Chương 40: Chương 40
Thất Nguyệt Thịnh Hạ
06/03/2017
Hai nam sinh dạo siêu thị không kỳ quái, hai nam sinh dạo khu bán giường cũng không kỳ quái, hai nam sinh dạo khu bán giường rồi chăm chú nhìn một bộ chăn ga màu đỏ dùng cho hôn lễ thì lại kỳ quái.
“Cái này có được không?” Lâm Đức Bân chỉ vào bộ bốn thứ màu đỏ tươi nói.
“Không được, xấu quá.” Tưởng Thanh Dung không đồng ý. Cậu nhìn trúng bộ màu đỏ thẫm, chăn thêu hình long phượng chìm, thoạt nhìn có vẻ nền nã mà lại sang trọng, so với bộ màu đỏ tươi tầm thường mà Lâm Đức Bân chọn thì chất hơn nhiều.
“Xấu à? Tớ thấy rất tốt mà!” Tưởng Thanh Dung rất trắng, nằm trên ga giường màu đỏ tươi, hai màu đối lập mãnh liệt… Hắc hắc, chỉ nghĩ thôi cũng thấy mê người.
Lâm Đức Bân cố ý muốn mua bộ bốn thứ màu đỏ tươi tầm thường kia, Tưởng Thanh Dung lại kiên quyết phản đối, hai người tranh chấp giữa siêu thị người đến người đi càng làm người khác chú ý.
Cuối cùng Tưởng Thanh Dung với lý luận sắc bén đã lấy được thắng lợi, hài lòng cầm biên lai đến quầy trả tiền.
“Xin hỏi —” người bán hàng liếc nhìn Lâm Đức Bân đang đứng bên cạnh đợi cô đóng gói, “Bộ chăn ga này hai người đem đi tặng hay là tự mình dùng?”
Hai người này rõ ràng là sinh viên, đến mua chăn ga gối đệm, hơn nữa còn là đồ màu đỏ dùng cho kết hôn, theo lý thuyết phải là đi tặng. Nhưng sao cô nhìn thế nào cũng thấy có vẻ là lạ. Cô bán hàng lâu, tâm tính khách hàng cô tự thấy có thể đoán được một hai, thái độ mua đồ của hai nam sinh này không giống như là mang tặng!
Lâm Đức Bân nhìn Tưởng Thanh Dung đang trả tiền cách đó không xa, cũng không quay đầu lại nói, “Nhiều chuyện.”
Cũng không để ý người bán hàng nghe hắn nói vậy sẽ phản ứng thế nào, hắn bước lên đón Tưởng Thanh Dung đi trả tiền về rồi nhận biên lai trong tay cậu, đem một liên trả cho người bán hàng, xách bộ ga gối đã cho vào túi đi ra ngoài.
“Chúng ta lại nghèo rớt rồi.” Tưởng Thanh Dung nhỏ giọng oán giận.
Đều là bộ bốn thứ, nhưng loại dành cho hôn lễ so với những loại khác đắt hơn không ít, ví tiền vốn đã khô quắt của bọn họ bây giờ đã rỗng tuếch triệt để.
“Không sao, phần mềm tớ đã sắp viết xong, không lâu nữa sẽ nhận được thù lao. Yên tâm, tớ sẽ không để cậu ăn gió tây bắc.” Thuận tay véo khuôn mặt nhăn như mướp đắng của Tưởng Thanh Dung.
“Bên tớ cũng sắp xong rồi, qua kỳ nghỉ quốc khánh tớ cũng có thể tìm việc kiếm tiền.” Đáng tiếc thị trường chứng khoán lại bắt đầu bước vào thời kỳ suy thoái, muốn khôi phục cũng phải chờ tới năm 2004. Thị trường chứng khoán không đáng tin, cậu không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách khác kiếm tiền nuôi tình nhân. Nếu sống lại một lần còn phải nhờ Lâm Đức Bân nuôi, vậy cậu có thể đập đầu vào gối mà chết được rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chả mấy chốc đã ra khỏi siêu thị, bỏ lại sau lưng một người bán hàng trợn mắt há mồm nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Mặc dù ví tiền đã rỗng đến mức nhìn mà giật mình, nhưng để ăn mừng ngày đầu tiên ở chung, hai người vẫn mua thịnh soạn – đồ ăn ngoài! Đành chịu thôi, ai bảo nhà mới không có bếp, không thể nấu ăn được.
Đem đồ ăn bày hết lên bàn, hai người ngồi đối diện, lại rót hai chén rượu, cũng có vài phần không khí tân hôn.
“Có muốn giao bôi không?” Lâm Đức Bân lắc ly rượu gạo thơm lừng, hỏi.
“Muốn.”
Đời trước ở hôn lễ nhìn mọi người ầm ĩ bắt Lâm Đức Bân với cô dâu uống rượu giao bôi, trong lòng cậu vừa ước ao lại vừa đố kị, hận sao người cùng hắn uống rượu kia không phải là mình. Hiện giờ cuối cùng đã có cơ hội, còn lâu cậu mới bỏ qua.
Cánh tay quấn quít, hai trán dán chặt, ngay cả hô hấp cũng hòa vào nhau…
Rượu gạo cay xộc chảy qua thực quản, rất sặc nhưng rất ngọt, là loại rượu ngọt nhất cậu đã từng uống, ngay cả rượu nho pha lẫn với đường cũng không ngọt bằng một phần vạn rượu này.
Vốn là ngồi đối diện, không biết sao lại thành ngồi trên đùi người nào đó, một đôi đũa, một cái bát, cứ thế ăn xong một bữa cơm.
Tưởng Thanh Dung không nhớ thức ăn đêm đó mùi vị thế nào, như thế nào từ phòng khách về phòng ngủ cũng không chút ấn tượng.
Lúc quần áo bị cởi ra vì ngượng ngùng mà cậu hơi giãy giụa, nhưng vì một câu hỏi khẽ “không muốn?” của Lâm Đức Bân, cậu thuận theo.
Muốn, một vạn lần muốn, sao lại không muốn chứ!
“Lại khóc…” Lâm Đức Bân bất đắc dĩ thở dài, hôn lên dòng lệ vẫn chảy không ngừng, “Cứ như tớ đang bắt nạt cậu vậy.”
Tưởng Thanh Dung cố mở đôi mắt đang đẫm lệ, ôm chặt người mà mình thương nhất này lẩm bẩm, “Vậy bắt nạt tớ đi!”
Nói còn chưa dứt đã bị hắn ôm lấy mặt hôn cho không thở nổi.
“Lát nữa đừng có khóc thê thẩm quá!” Lại dám mở miệng mời hắn bắt nạt, để xem hắn không bắt nạt cho khóc thét lên coi.
Trừng mắt lườm chàng trai đầu óc xấu xa, Tưởng Thanh Dung không khỏi bật cười ra tiếng. Rõ ràng là câu nói uy hiếp hung dữ, thế nào mà cậu có thể nghe ra tình ý ẩn sâu trong đó nhỉ?
Tiếng cười của Tưởng Thanh Dung hiển nhiên chọc giận người nào đó, thoáng cái đè cậu xuống vừa hôn vừa cắn một đường xuống dưới, lưu lại một chuỗi dấu hôn.
Hơi thở nóng hổi dồn dập, hai bàn tay lướt qua da thịt, tiếng tim đập nảy lên thình thịch, còn có thứ căng cứng như có như không chạm vào cậu, tất cả đều tỏ rõ khát vọng của Lâm Đức Bân với cậu.
Bị khát vọng nóng bỏng của người này ảnh hưởng, trong lòng Tưởng Thanh Dung trào lên kích động không thể kiềm chế, cổ họng nhẹ bật ra tiếng thở dốc như khóc như than.
“Cứng rồi?” Bàn tay quanh năm chơi bóng có phần thô ráp, nhưng ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, vươn ra bắt lấy cậu nhỏ của Tưởng Thanh Dung, ngón tay ác ý vuốt ve đùa giỡn đầu nấm đang chảy chất nhầy.
Tưởng Thanh Dung rất muốn mắng chửi người. Bị người mình thích vô cùng vừa hôn vừa sờ, không cương thì không phải đàn ông. Nhưng bộ phận yếu ớt nhất trên người bị nắm không nặng không nhẹ, Tưởng Thanh Dung thoải mái nhũn cả eo, híp mắt không nói nên lời.
“Đổi cậu sờ tớ.” Giận người thoải mái chỉ có Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân kéo tay cậu nhét vào trong quần mình.
Thật kỳ lạ! Chạm vào bộ phận sinh dục của người đồng tính lại không hề cảm thấy mâu thuẫn, ngược lại vì muốn nghe được càng nhiều tiếng thở dốc khó nhịn của cậu ấy mà tích cực xoa nắn, một tay cầm không đủ liền dùng hai tay.
“Ưm a…”
Luận trình độ dùng tay, luận sự nhẫn nại, Tưởng Thanh Dung đều hơi thua một bậc, dưới tốc độ di chuyển rất nhanh của Lâm Đức Bân cuối cùng không nhịn được phất cờ đầu hàng, thậm chí có một chút bắn lên ***g ngực đang phập phồng.
Lại cúi đầu nhìn quái vật trong tay mình càng trở nên cương cứng, còn không hề có dấu hiệu muốn bắn, lòng tự trọng nhỏ bé của Tưởng Thanh Dung bị tổn thương…
Nhìn ra Tưởng Thanh Dung không cam lòng, Lâm Đức Bân hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, “Tớ muốn bắn ở trong, có được không?”
Ngón tay còn dính dịch thể của Tưởng Thanh Dung không biết từ lúc nào đã lặng lẽ mò ra phía sau, quanh quẩn nơi lỗ nhỏ.
“Tớ, tớ sợ!” Đã sớm chuẩn bị hiến thân, nhưng với việc sắp sửa xảy ra cậu vẫn tự động sinh ra sợ hãi.
“Tin tớ không?” Nụ hôn dịu dàng như mưa phùn rơi lên mặt, bàn tay xoa đều sau lưng cũng mềm nhẹ nhường ấy, chỉ có vật cứng nắm trong tay nói cho cậu biết chàng trai ấy giấu đi rất nhiều nôn nóng.
Tưởng Thanh Dung đột nhiên bình thản trở lại, “Tin.”
Một chữ, cậu đem tất cả của mình giao cho đối phương.
“Cái này có được không?” Lâm Đức Bân chỉ vào bộ bốn thứ màu đỏ tươi nói.
“Không được, xấu quá.” Tưởng Thanh Dung không đồng ý. Cậu nhìn trúng bộ màu đỏ thẫm, chăn thêu hình long phượng chìm, thoạt nhìn có vẻ nền nã mà lại sang trọng, so với bộ màu đỏ tươi tầm thường mà Lâm Đức Bân chọn thì chất hơn nhiều.
“Xấu à? Tớ thấy rất tốt mà!” Tưởng Thanh Dung rất trắng, nằm trên ga giường màu đỏ tươi, hai màu đối lập mãnh liệt… Hắc hắc, chỉ nghĩ thôi cũng thấy mê người.
Lâm Đức Bân cố ý muốn mua bộ bốn thứ màu đỏ tươi tầm thường kia, Tưởng Thanh Dung lại kiên quyết phản đối, hai người tranh chấp giữa siêu thị người đến người đi càng làm người khác chú ý.
Cuối cùng Tưởng Thanh Dung với lý luận sắc bén đã lấy được thắng lợi, hài lòng cầm biên lai đến quầy trả tiền.
“Xin hỏi —” người bán hàng liếc nhìn Lâm Đức Bân đang đứng bên cạnh đợi cô đóng gói, “Bộ chăn ga này hai người đem đi tặng hay là tự mình dùng?”
Hai người này rõ ràng là sinh viên, đến mua chăn ga gối đệm, hơn nữa còn là đồ màu đỏ dùng cho kết hôn, theo lý thuyết phải là đi tặng. Nhưng sao cô nhìn thế nào cũng thấy có vẻ là lạ. Cô bán hàng lâu, tâm tính khách hàng cô tự thấy có thể đoán được một hai, thái độ mua đồ của hai nam sinh này không giống như là mang tặng!
Lâm Đức Bân nhìn Tưởng Thanh Dung đang trả tiền cách đó không xa, cũng không quay đầu lại nói, “Nhiều chuyện.”
Cũng không để ý người bán hàng nghe hắn nói vậy sẽ phản ứng thế nào, hắn bước lên đón Tưởng Thanh Dung đi trả tiền về rồi nhận biên lai trong tay cậu, đem một liên trả cho người bán hàng, xách bộ ga gối đã cho vào túi đi ra ngoài.
“Chúng ta lại nghèo rớt rồi.” Tưởng Thanh Dung nhỏ giọng oán giận.
Đều là bộ bốn thứ, nhưng loại dành cho hôn lễ so với những loại khác đắt hơn không ít, ví tiền vốn đã khô quắt của bọn họ bây giờ đã rỗng tuếch triệt để.
“Không sao, phần mềm tớ đã sắp viết xong, không lâu nữa sẽ nhận được thù lao. Yên tâm, tớ sẽ không để cậu ăn gió tây bắc.” Thuận tay véo khuôn mặt nhăn như mướp đắng của Tưởng Thanh Dung.
“Bên tớ cũng sắp xong rồi, qua kỳ nghỉ quốc khánh tớ cũng có thể tìm việc kiếm tiền.” Đáng tiếc thị trường chứng khoán lại bắt đầu bước vào thời kỳ suy thoái, muốn khôi phục cũng phải chờ tới năm 2004. Thị trường chứng khoán không đáng tin, cậu không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách khác kiếm tiền nuôi tình nhân. Nếu sống lại một lần còn phải nhờ Lâm Đức Bân nuôi, vậy cậu có thể đập đầu vào gối mà chết được rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chả mấy chốc đã ra khỏi siêu thị, bỏ lại sau lưng một người bán hàng trợn mắt há mồm nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Mặc dù ví tiền đã rỗng đến mức nhìn mà giật mình, nhưng để ăn mừng ngày đầu tiên ở chung, hai người vẫn mua thịnh soạn – đồ ăn ngoài! Đành chịu thôi, ai bảo nhà mới không có bếp, không thể nấu ăn được.
Đem đồ ăn bày hết lên bàn, hai người ngồi đối diện, lại rót hai chén rượu, cũng có vài phần không khí tân hôn.
“Có muốn giao bôi không?” Lâm Đức Bân lắc ly rượu gạo thơm lừng, hỏi.
“Muốn.”
Đời trước ở hôn lễ nhìn mọi người ầm ĩ bắt Lâm Đức Bân với cô dâu uống rượu giao bôi, trong lòng cậu vừa ước ao lại vừa đố kị, hận sao người cùng hắn uống rượu kia không phải là mình. Hiện giờ cuối cùng đã có cơ hội, còn lâu cậu mới bỏ qua.
Cánh tay quấn quít, hai trán dán chặt, ngay cả hô hấp cũng hòa vào nhau…
Rượu gạo cay xộc chảy qua thực quản, rất sặc nhưng rất ngọt, là loại rượu ngọt nhất cậu đã từng uống, ngay cả rượu nho pha lẫn với đường cũng không ngọt bằng một phần vạn rượu này.
Vốn là ngồi đối diện, không biết sao lại thành ngồi trên đùi người nào đó, một đôi đũa, một cái bát, cứ thế ăn xong một bữa cơm.
Tưởng Thanh Dung không nhớ thức ăn đêm đó mùi vị thế nào, như thế nào từ phòng khách về phòng ngủ cũng không chút ấn tượng.
Lúc quần áo bị cởi ra vì ngượng ngùng mà cậu hơi giãy giụa, nhưng vì một câu hỏi khẽ “không muốn?” của Lâm Đức Bân, cậu thuận theo.
Muốn, một vạn lần muốn, sao lại không muốn chứ!
“Lại khóc…” Lâm Đức Bân bất đắc dĩ thở dài, hôn lên dòng lệ vẫn chảy không ngừng, “Cứ như tớ đang bắt nạt cậu vậy.”
Tưởng Thanh Dung cố mở đôi mắt đang đẫm lệ, ôm chặt người mà mình thương nhất này lẩm bẩm, “Vậy bắt nạt tớ đi!”
Nói còn chưa dứt đã bị hắn ôm lấy mặt hôn cho không thở nổi.
“Lát nữa đừng có khóc thê thẩm quá!” Lại dám mở miệng mời hắn bắt nạt, để xem hắn không bắt nạt cho khóc thét lên coi.
Trừng mắt lườm chàng trai đầu óc xấu xa, Tưởng Thanh Dung không khỏi bật cười ra tiếng. Rõ ràng là câu nói uy hiếp hung dữ, thế nào mà cậu có thể nghe ra tình ý ẩn sâu trong đó nhỉ?
Tiếng cười của Tưởng Thanh Dung hiển nhiên chọc giận người nào đó, thoáng cái đè cậu xuống vừa hôn vừa cắn một đường xuống dưới, lưu lại một chuỗi dấu hôn.
Hơi thở nóng hổi dồn dập, hai bàn tay lướt qua da thịt, tiếng tim đập nảy lên thình thịch, còn có thứ căng cứng như có như không chạm vào cậu, tất cả đều tỏ rõ khát vọng của Lâm Đức Bân với cậu.
Bị khát vọng nóng bỏng của người này ảnh hưởng, trong lòng Tưởng Thanh Dung trào lên kích động không thể kiềm chế, cổ họng nhẹ bật ra tiếng thở dốc như khóc như than.
“Cứng rồi?” Bàn tay quanh năm chơi bóng có phần thô ráp, nhưng ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, vươn ra bắt lấy cậu nhỏ của Tưởng Thanh Dung, ngón tay ác ý vuốt ve đùa giỡn đầu nấm đang chảy chất nhầy.
Tưởng Thanh Dung rất muốn mắng chửi người. Bị người mình thích vô cùng vừa hôn vừa sờ, không cương thì không phải đàn ông. Nhưng bộ phận yếu ớt nhất trên người bị nắm không nặng không nhẹ, Tưởng Thanh Dung thoải mái nhũn cả eo, híp mắt không nói nên lời.
“Đổi cậu sờ tớ.” Giận người thoải mái chỉ có Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân kéo tay cậu nhét vào trong quần mình.
Thật kỳ lạ! Chạm vào bộ phận sinh dục của người đồng tính lại không hề cảm thấy mâu thuẫn, ngược lại vì muốn nghe được càng nhiều tiếng thở dốc khó nhịn của cậu ấy mà tích cực xoa nắn, một tay cầm không đủ liền dùng hai tay.
“Ưm a…”
Luận trình độ dùng tay, luận sự nhẫn nại, Tưởng Thanh Dung đều hơi thua một bậc, dưới tốc độ di chuyển rất nhanh của Lâm Đức Bân cuối cùng không nhịn được phất cờ đầu hàng, thậm chí có một chút bắn lên ***g ngực đang phập phồng.
Lại cúi đầu nhìn quái vật trong tay mình càng trở nên cương cứng, còn không hề có dấu hiệu muốn bắn, lòng tự trọng nhỏ bé của Tưởng Thanh Dung bị tổn thương…
Nhìn ra Tưởng Thanh Dung không cam lòng, Lâm Đức Bân hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, “Tớ muốn bắn ở trong, có được không?”
Ngón tay còn dính dịch thể của Tưởng Thanh Dung không biết từ lúc nào đã lặng lẽ mò ra phía sau, quanh quẩn nơi lỗ nhỏ.
“Tớ, tớ sợ!” Đã sớm chuẩn bị hiến thân, nhưng với việc sắp sửa xảy ra cậu vẫn tự động sinh ra sợ hãi.
“Tin tớ không?” Nụ hôn dịu dàng như mưa phùn rơi lên mặt, bàn tay xoa đều sau lưng cũng mềm nhẹ nhường ấy, chỉ có vật cứng nắm trong tay nói cho cậu biết chàng trai ấy giấu đi rất nhiều nôn nóng.
Tưởng Thanh Dung đột nhiên bình thản trở lại, “Tin.”
Một chữ, cậu đem tất cả của mình giao cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.