểu.

- Tại sao tôi phải nghe lời cậu?

- Vì sao ư? Vì tôi là người từng trải, tôi biết kết cục của cậu sẽ không tốt đẹp tí nào. Nếu Diệu Anh đã không có tình cảm với cậu thì cậu có tốt đến mức nào trong mắt cậu ấy cũng không là gì cả.

Mặc cho Quỳnh Giao khuyên nhủ hết sức có thể Duy Bảo vẫn không nghe lọt tai, cậu xoay người bỏ đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với Quỳnh Giao nữa.

- Chẳng lẽ cậu đợi đến lúc Diệu Anh đích thân nói ra lời từ chối tàn nhẫn mới chịu bỏ cuộc sao?

Duy Bảo khựng lại đôi chút, Diệu Anh sẽ không nói thế đâu. Cô là người hiểu rõ nhất những cố gắng của cậu nên Diệu Anh không thể tuyệt tình từ chối Duy Bảo được. Quỳnh Giao cảm thấy tinh thần Duy Bảo có phần lung lay nên mừng thầm trong lòng, cô không bịa đâu. Tuy Diệu Anh rất tốt và sợ tổn thương người khác nhưng chuyện tình cảm là khác, rạch ròi rõ mọi cảm giác, thích là thích, không có tình cảm thì mãi mãi vẫn là không có tình cảm.

Diệu Anh đang trên đường về nhà thì nghe có tiếng ai đó gọi mình, nhìn Đông ngó Tây một hồi cô vẫn không biết đó là ai. Mãi đến khi Duy Bảo xuất hiện trước mặt cô với một bó hoa hồng tươi Diệu Anh mới giật mình hỏi.

- Cái gì thế?

- Tặng cậu!

Không hề biết đến giữ thể diện cho người khác là gì Diệu Anh đã từ chối ngay, cô lùi về sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với Duy Bảo.

- Duy Bảo, tôi nghĩ cậu nên dừng mấy việc này ở đây thôi.

Diệu Anh nhíu mày nhăn nhó, cô không hề thích hành động của Duy Bảo gần đây. Nếu Duy Bảo cứ như thế sẽ chỉ khiến khoảng cách giữa Diệu Anh và cậu mỗi ngày một xa hơn thôi. Bây giờ không phải là thời gian yêu đương nhắng nhít, để được gặp lại Hải Đăng cô nhất định phải hoàn thành lời hứa cuối cùng của mình - trở thành một bác sĩ giỏi, muốn được như vậy Diệu Anh phải cố gắng học tập hơn nữa, cô không có thời gian quan tâm những chuyện vô bổ như thế này.

- Ý cậu là thế nào?

Diệu Anh thở dài phiền não, cô thật sự rất mệt mỏi vì chuyện của Duy Bảo.

- Tôi chỉ xem cậu là bạn thôi, vậy nên đừng khiến tôi khó xử nữa.

- Chẳng lẽ đến một cơ hội cậu cũng không dành cho tôi được sao?

Ngay sau khi Duy Bảo dứt lời Diệu Anh không do dự trả lời ngay.

- Đúng vậy! Vì thế đừng làm gì nữa, tôi mệt mỏi lắm.

Diệu Anh lắc đầu bất lực rồi bỏ đi, cô không muốn đứng đây lâu hơn nữa, phải nhanh chóng về nhà ăn tối rồi học bài. Lúc Diệu Anh biến mất ở ngả rẽ cũng là khi bó hoa trên tay Duy Bảo rơi xuống. Không phải cậu thất vọng vì Diệu Anh từ chối mà là kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của một chàng trai quen thuộc. Người mới vừa xuất hiện từ trên xuống dưới đều là một màu trắng, chỉ có duy nhất chiếc mũ lưỡi trai màu đen che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không thể giấu đi nụ cười đắc ý đậm chất Hải Đăng.

- Thế nào rồi? Tôi đã từng nói cậu sẽ không thể có được tình cảm của Diệu Anh không phải sao? Là do cậu quá cố chấp muốn đâm đầu vào thôi.



- Cậu... cậu... sao lại có thể ở đây được?

Biểu cảm trên gương mặt Duy Bảo sửng sốt như vừa mới gặp ma, một người đang ở nửa vòng Trái Đất bên kia sao giờ có thể đứng trước mặt Duy Bảo được? Hơn nữa hình như Diệu Anh không hề biết đến chuyện Hải Đăng đã trở về Việt Nam, hoặc cũng có thể hôm đó Hải Đăng không hề lên máy bay. Nếu Diệu Anh biết hiện tại Hải Đăng đang ở Hà Nội thời gian qua cô đã không bất ổn như thế, Duy Bảo có thể nhận thấy tâm tình Diệu Anh xuống dốc trầm trọng, cô không còn vui vẻ hay cười như trước nữa. Đó có thể gọi là bỏ lỡ tình yêu đầu, chính vì bỏ lỡ nên mới tiếc nuối, hối hận. Duy Bảo từng tin thời gian sẽ khiến Diệu Anh bớt dằn vặt nhưng nếu bây giờ Hải Đăng trở về há chẳng phải sẽ khiến Diệu Anh không do dự thổ lộ tất cả sao?

- Diệu Anh còn ở đây, tôi sao có thể đành lòng bỏ đi được?

- Nếu đã đi rồi sao cậu còn trở về? Cậu muốn làm tổn thương Diệu Anh nữa sao?

Vì quá kích động nên Duy Bảo giáng ngay vào má Hải Đăng một cú đấm thật mạnh, có thể nói cậu đã dồn toàn bộ lực vào cú đấm đó, phút chốc máu đã rỉ ra từ khóe môi Hải Đăng. Ấy vậy mà Hải Đăng chỉ nhếch môi cười khẩy, lau đi vệt máu đó, mặc dù khóe miệng đã rách rất đau đớn nhưng điều đó chẳng thấm vào đâu so với những gì Hải Đăng đã trải qua.

- Nói đi, cậu muốn làm gì?

- Không làm gì cả. Tôi sẽ không nói cho Diệu Anh biết tôi đã về, và tôi nghĩ cậu đủ thông minh để biết cách im lặng. À, còn nữa, tránh xa cô ấy ra một chút. Tôi không nghĩ mình sẽ bỏ qua cho cú đấm này nếu cậu vẫn tiếp tục ôm mộng tưởng với Diệu Anh đâu.

Hải Đăng thản nhiên nhún vai trả lời, cậu nói sẽ không gặp Diệu Anh là thật, bởi vì cậu đã có một dự định khác, sẽ có ngày Hải Đăng gặp lại Diệu Anh nhưng không phải vào thời điểm này. Cậu đi lướt qua Duy Bảo, đó cũng là con đường khi nãy Diệu Anh đi, Hải Đăng chỉ muốn chắc chắn rằng cô có về nhà an toàn hay không thôi.

~~

Kì thi học kì II vừa qua học sinh khối mười hai đã phải bù đầu ôn tập để bắt đầu một kì thi lớn hơn, quyết định tương lai mình sẽ đi về đâu. Vào trường đại học tốt hay là trường cao đẳng bình thường đều phụ thuộc vào kì thi phổ thông trung học quốc gia này. Thời gian này Diệu Anh không hề thấy Duy Bảo xuất hiện, cũng thật may mắn vì cậu đã hiểu những gì Diệu Anh nói. Cũng vì Diệu Anh đã cố gắng học tập từ trước đến giờ nên kì thi đại học này cô tự tin mình sẽ đậu vào trường đại học mong muốn.

Ngày thi cuối cùng cũng đến, Diệu Anh rất tự tin với bài thi của mình, bình tĩnh, làm bài hết sức là ổn thôi. Chỉ có điều tình cờ thế nào lúc vừa rời khỏi phòng thi Diệu Anh nhìn thấy trong đám đông có một bóng lưng rất quen thuộc, tuy người đó đội mũ lưỡi trai và cô chỉ thấy được phía sau của người ta nhưng Diệu Anh không thể nhận nhầm được. Trong suốt thời gian học chung Diệu Anh nhớ nhất là bóng lưng của Hải Đăng, bóng lưng to lớn mang cho người đối diện cảm giác an toàn đó, nhưng mà... sao cậu có thể xuất hiện ở đây được? Diệu Anh vừa mới tiến về phía trước hai bước đã phải lùi về sau ba bước, không thể là Hải Đăng được, do cô nhớ cậu quá nên nhìn lầm thôi.

- Cô gái đó đi rồi, cậu có thể thư giãn được rồi đó. Mà này, cô gái đó tên là gì thế? Có thể giới thiệu cho tôi được không?

Nam sinh thi chung phòng với Hải Đăng rất hiếu kì về mối quan hệ của Hải Đăng và nữ sinh kia, hình như nữ sinh đó muốn gặp Hải Đăng nhưng Hải Đăng lại muốn lẩn trốn. Rốt cuộc đây là mối quan hệ như thế nào? Vả lại nếu nhận xét thật lòng thì cô gái đó cũng rất xinh, có khi hai người này trước kia từng là người yêu của nhau không chừng.

- Đừng mơ tưởng đến cô ấy, đó không phải là người cậu có thể làm quen dễ dàng đâu!

Nam sinh kia vừa nghe nói thế đã rùng mình ớn lạnh vì ánh mắt dọa người của Hải Đăng, cậu chỉ muốn làm quen thôi mà, làm gì cảnh cáo ghê gớm thế. Thậm chí nam sinh xấu số còn cảm nhận được mùi giấm chua nồng nặc đâu đây.

Buổi tối Diệu Anh và Quỳnh Giao rảnh rỗi leo lên sân thượng ngắm sao, thi đại học xong rồi dù kết quả có thế nào cũng là trút được gánh nặng nghìn cân. Quỳnh Giao muốn đậu vào đại học sư phạm, về điểm này Diệu Anh rất nhiệt tình ủng hộ. Ước mơ không tốn tiền nên cứ việc mơ ước, Diệu Anh tin Quỳnh Giao có khả năng đậu vào đại học như mong muốn.

- Mày nhìn xem, trời hôm nay nhiều sao quá!

Quỳnh Giao thích thú chỉ trỏ hết ngôi sao này đến ngôi sao khác, sao đêm nay rất sáng, trăng cũng rất đẹp. Có thể nói đúng như câu "Trăng thanh sao sáng" , khung cảnh đẹp đẽ nhưng lòng người không hề vui vẻ. Điển hình là Diệu Anh bên cạnh nãy giờ ngồi im thin thít, dường như đang nhớ về một người nào đó. Quỳnh Giao quay sang nắm lấy tay Diệu Anh, khẽ hỏi.

- Có phải rất nhớ Hải Đăng không?

Đối với Quỳnh Giao không có lí do gì để Diệu Anh che giấu cảm xúc cả, cô gật đầu thừa nhận.

- Tao nghĩ Hải Đăng cũng rất nhớ mày đấy!

Diệu Anh bật cười tự giễu, nhớ ư? Cô có tư cách để được Hải Đăng nhớ đến ư?

- Cậu ấy ghét tao còn không hết chứ ở đó mà nhớ cái nỗi niềm gì...



Quỳnh Giao lắc đầu phủ nhận, không biết từ đâu cô lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt vào lòng bàn tay của Diệu Anh.

- Gì thế?

Diệu Anh thắc mắc săm soi chiếc chìa khóa, đây không phải chìa khóa nhà của cô. Nhìn rất lạ lẫm, rốt cuộc đây là chìa khóa để mở cái gì?

- Đây là chìa khóa căn hộ Hải Đăng nhờ tao giữ. Tao nghĩ cái này nên đưa cho mày thì hơn.

Tha thứ cho Quỳnh Giao, mặc dù Hải Đăng đã cấm cô đem chìa khóa giao cho người khác và đặc biệt là Diệu Anh lại càng không được nhưng Quỳnh Giao nghĩ đã đến lúc Diệu Anh nên biết tất cả, Diệu Anh nên biết vì cô Hải Đăng đã khổ sở, đau buồn nhiều đến thế nào. Quỳnh Giao không thể nhắm mắt xem như không biết gì, không quan tâm gì đến cảm xúc của Hải Đăng được, hơn nữa nếu để Diệu Anh tìm hiểu tất cả có lẽ Diệu Anh sẽ có quyết định đúng đắn hơn, Diệu Anh sẽ biết cô nên làm gì chứ không mơ hồ lúc rõ lúc không như bây giờ. Cô biết Diệu Anh rất thích Hải Đăng, tuy Diệu Anh không biểu lộ ra quá nhiều nhưng Quỳnh Giao đã hiểu cô cũng thua nốt Diệu Anh về mặt tình cảm.

Trước đây Quỳnh Giao từng khẳng định bản thân thích Hải Đăng nhiều hơn, quan tâm Hải Đăng nhiều hơn nhưng hẳn nhiên không phải vậy. Diệu Anh mới là người thích Hải Đăng nhiều nhất, hiểu rõ và quan tâm Hải Đăng nhất. Quỳnh Giao không hề hối hận vì đã chấp nhận từ bỏ Hải Đăng, cô tin chỉ có Diệu Anh mới có khả năng khiến Hải Đăng trở về, làm Hải Đăng thay đổi.

- Tại sao mày lại đưa cái này cho tao?

- Trong căn hộ của Hải Đăng có một thứ tao nghĩ mày nhất định phải xem.

- Đó là thứ gì?

- Kí ức!

Diệu Anh sững người trước câu trả lời của Quỳnh Giao, kí ức ư? Cô hiểu ý của Quỳnh Giao là gì nhưng Diệu Anh không biết rốt cuộc đó là thứ gì mà chứa cả kí ức của Diệu Anh và Hải Đăng. Trông bộ dạng thất thần của Diệu Anh vừa buồn cười vừa đáng giận, Quỳnh Giao huých tay Diệu Anh, thúc giục cô.

- Còn không mau đi? Tao sẽ chờ cửa, mau đến đó đi.

Câu nói của Quỳnh Giao như một hồi chuông thức tỉnh tâm trí Diệu Anh, phải rồi, cô nhất định phải đến đó, cô muốn biết kí ức của hai người còn có những đẹp đẽ gì cô chưa nhớ ra. Diệu Anh vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, không hề để ý phía sau còn có một chiếc xe taxi bám theo.

Đứng trước căn hộ quen thuộc đã lâu Diệu Anh chưa đến bất chợt sống mũi cô cay cay, cô thật sự hi vọng nếu mở cánh cửa này ra sẽ thấy một Hải Đăng ung dung nhàn hạ ngồi trên sofa uống cà phê. Nhưng hiển nhiên điều đó không thể xảy ra được, bây giờ Hải Đăng đang ở một vùng trời mới, làm quen với những bạn mới, những cô thầy mới, cả bầu không khí hai người hít thở cũng không giống nhau. Chỉ có một việc tra chìa khóa thôi mà mất gần mười phút Diệu Anh mới làm xong, có kẻ lén lút đứng ở cầu thang bộ mấy lần định bước đến giật lấy chìa khóa nhưng không được, nếu bây giờ cậu xuất hiện sẽ hỏng hết kế hoạch.

Căn hộ tối om khiến Diệu Anh run rẩy đứng không vững, tự nhủ bây giờ không có Hải Đăng ở đây, cậu không thể giúp cô bật đèn được, Diệu Anh phải tự mình giải thoát bản thân khỏi nỗi sợ hãi thôi. Mất nửa ngày trời Diệu Anh mới bật được đèn, ánh sáng như giải thoát cho cô khỏi sự sợ sệt bóng tối, vẫn là không gian quen thuộc nhưng đã bám một chút bụi. Diệu Anh không biết thứ cô cần tìm là gì và nó ở đâu nhưng bây giờ cô phải dọn dẹp lại căn hộ thôi, bẩn quá đi mất.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua Hải Đăng vẫn chưa thấy Diệu Anh ra ngoài, đã chín giờ ba mươi rồi. Dọn dẹp xong tất cả Diệu Anh mới mở cửa phòng ngủ Hải Đăng bước vào, bàn ghế giường gối vẫn còn nguyên vẹn. Diệu Anh nằm luôn ra giường của Hải Đăng từ lâu đã không có người ngủ, giờ đây chăn nệm gì đã lạnh ngắt không có chút ấm áp của hơi người. Căn hộ này đã không còn vương lại hơi thở của Hải Đăng nữa rồi. Tầm mắt cô khẽ lướt qua bàn uống nước, có một khung hình bị úp xuống ở đó, Diệu Anh tiến đến xem thử, cô mở to hai mắt nhìn bức hình. Là một bé trai và một bé gái, trong hình bé gái rất cau có khi "bị" bé trai đó thơm trán, Diệu Anh có thể nhận ra được đó là Hải Đăng và Diệu Anh khi nhỏ. Bên cạnh bức hình còn có một hộp gỗ cũ kĩ đã được mở sẵn như chờ Diệu Anh khám phá mọi thứ. Thứ đầu tiên đập vào mắt Diệu Anh là một nắp keng của lon bia, mơ hồ Diệu Anh có thể nhớ ra được chuyện gì đó...

" - Sau này cậu nhất định phải làm vợ của tớ đấy! "

" - Được, tớ biết rồi. Nhưng mà cậu phải có nhẫn cơ, mẹ tớ bảo muốn cưới nhau con trai phải cầu hôn con gái bằng nhẫn thật đẹp. "

" - Tạm thời là cái nắp keng này đi, sau này khi tớ có tiền rồi nhất định sẽ mua cho cậu một chiếc nhẫn kim cương thật đắt tiền. "

" - Nhớ những gì cậu nói đấy nhé! "

" - Tất nhiên Hải Đăng này sẽ không thất hứa rồi " ...

Diệu Anh ngồi bệch xuống đất, run rẩy đeo chiếc nhẫn đậm chất trẻ con ấy vào ngón tay áp út của bàn tay trái, nơi nối thẳng đến trái tim. Tay của cô giờ đã không vừa với nhẫn tạm thời đấy nữa, nhưng Diệu Anh vẫn cảm nhận được ngày ấy mình thích chiếc nhẫn này đến thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook