Chương 17: Tôi muốn đính hôn
Hồ ly
08/11/2014
Kiều Trạch tìm một khách sạn cho Tả Á nghỉ ngơi một đêm. Tả Á tắm xong mặc
áo sơ mi trắng của Kiều Trạch đi ra. Quần áo của cô đã bẩn đến mức không thể mặc nổi, mà nửa đêm cũng không có chỗ để mua quần áo.
Mặc chiếc áo sơ mai màu trắng rộng thùng thình, càng lộ rõ cô nhỏ gầy biết bao nhiêu. Mặc dù áo sơ mi ngắn tay, nhưng Tả Á còn phải xắn lên vài lớp mới có thể lộ ra phân nửa cánh tay, vạt áo dài tới đầu gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Gương mặt điển trai của Kiều Trạch vẫn mang vẻ hờ hững. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Á anh trầm giọng nói: "Ngủ đi."
Tả Á bò lên giường chui vào trong chăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai lạnh tanh của Kiều Trạch không chớp mắt. Sao anh ta biết mình ở đây chứ?
Kiều Trạch lạnh mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt lộ ra ngoài chăn của Tả Á, nghiêm nghị nói: "Về sau có đi đâu cũng phải nói cho tôi biết, nghe chưa?"
"Vâng!" Tả Á nhỏ giọng trả lời. Sắc mặt của Kiều Trạch âm u đáng sợ, cô chợt nhớ đến ước ao mấy ngày nay của mình dè dặt nói: "Kiều Trạch, tôi muốn ăn canh sườn anh làm, sau khi về làm cho tôi ăn có được không?"
Kiều Trạch nhíu mày, đôi môi mỏng cương nghị nhếch lên cùng đôi con ngươi thâm trầm đáng sợ, Tả Á tưởng anh không vui vội nói: "Tôi.....Tôi ngủ đây, buồn ngủ quá."
Cô nhắm mắt lại, được nằm trong tấm chăn thoải mái ngay lập tức ngủ thiếp đi. Đây là những ngày khó khăn nhất mà cô - một người lớn từng này rồi - mới phải trải qua. Cô mệt muốn chết rồi, thật sự mệt muốn chết rồi.
Kiều Trạch nhìn cô gái vừa nhắm mắt liền ngủ khì ra đó, vừa tức vừa không biết phải làm sao. Vốn định dạy dỗ cô một trận, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì lửa giận cũng nghẹn lại trong lòng.
Trong người không có đồng nào, ban đêm ngủ trong công viên, ban ngày lang thang khắp nơi, bụng lại đói meo mấy ngày. Kiều Trạch thậm chí còn không dám nghĩ đến những chuyện cô phải trải qua.
Lẳng lặng xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Tả Á ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, bụng đói kêu ọc ọc khiến cô tỉnh lại. Mở mắt liếc nhìn xung quanh rất yên tĩnh. Cô rời giường rửa mặt đánh răng, lúc chuẩn bị tới phòng bên cạnh gọi Kiều Trạch thì tiếng gõ cửa đúng lúc lại vang lên.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người phục vụ tới đưa cơm trưa, còn có một bộ quần áo, chắc Kiều Trạch vừa mua. Tả Á nhìn thức ăn đưa tới, thậm chí còn có canh sườn cô nói ngày hôm qua. Cô cho rằng Kiều Trạch đặt món.
Nữ phục vụ bí mật nói cho cô biết, canh sườn do Kiều Trạch thương lượng với khách sạn, đích thân xuống bếp làm. Kiều Trạch còn có việc cần xử lý tối nay mới về, bảo cô đợi trong khách sạn. Lúc nữ phục vụ nói lời này, giọng điệu khó nén vẻ ghen tỵ.
Sau khi phục vụ đi rồi, Tả Á nhìn chằm chằm vào canh sườn hồi lâu, hồi lâu, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nong nóng.
Bữa cơm này, Tả Á ăn bằng cả tấm lòng.
Hôm sau cô và Kiều Trạch ngồi máy bay trở lại thành phố A mà cô muốn trốn đi. Tâm trạng Tả Á rất nặng nề, vẻ mặt ấm ức không vui.
Cô nói cho Kiều Trạch biết, cô không muốn về nhà, không muốn gặp mẹ, muốn đợi đến khi tâm trạng khá hơn hẵng nói. Kiều Trạch bảo tài xế đến đón hai người lái xe tới khu căn hộ cao cấp của anh. Vừa mới xuống xe, đang định vào nhà thì vang lên tiếng gọi lo lắng sau lưng Tả Á.
"Tả Á!"
Tả Á quay đầu lại, thấy Chung Dương hốc mắt hồng hồng, râu ria lởm chởm, ánh mắt thâm thúy mang nét lo lắng xúc động. Anh chạy vội về phía cô, ôm cô vào lòng.
"Em đi đâu vậy, đi đâu vậy hả?" Lúc Chung Dương thấy quyển tạp chí đó thì vội vàng gọi điện cho Tả Á nhưng gọi thế nào cũng không được. Tưởng Tả Á thấy mấy thứ vớ vẩn trong tạp chí nên tức giận, nhưng mấy ngày liên tiếp không liên lạc được anh như sắp phát điên, chờ ở nhà của Kiều Trạch mấy ngày qua, rốt cuộc hôm nay cũng đợi được Tả Á.
Kiều Trạch đứng ở bên, lạnh lùng nhìn Chung Dương ôm Tả Á, chính là người đàn ông trên tạp chí - người thừa kế Chung thị.
Tả Á hơi nhíu mày, "Chung Dương, anh ôm em đau quá."
Chung Dương vội buông Tả Á ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được đau lòng nói: "Sao em lại gầy thế này? Có phải giận anh nên không nhận điện thoại của anh không?"
"Em.....Không có chuyện gì đâu Chung Dương, em không có giận."
"Tiểu Á!"
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, Tả Á quay đầu lại thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa, Tả Á thấy chị gái, anh Chu, ba mẹ, dượng cùng bước xuống xe.
Sao họ đều tới đây? Tả Á không muốn gặp ba và mẹ, bất giác tránh sau lưng Kiều Trạch.
Điền Văn Lệ nhìn con gái gầy trơ xương muốn nói lại thôi, còn ba cô Tả Quốc Cường thì mang vẻ mặt xấu hổ.
Tả Vi ôm lấy Tả Á, không nhịn được nói: "Em gái ngốc, về sau không được như vậy, một mình chạy đến nơi xa như thế, tất cả mọi người đều lo lắng cho em gần chết."
Tả Á cười cười nói: "Chị, không phải em đã về rồi sao? Không xảy ra chuyện gì cả, coi như đi du lịch cũng được."
Thế này Chung Dương mới biết hình như đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt của mọi người đều liếc về phía Chung Dương, Chung Dương chợt cau mày, "Tiểu Á, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Trạch lạnh mặt, cau mày nói: "Lên nhà rồi nói một thể!"
Mọi người lên nhà, nhân số đông đảo, may mà nhà Kiều Trạch khá lớn. Tả Quốc Cường và Kiều Vân đều là người có tầm ảnh hưởng trên thương trường, từng qua lại với người lớn của Chung thị.
Sau khi nói chuyện, Chung Dương mới biết bởi vì quyển tạp chí mà Tả Á xung đột với người nhà, bỏ nhà ra đi đến tận thành phố T. Sao cô ấy có thể đến nơi xa xôi như vậy? Chung Dương nghĩ mà vô cùng đau lòng. Phải xung đột đến mức nào mới có thể khiến Tả Á luôn tràn đầy sức sống bỏ nhà ra đi? Chung Dương cũng đoán được phần nào, nhất định cô đã rất tủi thân, mà anh không thoát khỏi liên quan.
Thấy nguyên nhân khiến Tả Á gầy đi không ít cũng có liên quan đến mình, Chung Dương càng thêm đau lòng. Anh đứng dậy, kéo tay Tả Á rồi ôm vào lòng, rất chân thành tha thiết mà nói: "Thưa hai bác, Tả Á còn nhỏ, nhưng cháu thích em ấy, hôm nay ở trước mặt người thân của Tiểu Á, cháu sẽ nói hết lời trong lòng."
"Cháu muốn được ở bên Tả Á, cháu thật lòng thích em ấy, chỉ cần Tả Á bằng lòng, chúng cháu có thể lập tức đính hôn, đợi em ấy học xong, cháu sẽ cưới em ấy."
"Tôi không đồng ý, hai đứa không thích hợp." Sau khi Chung Dương nói xong, Điền Văn Lệ chợt mở miệng, bà vô cùng kích động nói với vẻ mặt vô cùng tức giận.
Tả Á không nhịn được nhìn về phía mẹ mình. Cô vốn không biết phải đối mặt với lời thổ lộ bất thình lình của Chung Dương ra sao, cũng có phần hơi căng thẳng, thậm chí không biết vì sao lại liếc nhìn nét mặt của Kiều Trạch.
Nhưng vì mẹ phản đối, khiến cô muốn nổi loạn, "Đây là chuyện của con, con muốn ở bên Chung Dương, đợi chị gái và anh Chu kết hôn, con sẽ đính hôn với Chung Dương."
Đôi mắt thâm trầm của Kiều Trạch liếc nhìn Tả Á. Anh lấy thuốc ra đốt rồi hít sâu một hơi nhưng không lên tiếng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Chương4: Nụ hôn lạnh tựa băng
Không ai hiểu tại sao Điền Văn Lệ lại phản đối Tả Á và Chung Dương đến với nhau, có lẽ chỉ có Kiều Vân mới hiểu. Lúc Điền Văn Lệ rời đi còn nói với Tả Á, nếu như dám tự ý quyết định thì sau này bà sẽ không nhận đứa con gái như cô nữa.
Lúc ấy Tả Á không nói gì mà chỉ nhìn Điền Văn Lệ bằng ánh khó hiểu và hờn trách. Cô không hiểu, người mẹ không chăm nom mình những mười mấy năm trời, sao đột nhiên lại ‘quan tâm’ đến mình dữ vậy?
Cuối cùng cô nở nụ cười giễu cợt.
Mọi người ra về mà không hề vui vẻ.
Tả Á không hợp với mẹ, cũng không muốn đến nhà ba, mọi người lại sợ Tả Vi không quản được cô, vì vậy tạm thời vẫn để cô ở nhà Kiều Trạch. Hình như cô cũng chỉ e ngại với mỗi Kiều Trạch.
Tả Á từng nói, sau khi chị gái kết hôn, cô sẽ đính hôn với Chung Dương. Cho nên cô mong mỏi mau mau đến ngày hôn lễ của Tả Vi và Chu Văn Hiên được cử hành vào sáu ngày sau.
Chung Dương cũng nói muốn đưa Tả Á về nhà gặp người nhà anh. Anh chưa từng có ý nghĩ muốn kết hôn dữ dội như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên anh muốn đưa một cô gái về nhà.
Anh thật sự rất nghiêm túc.
Tả Á và Kiều Trạch vẫn giao thiệp theo kiểu cũ, cùng sống dưới một mái nhà nhưng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Nhưng hôm nào anh cũng dành chút thời gian xem ti vi với cô, sau đó bảo cô đi ngủ theo thời gian quy định.
Cứ như vậy, thoắt cái đã đến ngày cưới của Tả Vi và Chu Văn Hiên, cô em gái Tả Á làm phù dâu.
Tại một khách sạn năm sao tráng lệ, thảm đỏ trải từ ngoài vào tân bên trong lễ đường.
Ngày này đâu chỉ có chút hỗn loạn, Tả Á là phù dâu của chị, nhưng đám cưới sắp bắt đầu mà không thấy phù rể đâu, cả nhà đều cuống quýt hết cả lên, tạm thời phải thay đổi phù rể.
Tả Á cho rằng sẽ tìm được phù rể, cô cũng không quan tâm lắm. Nhưng lúc cô bước ra từ phòng nghỉ, trông thấy phù rể là Kiều Trạch thì ngẩn ra.
Bộ Âu phục màu xám may vừa vặn với vóc người của anh ta. Thân hình cao lớn rắn rỏi, gương mặt điển trai vẫn không bớt đi vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng điển trai. Đôi môi mỏng mím chặt không hề mang nét nhu hòa dù hôm nay có là ngày đáng mừng đi nữa.
Trong lễ đường, Tả Á chỉ có thể miêu tả bằng từ náo loạn. Trước buổi lễ của chị gái và anh rể, người chịu hành hạ lại là phù dâu và phù rể.
Mọi người nhao nhao muốn phù rể và phù dâu giao bái, hôn môi, nếu không thì không cho cử hành hôn lễ.
Tả Á mặc bộ váy dài trắng tinh, mái tóc đen bới lên cao như một cô công chúa. Mặt cô ửng hồng, không biết vì nóng hay vì ngượng.
Kiều Trạch vẫn lạnh lùng đứng đó, vẫn bình tĩnh như thường.
Tả Á hơi mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh tanh của Kiều Trạch. Cô thầm nghĩ, còn lâu mình mới làm chuyện này.
Hai người vẫn đứng sững ra đó, chuyện này không thể được. Có mấy người cả gan, đứng trước bàn bàn gào to lên, mười mấy đứa nhóc vây lại, cười hi ha đẩy Kiều Trạch và Tả Á sát lại với nhau.
Kiều Trạch cao 1m85, nào có mấy ai có thể xê dịch nổi. Tả Á thì đúng là bi kịch, bị con trai nhà chú ôm eo bế lên, ném vào lòng Kiều Trạch như một bao cát, không hề quan tâm cô sẽ bị đau.
Hai tai Tả Á chỉ còn lại tiếng cười đùa của mọi người, sau đó đụng phải lồng ngực rộng rãi mà ấm áp, thắt lưng được cánh tay mạnh mẽ ôm chặt. Tả Á thầm nghĩ, lồng ngực này cũng cứng quá.
Đám trẻ trâu này nghịch quá đi mất, không hành hạ người ta không cam lòng. Tả Á còn đang hoảng hồn, đã có vài đôi tay đẩy đầu cô kề sát Kiều Trạch.
Thật sự rất hỗn loạn. Tầm mắt của Tả Á dường như chỉ còn nhìn rõ gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch. Đám nhóc ngại gương mặt lạnh đó của Kiều Trạch mà không dám càn rỡ nên dồn hết toàn bộ sức lực vào cô.
Cô được Kiều Trạch ôm vào lòng. Mười mấy người xô đẩy khiến họ đứng không vững, mái tóc xinh đẹp cũng rối bời. Nếu như không được Kiều Trạch che chở, có lẽ cô sẽ bị đám nhóc dở hơi này giết chết mất.
Lúc này không biết có ai to gan, một tay ấn đầu Tả Á, một tay ấn đầu Kiều Trạch. Cứ thế đầu hai người đụng vào nhau, mà đôi môi mang theo hương bạc hà thoang thoảng của Kiều Trạch bất chợt hôn lên môi cô.
Nhịp tim Tả Á trỗi nhịp, mặt như sắp bốc cháy đến nơi. Ánh mắt kinh hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm u ám của Kiều Trạch. Con ngươi như mực, sâu như nước xoáy, dường như muốn hút lấy linh hồn cô. Tầm mắt của hai người như thể dính lấy nhau, không thể tách ra được.
Tiếng cười đùa, và tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Mấy kẻ làm việc xấu thấy gian kế đã thành liền chạy về chỗ ngồi.
Chân Tả Á mềm nhũn, may mà có cánh tay vững chắc bên hông ngăn lại, không thôi cô đã trượt chân ngã xấu hổ chết mất. Cô không dám nhìn khách khứa mà cúi gằm mặt. Kiều Trạch vẫn thờ ơ dửng dưng không hề ngại ngùng đứng đó, đôi mắt vẫn sâu thẳm, có điều đôi môi quyến rũ kia khẽ mấp máy.
Thời gian kế tiếp là của cặp vợ chồng tân hôn, liên tiếp đủ loại tiết mục, cực kỳ sôi động. Chị gái và anh rể cũng bị hành hạ ra trò, nếu như không phải là ngày đại hỉ, chắc chị gái phải khóc mất.
Hôn lễ kết thúc tốt đẹp, Tả Á thề, không bao giờ làm phù dâu nữa.
*
Chị gái kết hôn, dĩ nhiên sống cùng nhà với anh rể, còn Tả Á thì chuyển khỏi nhà Kiều Trạch trở về lại căn nhà để trống lúc trước.
Khi cô nói với Kiều Trạch muốn trở về chỗ đó, anh không nói gì, tròng mắt đen chỉ thoáng qua điều gì đó, cuối cùng lái xe đưa cô tới đây, dặn dò cô chú ý an toàn rồi rời đi ngay.
Có lẽ Kiều Trạch đã nói với ba mẹ rồi. Nói chung, ba chỉ gọi điện tới nhắc cho cô chú ý an toàn, bảo cô hãy tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Mọi người trong nhà đều có ảnh đám cưới của chị gái, cô cũng không ngoại lệ. Lúc nhận lấy tập ảnh cô không nhìn kỹ, khi trở lại nhà trọ nghỉ ngơi mới mở ra ngắm nghía, rồi chân thành bỏ từng bức ảnh vào album.
Trên gương mặt của chị gái là nụ cười hạnh phúc, mặt ba mẹ cũng tràn này vẻ vui mừng và hãnh diện. Còn Kiều Trạch thì vẫn luôn là bộ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Nhưng giữa mọi người trong ảnh, chỉ vừa liếc nhìn đã tìm thấy anh ta, bởi vì anh ta rất dễ gây chú ý.
Xem ảnh một lượt, mặt Tả Á đỏ bừng. Thậm chí còn có tấm chụp cảnh hôn môi của cô và Kiều Trạch. Trong ảnh, đôi môi mỏng mím chặt của Kiều Trạch đang kề lên môi cô, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Trái ngược với vẻ mặt hốt hoảng, đôi mắt trợn to của cô, vẻ bình thản của anh như thể không phải bị người ta ép buộc, mà đang nghiêm túc hôn cô.
Lòng cô hơi hốt hoảng, vội vàng lật ngược tấm ảnh nhét vào album. Nhưng môi của cô, trí nhớ của cô nhẫn nhớ rõ như in nụ hôn đó. Hương bạc hà hòa quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng, cảm giác tê dại như chạy thẳng đến lồng ngực, khiến trái tim cô đập rộn lên.
Và đôi mắt đen sâu thẳm của anh vẫn khắc sâu trong tâm trí cô, không thể nào xua tan….
Mặc chiếc áo sơ mai màu trắng rộng thùng thình, càng lộ rõ cô nhỏ gầy biết bao nhiêu. Mặc dù áo sơ mi ngắn tay, nhưng Tả Á còn phải xắn lên vài lớp mới có thể lộ ra phân nửa cánh tay, vạt áo dài tới đầu gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.
Gương mặt điển trai của Kiều Trạch vẫn mang vẻ hờ hững. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Á anh trầm giọng nói: "Ngủ đi."
Tả Á bò lên giường chui vào trong chăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai lạnh tanh của Kiều Trạch không chớp mắt. Sao anh ta biết mình ở đây chứ?
Kiều Trạch lạnh mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt lộ ra ngoài chăn của Tả Á, nghiêm nghị nói: "Về sau có đi đâu cũng phải nói cho tôi biết, nghe chưa?"
"Vâng!" Tả Á nhỏ giọng trả lời. Sắc mặt của Kiều Trạch âm u đáng sợ, cô chợt nhớ đến ước ao mấy ngày nay của mình dè dặt nói: "Kiều Trạch, tôi muốn ăn canh sườn anh làm, sau khi về làm cho tôi ăn có được không?"
Kiều Trạch nhíu mày, đôi môi mỏng cương nghị nhếch lên cùng đôi con ngươi thâm trầm đáng sợ, Tả Á tưởng anh không vui vội nói: "Tôi.....Tôi ngủ đây, buồn ngủ quá."
Cô nhắm mắt lại, được nằm trong tấm chăn thoải mái ngay lập tức ngủ thiếp đi. Đây là những ngày khó khăn nhất mà cô - một người lớn từng này rồi - mới phải trải qua. Cô mệt muốn chết rồi, thật sự mệt muốn chết rồi.
Kiều Trạch nhìn cô gái vừa nhắm mắt liền ngủ khì ra đó, vừa tức vừa không biết phải làm sao. Vốn định dạy dỗ cô một trận, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì lửa giận cũng nghẹn lại trong lòng.
Trong người không có đồng nào, ban đêm ngủ trong công viên, ban ngày lang thang khắp nơi, bụng lại đói meo mấy ngày. Kiều Trạch thậm chí còn không dám nghĩ đến những chuyện cô phải trải qua.
Lẳng lặng xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Tả Á ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, bụng đói kêu ọc ọc khiến cô tỉnh lại. Mở mắt liếc nhìn xung quanh rất yên tĩnh. Cô rời giường rửa mặt đánh răng, lúc chuẩn bị tới phòng bên cạnh gọi Kiều Trạch thì tiếng gõ cửa đúng lúc lại vang lên.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người phục vụ tới đưa cơm trưa, còn có một bộ quần áo, chắc Kiều Trạch vừa mua. Tả Á nhìn thức ăn đưa tới, thậm chí còn có canh sườn cô nói ngày hôm qua. Cô cho rằng Kiều Trạch đặt món.
Nữ phục vụ bí mật nói cho cô biết, canh sườn do Kiều Trạch thương lượng với khách sạn, đích thân xuống bếp làm. Kiều Trạch còn có việc cần xử lý tối nay mới về, bảo cô đợi trong khách sạn. Lúc nữ phục vụ nói lời này, giọng điệu khó nén vẻ ghen tỵ.
Sau khi phục vụ đi rồi, Tả Á nhìn chằm chằm vào canh sườn hồi lâu, hồi lâu, không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nong nóng.
Bữa cơm này, Tả Á ăn bằng cả tấm lòng.
Hôm sau cô và Kiều Trạch ngồi máy bay trở lại thành phố A mà cô muốn trốn đi. Tâm trạng Tả Á rất nặng nề, vẻ mặt ấm ức không vui.
Cô nói cho Kiều Trạch biết, cô không muốn về nhà, không muốn gặp mẹ, muốn đợi đến khi tâm trạng khá hơn hẵng nói. Kiều Trạch bảo tài xế đến đón hai người lái xe tới khu căn hộ cao cấp của anh. Vừa mới xuống xe, đang định vào nhà thì vang lên tiếng gọi lo lắng sau lưng Tả Á.
"Tả Á!"
Tả Á quay đầu lại, thấy Chung Dương hốc mắt hồng hồng, râu ria lởm chởm, ánh mắt thâm thúy mang nét lo lắng xúc động. Anh chạy vội về phía cô, ôm cô vào lòng.
"Em đi đâu vậy, đi đâu vậy hả?" Lúc Chung Dương thấy quyển tạp chí đó thì vội vàng gọi điện cho Tả Á nhưng gọi thế nào cũng không được. Tưởng Tả Á thấy mấy thứ vớ vẩn trong tạp chí nên tức giận, nhưng mấy ngày liên tiếp không liên lạc được anh như sắp phát điên, chờ ở nhà của Kiều Trạch mấy ngày qua, rốt cuộc hôm nay cũng đợi được Tả Á.
Kiều Trạch đứng ở bên, lạnh lùng nhìn Chung Dương ôm Tả Á, chính là người đàn ông trên tạp chí - người thừa kế Chung thị.
Tả Á hơi nhíu mày, "Chung Dương, anh ôm em đau quá."
Chung Dương vội buông Tả Á ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được đau lòng nói: "Sao em lại gầy thế này? Có phải giận anh nên không nhận điện thoại của anh không?"
"Em.....Không có chuyện gì đâu Chung Dương, em không có giận."
"Tiểu Á!"
Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, Tả Á quay đầu lại thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa, Tả Á thấy chị gái, anh Chu, ba mẹ, dượng cùng bước xuống xe.
Sao họ đều tới đây? Tả Á không muốn gặp ba và mẹ, bất giác tránh sau lưng Kiều Trạch.
Điền Văn Lệ nhìn con gái gầy trơ xương muốn nói lại thôi, còn ba cô Tả Quốc Cường thì mang vẻ mặt xấu hổ.
Tả Vi ôm lấy Tả Á, không nhịn được nói: "Em gái ngốc, về sau không được như vậy, một mình chạy đến nơi xa như thế, tất cả mọi người đều lo lắng cho em gần chết."
Tả Á cười cười nói: "Chị, không phải em đã về rồi sao? Không xảy ra chuyện gì cả, coi như đi du lịch cũng được."
Thế này Chung Dương mới biết hình như đã xảy ra chuyện gì. Tầm mắt của mọi người đều liếc về phía Chung Dương, Chung Dương chợt cau mày, "Tiểu Á, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Trạch lạnh mặt, cau mày nói: "Lên nhà rồi nói một thể!"
Mọi người lên nhà, nhân số đông đảo, may mà nhà Kiều Trạch khá lớn. Tả Quốc Cường và Kiều Vân đều là người có tầm ảnh hưởng trên thương trường, từng qua lại với người lớn của Chung thị.
Sau khi nói chuyện, Chung Dương mới biết bởi vì quyển tạp chí mà Tả Á xung đột với người nhà, bỏ nhà ra đi đến tận thành phố T. Sao cô ấy có thể đến nơi xa xôi như vậy? Chung Dương nghĩ mà vô cùng đau lòng. Phải xung đột đến mức nào mới có thể khiến Tả Á luôn tràn đầy sức sống bỏ nhà ra đi? Chung Dương cũng đoán được phần nào, nhất định cô đã rất tủi thân, mà anh không thoát khỏi liên quan.
Thấy nguyên nhân khiến Tả Á gầy đi không ít cũng có liên quan đến mình, Chung Dương càng thêm đau lòng. Anh đứng dậy, kéo tay Tả Á rồi ôm vào lòng, rất chân thành tha thiết mà nói: "Thưa hai bác, Tả Á còn nhỏ, nhưng cháu thích em ấy, hôm nay ở trước mặt người thân của Tiểu Á, cháu sẽ nói hết lời trong lòng."
"Cháu muốn được ở bên Tả Á, cháu thật lòng thích em ấy, chỉ cần Tả Á bằng lòng, chúng cháu có thể lập tức đính hôn, đợi em ấy học xong, cháu sẽ cưới em ấy."
"Tôi không đồng ý, hai đứa không thích hợp." Sau khi Chung Dương nói xong, Điền Văn Lệ chợt mở miệng, bà vô cùng kích động nói với vẻ mặt vô cùng tức giận.
Tả Á không nhịn được nhìn về phía mẹ mình. Cô vốn không biết phải đối mặt với lời thổ lộ bất thình lình của Chung Dương ra sao, cũng có phần hơi căng thẳng, thậm chí không biết vì sao lại liếc nhìn nét mặt của Kiều Trạch.
Nhưng vì mẹ phản đối, khiến cô muốn nổi loạn, "Đây là chuyện của con, con muốn ở bên Chung Dương, đợi chị gái và anh Chu kết hôn, con sẽ đính hôn với Chung Dương."
Đôi mắt thâm trầm của Kiều Trạch liếc nhìn Tả Á. Anh lấy thuốc ra đốt rồi hít sâu một hơi nhưng không lên tiếng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Chương4: Nụ hôn lạnh tựa băng
Không ai hiểu tại sao Điền Văn Lệ lại phản đối Tả Á và Chung Dương đến với nhau, có lẽ chỉ có Kiều Vân mới hiểu. Lúc Điền Văn Lệ rời đi còn nói với Tả Á, nếu như dám tự ý quyết định thì sau này bà sẽ không nhận đứa con gái như cô nữa.
Lúc ấy Tả Á không nói gì mà chỉ nhìn Điền Văn Lệ bằng ánh khó hiểu và hờn trách. Cô không hiểu, người mẹ không chăm nom mình những mười mấy năm trời, sao đột nhiên lại ‘quan tâm’ đến mình dữ vậy?
Cuối cùng cô nở nụ cười giễu cợt.
Mọi người ra về mà không hề vui vẻ.
Tả Á không hợp với mẹ, cũng không muốn đến nhà ba, mọi người lại sợ Tả Vi không quản được cô, vì vậy tạm thời vẫn để cô ở nhà Kiều Trạch. Hình như cô cũng chỉ e ngại với mỗi Kiều Trạch.
Tả Á từng nói, sau khi chị gái kết hôn, cô sẽ đính hôn với Chung Dương. Cho nên cô mong mỏi mau mau đến ngày hôn lễ của Tả Vi và Chu Văn Hiên được cử hành vào sáu ngày sau.
Chung Dương cũng nói muốn đưa Tả Á về nhà gặp người nhà anh. Anh chưa từng có ý nghĩ muốn kết hôn dữ dội như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên anh muốn đưa một cô gái về nhà.
Anh thật sự rất nghiêm túc.
Tả Á và Kiều Trạch vẫn giao thiệp theo kiểu cũ, cùng sống dưới một mái nhà nhưng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Nhưng hôm nào anh cũng dành chút thời gian xem ti vi với cô, sau đó bảo cô đi ngủ theo thời gian quy định.
Cứ như vậy, thoắt cái đã đến ngày cưới của Tả Vi và Chu Văn Hiên, cô em gái Tả Á làm phù dâu.
Tại một khách sạn năm sao tráng lệ, thảm đỏ trải từ ngoài vào tân bên trong lễ đường.
Ngày này đâu chỉ có chút hỗn loạn, Tả Á là phù dâu của chị, nhưng đám cưới sắp bắt đầu mà không thấy phù rể đâu, cả nhà đều cuống quýt hết cả lên, tạm thời phải thay đổi phù rể.
Tả Á cho rằng sẽ tìm được phù rể, cô cũng không quan tâm lắm. Nhưng lúc cô bước ra từ phòng nghỉ, trông thấy phù rể là Kiều Trạch thì ngẩn ra.
Bộ Âu phục màu xám may vừa vặn với vóc người của anh ta. Thân hình cao lớn rắn rỏi, gương mặt điển trai vẫn không bớt đi vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng điển trai. Đôi môi mỏng mím chặt không hề mang nét nhu hòa dù hôm nay có là ngày đáng mừng đi nữa.
Trong lễ đường, Tả Á chỉ có thể miêu tả bằng từ náo loạn. Trước buổi lễ của chị gái và anh rể, người chịu hành hạ lại là phù dâu và phù rể.
Mọi người nhao nhao muốn phù rể và phù dâu giao bái, hôn môi, nếu không thì không cho cử hành hôn lễ.
Tả Á mặc bộ váy dài trắng tinh, mái tóc đen bới lên cao như một cô công chúa. Mặt cô ửng hồng, không biết vì nóng hay vì ngượng.
Kiều Trạch vẫn lạnh lùng đứng đó, vẫn bình tĩnh như thường.
Tả Á hơi mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh tanh của Kiều Trạch. Cô thầm nghĩ, còn lâu mình mới làm chuyện này.
Hai người vẫn đứng sững ra đó, chuyện này không thể được. Có mấy người cả gan, đứng trước bàn bàn gào to lên, mười mấy đứa nhóc vây lại, cười hi ha đẩy Kiều Trạch và Tả Á sát lại với nhau.
Kiều Trạch cao 1m85, nào có mấy ai có thể xê dịch nổi. Tả Á thì đúng là bi kịch, bị con trai nhà chú ôm eo bế lên, ném vào lòng Kiều Trạch như một bao cát, không hề quan tâm cô sẽ bị đau.
Hai tai Tả Á chỉ còn lại tiếng cười đùa của mọi người, sau đó đụng phải lồng ngực rộng rãi mà ấm áp, thắt lưng được cánh tay mạnh mẽ ôm chặt. Tả Á thầm nghĩ, lồng ngực này cũng cứng quá.
Đám trẻ trâu này nghịch quá đi mất, không hành hạ người ta không cam lòng. Tả Á còn đang hoảng hồn, đã có vài đôi tay đẩy đầu cô kề sát Kiều Trạch.
Thật sự rất hỗn loạn. Tầm mắt của Tả Á dường như chỉ còn nhìn rõ gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch. Đám nhóc ngại gương mặt lạnh đó của Kiều Trạch mà không dám càn rỡ nên dồn hết toàn bộ sức lực vào cô.
Cô được Kiều Trạch ôm vào lòng. Mười mấy người xô đẩy khiến họ đứng không vững, mái tóc xinh đẹp cũng rối bời. Nếu như không được Kiều Trạch che chở, có lẽ cô sẽ bị đám nhóc dở hơi này giết chết mất.
Lúc này không biết có ai to gan, một tay ấn đầu Tả Á, một tay ấn đầu Kiều Trạch. Cứ thế đầu hai người đụng vào nhau, mà đôi môi mang theo hương bạc hà thoang thoảng của Kiều Trạch bất chợt hôn lên môi cô.
Nhịp tim Tả Á trỗi nhịp, mặt như sắp bốc cháy đến nơi. Ánh mắt kinh hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm u ám của Kiều Trạch. Con ngươi như mực, sâu như nước xoáy, dường như muốn hút lấy linh hồn cô. Tầm mắt của hai người như thể dính lấy nhau, không thể tách ra được.
Tiếng cười đùa, và tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Mấy kẻ làm việc xấu thấy gian kế đã thành liền chạy về chỗ ngồi.
Chân Tả Á mềm nhũn, may mà có cánh tay vững chắc bên hông ngăn lại, không thôi cô đã trượt chân ngã xấu hổ chết mất. Cô không dám nhìn khách khứa mà cúi gằm mặt. Kiều Trạch vẫn thờ ơ dửng dưng không hề ngại ngùng đứng đó, đôi mắt vẫn sâu thẳm, có điều đôi môi quyến rũ kia khẽ mấp máy.
Thời gian kế tiếp là của cặp vợ chồng tân hôn, liên tiếp đủ loại tiết mục, cực kỳ sôi động. Chị gái và anh rể cũng bị hành hạ ra trò, nếu như không phải là ngày đại hỉ, chắc chị gái phải khóc mất.
Hôn lễ kết thúc tốt đẹp, Tả Á thề, không bao giờ làm phù dâu nữa.
*
Chị gái kết hôn, dĩ nhiên sống cùng nhà với anh rể, còn Tả Á thì chuyển khỏi nhà Kiều Trạch trở về lại căn nhà để trống lúc trước.
Khi cô nói với Kiều Trạch muốn trở về chỗ đó, anh không nói gì, tròng mắt đen chỉ thoáng qua điều gì đó, cuối cùng lái xe đưa cô tới đây, dặn dò cô chú ý an toàn rồi rời đi ngay.
Có lẽ Kiều Trạch đã nói với ba mẹ rồi. Nói chung, ba chỉ gọi điện tới nhắc cho cô chú ý an toàn, bảo cô hãy tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Mọi người trong nhà đều có ảnh đám cưới của chị gái, cô cũng không ngoại lệ. Lúc nhận lấy tập ảnh cô không nhìn kỹ, khi trở lại nhà trọ nghỉ ngơi mới mở ra ngắm nghía, rồi chân thành bỏ từng bức ảnh vào album.
Trên gương mặt của chị gái là nụ cười hạnh phúc, mặt ba mẹ cũng tràn này vẻ vui mừng và hãnh diện. Còn Kiều Trạch thì vẫn luôn là bộ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Nhưng giữa mọi người trong ảnh, chỉ vừa liếc nhìn đã tìm thấy anh ta, bởi vì anh ta rất dễ gây chú ý.
Xem ảnh một lượt, mặt Tả Á đỏ bừng. Thậm chí còn có tấm chụp cảnh hôn môi của cô và Kiều Trạch. Trong ảnh, đôi môi mỏng mím chặt của Kiều Trạch đang kề lên môi cô, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Trái ngược với vẻ mặt hốt hoảng, đôi mắt trợn to của cô, vẻ bình thản của anh như thể không phải bị người ta ép buộc, mà đang nghiêm túc hôn cô.
Lòng cô hơi hốt hoảng, vội vàng lật ngược tấm ảnh nhét vào album. Nhưng môi của cô, trí nhớ của cô nhẫn nhớ rõ như in nụ hôn đó. Hương bạc hà hòa quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng, cảm giác tê dại như chạy thẳng đến lồng ngực, khiến trái tim cô đập rộn lên.
Và đôi mắt đen sâu thẳm của anh vẫn khắc sâu trong tâm trí cô, không thể nào xua tan….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.