Chương 27
Hồ ly
08/11/2014
- Jeny đâu rồi? - Sophia đưa tay che miệng thốt lên.
- Kyo cũng ko thấy nữa! - Rain nói.
Andy mặt trắng bệch, giờ này mà hai đứa kia đi đâu rồi?
- mọi người ở lại đây đi, tôi đi tìm họ! - Andy dặn dò, rồi nhanh chóng bước ra khỏi lều.
- tôi đi giúp Andy một tay! - Wind cũng lên tiếng, đang lúc anh định bước đi thì có một bàn tay hơi lạnh níu lấy anh. Wind hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó là Nguyệt Tâm. Cô nhìn anh một lúc rồi khẽ buông tay, giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi ngày.
- cẩn thận!
Wind bất ngờ, anh mỉm cười ấm áp.
- anh biết. - rồi anh nhìn Rain. - lo cho mọi người hộ anh!
- yên tâm đi anh hai! - Rain gật đầu một cái.
Tại một cây cổ thụ của rừng, hơi xa chỗ cắm trại một chút. Hắn khoanh tay dựa lưng vào cây, mắt đen chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ đang vui vẻ mà chạy vòng vòng đuổi theo mấy con đom đóm. Hắn lười nhác lên tiếng, trong đêm tối âm thanh của hắn nghe hấp dẫn vô cùng.
- Jeny! Em định ở đây đến bao giờ? Ko sợ anh hai em lo lắng sao?
- hừ! Ai kêu anh ra đây với em chứ? - nó bĩu môi.
- anh sợ em rồi, ok? - hắn thở dài, khổ tâm trăm bề nhìn nó, nếu hắn ko đem nó về thì khẳng định sẽ bị Andy làm thịt.
"grrrrừừừ....." một tiếng gầm vang lên, nó hoảng hốt từ dưới đất bật lên bay thẳng vào lòng hắn sợ hãi.
- cái gì vậy...?
- đừng sợ, ko sao đâu! - hắn ôm chặt nó vào lòng, trấn an nó, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh. Hắn ko hiểu tại sao tiếng gầm đó lại xuất hiện ở đây? Nơi đây là nơi cắm trại của học viên trường Hoàng Gia, đáng lí ra phải là nơi an toàn lắm mới đúng!
- Kyo....chúng ta nên về đi.. - nó rụt rè lên tiếng.
- uhm.. - hắn gật đầu, vòng tay ôm lấy nó, che chở nó dưới vòng tay lớn của mình.
Hai người mới đi được vài bước thì hắn đột nhiên ngừng lại, bàn tay nhanh chóng đẩy nó ra, nó vừa định thần lại thì đã bị tiếng hét của hắn làm cho suýt thì té xỉu.
- JENY!!!! NGỒI XUỐNG!!!
Nó theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống, viên đạn sượt qua đầu nó cắm vào thân cây đằng sau, nó quay đầu trừng mắt nhìn viên đạn, thân thể cũng run run. Hắn định bước lên đỡ nó, thì một vài tên áo đen từ đâu xuất hiện dùng kiếm tấn công hắn, hắn vừa né tránh vừa lo cho nó.
- Jeny, chạy đi!!!
- còn anh? - nó hoảng loạn, nhìn một đám người đang xoay quanh hắn, nó rất sợ hắn bị thương.
- anh ko sao! Mau về lều tìm Andy đi!
- nhưng......
- nhanh đi! - nó chưa kịp nói xong đã bị hắn cắt ngang, hắn đã sắp ko cầm cự được lâu nữa rồi, nếu nó còn ko đi rất có thể cả hai phải cùng bỏ mạng tại nơi này mất.
Nó nhìn hắn một lần nữa rồi nắm chặt tay chạy đi, nhưng chưa bao giờ nó thấy sợ như vậy, nó sợ một khi nó quay lưng đi, lúc nhìn lại thì sẽ ko còn thấy hắn nữa......
- JENY!!! em ở đâu vậy??? - Wind kêu lên tên nó, anh cùng Andy đã tìm nó suốt 30' rồi, nhưng cả cái bóng cũng ko thấy được, rốt cuộc nó và hắn đã đi đến nơi nào rồi.
Andy cầm đèn pin mà rọi vào xung quanh, lần đầu tiên anh cầu mong thượng đế phù hộ cho cô em gái bé nhỏ của mình bình an vô sự.
- Kyo cũng ko thấy nữa! - Rain nói.
Andy mặt trắng bệch, giờ này mà hai đứa kia đi đâu rồi?
- mọi người ở lại đây đi, tôi đi tìm họ! - Andy dặn dò, rồi nhanh chóng bước ra khỏi lều.
- tôi đi giúp Andy một tay! - Wind cũng lên tiếng, đang lúc anh định bước đi thì có một bàn tay hơi lạnh níu lấy anh. Wind hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó là Nguyệt Tâm. Cô nhìn anh một lúc rồi khẽ buông tay, giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi ngày.
- cẩn thận!
Wind bất ngờ, anh mỉm cười ấm áp.
- anh biết. - rồi anh nhìn Rain. - lo cho mọi người hộ anh!
- yên tâm đi anh hai! - Rain gật đầu một cái.
Tại một cây cổ thụ của rừng, hơi xa chỗ cắm trại một chút. Hắn khoanh tay dựa lưng vào cây, mắt đen chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ đang vui vẻ mà chạy vòng vòng đuổi theo mấy con đom đóm. Hắn lười nhác lên tiếng, trong đêm tối âm thanh của hắn nghe hấp dẫn vô cùng.
- Jeny! Em định ở đây đến bao giờ? Ko sợ anh hai em lo lắng sao?
- hừ! Ai kêu anh ra đây với em chứ? - nó bĩu môi.
- anh sợ em rồi, ok? - hắn thở dài, khổ tâm trăm bề nhìn nó, nếu hắn ko đem nó về thì khẳng định sẽ bị Andy làm thịt.
"grrrrừừừ....." một tiếng gầm vang lên, nó hoảng hốt từ dưới đất bật lên bay thẳng vào lòng hắn sợ hãi.
- cái gì vậy...?
- đừng sợ, ko sao đâu! - hắn ôm chặt nó vào lòng, trấn an nó, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh. Hắn ko hiểu tại sao tiếng gầm đó lại xuất hiện ở đây? Nơi đây là nơi cắm trại của học viên trường Hoàng Gia, đáng lí ra phải là nơi an toàn lắm mới đúng!
- Kyo....chúng ta nên về đi.. - nó rụt rè lên tiếng.
- uhm.. - hắn gật đầu, vòng tay ôm lấy nó, che chở nó dưới vòng tay lớn của mình.
Hai người mới đi được vài bước thì hắn đột nhiên ngừng lại, bàn tay nhanh chóng đẩy nó ra, nó vừa định thần lại thì đã bị tiếng hét của hắn làm cho suýt thì té xỉu.
- JENY!!!! NGỒI XUỐNG!!!
Nó theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống, viên đạn sượt qua đầu nó cắm vào thân cây đằng sau, nó quay đầu trừng mắt nhìn viên đạn, thân thể cũng run run. Hắn định bước lên đỡ nó, thì một vài tên áo đen từ đâu xuất hiện dùng kiếm tấn công hắn, hắn vừa né tránh vừa lo cho nó.
- Jeny, chạy đi!!!
- còn anh? - nó hoảng loạn, nhìn một đám người đang xoay quanh hắn, nó rất sợ hắn bị thương.
- anh ko sao! Mau về lều tìm Andy đi!
- nhưng......
- nhanh đi! - nó chưa kịp nói xong đã bị hắn cắt ngang, hắn đã sắp ko cầm cự được lâu nữa rồi, nếu nó còn ko đi rất có thể cả hai phải cùng bỏ mạng tại nơi này mất.
Nó nhìn hắn một lần nữa rồi nắm chặt tay chạy đi, nhưng chưa bao giờ nó thấy sợ như vậy, nó sợ một khi nó quay lưng đi, lúc nhìn lại thì sẽ ko còn thấy hắn nữa......
- JENY!!! em ở đâu vậy??? - Wind kêu lên tên nó, anh cùng Andy đã tìm nó suốt 30' rồi, nhưng cả cái bóng cũng ko thấy được, rốt cuộc nó và hắn đã đi đến nơi nào rồi.
Andy cầm đèn pin mà rọi vào xung quanh, lần đầu tiên anh cầu mong thượng đế phù hộ cho cô em gái bé nhỏ của mình bình an vô sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.