Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 76
PhThao_CHH
12/10/2016
Khi vừa kết thúc năm học mười hai ở trường mới bên Mĩ Hoàng Thanh Liên
đã kể Hải Đăng nghe một chuyện. Đó là thời điểm quan trọng nhất của Hải
Đăng, là khoảng khắc Hải Đăng xem lại sự lựa chọn của mình một lần nữa,
là cơ hội cuối cùng. Một là Hải Đăng sẽ học Đại học bên Mỹ và không bao
giờ được trở về Việt Nam nữa, hai là Hải Đăng được phép đáp chuyến bay
về Việt Nam và thi vào trường Đại học trong nước cậu muốn, như vậy Hải
Đăng mới có thể gặp lại Diệu Anh.
Hoàng Thanh Liên đã kể toàn bộ câu chuyện giữa bà và Diệu Anh cho Hải Đăng nghe, hơn nữa bà còn nói cho Hải Đăng biết hôm đó cậu đi Diệu Anh đã đến sân bay nhưng không kịp. Chỉ cần nghe như vậy thôi Hải Đăng liền xin mẹ cho cậu được về Hà Nội, cậu muốn học Đại học trong nước, muốn gặp lại Diệu Anh. Chính vì quyết định thay đổi chóng mặt của Hải Đăng khiến cho Trịnh Quốc Dũng nổi trận lôi đình. Ông nhất quyết không cho Hải Đăng về Hà Nội, đã đi rồi còn muốn về đâu dễ như vậy. Mà thằng con trai nó cũng kiên quyết không kém, cha nào con nấy, Hải Đăng ngồi lì trước cửa phòng Trịnh Quốc Dũng nửa ngày không đứng lên, chân đã tê rần rồi nhưng cậu nhất quyết vẫn không rời khỏi chỗ nửa bước. Nhà của họ lắm người ra vào nên khắp nơi đều có lắp camera cả, Trịnh Quốc Dũng ngồi trong phòng xem camera ghi hình mà chỉ biết thở dài, rốt cuộc nó yêu con bé Diệu Anh đó đến mức độ nào? Những việc Hải Đăng làm hiện tại Diệu Anh có biết được đâu, tại sao nó phải cố chấp muốn quay về đó? Chẳng lẽ lại muốn một lần nữa tổn thương ôm thương tích đầy mình bỏ chạy?
- Chồng à, con ngồi lâu như vậy anh phải thấy thương nó chứ. Hãy đồng ý cho nó về Hà Nội đi.
- Ai dạy nó cái thói vô phép vô tắc như vậy? Muốn đi là đi, muốn về là về sao?
- Chẳng lẽ mình không thấy con nó rất thương Diệu Anh sao? Mình nhẫn tâm để hai đứa xa cách nửa vòng Trái Đất à?
Trịnh Quốc Dũng liếc mắt nhìn vợ, được cái dẻo miệng thì giỏi. Bởi cái số hai cha con nó giống nhau, suốt đời chết vì gái.
- Đặt vé máy bay sớm nhất cho nó để thằng nhóc đó còn có thời gian ôn tập nữa.
Khỏi phải nói Hoàng Thanh Liên vui đến mức nào, ngay lập tức nghe lời chồng đặt vé máy bay cho con trai. Tiễn Hải Đăng ra sân bay mà Hoàng Thanh Liên cứ rơm rớm nước mắt, ở chung nhà với nó được mấy tháng giờ nó lại đi theo tiếng gọi của con tim bỏ ba mẹ ở chốn này.
Vừa về Hà Nội Hải Đăng đã lao đầu vào học như điên, cậu của bây giờ chẳng có gì tốt hơn lúc rời đi để đến gặp Diệu Anh cả. Khi Hải Đăng gặp được Diệu Anh rồi cậu phải khoe một thành tích gì đó với cô, phải thể hiện cho Diệu Anh thấy cậu đã khác lúc ra đi như thế nào. Bây giờ Hải Đăng đã gặp lại Diệu Anh rồi nhưng cậu cảm thấy giữa hai người hình như có một bức tường vô hình mà trong hai người chẳng ai đủ can đảm để đi qua bức tường đó cả. Bởi vì không có gì chắc chắn nếu phá vỡ bức tường đó mối quan hệ của hai người sẽ tốt đẹp hơn. Hải Đăng không muốn một ngày nào đó phải xem Diệu Anh là người dưng qua đường.
Hải Đăng không hiểu tại sao chỉ cần một câu nói của mẹ rằng:“ Mẹ tin Diệu Anh cũng có tình cảm với con “ cậu liền không do dự muốn trở về. Rõ ràng Diệu Anh không hề nói cô thích cậu, cô chỉ là nhớ lại mọi chuyện thôi, chỉ là đến sân bay để gặp cậu thôi, vậy mà Hải Đăng lại chấp nhận từ bỏ nước Mỹ với giáo dục tiên tiến để trở về học cùng một trường Đại học với Diệu Anh. ~~~~~
Vài hôm sau Khánh Thư gọi điện hẹn Diệu Anh ra công viên, bảy giờ tối Diệu Anh đến chỗ hẹn nhưng không thấy ai cả. Đợi ba mươi phút rồi Diệu Anh mới thấy có người đi tới, nhưng kì lạ thay đó không phải là Khánh Thư... mà là Hải Đăng. Người vừa đến cũng lâm vào tình trạng tương tự giống Diệu Anh, rõ ràng là Huy “bà tám” gọi cậu ra đây nói có chuyện cần tâm sự giữa những người đàn ông với nhau, thế mà bây giờ lớp phó đâu không thấy chỉ thấy mỗi lớp trưởng Diệu Anh.
Hai người ngồi ở ghế đá đợi gần nửa tiếng đồng hồ nữa không thấy ai đến là xác định được mọi chuyện luôn. Vậy là Diệu Anh và Hải Đăng bị cho leo cây rồi. Khánh Thư đáng ghét, Bảo Huy đáng chết, để Diệu Anh gặp được hai người thì đừng mơ được toàn vẹn trở về. Hải Đăng mất hết kiên nhẫn bỏ về luôn, đúng lúc này Diệu Anh nhận được tin nhắn của Khánh Thư.
” Chẳng phải thời gian qua cậu luôn nhớ Hải Đăng sao? Đây là cơ hội hiếm có đấy, hãy mau nói những điều cậu muốn nói đi. “
Ra là Khánh Thư muốn tạo cơ hội cho Diệu Anh và Hải Đăng, nếu vậy cô không thể phụ lại sự kì vọng của cặp đôi trẻ kia được. Cùng lúc đó Hải Đăng cũng nhận được một tin nhắn, đọc xong nội dung tức bỏ xừ ra:“ Ngưng làm kiêu đi anh bạn! Diệu Anh có thể ngu ngơ không biết chứ tụi tôi biết rõ cậu bỏ Mỹ về Việt Nam là vì ai nhé. Cơ hội không có lần hai đâu, tận dụng thật tốt vào - Huy thật đẹp trai! “.
Ở phía sau Diệu Anh í ới gọi tên Hải Đăng mà hình như cậu không nghe thấy, cứ đi mãi không chịu dừng lại. Vì hấp tấp quá nên Diệu Anh vừa chạy được mấy bước đã ngã lăn quay ra đất.
- Đi đứng kiểu gì vậy?
Thoáng chốc đã thấy Hải Đăng ngồi xổm xuống trước mặt Diệu Anh, kì nhỉ. Rõ ràng khi nãy đi được một đoạn xa lắm mà, sao thoắt cái đã chạy đến đây rồi. Chạy với tốc độ ánh sáng à? Hải Đăng vừa mới ấn nhẹ vào chân Diệu Anh cô đã mặt nhăn mày nhó hại cậu lo sốt vó. Hải Đăng buông Diệu Anh ra, đến trước mặt cô, xoay lưng về phía cô, chỉ vào chân đang bị đau của Diệu Anh.
- Lên đi. Tôi cõng cậu về.
- Kh... không cần đâu. Tôi...
- Sao cậu chẳng bao giờ chịu nghe lời thế hả? Chân đã thế còn muốn tự về bằng cách nào?
Mới nghe Hải Đăng quát thôi Diệu Anh đã run như cầy sấy, đi bao lâu quay về vẫn dữ như ngày nào, có thay đổi cái gì đâu chứ. Chần chừ mãi Diệu Anh mới dám nằm bò lên lưng cậu, giây phút Hải Đăng đứng lên cô cảm giác như mình đang chơi tàu lượn vậy, cách thật xa mặt đất, đến giờ Diệu Anh mới biết rõ chiều cao của Hải Đăng. Mấy người chân dài sướng thật, chả bù cho chân ngắn tí tẹo của Diệu Anh.
Bước chân của Hải Đăng chầm chậm, vững vàng, tựa hồ cõng Diệu Anh trên lưng không hề tốn chút sức lực nào. Dọc đường đi hai người không nói gì, con đường về nhà dường như cũng dài hơn. Vì chán quá Diệu Anh bèn nghịch ngợm vẽ chữ gì đó, Hải Đăng không nói gì nhưng lại rất tập trung đoán xem cô đang vẽ câu gì. Câu đầu tiên là “ Tôi xin lỗi “, Diệu Anh viết xong câu đó ngập ngừng một chút, sau đó ghé sát tai thì thầm to nhỏ với Hải Đăng.- Có phải đã đoán được rồi không?
Hải Đăng hơi xốc Diệu Anh lên, giúp cô điều chỉnh lại tư thế, sau đó mới gật đầu. Bất giác Diệu Anh siết chặt vòng tay hơn, đùa chứ cô cũng sợ té lắm, từ độ cao này té xuống thì toi luôn cái mông của cô.
- Haizzz... nói sao bây giờ nhỉ?
Tiếng thở dài của Diệu Anh khiến Hải Đăng bật cười, muốn nói thì nói thôi, cần gì suy nghĩ cầu kì.
- Tôi từng nói với cậu tôi... rất thích cậu chưa nhỉ?
Trái tim Hải Đăng bị câu nói này làm lỡ một nhịp, cậu không nghĩ Diệu Anh lại nói thế, ngay lúc này và ngay ở đây cô lại tỏ tình với cậu ư? Nói xong câu đó Diệu Anh mới thấy da mặt mình đúng là dày mà, cô úp mặt xuống tấm lưng của Hải Đăng, ngại ngại ngùng ngùng mặt nóng quá trời quá đất luôn.
- Chưa từng nói. Nhưng biết sao được, tôi lỡ ghét cậu mất rồi.
Mới một câu vậy thôi đã khiến tâm trạng Diệu Anh tụt dốc không phanh, vòng tay đang ôm cổ Hải Đăng dần nới lỏng.
- Đừng buông, được không?
Ngữ khí của Hải Đăng không có sự ép buộc, phần nhiều là tha thiết nài nỉ. Diệu Anh siết chặt vòng tay hơn, cô cá chắc chỉ cần buông lỏng một chút nữa thôi Hải Đăng sẽ nổi cáu ngay. Nhưng Diệu Anh cảm nhận được trong câu nói đó hình như còn một ý nghĩa nào khác. Đừng buông ư? Đừng buông cái gì?
- Tôi phải làm sao cậu mới hết ghét tôi vậy?
Hải Đăng không trả lời ngay mà cười nhẹ, Diệu Anh nghiêng đầu sang nhìn liền bắt gặp nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi cậu. Ôi dồi ôi, cái con người gì đâu cười cũng đẹp trai quá chừng luôn! Giờ Diệu Anh mới phát hiện ra cô cũng mê trai không kém mấy nữ sinh thích Hải Đăng đâu nha. Mà cũng phải thôi, muốn trách thì trách Hải Đăng kìa, ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì?
- Còn nhớ điều kiện thứ ba không?
Kẻ trên lưng hình như không nhớ thì phải, ngúc ngoắc cái đầu mấy cái mới nghĩ ra. Ra là cái lần Diệu Anh cùng Hải Đăng cá cược.
- Ừ mà sao?
Không nói không rằng Hải Đăng buông Diệu Anh ra, cũng may cậu còn một chút tốt bụng giữ eo cô lại nếu không Diệu Anh đã mất đà té ra đất rồi. Nơi Diệu Anh và Hải Đăng đang đứng phải đi qua mấy con phố nữa mới đến nhà cô. Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt Hải Đăng nhìn cô chăm chú như vậy khiến Diệu Anh không biết cậu đang nghĩ gì, hơi thở hai người đan cài vào nhau tạo nên không khí ám muội vô cùng.
- Điều kiện thứ ba, hôn tôi đi!
Diệu Anh cứ đứng bất động như vậy, đầu óc dường như đã ngừng hoạt động rồi. Trái với Diệu Anh, Hải Đăng vẫn rất ung dung thản nhiên nhìn cô, hai tay biết điều rất an phận ở eo. Chờ mãi rồi Diệu Anh vẫn chẳng làm gì Hải Đăng đành chủ động luôn. Giây phút gương mặt Hải Đăng gần sát Diệu Anh cô cứ nghĩ tim mình đã ngừng đập mất rồi, Diệu Anh nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự tiếp xúc lạ lẫm đó. Cô nghe được tiếng cười của Hải Đăng, là tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, nhẹ nhàng mà quyến rũ. Bờ môi cậu phủ lên môi cô, từ mơn trớn nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt như muốn nuốt trọn môi cô. Hai chân Diệu Anh mềm oặt, cũng thật may mắn vì Hải Đăng đã dự đoán trước mà siết chặt eo cô. Đầu óc Diệu Anh trống rỗng, cô không nghĩ được gì nữa, chỉ biết lúc này đây hai người đang làm chuyện mà chỉ có những cặp tình nhân mới làm.
Mỗi giây trôi qua Diệu Anh càng tha thiết được Hải Đăng buông tha cho đôi môi của cô. Lâu thật lâu sau Hải Đăng mới lưu luyến rời môi, tì trán mình lên trán Diệu Anh, cậu mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô. E thẹn mà hấp dẫn, trong sáng mà quyến rũ. Đôi môi Diệu Anh như dòng nước mát chảy qua sa mạc khô cằn mang tên Hải Đăng.
Hải Đăng giơ tay vén mấy sợi tóc con của Diệu Anh ra sau tai, nhân lúc ấy còn để lại một câu bên tai cô.
- Thật ra cậu không cần phải làm gì cả, bởi vì tôi sớm đã rất yêu cậu rồi.
Vừa nghe xong Diệu Anh đã tức giận đẩy người Hải Đăng ra xa, nhưng khổ nỗi chẳng có tác dụng là bao. Ôi nói sớm ghê nhỉ? Sao ngay từ đầu không nói thế đi, hại Diệu Anh phải lo lắng này nọ.
Đang lúc Diệu Anh bực bội cô lại thấy Hải Đăng cười, chẳng những thế mà còn cười rất vui vẻ sảng khoái nữa. Hình như bị đứt dây thần kinh số bảy rồi ý?
- Anh, tôi thật sự rất rất yêu cậu. Tình cảm của tôi không phải cậu không biết, vậy nói xem, suy nghĩ của cậu thế nào?
Gớm, màu mè vãi chưởng! Chẳng phải mới nãy vừa nghe Diệu Anh tỏ tình rồi sao, bây giờ còn vờ vịt hỏi lại. Ấy thế mà cái mặt cũng nai tơ lắm, ngây thơ như không biết tình cảm của Diệu Anh là gì vậy. Hai tay kẻ nào đó vẫn còn lì lợm đặt trên eo Diệu Anh, dùng sức một chút liền có thể đem cô gần sát trước mặt cậu.
- Tôi cũng rất thích cậu!
Hai tay Diệu Anh vòng qua cổ Hải Đăng, tủm tỉm cười. Cô biết da mặt của mình dày lắm, nên nói bao nhiêu câu tỏ tình cũng không ngán nữa.
- Chỉ thích thôi à?
Phải nói Hải Đăng diễn rất sâu, nghe người ta tỏ tình sướng điên người rồi còn bĩu môi chê bai.
- Đừng tham lam như vậy chứ! - Diệu Anh thẹn quá bèn nhéo vào tay Hải Đăng mấy cái cho bỏ tức.
Hải Đăng bật cười, sau đó thơm lên trán Diệu Anh thật lâu, rồi đến thơm má, cuối cùng là hôn môi. Cô từng nói chỉ những người yêu nhau mới được thơm trán, thơm má... hôm nay cậu đã có thể đường đường chính chính làm những việc đó.
“ Có người từng nói mối tình đầu là dở dang, khó thành, nhưng hôm nay các cậu đã được chứng kiến tình cảm của chúng tôi rồi đấy. Mười ba năm trời nuôi nấng một tình cảm, từ những rung động đầu đời đến một tình yêu to bự. Hôm nay chúng tôi đã thuộc về nhau! “ - Hải Đăng.
“ Dù quá khứ tôi không nhớ rõ từng chuyện bằng cậu ấy, dù tình cảm của tôi không đậm sâu như cậu ấy, dù tôi không phải là một cô gái tốt nhất trên đời có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy. Nhưng tôi tình nguyện dùng cả quãng đời còn lại của mình để ở bên cạnh cậu ấy, cùng nhau xây dựng một hạnh phúc mang tên hai người, cùng nhau sống chung dưới một mái nhà do chính cậu ấy thiết kế... “ - Diệu Anh.
~~~~~ The End ~~~~~
“ Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi hết cuối chặng đường của “ Yêu tôi, sao cậu không làm được? “ Có thể một số cậu không thích cái kết này lắm vì nó khá là lãng nhách nhỉ? Nhưng đối với tôi chỉ cần hai nhân vật của mình tình nguyện đến với nhau thật hạnh phúc đã là một happy ending rồi.
Nếu thích thì cùng theo dõi truyện mới của tôi
Lời cuối, xin vô cùng cảm ơn những độc giả đã ở cạnh tôi suốt hơn một năm qua. Người đến người đi tôi đều biết ơn cả, ít nhất đã có một thời gian tôi khiến các cậu vui vẻ. “ PhThao_CHH.
Hoàng Thanh Liên đã kể toàn bộ câu chuyện giữa bà và Diệu Anh cho Hải Đăng nghe, hơn nữa bà còn nói cho Hải Đăng biết hôm đó cậu đi Diệu Anh đã đến sân bay nhưng không kịp. Chỉ cần nghe như vậy thôi Hải Đăng liền xin mẹ cho cậu được về Hà Nội, cậu muốn học Đại học trong nước, muốn gặp lại Diệu Anh. Chính vì quyết định thay đổi chóng mặt của Hải Đăng khiến cho Trịnh Quốc Dũng nổi trận lôi đình. Ông nhất quyết không cho Hải Đăng về Hà Nội, đã đi rồi còn muốn về đâu dễ như vậy. Mà thằng con trai nó cũng kiên quyết không kém, cha nào con nấy, Hải Đăng ngồi lì trước cửa phòng Trịnh Quốc Dũng nửa ngày không đứng lên, chân đã tê rần rồi nhưng cậu nhất quyết vẫn không rời khỏi chỗ nửa bước. Nhà của họ lắm người ra vào nên khắp nơi đều có lắp camera cả, Trịnh Quốc Dũng ngồi trong phòng xem camera ghi hình mà chỉ biết thở dài, rốt cuộc nó yêu con bé Diệu Anh đó đến mức độ nào? Những việc Hải Đăng làm hiện tại Diệu Anh có biết được đâu, tại sao nó phải cố chấp muốn quay về đó? Chẳng lẽ lại muốn một lần nữa tổn thương ôm thương tích đầy mình bỏ chạy?
- Chồng à, con ngồi lâu như vậy anh phải thấy thương nó chứ. Hãy đồng ý cho nó về Hà Nội đi.
- Ai dạy nó cái thói vô phép vô tắc như vậy? Muốn đi là đi, muốn về là về sao?
- Chẳng lẽ mình không thấy con nó rất thương Diệu Anh sao? Mình nhẫn tâm để hai đứa xa cách nửa vòng Trái Đất à?
Trịnh Quốc Dũng liếc mắt nhìn vợ, được cái dẻo miệng thì giỏi. Bởi cái số hai cha con nó giống nhau, suốt đời chết vì gái.
- Đặt vé máy bay sớm nhất cho nó để thằng nhóc đó còn có thời gian ôn tập nữa.
Khỏi phải nói Hoàng Thanh Liên vui đến mức nào, ngay lập tức nghe lời chồng đặt vé máy bay cho con trai. Tiễn Hải Đăng ra sân bay mà Hoàng Thanh Liên cứ rơm rớm nước mắt, ở chung nhà với nó được mấy tháng giờ nó lại đi theo tiếng gọi của con tim bỏ ba mẹ ở chốn này.
Vừa về Hà Nội Hải Đăng đã lao đầu vào học như điên, cậu của bây giờ chẳng có gì tốt hơn lúc rời đi để đến gặp Diệu Anh cả. Khi Hải Đăng gặp được Diệu Anh rồi cậu phải khoe một thành tích gì đó với cô, phải thể hiện cho Diệu Anh thấy cậu đã khác lúc ra đi như thế nào. Bây giờ Hải Đăng đã gặp lại Diệu Anh rồi nhưng cậu cảm thấy giữa hai người hình như có một bức tường vô hình mà trong hai người chẳng ai đủ can đảm để đi qua bức tường đó cả. Bởi vì không có gì chắc chắn nếu phá vỡ bức tường đó mối quan hệ của hai người sẽ tốt đẹp hơn. Hải Đăng không muốn một ngày nào đó phải xem Diệu Anh là người dưng qua đường.
Hải Đăng không hiểu tại sao chỉ cần một câu nói của mẹ rằng:“ Mẹ tin Diệu Anh cũng có tình cảm với con “ cậu liền không do dự muốn trở về. Rõ ràng Diệu Anh không hề nói cô thích cậu, cô chỉ là nhớ lại mọi chuyện thôi, chỉ là đến sân bay để gặp cậu thôi, vậy mà Hải Đăng lại chấp nhận từ bỏ nước Mỹ với giáo dục tiên tiến để trở về học cùng một trường Đại học với Diệu Anh. ~~~~~
Vài hôm sau Khánh Thư gọi điện hẹn Diệu Anh ra công viên, bảy giờ tối Diệu Anh đến chỗ hẹn nhưng không thấy ai cả. Đợi ba mươi phút rồi Diệu Anh mới thấy có người đi tới, nhưng kì lạ thay đó không phải là Khánh Thư... mà là Hải Đăng. Người vừa đến cũng lâm vào tình trạng tương tự giống Diệu Anh, rõ ràng là Huy “bà tám” gọi cậu ra đây nói có chuyện cần tâm sự giữa những người đàn ông với nhau, thế mà bây giờ lớp phó đâu không thấy chỉ thấy mỗi lớp trưởng Diệu Anh.
Hai người ngồi ở ghế đá đợi gần nửa tiếng đồng hồ nữa không thấy ai đến là xác định được mọi chuyện luôn. Vậy là Diệu Anh và Hải Đăng bị cho leo cây rồi. Khánh Thư đáng ghét, Bảo Huy đáng chết, để Diệu Anh gặp được hai người thì đừng mơ được toàn vẹn trở về. Hải Đăng mất hết kiên nhẫn bỏ về luôn, đúng lúc này Diệu Anh nhận được tin nhắn của Khánh Thư.
” Chẳng phải thời gian qua cậu luôn nhớ Hải Đăng sao? Đây là cơ hội hiếm có đấy, hãy mau nói những điều cậu muốn nói đi. “
Ra là Khánh Thư muốn tạo cơ hội cho Diệu Anh và Hải Đăng, nếu vậy cô không thể phụ lại sự kì vọng của cặp đôi trẻ kia được. Cùng lúc đó Hải Đăng cũng nhận được một tin nhắn, đọc xong nội dung tức bỏ xừ ra:“ Ngưng làm kiêu đi anh bạn! Diệu Anh có thể ngu ngơ không biết chứ tụi tôi biết rõ cậu bỏ Mỹ về Việt Nam là vì ai nhé. Cơ hội không có lần hai đâu, tận dụng thật tốt vào - Huy thật đẹp trai! “.
Ở phía sau Diệu Anh í ới gọi tên Hải Đăng mà hình như cậu không nghe thấy, cứ đi mãi không chịu dừng lại. Vì hấp tấp quá nên Diệu Anh vừa chạy được mấy bước đã ngã lăn quay ra đất.
- Đi đứng kiểu gì vậy?
Thoáng chốc đã thấy Hải Đăng ngồi xổm xuống trước mặt Diệu Anh, kì nhỉ. Rõ ràng khi nãy đi được một đoạn xa lắm mà, sao thoắt cái đã chạy đến đây rồi. Chạy với tốc độ ánh sáng à? Hải Đăng vừa mới ấn nhẹ vào chân Diệu Anh cô đã mặt nhăn mày nhó hại cậu lo sốt vó. Hải Đăng buông Diệu Anh ra, đến trước mặt cô, xoay lưng về phía cô, chỉ vào chân đang bị đau của Diệu Anh.
- Lên đi. Tôi cõng cậu về.
- Kh... không cần đâu. Tôi...
- Sao cậu chẳng bao giờ chịu nghe lời thế hả? Chân đã thế còn muốn tự về bằng cách nào?
Mới nghe Hải Đăng quát thôi Diệu Anh đã run như cầy sấy, đi bao lâu quay về vẫn dữ như ngày nào, có thay đổi cái gì đâu chứ. Chần chừ mãi Diệu Anh mới dám nằm bò lên lưng cậu, giây phút Hải Đăng đứng lên cô cảm giác như mình đang chơi tàu lượn vậy, cách thật xa mặt đất, đến giờ Diệu Anh mới biết rõ chiều cao của Hải Đăng. Mấy người chân dài sướng thật, chả bù cho chân ngắn tí tẹo của Diệu Anh.
Bước chân của Hải Đăng chầm chậm, vững vàng, tựa hồ cõng Diệu Anh trên lưng không hề tốn chút sức lực nào. Dọc đường đi hai người không nói gì, con đường về nhà dường như cũng dài hơn. Vì chán quá Diệu Anh bèn nghịch ngợm vẽ chữ gì đó, Hải Đăng không nói gì nhưng lại rất tập trung đoán xem cô đang vẽ câu gì. Câu đầu tiên là “ Tôi xin lỗi “, Diệu Anh viết xong câu đó ngập ngừng một chút, sau đó ghé sát tai thì thầm to nhỏ với Hải Đăng.- Có phải đã đoán được rồi không?
Hải Đăng hơi xốc Diệu Anh lên, giúp cô điều chỉnh lại tư thế, sau đó mới gật đầu. Bất giác Diệu Anh siết chặt vòng tay hơn, đùa chứ cô cũng sợ té lắm, từ độ cao này té xuống thì toi luôn cái mông của cô.
- Haizzz... nói sao bây giờ nhỉ?
Tiếng thở dài của Diệu Anh khiến Hải Đăng bật cười, muốn nói thì nói thôi, cần gì suy nghĩ cầu kì.
- Tôi từng nói với cậu tôi... rất thích cậu chưa nhỉ?
Trái tim Hải Đăng bị câu nói này làm lỡ một nhịp, cậu không nghĩ Diệu Anh lại nói thế, ngay lúc này và ngay ở đây cô lại tỏ tình với cậu ư? Nói xong câu đó Diệu Anh mới thấy da mặt mình đúng là dày mà, cô úp mặt xuống tấm lưng của Hải Đăng, ngại ngại ngùng ngùng mặt nóng quá trời quá đất luôn.
- Chưa từng nói. Nhưng biết sao được, tôi lỡ ghét cậu mất rồi.
Mới một câu vậy thôi đã khiến tâm trạng Diệu Anh tụt dốc không phanh, vòng tay đang ôm cổ Hải Đăng dần nới lỏng.
- Đừng buông, được không?
Ngữ khí của Hải Đăng không có sự ép buộc, phần nhiều là tha thiết nài nỉ. Diệu Anh siết chặt vòng tay hơn, cô cá chắc chỉ cần buông lỏng một chút nữa thôi Hải Đăng sẽ nổi cáu ngay. Nhưng Diệu Anh cảm nhận được trong câu nói đó hình như còn một ý nghĩa nào khác. Đừng buông ư? Đừng buông cái gì?
- Tôi phải làm sao cậu mới hết ghét tôi vậy?
Hải Đăng không trả lời ngay mà cười nhẹ, Diệu Anh nghiêng đầu sang nhìn liền bắt gặp nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi cậu. Ôi dồi ôi, cái con người gì đâu cười cũng đẹp trai quá chừng luôn! Giờ Diệu Anh mới phát hiện ra cô cũng mê trai không kém mấy nữ sinh thích Hải Đăng đâu nha. Mà cũng phải thôi, muốn trách thì trách Hải Đăng kìa, ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì?
- Còn nhớ điều kiện thứ ba không?
Kẻ trên lưng hình như không nhớ thì phải, ngúc ngoắc cái đầu mấy cái mới nghĩ ra. Ra là cái lần Diệu Anh cùng Hải Đăng cá cược.
- Ừ mà sao?
Không nói không rằng Hải Đăng buông Diệu Anh ra, cũng may cậu còn một chút tốt bụng giữ eo cô lại nếu không Diệu Anh đã mất đà té ra đất rồi. Nơi Diệu Anh và Hải Đăng đang đứng phải đi qua mấy con phố nữa mới đến nhà cô. Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt Hải Đăng nhìn cô chăm chú như vậy khiến Diệu Anh không biết cậu đang nghĩ gì, hơi thở hai người đan cài vào nhau tạo nên không khí ám muội vô cùng.
- Điều kiện thứ ba, hôn tôi đi!
Diệu Anh cứ đứng bất động như vậy, đầu óc dường như đã ngừng hoạt động rồi. Trái với Diệu Anh, Hải Đăng vẫn rất ung dung thản nhiên nhìn cô, hai tay biết điều rất an phận ở eo. Chờ mãi rồi Diệu Anh vẫn chẳng làm gì Hải Đăng đành chủ động luôn. Giây phút gương mặt Hải Đăng gần sát Diệu Anh cô cứ nghĩ tim mình đã ngừng đập mất rồi, Diệu Anh nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự tiếp xúc lạ lẫm đó. Cô nghe được tiếng cười của Hải Đăng, là tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, nhẹ nhàng mà quyến rũ. Bờ môi cậu phủ lên môi cô, từ mơn trớn nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt như muốn nuốt trọn môi cô. Hai chân Diệu Anh mềm oặt, cũng thật may mắn vì Hải Đăng đã dự đoán trước mà siết chặt eo cô. Đầu óc Diệu Anh trống rỗng, cô không nghĩ được gì nữa, chỉ biết lúc này đây hai người đang làm chuyện mà chỉ có những cặp tình nhân mới làm.
Mỗi giây trôi qua Diệu Anh càng tha thiết được Hải Đăng buông tha cho đôi môi của cô. Lâu thật lâu sau Hải Đăng mới lưu luyến rời môi, tì trán mình lên trán Diệu Anh, cậu mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô. E thẹn mà hấp dẫn, trong sáng mà quyến rũ. Đôi môi Diệu Anh như dòng nước mát chảy qua sa mạc khô cằn mang tên Hải Đăng.
Hải Đăng giơ tay vén mấy sợi tóc con của Diệu Anh ra sau tai, nhân lúc ấy còn để lại một câu bên tai cô.
- Thật ra cậu không cần phải làm gì cả, bởi vì tôi sớm đã rất yêu cậu rồi.
Vừa nghe xong Diệu Anh đã tức giận đẩy người Hải Đăng ra xa, nhưng khổ nỗi chẳng có tác dụng là bao. Ôi nói sớm ghê nhỉ? Sao ngay từ đầu không nói thế đi, hại Diệu Anh phải lo lắng này nọ.
Đang lúc Diệu Anh bực bội cô lại thấy Hải Đăng cười, chẳng những thế mà còn cười rất vui vẻ sảng khoái nữa. Hình như bị đứt dây thần kinh số bảy rồi ý?
- Anh, tôi thật sự rất rất yêu cậu. Tình cảm của tôi không phải cậu không biết, vậy nói xem, suy nghĩ của cậu thế nào?
Gớm, màu mè vãi chưởng! Chẳng phải mới nãy vừa nghe Diệu Anh tỏ tình rồi sao, bây giờ còn vờ vịt hỏi lại. Ấy thế mà cái mặt cũng nai tơ lắm, ngây thơ như không biết tình cảm của Diệu Anh là gì vậy. Hai tay kẻ nào đó vẫn còn lì lợm đặt trên eo Diệu Anh, dùng sức một chút liền có thể đem cô gần sát trước mặt cậu.
- Tôi cũng rất thích cậu!
Hai tay Diệu Anh vòng qua cổ Hải Đăng, tủm tỉm cười. Cô biết da mặt của mình dày lắm, nên nói bao nhiêu câu tỏ tình cũng không ngán nữa.
- Chỉ thích thôi à?
Phải nói Hải Đăng diễn rất sâu, nghe người ta tỏ tình sướng điên người rồi còn bĩu môi chê bai.
- Đừng tham lam như vậy chứ! - Diệu Anh thẹn quá bèn nhéo vào tay Hải Đăng mấy cái cho bỏ tức.
Hải Đăng bật cười, sau đó thơm lên trán Diệu Anh thật lâu, rồi đến thơm má, cuối cùng là hôn môi. Cô từng nói chỉ những người yêu nhau mới được thơm trán, thơm má... hôm nay cậu đã có thể đường đường chính chính làm những việc đó.
“ Có người từng nói mối tình đầu là dở dang, khó thành, nhưng hôm nay các cậu đã được chứng kiến tình cảm của chúng tôi rồi đấy. Mười ba năm trời nuôi nấng một tình cảm, từ những rung động đầu đời đến một tình yêu to bự. Hôm nay chúng tôi đã thuộc về nhau! “ - Hải Đăng.
“ Dù quá khứ tôi không nhớ rõ từng chuyện bằng cậu ấy, dù tình cảm của tôi không đậm sâu như cậu ấy, dù tôi không phải là một cô gái tốt nhất trên đời có thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy. Nhưng tôi tình nguyện dùng cả quãng đời còn lại của mình để ở bên cạnh cậu ấy, cùng nhau xây dựng một hạnh phúc mang tên hai người, cùng nhau sống chung dưới một mái nhà do chính cậu ấy thiết kế... “ - Diệu Anh.
~~~~~ The End ~~~~~
“ Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi hết cuối chặng đường của “ Yêu tôi, sao cậu không làm được? “ Có thể một số cậu không thích cái kết này lắm vì nó khá là lãng nhách nhỉ? Nhưng đối với tôi chỉ cần hai nhân vật của mình tình nguyện đến với nhau thật hạnh phúc đã là một happy ending rồi.
Nếu thích thì cùng theo dõi truyện mới của tôi
Lời cuối, xin vô cùng cảm ơn những độc giả đã ở cạnh tôi suốt hơn một năm qua. Người đến người đi tôi đều biết ơn cả, ít nhất đã có một thời gian tôi khiến các cậu vui vẻ. “ PhThao_CHH.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.