Chương 19: ÂM THẦM, LÉN LÚT
Đường Nguyệt Y
25/05/2023
Sáng hôm sau, khi Lăng Thanh có mặt tại phòng ăn là lúc bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất. Hôm bay đặc biệt còn có món ăn hắn yêu thích nhất. Há cảo nhân tôm thịt, hương thơm ngào ngạt, khiến bụng hắn cồn cào vì đói.
Lúc này, Mộc Ly Tâm đang đứng rửa tay bên bồn nước. Thật ra là cô đang xuýt xoa phần cổ tay vẫn còn đau của mình. Để làm được món ăn hắn thích, cô đã phải cất công chuẩn bị từ lúc trời còn chưa sáng hẳn. Lúc nhồi bột, cổ tay đã đau nhưng cô vẫn hoàn thành tốt để kịp cho người đàn ông ấy dùng bữa.
Thật ra để nói lên mọi hành động chu đáo của cô, thứ chỉ có thể minh chứng chính là hai từ tình cảm.
"Món này là cô làm à?"
Câu hỏi của Lăng Thanh vang lên, chợt khiến Mộc Ly Tâm giật mình. Cô vội quay lại thì thấy hắn đã ngồi vào bànăn.
"Tôi định nhờ dì Minh phụ với cả hỏi xem khẩu vị ăn bình thường của anh thế nào, nhưng quản gia nói bà ấy nghỉ việc rồi, nên chỉ có thể tự mình làm. Anh thử xem có vừa miệng không."
Tuy cô vẫn nhớ như in khẩu vị ăn của hắn, nhưng qua nhiều năm không còn nấu cho hắn ăn nữa, cô cũng không rõ có thay đổi gì hay không, nên vẫn phải nói trước cho chắc.
Đến khi thấy Lăng Thanh dùng qua một miếng há cảo mình làm, với nét mặt hài lòng thì Mộc Ly Tâm mới nhẹ lòng một chút.
Nhưng đối với người đàn ông ấy thì món ăn này lại cho hắn cảm nhận được một mùi vị vô cùng quen thuộc. Ngoài hài lòng ra, hắn còn trầm mặc mất mấy giây để cố nhớ đến hương vị những món ăn thời còn đi học, Từ Lê Na hay nấu cho mình ăn. Quả thật mùi vị này rất giống với hương vị thức ăn Từ Lê Na nấu.
Thấy đối phương không nói năng cũng chẳng phản ứng gì, Mộc Ly Tâm liền dè dặt hỏi:
"Thế nào, vừa miệng chứ?"
Nhờ câu hỏi của cô mà hắn mới định thần trở lại, sau đó gật gù trả lời:
"Ừm, cũng được."
Lúc này, ánh mắt tinh anh của hắn tình cờ nhìn thấy Mộc Ly Tâm vẫn đang ôm một bên cổ tay của mình, nên hắn lại hỏi:
"Cổ tay vẫn chưa hết đau à?"
"Ờ...ừm...vẫn còn hơi đau một chút."
"Thôi anh ăn đi, tôi ra ngoài. Khi nào anh ăn xong, tôi sẽ vào dọn dẹp sau."
"Khoan đã!"
Mộc Ly Tâm vừa bước đi đã nghe Lăng Thanh lên tiếng, nên cô ngừng lại, chờ hắn nói tiếp:
"Cô ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa. Lát nữa tôi ăn sau."
"Ngồi xuống ăn chung đi."
Phát ngôn nhẹ tênh mà còn trầm ấm lạ thường của người đàn ông, chẳng mấy chốc khiến Mộc Ly Tâm kinh ngạc, cô cứ tưởng mình nghe nhầm nên khẽ giọng hỏi lại:
"Anh kêu tôi ngồi xuống đây, ăn cùng với anh hả?"
"Không kêu cô chẳng lẽ kêu con chó nhà hàng xóm."
Màn đáp trả cộc lốc của Lăng Thanh khiến Mộc Ly Tâm xị mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, vì cô phải ăn để còn uống thuốc. Ăn sớm, uống thuốc sớm, sớm khỏi đau một chút.
Cứ như thế, cả hai bắt đầu ngồi ăn. Nhưng Mộc Ly Tâm dè dặt mãi cũng không dám tự lấy cho mình một miếng há cảo, thấy vậy Lăng Thanh đã chủ động gắp cho cô một miếng.
"Ăn đi, để còn có sức làm việc cho tốt. Đừng có hở tí là ngất xỉu, làm tôi mang tiếng ngược đãi người làm."
"Thì đúng là ngược đãi thật mà."
Lăng Thanh dứt tiếng, Mộc Ly Tâm nhanh nhảu tiếp lời, kết quả lại nhận được ánh mắt lườm nguýt sắc lẻm của đối phương, khiến cô nhanh chóng tắt lửa, khép nép cúi đầu tiếp tục ăn.
Qua một hồi, hắn mới nói tiếp:
"Bác sĩ nói tình trạng của Na Na có tiến triển tốt. Khả năng tỉnh lại cũng cao hơn."
"Vậy thì tốt quá. Chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì tôi sẽ được minh oan rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ hào hứng, vui mừng của Mộc Ly Tâm. Lăng Thanh chợt nhếch môi cười:
"Chứ không phải cô đang thất vọng lắm sao? Cô ấy tỉnh lại, đồng nghĩa với việc mục đích ở bên tôi thất bại."
Câu nói của hắn như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Mộc Ly Tâm, khiến nụ cười trên môi cô vụt tắt, thay vào đó là đôi mắt lạnh nhạt, xen lẫn thất vọng.
"Tôi cứ tưởng anh đã tin tôi không phải là người cố ý đẩy Từ Lê Na ngã. Hóa ra anh vẫn như thế, căn bản chưa từng tin tưởng tôi bị oan."
Nói xong, Mộc Ly Tâm liền đứng dậy, lần này quay lưng đi sẽ không còn quay đầu lại nữa.
Còn hắn, cũng không còn nuốt trôi bữa sáng dẫu có ngon cách mấy, vì chính thái độ và những câu nói thể hiện sự thất vọng về mình của cô ấy.
Ban đầu, ràng buộc nhau là vì phẫn nộ và căm hận. Sau đó tình yêu của cô gái cũng dần nhạt phai và cứ tưởng cũng bị thù hận khỏa lấp sau nhiều lần bị sỉ nhục. Nhưng chính bản hợp đồng tình nhân được dựng ra bằng nỗi hận, đã khiến trái tim ai đó dao động.
Chỉ là hắn chưa thể xác định rõ ràng, lập trường chưa vững. Và con tim yêu ai cũng không hề biết.
Ngoài miệng nói yêu cô này, nhưng lại rung động trước người khác. Lăng Thanh, hắn đích thực là tra nam!
----------------
Một ngày cuối tuần, Lăng Thanh không đi làm cũng chẳng đến bệnh viện chăm sóc người yêu, mà lại quanh quẩn ở nhà.
Rảnh rỗi nên hắn lại dạo quanh ra vườn, ghé sang nhà kính trồng rau, lặng lẽ đứng nhìn một người từ đằng xa.
Đôi khi tự cảm thấy mình ngớ ngẩn, nhưng cứ lâu lâu không gặp là lại thấy thiếu thiếu.
Trưa nắng nên nhiệt độ trong nhà kính khá cao, Mộc Ly Tâm cứ làm việc một chút là lại đứng dậy lau mồ hôi. Tất cả những hình ảnh đó đều lọt hết vào tầm mắt của ai đó đang âm thầm quan sát.
Không biết sao tự nhiên thấy xót xót trong lòng. Cho tới khi hắn thấp thoáng nhìn thấy Mộc Ly Tâm ôm bụng, đi sang ngồi nghỉ trên ghế thì đôi mày kiếm đen rậm trên khuôn mặt tiêu sái cũng bất giác nhíu lại.
Chân muốn bước tới mà lý trí không cho phép. Nó nhắc nhở hắn rằng người đó là kẻ thù chứ không phải người đáng được yêu thương.
Vậy mà nghĩ một hồi, hắn vẫn tiến thẳng về phía nhà kính. Cho tới khi Mộc Ly Tâm đã đứng dậy, tiếp tục làm việc thì hắn mới dừng bước, không đi tới nữa.
Lưỡng lự thêm một hồi, Lăng Thanh đi trở vào nhà. Không hiểu sao khi đó hắn lại tới phòng khách kiên nhẫn chờ đợi Mộc Ly Tâm làm xong việc, đợi cô lên phòng thì hắn lại tiếp tục lặng lẽ đi theo sau.
Sở dĩ Mộc Ly Tâm lên phòng trong giờ làm việc, không phải vì lười biếng mà là bụng cô cứ đau âm ỉ không dứt. Cộng thêm việc cảm thấy cơ thể có biểu hiện lạ nên muốn vào toilet riêng xem thử.
Lúc Lăng Thanh lén mở hé cửa phòng của Mộc Ly Tâm, đưa mắt nhìn vào trong thì hắn thấy cô đang uống thuốc. Lần này không do dự thêm nữa, hắn trực tiếp xuất đầu lộ diện, đi tới cao giọng cất lời hỏi cho rõ:
"Đang uống cái gì đấy?"
Lúc này, Mộc Ly Tâm đang đứng rửa tay bên bồn nước. Thật ra là cô đang xuýt xoa phần cổ tay vẫn còn đau của mình. Để làm được món ăn hắn thích, cô đã phải cất công chuẩn bị từ lúc trời còn chưa sáng hẳn. Lúc nhồi bột, cổ tay đã đau nhưng cô vẫn hoàn thành tốt để kịp cho người đàn ông ấy dùng bữa.
Thật ra để nói lên mọi hành động chu đáo của cô, thứ chỉ có thể minh chứng chính là hai từ tình cảm.
"Món này là cô làm à?"
Câu hỏi của Lăng Thanh vang lên, chợt khiến Mộc Ly Tâm giật mình. Cô vội quay lại thì thấy hắn đã ngồi vào bànăn.
"Tôi định nhờ dì Minh phụ với cả hỏi xem khẩu vị ăn bình thường của anh thế nào, nhưng quản gia nói bà ấy nghỉ việc rồi, nên chỉ có thể tự mình làm. Anh thử xem có vừa miệng không."
Tuy cô vẫn nhớ như in khẩu vị ăn của hắn, nhưng qua nhiều năm không còn nấu cho hắn ăn nữa, cô cũng không rõ có thay đổi gì hay không, nên vẫn phải nói trước cho chắc.
Đến khi thấy Lăng Thanh dùng qua một miếng há cảo mình làm, với nét mặt hài lòng thì Mộc Ly Tâm mới nhẹ lòng một chút.
Nhưng đối với người đàn ông ấy thì món ăn này lại cho hắn cảm nhận được một mùi vị vô cùng quen thuộc. Ngoài hài lòng ra, hắn còn trầm mặc mất mấy giây để cố nhớ đến hương vị những món ăn thời còn đi học, Từ Lê Na hay nấu cho mình ăn. Quả thật mùi vị này rất giống với hương vị thức ăn Từ Lê Na nấu.
Thấy đối phương không nói năng cũng chẳng phản ứng gì, Mộc Ly Tâm liền dè dặt hỏi:
"Thế nào, vừa miệng chứ?"
Nhờ câu hỏi của cô mà hắn mới định thần trở lại, sau đó gật gù trả lời:
"Ừm, cũng được."
Lúc này, ánh mắt tinh anh của hắn tình cờ nhìn thấy Mộc Ly Tâm vẫn đang ôm một bên cổ tay của mình, nên hắn lại hỏi:
"Cổ tay vẫn chưa hết đau à?"
"Ờ...ừm...vẫn còn hơi đau một chút."
"Thôi anh ăn đi, tôi ra ngoài. Khi nào anh ăn xong, tôi sẽ vào dọn dẹp sau."
"Khoan đã!"
Mộc Ly Tâm vừa bước đi đã nghe Lăng Thanh lên tiếng, nên cô ngừng lại, chờ hắn nói tiếp:
"Cô ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa. Lát nữa tôi ăn sau."
"Ngồi xuống ăn chung đi."
Phát ngôn nhẹ tênh mà còn trầm ấm lạ thường của người đàn ông, chẳng mấy chốc khiến Mộc Ly Tâm kinh ngạc, cô cứ tưởng mình nghe nhầm nên khẽ giọng hỏi lại:
"Anh kêu tôi ngồi xuống đây, ăn cùng với anh hả?"
"Không kêu cô chẳng lẽ kêu con chó nhà hàng xóm."
Màn đáp trả cộc lốc của Lăng Thanh khiến Mộc Ly Tâm xị mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, vì cô phải ăn để còn uống thuốc. Ăn sớm, uống thuốc sớm, sớm khỏi đau một chút.
Cứ như thế, cả hai bắt đầu ngồi ăn. Nhưng Mộc Ly Tâm dè dặt mãi cũng không dám tự lấy cho mình một miếng há cảo, thấy vậy Lăng Thanh đã chủ động gắp cho cô một miếng.
"Ăn đi, để còn có sức làm việc cho tốt. Đừng có hở tí là ngất xỉu, làm tôi mang tiếng ngược đãi người làm."
"Thì đúng là ngược đãi thật mà."
Lăng Thanh dứt tiếng, Mộc Ly Tâm nhanh nhảu tiếp lời, kết quả lại nhận được ánh mắt lườm nguýt sắc lẻm của đối phương, khiến cô nhanh chóng tắt lửa, khép nép cúi đầu tiếp tục ăn.
Qua một hồi, hắn mới nói tiếp:
"Bác sĩ nói tình trạng của Na Na có tiến triển tốt. Khả năng tỉnh lại cũng cao hơn."
"Vậy thì tốt quá. Chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì tôi sẽ được minh oan rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ hào hứng, vui mừng của Mộc Ly Tâm. Lăng Thanh chợt nhếch môi cười:
"Chứ không phải cô đang thất vọng lắm sao? Cô ấy tỉnh lại, đồng nghĩa với việc mục đích ở bên tôi thất bại."
Câu nói của hắn như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Mộc Ly Tâm, khiến nụ cười trên môi cô vụt tắt, thay vào đó là đôi mắt lạnh nhạt, xen lẫn thất vọng.
"Tôi cứ tưởng anh đã tin tôi không phải là người cố ý đẩy Từ Lê Na ngã. Hóa ra anh vẫn như thế, căn bản chưa từng tin tưởng tôi bị oan."
Nói xong, Mộc Ly Tâm liền đứng dậy, lần này quay lưng đi sẽ không còn quay đầu lại nữa.
Còn hắn, cũng không còn nuốt trôi bữa sáng dẫu có ngon cách mấy, vì chính thái độ và những câu nói thể hiện sự thất vọng về mình của cô ấy.
Ban đầu, ràng buộc nhau là vì phẫn nộ và căm hận. Sau đó tình yêu của cô gái cũng dần nhạt phai và cứ tưởng cũng bị thù hận khỏa lấp sau nhiều lần bị sỉ nhục. Nhưng chính bản hợp đồng tình nhân được dựng ra bằng nỗi hận, đã khiến trái tim ai đó dao động.
Chỉ là hắn chưa thể xác định rõ ràng, lập trường chưa vững. Và con tim yêu ai cũng không hề biết.
Ngoài miệng nói yêu cô này, nhưng lại rung động trước người khác. Lăng Thanh, hắn đích thực là tra nam!
----------------
Một ngày cuối tuần, Lăng Thanh không đi làm cũng chẳng đến bệnh viện chăm sóc người yêu, mà lại quanh quẩn ở nhà.
Rảnh rỗi nên hắn lại dạo quanh ra vườn, ghé sang nhà kính trồng rau, lặng lẽ đứng nhìn một người từ đằng xa.
Đôi khi tự cảm thấy mình ngớ ngẩn, nhưng cứ lâu lâu không gặp là lại thấy thiếu thiếu.
Trưa nắng nên nhiệt độ trong nhà kính khá cao, Mộc Ly Tâm cứ làm việc một chút là lại đứng dậy lau mồ hôi. Tất cả những hình ảnh đó đều lọt hết vào tầm mắt của ai đó đang âm thầm quan sát.
Không biết sao tự nhiên thấy xót xót trong lòng. Cho tới khi hắn thấp thoáng nhìn thấy Mộc Ly Tâm ôm bụng, đi sang ngồi nghỉ trên ghế thì đôi mày kiếm đen rậm trên khuôn mặt tiêu sái cũng bất giác nhíu lại.
Chân muốn bước tới mà lý trí không cho phép. Nó nhắc nhở hắn rằng người đó là kẻ thù chứ không phải người đáng được yêu thương.
Vậy mà nghĩ một hồi, hắn vẫn tiến thẳng về phía nhà kính. Cho tới khi Mộc Ly Tâm đã đứng dậy, tiếp tục làm việc thì hắn mới dừng bước, không đi tới nữa.
Lưỡng lự thêm một hồi, Lăng Thanh đi trở vào nhà. Không hiểu sao khi đó hắn lại tới phòng khách kiên nhẫn chờ đợi Mộc Ly Tâm làm xong việc, đợi cô lên phòng thì hắn lại tiếp tục lặng lẽ đi theo sau.
Sở dĩ Mộc Ly Tâm lên phòng trong giờ làm việc, không phải vì lười biếng mà là bụng cô cứ đau âm ỉ không dứt. Cộng thêm việc cảm thấy cơ thể có biểu hiện lạ nên muốn vào toilet riêng xem thử.
Lúc Lăng Thanh lén mở hé cửa phòng của Mộc Ly Tâm, đưa mắt nhìn vào trong thì hắn thấy cô đang uống thuốc. Lần này không do dự thêm nữa, hắn trực tiếp xuất đầu lộ diện, đi tới cao giọng cất lời hỏi cho rõ:
"Đang uống cái gì đấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.