Chương 19
Phương Linh Hugo
03/03/2023
Tôi và Hải Nam chào bác sĩ Lan để xuống chỗ ông Việt Anh đang khám bệnh. Từ lúc vào phòng bác sĩ Lan anh luôn nắm chặt lấy tay tôi, tôi biết anh cầm tay tôi chỉ để diễn vì vậy khi vào thang máy tôi chủ động rút tay ra khỏi tay anh. Chúng tôi vừa đi tới hành lang phòng các bác sĩ đang khám bệnh cho ông Việt Anh thì bác sĩ trưởng khoa Vật lý trị liệu gọi Hải Nam vào trong hỏi chuyện. Tôi ngồi một mình ngoài hành lang, nghĩ tới nụ hôn đầu của mình vừa bị Hải Nam cướp mất tôi cảm giác xốn xang vô cùng. Tôi đưa tay lên chạm vào hai cánh môi dường như vẫn còn vương hơi thở của anh. Mặc dù tôi biết rõ nụ hôn của người đàn ông máu lạnh vô tình này với tôi chỉ là mỹ nam kế để tôi không làm đau mình nhưng nó cứ như hồn ma lởn vởn trong tâm trí tôi khiến tôi không thể nào tự thoát ra khỏi sự mê hoặc của nó.
Mãi cho tới khi nghe tiếng có người nói trong túi xách tôi lấy điện thoại mở ra xem thì thấy màn hình điện thoại của tôi đang hiện cuộc gọi tới từ số máy của Hải Nam, không những vậy số phút của cuộc gọi đã lên đến gần 30 phút. Tôi không tin vào mắt mình nên thử áp điện thoại lên tai thì nghe giọng của Hải Nam và bác sĩ đang nói về kết quả thăm khám và phương pháp điều trị với ông Việt Anh.
Nhớ lại lúc trong thang máy Hải Nam có nói rằng tôi bắt máy nhưng không nói gì, nhưng vì lúc đó tôi bị anh hôn đến mê muội rồi làm gì còn đủ tỉnh táo để xác nhận lại lời anh nói. Mà người đàn ông này cũng quá là dư tiền nên mới giữ kết nối cuộc gọi với tôi mặc cho chúng tôi ngồi kè kè bên cạnh nhau trong phòng bác sĩ Lan cả mấy chục phút. Tôi thầm cầu nguyện thời điểm tôi lỡ chạm vào nút kết nối cuộc gọi sau khi tôi mắng chửi anh và Bạch Diệp là trời sinh một cặp nếu không anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi.
Sau khi các bác sĩ trao đổi với Hải Nam về tình hình sức khỏe cũng như phương án điều trị cho ông Việt Anh thì bác sĩ đưa ra kết luận bắt đầu từ ngày mai ông Việt Anh sẽ nhập viện điều trị.
Buổi chiều Hải Nam đi làm còn tôi ở nhà phụ giúp cô Hương và chú Bình chuẩn bị đồ cho ông Việt Anh nhập viện. Theo như kế hoạch thì cả chú Bình và cô Hương sẽ lên ở lại bệnh viện để chăm sóc ba chồng, chỉ còn tôi và Hải Nam ở nhà. Như vậy thì tôi và Hải Nam sẽ chẳng còn phải diễn vai vợ chồng trước mặt ai nữa nên tôi có ý định từ ngày mai xin Hải Nam cho tôi được về nhà ở cùng mẹ để đưa mẹ đi tái khám, khi nào ông Việt Anh xuất viện tôi sẽ về lại nhà anh. Thế nhưng tối hôm đó Hải Nam đi làm về rất muộn nên tôi không gặp được, sáng sớm hôm sau lúc tôi ngủ dậy cũng không thấy anh, theo quán tính tôi sờ vào vị trí bên cạnh thì thấy rất ấm chứng tỏ hồi tối anh có về và anh mới ngủ dậy mà thôi. Tôi vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà, thấy Hải Nam đang ngồi nói chuyện với ông Việt Anh ở phòng khách, chú Bình đang mang đồ đạc ra xe còn cô Hương đang nấu đồ ăn sáng. Nhìn thấy tôi ông Việt Anh nói:
“Minh Châu dậy rồi đó hả con.”
“Dạ chào buổi sáng ba.”
“Lại đây ba nhờ chút việc.”
Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh Hải Nam thì ba chồng đưa cho tôi chiếc điện thoại IPhone đời mới nhất đang còn nằm trong hộp. Tôi cứ tưởng ông cho tôi không ngờ ông nói:
“Con tải mấy ứng dụng mạng xã hội giúp ba.”
Ông Việt Anh vừa dứt lời Hải Nam liền đưa tay lên che miệng cười. Tôi cũng rất bất ngờ với câu nói này của ông Việt Anh, lại sợ Hải Nam nghĩ tôi qua mặt nên tôi hỏi ông Việt Anh:
“Anh Nam giỏi mấy vấn đề này sao ba không nhờ anh ấy làm giúp ạ?”
Ba chồng tôi liếc xéo Hải Nam một cái:
“Nó già đầu rồi không biết mấy cái ứng dụng dành cho giới trẻ này đâu.”
Tôi bật cười thành tiếng với câu nói của ông Việt Anh. Đúng là chỉ có ba chồng tôi mới dám thẳng thắn nói xấu anh như vậy. Nhưng ông đã đánh giá sai về con trai cưng của mình rồi vì tôi từng chứng kiến anh gọi cả Zalo và Messenger. Tôi nhanh chóng thực hiện các thao tác tải các ứng dụng mạng xã hội, tạo tài khoản và hướng dẫn cách sử dụng cho ông ba chồng. Xong xuôi ông nói với chú Bình:
“Chú chụp giúp ba con chúng tôi một tấm hình để tôi làm ảnh đại diện.”
Chụp hình xong ông Việt Anh đưa điện thoại cho tôi:
“Con kết bạn với con giúp ba.”
“Dạ vâng.”
Tôi cầm điện thoại của ông Việt Anh kết bạn với tôi. Tôi vừa thực hiện xong thao tác thì Hải Nam cầm lấy điện thoại của ông ấn kết bạn với anh, ông Việt Anh thấy thế liền nói:
“Con cũng biết mấy trò chơi của giới trẻ này à? Vậy thì con cài hình vừa chụp làm nền cho ba.”
Tôi cứ tưởng ông tải mấy ứng dụng này để giải trí không ngờ ông nói:
“Ba muốn tải mấy ứng dụng này để khi nào ba nhớ các con ba gọi video ba nói chuyện với các con cho đỡ buồn.”
Hải Nam động viên ông Việt Anh:
“Vợ chồng con sẽ thường xuyên ghé thăm ba, vậy nên ba cứ yên tâm chữa trị ạ.”
Sợ ba chồng gọi video phát hiện ra tôi và Hải Nam không ở với nhau nêm ý định xin anh cho tôi về nhà ở để đưa mẹ đi tái khám cũng vụt tắt.
Ông Việt Anh cùng cô Hương và chú Bình vừa đi khỏi cả tôi và anh liền thoát vai. Hải Nam lên tiếng với tôi trước:
“Cô muốn đi làm hay ở nhà?”
Ở một mình trong căn nhà rộng lớn thế này tôi có cảm giác rất sợ hãi mặc dù ngoài cổng có bảo vệ nên tôi nói với anh:
“Tôi muốn đi làm.”
“Vậy thì lên thay đồ đi tôi chở đi.”
Tôi nhanh chóng lên thay bộ váy công sở để đi làm, chân váy bó sát cơ thể dài qua đùi gối khiến tà váy cà vào vết thương ở đùi gối làm tôi đau tím tái mặt mày. Thấy dáng đi của tôi khó khăn Hải Nam lạnh giọng:
“Không có chiếc váy nào ngắn hơn à?”
Bộ đồ công sở này tự tay anh mua, lần trước tôi mặc anh không ý kiến sao bây giờ lại gây sự với tôi rồi? Tôi thật thà đáp:
“Không có.”
Tôi vừa dứt lời thì anh đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, sau đó anh cúi xuống vén tà váy của tôi cao lên khỏi đùi gối miệng anh không quên chì chiết tôi:
“Cô là trẻ con hay sao mà váy cà vào vết thương cũng không biết đường vén váy lên.”
Hải Nam còn chưa ngẩng mặt lên tôi đã đáp lại:
“Tôi sợ anh nghĩ tôi tính mỹ nhân kế với anh nên tôi nào dám manh động.”
Anh đứng thẳng người nheo mắt nhìn tôi:
“Cô nghĩ tôi là người dễ dụ à? Cô có cởi hết đồ đứng trước mặt tôi cũng không thèm.”
Nhớ tới lời hai tên em vợ sau của ba tôi và Ngọc Trân nói bất kì thằng đàn ông nào nhìn thấy vẻ đẹp tôi cũng muốn phạm tội tôi nghĩ anh chồng hờ của tôi thuộc giới tính thứ ba chứ chẳng phải là đàn ông. Bởi nhiều lần tôi trần truồng trước mặt anh để anh bôi thuốc nhưng anh không hề có cảm giác mà người có cảm giác là tôi mới đáng xấu hổ.
Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, nếu anh thuộc giới tính thứ ba tại sao anh lại yêu Bạch Diệp? Tại sao Bạch Diệp vẫn có thai được? Có thể anh ghét tôi tới mức dù cho tôi có cởi hết ra trước mặt anh cũng không hề có cảm giác. Mà cũng có thể gu thẩm mỹ của anh không giống số đông. Nghĩ tới đây tôi lắc đầu một cái thật mạnh. Hải Nam thấy thế đứng khoanh tay trước mặt tôi nói:
“Không tin cô thử cởi ra hết xem, tôi sẵn sàng bỏ cuộc họp với Ban Giám đốc buổi sáng để chứng minh cho cô thấy điều tôi vừa nói.”
Tôi vòng qua người anh đi ra ngoài nhưng vẫn không ngại ném vào mặt anh một câu:
“Anh là đồ hâm nặng.”
Dứt lời tôi nhanh chóng ra xe của Hải Nam ngồi vào, lúc đi tới bến xe buýt thấy Hải Nam không dừng lại tôi quay qua Hải Nam đang tập trung lái xe hỏi:
“Hôm nay anh cũng lên công ty làm à?”
“Không.”
“Vậy anh dừng lại cho tôi xuống để tôi đón xe buýt, anh chạy quá rồi.”
“Tôi nói với chị Bích do cô làm việc không nghiêm túc nên cho cô nghỉ, công ty tuyển người khác luôn rồi.”
“Tôi làm việc không nghiêm túc khi nào? Chẳng phải tự anh xin chị Bích cho tôi làm việc tại nhà sao? Anh làm vậy hôm sau anh cưới vợ thì tôi làm gì?”
“Tôi thấy kỹ năng tin học văn phòng của cô cũng tạm nên từ nay cô sẽ làm thư ký riêng cho tôi nên cô không lo bị thất nghiệp.”
Nghe Hải Nam tôi thật sự sốc. Làm thư ký cho anh đồng nghĩa với anh phải thấy bản mặt của tôi không chỉ ở nhà mà còn ở cả nơi làm việc nữa. Anh không sợ ngứa mắt hay sao? Tôi cũng chẳng ngại ngần mà hỏi thẳng mặt anh:
“Anh ghét tôi như vậy sao còn cho tôi làm thư ký riêng cho anh? Hay anh đang dần thích tôi rồi đó?”
Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam cao giọng quát:
“Chẳng phải vì ba chồng của cô ép tôi phải kiếm cho cô một công việc hay sao mà cô còn ở đây hỏi lý do.”
“Ba chỉ nói anh sắp xếp cho tôi công việc làm gần đây, ba đâu có nói bắt anh phải cho tôi làm thư ký cho anh? Mà muốn tôi làm thư ký cho anh thì anh nói với tôi một tiếng để tôi viết đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ. Anh nói tôi không nghiêm túc trong công việc rồi bị đuổi khác nào anh đang hất bát cơm của tôi đi, mai mốt không làm cho anh nữa thì ai dám nhận tôi vào làm?”
“Tôi không quan tâm tới hậu quả của nó mà chỉ quan tâm tới hiện tại cô là vợ tôi thì tôi không thích vợ của tôi làm dưới quyền của người khác, vậy thôi.”
“Ngoài ba người trong nhà anh và vài người làm ở bệnh viện Việt Anh ra thì đâu ai biết tôi là vợ hợp pháp của anh mà anh sợ ảnh hưởng tới danh dự.”
Tôi càng nói Hải Nam mất kiên nhẫn, anh tấp xe vào lề đường chỉ tay ra ngoài quát lớn:
“Tóm lại cô không thích làm thư ký cho tôi thì xuống xe.”
Trước sự tức giận của Hải Nam tôi nhìn anh cố nặn ra một nụ cười đáp:
“Người gì mà tính nóng như kem. Tôi làm thư ký riêng cho anh nhưng nói trước tôi không biết gì về công việc này đâu đấy nhé.”
Xem phim tôi thấy thư ký riêng của giám đốc toàn làm những chuyện mờ ám cùng giám đốc, mà chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra giữa tôi và anh nên tôi nói trước cho anh khỏi bỡ ngỡ khi thấy tôi làm không được việc.
Hải Nam vừa lái xe rời đi vừa đáp lại tôi:
“Tới nơi làm việc sẽ có người bàn giao công việc cho cô. Ngoài ra cô giữ liên lạc với quản lý của các công ty tôi đang thay ba tôi quản lý để nắm rõ tình hình công việc ở đó.”
Nghe Hải Nam nói mà tôi toát mồ hôi hột. Trước đây tôi chỉ đảm nhận công việc phiên dịch và soạn thảo văn bản. Bây giờ tôi phải làm nhiều việc, lại toàn làm việc trực tiếp với những lãnh đạo tài giỏi khiến tôi vô cùng áp lực. Thế mới nói Hải Nam là người lãnh đạo tài giỏi cỡ nào, anh không chỉ làm CEO của ngân hàng SB, giám đốc của công ty giày Hải Nam mà cùng lúc thay ông Việt Anh còn quản lý một công ty, một nhà hàng và một bệnh viện lớn nữa.
Tôi cứ tưởng Hải Nam sẽ chở tôi tới công ty phân phối xe hơi Việt Anh làm việc không ngờ anh lại chở tôi tới trụ sở chính của ngân hàng SB nằm ngay tại trung tâm quận 1. Đậu xe trong tầng hầm của tòa nhà xong thấy tôi vẫn ngồi lì trên xe Hải Nam vừa tháo dây an toàn vừa quay qua nhìn tôi hỏi:
“Sao không xuống xe? Lại lên cơn nữa à?”
“Vợ sắp cưới của anh có làm việc ở đây không? Nếu chị ấy làm việc ở đây thì tôi không làm đâu, ngộ nhỡ chị ấy lên cơn ghen thì tôi mất mạng chứ chẳng đùa.”
Nghe tôi nói vậy Hải Nam nhìn tôi một lúc lâu mới lên tiếng:
“Quân là luật sư riêng của tôi, còn cô làm thư ký riêng cho tôi. Không lẽ cô nghĩ tôi không thể bảo vệ được cấp dưới của mình à?”
Tôi bất giác nhìn xuống hai đùi gối bị thương còn chưa khô do Bạch Diệp chơi xấu rồi thầm nghĩ quả thực Hải Nam không thể bảo vệ được tôi nếu cô ta có ý định ra tay. Tôi nhìn anh cười nói:
“Anh chưa nghe người ta ví các bà vợ như sư tử Hà Đông à? Sư tử mà nổi giận thì anh biết hậu quả thế nào không?”
Tôi vừa dứt lời thì thấy Minh Quân đứng bên ngoài ghế lái gõ cửa. Hải Nam nói với tôi:
“Đừng lý sự nữa, xuống xe đi.”
Sau đó anh đẩy cửa xuống xe. Tôi nghe Minh Quân nói với Hải Nam:
“Hồi tối ngủ khách sạn mà mặt mũi tỉnh táo thế?”
“Không, tao ngủ nhà.”
“Tao nghe Diệp đòi đi Khách sạn mà?”
“Tao không đi, đưa cô ấy về rồi tao về nhà ngủ.”
Dứt lời Hải Nam ló đầu vào xe nói với tôi:
“Cô có xuống xe không thì bảo?”
Minh Quân đẩy người Hải Nam qua chỗ khác nhìn vào trong xe, thấy tôi ngồi bên ghế phụ anh vội chạy vòng qua mở cửa cho tôi:
“Minh Châu hôm nay theo chồng lên công ty đi chơi à?”
Tôi chưa kịp chào Minh Quân thì Hải Nam đã nói:
“Chẳng phải vì mày luôn miệng than vãn công việc nhiều một mình mày làm không hết, đến nỗi mày không có thời gian đi tán gái à?”
“Tao nói sai chỗ nào? Một luật sư tài ba như tao mà lại phải kiêm luôn cả công việc của một thư ký nữa thì thời gian nghỉ ngơi của tao còn không có đừng nói đến thời gian đi tán gái?”
“Từ nay Minh Châu làm thư ký riêng cho tao, mày bàn giao bớt công việc lại cho cô ấy đi.”
Hải Nam vừa dứt lời Mình Quân liền vươn tay kéo tôi ra khỏi ghế phụ sau đó anh bất ngờ bẹo hai bên má của tôi hỏi:
“Minh Châu anh nghe có lộn không? Từ nay anh có người san sẻ công việc rồi phải không?”
Mãi cho tới khi nghe tiếng có người nói trong túi xách tôi lấy điện thoại mở ra xem thì thấy màn hình điện thoại của tôi đang hiện cuộc gọi tới từ số máy của Hải Nam, không những vậy số phút của cuộc gọi đã lên đến gần 30 phút. Tôi không tin vào mắt mình nên thử áp điện thoại lên tai thì nghe giọng của Hải Nam và bác sĩ đang nói về kết quả thăm khám và phương pháp điều trị với ông Việt Anh.
Nhớ lại lúc trong thang máy Hải Nam có nói rằng tôi bắt máy nhưng không nói gì, nhưng vì lúc đó tôi bị anh hôn đến mê muội rồi làm gì còn đủ tỉnh táo để xác nhận lại lời anh nói. Mà người đàn ông này cũng quá là dư tiền nên mới giữ kết nối cuộc gọi với tôi mặc cho chúng tôi ngồi kè kè bên cạnh nhau trong phòng bác sĩ Lan cả mấy chục phút. Tôi thầm cầu nguyện thời điểm tôi lỡ chạm vào nút kết nối cuộc gọi sau khi tôi mắng chửi anh và Bạch Diệp là trời sinh một cặp nếu không anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi.
Sau khi các bác sĩ trao đổi với Hải Nam về tình hình sức khỏe cũng như phương án điều trị cho ông Việt Anh thì bác sĩ đưa ra kết luận bắt đầu từ ngày mai ông Việt Anh sẽ nhập viện điều trị.
Buổi chiều Hải Nam đi làm còn tôi ở nhà phụ giúp cô Hương và chú Bình chuẩn bị đồ cho ông Việt Anh nhập viện. Theo như kế hoạch thì cả chú Bình và cô Hương sẽ lên ở lại bệnh viện để chăm sóc ba chồng, chỉ còn tôi và Hải Nam ở nhà. Như vậy thì tôi và Hải Nam sẽ chẳng còn phải diễn vai vợ chồng trước mặt ai nữa nên tôi có ý định từ ngày mai xin Hải Nam cho tôi được về nhà ở cùng mẹ để đưa mẹ đi tái khám, khi nào ông Việt Anh xuất viện tôi sẽ về lại nhà anh. Thế nhưng tối hôm đó Hải Nam đi làm về rất muộn nên tôi không gặp được, sáng sớm hôm sau lúc tôi ngủ dậy cũng không thấy anh, theo quán tính tôi sờ vào vị trí bên cạnh thì thấy rất ấm chứng tỏ hồi tối anh có về và anh mới ngủ dậy mà thôi. Tôi vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà, thấy Hải Nam đang ngồi nói chuyện với ông Việt Anh ở phòng khách, chú Bình đang mang đồ đạc ra xe còn cô Hương đang nấu đồ ăn sáng. Nhìn thấy tôi ông Việt Anh nói:
“Minh Châu dậy rồi đó hả con.”
“Dạ chào buổi sáng ba.”
“Lại đây ba nhờ chút việc.”
Tôi vừa ngồi xuống bên cạnh Hải Nam thì ba chồng đưa cho tôi chiếc điện thoại IPhone đời mới nhất đang còn nằm trong hộp. Tôi cứ tưởng ông cho tôi không ngờ ông nói:
“Con tải mấy ứng dụng mạng xã hội giúp ba.”
Ông Việt Anh vừa dứt lời Hải Nam liền đưa tay lên che miệng cười. Tôi cũng rất bất ngờ với câu nói này của ông Việt Anh, lại sợ Hải Nam nghĩ tôi qua mặt nên tôi hỏi ông Việt Anh:
“Anh Nam giỏi mấy vấn đề này sao ba không nhờ anh ấy làm giúp ạ?”
Ba chồng tôi liếc xéo Hải Nam một cái:
“Nó già đầu rồi không biết mấy cái ứng dụng dành cho giới trẻ này đâu.”
Tôi bật cười thành tiếng với câu nói của ông Việt Anh. Đúng là chỉ có ba chồng tôi mới dám thẳng thắn nói xấu anh như vậy. Nhưng ông đã đánh giá sai về con trai cưng của mình rồi vì tôi từng chứng kiến anh gọi cả Zalo và Messenger. Tôi nhanh chóng thực hiện các thao tác tải các ứng dụng mạng xã hội, tạo tài khoản và hướng dẫn cách sử dụng cho ông ba chồng. Xong xuôi ông nói với chú Bình:
“Chú chụp giúp ba con chúng tôi một tấm hình để tôi làm ảnh đại diện.”
Chụp hình xong ông Việt Anh đưa điện thoại cho tôi:
“Con kết bạn với con giúp ba.”
“Dạ vâng.”
Tôi cầm điện thoại của ông Việt Anh kết bạn với tôi. Tôi vừa thực hiện xong thao tác thì Hải Nam cầm lấy điện thoại của ông ấn kết bạn với anh, ông Việt Anh thấy thế liền nói:
“Con cũng biết mấy trò chơi của giới trẻ này à? Vậy thì con cài hình vừa chụp làm nền cho ba.”
Tôi cứ tưởng ông tải mấy ứng dụng này để giải trí không ngờ ông nói:
“Ba muốn tải mấy ứng dụng này để khi nào ba nhớ các con ba gọi video ba nói chuyện với các con cho đỡ buồn.”
Hải Nam động viên ông Việt Anh:
“Vợ chồng con sẽ thường xuyên ghé thăm ba, vậy nên ba cứ yên tâm chữa trị ạ.”
Sợ ba chồng gọi video phát hiện ra tôi và Hải Nam không ở với nhau nêm ý định xin anh cho tôi về nhà ở để đưa mẹ đi tái khám cũng vụt tắt.
Ông Việt Anh cùng cô Hương và chú Bình vừa đi khỏi cả tôi và anh liền thoát vai. Hải Nam lên tiếng với tôi trước:
“Cô muốn đi làm hay ở nhà?”
Ở một mình trong căn nhà rộng lớn thế này tôi có cảm giác rất sợ hãi mặc dù ngoài cổng có bảo vệ nên tôi nói với anh:
“Tôi muốn đi làm.”
“Vậy thì lên thay đồ đi tôi chở đi.”
Tôi nhanh chóng lên thay bộ váy công sở để đi làm, chân váy bó sát cơ thể dài qua đùi gối khiến tà váy cà vào vết thương ở đùi gối làm tôi đau tím tái mặt mày. Thấy dáng đi của tôi khó khăn Hải Nam lạnh giọng:
“Không có chiếc váy nào ngắn hơn à?”
Bộ đồ công sở này tự tay anh mua, lần trước tôi mặc anh không ý kiến sao bây giờ lại gây sự với tôi rồi? Tôi thật thà đáp:
“Không có.”
Tôi vừa dứt lời thì anh đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, sau đó anh cúi xuống vén tà váy của tôi cao lên khỏi đùi gối miệng anh không quên chì chiết tôi:
“Cô là trẻ con hay sao mà váy cà vào vết thương cũng không biết đường vén váy lên.”
Hải Nam còn chưa ngẩng mặt lên tôi đã đáp lại:
“Tôi sợ anh nghĩ tôi tính mỹ nhân kế với anh nên tôi nào dám manh động.”
Anh đứng thẳng người nheo mắt nhìn tôi:
“Cô nghĩ tôi là người dễ dụ à? Cô có cởi hết đồ đứng trước mặt tôi cũng không thèm.”
Nhớ tới lời hai tên em vợ sau của ba tôi và Ngọc Trân nói bất kì thằng đàn ông nào nhìn thấy vẻ đẹp tôi cũng muốn phạm tội tôi nghĩ anh chồng hờ của tôi thuộc giới tính thứ ba chứ chẳng phải là đàn ông. Bởi nhiều lần tôi trần truồng trước mặt anh để anh bôi thuốc nhưng anh không hề có cảm giác mà người có cảm giác là tôi mới đáng xấu hổ.
Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, nếu anh thuộc giới tính thứ ba tại sao anh lại yêu Bạch Diệp? Tại sao Bạch Diệp vẫn có thai được? Có thể anh ghét tôi tới mức dù cho tôi có cởi hết ra trước mặt anh cũng không hề có cảm giác. Mà cũng có thể gu thẩm mỹ của anh không giống số đông. Nghĩ tới đây tôi lắc đầu một cái thật mạnh. Hải Nam thấy thế đứng khoanh tay trước mặt tôi nói:
“Không tin cô thử cởi ra hết xem, tôi sẵn sàng bỏ cuộc họp với Ban Giám đốc buổi sáng để chứng minh cho cô thấy điều tôi vừa nói.”
Tôi vòng qua người anh đi ra ngoài nhưng vẫn không ngại ném vào mặt anh một câu:
“Anh là đồ hâm nặng.”
Dứt lời tôi nhanh chóng ra xe của Hải Nam ngồi vào, lúc đi tới bến xe buýt thấy Hải Nam không dừng lại tôi quay qua Hải Nam đang tập trung lái xe hỏi:
“Hôm nay anh cũng lên công ty làm à?”
“Không.”
“Vậy anh dừng lại cho tôi xuống để tôi đón xe buýt, anh chạy quá rồi.”
“Tôi nói với chị Bích do cô làm việc không nghiêm túc nên cho cô nghỉ, công ty tuyển người khác luôn rồi.”
“Tôi làm việc không nghiêm túc khi nào? Chẳng phải tự anh xin chị Bích cho tôi làm việc tại nhà sao? Anh làm vậy hôm sau anh cưới vợ thì tôi làm gì?”
“Tôi thấy kỹ năng tin học văn phòng của cô cũng tạm nên từ nay cô sẽ làm thư ký riêng cho tôi nên cô không lo bị thất nghiệp.”
Nghe Hải Nam tôi thật sự sốc. Làm thư ký cho anh đồng nghĩa với anh phải thấy bản mặt của tôi không chỉ ở nhà mà còn ở cả nơi làm việc nữa. Anh không sợ ngứa mắt hay sao? Tôi cũng chẳng ngại ngần mà hỏi thẳng mặt anh:
“Anh ghét tôi như vậy sao còn cho tôi làm thư ký riêng cho anh? Hay anh đang dần thích tôi rồi đó?”
Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam cao giọng quát:
“Chẳng phải vì ba chồng của cô ép tôi phải kiếm cho cô một công việc hay sao mà cô còn ở đây hỏi lý do.”
“Ba chỉ nói anh sắp xếp cho tôi công việc làm gần đây, ba đâu có nói bắt anh phải cho tôi làm thư ký cho anh? Mà muốn tôi làm thư ký cho anh thì anh nói với tôi một tiếng để tôi viết đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ. Anh nói tôi không nghiêm túc trong công việc rồi bị đuổi khác nào anh đang hất bát cơm của tôi đi, mai mốt không làm cho anh nữa thì ai dám nhận tôi vào làm?”
“Tôi không quan tâm tới hậu quả của nó mà chỉ quan tâm tới hiện tại cô là vợ tôi thì tôi không thích vợ của tôi làm dưới quyền của người khác, vậy thôi.”
“Ngoài ba người trong nhà anh và vài người làm ở bệnh viện Việt Anh ra thì đâu ai biết tôi là vợ hợp pháp của anh mà anh sợ ảnh hưởng tới danh dự.”
Tôi càng nói Hải Nam mất kiên nhẫn, anh tấp xe vào lề đường chỉ tay ra ngoài quát lớn:
“Tóm lại cô không thích làm thư ký cho tôi thì xuống xe.”
Trước sự tức giận của Hải Nam tôi nhìn anh cố nặn ra một nụ cười đáp:
“Người gì mà tính nóng như kem. Tôi làm thư ký riêng cho anh nhưng nói trước tôi không biết gì về công việc này đâu đấy nhé.”
Xem phim tôi thấy thư ký riêng của giám đốc toàn làm những chuyện mờ ám cùng giám đốc, mà chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra giữa tôi và anh nên tôi nói trước cho anh khỏi bỡ ngỡ khi thấy tôi làm không được việc.
Hải Nam vừa lái xe rời đi vừa đáp lại tôi:
“Tới nơi làm việc sẽ có người bàn giao công việc cho cô. Ngoài ra cô giữ liên lạc với quản lý của các công ty tôi đang thay ba tôi quản lý để nắm rõ tình hình công việc ở đó.”
Nghe Hải Nam nói mà tôi toát mồ hôi hột. Trước đây tôi chỉ đảm nhận công việc phiên dịch và soạn thảo văn bản. Bây giờ tôi phải làm nhiều việc, lại toàn làm việc trực tiếp với những lãnh đạo tài giỏi khiến tôi vô cùng áp lực. Thế mới nói Hải Nam là người lãnh đạo tài giỏi cỡ nào, anh không chỉ làm CEO của ngân hàng SB, giám đốc của công ty giày Hải Nam mà cùng lúc thay ông Việt Anh còn quản lý một công ty, một nhà hàng và một bệnh viện lớn nữa.
Tôi cứ tưởng Hải Nam sẽ chở tôi tới công ty phân phối xe hơi Việt Anh làm việc không ngờ anh lại chở tôi tới trụ sở chính của ngân hàng SB nằm ngay tại trung tâm quận 1. Đậu xe trong tầng hầm của tòa nhà xong thấy tôi vẫn ngồi lì trên xe Hải Nam vừa tháo dây an toàn vừa quay qua nhìn tôi hỏi:
“Sao không xuống xe? Lại lên cơn nữa à?”
“Vợ sắp cưới của anh có làm việc ở đây không? Nếu chị ấy làm việc ở đây thì tôi không làm đâu, ngộ nhỡ chị ấy lên cơn ghen thì tôi mất mạng chứ chẳng đùa.”
Nghe tôi nói vậy Hải Nam nhìn tôi một lúc lâu mới lên tiếng:
“Quân là luật sư riêng của tôi, còn cô làm thư ký riêng cho tôi. Không lẽ cô nghĩ tôi không thể bảo vệ được cấp dưới của mình à?”
Tôi bất giác nhìn xuống hai đùi gối bị thương còn chưa khô do Bạch Diệp chơi xấu rồi thầm nghĩ quả thực Hải Nam không thể bảo vệ được tôi nếu cô ta có ý định ra tay. Tôi nhìn anh cười nói:
“Anh chưa nghe người ta ví các bà vợ như sư tử Hà Đông à? Sư tử mà nổi giận thì anh biết hậu quả thế nào không?”
Tôi vừa dứt lời thì thấy Minh Quân đứng bên ngoài ghế lái gõ cửa. Hải Nam nói với tôi:
“Đừng lý sự nữa, xuống xe đi.”
Sau đó anh đẩy cửa xuống xe. Tôi nghe Minh Quân nói với Hải Nam:
“Hồi tối ngủ khách sạn mà mặt mũi tỉnh táo thế?”
“Không, tao ngủ nhà.”
“Tao nghe Diệp đòi đi Khách sạn mà?”
“Tao không đi, đưa cô ấy về rồi tao về nhà ngủ.”
Dứt lời Hải Nam ló đầu vào xe nói với tôi:
“Cô có xuống xe không thì bảo?”
Minh Quân đẩy người Hải Nam qua chỗ khác nhìn vào trong xe, thấy tôi ngồi bên ghế phụ anh vội chạy vòng qua mở cửa cho tôi:
“Minh Châu hôm nay theo chồng lên công ty đi chơi à?”
Tôi chưa kịp chào Minh Quân thì Hải Nam đã nói:
“Chẳng phải vì mày luôn miệng than vãn công việc nhiều một mình mày làm không hết, đến nỗi mày không có thời gian đi tán gái à?”
“Tao nói sai chỗ nào? Một luật sư tài ba như tao mà lại phải kiêm luôn cả công việc của một thư ký nữa thì thời gian nghỉ ngơi của tao còn không có đừng nói đến thời gian đi tán gái?”
“Từ nay Minh Châu làm thư ký riêng cho tao, mày bàn giao bớt công việc lại cho cô ấy đi.”
Hải Nam vừa dứt lời Mình Quân liền vươn tay kéo tôi ra khỏi ghế phụ sau đó anh bất ngờ bẹo hai bên má của tôi hỏi:
“Minh Châu anh nghe có lộn không? Từ nay anh có người san sẻ công việc rồi phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.