Chương 12
Phương Linh Hugo
03/03/2023
Huy nói không sai, trước đây tôi ăn mặc rất đơn giản, đặc biệt tôi không bao giờ trang điểm. Từ ngày về nhà Hải Nam tôi thay đổi hoàn toàn. Từ đầu tới chân của tôi dát toàn hàng hiệu, chiếc váy, đôi giày, túi xách tôi đang mặc thuộc nhãn hiệu Chanel có giá lên đến mấy trăm triệu. Đi ra ngoài cùng người đàn ông quyền lực và đẹp trai tới mức bức thở người khác như Hải Nam nên tôi cũng ý thức được phải trang điểm để người khác nhìn vào thấy tôi không quá chênh lệch so với anh, vì vậy mà nhìn tôi cũng mang một vẻ đẹp sang chảnh hơn rất nhiều, nói nhìn tôi thôi cũng toát ra mùi tiền cũng không hề ngoa. Chẳng vậy mà lúc ngồi uống cà phê một mình chờ Hải Nam tôi đã phải từ chối khéo rất nhiều anh chàng lui tới xin số điện thoại làm quen, bây giờ nghe Huy khen vậy tôi khẽ nở nụ cười đáp:
“Cảm ơn anh đã quá khen. Có lẽ do đi làm tinh thần thoải mái hơn đi học nên nhìn em khác như vậy.”
Ánh mắt say mê của Huy vẫn không rời khỏi gương mặt của tôi, anh ấp úng nói:
“Anh hỏi em chuyện này không phải em đừng mắng vốn anh nhé.”
“Vâng, anh nói đi.”
“Em là người yêu của sếp Quân à?”
Lần này thì tới lượt tôi ấp úng trả lời Huy, tôi biện ra một lý do nói với anh:
“Không phải. Ngày mai có khách hàng ký hợp đồng với công ty giày Hải Nam nên em xuống đây bàn qua chuyện này với giám đốc ạ.”
“À, ra thế. Lúc đầu thấy em xuất hiện cùng anh Quân anh cứ nghĩ em là người yêu của anh ấy. Thế em xong việc chưa lát ghé nhà anh chơi đã rồi về nhé. Ba mẹ anh hỏi thăm em suốt.”
Trước lúc còn đi học tôi và Ngọc Trân có ghé nhà anh ở quận 4 chơi một lần. Ba mẹ anh làm cán bộ, kinh tế gia đình cũng khá giả nên dù học đại học nhưng anh đã có xe ô tô riêng rồi. Tôi và Ngọc Trân được ba mẹ anh kể vì ngày nhỏ anh bị bệnh đi học muộn 2 năm, nhìn anh cũng chững chạc hơn chúng tôi nên mặc dù học cùng nhưng chúng tôi ai cũng gọi Huy là anh hết. Trước đây tôi không dám mở lòng với anh vì sợ ảnh hưởng tới việc học, hiện tại là do đang mang danh vợ hờ của Hải Nam tôi lại càng không dám nên tôi kiếm cớ từ chối:
“Dạ hẹn anh hôm khác nhé. Hôm nay em còn chưa xong việc.”
“Vậy anh đợi khi nào xong việc anh đưa em về Củ Chi được không?”
Đúng lúc này Hải Nam cũng đi qua chỗ chúng tôi, không biết anh có nghe lời Huy vừa nói hay không mà tôi thấy nét mặt của anh rất khó chịu.
Tôi khẽ cười đáp lại lời của Huy:
“Dạ không cần đâu anh, em đi xe máy cùng với một người nữa, không phải em đi một mình ạ.”
Nét mặt của Huy thể hiện rõ sự tiếc nuối khi anh biết không có cơ hội được đưa tôi về. Tôi thầm nghĩ không biết chừng khi không còn làm vợ của Hải Nam nữa tôi sẽ được phong là thánh diễn xuất hoặc là thánh nói dối cũng nên.
Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi đi vào phòng ăn. Ăn uống xong mọi người lại rủ nhau đi hát karaoke. Trước đây nếu có dịp đi hát cùng đám bạn tôi sẽ có cả tá clip hát hò nhảy múa đu theo trend trên mạng xã hội nên nghe đến đi hát karaoke theo bản năng mắt tôi bỗng nhiên sáng rực như sao đêm. Minh Quân vừa nghe mọi người rủ đi hát anh liền nắm tay tôi kéo đi trước:
“Đi thôi. Hồi nãy em vừa nói khi nào có cơ hội dạy anh nhảy thì cơ hội đến ngay rồi đấy.”
“Dạ vâng.”
Tôi ở bên Minh Quân có cảm giác được là chính mình vì vậy tôi không khước từ lời đề nghị dạy nhảy của anh. Hai chúng tôi đang hào hứng thì Hải Nam lên tiếng:
“Mọi người đi chơi đi, tôi có việc phải về trước.”
Lời nói của Hải Nam khiến nụ cười trên môi Minh Quân khựng lại. Theo quán tính tôi khẽ rút tay tôi ra khỏi tay của Minh Quân rồi khẽ nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc. Minh Quân xoay người nhìn Hải Nam hỏi:
“Nghe nói tình hình của bác ổn rồi mà.”
“Tao đi từ sáng rồi nên về xem ba ở nhà ăn uống thế nào.”
“Mày không đi làm mọi người cũng làm gì có hứng mà đi.”
“Mày dẫn mọi người đi hát đi.”
Nói rồi Hải Nam vẫy tay chào mọi người đi trước. Đi theo anh ngay thì tôi sợ mọi người phát hiện ra sự bất thường giữa hai chúng tôi nên tôi nói với theo anh:
“Giám đốc có thể dành ít thời gian để em nói về hợp đồng với đối tác bên Mỹ không ạ?”
Hải Nam hiểu ý nên anh cũng phối hợp với tôi đáp:
“Được.”
Tôi quay qua nói với mọi người có mặt trong phòng:
“Xin phép các anh em có chuyện riêng cần nói với anh Nam nên không thể đi chơi cùng các anh được. Hẹn các anh dịp khác ạ.”
Mọi người ai cũng tỏ vẻ tiếc nuối khi tôi và Hải Nam không đi cùng, đặc biệt là Huy. Trên mặt anh không che giấu được nét buồn phiền, tiếc nuối.
Có lẽ từ khi nhận số tiền lớn từ Hải Nam để làm vợ anh tôi luôn sống trong tâm trạng nhìn mặt anh mà sống. Hiện tại thấy nét mặt của Hải Nam có vẻ không ổn tôi hỏi:
“Ba ở nhà bị làm sao mà anh có vẻ lo lắng như vậy?”
Hải Nam liếc mắt sang tôi đang ngồi ở vị trí ghế phụ nghiến răng nghiến lợi đáp lại:
“Cô đang muốn ba tôi ch.ết sớm để cô được giải thoát hay sao mà hỏi vậy?”
“Không có. Tại em thấy anh không vui nên tưởng ba bị làm sao.”
“Tôi không vui thì liên quan đến họ hàng nhà cô hay sao mà cô bận tâm?”
Số tiền mà mẹ tôi nợ Hải Nam rất lớn, thậm chí để mẹ không phải đi tù tôi đã chạy đôn chạy đáo đi tìm sự trợ giúp của ba để rồi rơi vào tay hai tên em vợ sau của ba tôi. Nếu không may mắn trốn thoát có thể đời con gái của tôi không còn, thậm chí không biết tôi còn sống đến hiện tại hay không? Anh xuất hiện trong cuộc đời tôi khác khác nào một vị bồ tát sống, anh cho tôi 1 tỷ để người mẹ già yếu của tôi không phải đi tù. Nhưng công bằng mà nói tôi về nhà làm vợ anh cũng không phải là đồ vô dụng. Ba của anh từ một người ốm liệt giường, không chịu ăn uống, không biết ánh nắng mặt trời là gì nhờ có tôi mà ông đã khỏe hơn. Tuy chưa tự đi lại được nhưng ông có thể ngồi xe lăn ra khỏi phòng sinh hoạt ăn uống cùng cả nhà, không những vậy nhờ có sự xuất hiện của tôi còn khiến ông rất thích ra ngoài vườn phơi nắng ngắm cảnh nữa.
Hiện tại tôi lại biết thêm lý do Bạch Diệp không chịu về nhà anh ở là vì cô ta muốn ông Việt Anh phải đích thân tới nhà cô ta xin cưới hỏi. Mà tình hình sức khỏe của ông Việt Anh hiện tại chưa biết đến bao giờ mới có thể làm được điều cô ta muốn. Vì vậy khi bị Hải Nam hết lần này đến lần khác tỏ thái độ trịnh thượng, khinh mạt tôi, anh luôn xem tôi như kẻ thù khiến sức chịu đựng của tôi bị phá vỡ. Trước lời nói mỉa mai của anh tôi gay gắt đáp lại, tuy nhiên tôi vẫn ý thức được mình là cấp dưới của anh, lại đang mang danh vợ của anh nên cũng không dám ăn nói xấc xược:
“Thái độ của anh không liên quan gì tới họ hàng nhà em nhưng liên quan tới em đấy. Anh thử đặt vị trí của anh vào vị trí của em mà xem. Giả sử anh là con gái, anh về nhà một người đàn ông hoàn toàn xa lạ làm vợ của anh ta, rồi suốt ngày anh ta mặt nặng mày nhẹ với anh, thậm chí lời nói và hành động của anh ta đối với anh không khác gì với kẻ thù. Thử hỏi nếu là anh trong hoàn cảnh đó anh có phát điên lên không?”
Hải Nam bất chợt tấp xe vào lề đường rồi thắng gấp, anh quay qua nhìn tôi gằn giọng:
“Tôi như vậy không phải do cô sao? Tôi không g.iết chết cô mà chừa cho cô một con đường sống là tôi đã nhân nhượng với cô lắm rồi, cô còn ngồi đây đòi hỏi ưu sách với tôi nữa à?”
Nét mặt, ánh mắt và lời nói của Hải Nam lúc này hoàn toàn không có nửa điểm nói đùa. Ngoài nhận của anh một tỷ để trả nợ cho mẹ, để anh không kiện mẹ đi tù thì tôi đã làm gì có lỗi với anh mà anh nói như vậy? Tôi phải tìm cho bằng được câu trả lời từ anh:
“Em đã làm gì mà anh bảo do em? Có phải chuyện em nhận một tỷ để về làm vợ anh là đáng tội chết phải không?”
Ánh mắt đỏ ngầu của anh nhìn tôi mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh lại quay mặt sang hướng khác chọn cách im lặng không nói thêm lời nào khiến tôi lúc này như giọt nước tràn ly, tôi bật khóc nức nở:
“Hay tại nhà em quá nghèo hèn nên anh nghĩ anh có quyền đối xử với em như vậy?”
Hải Nam càng im lặng tôi càng khóc lớn:
“Anh nói đi, hay anh chỉ xem em là một loại động vật cấp thấp không có quyền được đối xử như một con người?”
Không biết do câu hỏi của tôi quá hóc búa hay vì lý do gì mà Hải Nam không đáp lại tôi. Một hồi lâu sau không thấy tôi chưa nín khóc anh sốt ruột xuống giọng:
“Muộn rồi cô đừng khóc nữa, nín đi chúng ta về nhà.”
Về nhà! Câu trước anh nói anh không giết tôi là chừa cho tôi một con đường sống câu sau anh lại dụ tôi về nhà. Ở với người luôn xem mình là kẻ thù có thể g.iết ch.ết mình bất cứ lúc nào, ở với người mà mình luôn phải nhìn nét mặt của anh để mà sống cũng được gọi là nhà sao? Gọi đó là địa ngục thì đúng hơn. Càng nghĩ tôi càng không biết mình sai từ đâu, càng nghĩ tôi càng khóc vì không biết mình đã làm gì mà khiến anh căm thù tôi tới mức như vậy.
Bất chợt Hải Nam vươn hai tay siết chặt lấy cổ áo của khiến tôi hô hấp một cách khó khăn, ánh mắt anh long sòng sọc nhìn tôi, gân xanh nổi đầy trán anh giật liên hồi, anh nghiến răng kèn kẹt nói:
“Cô có câm miệng đi không? Cô có thôi diễn ngay đi không? Nói cho cô biết trình diễn của cô còn non lắm không thể qua mặt được tôi đâu.”
Nhìn anh lúc này tôi liên tưởng tới lúc tôi bị hai tên vợ sau của ba tôi bắt giữ, trông anh không khác nào con quỷ sa tăng đang hiện hình, tôi nghĩ chỉ cần tôi khóc thành tiếng là anh siết chặt cổ áo khiến tôi tắc thở ngay lập tức vì vậy tôi liền nín khóc. Thấy tôi nín anh cũng buông tôi ra rồi ngồi về vị trí cũ. Con người này quá đáng sợ. Nếu như trước đây tôi từng nói sẽ tình nguyện gánh hết mọi khổ đau bất hạnh để mẹ được tự do nhưng khi đối mặt với những hành động và lời nói đe dọa của Hải Nam khiến chút ý chí còn sót lại trong tôi bỗng chốc tan biến. Tôi không thể gắng gượng chịu đựng anh một chút nào nữa. Lành làm gáo, vỡ làm môi, tôi vừa đẩy cửa xuống khỏi xe vừa nói:
“Tôi không muốn tiếp tục làm vợ của một kẻ điên rồ, quái đản như anh nữa, dù chỉ là đóng giả tôi cũng không muốn. Anh về một mình đi.”
Chân của tôi còn chưa kịp chạm đất Hải Nam đã buông lời thách thức:
“Tôi thách cô bước chân xuống khỏi xe của tôi đấy.”
Lời nói không khác gì sấm rền của Hải Nam tôi nghe rất rõ, nếu là trước đây khi nghe anh nói như câu này tôi sẽ đóng ngay cửa lại, thậm chí còn sợ run lẩy bẩy không dám thở mạnh. Nhưng hiện tại trước lời thách thức của anh tôi không hiểu mình lấy đâu ra can đảm để mạnh mẽ bước xuống khỏi xe của anh mà không cần phải nhìn nét mặt của anh. Khi tôi chưa kịp đóng cửa xe lại thì tiếp tục nghe anh gằn giọng:
“Nói cho cô biết tôi dư khả năng để tống hai mẹ con cô vào tù.”
Tôi xoay người nhìn người đàn ông đang ôm vô lăng với gương mặt tức giận tưởng chừng nếu chiếc vô lăng kia biến thành súng thì xác của tôi sẽ tan thành trăm mảnh ngay lập tức. Mẹ tôi va chạm giao thông với anh bị anh kiện đi tù không nói, còn tôi chẳng làm gì vi phạm pháp luật mà anh nói tống tôi vào tù thì anh là người quá thâm độc, quá mưu mô rồi. Nếu anh đã có ý định với tôi như vậy không sớm thì muộn nếu tôi làm gì đó phật lòng anh sẽ bị anh tống vào tù thật chứ chẳng đùa. Nghĩ tới đây tôi nâng môi nhìn anh khẽ cười, chỉ là nụ cười này khiến hai hàng nước mắt của tôi chảy dài:
“Tôi biết anh là người nhiều tiền nên anh có thể làm tất cả những gì anh muốn. Tôi thà vô tù còn hơn sống với một kẻ bệnh hoạn có thể giết ch.ết mình bất kỳ lúc nào như anh.”
Dứt lời tôi đóng cửa thật mạnh rồi chạy nhanh ra đường giơ tay ngoắc đại một cái xe nào đó để đi càng xa người đàn ông nguy hiểm này càng tốt, xui xẻo úng lúc này có một chiếc xe tải đang lao về phía tôi với tốc độ rất nhanh, tôi nghe tiếng người ngồi trên xe hét lớn với tôi tránh ra kèm theo tiếng ma sát của bánh xe xuống mặt đường rất ghê rợn sau đó thì tôi không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, đập vào mắt tôi là tấm hình đen trắng Hải Nam nude nửa người trên quen thuộc. Ký ức trong tôi hiện về không sót chi tiết nào chuyện tôi và Hải Nam cãi nhau sau đó tôi xuống khỏi xe anh rồi lao ra đường đón xe chạy trốn anh nhưng không may tôi bị xe tải tông ch.ết. Không lẽ tôi chết rồi mà vẫn phải làm vợ hờ của Hải Nam ở thế giới bên kia hay sao mà vẫn ở trong phòng ngủ của anh thế này, có điều ở kiếp này tôi được nằm chiếc giường rộng 2m2 của anh chứ không phải nằm ghế sô pha trật hẹp tối nào cũng bị té xuống sàn nhà nữa? Theo bản năng tôi buột miệng chửi thề:
“Đệch. Chết rồi sang thế giới bên kia rồi mà tên ác ma vẫn ám người ta được cơ mà.”
Bỗng nhiên tôi cảm nhận được eo của tôi đang chịu một trọng lượng khác nặng, theo bản năng tôi mở mắt ra thì thấy Hải Nam nằm bên cạnh, không những vậy một tay của anh còn ôm chặt lấy eo của tôi, không những vậy anh còn đang cười ngoác cả miệng. Tôi mơ hồ nhìn nhìn ảnh lạ lẫm của anh, hình ảnh tươi cười này ở kiếp trước tôi không bao giờ nhìn thấy. Cả sự tiếp xúc thân mật này nữa, kiếp trước anh xem tôi là đồ rác rưởi bắt tôi ngủ ở ghế sô pha bây giờ anh lại ôm chặt lấy tôi như vậy. Tôi lảm nhảm
“Anh cũng theo tôi chết à? Không lẽ sang thế giới bên kia rồi mà tôi vẫn không thoát được kiếp làm vợ hờ của kẻ máu lạnh như anh hay sao?”
Hải Nam nhịn cười đáp lại tôi:
“Nếu cô không tỉnh lại thì tôi cũng theo cô sang thế giới bên kia luôn đấy.”
“Cái gì? Tôi không chết à?”
Vừa muốn ngồi dậy nhưng một tay đã bị Hải Nam ôm chặt lấy eo. Tôi hốt hoảng quay sang nhìn anh mấp máy miệng nói:
“Vậy tôi vẫn còn phải làm vợ hờ của anh thật sao?”
Nụ cười trên môi Hải Nam lập tức biến mất thay vào đó là gương mặt lạnh băng xa cách như trước đây, lời nói của anh phát ra cũng vậy:
“Tôi với cô đã thỏa thuận với nhau trước lúc tôi đưa cô về nhà tôi rồi, cô sẽ làm vợ tôi đến khi ba tôi khỏe lại hoặc đến khi tôi và bạn gái tôi tổ chức đám cưới mà.”
Nhận ra mình vẫn chưa chết, nhận ra mình vẫn còn làm vợ hờ của người đàn ông xem mình là kẻ thù tôi không thể che giấu được sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt của mình. Tôi liếc xéo Hải Nam nói:
“Lúc đó là anh nói tôi làm vợ anh tới khi ba anh mất cơ mà.”
Ánh mắt cánh cáo của Hải Nam lập tức nhìn tôi nói.
“Tôi đã nói rồi nếu cô có ý đồ không tốt với ba tôi thì đừng trách tôi không phải con người cô quên rồi sao? Nếu cô có ý đồ đó tôi sẽ cho cô toại nguyện ch.ết thật chứ không phải mơ đâu.”
“Anh không phải con người thì tôi rõ rồi. Tôi chỉ muốn nhắc lại nguyên văn lời anh nói với tôi lúc đó để chứng minh với anh vụ xe tông không hề ảnh hưởng tới tôi, chứ tôi cũng mong ba khỏe lại ngay lập tức để ba đi hỏi vợ cho anh, để tôi thoát khỏi kiếp làm vợ hờ của anh càng nhanh càng tốt.”
Lúc này Hải Nam mới buông tay tôi ra, anh đứng dậy nhìn tôi nói:
“Bây giờ thì dậy cùng tôi xuống ăn trưa được chưa? Nếu không ba của tôi lo cho cô bệnh nặng thêm thì cô xác định cũng chôn vùi thanh xuân của cô cùng tôi đấy.”
“Hả, bây giờ đã buổi trưa rồi sao? Hôm nay tôi phải lên công ty làm việc, sao anh không gọi tôi dậy sớm?”
“Tôi gọi cô mà dậy thì tôi đã không phải bỏ bao nhiêu công việc quan trọng để ở đây cùng cô từ chiều qua tới giờ rồi?”
Nghe Hải Nam nói tôi hét lên:
“Cái gì? Từ lúc tôi bị xe tông tới giờ anh ở đây với tôi á?”
Tôi không tin người đàn ông lạnh lùng vô tình này lại quan tâm đến tôi tới mức bỏ hết công việc quan trọng để ở bên cạnh tôi như thế. Lúc này tôi cũng mới để ý chiếc váy hôm trước tôi mặc đã được thay bởi váy ngủ rộng, là ai đã thay đồ cho tôi?
“Đừng nói anh chính là…”
Hải Nam giường như đã đoán được ý của tôi nên anh tiếp lời:
“Đồ của cô mắc mưa hôi chết đi được, tôi mà không thay ra cho cô nằm gần cô để tôi mất ngủ à? Mà cô không nhắc tôi cũng quên mất, rõ ràng hôm qua chiếc xe tải kia dừng lại cách cô cả nửa mét vậy mà tại sao người của cô lại bị bầm dập nhiều chỗ như vậy hả?”
“Cảm ơn anh đã quá khen. Có lẽ do đi làm tinh thần thoải mái hơn đi học nên nhìn em khác như vậy.”
Ánh mắt say mê của Huy vẫn không rời khỏi gương mặt của tôi, anh ấp úng nói:
“Anh hỏi em chuyện này không phải em đừng mắng vốn anh nhé.”
“Vâng, anh nói đi.”
“Em là người yêu của sếp Quân à?”
Lần này thì tới lượt tôi ấp úng trả lời Huy, tôi biện ra một lý do nói với anh:
“Không phải. Ngày mai có khách hàng ký hợp đồng với công ty giày Hải Nam nên em xuống đây bàn qua chuyện này với giám đốc ạ.”
“À, ra thế. Lúc đầu thấy em xuất hiện cùng anh Quân anh cứ nghĩ em là người yêu của anh ấy. Thế em xong việc chưa lát ghé nhà anh chơi đã rồi về nhé. Ba mẹ anh hỏi thăm em suốt.”
Trước lúc còn đi học tôi và Ngọc Trân có ghé nhà anh ở quận 4 chơi một lần. Ba mẹ anh làm cán bộ, kinh tế gia đình cũng khá giả nên dù học đại học nhưng anh đã có xe ô tô riêng rồi. Tôi và Ngọc Trân được ba mẹ anh kể vì ngày nhỏ anh bị bệnh đi học muộn 2 năm, nhìn anh cũng chững chạc hơn chúng tôi nên mặc dù học cùng nhưng chúng tôi ai cũng gọi Huy là anh hết. Trước đây tôi không dám mở lòng với anh vì sợ ảnh hưởng tới việc học, hiện tại là do đang mang danh vợ hờ của Hải Nam tôi lại càng không dám nên tôi kiếm cớ từ chối:
“Dạ hẹn anh hôm khác nhé. Hôm nay em còn chưa xong việc.”
“Vậy anh đợi khi nào xong việc anh đưa em về Củ Chi được không?”
Đúng lúc này Hải Nam cũng đi qua chỗ chúng tôi, không biết anh có nghe lời Huy vừa nói hay không mà tôi thấy nét mặt của anh rất khó chịu.
Tôi khẽ cười đáp lại lời của Huy:
“Dạ không cần đâu anh, em đi xe máy cùng với một người nữa, không phải em đi một mình ạ.”
Nét mặt của Huy thể hiện rõ sự tiếc nuối khi anh biết không có cơ hội được đưa tôi về. Tôi thầm nghĩ không biết chừng khi không còn làm vợ của Hải Nam nữa tôi sẽ được phong là thánh diễn xuất hoặc là thánh nói dối cũng nên.
Chúng tôi ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi đi vào phòng ăn. Ăn uống xong mọi người lại rủ nhau đi hát karaoke. Trước đây nếu có dịp đi hát cùng đám bạn tôi sẽ có cả tá clip hát hò nhảy múa đu theo trend trên mạng xã hội nên nghe đến đi hát karaoke theo bản năng mắt tôi bỗng nhiên sáng rực như sao đêm. Minh Quân vừa nghe mọi người rủ đi hát anh liền nắm tay tôi kéo đi trước:
“Đi thôi. Hồi nãy em vừa nói khi nào có cơ hội dạy anh nhảy thì cơ hội đến ngay rồi đấy.”
“Dạ vâng.”
Tôi ở bên Minh Quân có cảm giác được là chính mình vì vậy tôi không khước từ lời đề nghị dạy nhảy của anh. Hai chúng tôi đang hào hứng thì Hải Nam lên tiếng:
“Mọi người đi chơi đi, tôi có việc phải về trước.”
Lời nói của Hải Nam khiến nụ cười trên môi Minh Quân khựng lại. Theo quán tính tôi khẽ rút tay tôi ra khỏi tay của Minh Quân rồi khẽ nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc. Minh Quân xoay người nhìn Hải Nam hỏi:
“Nghe nói tình hình của bác ổn rồi mà.”
“Tao đi từ sáng rồi nên về xem ba ở nhà ăn uống thế nào.”
“Mày không đi làm mọi người cũng làm gì có hứng mà đi.”
“Mày dẫn mọi người đi hát đi.”
Nói rồi Hải Nam vẫy tay chào mọi người đi trước. Đi theo anh ngay thì tôi sợ mọi người phát hiện ra sự bất thường giữa hai chúng tôi nên tôi nói với theo anh:
“Giám đốc có thể dành ít thời gian để em nói về hợp đồng với đối tác bên Mỹ không ạ?”
Hải Nam hiểu ý nên anh cũng phối hợp với tôi đáp:
“Được.”
Tôi quay qua nói với mọi người có mặt trong phòng:
“Xin phép các anh em có chuyện riêng cần nói với anh Nam nên không thể đi chơi cùng các anh được. Hẹn các anh dịp khác ạ.”
Mọi người ai cũng tỏ vẻ tiếc nuối khi tôi và Hải Nam không đi cùng, đặc biệt là Huy. Trên mặt anh không che giấu được nét buồn phiền, tiếc nuối.
Có lẽ từ khi nhận số tiền lớn từ Hải Nam để làm vợ anh tôi luôn sống trong tâm trạng nhìn mặt anh mà sống. Hiện tại thấy nét mặt của Hải Nam có vẻ không ổn tôi hỏi:
“Ba ở nhà bị làm sao mà anh có vẻ lo lắng như vậy?”
Hải Nam liếc mắt sang tôi đang ngồi ở vị trí ghế phụ nghiến răng nghiến lợi đáp lại:
“Cô đang muốn ba tôi ch.ết sớm để cô được giải thoát hay sao mà hỏi vậy?”
“Không có. Tại em thấy anh không vui nên tưởng ba bị làm sao.”
“Tôi không vui thì liên quan đến họ hàng nhà cô hay sao mà cô bận tâm?”
Số tiền mà mẹ tôi nợ Hải Nam rất lớn, thậm chí để mẹ không phải đi tù tôi đã chạy đôn chạy đáo đi tìm sự trợ giúp của ba để rồi rơi vào tay hai tên em vợ sau của ba tôi. Nếu không may mắn trốn thoát có thể đời con gái của tôi không còn, thậm chí không biết tôi còn sống đến hiện tại hay không? Anh xuất hiện trong cuộc đời tôi khác khác nào một vị bồ tát sống, anh cho tôi 1 tỷ để người mẹ già yếu của tôi không phải đi tù. Nhưng công bằng mà nói tôi về nhà làm vợ anh cũng không phải là đồ vô dụng. Ba của anh từ một người ốm liệt giường, không chịu ăn uống, không biết ánh nắng mặt trời là gì nhờ có tôi mà ông đã khỏe hơn. Tuy chưa tự đi lại được nhưng ông có thể ngồi xe lăn ra khỏi phòng sinh hoạt ăn uống cùng cả nhà, không những vậy nhờ có sự xuất hiện của tôi còn khiến ông rất thích ra ngoài vườn phơi nắng ngắm cảnh nữa.
Hiện tại tôi lại biết thêm lý do Bạch Diệp không chịu về nhà anh ở là vì cô ta muốn ông Việt Anh phải đích thân tới nhà cô ta xin cưới hỏi. Mà tình hình sức khỏe của ông Việt Anh hiện tại chưa biết đến bao giờ mới có thể làm được điều cô ta muốn. Vì vậy khi bị Hải Nam hết lần này đến lần khác tỏ thái độ trịnh thượng, khinh mạt tôi, anh luôn xem tôi như kẻ thù khiến sức chịu đựng của tôi bị phá vỡ. Trước lời nói mỉa mai của anh tôi gay gắt đáp lại, tuy nhiên tôi vẫn ý thức được mình là cấp dưới của anh, lại đang mang danh vợ của anh nên cũng không dám ăn nói xấc xược:
“Thái độ của anh không liên quan gì tới họ hàng nhà em nhưng liên quan tới em đấy. Anh thử đặt vị trí của anh vào vị trí của em mà xem. Giả sử anh là con gái, anh về nhà một người đàn ông hoàn toàn xa lạ làm vợ của anh ta, rồi suốt ngày anh ta mặt nặng mày nhẹ với anh, thậm chí lời nói và hành động của anh ta đối với anh không khác gì với kẻ thù. Thử hỏi nếu là anh trong hoàn cảnh đó anh có phát điên lên không?”
Hải Nam bất chợt tấp xe vào lề đường rồi thắng gấp, anh quay qua nhìn tôi gằn giọng:
“Tôi như vậy không phải do cô sao? Tôi không g.iết chết cô mà chừa cho cô một con đường sống là tôi đã nhân nhượng với cô lắm rồi, cô còn ngồi đây đòi hỏi ưu sách với tôi nữa à?”
Nét mặt, ánh mắt và lời nói của Hải Nam lúc này hoàn toàn không có nửa điểm nói đùa. Ngoài nhận của anh một tỷ để trả nợ cho mẹ, để anh không kiện mẹ đi tù thì tôi đã làm gì có lỗi với anh mà anh nói như vậy? Tôi phải tìm cho bằng được câu trả lời từ anh:
“Em đã làm gì mà anh bảo do em? Có phải chuyện em nhận một tỷ để về làm vợ anh là đáng tội chết phải không?”
Ánh mắt đỏ ngầu của anh nhìn tôi mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh lại quay mặt sang hướng khác chọn cách im lặng không nói thêm lời nào khiến tôi lúc này như giọt nước tràn ly, tôi bật khóc nức nở:
“Hay tại nhà em quá nghèo hèn nên anh nghĩ anh có quyền đối xử với em như vậy?”
Hải Nam càng im lặng tôi càng khóc lớn:
“Anh nói đi, hay anh chỉ xem em là một loại động vật cấp thấp không có quyền được đối xử như một con người?”
Không biết do câu hỏi của tôi quá hóc búa hay vì lý do gì mà Hải Nam không đáp lại tôi. Một hồi lâu sau không thấy tôi chưa nín khóc anh sốt ruột xuống giọng:
“Muộn rồi cô đừng khóc nữa, nín đi chúng ta về nhà.”
Về nhà! Câu trước anh nói anh không giết tôi là chừa cho tôi một con đường sống câu sau anh lại dụ tôi về nhà. Ở với người luôn xem mình là kẻ thù có thể g.iết ch.ết mình bất cứ lúc nào, ở với người mà mình luôn phải nhìn nét mặt của anh để mà sống cũng được gọi là nhà sao? Gọi đó là địa ngục thì đúng hơn. Càng nghĩ tôi càng không biết mình sai từ đâu, càng nghĩ tôi càng khóc vì không biết mình đã làm gì mà khiến anh căm thù tôi tới mức như vậy.
Bất chợt Hải Nam vươn hai tay siết chặt lấy cổ áo của khiến tôi hô hấp một cách khó khăn, ánh mắt anh long sòng sọc nhìn tôi, gân xanh nổi đầy trán anh giật liên hồi, anh nghiến răng kèn kẹt nói:
“Cô có câm miệng đi không? Cô có thôi diễn ngay đi không? Nói cho cô biết trình diễn của cô còn non lắm không thể qua mặt được tôi đâu.”
Nhìn anh lúc này tôi liên tưởng tới lúc tôi bị hai tên vợ sau của ba tôi bắt giữ, trông anh không khác nào con quỷ sa tăng đang hiện hình, tôi nghĩ chỉ cần tôi khóc thành tiếng là anh siết chặt cổ áo khiến tôi tắc thở ngay lập tức vì vậy tôi liền nín khóc. Thấy tôi nín anh cũng buông tôi ra rồi ngồi về vị trí cũ. Con người này quá đáng sợ. Nếu như trước đây tôi từng nói sẽ tình nguyện gánh hết mọi khổ đau bất hạnh để mẹ được tự do nhưng khi đối mặt với những hành động và lời nói đe dọa của Hải Nam khiến chút ý chí còn sót lại trong tôi bỗng chốc tan biến. Tôi không thể gắng gượng chịu đựng anh một chút nào nữa. Lành làm gáo, vỡ làm môi, tôi vừa đẩy cửa xuống khỏi xe vừa nói:
“Tôi không muốn tiếp tục làm vợ của một kẻ điên rồ, quái đản như anh nữa, dù chỉ là đóng giả tôi cũng không muốn. Anh về một mình đi.”
Chân của tôi còn chưa kịp chạm đất Hải Nam đã buông lời thách thức:
“Tôi thách cô bước chân xuống khỏi xe của tôi đấy.”
Lời nói không khác gì sấm rền của Hải Nam tôi nghe rất rõ, nếu là trước đây khi nghe anh nói như câu này tôi sẽ đóng ngay cửa lại, thậm chí còn sợ run lẩy bẩy không dám thở mạnh. Nhưng hiện tại trước lời thách thức của anh tôi không hiểu mình lấy đâu ra can đảm để mạnh mẽ bước xuống khỏi xe của anh mà không cần phải nhìn nét mặt của anh. Khi tôi chưa kịp đóng cửa xe lại thì tiếp tục nghe anh gằn giọng:
“Nói cho cô biết tôi dư khả năng để tống hai mẹ con cô vào tù.”
Tôi xoay người nhìn người đàn ông đang ôm vô lăng với gương mặt tức giận tưởng chừng nếu chiếc vô lăng kia biến thành súng thì xác của tôi sẽ tan thành trăm mảnh ngay lập tức. Mẹ tôi va chạm giao thông với anh bị anh kiện đi tù không nói, còn tôi chẳng làm gì vi phạm pháp luật mà anh nói tống tôi vào tù thì anh là người quá thâm độc, quá mưu mô rồi. Nếu anh đã có ý định với tôi như vậy không sớm thì muộn nếu tôi làm gì đó phật lòng anh sẽ bị anh tống vào tù thật chứ chẳng đùa. Nghĩ tới đây tôi nâng môi nhìn anh khẽ cười, chỉ là nụ cười này khiến hai hàng nước mắt của tôi chảy dài:
“Tôi biết anh là người nhiều tiền nên anh có thể làm tất cả những gì anh muốn. Tôi thà vô tù còn hơn sống với một kẻ bệnh hoạn có thể giết ch.ết mình bất kỳ lúc nào như anh.”
Dứt lời tôi đóng cửa thật mạnh rồi chạy nhanh ra đường giơ tay ngoắc đại một cái xe nào đó để đi càng xa người đàn ông nguy hiểm này càng tốt, xui xẻo úng lúc này có một chiếc xe tải đang lao về phía tôi với tốc độ rất nhanh, tôi nghe tiếng người ngồi trên xe hét lớn với tôi tránh ra kèm theo tiếng ma sát của bánh xe xuống mặt đường rất ghê rợn sau đó thì tôi không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, đập vào mắt tôi là tấm hình đen trắng Hải Nam nude nửa người trên quen thuộc. Ký ức trong tôi hiện về không sót chi tiết nào chuyện tôi và Hải Nam cãi nhau sau đó tôi xuống khỏi xe anh rồi lao ra đường đón xe chạy trốn anh nhưng không may tôi bị xe tải tông ch.ết. Không lẽ tôi chết rồi mà vẫn phải làm vợ hờ của Hải Nam ở thế giới bên kia hay sao mà vẫn ở trong phòng ngủ của anh thế này, có điều ở kiếp này tôi được nằm chiếc giường rộng 2m2 của anh chứ không phải nằm ghế sô pha trật hẹp tối nào cũng bị té xuống sàn nhà nữa? Theo bản năng tôi buột miệng chửi thề:
“Đệch. Chết rồi sang thế giới bên kia rồi mà tên ác ma vẫn ám người ta được cơ mà.”
Bỗng nhiên tôi cảm nhận được eo của tôi đang chịu một trọng lượng khác nặng, theo bản năng tôi mở mắt ra thì thấy Hải Nam nằm bên cạnh, không những vậy một tay của anh còn ôm chặt lấy eo của tôi, không những vậy anh còn đang cười ngoác cả miệng. Tôi mơ hồ nhìn nhìn ảnh lạ lẫm của anh, hình ảnh tươi cười này ở kiếp trước tôi không bao giờ nhìn thấy. Cả sự tiếp xúc thân mật này nữa, kiếp trước anh xem tôi là đồ rác rưởi bắt tôi ngủ ở ghế sô pha bây giờ anh lại ôm chặt lấy tôi như vậy. Tôi lảm nhảm
“Anh cũng theo tôi chết à? Không lẽ sang thế giới bên kia rồi mà tôi vẫn không thoát được kiếp làm vợ hờ của kẻ máu lạnh như anh hay sao?”
Hải Nam nhịn cười đáp lại tôi:
“Nếu cô không tỉnh lại thì tôi cũng theo cô sang thế giới bên kia luôn đấy.”
“Cái gì? Tôi không chết à?”
Vừa muốn ngồi dậy nhưng một tay đã bị Hải Nam ôm chặt lấy eo. Tôi hốt hoảng quay sang nhìn anh mấp máy miệng nói:
“Vậy tôi vẫn còn phải làm vợ hờ của anh thật sao?”
Nụ cười trên môi Hải Nam lập tức biến mất thay vào đó là gương mặt lạnh băng xa cách như trước đây, lời nói của anh phát ra cũng vậy:
“Tôi với cô đã thỏa thuận với nhau trước lúc tôi đưa cô về nhà tôi rồi, cô sẽ làm vợ tôi đến khi ba tôi khỏe lại hoặc đến khi tôi và bạn gái tôi tổ chức đám cưới mà.”
Nhận ra mình vẫn chưa chết, nhận ra mình vẫn còn làm vợ hờ của người đàn ông xem mình là kẻ thù tôi không thể che giấu được sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt của mình. Tôi liếc xéo Hải Nam nói:
“Lúc đó là anh nói tôi làm vợ anh tới khi ba anh mất cơ mà.”
Ánh mắt cánh cáo của Hải Nam lập tức nhìn tôi nói.
“Tôi đã nói rồi nếu cô có ý đồ không tốt với ba tôi thì đừng trách tôi không phải con người cô quên rồi sao? Nếu cô có ý đồ đó tôi sẽ cho cô toại nguyện ch.ết thật chứ không phải mơ đâu.”
“Anh không phải con người thì tôi rõ rồi. Tôi chỉ muốn nhắc lại nguyên văn lời anh nói với tôi lúc đó để chứng minh với anh vụ xe tông không hề ảnh hưởng tới tôi, chứ tôi cũng mong ba khỏe lại ngay lập tức để ba đi hỏi vợ cho anh, để tôi thoát khỏi kiếp làm vợ hờ của anh càng nhanh càng tốt.”
Lúc này Hải Nam mới buông tay tôi ra, anh đứng dậy nhìn tôi nói:
“Bây giờ thì dậy cùng tôi xuống ăn trưa được chưa? Nếu không ba của tôi lo cho cô bệnh nặng thêm thì cô xác định cũng chôn vùi thanh xuân của cô cùng tôi đấy.”
“Hả, bây giờ đã buổi trưa rồi sao? Hôm nay tôi phải lên công ty làm việc, sao anh không gọi tôi dậy sớm?”
“Tôi gọi cô mà dậy thì tôi đã không phải bỏ bao nhiêu công việc quan trọng để ở đây cùng cô từ chiều qua tới giờ rồi?”
Nghe Hải Nam nói tôi hét lên:
“Cái gì? Từ lúc tôi bị xe tông tới giờ anh ở đây với tôi á?”
Tôi không tin người đàn ông lạnh lùng vô tình này lại quan tâm đến tôi tới mức bỏ hết công việc quan trọng để ở bên cạnh tôi như thế. Lúc này tôi cũng mới để ý chiếc váy hôm trước tôi mặc đã được thay bởi váy ngủ rộng, là ai đã thay đồ cho tôi?
“Đừng nói anh chính là…”
Hải Nam giường như đã đoán được ý của tôi nên anh tiếp lời:
“Đồ của cô mắc mưa hôi chết đi được, tôi mà không thay ra cho cô nằm gần cô để tôi mất ngủ à? Mà cô không nhắc tôi cũng quên mất, rõ ràng hôm qua chiếc xe tải kia dừng lại cách cô cả nửa mét vậy mà tại sao người của cô lại bị bầm dập nhiều chỗ như vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.