Chương 21
Phương Linh Hugo
03/03/2023
Vừa bước vào phòng cả người tôi bỗng nhiên lạnh toát. Căn phòng rộng lớn này chẳng phải là phòng cất giấu của cải vật chất như tôi nghĩ trước đó mà là phòng thờ, qua ánh điện mờ ảo trên trang thờ tôi thấy có đặt một khung hình của người phụ nữ còn rất trẻ, bà có nụ cười rất đẹp tôi có cảm giác bà rất quen, có lẽ bà chính là mẹ của Hải Nam. Từ ngày về nhà anh tôi không được ai kể cho nghe về người mẹ đã mất của anh, nhiều lần nấu ăn cùng cô Hương tôi định hỏi cô nhưng sợ anh nghe được cho rằng tôi táy máy chuyện riêng của gia đình anh nên lại thôi.
Nếu bình thường chẳng việc gì Hải Nam phải cấm đoán tôi không được bước chân vào căn phòng thờ một người đã ch ết cả. Tôi nghĩ chắc chắn có điều gì ẩn khuất đằng sau cái ch ết của mẹ anh. Nghĩ tới đây cả người tôi run lập cà lập cập. Tôi quẫn trí chui vào bên trong chiếc tủ đựng quần áo đặt ở góc phòng để trốn.
Bên ngoài vốn dĩ đã tối, ngồi bên trong tủ không có bất kỳ thứ ánh sáng nào lọt vào càng tối thui như mực, không gian im lặng tới mức nghe được rõ tiếng thở và nhịp tim đang đập hỗn loạn của tôi. Vừa đói, vừa sợ lại vừa mệt mỏi tôi ngủ thiếp đi hồi nào không hay. Trong giấc ngủ tôi nằm mơ bị hai anh em vợ sau của ba tôi truy bắt, tôi vừa chạy vừa la lớn:
“Anh Vinh, cứu.”
“Anh Vinh cứu em với.”
“Bác Trang cứu cháu với.”
…
Tôi càng kêu cứu càng rơi vào tuyệt vọng, không có anh Vinh hay bác Trang nào tới cứu tôi cả, tôi bị anh em vợ sau của ba tôi tóm được. Họ ném tôi vào căn phòng gần bờ sông rồi lao vào thay nhau c ưỡng h iếp tôi khiến tôi chỉ biết hét lên trong bất lực:
“A…. Thả tôi ra. Xin đừng h iếp tôi.”
“Xin đừng h iếp tôi”
Trong lúc tôi cùng cực nhất lại nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
“Minh Châu, Minh Châu tỉnh dậy đi.”
Tôi mở mắt ra thì cảm nhận được mắt hốc mắt mình ướt mềm, qua làn nước mắt tôi thấy gương mặt đẹp trai của Hải Nam đang hiện ra mờ mờ ảo ảo ngay trước mắt. Giường như tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ôm chặt lấy anh miệng nói không ngừng:
“Xin anh hãy cứu tôi, anh em nhà họ muốn h ãm h iếp tôi. Tôi xin anh đấy, hãy cứu tôi với.”
Hải Nam dùng hai tay vỗ nhẹ vào hai má tôi:
“Cô tỉnh dậy đi, không có ai h ãm h iếp cô cả, là cô đang nằm mơ đó.”
Lời nói của Hải Nam khiến tôi tỉnh giấc, hiện tại tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ của Hải Nam chứ không phải trong căn nhà bên sông của anh em vợ sau của ba tôi, còn Hải Nam đang ôm chặt lấy tôi, gương mặt và ánh mắt của anh nhìn tôi thể hiện rõ sự lo lắng. Ký ức buổi chiều ngày hôm trước hiện về chuyện tôi suýt nữa thì bị anh cướp đi lần đầu thế nào, rồi tôi chạy trốn sang phòng thờ mẹ anh ra sao. Nhưng hiện tại tôi lại tỉnh dậy trong phòng ngủ của anh, là anh đã tìm thấy tôi, đưa tôi về phòng ngủ sao? Bây giờ tôi tỉnh táo anh có xử tôi vì cái tội tôi trốn trong phòng thờ mẹ của anh hay không?
Thấy tôi cứ nghệt mặt nhìn anh, anh nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Đói chưa, dậy ăn sáng.”
Anh không trút giận lên tôi mà còn nói nhỏ nhẹ với tôi nữa, tôi còn chưa tiêu hóa hết lời anh vừa nói lại nghe anh nói tiếp:
“Dậy ăn sáng xong rồi tôi chở cô lên Củ Chi đưa mẹ cô tới bệnh viện tái khám nhé.”
Lời Hải Nam vừa nói khiến tôi trấn động thật sự, có lẽ là tôi đang mơ chứ không phải là thật bởi con người mà Hải Nam mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ nói nhỏ nhẹ với tôi như thế. Hải Nam mà tôi biết là một người dù anh nhỏ nhẹ với cả thế giới nhưng với tôi lúc nào cũng như một kẻ máu lạnh, nói năng cục xúc. Điển hình là ngày hôm qua tôi chỉ thân mật một chút với Minh Quân đã bị anh trừng phạt thế nào rồi. Bởi vậy việc anh nói đưa mẹ tôi đi tái khám là điều hết sức hoang đường. Thấy tôi cứ nhìn anh với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh anh rời khỏi người tôi nói:
“Nếu không muốn đưa mẹ cô đi tái khám thì thôi, dậy đi làm.”
Tôi vẫn không thể tin vào lời của anh nói hỏi lại:
“Anh bị đụng đầu vào đâu à?”
Nghe tôi nói Hải Nam quay phắt người lại, anh khom người chống hai tay xuống giường vây lấy người tôi vào lồng ngực của anh nói:
“Cô nhắc lại lần nữa lời cô vừa nói tôi xem.”
Nói thật nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hải Nam lúc này và tư thế của anh như sẵn sàng lao vào tôi h.iếp d.âm tới nơi nên có 10 lá gan tôi cũng không dám nhắc lại lời tôi vừa nói mà nói lái sang chuyện khác.
“Sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm tới mẹ tôi như thế?”
“Tôi quan tâm tới mẹ cô hồi nào? Tiện tôi lên bệnh viện thăm ba tôi nên tôi chở luôn mẹ cô đi tái khám. Nếu cô không muốn đi thì thôi.”
“Anh phải tránh ra tôi mới dậy được chứ?”
Lúc này Hải Nam mới tránh đường cho tôi ngồi dậy. Vì hôm qua không ăn cơm tối nên hiện tại bụng tôi đói meo nên ngồi vào bàn là tôi ăn một mạch tới lúc ăn xong tôi mới hỏi anh:
“Công nhận bún bò Huế quán này nấu ăn ngon thật đấy, anh cho tôi địa chỉ hôm nào có dịp tôi ghé lại ăn. Phải nói là ngon đúng vị luôn.”
Hải Nam lừ lừ mắt nhìn tôi:
“Tôi nấu đó.”
Nghe Hải Nam nói tôi nhìn anh một lượt trong bộ đồ vest chỉn chu không một nếp nhăn tôi tự hỏi vị giám đốc này biết nấu ăn sao? Nấu ngon như vậy, khâu trang trí tô bún cũng rất bắt mắt chỉ có đầu bếp chuyên nghiệp mới làm được. Tôi lại lắc đầu một cái thật mạnh cười thầm, vị giám đốc này chỉ được cái chém gió là giỏi. Người như anh mà biết nấu ăn thì đầu bếp trong thiên hạ họ thất nghiệp cả rồi.
Thấy tôi lắc đầu Hải Nam lại nói:
“Cô không tin cũng được, ăn no rồi thì đứng dậy đi rửa tô chén đi. Tôi đã có công nấu rồi không lẽ tôi còn phải rửa tô chén cho cô nữa.”
Cứ tưởng Hải Nam chỉ giỏi bốc phét không ngờ lúc tôi bưng tô đi rửa thì thấy xoong nồi, dao thớt, nguyên liệu nấu ăn còn để vương vãi ở bồn rửa chén, mặc dù khó tin nhưng đúng thật người đàn ông này biết nấu ăn không những vậy còn nấu ăn rất ngon. Tôi biết thân biết phận ngoan ngoãn như một chú cún mang tạp dề vào để dọn rửa, thế nhưng tôi còn chưa mang xong tạp dề Hải Nam đứng dậy khỏi bàn ăn nói với tôi:
“Thôi bỏ đó đi, để tôi gọi người về làm theo giờ. Chúng ta đi không muộn.”
Tôi cũng chẳng dám cãi lời Hải Nam vì sợ con người nắng mưa thất thường này đổi ý. Ngồi trong xe như mọi hôm anh tập trung lái xe còn tôi ngồi một bên im lặng ngắm nhìn đường phố. Nghĩ tới chuyện nếu mẹ biết anh là chồng hờ của tôi trong khi anh cứ giữ bộ mặt khó ưa thế này thì mẹ lo lắng cho tôi lắm. Đắn đo mãi tôi cũng lên tiếng:
“Tôi sẽ giới thiệu với mẹ tôi anh là tài xế taxi nhé.”
“Trông tôi giống người lái taxi lắm à?”
“Nhìn anh bóng bẩy như thế sao giống dân thường được”
“Thế sao cô bảo giới thiệu tôi là người lái xe taxi với mẹ của cô.”
“Vậy tôi phải giới thiệu anh là gì?”
“Đó là chuyện của cô tôi không quan tâm.”
Nghe anh dở cái giọng khó chịu tôi càng lo lắng, tôi làm điệu bộ đáng thương nói:
“Tôi nhờ anh chuyện này có được không?”
“Chuyện gì?”
“Vì tôi không gọi báo trước cho mẹ nên chắc là chuẩn bị hơi lâu. Với lại trước mặt mẹ tôi anh đừng giữ bộ mặt dọa trẻ con như thế này được không?”
Hải Nam liếc xéo tôi một cái:
“Tôi dọa trẻ con hồi nào?”
“Đấy, bộ mặt đấy gọi là dọa trẻ con đó, đến tôi đây thần kinh ổn định còn sợ chết khiếp huống hồ mẹ tôi là người già cả yếu tim. Mà anh có nụ cười ch.ết gái vậy sao anh không biết đường trưng dụng mà lúc nào cũng giữ bộ mặt khó đăm đăm như thế?”
Tôi chưa nói hết câu Hải Nam đã tấp xe vào lề đường. Xong rồi, tôi lại đụng tới tổ kiến lửa rồi, đang chuẩn bị tình thần bị anh trút giận khi dám ý kiến ý cò với anh thì nghe anh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Xe bị xẹp lốp, ngồi yên đây để tôi xuống kiểm tra xem thế nào.”
Đang lo lắng nếu anh cứ giữ khư khư bộ mặt khó chịu như thế mẹ tôi nhìn thấy sẽ nghĩ ngợi khi biết tôi phải chung sống với người chồng như vậy thì xe anh bị hư, tôi nghĩ nhân cơ hội này tôi tự thuê xe taxi đưa mẹ đi tái khám mà không cần nhờ tới anh. Như vậy mẹ tôi sẽ chẳng phải đối mặt với người con rể hờ khó chịu này. Dù gì thì ông Việt Anh đã chịu đi bệnh viện điều trị, tình hình sức khỏe của ông sẽ nhanh chóng phục hồi, đám cưới của Hải Nam và Bạch Diệp không còn xa đồng nghĩa với tôi sắp được về với mẹ rồi, mẹ tôi chẳng cần phải biết mặt anh làm gì cho thêm phiền phức. Nghĩ tới đây tôi đẩy cửa xuống xe.
Hải Nam cúi xuống tỉ mỉ kiểm tra lốp sau của xe, sao một hồi kiểm tra anh vừa phủi tay vừa nhìn tôi nói:
“Xuống xe làm gì cho bụi bặm, lên xe ngồi đợi một lúc. Do tôi không mang theo lốp sơ cua nên phải gọi đội vá xe lưu động tới.”
“Hay anh ở lại sửa xe xong rồi anh vào bệnh viện thăm ba nhé, tôi đón xe buýt lên chỗ mẹ rồi thuê xe taxi đưa mẹ đi bệnh viện.”
Tôi vừa dứt lời thì xe buýt dừng ở trạm gần đó, không kịp đợi Hải Nam đáp lại tôi vừa vẫy tay với anh vừa chạy vội về phía xe buýt:
“Bye anh nhé, xe buýt tới rồi tôi đi đây.”
Về phòng trọ thấy mẹ đang ngồi đan len, gương mặt của mẹ cũng không còn nét muộn phiền như lần trước tôi về thăm nên tôi cũng vui lây. Tôi sà vào ôm lấy mẹ:
“Con chào mẹ. Mẹ đang làm gì đấy?”
“Mẹ nhờ bác Nhân mua cho mẹ ít len về mẹ đan cho khuây khỏa. Ngồi không cả ngày buồn chán lắm.”
“Mẹ đan được gì rồi cho con xem thành quả với.”
Mẹ tôi lấy một chiếc túi xách mẹ đan nhái y mẫu chiếc túi xách hiệu chanel tôi đang mang, từ màu sắc đến họa tiết trên túi đều rất giống.
“Mẹ đan đẹp quá, hôm sau con về mẹ dạy con đan nhé.”
“Con thích không.”
“Dạ thích.”
“Vậy thì con cầm theo dùng đi.”
“Dạ vâng. Cảm ơn mẹ.”
“Thế hôm nay con không phải đi làm hay sao mà về với mẹ vậy?”
“Dạ con xin nghỉ một hôm để về đưa mẹ đi tái khám.”
“Chân của mẹ không có gì bất thường cả đi tái khám làm gì cho tốn kém hả con?”
“Bác sĩ dặn đưa mẹ đi tái khám sau một tuần mà con quên bẵng đi. Nay con đưa mẹ lên bệnh viện để bác sĩ khám xem chừng nào mẹ có thể tháo bột được.”
Giải thích một hồi cuối cùng mẹ cũng đồng ý theo tôi đi bệnh viện. Đích thân bác sĩ Lan trưởng khoa chấn thương chỉnh hình khám cho mẹ. May mắn vết thương của mẹ tiến triển rất tốt. Bác sĩ dặn 10 ngày nữa đưa mẹ tôi tới bệnh viện để tháo bột.
Tôi cứ tưởng tự tôi đưa mẹ đi mẹ sẽ không có cơ hội gặp Hải Nam không ngờ lúc tôi đẩy mẹ vào thang máy để xuống dưới về thì ngửi mùi nước hoa quen thuộc anh thường dùng, theo quán tính tôi quay lưng lại thấy anh đang đứng trong thang máy, may mắn tôi đi vào trước rồi đi lùi kéo xe lăn vào sau, mẹ quay mặt ra cửa thang máy nên không nhìn thấy anh.
Anh chưa kịp lên tiếng tôi đã bịt miệng anh lại không cho anh nói. Hải Nam lấy tay tôi xuống khỏi miệng rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Để tôi chào mẹ vợ của mình một tiếng chứ.”
Không gian của thang máy trật hẹp khiến tôi không dám lên tiếng vì sợ mẹ nghe mà lắc đầu nguầy nguậy. Đã thế Hải Nam còn cố tình đặt một tay ôm lấy eo của tôi, mặt của anh áp sát với mặt của tôi, một tay anh đặt lên xe lăn của mẹ. Cửa thang máy mở ra anh không để tôi đẩy xe lăn mà anh dành tôi đẩy, đã thế các nhân viên làm trong bệnh viện thấy tôi và anh còn luôn miệng chào hỏi cậu chủ và cô chủ khiến tôi càng sợ mẹ phát hiện.
Đi đến khúc cua của hành lang bệnh viện tôi đẩy xe lăn của mẹ sang một bên nói với mẹ:
“Mẹ ngồi đây đợi con một lát con để quên đồ ở phòng bác sĩ con quay lại lấy đã nhé.”
“Ừ, con đi đi.”
Tôi không ngại có nhiều người qua lại đẩy Hải Nam qua bên kia khúc cua để mẹ tôi không nhìn thấy:
“Sao anh cứ đi theo mẹ con tôi vậy?”
“Mẹ của cô cũng là mẹ vợ của tôi, tôi chào mẹ vợ của tôi một tiếng không được à?”
Nghe Hải Nam nói câu này tôi phải mở to mắt hết cỡ để xem cho rõ người đang nói chuyện với tôi có chính xác là Hải Nam hay không. Xác nhận rõ là anh tôi lại đưa tay lên sờ vào trán của anh:
“Anh bị sốt hay đụng đầu vào đâu mà hôm nay tôi thấy anh lạ lắm.”
Anh khẽ hất tay tôi ra khỏi trán của mình:
“Cô mới là người đụng đầu vào đâu thì có, cô là vợ của tôi mẹ của cô tôi gọi là mẹ vợ không đúng à?”
“Đúng, nhưng mà không đúng.”
Hải Nam vừa đi về phía mẹ tôi vừa buông ra một câu:
“Đồ chạm mát.”
Tôi vội níu lấy cánh tay của anh lại không cho anh bước tiếp:
“Tôi xin anh đấy, dù gì chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, mẹ tôi không cần biết về một chàng rể hờ như anh làm gì.”
Hải Nam khừng lại bước chân sau đó anh xoay người nhìn chằm chằm vào mắt của tôi mà không nói gì cho tới khi điện thoại trong túi quần của anh đổ chuông anh mới rời ánh mắt khỏi người tôi, anh lấy điện thoại đưa cho tôi:
“Ba của tôi gọi cho cô đấy, cô nghe đi.”
Mặc dù nghi ngờ lời Hải Nam nói nhưng tôi vẫn cầm điện thoại của anh nghe. Vừa bắt máy tôi đã nghe giọng của ông Việt Anh:
“Con tới chỗ Minh Châu chưa, tới rồi thì đưa máy cho con bé ba muốn nói chuyện với con bé.”
“Dạ con chào ba, con Minh Châu đây ạ.”
“Thằng Nam bảo con đi bệnh viện khám bệnh, con bị đau gì à?”
Tôi nhìn qua Hải Nam để xem anh đã nói tôi đi khám gì với ông Việt Anh nhưng anh vẫn lặng im. Tôi phải nói với ba chồng tái khám gì bây giờ? Nhớ lại vết thương ở chân tôi vẫn còn đau tôi nói:
“Dạ con bị đau chân nên con đi khám cho yên tâm ạ.”
“Con bị đau thế nào?”
“Dạ con bị té trầy xước thôi ạ.”
“Thế con khám xong chưa?”
“Dạ con đang chờ tới lượt ạ.”
“Bác sĩ không biết con là ai hay sao mà phải chờ.”
“Dạ biết nhưng con nói bác sĩ cứ khám cho con theo số thứ tự ba ạ.”
“Vậy con khám xong ghé qua chỗ ba một lát nhé.”
“Dạ vâng thưa ba.”
Trả điện thoại cho Hải Nam tôi nói với anh:
“Anh làm gì cứ đi làm đi, tôi đưa mẹ tôi về rồi quay lại gặp ba sau.”
Nói rồi tôi đi tới đưa mẹ ra ngoài đón taxi về. Vừa lên xe mẹ hỏi:
“Bệnh viện tư nhân này là của nhà chồng hờ của con à?”
Tôi giật mình khi nghe mẹ hỏi như vậy. Rõ ràng tôi đã xi nhan với bác sĩ Lan đừng gọi tôi là cô chủ, trong suốt quá trình khám cho mẹ tôi để ý bác sĩ Lan cũng không lỡ miệng gọi tôi là cô chủ lần nào.
“Sao mẹ biết đây là bệnh viện nhà anh Nam ạ?”
Nếu bình thường chẳng việc gì Hải Nam phải cấm đoán tôi không được bước chân vào căn phòng thờ một người đã ch ết cả. Tôi nghĩ chắc chắn có điều gì ẩn khuất đằng sau cái ch ết của mẹ anh. Nghĩ tới đây cả người tôi run lập cà lập cập. Tôi quẫn trí chui vào bên trong chiếc tủ đựng quần áo đặt ở góc phòng để trốn.
Bên ngoài vốn dĩ đã tối, ngồi bên trong tủ không có bất kỳ thứ ánh sáng nào lọt vào càng tối thui như mực, không gian im lặng tới mức nghe được rõ tiếng thở và nhịp tim đang đập hỗn loạn của tôi. Vừa đói, vừa sợ lại vừa mệt mỏi tôi ngủ thiếp đi hồi nào không hay. Trong giấc ngủ tôi nằm mơ bị hai anh em vợ sau của ba tôi truy bắt, tôi vừa chạy vừa la lớn:
“Anh Vinh, cứu.”
“Anh Vinh cứu em với.”
“Bác Trang cứu cháu với.”
…
Tôi càng kêu cứu càng rơi vào tuyệt vọng, không có anh Vinh hay bác Trang nào tới cứu tôi cả, tôi bị anh em vợ sau của ba tôi tóm được. Họ ném tôi vào căn phòng gần bờ sông rồi lao vào thay nhau c ưỡng h iếp tôi khiến tôi chỉ biết hét lên trong bất lực:
“A…. Thả tôi ra. Xin đừng h iếp tôi.”
“Xin đừng h iếp tôi”
Trong lúc tôi cùng cực nhất lại nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
“Minh Châu, Minh Châu tỉnh dậy đi.”
Tôi mở mắt ra thì cảm nhận được mắt hốc mắt mình ướt mềm, qua làn nước mắt tôi thấy gương mặt đẹp trai của Hải Nam đang hiện ra mờ mờ ảo ảo ngay trước mắt. Giường như tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ôm chặt lấy anh miệng nói không ngừng:
“Xin anh hãy cứu tôi, anh em nhà họ muốn h ãm h iếp tôi. Tôi xin anh đấy, hãy cứu tôi với.”
Hải Nam dùng hai tay vỗ nhẹ vào hai má tôi:
“Cô tỉnh dậy đi, không có ai h ãm h iếp cô cả, là cô đang nằm mơ đó.”
Lời nói của Hải Nam khiến tôi tỉnh giấc, hiện tại tôi đang nằm trên giường trong phòng ngủ của Hải Nam chứ không phải trong căn nhà bên sông của anh em vợ sau của ba tôi, còn Hải Nam đang ôm chặt lấy tôi, gương mặt và ánh mắt của anh nhìn tôi thể hiện rõ sự lo lắng. Ký ức buổi chiều ngày hôm trước hiện về chuyện tôi suýt nữa thì bị anh cướp đi lần đầu thế nào, rồi tôi chạy trốn sang phòng thờ mẹ anh ra sao. Nhưng hiện tại tôi lại tỉnh dậy trong phòng ngủ của anh, là anh đã tìm thấy tôi, đưa tôi về phòng ngủ sao? Bây giờ tôi tỉnh táo anh có xử tôi vì cái tội tôi trốn trong phòng thờ mẹ của anh hay không?
Thấy tôi cứ nghệt mặt nhìn anh, anh nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Đói chưa, dậy ăn sáng.”
Anh không trút giận lên tôi mà còn nói nhỏ nhẹ với tôi nữa, tôi còn chưa tiêu hóa hết lời anh vừa nói lại nghe anh nói tiếp:
“Dậy ăn sáng xong rồi tôi chở cô lên Củ Chi đưa mẹ cô tới bệnh viện tái khám nhé.”
Lời Hải Nam vừa nói khiến tôi trấn động thật sự, có lẽ là tôi đang mơ chứ không phải là thật bởi con người mà Hải Nam mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ nói nhỏ nhẹ với tôi như thế. Hải Nam mà tôi biết là một người dù anh nhỏ nhẹ với cả thế giới nhưng với tôi lúc nào cũng như một kẻ máu lạnh, nói năng cục xúc. Điển hình là ngày hôm qua tôi chỉ thân mật một chút với Minh Quân đã bị anh trừng phạt thế nào rồi. Bởi vậy việc anh nói đưa mẹ tôi đi tái khám là điều hết sức hoang đường. Thấy tôi cứ nhìn anh với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh anh rời khỏi người tôi nói:
“Nếu không muốn đưa mẹ cô đi tái khám thì thôi, dậy đi làm.”
Tôi vẫn không thể tin vào lời của anh nói hỏi lại:
“Anh bị đụng đầu vào đâu à?”
Nghe tôi nói Hải Nam quay phắt người lại, anh khom người chống hai tay xuống giường vây lấy người tôi vào lồng ngực của anh nói:
“Cô nhắc lại lần nữa lời cô vừa nói tôi xem.”
Nói thật nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hải Nam lúc này và tư thế của anh như sẵn sàng lao vào tôi h.iếp d.âm tới nơi nên có 10 lá gan tôi cũng không dám nhắc lại lời tôi vừa nói mà nói lái sang chuyện khác.
“Sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm tới mẹ tôi như thế?”
“Tôi quan tâm tới mẹ cô hồi nào? Tiện tôi lên bệnh viện thăm ba tôi nên tôi chở luôn mẹ cô đi tái khám. Nếu cô không muốn đi thì thôi.”
“Anh phải tránh ra tôi mới dậy được chứ?”
Lúc này Hải Nam mới tránh đường cho tôi ngồi dậy. Vì hôm qua không ăn cơm tối nên hiện tại bụng tôi đói meo nên ngồi vào bàn là tôi ăn một mạch tới lúc ăn xong tôi mới hỏi anh:
“Công nhận bún bò Huế quán này nấu ăn ngon thật đấy, anh cho tôi địa chỉ hôm nào có dịp tôi ghé lại ăn. Phải nói là ngon đúng vị luôn.”
Hải Nam lừ lừ mắt nhìn tôi:
“Tôi nấu đó.”
Nghe Hải Nam nói tôi nhìn anh một lượt trong bộ đồ vest chỉn chu không một nếp nhăn tôi tự hỏi vị giám đốc này biết nấu ăn sao? Nấu ngon như vậy, khâu trang trí tô bún cũng rất bắt mắt chỉ có đầu bếp chuyên nghiệp mới làm được. Tôi lại lắc đầu một cái thật mạnh cười thầm, vị giám đốc này chỉ được cái chém gió là giỏi. Người như anh mà biết nấu ăn thì đầu bếp trong thiên hạ họ thất nghiệp cả rồi.
Thấy tôi lắc đầu Hải Nam lại nói:
“Cô không tin cũng được, ăn no rồi thì đứng dậy đi rửa tô chén đi. Tôi đã có công nấu rồi không lẽ tôi còn phải rửa tô chén cho cô nữa.”
Cứ tưởng Hải Nam chỉ giỏi bốc phét không ngờ lúc tôi bưng tô đi rửa thì thấy xoong nồi, dao thớt, nguyên liệu nấu ăn còn để vương vãi ở bồn rửa chén, mặc dù khó tin nhưng đúng thật người đàn ông này biết nấu ăn không những vậy còn nấu ăn rất ngon. Tôi biết thân biết phận ngoan ngoãn như một chú cún mang tạp dề vào để dọn rửa, thế nhưng tôi còn chưa mang xong tạp dề Hải Nam đứng dậy khỏi bàn ăn nói với tôi:
“Thôi bỏ đó đi, để tôi gọi người về làm theo giờ. Chúng ta đi không muộn.”
Tôi cũng chẳng dám cãi lời Hải Nam vì sợ con người nắng mưa thất thường này đổi ý. Ngồi trong xe như mọi hôm anh tập trung lái xe còn tôi ngồi một bên im lặng ngắm nhìn đường phố. Nghĩ tới chuyện nếu mẹ biết anh là chồng hờ của tôi trong khi anh cứ giữ bộ mặt khó ưa thế này thì mẹ lo lắng cho tôi lắm. Đắn đo mãi tôi cũng lên tiếng:
“Tôi sẽ giới thiệu với mẹ tôi anh là tài xế taxi nhé.”
“Trông tôi giống người lái taxi lắm à?”
“Nhìn anh bóng bẩy như thế sao giống dân thường được”
“Thế sao cô bảo giới thiệu tôi là người lái xe taxi với mẹ của cô.”
“Vậy tôi phải giới thiệu anh là gì?”
“Đó là chuyện của cô tôi không quan tâm.”
Nghe anh dở cái giọng khó chịu tôi càng lo lắng, tôi làm điệu bộ đáng thương nói:
“Tôi nhờ anh chuyện này có được không?”
“Chuyện gì?”
“Vì tôi không gọi báo trước cho mẹ nên chắc là chuẩn bị hơi lâu. Với lại trước mặt mẹ tôi anh đừng giữ bộ mặt dọa trẻ con như thế này được không?”
Hải Nam liếc xéo tôi một cái:
“Tôi dọa trẻ con hồi nào?”
“Đấy, bộ mặt đấy gọi là dọa trẻ con đó, đến tôi đây thần kinh ổn định còn sợ chết khiếp huống hồ mẹ tôi là người già cả yếu tim. Mà anh có nụ cười ch.ết gái vậy sao anh không biết đường trưng dụng mà lúc nào cũng giữ bộ mặt khó đăm đăm như thế?”
Tôi chưa nói hết câu Hải Nam đã tấp xe vào lề đường. Xong rồi, tôi lại đụng tới tổ kiến lửa rồi, đang chuẩn bị tình thần bị anh trút giận khi dám ý kiến ý cò với anh thì nghe anh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Xe bị xẹp lốp, ngồi yên đây để tôi xuống kiểm tra xem thế nào.”
Đang lo lắng nếu anh cứ giữ khư khư bộ mặt khó chịu như thế mẹ tôi nhìn thấy sẽ nghĩ ngợi khi biết tôi phải chung sống với người chồng như vậy thì xe anh bị hư, tôi nghĩ nhân cơ hội này tôi tự thuê xe taxi đưa mẹ đi tái khám mà không cần nhờ tới anh. Như vậy mẹ tôi sẽ chẳng phải đối mặt với người con rể hờ khó chịu này. Dù gì thì ông Việt Anh đã chịu đi bệnh viện điều trị, tình hình sức khỏe của ông sẽ nhanh chóng phục hồi, đám cưới của Hải Nam và Bạch Diệp không còn xa đồng nghĩa với tôi sắp được về với mẹ rồi, mẹ tôi chẳng cần phải biết mặt anh làm gì cho thêm phiền phức. Nghĩ tới đây tôi đẩy cửa xuống xe.
Hải Nam cúi xuống tỉ mỉ kiểm tra lốp sau của xe, sao một hồi kiểm tra anh vừa phủi tay vừa nhìn tôi nói:
“Xuống xe làm gì cho bụi bặm, lên xe ngồi đợi một lúc. Do tôi không mang theo lốp sơ cua nên phải gọi đội vá xe lưu động tới.”
“Hay anh ở lại sửa xe xong rồi anh vào bệnh viện thăm ba nhé, tôi đón xe buýt lên chỗ mẹ rồi thuê xe taxi đưa mẹ đi bệnh viện.”
Tôi vừa dứt lời thì xe buýt dừng ở trạm gần đó, không kịp đợi Hải Nam đáp lại tôi vừa vẫy tay với anh vừa chạy vội về phía xe buýt:
“Bye anh nhé, xe buýt tới rồi tôi đi đây.”
Về phòng trọ thấy mẹ đang ngồi đan len, gương mặt của mẹ cũng không còn nét muộn phiền như lần trước tôi về thăm nên tôi cũng vui lây. Tôi sà vào ôm lấy mẹ:
“Con chào mẹ. Mẹ đang làm gì đấy?”
“Mẹ nhờ bác Nhân mua cho mẹ ít len về mẹ đan cho khuây khỏa. Ngồi không cả ngày buồn chán lắm.”
“Mẹ đan được gì rồi cho con xem thành quả với.”
Mẹ tôi lấy một chiếc túi xách mẹ đan nhái y mẫu chiếc túi xách hiệu chanel tôi đang mang, từ màu sắc đến họa tiết trên túi đều rất giống.
“Mẹ đan đẹp quá, hôm sau con về mẹ dạy con đan nhé.”
“Con thích không.”
“Dạ thích.”
“Vậy thì con cầm theo dùng đi.”
“Dạ vâng. Cảm ơn mẹ.”
“Thế hôm nay con không phải đi làm hay sao mà về với mẹ vậy?”
“Dạ con xin nghỉ một hôm để về đưa mẹ đi tái khám.”
“Chân của mẹ không có gì bất thường cả đi tái khám làm gì cho tốn kém hả con?”
“Bác sĩ dặn đưa mẹ đi tái khám sau một tuần mà con quên bẵng đi. Nay con đưa mẹ lên bệnh viện để bác sĩ khám xem chừng nào mẹ có thể tháo bột được.”
Giải thích một hồi cuối cùng mẹ cũng đồng ý theo tôi đi bệnh viện. Đích thân bác sĩ Lan trưởng khoa chấn thương chỉnh hình khám cho mẹ. May mắn vết thương của mẹ tiến triển rất tốt. Bác sĩ dặn 10 ngày nữa đưa mẹ tôi tới bệnh viện để tháo bột.
Tôi cứ tưởng tự tôi đưa mẹ đi mẹ sẽ không có cơ hội gặp Hải Nam không ngờ lúc tôi đẩy mẹ vào thang máy để xuống dưới về thì ngửi mùi nước hoa quen thuộc anh thường dùng, theo quán tính tôi quay lưng lại thấy anh đang đứng trong thang máy, may mắn tôi đi vào trước rồi đi lùi kéo xe lăn vào sau, mẹ quay mặt ra cửa thang máy nên không nhìn thấy anh.
Anh chưa kịp lên tiếng tôi đã bịt miệng anh lại không cho anh nói. Hải Nam lấy tay tôi xuống khỏi miệng rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Để tôi chào mẹ vợ của mình một tiếng chứ.”
Không gian của thang máy trật hẹp khiến tôi không dám lên tiếng vì sợ mẹ nghe mà lắc đầu nguầy nguậy. Đã thế Hải Nam còn cố tình đặt một tay ôm lấy eo của tôi, mặt của anh áp sát với mặt của tôi, một tay anh đặt lên xe lăn của mẹ. Cửa thang máy mở ra anh không để tôi đẩy xe lăn mà anh dành tôi đẩy, đã thế các nhân viên làm trong bệnh viện thấy tôi và anh còn luôn miệng chào hỏi cậu chủ và cô chủ khiến tôi càng sợ mẹ phát hiện.
Đi đến khúc cua của hành lang bệnh viện tôi đẩy xe lăn của mẹ sang một bên nói với mẹ:
“Mẹ ngồi đây đợi con một lát con để quên đồ ở phòng bác sĩ con quay lại lấy đã nhé.”
“Ừ, con đi đi.”
Tôi không ngại có nhiều người qua lại đẩy Hải Nam qua bên kia khúc cua để mẹ tôi không nhìn thấy:
“Sao anh cứ đi theo mẹ con tôi vậy?”
“Mẹ của cô cũng là mẹ vợ của tôi, tôi chào mẹ vợ của tôi một tiếng không được à?”
Nghe Hải Nam nói câu này tôi phải mở to mắt hết cỡ để xem cho rõ người đang nói chuyện với tôi có chính xác là Hải Nam hay không. Xác nhận rõ là anh tôi lại đưa tay lên sờ vào trán của anh:
“Anh bị sốt hay đụng đầu vào đâu mà hôm nay tôi thấy anh lạ lắm.”
Anh khẽ hất tay tôi ra khỏi trán của mình:
“Cô mới là người đụng đầu vào đâu thì có, cô là vợ của tôi mẹ của cô tôi gọi là mẹ vợ không đúng à?”
“Đúng, nhưng mà không đúng.”
Hải Nam vừa đi về phía mẹ tôi vừa buông ra một câu:
“Đồ chạm mát.”
Tôi vội níu lấy cánh tay của anh lại không cho anh bước tiếp:
“Tôi xin anh đấy, dù gì chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, mẹ tôi không cần biết về một chàng rể hờ như anh làm gì.”
Hải Nam khừng lại bước chân sau đó anh xoay người nhìn chằm chằm vào mắt của tôi mà không nói gì cho tới khi điện thoại trong túi quần của anh đổ chuông anh mới rời ánh mắt khỏi người tôi, anh lấy điện thoại đưa cho tôi:
“Ba của tôi gọi cho cô đấy, cô nghe đi.”
Mặc dù nghi ngờ lời Hải Nam nói nhưng tôi vẫn cầm điện thoại của anh nghe. Vừa bắt máy tôi đã nghe giọng của ông Việt Anh:
“Con tới chỗ Minh Châu chưa, tới rồi thì đưa máy cho con bé ba muốn nói chuyện với con bé.”
“Dạ con chào ba, con Minh Châu đây ạ.”
“Thằng Nam bảo con đi bệnh viện khám bệnh, con bị đau gì à?”
Tôi nhìn qua Hải Nam để xem anh đã nói tôi đi khám gì với ông Việt Anh nhưng anh vẫn lặng im. Tôi phải nói với ba chồng tái khám gì bây giờ? Nhớ lại vết thương ở chân tôi vẫn còn đau tôi nói:
“Dạ con bị đau chân nên con đi khám cho yên tâm ạ.”
“Con bị đau thế nào?”
“Dạ con bị té trầy xước thôi ạ.”
“Thế con khám xong chưa?”
“Dạ con đang chờ tới lượt ạ.”
“Bác sĩ không biết con là ai hay sao mà phải chờ.”
“Dạ biết nhưng con nói bác sĩ cứ khám cho con theo số thứ tự ba ạ.”
“Vậy con khám xong ghé qua chỗ ba một lát nhé.”
“Dạ vâng thưa ba.”
Trả điện thoại cho Hải Nam tôi nói với anh:
“Anh làm gì cứ đi làm đi, tôi đưa mẹ tôi về rồi quay lại gặp ba sau.”
Nói rồi tôi đi tới đưa mẹ ra ngoài đón taxi về. Vừa lên xe mẹ hỏi:
“Bệnh viện tư nhân này là của nhà chồng hờ của con à?”
Tôi giật mình khi nghe mẹ hỏi như vậy. Rõ ràng tôi đã xi nhan với bác sĩ Lan đừng gọi tôi là cô chủ, trong suốt quá trình khám cho mẹ tôi để ý bác sĩ Lan cũng không lỡ miệng gọi tôi là cô chủ lần nào.
“Sao mẹ biết đây là bệnh viện nhà anh Nam ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.