Chương 28
Phương Linh Hugo
12/03/2023
Hải Nam nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của tôi, một lúc lâu sau anh mới rời đi. Anh cũng không nói gì nữa mà khởi động xe chở tôi quay lại chỗ bà Trang và Vinh, trên đường về anh ghé vào cửa hàng thời trang lần trước mua đồ cho tôi nói:
“Cô chờ tôi một lát.”
“Anh có việc thì cứ làm đi, tôi đón taxi đi trước nhé.”
Hải Nam lạnh giọng ra lệnh:
“Tôi bảo cô ngồi yên đấy. Chờ tôi mười phút thôi.”
Sợ bà Trang và Vinh lo lắng cho tôi nên tôi muốn về công ty Việt Anh càng nhanh càng tốt nên khi nghe Hải Nam nói chờ anh khiến tôi rất bực mình:
“Sao mỗi lần bảo tôi làm gì anh chỉ cho tôi năm phút, còn anh tự ưu ái cho mình tới 10 phút luôn vậy?”
Hải Nam trưng bộ mặt lạnh tanh đáp lại tôi:
“Vì tôi là sếp của cô.”
Đẩy cửa xuống xe anh nói bồi thêm:
“Với cả tôi là chồng của cô nữa.”
Dứt lời Hải Nam đi thẳng vào cửa hàng thời trang còn tôi chỉ biết im lặng ngồi chờ. Đúng 10 phút sau anh quay lại, trên tay xách theo một túi đồ. Vừa ngồi vào xe anh nói với tôi:
“Cởi áo ra.”
Tôi nép người sát vào cửa xe để tránh xa anh. Tôi vừa lén cởi dây an toàn vừa nặn ra nụ cười gượng nhìn anh với bộ dạng vô cùng nhàn nhã ngồi ở ghế lái nói:
“Anh bị điên à?”
“Cạch.” Tiếng khóa cửa xe của Hải Nam khiến tôi giật nảy mình. Hải Nam khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng khép nép của tôi lúc này:
“Sao cô lại bảo tôi điên? Tôi nhớ không nhầm hồi nãy cô có nói với tôi tấp đại vào lề đường làm chuyện đó mà, sao giờ bảo cởi áo ra lại nhụt chí rồi?”
Tôi muốn chửi tục anh một tiếng. Cứ cho vừa nãy trong lúc tức giận tôi đã nói như vậy nhưng không lẽ anh là đại gia, đi xe hơi chục t ỷ, trên người anh trưng toàn đồ hiệu chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay anh đã có giá mấy t ỷ. Vậy mà bỏ ra một chút t iền vào khách sạn để làm chuyện đó anh cũng tiếc mà muốn làm luôn trên xe à. Tôi kiếm kế thoát thân:
“Chuyện đó để về nhà làm được không, ân nhân cứu mạng tôi từ tận Cần Thơ lên đây mua xe của anh. Không nhận được một lời cảm ơn từ anh còn bị anh dội cho một gáo nước lạnh. Bây giờ muộn rồi, tôi phải về mời mẹ con bác ấy đi ăn trưa, nếu không thấy tôi quay lại mẹ con bác ấy sẽ rất lo lắng cho tôi đó.”
Hải Nam ném túi đồ vào người tôi nói:
“Tôi bảo cô cởi áo ra ý bảo cô thay chiếc áo dính máu ra, tôi đâu có nói cô cởi áo ra để làm chuyện đó ở trên xe. Tôi rất thích làm chuyện đó với cô nhưng tôi không biến thái đến mức có thể làm ở nơi công cộng đông người qua lại này đâu.”
Lời nói của Hải Nam khiến tôi xấu hổ tới mức chỉ biết cầm chiếc túi xách để che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình lại. Đang chưa biết làm thế nào thì nghe Hải Nam nói tiếp:
“Cô bảo muộn rồi sao còn chưa thay đồ? Hay cô muốn làm chuyện đó trước, nếu vậy tại công ty Việt Anh tôi có phòng riêng rất rộng lại kín đáo, không cần phải chạy về nhà làm gì cho mất thời gian. Cô cứ thay áo trước rồi tới đó chúng ta làm xong gặp ân nhân của cô sau.”
“Anh phải quay mặt đi tôi mới thay được chứ.”
“Xe của tôi tôi muốn nhìn đâu thì nhìn. Nếu cô không muốn thay trên xe thì ra ngoài đứng thay.”
Tôi thầm nguyền rủa sự ngang ngược đến vô lý của người đàn ông này. Bất đắc dĩ tôi phải thay áo trước cặp mắt như máy chụp X quang của Hải Nam. Vừa cởi chiếc áo dính máu của tôi ra lại nghe anh nói:
“Cô muốn mời họ ăn trưa ở đâu tôi đưa đi.”
“Vừa nãy anh cư xử thô lỗ với họ như vậy, giờ anh mời họ đi ăn trưa thì ai dám ăn.”
“Hắn ôm vợ của tôi tôi chưa đánh cho hắn gãy tay là may lắm rồi.”
“Chỉ là vợ hờ thôi, anh có cần căng thẳng với anh ấy vậy không?”
“Hệ tư tưởng của tôi là mối quan hệ một vợ một chồng, sau này khi tôi cưới Diệp tôi cũng sẽ chấm dứt hoàn toàn với cô cả trên phương diện pháp lý cũng như gần gũi thể xác. Vì vậy yêu cầu của tôi về cô cũng phải như vậy.”
Nghe Hải Nam nói tôi khựng lại động tác gài nút áo của mình để nhìn xem nét mặt của anh khi nói những lời nói dối trắng trợn này sẽ như thế nào? Bởi chẳng phải anh quan hệ với Bạch Diệp khiến cô ta có thai mới được vài tuần mà anh vẫn có thể quan hệ được với tôi đó sao? Thấy gương mặt của anh hiện lên hai chữ chân thành tôi chỉ biết thầm bái phục, đúng là diễn xuất của anh đã đạt đỉnh của đỉnh rồi, diễn mà như không diễn. Tôi đáp lại anh:
“Cũng chỉ ôm một cái, có làm gì quá đáng đâu mà anh nói quan hệ một vợ một chồng nghe ghê vậy?”
“Cô đặt trường hợp nếu tôi ra ngoài ôm ấp người khác rồi tối về ôm cô cô cảm thấy có ghê tởm không?”
Chuyện quan hệ vợ chồng ai mà chẳng muốn mối quan hệ một vợ một chồng. Chỉ có điều tôi nghĩ tôi nhận tiền của anh để về làm vợ của anh, tôi không khác nào món đồ anh bỏ tiền ra mua vì vậy tôi nghĩ mình làm gì có quyền đòi hỏi anh phải thế này, phải thế kia. Vì vậy trước câu hỏi của anh tôi chỉ biết im lặng.
Thấy tôi vẫn im lặng anh nói thêm:
“Hoặc là tôi đi ăn cùng, hoặc là cô không đi đâu cả.”
Trước sự dứt khoát của Hải Nam tôi đành phải thuận theo ý của anh, tuy nhiên nghĩ tới thái độ trịnh thượng thường ngày của anh tôi rào trước:
“Lát anh đừng cư xử thô lỗ với ân nhân của tôi để tôi nở mày nở mặt với họ một chút nhé. Xem như hôm nay anh đội vợ lên đầu một bữa đi.”
Hải Nam khẽ mỉm cười, tôi cứ nghĩ anh sẽ đồng ý không ngờ anh lại nói:
“Tôi không hứa, tôi cư xử thế nào còn phụ thuộc vào hành xử của tên kia với vợ của tôi nữa.”
“Tại anh ấy không biết tôi đã có chồng.”
“Vậy cô không biết làm thế nào để hắn biết tôi là chồng của cô à?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ giới thiệu với mẹ con của bác ấy anh là chồng của tôi, được chưa?”
Khóe môi của Hải Nam khẽ kéo ra một đường nhưng rất nhanh anh nghiêm túc trở lại:
“Còn nữa, tôi rất ghét ăn xôi.”
Tôi định đáp lại anh không thích ăn xôi thì anh đừng ăn, liên quan gì đến tôi mà anh nói? thì nghe anh bồi thêm:
“Vì vậy từ nay cô cũng không được phép thích ăn xôi nữa.”
Hải Nam vừa dứt lời tôi liền sặc cười. Một lúc sau tôi mới nhìn anh nghiêm túc nói:
“Anh không thích ăn xôi thì mặc anh, sao lại ép tôi không được thích ăn xôi là thế nào?”
“Vậy thì đi khách sạn, không có gặp ân nhân ân tình gì ở đây nữa.”
Dứt lời Hải Nam khởi động máy. Cứ tưởng anh chỉ nói đùa vì ngay gần chỗ anh đậu xe mua đồ có nhiều khách sạn nhưng anh không vào mà chạy về hướng công ty Việt Anh, khi nhìn thấy hiển hiệu của công ty từ xa tôi khẽ mỉm cười, anh chỉ được cái hù tôi là giỏi.
Thế nhưng nụ cười của tôi chợt tắt lịm khi Hải Nam đánh tay lái chạy vào khách sạn ngay gần cạnh công ty Việt Anh khiến tôi phải đầu hàng ngay lập tức:
“Từ nay tôi sẽ không thích ăn xôi nữa?”
Thấy anh không dừng lại mà vẫn chạy xe vào trong khách sạn, nét mặt anh vẫn lạnh tanh như thể không nghe những lời tôi vừa nói. Tôi hoảng quá nói thêm:
“Từ nay những gì anh thích tôi cũng sẽ thích, những gì anh ghét tôi cũng sẽ ghét. Như vậy là được chưa?”
Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam cũng đạp chân thắng, chiếc xe lập tức dừng lại. Anh vừa lùi xe ra khỏi khách sạn vừa nói:
“Tôi thích làm tình với cô.”
“Biến thái.”
“Tôi bày tỏ sở thích của tôi sao cô gọi tôi là biến thái?”
Tôi đang hồi hộp chuyện giới thiệu Hải Nam với Vinh và bà Trang lại nghe giọng của Hải Nam vang lên:
“Mà phải công nhận mấy anh chàng đẹp trai ai cũng thích cô nhỉ.”
“Anh nói sai rồi.”
“Tôi nói sai chỗ nào. Quân, anh chàng tên Huy làm ở công ty Việt Anh và anh chàng vừa nãy chẳng phải ai cũng đẹp trai sao?”
Việc Minh Quân quan tâm và có những hành động thân mật với tôi hay anh bắt gặp Vinh ôm và nói thích tôi không nói, đến cả chuyện Huy thích tôi mà anh cũng biết thì tôi cũng bái phục. Tôi đáp lại lời anh:
“Tại anh cũng đẹp trai mà anh đâu có thích tôi.”
“Sao cô biết tôi không thích cô?”
“Chẳng phải anh đối với tôi lúc nào cũng như kẻ thù đó sao?”
Có lẽ không đủ thời gian để Hải Nam tiếp tục câu chuyện về tôi nên anh nói:
“Tới rồi.”
Tôi nhìn về phía bà Trang và Vinh đang đứng trước công ty Việt Anh, trên tay Vinh cầm chiếc điện thoại áp vào tai. Tôi nghe điện thoại trong túi xách của tôi đổ chuông, tôi lấy ra xem thì đúng là Vinh gọi cho tôi, tôi nói vào điện thoại:
“Em quay lại rồi đây.”
Nói rồi tôi cúp máy, Hải Nam cũng chạy xe lên trước cửa công ty đậu. Thấy Vinh chạy về phía xe của Hải Nam tôi cứ ngỡ Vinh tới xem tôi có bị vấn đề gì không không ngờ Hải Nam vừa xuống xe Vinh liền nắm lấy cổ áo Hải Nam ép anh nằm ngửa lên thành xe sau đó liền đấm vào mặt anh một cái thật mạnh. Hải Nam lập tức đấm trả lại anh.
Tôi và bà Trang cùng lao vào ngăn cản, bà Trang thì lôi Vinh ra, tôi thì kéo Hải Nam ra. Tôi nói thế nào hai người vẫn không chịu dừng lại.
Tôi định vào bên trong tìm kiếm sự hỗ trợ để tách hai người ra thì thấy Minh Quân và một người đàn ông trung niên chạy từ bên trong công ty ra chỗ chúng tôi. Hai người chưa kịp tách Vinh và Hải Nam ra thì người đàn ông trung niên đi cùng Minh Quân bỗng nhiên đứng nguyên một chỗ như pho tượng sau vài giây ông ta ngã vật xuống vỉa hè.
Sự việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, hơn nữa mọi người lại đang tập trung sự chú ý vào Hải Nam và Vinh nên không ai kịp đỡ người đàn ông này nên ông ta bị ngã đập đầu xuống vỉa hè bất tỉnh nhân sự.
Minh Quân hốt hoảng hô to:
“Phó giám đốc.”
Lúc này chẳng cần phải can ngăn Vinh và Hải Nam tự động buông nhau ra, tôi và bà Trang cũng vậy. Bà trang nói:
“Gọi xe cấp cứu đi.”
Ngay sau đó bà tiến hành sơ cứu cho người đàn ông này.
Hải Nam lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Mọi người vây quanh xem bà Trang cấp cứu cho người đàn ông này càng ngày càng đông.
Minh Quân nói với Hải Nam:
“Chú Tài bị bệnh tim, lúc nào chú ấy cũng mang theo thuốc trong túi.”
Hải Nam khẽ gật đầu:
“Chú ấy lúc nào cũng uống thuốc đúng giờ.”
“Vậy sao tự nhiên chú ấy lại phát bệnh nhỉ. Vừa nãy chú ấy đã đụng vào hai thằng mày đâu.”
“Tao không biết.”
“Chắc thấy mày đánh nhau chú ấy sốc nên bị phát bệnh chứ còn gì nữa.”
Nghe nói đến đánh nhau tôi mới để ý mặt mũi của Hải Nam và Vinh ai nấy đều sưng tấy. Tôi thấy khóe miệng của Hải Nam còn rịn ra một dòng máu. Có vẻ anh không biết nên không lau đi trông rất khó coi. Tôi định lấy khăn giấy lau cho anh thì xe cấp cứu tới, mọi người nhanh chóng đưa chú Tài lên xe cấp cứu, Hải Nam cũng lên xe của mình khiến tôi không kịp lau. Tôi thấy Minh Quân và Huy cùng lên xe của Hải Nam sau đó anh lái xe chạy theo xe cấp cứu.
Vì tôi mà Hải Nam và Vinh đều bị thương nên tôi cản thấy rất có lỗi. Một lúc sau mọi người giải tán hết tôi mới nói với Vinh và bà Trang:
“Cháu xin lỗi đã làm cho bác với anh lo lắng ạ.”
“Anh đánh cho hắn chừa cái thói ngông nghênh xem thường người khác đi, hắn tưởng hắn làm sếp muốn làm gì với nhân viên của mình thì làm à?”
Có lẽ lúc Hải Nam đưa tôi đi ai đó đã nói với Vinh và bà Trang Hải Nam là sếp của tôi. Vậy nên tôi giải thích:
“Vừa nãy biết em bị đồng nghiệp đánh vì hiểu lầm anh ấy đã đưa em đi giải quyết mâu thuẫn. Hiện tại thì em và đồng nghiệp bình thường rồi.”
“Mặc dù anh ta có ý tốt với em nhưng mà anh ta hành xử như giang hồ vậy là không được?”
“Dạ vâng. Tính cách của anh ấy hơi ngang ngược ạ.”
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề nói với bà Trang và Vinh:
“Cũng muộn rồi cháu mời anh với bác đi ăn trưa nhé!”
“Cháu có biết nhà hàng Việt Anh không?”
“Dạ biết ạ.”
“Bạn của bác hẹn ăn trưa ở đó, cháu đi ăn cùng mẹ con bác luôn nhé.”
“Dạ được ạ.”
Thấy nét mặt của Vinh ỉu xìu tôi nói:
“Em bị đồng nghiệp đánh vì hiểu lầm, không có vấn đề gì đâu. Anh đừng quá lo lắng cho em như vậy.”
“Hiểu nhầm gì mà bị đánh con người ta ra nông nổi này?”
Tôi không thể nói sự thật với bà Trang và Vinh chuyện tôi làm vợ hờ của Hải Nam bị vợ sắp cưới của anh đánh ghen nên tôi nói:
“Nói chung sếp của em đứng ra giúp tụi em giải quyết mọi khúc mắc hiểu lầm rồi, từ nay sẽ không có chuyện như thế này nữa nên anh với bác yên tâm ạ.”
Nghe tôi nói vậy Vinh mới hết truy hỏi. Chúng tôi cùng nhau di chuyển sang nhà hàng Việt Anh. Vì nhà hàng Việt Anh gần với công ty Việt Anh nên chúng tôi đi bộ. Tới nơi sau khi bà Trang nói tên tuổi của mình, chúng tôi được nhân viên của nhà hàng dẫn lên căn phòng VIP mà hai lần trước tôi từng vào, căn phòng này là bạn của bà Trang đặt.
Khi nhân viên của nhà hàng bưng đồ ăn lên thì bạn của bà Trang cũng tới. Bạn của bà là người đàn ông ngoài 50 tuổi, nhìn bộ vest, đôi giày và chiếc đồng hồ ông mang trên người toàn hàng hiệu cũng đủ biết ông là dân đại gia máu mặt cỡ nào. Ở ông phát ra khí chất của một người không phải dạng tầm thường.
“Cô chờ tôi một lát.”
“Anh có việc thì cứ làm đi, tôi đón taxi đi trước nhé.”
Hải Nam lạnh giọng ra lệnh:
“Tôi bảo cô ngồi yên đấy. Chờ tôi mười phút thôi.”
Sợ bà Trang và Vinh lo lắng cho tôi nên tôi muốn về công ty Việt Anh càng nhanh càng tốt nên khi nghe Hải Nam nói chờ anh khiến tôi rất bực mình:
“Sao mỗi lần bảo tôi làm gì anh chỉ cho tôi năm phút, còn anh tự ưu ái cho mình tới 10 phút luôn vậy?”
Hải Nam trưng bộ mặt lạnh tanh đáp lại tôi:
“Vì tôi là sếp của cô.”
Đẩy cửa xuống xe anh nói bồi thêm:
“Với cả tôi là chồng của cô nữa.”
Dứt lời Hải Nam đi thẳng vào cửa hàng thời trang còn tôi chỉ biết im lặng ngồi chờ. Đúng 10 phút sau anh quay lại, trên tay xách theo một túi đồ. Vừa ngồi vào xe anh nói với tôi:
“Cởi áo ra.”
Tôi nép người sát vào cửa xe để tránh xa anh. Tôi vừa lén cởi dây an toàn vừa nặn ra nụ cười gượng nhìn anh với bộ dạng vô cùng nhàn nhã ngồi ở ghế lái nói:
“Anh bị điên à?”
“Cạch.” Tiếng khóa cửa xe của Hải Nam khiến tôi giật nảy mình. Hải Nam khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng khép nép của tôi lúc này:
“Sao cô lại bảo tôi điên? Tôi nhớ không nhầm hồi nãy cô có nói với tôi tấp đại vào lề đường làm chuyện đó mà, sao giờ bảo cởi áo ra lại nhụt chí rồi?”
Tôi muốn chửi tục anh một tiếng. Cứ cho vừa nãy trong lúc tức giận tôi đã nói như vậy nhưng không lẽ anh là đại gia, đi xe hơi chục t ỷ, trên người anh trưng toàn đồ hiệu chỉ riêng chiếc đồng hồ trên tay anh đã có giá mấy t ỷ. Vậy mà bỏ ra một chút t iền vào khách sạn để làm chuyện đó anh cũng tiếc mà muốn làm luôn trên xe à. Tôi kiếm kế thoát thân:
“Chuyện đó để về nhà làm được không, ân nhân cứu mạng tôi từ tận Cần Thơ lên đây mua xe của anh. Không nhận được một lời cảm ơn từ anh còn bị anh dội cho một gáo nước lạnh. Bây giờ muộn rồi, tôi phải về mời mẹ con bác ấy đi ăn trưa, nếu không thấy tôi quay lại mẹ con bác ấy sẽ rất lo lắng cho tôi đó.”
Hải Nam ném túi đồ vào người tôi nói:
“Tôi bảo cô cởi áo ra ý bảo cô thay chiếc áo dính máu ra, tôi đâu có nói cô cởi áo ra để làm chuyện đó ở trên xe. Tôi rất thích làm chuyện đó với cô nhưng tôi không biến thái đến mức có thể làm ở nơi công cộng đông người qua lại này đâu.”
Lời nói của Hải Nam khiến tôi xấu hổ tới mức chỉ biết cầm chiếc túi xách để che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình lại. Đang chưa biết làm thế nào thì nghe Hải Nam nói tiếp:
“Cô bảo muộn rồi sao còn chưa thay đồ? Hay cô muốn làm chuyện đó trước, nếu vậy tại công ty Việt Anh tôi có phòng riêng rất rộng lại kín đáo, không cần phải chạy về nhà làm gì cho mất thời gian. Cô cứ thay áo trước rồi tới đó chúng ta làm xong gặp ân nhân của cô sau.”
“Anh phải quay mặt đi tôi mới thay được chứ.”
“Xe của tôi tôi muốn nhìn đâu thì nhìn. Nếu cô không muốn thay trên xe thì ra ngoài đứng thay.”
Tôi thầm nguyền rủa sự ngang ngược đến vô lý của người đàn ông này. Bất đắc dĩ tôi phải thay áo trước cặp mắt như máy chụp X quang của Hải Nam. Vừa cởi chiếc áo dính máu của tôi ra lại nghe anh nói:
“Cô muốn mời họ ăn trưa ở đâu tôi đưa đi.”
“Vừa nãy anh cư xử thô lỗ với họ như vậy, giờ anh mời họ đi ăn trưa thì ai dám ăn.”
“Hắn ôm vợ của tôi tôi chưa đánh cho hắn gãy tay là may lắm rồi.”
“Chỉ là vợ hờ thôi, anh có cần căng thẳng với anh ấy vậy không?”
“Hệ tư tưởng của tôi là mối quan hệ một vợ một chồng, sau này khi tôi cưới Diệp tôi cũng sẽ chấm dứt hoàn toàn với cô cả trên phương diện pháp lý cũng như gần gũi thể xác. Vì vậy yêu cầu của tôi về cô cũng phải như vậy.”
Nghe Hải Nam nói tôi khựng lại động tác gài nút áo của mình để nhìn xem nét mặt của anh khi nói những lời nói dối trắng trợn này sẽ như thế nào? Bởi chẳng phải anh quan hệ với Bạch Diệp khiến cô ta có thai mới được vài tuần mà anh vẫn có thể quan hệ được với tôi đó sao? Thấy gương mặt của anh hiện lên hai chữ chân thành tôi chỉ biết thầm bái phục, đúng là diễn xuất của anh đã đạt đỉnh của đỉnh rồi, diễn mà như không diễn. Tôi đáp lại anh:
“Cũng chỉ ôm một cái, có làm gì quá đáng đâu mà anh nói quan hệ một vợ một chồng nghe ghê vậy?”
“Cô đặt trường hợp nếu tôi ra ngoài ôm ấp người khác rồi tối về ôm cô cô cảm thấy có ghê tởm không?”
Chuyện quan hệ vợ chồng ai mà chẳng muốn mối quan hệ một vợ một chồng. Chỉ có điều tôi nghĩ tôi nhận tiền của anh để về làm vợ của anh, tôi không khác nào món đồ anh bỏ tiền ra mua vì vậy tôi nghĩ mình làm gì có quyền đòi hỏi anh phải thế này, phải thế kia. Vì vậy trước câu hỏi của anh tôi chỉ biết im lặng.
Thấy tôi vẫn im lặng anh nói thêm:
“Hoặc là tôi đi ăn cùng, hoặc là cô không đi đâu cả.”
Trước sự dứt khoát của Hải Nam tôi đành phải thuận theo ý của anh, tuy nhiên nghĩ tới thái độ trịnh thượng thường ngày của anh tôi rào trước:
“Lát anh đừng cư xử thô lỗ với ân nhân của tôi để tôi nở mày nở mặt với họ một chút nhé. Xem như hôm nay anh đội vợ lên đầu một bữa đi.”
Hải Nam khẽ mỉm cười, tôi cứ nghĩ anh sẽ đồng ý không ngờ anh lại nói:
“Tôi không hứa, tôi cư xử thế nào còn phụ thuộc vào hành xử của tên kia với vợ của tôi nữa.”
“Tại anh ấy không biết tôi đã có chồng.”
“Vậy cô không biết làm thế nào để hắn biết tôi là chồng của cô à?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ giới thiệu với mẹ con của bác ấy anh là chồng của tôi, được chưa?”
Khóe môi của Hải Nam khẽ kéo ra một đường nhưng rất nhanh anh nghiêm túc trở lại:
“Còn nữa, tôi rất ghét ăn xôi.”
Tôi định đáp lại anh không thích ăn xôi thì anh đừng ăn, liên quan gì đến tôi mà anh nói? thì nghe anh bồi thêm:
“Vì vậy từ nay cô cũng không được phép thích ăn xôi nữa.”
Hải Nam vừa dứt lời tôi liền sặc cười. Một lúc sau tôi mới nhìn anh nghiêm túc nói:
“Anh không thích ăn xôi thì mặc anh, sao lại ép tôi không được thích ăn xôi là thế nào?”
“Vậy thì đi khách sạn, không có gặp ân nhân ân tình gì ở đây nữa.”
Dứt lời Hải Nam khởi động máy. Cứ tưởng anh chỉ nói đùa vì ngay gần chỗ anh đậu xe mua đồ có nhiều khách sạn nhưng anh không vào mà chạy về hướng công ty Việt Anh, khi nhìn thấy hiển hiệu của công ty từ xa tôi khẽ mỉm cười, anh chỉ được cái hù tôi là giỏi.
Thế nhưng nụ cười của tôi chợt tắt lịm khi Hải Nam đánh tay lái chạy vào khách sạn ngay gần cạnh công ty Việt Anh khiến tôi phải đầu hàng ngay lập tức:
“Từ nay tôi sẽ không thích ăn xôi nữa?”
Thấy anh không dừng lại mà vẫn chạy xe vào trong khách sạn, nét mặt anh vẫn lạnh tanh như thể không nghe những lời tôi vừa nói. Tôi hoảng quá nói thêm:
“Từ nay những gì anh thích tôi cũng sẽ thích, những gì anh ghét tôi cũng sẽ ghét. Như vậy là được chưa?”
Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam cũng đạp chân thắng, chiếc xe lập tức dừng lại. Anh vừa lùi xe ra khỏi khách sạn vừa nói:
“Tôi thích làm tình với cô.”
“Biến thái.”
“Tôi bày tỏ sở thích của tôi sao cô gọi tôi là biến thái?”
Tôi đang hồi hộp chuyện giới thiệu Hải Nam với Vinh và bà Trang lại nghe giọng của Hải Nam vang lên:
“Mà phải công nhận mấy anh chàng đẹp trai ai cũng thích cô nhỉ.”
“Anh nói sai rồi.”
“Tôi nói sai chỗ nào. Quân, anh chàng tên Huy làm ở công ty Việt Anh và anh chàng vừa nãy chẳng phải ai cũng đẹp trai sao?”
Việc Minh Quân quan tâm và có những hành động thân mật với tôi hay anh bắt gặp Vinh ôm và nói thích tôi không nói, đến cả chuyện Huy thích tôi mà anh cũng biết thì tôi cũng bái phục. Tôi đáp lại lời anh:
“Tại anh cũng đẹp trai mà anh đâu có thích tôi.”
“Sao cô biết tôi không thích cô?”
“Chẳng phải anh đối với tôi lúc nào cũng như kẻ thù đó sao?”
Có lẽ không đủ thời gian để Hải Nam tiếp tục câu chuyện về tôi nên anh nói:
“Tới rồi.”
Tôi nhìn về phía bà Trang và Vinh đang đứng trước công ty Việt Anh, trên tay Vinh cầm chiếc điện thoại áp vào tai. Tôi nghe điện thoại trong túi xách của tôi đổ chuông, tôi lấy ra xem thì đúng là Vinh gọi cho tôi, tôi nói vào điện thoại:
“Em quay lại rồi đây.”
Nói rồi tôi cúp máy, Hải Nam cũng chạy xe lên trước cửa công ty đậu. Thấy Vinh chạy về phía xe của Hải Nam tôi cứ ngỡ Vinh tới xem tôi có bị vấn đề gì không không ngờ Hải Nam vừa xuống xe Vinh liền nắm lấy cổ áo Hải Nam ép anh nằm ngửa lên thành xe sau đó liền đấm vào mặt anh một cái thật mạnh. Hải Nam lập tức đấm trả lại anh.
Tôi và bà Trang cùng lao vào ngăn cản, bà Trang thì lôi Vinh ra, tôi thì kéo Hải Nam ra. Tôi nói thế nào hai người vẫn không chịu dừng lại.
Tôi định vào bên trong tìm kiếm sự hỗ trợ để tách hai người ra thì thấy Minh Quân và một người đàn ông trung niên chạy từ bên trong công ty ra chỗ chúng tôi. Hai người chưa kịp tách Vinh và Hải Nam ra thì người đàn ông trung niên đi cùng Minh Quân bỗng nhiên đứng nguyên một chỗ như pho tượng sau vài giây ông ta ngã vật xuống vỉa hè.
Sự việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, hơn nữa mọi người lại đang tập trung sự chú ý vào Hải Nam và Vinh nên không ai kịp đỡ người đàn ông này nên ông ta bị ngã đập đầu xuống vỉa hè bất tỉnh nhân sự.
Minh Quân hốt hoảng hô to:
“Phó giám đốc.”
Lúc này chẳng cần phải can ngăn Vinh và Hải Nam tự động buông nhau ra, tôi và bà Trang cũng vậy. Bà trang nói:
“Gọi xe cấp cứu đi.”
Ngay sau đó bà tiến hành sơ cứu cho người đàn ông này.
Hải Nam lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Mọi người vây quanh xem bà Trang cấp cứu cho người đàn ông này càng ngày càng đông.
Minh Quân nói với Hải Nam:
“Chú Tài bị bệnh tim, lúc nào chú ấy cũng mang theo thuốc trong túi.”
Hải Nam khẽ gật đầu:
“Chú ấy lúc nào cũng uống thuốc đúng giờ.”
“Vậy sao tự nhiên chú ấy lại phát bệnh nhỉ. Vừa nãy chú ấy đã đụng vào hai thằng mày đâu.”
“Tao không biết.”
“Chắc thấy mày đánh nhau chú ấy sốc nên bị phát bệnh chứ còn gì nữa.”
Nghe nói đến đánh nhau tôi mới để ý mặt mũi của Hải Nam và Vinh ai nấy đều sưng tấy. Tôi thấy khóe miệng của Hải Nam còn rịn ra một dòng máu. Có vẻ anh không biết nên không lau đi trông rất khó coi. Tôi định lấy khăn giấy lau cho anh thì xe cấp cứu tới, mọi người nhanh chóng đưa chú Tài lên xe cấp cứu, Hải Nam cũng lên xe của mình khiến tôi không kịp lau. Tôi thấy Minh Quân và Huy cùng lên xe của Hải Nam sau đó anh lái xe chạy theo xe cấp cứu.
Vì tôi mà Hải Nam và Vinh đều bị thương nên tôi cản thấy rất có lỗi. Một lúc sau mọi người giải tán hết tôi mới nói với Vinh và bà Trang:
“Cháu xin lỗi đã làm cho bác với anh lo lắng ạ.”
“Anh đánh cho hắn chừa cái thói ngông nghênh xem thường người khác đi, hắn tưởng hắn làm sếp muốn làm gì với nhân viên của mình thì làm à?”
Có lẽ lúc Hải Nam đưa tôi đi ai đó đã nói với Vinh và bà Trang Hải Nam là sếp của tôi. Vậy nên tôi giải thích:
“Vừa nãy biết em bị đồng nghiệp đánh vì hiểu lầm anh ấy đã đưa em đi giải quyết mâu thuẫn. Hiện tại thì em và đồng nghiệp bình thường rồi.”
“Mặc dù anh ta có ý tốt với em nhưng mà anh ta hành xử như giang hồ vậy là không được?”
“Dạ vâng. Tính cách của anh ấy hơi ngang ngược ạ.”
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề nói với bà Trang và Vinh:
“Cũng muộn rồi cháu mời anh với bác đi ăn trưa nhé!”
“Cháu có biết nhà hàng Việt Anh không?”
“Dạ biết ạ.”
“Bạn của bác hẹn ăn trưa ở đó, cháu đi ăn cùng mẹ con bác luôn nhé.”
“Dạ được ạ.”
Thấy nét mặt của Vinh ỉu xìu tôi nói:
“Em bị đồng nghiệp đánh vì hiểu lầm, không có vấn đề gì đâu. Anh đừng quá lo lắng cho em như vậy.”
“Hiểu nhầm gì mà bị đánh con người ta ra nông nổi này?”
Tôi không thể nói sự thật với bà Trang và Vinh chuyện tôi làm vợ hờ của Hải Nam bị vợ sắp cưới của anh đánh ghen nên tôi nói:
“Nói chung sếp của em đứng ra giúp tụi em giải quyết mọi khúc mắc hiểu lầm rồi, từ nay sẽ không có chuyện như thế này nữa nên anh với bác yên tâm ạ.”
Nghe tôi nói vậy Vinh mới hết truy hỏi. Chúng tôi cùng nhau di chuyển sang nhà hàng Việt Anh. Vì nhà hàng Việt Anh gần với công ty Việt Anh nên chúng tôi đi bộ. Tới nơi sau khi bà Trang nói tên tuổi của mình, chúng tôi được nhân viên của nhà hàng dẫn lên căn phòng VIP mà hai lần trước tôi từng vào, căn phòng này là bạn của bà Trang đặt.
Khi nhân viên của nhà hàng bưng đồ ăn lên thì bạn của bà Trang cũng tới. Bạn của bà là người đàn ông ngoài 50 tuổi, nhìn bộ vest, đôi giày và chiếc đồng hồ ông mang trên người toàn hàng hiệu cũng đủ biết ông là dân đại gia máu mặt cỡ nào. Ở ông phát ra khí chất của một người không phải dạng tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.