Chương 23: C23: Đọan 23
Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)
25/04/2022
Share
Trong lúc hoảng loạn vì sắp bị rơi xuống, tôi chới với hét ầm lên. May sao bàn tay vì khua loạn xạ mà nắm được vào một góc của lá cờ tổ quốc treo trên sân thượng.
Tuy lá cờ này rất rộng, nhưng vải cũng không chịu được sức nặng của một người, nhất là trong điều kiện ở trên cao gió thổi mạnh như thế này, thật sự hoàn cảnh lúc ấy chỉ có thể diễn tả bằng năm từ: "ngàn cân treo sợi tóc".
Tôi cứ níu vào lá cờ quăng qua quăng lại theo chiều gió, cả người bị va đập vào tường đến độ đau nhức không cách nào tả được. Từ vị trí này nhìn xuống, mọi thứ bên dưới đều chỉ nhỏ bằng hạt đậu, cảm giác chơi vơi trên cao khiến cho chân tay tôi bủn rủn, sống lưng lạnh toát, sợ hãi đến mức tim đập chân run.
Mặc dù tôi đã cố hết sức để hét thật to nhưng thực lòng mà nói, với sức gió mạnh và độ cao như thế này, chẳng ai nghe được tiếng của tôi, mà dẫu có nghe thấy đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có thể cứu tôi kịp, bởi vì...lá cờ đã sắp rách mất rồi.
Tôi nghe thấy tiếng vải rạn ra, trái tim càng đập dữ dội hơn trong lồng ngực, cảm giác sắp chết thật sự vô cùng đáng sợ, cũng tột cùng khổ sở bi ai. Khi ấy tôi chỉ ước có một bàn tay vươn tới nắm lấy tay mình, kéo tôi lên, đưa tôi thoát khỏi tình cảnh khủng khiếp này...chỉ có điều, ước vẫn chỉ là ước thôi, tôi nắm chắc 99% cái chết rồi.
Đúng lúc tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả, đột nhiên tôi lại nghĩ tới căn phòng được thiết kế mặt trước hoàn toàn bằng kính chịu lực ở tầng ba mươi bảy kia, tôi nhớ buổi trưa khi vào phòng làm việc của anh, hai cánh cửa sổ lớn phía trước đang mở, nếu bây giờ đu người sang bên phải một góc hai mươi độ, có lẽ nếu may mắn thì tôi sẽ bám được vào thành cửa sổ phòng anh.
Mới vừa nghĩ đến đó thì miếng vải ở lá cờ tôi đang bám liền phát ra tiếng kêu "Rẹt...Rẹt...!!!", sau đó từ từ rách ra. Khi ấy tôi hoảng quá, đầu óc chẳng thể nghĩ được cái gì cho nên cứ vô thức đu mạnh một cái, lá cờ cũng theo lực di chuyển của tôi mà rách toạc. Có lẽ bởi vì tôi dùng lực quá mạnh cho nên cả người bị quăng lệch vị trí đã nhắm một chút, đầu tôi đập vào tấm kính dưới cửa, choáng váng đến mức xây xẩm mặt mày, quên cả đưa tay lên bám thành cửa sổ, cứ thế trượt xuống. Tôi tiếp tục rơi tự do xuống dưới như vậy, đúng lúc đã hoàn toàn hết hy vọng rồi thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, giữ tôi lơ lửng trên không trung...Một bàn tay rất ấm.
Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy anh đang nắm lấy tay mình, ánh mắt vốn luôn hờ hững kia bây giờ lại toát lên một vẻ lo lắng hốt hoảng tột độ, gân xanh nổi đầy trên trán.
Không hiểu sao khi rơi xuống tôi không hề khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, đột nhiên nước mắt tôi lại tuôn lã chã, cảm giác này thật sự không sao diễn tả được, chỉ biết rằng lúc này tôi vừa thấy cực kỳ tủi thân, nhưng lại vừa thấy tột cùng hạnh phúc mà thôi.
"Nắm chặt vào". Anh cố dùng hết sức kéo tôi lên, dứt khoát nói.
Tôi cắn chặt môi dưới, gật gật đầu, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
Mặc dù tôi chỉ nặng 48kg nhưng vì kính chịu lực không hề có điểm tựa nên anh rất khó để kéo tôi lên. Khi tôi vừa nhích người lên được khoảng 10cm thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng "Rắc...Rắc".
YOULL ALSO LIKE
Mộng Dục - Huyền Namida
11.6M
223K
Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng: đã hoàn Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khă...
[Edit-Hoàn] Tình Yêu Trực Tuyến - Nhu Nhu Nh...
1.7M
30.8K
Editor: Raining☘️☘️☘️ Nam chủ bề ngoài băng lãnh cấm dục thực tế lại là tên lưu manh côn thịt lớn tràn đầy sức sống ham muốn thể xác. vs Nữ chủ: Bề ngoài tinh khiết yếu...
[EDIT - NP] SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM
532K
9.4K
????Hán Việt: Bị khuê mật nam bằng hữu cáo liễu chi hậu ( np ) ????Tác giả: Túy Túy ????Editor: Dưa Xanh ????Bìa: Vườn Hồng Hạc | Elodie ????Nguồn: Vespertine ????Thể loại: Nguyên s...
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời...
5.8M
115K
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia...
Tổng tài ngược đãi phu nhân ( Full )
3.1M
68.5K
TRUYỆN DO BEMY VIẾT. ???? TUYỆT ĐỐI : Không chuyển Ver, không Edit. GHI ĐÚNG TÁC GIẢ. ______ Thể loại : Hiện đại, hắc bang, sủng, ngược, sắc, 18+, HE ... ‼️ NHÂN VẬT...
【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh...
1.4M
105K
Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại: Xuyên sách, 1 vs 1, Ngọt sủng, Nữ phụ , Huyền Huyễn, Cổ đại, tranh b...
Tấm kính cửa sổ nứt ra, đồng thời tôi cũng cảm thấy trên mặt mình có một cảm giác âm ấm, khi liếc vào trong kính, tôi mới biết lúc nãy tôi đu người xuống, đầu đập mạnh vào kính cho nên bị chảy máu, còn tấm kính kia vì bị tôi va đập cộng thêm phải chịu sức nặng của hai người, cho nên đã dần dần nứt ra.
Tôi vừa nghĩ đến đó thì lại nghe tiếng "Rắc...rắc...rắc" tiếp. Tốc độ nứt ngày càng lan dần ra nhiều, nếu cứ như thế này thì không phải mình tôi chết mà anh cũng chết. Tôi lại không thể để anh chết một cách hoài phí thế này được...bởi vậy cho nên thà để một mình tôi rơi xuống, thà để mình tôi ra đi...anh được sống là tôi mãn nguyện rồi.
"Buông em ra".
Anh thấy tôi nói như vậy, không những không buông ra mà trái lại còn nắm chặt cổ tay tôi hơn, tấm kính vẫn kêu răng rắc.
Trong lòng tôi khi ấy cũng theo sự rạn nứt của tấm kính mà cồn cào như lửa đốt, vừa khóc vừa hét lên: "Buông ra mau. Anh muốn chết à"
"Không buông"
"Kính sắp vỡ rồi, buông em ra đi"
Anh không thèm trả lời tôi mà vẫn kiên trì không chịu buông tay, còn cố chấp dùng sức kéo tôi lên. Cái người này, tại sao lại có thể vì một người như tôi mà liều lĩnh như vậy? Anh là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, tương lai rộng mở, tiền đồ sáng lạn, còn tôi chỉ là một người phụ nữ được anh mua về mà thôi...tại sao lại có thể vì một người như tôi mà đến tính mạng của mình cũng không cần như vậy?
Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác nhiều như vậy, tôi cố ngước lên nhìn anh, hai hốc mắt đỏ hoe nói: "Xin anh đấy...buông em ra".
"Cố lên, sắp được rồi"
Tôi ngoái đầu nhìn xuống phía dưới, thấy bên dưới hình như có người đã nhìn thấy hoàn cảnh này rồi, khoảng ba bốn người gì đấy tụ tập chỉ trỏ về phía chúng tôi, có người còn hét lên: "Tổng giám đốc!!!".
Nghe thấy vậy, tôi cũng đủ biết tình cảnh bây giờ đã không còn có thể chần chừ được nữa, vì thế cho nên tôi cố dùng chút sức lực còn lại của mình, đưa cánh tay còn lại lên để gỡ tay anh ra, tuy nhiên vì anh vẫn nhất quyết không buông cho nên tôi đành dùng móng tay bấu vào da thịt anh đến bật máu.
Máu tươi chảy xuống, con người ấy vẫn nhất quyết không buông. Kính vẫn rạn liên tục.
"Buông em ra đi...". Máu ấm men theo tay anh, chảy xuống tay tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng cảm thấy thật sự cảm động vì sự kiên trì cố chấp này của một người.
"Không buông". Anh dứt khoát quát lên.
Rắc!!! Rắc!!!
Đúng lúc kính vỡ tan tành thành từng mảnh, cả người tôi bỗng nhẹ bẫng. Tôi nhắm chặt mắt, chờ đợi cảm giác mình chết đi, tuy nhiên tôi lại không hề thấy tiếng gió vi vút bên tai hay giống như mình đang rơi xuống gì cả mà chỉ thấy mềm mềm, ấm ấm.
Lúc này tôi mới dám mở mắt ra, khi đó mới biết hóa ra cảm giác mềm mềm ấm ấm này là do tôi đang nằm trên lồng ngực anh, phía bên cạnh là tấm kính đã nứt toác....
Đây là...phòng làm việc của anh, như vậy... chúng tôi sống rồi!!!
Cảm giác mình vừa từ cõi chết trở về thật sự vô cùng khó tả, vừa thót tim vừa sung sướng đến độ người vẫn còn run run, khi ấy tôi chẳng thể nghĩ được gì, cứ tự nhiên vòng tay ôm chặt lấy anh, rúc đầu vào hõm cổ anh, cứ thế bật khóc.
Nếu hôm nay tôi chết đi, ngày mai bầu trời vẫn sáng.
Nếu hôm nay anh cũng rơi xuống, tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Tôi cảm nhận thấy cả người anh đột nhiên đơ ra như tượng, một lát sau thấy tôi khóc thương tâm như vậy, rút cục Quân đành đưa tay lên, vỗ vỗ lưng tôi.
"Nín đi, không sao rồi".
Anh vừa nói dứt câu thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, tiếp theo đó là rất nhiều nhân viên trong công ty bước vào, nét mặt ai nấy đều cực kỳ hốt hoảng:
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
"Tổng giám đốc, anh có bị thương không?"
Ở trong hoàn cảnh tình ngay lý gian, lại bị tất cả mọi người trông thấy như vậy liền giật mình vội vàng đẩy anh ra, sau đó lồm cồm bò dậy. Quân cũng phủi phủi tay áo đứng dậy, bình thản nói:
"Không sao"
Trong đám đông, ai ai cũng lo lắng nhìn tôi, bởi vì người tôi dính nhiều máu hơn, tuy nhiên chỉ có duy nhất một người phát hiện ra máu đó từ người anh chảy xuống. Chị Hiền tiến lại gần anh, còn nhẹ nhàng cầm tay anh lên, ánh mắt hiện rõ sự xót xa đau lòng, lên tiếng:
"Anh bị thương rồi?".
"Không sao, xây xước nhẹ thôi". Nói rồi, anh lặng lẽ rút tay ra, đi về phía bàn làm việc, bổ sung thêm: "Đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra trước đi".
"Vâng".
Vì có nhiều người ở đó nên tôi không tiện cãi lời anh, thêm vào đó, bây giờ khi đã bình tĩnh hơn rồi, tôi mới thật sự cảm thấy đau. Cả người đau ê ẩm, toàn thân mềm nhũn vô lực, còn chóng mặt đến mức suýt ngất đi.
Tôi miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó cùng một vài người đến bệnh viện. Trước khi ra khỏi phòng làm việc của anh, tôi còn nghe loáng thoáng giọng nói ôn nhu của một người:
"Anh có sao không? Em băng vết thương lại cho anh nhé".
Tôi chỉ kịp nghe đến đấy, sau đó cảnh vật trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, không biết trời trăng gì nữa!!!
Trong lúc hoảng loạn vì sắp bị rơi xuống, tôi chới với hét ầm lên. May sao bàn tay vì khua loạn xạ mà nắm được vào một góc của lá cờ tổ quốc treo trên sân thượng.
Tuy lá cờ này rất rộng, nhưng vải cũng không chịu được sức nặng của một người, nhất là trong điều kiện ở trên cao gió thổi mạnh như thế này, thật sự hoàn cảnh lúc ấy chỉ có thể diễn tả bằng năm từ: "ngàn cân treo sợi tóc".
Tôi cứ níu vào lá cờ quăng qua quăng lại theo chiều gió, cả người bị va đập vào tường đến độ đau nhức không cách nào tả được. Từ vị trí này nhìn xuống, mọi thứ bên dưới đều chỉ nhỏ bằng hạt đậu, cảm giác chơi vơi trên cao khiến cho chân tay tôi bủn rủn, sống lưng lạnh toát, sợ hãi đến mức tim đập chân run.
Mặc dù tôi đã cố hết sức để hét thật to nhưng thực lòng mà nói, với sức gió mạnh và độ cao như thế này, chẳng ai nghe được tiếng của tôi, mà dẫu có nghe thấy đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có thể cứu tôi kịp, bởi vì...lá cờ đã sắp rách mất rồi.
Tôi nghe thấy tiếng vải rạn ra, trái tim càng đập dữ dội hơn trong lồng ngực, cảm giác sắp chết thật sự vô cùng đáng sợ, cũng tột cùng khổ sở bi ai. Khi ấy tôi chỉ ước có một bàn tay vươn tới nắm lấy tay mình, kéo tôi lên, đưa tôi thoát khỏi tình cảnh khủng khiếp này...chỉ có điều, ước vẫn chỉ là ước thôi, tôi nắm chắc 99% cái chết rồi.
Đúng lúc tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả, đột nhiên tôi lại nghĩ tới căn phòng được thiết kế mặt trước hoàn toàn bằng kính chịu lực ở tầng ba mươi bảy kia, tôi nhớ buổi trưa khi vào phòng làm việc của anh, hai cánh cửa sổ lớn phía trước đang mở, nếu bây giờ đu người sang bên phải một góc hai mươi độ, có lẽ nếu may mắn thì tôi sẽ bám được vào thành cửa sổ phòng anh.
Mới vừa nghĩ đến đó thì miếng vải ở lá cờ tôi đang bám liền phát ra tiếng kêu "Rẹt...Rẹt...!!!", sau đó từ từ rách ra. Khi ấy tôi hoảng quá, đầu óc chẳng thể nghĩ được cái gì cho nên cứ vô thức đu mạnh một cái, lá cờ cũng theo lực di chuyển của tôi mà rách toạc. Có lẽ bởi vì tôi dùng lực quá mạnh cho nên cả người bị quăng lệch vị trí đã nhắm một chút, đầu tôi đập vào tấm kính dưới cửa, choáng váng đến mức xây xẩm mặt mày, quên cả đưa tay lên bám thành cửa sổ, cứ thế trượt xuống. Tôi tiếp tục rơi tự do xuống dưới như vậy, đúng lúc đã hoàn toàn hết hy vọng rồi thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, giữ tôi lơ lửng trên không trung...Một bàn tay rất ấm.
Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy anh đang nắm lấy tay mình, ánh mắt vốn luôn hờ hững kia bây giờ lại toát lên một vẻ lo lắng hốt hoảng tột độ, gân xanh nổi đầy trên trán.
Không hiểu sao khi rơi xuống tôi không hề khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, đột nhiên nước mắt tôi lại tuôn lã chã, cảm giác này thật sự không sao diễn tả được, chỉ biết rằng lúc này tôi vừa thấy cực kỳ tủi thân, nhưng lại vừa thấy tột cùng hạnh phúc mà thôi.
"Nắm chặt vào". Anh cố dùng hết sức kéo tôi lên, dứt khoát nói.
Tôi cắn chặt môi dưới, gật gật đầu, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
Mặc dù tôi chỉ nặng 48kg nhưng vì kính chịu lực không hề có điểm tựa nên anh rất khó để kéo tôi lên. Khi tôi vừa nhích người lên được khoảng 10cm thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng "Rắc...Rắc".
YOULL ALSO LIKE
Mộng Dục - Huyền Namida
11.6M
223K
Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng: đã hoàn Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khă...
[Edit-Hoàn] Tình Yêu Trực Tuyến - Nhu Nhu Nh...
1.7M
30.8K
Editor: Raining☘️☘️☘️ Nam chủ bề ngoài băng lãnh cấm dục thực tế lại là tên lưu manh côn thịt lớn tràn đầy sức sống ham muốn thể xác. vs Nữ chủ: Bề ngoài tinh khiết yếu...
[EDIT - NP] SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM
532K
9.4K
????Hán Việt: Bị khuê mật nam bằng hữu cáo liễu chi hậu ( np ) ????Tác giả: Túy Túy ????Editor: Dưa Xanh ????Bìa: Vườn Hồng Hạc | Elodie ????Nguồn: Vespertine ????Thể loại: Nguyên s...
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời...
5.8M
115K
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia...
Tổng tài ngược đãi phu nhân ( Full )
3.1M
68.5K
TRUYỆN DO BEMY VIẾT. ???? TUYỆT ĐỐI : Không chuyển Ver, không Edit. GHI ĐÚNG TÁC GIẢ. ______ Thể loại : Hiện đại, hắc bang, sủng, ngược, sắc, 18+, HE ... ‼️ NHÂN VẬT...
【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh...
1.4M
105K
Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại: Xuyên sách, 1 vs 1, Ngọt sủng, Nữ phụ , Huyền Huyễn, Cổ đại, tranh b...
Tấm kính cửa sổ nứt ra, đồng thời tôi cũng cảm thấy trên mặt mình có một cảm giác âm ấm, khi liếc vào trong kính, tôi mới biết lúc nãy tôi đu người xuống, đầu đập mạnh vào kính cho nên bị chảy máu, còn tấm kính kia vì bị tôi va đập cộng thêm phải chịu sức nặng của hai người, cho nên đã dần dần nứt ra.
Tôi vừa nghĩ đến đó thì lại nghe tiếng "Rắc...rắc...rắc" tiếp. Tốc độ nứt ngày càng lan dần ra nhiều, nếu cứ như thế này thì không phải mình tôi chết mà anh cũng chết. Tôi lại không thể để anh chết một cách hoài phí thế này được...bởi vậy cho nên thà để một mình tôi rơi xuống, thà để mình tôi ra đi...anh được sống là tôi mãn nguyện rồi.
"Buông em ra".
Anh thấy tôi nói như vậy, không những không buông ra mà trái lại còn nắm chặt cổ tay tôi hơn, tấm kính vẫn kêu răng rắc.
Trong lòng tôi khi ấy cũng theo sự rạn nứt của tấm kính mà cồn cào như lửa đốt, vừa khóc vừa hét lên: "Buông ra mau. Anh muốn chết à"
"Không buông"
"Kính sắp vỡ rồi, buông em ra đi"
Anh không thèm trả lời tôi mà vẫn kiên trì không chịu buông tay, còn cố chấp dùng sức kéo tôi lên. Cái người này, tại sao lại có thể vì một người như tôi mà liều lĩnh như vậy? Anh là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, tương lai rộng mở, tiền đồ sáng lạn, còn tôi chỉ là một người phụ nữ được anh mua về mà thôi...tại sao lại có thể vì một người như tôi mà đến tính mạng của mình cũng không cần như vậy?
Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác nhiều như vậy, tôi cố ngước lên nhìn anh, hai hốc mắt đỏ hoe nói: "Xin anh đấy...buông em ra".
"Cố lên, sắp được rồi"
Tôi ngoái đầu nhìn xuống phía dưới, thấy bên dưới hình như có người đã nhìn thấy hoàn cảnh này rồi, khoảng ba bốn người gì đấy tụ tập chỉ trỏ về phía chúng tôi, có người còn hét lên: "Tổng giám đốc!!!".
Nghe thấy vậy, tôi cũng đủ biết tình cảnh bây giờ đã không còn có thể chần chừ được nữa, vì thế cho nên tôi cố dùng chút sức lực còn lại của mình, đưa cánh tay còn lại lên để gỡ tay anh ra, tuy nhiên vì anh vẫn nhất quyết không buông cho nên tôi đành dùng móng tay bấu vào da thịt anh đến bật máu.
Máu tươi chảy xuống, con người ấy vẫn nhất quyết không buông. Kính vẫn rạn liên tục.
"Buông em ra đi...". Máu ấm men theo tay anh, chảy xuống tay tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng cảm thấy thật sự cảm động vì sự kiên trì cố chấp này của một người.
"Không buông". Anh dứt khoát quát lên.
Rắc!!! Rắc!!!
Đúng lúc kính vỡ tan tành thành từng mảnh, cả người tôi bỗng nhẹ bẫng. Tôi nhắm chặt mắt, chờ đợi cảm giác mình chết đi, tuy nhiên tôi lại không hề thấy tiếng gió vi vút bên tai hay giống như mình đang rơi xuống gì cả mà chỉ thấy mềm mềm, ấm ấm.
Lúc này tôi mới dám mở mắt ra, khi đó mới biết hóa ra cảm giác mềm mềm ấm ấm này là do tôi đang nằm trên lồng ngực anh, phía bên cạnh là tấm kính đã nứt toác....
Đây là...phòng làm việc của anh, như vậy... chúng tôi sống rồi!!!
Cảm giác mình vừa từ cõi chết trở về thật sự vô cùng khó tả, vừa thót tim vừa sung sướng đến độ người vẫn còn run run, khi ấy tôi chẳng thể nghĩ được gì, cứ tự nhiên vòng tay ôm chặt lấy anh, rúc đầu vào hõm cổ anh, cứ thế bật khóc.
Nếu hôm nay tôi chết đi, ngày mai bầu trời vẫn sáng.
Nếu hôm nay anh cũng rơi xuống, tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Tôi cảm nhận thấy cả người anh đột nhiên đơ ra như tượng, một lát sau thấy tôi khóc thương tâm như vậy, rút cục Quân đành đưa tay lên, vỗ vỗ lưng tôi.
"Nín đi, không sao rồi".
Anh vừa nói dứt câu thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, tiếp theo đó là rất nhiều nhân viên trong công ty bước vào, nét mặt ai nấy đều cực kỳ hốt hoảng:
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
"Tổng giám đốc, anh có bị thương không?"
Ở trong hoàn cảnh tình ngay lý gian, lại bị tất cả mọi người trông thấy như vậy liền giật mình vội vàng đẩy anh ra, sau đó lồm cồm bò dậy. Quân cũng phủi phủi tay áo đứng dậy, bình thản nói:
"Không sao"
Trong đám đông, ai ai cũng lo lắng nhìn tôi, bởi vì người tôi dính nhiều máu hơn, tuy nhiên chỉ có duy nhất một người phát hiện ra máu đó từ người anh chảy xuống. Chị Hiền tiến lại gần anh, còn nhẹ nhàng cầm tay anh lên, ánh mắt hiện rõ sự xót xa đau lòng, lên tiếng:
"Anh bị thương rồi?".
"Không sao, xây xước nhẹ thôi". Nói rồi, anh lặng lẽ rút tay ra, đi về phía bàn làm việc, bổ sung thêm: "Đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra trước đi".
"Vâng".
Vì có nhiều người ở đó nên tôi không tiện cãi lời anh, thêm vào đó, bây giờ khi đã bình tĩnh hơn rồi, tôi mới thật sự cảm thấy đau. Cả người đau ê ẩm, toàn thân mềm nhũn vô lực, còn chóng mặt đến mức suýt ngất đi.
Tôi miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó cùng một vài người đến bệnh viện. Trước khi ra khỏi phòng làm việc của anh, tôi còn nghe loáng thoáng giọng nói ôn nhu của một người:
"Anh có sao không? Em băng vết thương lại cho anh nhé".
Tôi chỉ kịp nghe đến đấy, sau đó cảnh vật trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, không biết trời trăng gì nữa!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.